Chương 9: Anh định làm thế nào
Ss Tần
28/01/2024
“Tôi trở về nhất định không thể giấu bọn họ, muốn tra ra tôi đang ở đâu cũng rất đơn giản, nhưng từ hôm nay trở đi, có thể sẽ không sống bình thường như vậy. được nữa!
Trần Phong nheo mắt lại, trong ngăn ấy năm qua, không có khoảng thời gian nào hẳn được sống ổn định bình thường như thế này!
“Phong Tử, Đại Dũng tôi bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, tôi đã chấp nhận kiếp này, nhưng anh thì khác, ở trong lòng tôi anh chính là một nhân vật giống như thần, anh không thể mãi mãi ở lại chỗ này làm một người giao hàng, tôi tin chắc rằng sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có một ngày anh trở lại đỉnh cao, coi như là vì...
Đại Dũng đột nhiên trở nên kích động, nâng ly lên, một ngụm uống cạn chỗ rượu còn lại!
“Coi như là vì bốn người anh em đã chết của chúng ta!” Trần Phong đột nhiên nói tiếp lời còn chưa nói hết của Đại Dũng, vẻ mặt trịnh trọng!
Cảnh tượng đẫm máu tàn khốc kia đồng thời hiện lên trong đầu hai người.
Đó là một đoạn quá khứ mà cả hai đều không muốn nhìn lại, một nỗi đau thấu tận tâm can.
“Vì bọn họ, đương nhiên cũng vì cánh tay đã mất của anh, còn có những người ra vẻ đạo mạo ăn trên ngồi trước ở Viêm Kinh này, tôi phải kéo bọn họ đến trước đàn tế, dùng máu của bọn họ để tế các anh em đã chết, còn có vong linh Lão Diêm trên trời!"
Đôi mắt hẹp dài của Trần Phong lóe lên màu đỏ, sát khí dâng trào!
“Bọn họ cho rắng tôi sẽ không bao giờ quay về được, sẽ chết giờ ở nhà tù Guantanamo, nhưng tôi đã trở về từ điạ ngục đó, từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ trở thành ác mộng của những người đó!"
Cảm xúc của hẳn kích động, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ba năm trước, oán hận trong lòng bốc lên cao!
Đại Dũng rót đầy ly rượu cho Trần Phong.
Trong hai mươi ngày qua, Trần Phong chưa từng bộc lộ cảm xúc đồn nén như hôm nay.
Anh ta hiểu Trần Phong, người đàn ông này rất hiếm khi dao động cảm xúc, thậm chí anh ta còn từng cho rẵng người đàn ông này có trái tim sắt đá.
Nhưng mà, sự kiện Thiên Huyết ba năm trước đã khiến ngôi sao sáng nhất trên chiến vực này đột nhiên rơi xuống, gần như rơi xuống vực thẳm không thể quay đầu lại
Nhà họ Trần ở Viêm Kinh đã xóa tên Tiần Phong ra khỏi gia phả, nhiều thế lực cũng thừa cơ giậu đổ bìm leo.
Nếu không phải ông cụ dùng hết hơi thở cuối cùng, có lẽ Trần Phong thậm chí còn không có cơ hội rời khỏi nhà tù Guantanamo kia
“Phong Tử, anh định làm thế nào?"
"Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Đại Dũng lại vô cùng kiên định.
Cho dù Trần Phong đưa ra quyết định thế nào, anh ta đều sẽ không ngần ngại đi theo Trần Phong, ủng hộ Trần Phong.
Trần Phong nhìn chằm chằm vào ly rượu, nhìn thứ rượu trong suốt như nước, chậm rãi nói: “Từ tăng thấp nhất, đần đần leo lên trên, bắt đầu từ thành phố Tân Tây, từng bước một trở lại Viêm Kinh, sau đó đứng dậy ở Viêm Kinh, nợ máu trả bằng máu!"
'Sau một hồi quyết liệt tàn nhẫn, ánh mắt của Tiăn Phong đột nhiên quay về vẻ ôn hòa.
“Ngoài ra, tôi nhất định sẽ mặc là bộ quân trang. vinh quang đó, uống cùng Lão Diêm một lần nữa ở trước mộ lão già đó!"
Câu này cũng khiến tâm trạng Đại Dũng dâng trào, vô cùng kích động!
Thân phận của người lính là vinh dự cao nhất, mặc dù giờ đây đã cởi bỏ quân trang, nhưng Đại Dũng vẫn luôn cho rẵng khoảng thời gian được khoác quân trang chính là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của anh ta.
Anh ta sẽ không bao giờ có thể mặc lại quân trang trong suốt quãng đời còn lại nữa, nhưng người đàn ông như thần ở trước mặt có thể hoàn thành được tâm nguyện của anh ta.
“Phong Tứ, tôi kính anh. Tôi tin rằng ngày đó nhất định sẽ đến, tay phải của tôi không phế, đến lúc đó tôi sẽ làm lễ chào đội trưởng một lần nữa!”
Đại Dũng kích động nâng ly rượu lên, uống cạn một ngụm!
Ngày lúc hai người đang xúc động uống rượu thì rèm cửa đột nhiên bị người khác xốc lên.
“Uầy, hai người lại uống rượu ở đây!"
Một cô gái mặc váy màu hồng bước vào, dáng người ngay thẳng, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp trong sáng, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý cười tinh nghịch!
Đôi chân dài trắng nốn thẳng tắp của cô ấy thật sự rất hoàn hảo.
“Bà chủ nhà, có chuyện gì thế? Có muốn ngồi xuống uống một ly không?”
Nhìn thấy có khách tới, cảm xúc của Trần Phong nhanh chóng thay đổi, ngoại trừ hơi thở lưu manh ra, hoàn toàn không để lộ chút bỉ thương nào như vừa rồi.
Cô gái này tên là Vương Hâm Dao, là chủ nhân thực sự của tòa nhà này, một bà chủ nhà danh xứng với thực.
Nhưng mà thật ra cũng chỉ là một cô nhóc mười bảy tuổi đang học lớp mười một, đồng thời còn là một hoa khôi của lớp danh xứng với thực!
Vương Hâm Dao xoắn hai bím tóc, trừng mắt nhìn Trần Phong.
Ánh mắt tỉnh nghịch của cô ấy đảo qua, nói với Trần Phong: "Chú Trần, ngày mai chú có thể giúp tôi một chuyện được không?"
“Đừng gọi tôi già như vậy, hai chúng ta cũng nhau đi ra ngoài cũng không khác bạn cùng lớp đâu!" Trần Phong cười nói
Vương Hâm Dao khẽ cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên má, khen ngợi Trần Phong: "Tôi rất thích cái cách khoác lác mà không đỏ mặt của chú Trần đấy!"
Trần Phong ngại ngùng cười nói: “Ngày mai tôi còn phải sửa ống nước cho người ta, không rảnh!”
Cuộc sống khó khăn đã buộc Trần Phong phải trở. thành một người đa năng, sửa nhà vệ sinh, ống nước, cống thoát nước, không sợ mệt mỏi hay vất vả, chuyện gì cũng có thể làm, giá mấy chục đồng mỗi phút!
'Vương Hâm Dao phồng má lên, tỏ vẻ thất vọng.
Nhìn chăm chằm Vương Hâm Dao một lúc, Trần Phong đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà sửa ống thoát nước chỉ có giá một trăm tệ, nếu cô có thể ra giá cao hơn, ngày mai tôi có thể cân nhắc liều mạng cho cô!”
Cô nhóc này suốt ngày cư xử kỳ quái, Trăn Phong cũng rất tò mò cô nhóc này muốn anh giúp cái gì.
“Vậy thì tốt rồi!" Tâm trạng Vương Hâm Dao nhanh chóng thay đối, hai lúm đồng tiền trên má lại lộ ra: "Ngày mai giáo viên chủ nhiệm của tôi nhất quyết bắt tôi phải gọi phụ huynh lên, chú giúp tôi giả làm cậu tôi đi, tôi cho chú một trăm lẻ một đồng!”
“Hay thật, cái giá cô trả thêm này cũng nhiều lắm!" Trần Phong tức giận bật cười, biết chắc cô nhóc.
tiền ngọt ngào trên má, khen ngợi Trần Phong: "Tôi rất thích cái cách khoác lác mà không đỏ mặt của chú Trần đấy!"
Trần Phong ngại ngùng cười nói: “Ngày mai tôi còn phải sửa ống nước cho người ta, không rảnh!”
Cuộc sống khó khăn đã buộc Trần Phong phải trở. thành một người đa năng, sửa nhà vệ sinh, ống nước, cống thoát nước, không sợ mệt mỏi hay vất vả, chuyện gì cũng có thể làm, giá mấy chục đồng mỗi phúu
Vương Hâm Dao phồng má lên, tỏ vẻ thất vọng.
Nhìn chăm chằm Vương Hâm Dao một lúc, Trần Phong đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà sửa ống thoát nước chỉ có giá một trăm tệ, nếu cô có thể ra giá cao hơn, ngày mai tôi có thể cân nhắc liều mạng cho cô!”
Cô nhóc này suốt ngày cư xử kỳ quái, Trăn Phong cũng rất tò mò cô nhóc này muốn anh giúp cái gì.
“Vậy thì tốt rồi!" Tâm trạng Vương Hâm Dao nhanh chóng thay đối, hai lúm đồng tiền trên má lại lộ ra: "Ngày mai giáo viên chủ nhiệm của tôi nhất quyết bắt tôi phải gọi phụ huynh lên, chú giúp tôi giả làm cậu tôi đi, tôi cho chú một trăm lẻ một đồng!”
“Hay thật, cái giá cô trả thêm này cũng nhiều lắm!" Trần Phong tức giận bật cười, biết chắc cô nhóc này ở trường học nhất định sẽ chọc giáo viên tức điên!
“Trong sân có nhiều người như vậy, tại sao lại tìm tôi? Có phải vì cảm thấy tôi đẹp trai, sẽ cho cô thể diện không?”
Trần Phong bật cười, không biết xấu hổ hỏi.
“Phi!" Vương Hâm Dao trợn mắt khinh thường, bĩu môi: “Tôi chỉ cảm thấy bình thường miệng lưỡi chú trơn tru, có thể đối phó với giáo viên của tôi, hoàn toàn không liên quan gì đến vẻ ngoài của chú!"
“Mười giờ sáng mai, đúng giờ đến trường của tôi, đến cổng trường thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi ngủ trước đây!"
Vương Hâm Dao phất phất tay rồi bước ra khỏi phòng, từng bước chân đều tràn ngập hơi thở tuổi trét
“Cô nhóc này rất thú vị, nhưng mà nếu cô nhóc không thi đậu đại học, chúng ta sẽ rất có lỗi với Vương Vũ, ngày mai tôi sẽ đến trường tìm hiểu chút, xem thử. thường ngày cô nhóc này làm cái gì!"
Trần Phong lắc đầu, nhấp một ngụm rượu.
Vương Vũ cũng là thành viên của đội đột kích Thần Diễm, đã hy sinh.
Cha mẹ anh ta đều mất sớm, chỉ để lại đứa em.
gái Vương Hâm Dao này!
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Trần Phong chọn thành phố Tân Tây làm điểm dừng chân đầu tiên, hẳn có cùng suy nghĩ với Đại Dũng, muốn bảo. vệ em gái của Vương Vũ!
Chỉ là Vương Hâm Dao không biết về mối quan hệ này mà thôi.
Trần Phong nheo mắt lại, trong ngăn ấy năm qua, không có khoảng thời gian nào hẳn được sống ổn định bình thường như thế này!
“Phong Tử, Đại Dũng tôi bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, tôi đã chấp nhận kiếp này, nhưng anh thì khác, ở trong lòng tôi anh chính là một nhân vật giống như thần, anh không thể mãi mãi ở lại chỗ này làm một người giao hàng, tôi tin chắc rằng sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có một ngày anh trở lại đỉnh cao, coi như là vì...
Đại Dũng đột nhiên trở nên kích động, nâng ly lên, một ngụm uống cạn chỗ rượu còn lại!
“Coi như là vì bốn người anh em đã chết của chúng ta!” Trần Phong đột nhiên nói tiếp lời còn chưa nói hết của Đại Dũng, vẻ mặt trịnh trọng!
Cảnh tượng đẫm máu tàn khốc kia đồng thời hiện lên trong đầu hai người.
Đó là một đoạn quá khứ mà cả hai đều không muốn nhìn lại, một nỗi đau thấu tận tâm can.
“Vì bọn họ, đương nhiên cũng vì cánh tay đã mất của anh, còn có những người ra vẻ đạo mạo ăn trên ngồi trước ở Viêm Kinh này, tôi phải kéo bọn họ đến trước đàn tế, dùng máu của bọn họ để tế các anh em đã chết, còn có vong linh Lão Diêm trên trời!"
Đôi mắt hẹp dài của Trần Phong lóe lên màu đỏ, sát khí dâng trào!
“Bọn họ cho rắng tôi sẽ không bao giờ quay về được, sẽ chết giờ ở nhà tù Guantanamo, nhưng tôi đã trở về từ điạ ngục đó, từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ trở thành ác mộng của những người đó!"
Cảm xúc của hẳn kích động, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ba năm trước, oán hận trong lòng bốc lên cao!
Đại Dũng rót đầy ly rượu cho Trần Phong.
Trong hai mươi ngày qua, Trần Phong chưa từng bộc lộ cảm xúc đồn nén như hôm nay.
Anh ta hiểu Trần Phong, người đàn ông này rất hiếm khi dao động cảm xúc, thậm chí anh ta còn từng cho rẵng người đàn ông này có trái tim sắt đá.
Nhưng mà, sự kiện Thiên Huyết ba năm trước đã khiến ngôi sao sáng nhất trên chiến vực này đột nhiên rơi xuống, gần như rơi xuống vực thẳm không thể quay đầu lại
Nhà họ Trần ở Viêm Kinh đã xóa tên Tiần Phong ra khỏi gia phả, nhiều thế lực cũng thừa cơ giậu đổ bìm leo.
Nếu không phải ông cụ dùng hết hơi thở cuối cùng, có lẽ Trần Phong thậm chí còn không có cơ hội rời khỏi nhà tù Guantanamo kia
“Phong Tử, anh định làm thế nào?"
"Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Đại Dũng lại vô cùng kiên định.
Cho dù Trần Phong đưa ra quyết định thế nào, anh ta đều sẽ không ngần ngại đi theo Trần Phong, ủng hộ Trần Phong.
Trần Phong nhìn chằm chằm vào ly rượu, nhìn thứ rượu trong suốt như nước, chậm rãi nói: “Từ tăng thấp nhất, đần đần leo lên trên, bắt đầu từ thành phố Tân Tây, từng bước một trở lại Viêm Kinh, sau đó đứng dậy ở Viêm Kinh, nợ máu trả bằng máu!"
'Sau một hồi quyết liệt tàn nhẫn, ánh mắt của Tiăn Phong đột nhiên quay về vẻ ôn hòa.
“Ngoài ra, tôi nhất định sẽ mặc là bộ quân trang. vinh quang đó, uống cùng Lão Diêm một lần nữa ở trước mộ lão già đó!"
Câu này cũng khiến tâm trạng Đại Dũng dâng trào, vô cùng kích động!
Thân phận của người lính là vinh dự cao nhất, mặc dù giờ đây đã cởi bỏ quân trang, nhưng Đại Dũng vẫn luôn cho rẵng khoảng thời gian được khoác quân trang chính là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của anh ta.
Anh ta sẽ không bao giờ có thể mặc lại quân trang trong suốt quãng đời còn lại nữa, nhưng người đàn ông như thần ở trước mặt có thể hoàn thành được tâm nguyện của anh ta.
“Phong Tứ, tôi kính anh. Tôi tin rằng ngày đó nhất định sẽ đến, tay phải của tôi không phế, đến lúc đó tôi sẽ làm lễ chào đội trưởng một lần nữa!”
Đại Dũng kích động nâng ly rượu lên, uống cạn một ngụm!
Ngày lúc hai người đang xúc động uống rượu thì rèm cửa đột nhiên bị người khác xốc lên.
“Uầy, hai người lại uống rượu ở đây!"
Một cô gái mặc váy màu hồng bước vào, dáng người ngay thẳng, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp trong sáng, trong đôi mắt đẹp lộ ra ý cười tinh nghịch!
Đôi chân dài trắng nốn thẳng tắp của cô ấy thật sự rất hoàn hảo.
“Bà chủ nhà, có chuyện gì thế? Có muốn ngồi xuống uống một ly không?”
Nhìn thấy có khách tới, cảm xúc của Trần Phong nhanh chóng thay đổi, ngoại trừ hơi thở lưu manh ra, hoàn toàn không để lộ chút bỉ thương nào như vừa rồi.
Cô gái này tên là Vương Hâm Dao, là chủ nhân thực sự của tòa nhà này, một bà chủ nhà danh xứng với thực.
Nhưng mà thật ra cũng chỉ là một cô nhóc mười bảy tuổi đang học lớp mười một, đồng thời còn là một hoa khôi của lớp danh xứng với thực!
Vương Hâm Dao xoắn hai bím tóc, trừng mắt nhìn Trần Phong.
Ánh mắt tỉnh nghịch của cô ấy đảo qua, nói với Trần Phong: "Chú Trần, ngày mai chú có thể giúp tôi một chuyện được không?"
“Đừng gọi tôi già như vậy, hai chúng ta cũng nhau đi ra ngoài cũng không khác bạn cùng lớp đâu!" Trần Phong cười nói
Vương Hâm Dao khẽ cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào trên má, khen ngợi Trần Phong: "Tôi rất thích cái cách khoác lác mà không đỏ mặt của chú Trần đấy!"
Trần Phong ngại ngùng cười nói: “Ngày mai tôi còn phải sửa ống nước cho người ta, không rảnh!”
Cuộc sống khó khăn đã buộc Trần Phong phải trở. thành một người đa năng, sửa nhà vệ sinh, ống nước, cống thoát nước, không sợ mệt mỏi hay vất vả, chuyện gì cũng có thể làm, giá mấy chục đồng mỗi phút!
'Vương Hâm Dao phồng má lên, tỏ vẻ thất vọng.
Nhìn chăm chằm Vương Hâm Dao một lúc, Trần Phong đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà sửa ống thoát nước chỉ có giá một trăm tệ, nếu cô có thể ra giá cao hơn, ngày mai tôi có thể cân nhắc liều mạng cho cô!”
Cô nhóc này suốt ngày cư xử kỳ quái, Trăn Phong cũng rất tò mò cô nhóc này muốn anh giúp cái gì.
“Vậy thì tốt rồi!" Tâm trạng Vương Hâm Dao nhanh chóng thay đối, hai lúm đồng tiền trên má lại lộ ra: "Ngày mai giáo viên chủ nhiệm của tôi nhất quyết bắt tôi phải gọi phụ huynh lên, chú giúp tôi giả làm cậu tôi đi, tôi cho chú một trăm lẻ một đồng!”
“Hay thật, cái giá cô trả thêm này cũng nhiều lắm!" Trần Phong tức giận bật cười, biết chắc cô nhóc.
tiền ngọt ngào trên má, khen ngợi Trần Phong: "Tôi rất thích cái cách khoác lác mà không đỏ mặt của chú Trần đấy!"
Trần Phong ngại ngùng cười nói: “Ngày mai tôi còn phải sửa ống nước cho người ta, không rảnh!”
Cuộc sống khó khăn đã buộc Trần Phong phải trở. thành một người đa năng, sửa nhà vệ sinh, ống nước, cống thoát nước, không sợ mệt mỏi hay vất vả, chuyện gì cũng có thể làm, giá mấy chục đồng mỗi phúu
Vương Hâm Dao phồng má lên, tỏ vẻ thất vọng.
Nhìn chăm chằm Vương Hâm Dao một lúc, Trần Phong đột nhiên đổi giọng: “Nhưng mà sửa ống thoát nước chỉ có giá một trăm tệ, nếu cô có thể ra giá cao hơn, ngày mai tôi có thể cân nhắc liều mạng cho cô!”
Cô nhóc này suốt ngày cư xử kỳ quái, Trăn Phong cũng rất tò mò cô nhóc này muốn anh giúp cái gì.
“Vậy thì tốt rồi!" Tâm trạng Vương Hâm Dao nhanh chóng thay đối, hai lúm đồng tiền trên má lại lộ ra: "Ngày mai giáo viên chủ nhiệm của tôi nhất quyết bắt tôi phải gọi phụ huynh lên, chú giúp tôi giả làm cậu tôi đi, tôi cho chú một trăm lẻ một đồng!”
“Hay thật, cái giá cô trả thêm này cũng nhiều lắm!" Trần Phong tức giận bật cười, biết chắc cô nhóc này ở trường học nhất định sẽ chọc giáo viên tức điên!
“Trong sân có nhiều người như vậy, tại sao lại tìm tôi? Có phải vì cảm thấy tôi đẹp trai, sẽ cho cô thể diện không?”
Trần Phong bật cười, không biết xấu hổ hỏi.
“Phi!" Vương Hâm Dao trợn mắt khinh thường, bĩu môi: “Tôi chỉ cảm thấy bình thường miệng lưỡi chú trơn tru, có thể đối phó với giáo viên của tôi, hoàn toàn không liên quan gì đến vẻ ngoài của chú!"
“Mười giờ sáng mai, đúng giờ đến trường của tôi, đến cổng trường thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi ngủ trước đây!"
Vương Hâm Dao phất phất tay rồi bước ra khỏi phòng, từng bước chân đều tràn ngập hơi thở tuổi trét
“Cô nhóc này rất thú vị, nhưng mà nếu cô nhóc không thi đậu đại học, chúng ta sẽ rất có lỗi với Vương Vũ, ngày mai tôi sẽ đến trường tìm hiểu chút, xem thử. thường ngày cô nhóc này làm cái gì!"
Trần Phong lắc đầu, nhấp một ngụm rượu.
Vương Vũ cũng là thành viên của đội đột kích Thần Diễm, đã hy sinh.
Cha mẹ anh ta đều mất sớm, chỉ để lại đứa em.
gái Vương Hâm Dao này!
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Trần Phong chọn thành phố Tân Tây làm điểm dừng chân đầu tiên, hẳn có cùng suy nghĩ với Đại Dũng, muốn bảo. vệ em gái của Vương Vũ!
Chỉ là Vương Hâm Dao không biết về mối quan hệ này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.