Chương 32: Sao anh không chịu hiểu?
Mực Ống
17/09/2021
Thuyền của Lục Tư Phàm đuổi theo Nhà hàng bằng tốc độ nhanh nhất, Chí Vĩ cũng bão người neo lại
trong phòng, Bảo Vy từ từ tỉnh dậy, thấy đầu mình khá đau và nhứt, cô nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy Du Hạo, cô hoảng hốt, nhìn Du Hạo với ánh mắt lo sợ
" tỉnh rồi à?" Du Hạo nói
" cậu muốn gì hả?" Bảo Vy lo sợ nói
" sao em lại hỏi anh như vậy chứ? chúng ta chẳng phải là 1 cặp đôi sao?" Du Hạo nói
" chuyện của chúng ta đã kết thúc lâu lắm rồi, bây giờ người cậu nên quan tâm là Thiên Thiên chứ không phải tôi" Bảo Vy nói
" em im đi, tại sao em có thể đối với với anh như vậy hả? chúng ta đã yêu nhau như thế, tại sao em có thể..." Du Hạo tức giận đi lại gần Bảo Vy
Bảo Vy ép sát tường sợ hãi, Du Hạo vẫn tiến về phía cô, nắm lấy 2 cánh tay cô, kề mặt gần cô
Bảo Vy nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt này " bỏ tôi ra" cô la lên
" im" Du Hạo nạt vào mặt cô
" cậu làm ơn thả tôi ra đi mà, tôi xin cậu đấy" Bảo Vy rơi nước mắt khóc nức nở
Du Hạo nhìn thấy cô như vậy càng tức giận hơn
" em sợ tôi đến mức này à?" Du Hạo hỏi
Bảo Vy chỉ khóc nức nở
" tên khốn đó đã làm gì để khiến em vì hắn mà từ bỏ anh chứ?" Du Hạo hỏi
ở 1 diễn biến khác, Lục Tư Phàm đến tàu Chí Vĩ vội vã đi tìm Bảo Vy
" Lục tổng" Chí Vĩ hối hả nói
" cậu mau đưa tôi đến phòng giám sát" Lục Tư Phàm nói
Chí Vĩ dẫn Lục Tư Phàm đi đến phòng camera
trong căn phòng đấy, Du Hạo muốn áp bức Bảo Vy, hắn ta đè cô xuống giường mặt cho cô than khóc cầu xin
" tôi xin anh ấy, làm ơn tha cho tôi đi mà" Bảo Vy đau đớn gào thét
Du Hạo hoàng toàn không nghe lời của Bảo Vy nói, anh cứ làm những điều mình muốn làm, anh như con hổ đói lau đến Bảo Vy
Bảo Vy cố gắng kháng cự, dằn co với nhau khiến cho cúc áo của Bảo Vy đứt hết mấy nút đầu, cô xô ngã tên Du Hạo
nhanh trí chạy ra cửa, nhưng cửa lại không mở được, nhìn thấy Du Hạo đang tiến lại gần mình, cô nhanh chống lấy 1 con dao gọt trái cây trên bàn, cầm lên rồi hù dọa
" anh mà bước đến tôi chết cho anh xem đấy" Bảo Vy nói
" đồ mà Du Hạo này có không được thì người khác cũng đừng hòng có được" Du Hạo nói rồi lau đến gần Bảo Vy
Bảo Vy không suy nghĩ đâm 1 cái ngay trước ngực, Du Hạo thấy máu chảy ra thì đứng người lại
" em" Du Hạo ngây người lo sợ nhìn Bảo Vy
" Du Hạo, tôi nói anh rồi, chúng ta thật sự không còn gì nữa, anh đừng ôm lấy cái quá khứ của chúng ta mà làm khó 2 bên có được không hả? " Bảo Vy nói
Du Hạo nhìn thấy Bảo Vy cương quyết như vậy anh thất thần quỳ thẳng xuống sàn
sau khi xem camera trong đại sảnh Lục Tư Phàm nhìn thấy Bảo Vy đi theo chú cún con đến nhà vệ sinh thì anh cũng đi theo
chạy đến 1 ngã quẹo, anh nhìn thấy sợ dây chuyền của cô rơi xuống đất, anh đi đến gần cuối xuống nhặt nó lên, suy nghĩ 1 lúc thì đi theo hướng đấy
Lục Tư Phàm đi từ từ chậm rãi như đang dò ra tình hình, anh nhìn thấy Bảo Vy thất thần đi về phía anh, tay cô che lấy vết thương lại, màu đỏ của máu đã nhuộm lấy 1 phần áo trắng
nhìn thấy Bảo Vy Lục Tư Phàm lo lặng vô cùng, vội chạy đến bên cô, Bảo Vy yếu đuối không trụ được thì ngã xuống đất
Lục Tư Phàm vội chạy đến đỡ lấy cô, anh lo lắng, cỡ áo sơ mi của mình ra, lộ rõ cơ bụng 6 múi, anh lấy áo che thân cho Bảo Vy, nhẹ nhàng bế cô trên tay, khuôn mặt đầy giận giữ, bước chân đầy sát khí
đối mắt anh rực lửa anh như muốn thiêu chết người đã khiến Bảo Vy ra nông nổi này
trong phòng, Bảo Vy từ từ tỉnh dậy, thấy đầu mình khá đau và nhứt, cô nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy Du Hạo, cô hoảng hốt, nhìn Du Hạo với ánh mắt lo sợ
" tỉnh rồi à?" Du Hạo nói
" cậu muốn gì hả?" Bảo Vy lo sợ nói
" sao em lại hỏi anh như vậy chứ? chúng ta chẳng phải là 1 cặp đôi sao?" Du Hạo nói
" chuyện của chúng ta đã kết thúc lâu lắm rồi, bây giờ người cậu nên quan tâm là Thiên Thiên chứ không phải tôi" Bảo Vy nói
" em im đi, tại sao em có thể đối với với anh như vậy hả? chúng ta đã yêu nhau như thế, tại sao em có thể..." Du Hạo tức giận đi lại gần Bảo Vy
Bảo Vy ép sát tường sợ hãi, Du Hạo vẫn tiến về phía cô, nắm lấy 2 cánh tay cô, kề mặt gần cô
Bảo Vy nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt này " bỏ tôi ra" cô la lên
" im" Du Hạo nạt vào mặt cô
" cậu làm ơn thả tôi ra đi mà, tôi xin cậu đấy" Bảo Vy rơi nước mắt khóc nức nở
Du Hạo nhìn thấy cô như vậy càng tức giận hơn
" em sợ tôi đến mức này à?" Du Hạo hỏi
Bảo Vy chỉ khóc nức nở
" tên khốn đó đã làm gì để khiến em vì hắn mà từ bỏ anh chứ?" Du Hạo hỏi
ở 1 diễn biến khác, Lục Tư Phàm đến tàu Chí Vĩ vội vã đi tìm Bảo Vy
" Lục tổng" Chí Vĩ hối hả nói
" cậu mau đưa tôi đến phòng giám sát" Lục Tư Phàm nói
Chí Vĩ dẫn Lục Tư Phàm đi đến phòng camera
trong căn phòng đấy, Du Hạo muốn áp bức Bảo Vy, hắn ta đè cô xuống giường mặt cho cô than khóc cầu xin
" tôi xin anh ấy, làm ơn tha cho tôi đi mà" Bảo Vy đau đớn gào thét
Du Hạo hoàng toàn không nghe lời của Bảo Vy nói, anh cứ làm những điều mình muốn làm, anh như con hổ đói lau đến Bảo Vy
Bảo Vy cố gắng kháng cự, dằn co với nhau khiến cho cúc áo của Bảo Vy đứt hết mấy nút đầu, cô xô ngã tên Du Hạo
nhanh trí chạy ra cửa, nhưng cửa lại không mở được, nhìn thấy Du Hạo đang tiến lại gần mình, cô nhanh chống lấy 1 con dao gọt trái cây trên bàn, cầm lên rồi hù dọa
" anh mà bước đến tôi chết cho anh xem đấy" Bảo Vy nói
" đồ mà Du Hạo này có không được thì người khác cũng đừng hòng có được" Du Hạo nói rồi lau đến gần Bảo Vy
Bảo Vy không suy nghĩ đâm 1 cái ngay trước ngực, Du Hạo thấy máu chảy ra thì đứng người lại
" em" Du Hạo ngây người lo sợ nhìn Bảo Vy
" Du Hạo, tôi nói anh rồi, chúng ta thật sự không còn gì nữa, anh đừng ôm lấy cái quá khứ của chúng ta mà làm khó 2 bên có được không hả? " Bảo Vy nói
Du Hạo nhìn thấy Bảo Vy cương quyết như vậy anh thất thần quỳ thẳng xuống sàn
sau khi xem camera trong đại sảnh Lục Tư Phàm nhìn thấy Bảo Vy đi theo chú cún con đến nhà vệ sinh thì anh cũng đi theo
chạy đến 1 ngã quẹo, anh nhìn thấy sợ dây chuyền của cô rơi xuống đất, anh đi đến gần cuối xuống nhặt nó lên, suy nghĩ 1 lúc thì đi theo hướng đấy
Lục Tư Phàm đi từ từ chậm rãi như đang dò ra tình hình, anh nhìn thấy Bảo Vy thất thần đi về phía anh, tay cô che lấy vết thương lại, màu đỏ của máu đã nhuộm lấy 1 phần áo trắng
nhìn thấy Bảo Vy Lục Tư Phàm lo lặng vô cùng, vội chạy đến bên cô, Bảo Vy yếu đuối không trụ được thì ngã xuống đất
Lục Tư Phàm vội chạy đến đỡ lấy cô, anh lo lắng, cỡ áo sơ mi của mình ra, lộ rõ cơ bụng 6 múi, anh lấy áo che thân cho Bảo Vy, nhẹ nhàng bế cô trên tay, khuôn mặt đầy giận giữ, bước chân đầy sát khí
đối mắt anh rực lửa anh như muốn thiêu chết người đã khiến Bảo Vy ra nông nổi này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.