Chiếm Trọn Con Tim: Tình Yêu Của Vợ Hờ
Chương 36: Bán nghề không bán thân
P. Hải Anh
22/05/2024
Gặp người đàn ông có dáng người quen mắt thì đã là câu chuyện của mười phút sau.
Trương Mạnh Tuấn cởi khẩu trang, bỏ kính mắt đen xì để dễ dàng nói chuyện.
“Lâu rồi không gặp em… Dược Đan em thay đổi nhiều quá!”
“Sao anh biết được em làm ở đó mà tới? Mà tìm em có chuyện gì không?”
“Anh đi hỏi thăm nên biết được thôi! Mà bé Sao đâu? Con bé vẫn sống tốt chứ?”
Trương Mạnh Tuấn từng là hàng xóm cạnh nhà lúc đó Dược Đan mới là sinh viên năm nhất chị họ đã nhờ trông coi và nuôi nấng bé Sao thời gian đầu rồi sau đó bẫng đi khoảng hai năm…
Người anh hàng xóm này từ trước đã có tình cảm với cô hàng xóm sát nhà chỉ là khoảng thời gian đầu khi phải vừa đi học vừa làm bé Sao cô phải để cho bố mẹ trông,
Trương Mạnh Tuấn lúc đó lại yêu quý bé Sao như con ruột muốn gặp Dược Đan thì phải có cớ,
mà cái cớ yêu thích trẻ em là tốt nhất.
Cô đương nhiên dừng lại ở mối quan hệ hàng xóm láng giềng này.
“Bé Sao đã về với bố mẹ ruột rồi! Em cũng rất buồn nhưng mối quan hệ mới đã khiến em vui vẻ hơn”
Trương Mạnh Tuấn nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên liên tục nhấn mạnh từng câu chữ.
“Mối quan hệ mới?”
Dược Đan không ngại nói ra để không khiến anh hàng xóm này có hi vọng điều gì.
“Hiện tại em đang yêu đương với anh ấy rất—”
Có lẽ nghe đến đó thôi Trương Mạnh Tuấn đã đập bàn ngắt câu nói của cô.
“Em… em sao em lại có người khác chứ?”
Trương Mạnh Tuấn giọng như vỡ ra run run…
“Em biết bao nhiêu năm anh có tình ý với em mà!”
“Em không có gì với anh cả anh đừng ôm quá nhiều hi vọng lại thất vọng tình cảm là thứ không thể gượng ép được… em xin lỗi!”
Dứt lời Dược Đan rời đi trên bàn là hai ly nước đã được cô thanh toán coi như một lời xin lỗi chân thành với người anh hàng xóm láng giềng ấu thơ.
Trương Mạnh Tuấn ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước vô định hai mắt anh nhòa đi, tâm trí mất phương hướng, mông lung giữa dòng đời.
Ánh mắt chất chứa sự thất vọng lẫn đau lòng không có ý định rời đi.
Vậy mà anh còn rất tự tin cho rằng đối phương cũng có tình ý với mình chỉ là khó nói thôi…
“Ồ! Ai đây? Ố là la…”
Giọng của Huyền Trân bất ngờ che miệng than vãn trái đất này khá tròn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trương Mạnh Tuấn liếc nhìn Huyền Trân với vẻ mặt khó hiểu, phán xét.
Lại má nào nữa trời?
“Bộ anh quên những gì đêm qua đã làm gì rồi hả? Gặp lại không biết chào hỏi cô nương đây?”
Trương Mạnh Tuấn ngoáy cốc cà phê đen đắng ngắt cho vào miệng.
“Tôi đâu có quen biết gì cô mà cô cũng chẳng quen tôi”
“Anh nói chí phải nhưng… nụ hôn ấy tôi không thể nào quên được, nói đi anh có chịu trách nhiệm không?”
Trương Mạnh Tuấn mải uống cà phê để xoa dịu tâm hồn vừa vỡ nát chẳng có hơi đâu mà để ý đến của nợ mình gây ra.
“Hay là cô quên đi điều đó cũng được mà!”
Huyền Trân phẫn nộ đập bàn gay gắt.
“Không được, tôi là con gái mất đi nụ hôn lãng xẹt như thế đương nhiên là người chịu thiệt thòi nhiều nhất rồi! Còn anh thì sướng quá còn gì được hôn một người xinh đẹp như tôi, quá hời!”
Tiếng của cô nàng này như ve sầu không chịu ngớt làm anh càng thêm mệt mỏi.
“Giờ muốn sao?”
Huyền Trân nghe thế thì hài lòng cảm thấy người đàn ông này biết điều đó!
“Phục vụ tôi đêm nay” - Tiếp theo vì tăng thêm mức độ uy tín và chân thực cho lời nói Huyền Trân đẩy một bao phong bì trắng.
Trương Mạnh Tuấn lúc đầu chưa hiểu ý của Huyền Trân lắm nên còn tự nhiên cầm bao phong bì xem là gì.
Soạt… soạt… soạt.
Anh xé bao phong bì bên trong quả nhiên là tiền mệnh giá lớn.
“Phục vụ cái gì?”
“Nhìn tướng vầy mà không hiểu à?!”
Phong bạt cái xã hội này nhiều năm Trương Mạnh Tuấn tỏa ra phong thái bất cần đời nhưng hễ ai giao việc thì luôn làm hết mình.
Hôm nay Trương Mạnh Tuấn mặc chiếc áo sơ mi xám tro hở ba chiếc cúc đầu tiên lộ ra xương quai xanh, ngực rắn chắc cùng màu da ngăm khiến cho tỏa ra khí chất phong trần, lãng tử.
“Tôi bán nghề chứ không bán thân”
Nhìn anh được cái ngon trai vậy thôi chứ anh cũng nghèo lắm mỗi ngày tính kế sinh nhai chứ đâu rảnh rỗi.
Huyền Trân nghe có người chê tưng đây là ít thì cười sặc sụa.
“Hahaha, tưởng mình cao quý lắm chăng? Cũng là trai hạng B là cứ ngỡ…”
“Tôi xin lỗi vì sự vô ý tứ của tối hôm qua, tôi thì không có gì để chịu trách nhiệm với cô là…”
“Huyền Trân” - Cô lắng nghe ý kiến.
“À… với cô Huyền Trân đây! Nếu không còn việc gì thì thằng trai hạng B đây phắn trước”
“Này tên kia!”
“Tôi tên Tuấn nếu còn lần sau gặp lại chúng ta nói chuyện tiếp”
Trương Mạnh Tuấn chìa hai ngón trỏ, ngón giữa chạm hờ vào đầu chào tạm biệt.
Đến khi khoảng cách giữa hai người đi xa thay vì tức tối chịu thiệt Huyền Trân nảy số ý tưởng khá thú vị!
Trương Mạnh Tuấn cởi khẩu trang, bỏ kính mắt đen xì để dễ dàng nói chuyện.
“Lâu rồi không gặp em… Dược Đan em thay đổi nhiều quá!”
“Sao anh biết được em làm ở đó mà tới? Mà tìm em có chuyện gì không?”
“Anh đi hỏi thăm nên biết được thôi! Mà bé Sao đâu? Con bé vẫn sống tốt chứ?”
Trương Mạnh Tuấn từng là hàng xóm cạnh nhà lúc đó Dược Đan mới là sinh viên năm nhất chị họ đã nhờ trông coi và nuôi nấng bé Sao thời gian đầu rồi sau đó bẫng đi khoảng hai năm…
Người anh hàng xóm này từ trước đã có tình cảm với cô hàng xóm sát nhà chỉ là khoảng thời gian đầu khi phải vừa đi học vừa làm bé Sao cô phải để cho bố mẹ trông,
Trương Mạnh Tuấn lúc đó lại yêu quý bé Sao như con ruột muốn gặp Dược Đan thì phải có cớ,
mà cái cớ yêu thích trẻ em là tốt nhất.
Cô đương nhiên dừng lại ở mối quan hệ hàng xóm láng giềng này.
“Bé Sao đã về với bố mẹ ruột rồi! Em cũng rất buồn nhưng mối quan hệ mới đã khiến em vui vẻ hơn”
Trương Mạnh Tuấn nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên liên tục nhấn mạnh từng câu chữ.
“Mối quan hệ mới?”
Dược Đan không ngại nói ra để không khiến anh hàng xóm này có hi vọng điều gì.
“Hiện tại em đang yêu đương với anh ấy rất—”
Có lẽ nghe đến đó thôi Trương Mạnh Tuấn đã đập bàn ngắt câu nói của cô.
“Em… em sao em lại có người khác chứ?”
Trương Mạnh Tuấn giọng như vỡ ra run run…
“Em biết bao nhiêu năm anh có tình ý với em mà!”
“Em không có gì với anh cả anh đừng ôm quá nhiều hi vọng lại thất vọng tình cảm là thứ không thể gượng ép được… em xin lỗi!”
Dứt lời Dược Đan rời đi trên bàn là hai ly nước đã được cô thanh toán coi như một lời xin lỗi chân thành với người anh hàng xóm láng giềng ấu thơ.
Trương Mạnh Tuấn ngồi thẫn thờ nhìn về phía trước vô định hai mắt anh nhòa đi, tâm trí mất phương hướng, mông lung giữa dòng đời.
Ánh mắt chất chứa sự thất vọng lẫn đau lòng không có ý định rời đi.
Vậy mà anh còn rất tự tin cho rằng đối phương cũng có tình ý với mình chỉ là khó nói thôi…
“Ồ! Ai đây? Ố là la…”
Giọng của Huyền Trân bất ngờ che miệng than vãn trái đất này khá tròn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trương Mạnh Tuấn liếc nhìn Huyền Trân với vẻ mặt khó hiểu, phán xét.
Lại má nào nữa trời?
“Bộ anh quên những gì đêm qua đã làm gì rồi hả? Gặp lại không biết chào hỏi cô nương đây?”
Trương Mạnh Tuấn ngoáy cốc cà phê đen đắng ngắt cho vào miệng.
“Tôi đâu có quen biết gì cô mà cô cũng chẳng quen tôi”
“Anh nói chí phải nhưng… nụ hôn ấy tôi không thể nào quên được, nói đi anh có chịu trách nhiệm không?”
Trương Mạnh Tuấn mải uống cà phê để xoa dịu tâm hồn vừa vỡ nát chẳng có hơi đâu mà để ý đến của nợ mình gây ra.
“Hay là cô quên đi điều đó cũng được mà!”
Huyền Trân phẫn nộ đập bàn gay gắt.
“Không được, tôi là con gái mất đi nụ hôn lãng xẹt như thế đương nhiên là người chịu thiệt thòi nhiều nhất rồi! Còn anh thì sướng quá còn gì được hôn một người xinh đẹp như tôi, quá hời!”
Tiếng của cô nàng này như ve sầu không chịu ngớt làm anh càng thêm mệt mỏi.
“Giờ muốn sao?”
Huyền Trân nghe thế thì hài lòng cảm thấy người đàn ông này biết điều đó!
“Phục vụ tôi đêm nay” - Tiếp theo vì tăng thêm mức độ uy tín và chân thực cho lời nói Huyền Trân đẩy một bao phong bì trắng.
Trương Mạnh Tuấn lúc đầu chưa hiểu ý của Huyền Trân lắm nên còn tự nhiên cầm bao phong bì xem là gì.
Soạt… soạt… soạt.
Anh xé bao phong bì bên trong quả nhiên là tiền mệnh giá lớn.
“Phục vụ cái gì?”
“Nhìn tướng vầy mà không hiểu à?!”
Phong bạt cái xã hội này nhiều năm Trương Mạnh Tuấn tỏa ra phong thái bất cần đời nhưng hễ ai giao việc thì luôn làm hết mình.
Hôm nay Trương Mạnh Tuấn mặc chiếc áo sơ mi xám tro hở ba chiếc cúc đầu tiên lộ ra xương quai xanh, ngực rắn chắc cùng màu da ngăm khiến cho tỏa ra khí chất phong trần, lãng tử.
“Tôi bán nghề chứ không bán thân”
Nhìn anh được cái ngon trai vậy thôi chứ anh cũng nghèo lắm mỗi ngày tính kế sinh nhai chứ đâu rảnh rỗi.
Huyền Trân nghe có người chê tưng đây là ít thì cười sặc sụa.
“Hahaha, tưởng mình cao quý lắm chăng? Cũng là trai hạng B là cứ ngỡ…”
“Tôi xin lỗi vì sự vô ý tứ của tối hôm qua, tôi thì không có gì để chịu trách nhiệm với cô là…”
“Huyền Trân” - Cô lắng nghe ý kiến.
“À… với cô Huyền Trân đây! Nếu không còn việc gì thì thằng trai hạng B đây phắn trước”
“Này tên kia!”
“Tôi tên Tuấn nếu còn lần sau gặp lại chúng ta nói chuyện tiếp”
Trương Mạnh Tuấn chìa hai ngón trỏ, ngón giữa chạm hờ vào đầu chào tạm biệt.
Đến khi khoảng cách giữa hai người đi xa thay vì tức tối chịu thiệt Huyền Trân nảy số ý tưởng khá thú vị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.