Chương 35: Máu mủ
Mực Ống
17/09/2021
sau khi du ngoạn trên biển 3 ngày, cũng đến lúc về lại bờ, điều đầu tiên mà Lục Tư Phàm làm chính là đưa Bảo Vy về lại biệt thự sau đó gọi cho bác sĩ đến xem vết thương của cô
cũng mai là không quá xâu nên cũng không đáng lo ngại, tiểu Châu cũng nhiệt tình muốn chăm sóc cho cô nhưng Lục Tư Phàm cứ dành chăm sóc cho cô mãi, Tiểu Châu như bị mất công việc vậy
đi xuống nhà thấy Thế Anh đang ngồi xem đá banh trên TV
" ủa sao anh chưa về nhà?" Tiểu Châu hỏi
" à tôi đến để chở cậu ta đi làm" Thế Anh nói
" vậy sao anh còn ở đây?" Tiểu Châu hỏi
" cô xem đến khi nào thì Lục Tư Phàm mới chịu xuống đây để đi làm vậy?" Thế Anh nói
" haz tôi cũng như anh mà, đáng lí ra người chăm sóc phu nhân là tôi mới đúng, vậy mà Lục tổng ngày nào cũng chăm sóc cho phu nhân cả" tiểu Châu phàn nàn
" hazz, khi 2 con người yêu nhau cũng là lúc những người xung quanh trở nên ra lìa, nhưng không tồn tại vậy" Thế Anh nói
cả 2 cảm thấy đúng, cũng chỉ lắc đầu rồi thở dài
ở tập đoàn Lục Thị
" nè thư ký Lưu, sao cô chưa đem cafe đến phòng làm việc của tôi vậy?" Âu Thần nói
" à cafe hết rồi, tại chỉ còn 1 tuần nữa là nghĩ tết nên tôi...." Lưu Bình Bình nói
" thì sao hả? không lẽ cô để tôi không uống đến hết tuần à?" Âu Thần có chút tức giận
" tôi..." Lưu Bình Bình e dè
thấy cô cuối mặt xuống trong vô cùng đáng thương nên anh cũng không giám nặng lời " à tôi... tôi hơi nóng tính, xin lỗi "
" không đâu, tôi đến hỏi Thế Anh để...." Lưu Bình Bình chưa nói xong thì Âu Thần liền ngắt lời
" thôi thôi, cô pha trà được rồi, đừng có mà qua đó" Âu Thần nói
" nhưng..." Lưu Bình Bình khó hiểu
" không nhưng gì cả, đừng qua đó, tôi gọi mà không thấy là trừ tiền thưởng tết đấy" Âu Thần nói
" tôi...." Lưu Bình Bình cảm thấy vô lý nhưng cũng không thể nói lý với con người này
ở nhà Du Hạo
Du Hạo cứ nhớ đến hình ảnh Bảo Vy tự tay đâm mình, khiến lòng anh đau như cắt, anh không ngờ người con gái anh yêu lại có thể cự tuyệt anh đến như vậy
trong lúc anh đang đau khổ ngồi buồn bã trong phòng thì Thiên Thiên bước vào phòng, đi lại gần anh, chạm vai anh dịu dàng nói
" anh sao vậy? công ty có gì không tốt à?" Thiên Thiên nói
Bây giờ Du Hạo mới chịu nhìn người vợ này của mình, từ lúc cưới đến giờ đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không biết là do vì anh nhớ Bảo Vy mà khóc hay là do anh hối hận vì bản thân đá quá lạnh nhạt với cô nên đã ôm lấy cô rồi khóc như 1 đứa trẻ
Thiên Thiên cũng không biết như thế nào, cô chỉ có thể dịu dàng vỗ về anh, rồi dịu dàng nói " không sao đâu, có em ở đây rồi''
Du Hạo vẫn không nói câu nào, chỉ ôm lấy cô mà khóc nức nở, đang khóc thì đứa bé trong bụng Thiên Thiên đá nên cô hơi đau " ahhh"
" em.... sao vậy?" T
Du Hạo hỏi
" chỉ là con đá thôi " Thiên Thiên xoa bụng nói
cái thay đã lớn thế này rồi sao? bản thân anh lại không hề quan tâm để ý đến, nghĩ đến đây anh lại cảm thấy bản thân thật đáng chết, không có trách nhiệm
anh đưa tay lên bụng Thiên Thiên, tay anh có chút rung rung, khoảnh khắc anh chạm vào bụng cô, anh như cảm nhận được tình cảm ấm áp,
anh lần đầu tiên cảm nhận được sự sống của đứa bé, lần đầu tiên cảm nhận được sự hạnh phúc khi chạm vào người con, anh bất giác mỉm cười hạnh phúc
" em nói anh nghe, chỉ còn không đây 2 tuần nữa thôi thì con của mình sẽ ra đời đấy, anh vui không hả?" Thiên Thiên nói
Du Hạo vẫn cứ nhìn vào bụng của cô, có lữ từ bây giờ anh nên từ bỏ quá khứ cũ để bắt đầu tương lại mới, ánh mắt anh đầy hy vọng cho tương lai sau này
cũng mai là không quá xâu nên cũng không đáng lo ngại, tiểu Châu cũng nhiệt tình muốn chăm sóc cho cô nhưng Lục Tư Phàm cứ dành chăm sóc cho cô mãi, Tiểu Châu như bị mất công việc vậy
đi xuống nhà thấy Thế Anh đang ngồi xem đá banh trên TV
" ủa sao anh chưa về nhà?" Tiểu Châu hỏi
" à tôi đến để chở cậu ta đi làm" Thế Anh nói
" vậy sao anh còn ở đây?" Tiểu Châu hỏi
" cô xem đến khi nào thì Lục Tư Phàm mới chịu xuống đây để đi làm vậy?" Thế Anh nói
" haz tôi cũng như anh mà, đáng lí ra người chăm sóc phu nhân là tôi mới đúng, vậy mà Lục tổng ngày nào cũng chăm sóc cho phu nhân cả" tiểu Châu phàn nàn
" hazz, khi 2 con người yêu nhau cũng là lúc những người xung quanh trở nên ra lìa, nhưng không tồn tại vậy" Thế Anh nói
cả 2 cảm thấy đúng, cũng chỉ lắc đầu rồi thở dài
ở tập đoàn Lục Thị
" nè thư ký Lưu, sao cô chưa đem cafe đến phòng làm việc của tôi vậy?" Âu Thần nói
" à cafe hết rồi, tại chỉ còn 1 tuần nữa là nghĩ tết nên tôi...." Lưu Bình Bình nói
" thì sao hả? không lẽ cô để tôi không uống đến hết tuần à?" Âu Thần có chút tức giận
" tôi..." Lưu Bình Bình e dè
thấy cô cuối mặt xuống trong vô cùng đáng thương nên anh cũng không giám nặng lời " à tôi... tôi hơi nóng tính, xin lỗi "
" không đâu, tôi đến hỏi Thế Anh để...." Lưu Bình Bình chưa nói xong thì Âu Thần liền ngắt lời
" thôi thôi, cô pha trà được rồi, đừng có mà qua đó" Âu Thần nói
" nhưng..." Lưu Bình Bình khó hiểu
" không nhưng gì cả, đừng qua đó, tôi gọi mà không thấy là trừ tiền thưởng tết đấy" Âu Thần nói
" tôi...." Lưu Bình Bình cảm thấy vô lý nhưng cũng không thể nói lý với con người này
ở nhà Du Hạo
Du Hạo cứ nhớ đến hình ảnh Bảo Vy tự tay đâm mình, khiến lòng anh đau như cắt, anh không ngờ người con gái anh yêu lại có thể cự tuyệt anh đến như vậy
trong lúc anh đang đau khổ ngồi buồn bã trong phòng thì Thiên Thiên bước vào phòng, đi lại gần anh, chạm vai anh dịu dàng nói
" anh sao vậy? công ty có gì không tốt à?" Thiên Thiên nói
Bây giờ Du Hạo mới chịu nhìn người vợ này của mình, từ lúc cưới đến giờ đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không biết là do vì anh nhớ Bảo Vy mà khóc hay là do anh hối hận vì bản thân đá quá lạnh nhạt với cô nên đã ôm lấy cô rồi khóc như 1 đứa trẻ
Thiên Thiên cũng không biết như thế nào, cô chỉ có thể dịu dàng vỗ về anh, rồi dịu dàng nói " không sao đâu, có em ở đây rồi''
Du Hạo vẫn không nói câu nào, chỉ ôm lấy cô mà khóc nức nở, đang khóc thì đứa bé trong bụng Thiên Thiên đá nên cô hơi đau " ahhh"
" em.... sao vậy?" T
Du Hạo hỏi
" chỉ là con đá thôi " Thiên Thiên xoa bụng nói
cái thay đã lớn thế này rồi sao? bản thân anh lại không hề quan tâm để ý đến, nghĩ đến đây anh lại cảm thấy bản thân thật đáng chết, không có trách nhiệm
anh đưa tay lên bụng Thiên Thiên, tay anh có chút rung rung, khoảnh khắc anh chạm vào bụng cô, anh như cảm nhận được tình cảm ấm áp,
anh lần đầu tiên cảm nhận được sự sống của đứa bé, lần đầu tiên cảm nhận được sự hạnh phúc khi chạm vào người con, anh bất giác mỉm cười hạnh phúc
" em nói anh nghe, chỉ còn không đây 2 tuần nữa thôi thì con của mình sẽ ra đời đấy, anh vui không hả?" Thiên Thiên nói
Du Hạo vẫn cứ nhìn vào bụng của cô, có lữ từ bây giờ anh nên từ bỏ quá khứ cũ để bắt đầu tương lại mới, ánh mắt anh đầy hy vọng cho tương lai sau này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.