Chiến Cảnh Tội Ác

Chương 1: Miệng ăn mắm, ăn muối (1)

Duyên Phận 0

10/05/2021

Quy luật tiến hóa chính là kẻ đến sau sẽ vượt qua người đi trước; thời gian và không gian sẽ tiến hóa thành các thể vô cơ; thể vô cơ trở thành động, thực vật. Thực vật cố định có bản chất lành tính; những người phụ nữ có xu hướng thích ở bên cạnh một ai khác; giới động vật năng động sẽ sản sinh ra bản tính hoang dã; đàn ông là những kẻ thích thách thức trước sự rủi ro; nam và nữ sinh đẻ ra em bé; em bé thích chơi búp bê. Vì vậy, Thượng Đế tối cao hẳn phải là sản phẩm cuối cùng của quá trình tiến hóa. (Nhà văn Tiễn Chung Thư, 'Giấc mơ của Thượng Đế')

——————————————————————

Thành phố W.

Bước lên sân thượng, Quân Lâm trông thấy Lưu Chính đang đứng ở rìa của tòa nhà.

Cẩn thận nhìn xuống từ góc độ này, hắn có thể thấy đám người đông như kiến cỏ và một chiếc xe có kích thước tựa như một con bọ cánh cứng ở phía bên dưới.

Cơn chóng mặt do độ cao gây ra khiến cái gã tên Lưu Chính kia vô cùng hồi hộp; Quân Lâm có thể thấy rõ hai chân của gã đó đang run nhẹ.

Qua quan sát sơ bộ, vết sẹo từ vụ bỏng kia vẫn còn trên gương mặt gã đó. Cũng vì điều này, trông ngoại hình gã khá đáng sợ và gây ảnh hưởng không ít đến khả năng phán đoán tâm trạng của Quân Lâm.

Nhưng nếu xét về đôi chân đang run rẩy của đối phương, gã ấy thực sự đang lo lắng và sợ hãi.

Điều này sẽ giúp cho Quân Lâm tự tin hơn trong quá trình thuyết phục tiếp theo.

Còn biết sợ là còn cứu được.

Người cảnh sát ở cửa ra vào thì thầm với Quân Lâm: “Tên đó hiện đang có tâm trạng rất bất ổn, anh nên...”

Quân Lâm nhìn người đồng nghiệp: “Anh định dạy em phải làm thế nào à?”

Đồng chí cảnh sát nọ im lặng ngay lập tức.

Quân Lâm ung dung bước tới.

Lưu Chính nhìn sang bên này, hét lớn: “Đừng qua đây! Tao nhảy xuống bây giờ!”

Quân Lâm vẫy tay ra hiệu rằng, hắn sẽ không đến gần đâu mà lo!

Hắn tiến sang bên cạnh vài bước, leo lên mép sân thượng cách Lưu Chính chừng 5 mét, để rồi đứng im tại đó và nhìn về phía Lưu Chính.

Đám đông bên dưới lại hò hét rõ to hơn.

Quân Lâm ngồi xuống, duỗi chân ra bên ngoài khoảng không.

Hắn nhìn xuống dưới lòng đường, chậm rãi nói: “Tôi cũng không hứng thú gì đến chuyện của anh. Tôi đến đây chỉ để nhảy lầu.”

Lưu Chính nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quặc: “Mày cố ý gợi sự đồng cảm à? Làm thế nhằm giảm sự cảnh giác trong tao, để tao nghe theo lời khuyên của mày ư? Bọn chuyên gia thương thuyết chúng mày đều dùng mỗi một chiêu như vậy, đúng không?”

Quân Lâm cười khẽ, không trả lời gã kia mà chỉ tiếp tục tự lẩm bẩm: “Tôi đã nghĩ đến rất nhiều cách để tự sát. Uống thuốc độc là một gợi ý hay, nhưng khá đau đớn trong quá trình ngấm độc và điểm mấu chốt là không chắc ăn sẽ chết - nếu vẫn sống sau khi uống thuốc xong, thế khác nào là tiếp tục chịu đựng cơn đọa đày. Một cách khác là treo cổ tự tử, nhưng đó cũng là một quá trình rất giày vò và tướng chết khá là xấu xí. Về phần nhảy sông tự vẫn? Tôi biết bơi, và đa phần là con người sẽ hối hận theo bản năng, từ đó tự bơi vào bờ... Suy đi tính lại, cách đơn giản và gọn gàng nhất là chính là nhảy lầu. Cách này vừa đơn giản, lại không phải chịu đau đớn quá lâu. Vấn đề duy nhất mà tôi cần phải làm là tìm một nơi đủ cao. Bằng không, ngộ nhỡ nhảy lầu mà không chết, thế còn phiền phức hơn nữa.”

Lưu Chính im lặng một lúc.

Dù đã đề phòng từ trước, nhưng sự thật là Quân Lâm vừa nói lên những gì mà gã đang suy nghĩ trong lòng.

Những người ôm ý định tự sát có lẽ sẽ cân nhắc về phương pháp tự giết mình, và nhảy lầu quả thực là một cách dễ dàng và đơn giản nhất.

Quân Lâm nói tiếp: “Thực ra, tôi còn một cách khác, chính là gây ra một vụ án nghiêm trọng. Tôi có thể đi giết người, phóng hỏa, để rồi cuối cùng sẽ bị xử tử hình.”

Lưu Chính kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục cảnh sát trên người Quân Lâm. Cuối cùng, gã buột miệng hỏi: “Mày là cảnh sát cơ mà, tại sao lại suy nghĩ như thế?”

Quân Lâm trừng mắt nhìn gã: “Ai đánh thuế sự suy nghĩ trong lòng anh đâu mà lo? Suy nghĩ thôi mà, có phải là hiện thực đâu?”

Lưu Chính cảm giác mình cạn luôn cả lời.

Đúng vậy, ai quy định cảnh sát không được mang tâm lý gây án?

Quân Lâm lại nói: “Thật ra cũng khó mà trách được, khi tôi là một người mang số đen đúng nghĩa, đen do bẩm sinh. Ý tôi là... Đời tôi giống như một lời coi bói chắc mẫm vậy đó! Có đôi khi, tôi chỉ nghĩ là mình đang nói nhảm, méo hiểu sao lại trở thành sự thật luôn!”

Nếu hắn thuyết phục Lưu Chính, có lẽ Lưu Chính sẽ chống cự lại lời nói của hắn theo bản năng tâm lý, để rồi cuối cùng vẫn chọn cách nhảy khỏi tòa nhà.

Nhưng lúc này, hắn đang kể lại một câu chuyện nào đó. Dĩ nhiên, điều này đã khơi dậy sự tò mò của Lưu Chính. Gã bèn hỏi: “Mày ví dụ thử xem?”

Quân Lâm kể: “Có lần, một chàng trai chuẩn bị tự tử vì đổ vỡ trong tình yêu. Tôi đã đến nói chuyện với anh ấy. Tôi nói rằng, tôi cũng gặp một tình yêu trắc trở, y hệt như anh. Không những thế, tôi còn thảm hơn anh đây này.

Vì không đáp ứng nổi món thách cưới với giá cả trên trời, cuối cùng nhà gái quyết tâm chia rẽ chuyện chúng tôi. Nhưng anh thấy đấy, chẳng phải tôi vẫn kiên cường sống tốt đấy thôi?”



Lưu Chính khịt mũi: “Ối dào, bọn chuyên gia thương thuyết chúng mày toàn chém gió! Mày lừa thằng đó chứ gì?”

Quân Lâm nhún vai: “Thời điểm đó, đúng là tôi đang lừa anh ta.”

Lưu Chính sững sờ: “Ý mày là...”

Quân Lâm gật đầu: “Sau đó, lời nói dối đó trở thành sự thật.”

Lưu Chính gằn giọng: “Vô lý, tao méo tin.”

Quân Lâm cười nói: “Làm ơn đi anh giai! Anh tự tử đâu phải vì thất tình đâu mà? Tại sao tôi lại dùng câu chuyện ấy để lừa anh làm chi?”

“Mày biết chuyện của tao à?”

“Muốn thuyết phục ai đó, trước tiên phải hiểu rõ anh ta ...” Quân Lâm nói rõ sự thật.

Hắn nhìn Lưu Chính, nói, “Anh là một người vô tội... Chuyện đó không đáng đâu... Thật sự không đáng để làm vậy...”

Lưu Chính là một anh hùng.

Cách đây không lâu, gã còn được tuyên dương trên báo chí.

Trên đường về nhà sau một ca trực đêm, theo đúng ý nghĩa của câu nói [gặp cảnh bất bình - ra tay tương trợ], gã đã bảo vệ một cô gái đơn độc trước hai tên côn đồ đang quấy rối. Một trong hai gã côn đồ ấy còn đổ xăng lên người gã rồi châm lửa, khiến gã bị bỏng nhẹ.

Vụ việc này từng gây rúng động dư luận. Ấy thế mà, nguyên nhân gây chấn động không phải do hai tên côn đồ, mà chính là cô gái được gã giải cứu gây ra. Cô gái ấy đã bỏ chạy sau vụ việc; và khi cảnh sát cần cung cấp bằng chứng, cô đã từ chối ra mặt vì sợ mình bị trả thù. Cuối cùng, người phụ nữ đó còn thông cáo bóc phốt, nói rằng Lưu Chính ăn không ngồi rồi, lo chuyện thiên hạ. Cô ta cho biết, bản thân cô cũng chẳng gặp nguy hiểm gì dù gã ấy có xuất hiện hay không.

Bọn côn đồ đó chỉ muốn vui vẻ với cô thôi mà, chứ có gì nguy hiểm đâu?

Ghê tởm thay, có rất nhiều người trên mạng ủng hộ luận điểm này.

Họ cho rằng, chuyện của Lưu Chính là tự làm tự chịu, là kết quả của thói tọc mạch, lo chuyện không đâu. Nếu không có gã, mọi chuyện đã không nghiêm trọng như thế.

Tất nhiên, đa phần mấy tay theo trường phái đạo đức vẫn giữ cái nhìn trung lập, còn lên tiếng mắng mỏ cô gái kia.

Cũng vì thế, người phụ nữ ấy bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.

Cuối cùng, cô ta quyết định tự sát.

Tốt rồi, Lưu Chính đột nhiên trở thành thủ phạm khiến cô gái ấy tự tử. Dưới bàn tay thao túng của những kẻ dắt mũi dư luận, xu hướng truyền thông đã biến tướng một cách đột ngột, để rồi rốt cuộc hình thành nên câu chuyện [Lưu Chính ép chết cô gái kia].

Thậm chí, có nhiều tin đồn cho rằng: Hai thanh niên vừa bị bắt chỉ là mở lời trêu ghẹo nhẹ cô gái kia mà thôi; chính do Lưu Chính đã cố tình ra mặt, khích tướng hai thanh niên kia rồi lao vào tấn công trước khiến hai đối thủ ấy chống trả lại. Không những thế, chuyện tạt xăng biến thành bản thân Lưu Chính sơ ý đụng ngã thùng xăng, rồi vô tình làm rơi điếu thuốc xuống...

Tóm lại, Lưu Chính hết đường chối cãi, từ anh hùng bị biến thành kẻ tội đồ.

Vì chuyện này, không quá khó hiểu khi Lưu Chính xuất hiện tại đây.

Quân Lâm nói nhỏ nhẹ: “Làm người tốt mệt lắm, đúng không?”

Giờ phút này, quả thật Lưu Chính khó mà kìm nén được cảm xúc của mình.

Gã gào to lên: “Tao không muốn làm người tốt nữa! Người tốt cái quần què! Tao chưa từng làm bất cứ chuyện xấu gì trong đời, cớ sao lại gặp phải chuyện như vậy? Nếu không có tao, con bé xinh xắn dễ thương ấy đã bị chúng cưỡng hiếp rồi. Nhưng cuối cùng, con nhỏ đó đổ hết lỗi cho tao! Đến giờ, tao vẫn không hiểu, hà cớ gì con nhỏ đó lại tự tử. Rồi thế méo nào mà tao trở thành người ép chết nó?”

Khuôn mặt vằn vện vì bị bỏng của gã méo mó hẳn đi khi khóc ròng, trông vô cùng ghê tởm.

Gã đúng kiểu một người có ngoại hình xấu xí, lại bị tổn thương tâm hồn.

“Đúng là quái gở nhỉ?” Quân Lâm lẩm bẩm: “Về mặt logic, một cô gái như thế chắc chắn không có can đảm tự tử đâu. Nhưng cũng khó nói, bản năng của mỗi một cá thể chính là sinh tồn, nhưng chúng ta luôn từ bỏ những thứ quý giá của bản thân vì nhiều nguyên do khác nhau. Trên thực tế, đâu có ai muốn chết, đúng không?”

Lưu Chính giật mình nhìn hắn: “Mày thật muốn chết à?”

Quân Lâm gật đầu.

Lưu Chính hỏi ngay: “Tại sao lại như vậy?”

Quân Lâm suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Được rồi, vậy tôi sẽ nói thật cho anh biết, tôi bị ung thư. Tôi sắp chết, vì mắc chứng ung thư phổi ở giai đoạn cuối.

Lưu Chính kinh ngạc: “Thật à?”



Quân Lâm thì thào: “Một lần nọ, tôi thuyết phục một người muốn tự tử hủy đi cái ý nghĩ điên cuồng đó. Anh ta bị bệnh đột ngột và không thể chịu đựng nỗi cơn đau kia. Tôi nói dối anh ta rằng tôi cũng bị bệnh, mắc chứng ung thư và đau đớn từng ngày. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không than van một lời, vì tôi quyết định mình phải mạnh mẽ mà sống tiếp. Cuộc sống rất đáng quý, dù khó khăn đến đâu cũng nên giữ lấy nó và sống hết mình để cuộc đời thật đáng giá... Món Súp Gà Cho Tâm Hồn ấy đã cứu sống người đó thành công.”

Lưu Chính nhìn hắn.

Quân Lâm trầm giọng nói: “Đúng là miệng ăn mắm, ăn muối mà. Lúc đó, tôi thực sự chỉ nói dối anh ấy mà thôi. Ai ngờ đâu, tôi chợt biết mình mắc bệnh ung thư trong một lần tình cờ đi khám bệnh. Mẹ kiếp! Méo hiểu chuyện này là thế quái nào!”

Nói đến đây, Quân Lâm tự bật cười.

Lưu Chính kinh ngạc đến nỗi há hốc cả mồm: “Mày nói thật à?”

Quân Lâm chậm rãi lấy ra một tờ giấy từ áo trong.

Hắn bước tới, đưa tờ giấy cho Lưu Chính, sau đó lùi lại; thậm chí, hắn cũng không nhân cơ hội này để kéo Lưu Chính vào.

Lưu Chính cầm lấy tờ giấy, để rồi nhận ra đó chính là một tờ bệnh án chính thức của bệnh viện.

Quân Lâm - ung thư phổi giai đoạn cuối - Dòng chữ xác định bệnh lý được in đậm rõ rệt trên trang giấy trắng.

Quân Lâm nói: “Tôi khác anh. Tôi chưa từng trải qua những trải nghiệm đau thương của chính anh. Cuộc đời tôi vốn dĩ quá êm đềm. Tôi từng nghĩ, cái nghề chuyên gia thương thuyết này chỉ là điểm khởi đầu cho tương lai tốt đẹp sau này của bản thân, một tương lai thành công rực rỡ... Anh biết không? Còn điều gì đau khổ hơn khi mọi niềm hạnh phúc của anh đột ngột tan biến? Anh muốn chết vì chẳng còn chút lưu luyến nào với thế giới này. Còn tôi không muốn chết nhưng tôi không thể không chết. Nếu là anh, anh sẽ làm sao?”

Lưu Chính im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Đột nhiên, tôi lại thấy anh đáng thương hơn cả mình... Tương lai anh sáng lạn hơn tôi, thế nhưng lại gặp phải loại chuyện này... Chẳng trách sao...”

Gã uể oải ngồi xuống, vô tình lung lay cơ thể mà suýt ngã ngửa ra sau; thế là, đám đông bên dưới lại to tiếng xì xào bàn tán.

May mắn thay, rốt cuộc Lưu Chính đã kịp thời sửa tư thế lại vững vàng.

Một số đồng chí cảnh sát muốn tiến lên bắt gã lại, nhưng Quân Lâm lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ khoan hẵng hành động.

Lưu Chính lẩm bẩm: “Tôi không đủ can đảm để tự sát. Tôi chỉ muốn cho họ thấy, chính xác là cái bọn anh hùng bàn phím trên mạng ấy, thấy được hậu quả thậm tệ của những câu comments kia. Chính bọn chúng mới là hung thủ ép một người bước lên con đường chết!”

“Nếu như vậy, đến đây là dừng được rồi.” Quân Lâm cố tình ám chỉ.

Hắn đứng dậy, bước đến bên cạnh Lưu Chính.

Hắn đưa tay ra trước mặt Lưu Chính.

Lưu Chính nhìn Quân Lâm, sau đó chợt ôm chầm lấy hắn rồi khóc rống lên.

Đậu xanh rau má thằng này!

Sau mày ôm mạnh thế, suýt nữa bố mày ngã xuống dưới luôn rồi.

...

Dìu Lưu Chính rời khỏi sân thượng tòa nhà, đội trưởng phân đội Lý Đại Chương bước tới, quàng lấy vai Quân Lâm rồi cười nhẹ: “Làm tốt lắm. Có phải chú em lấy cớ là mình bị bệnh ung thư nữa hả?”

Quân Lâm duỗi lưng, nói: “Không có phương pháp nào cũ, chỉ xét tính thực dụng mà thôi. Làm việc cứu người mà, cần gì phải sáng tạo chứ? Miễn hiệu quả là được”

“Ùm, đúng là vất vả cho chú em rồi. Đâu có ai cố tình đi bệnh viện nhờ in giả một tờ bệnh án chính quy như thế này chứ.”

“Chuẩn bị sẵn đâu có bao giờ là thừa.” Quân Lâm cười nói, “Thế là xong, em hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi nhé! Giờ em tan ca, về nhà nghỉ ngơi đây.”

Nói xong, hắn xoay người bước đi một mạch.

“Này, thằng em! Chú mày còn chưa viết báo cáo mà.”

Quân Lâm xua tay: “Em xin nghỉ phép nhé! Chờ hết phép rồi tính!”

————————————————

Về đến nhà, mở tủ lạnh, hắn lấy một lon Coca-Cola ra.

Quân Lâm thả mình xuống ghế sofa rồi bật TV lên.

Trên đài đang phát một đoạn tin tức ngắn, dường như một sự việc kỳ lạ đã xảy ra ở một nơi nào đó. Các nhân chứng đã tìm thấy một dạng UFO và quay phim lại. Chỉ là, đoạn video clip đó khá mờ.

Gần đây, ngày càng có nhiều tin tức nóng hổi; nhưng về cơ bản, mấy nội dung đó đều được chứng minh là tin giả mà thôi.

Quân Lâm không quan tâm cho lắm, cứ ngơ ngác xem TV như thế mà thôi. Sau đó, hắn lấy báo cáo bệnh án ra xem rồi chợt mỉm cười: “Nếu mọi người biết đây chính là sự thật, liệu họ sẽ nghĩ gì ấy nhỉ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Cảnh Tội Ác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook