Chương 60
Thanh Việt Lưu Ca
12/11/2022
Edit: Sa
Nhờ sự an ủi của nam thần và đám bạn, Kiều Lâm Lâm đã hoàn toàn thoải mái, ném câu lạc bộ người mẫu ra sau đầu. Đằng nào Trường Thanh cũng rất rộng, đi đường cũng không chạm mặt nhau, sau này cứ coi là người dưng kẻ lạ không đáng nhắc đến.
Đàn chị Trần vẫn hành động nhanh gọn như trước, lên lịch hẹn với người bạn nhiếp ảnh gia vào thứ bảy. Địa điểm gặp nhau không ở gần trường mà là khu trung tâm thương mại nổi tiếng toàn quốc, ở đó ngoài các công ty lớn thì còn có rất nhiều quán ăn ngon, Trần Tử Dương nói sẽ vừa ăn vừa nói chuyện, bàn xong công việc cô ấy sẽ đi mua sắm với bạn, thời gian qua quá vất vả, cô ấy muốn mua quần áo, giày dép, túi xách để thưởng cho bản thân. Kiều Lâm Lâm nghe xong rất ngưỡng mộ, thầm nghĩ đàn chị quả là đàn chị, kiếp này cô làm người thủ đô “cao quý” mà còn không dám mua đồ ở đây, cùng lắm là ghé vào ngắm cho đỡ thèm thôi. Có điều cô vừa kiếm được một khoản kha khá, tuy không đủ mua sắm nhưng vẫn trả tiền cơm được, sờ sờ ví tiền, rất can đảm nói: “Dạ đàn chị, vậy chị hẹn bạn tới đó đi, em mời.”
Trần Tử Dương không khách sáo, giơ tay ra dấu “OK” rồi chào tạm biệt.
Kiều Lâm Lâm nhìn dáng vẻ ngầu hơn trái bầu của đàn chị, cảm thấy rất an tâm, biết người bạn nhiếp ảnh gia của đàn chị sẽ không cho cô leo cây, ngược lại phía cô lại có vấn đề, lời hứa hẹn mỗi tuần nam thần phải dành thời gian cho cô ít nhất một buổi mà cô ngóng trông lại trùng với giờ hẹn đi gặp bạn của Trần Tử Dương.
Tối thứ sáu, Cố Chi Thu mới vô cùng áy náy thông báo cho cô: “Anh chỉ ở với em được sáng thứ bảy thôi, buổi chiều phải ra sân bay đón người.”
Kiều Lâm Lâm rất bất ngờ: “Đón ai?”
“Bạn của giáo sư Tần, được mời về hướng dẫn cho dự án này.” Không đợi Kiều Lâm Lâm tiếp tục tò mò, Cố Chi Thu chủ động giải thích: “Giáo sư không đi được, nhiệm vụ của các anh chị khóa trên đều rất nặng, nên việc tiếp đón được giao cho anh.”
Kiều Lâm Lâm nghe anh phải tiếp đón bạn của giáo sư Tần thì lòng bình thường trở lại, đó coi như là một phần công việc, anh đâu thể từ chối, có điều nghe nói các anh chị khóa trên vứt nhiệm vụ tiếp đón cho anh thì bất giác nghĩ ở bên ngoài anh hào quang chói lóa nhưng vô phòng thí nghiệm thì cũng chỉ là chân chạy vặt cho các anh chị khóa trên mà thôi, có thể nói là ngã khỏi thần đàn. Nghĩ vậy, ánh mắt Kiều Lâm Lâm nhìn nam thần có vài phần hả hê, nghĩ bụng anh cũng có ngày này khà khà khà.
Cố Chi Thu bắt lấy ánh mắt kỳ lạ của cô, hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Kiều Lâm Lâm hoàn hồn, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Nhưng đàn chị nói ngày mai sẽ giới thiệu em với bạn chị ấy, còn cùng ăn trưa nữa.”
Hôm trước khóc lóc kể lể với nam thần chuyện mình bị ghim, Kiều Lâm Lâm chẳng những thuận tiện nói việc Trần Tử Dương giới thiệu công việc cho cô mà còn báo tin vui cô được đàn chị chọn làm người mẫu chính cho show thời trang của chị ấy.
Kiều Lâm Lâm nói chuyện này cho nam thần mà không nói với ba cô bạn cùng phòng không có nghĩa là cô thân cận với bạn trai hơn bạn bè. Bốn người cùng phòng ký túc xá các cô như hình với bóng, may mắn là cả bốn đều rất vui vẻ hòa đồng, tính tình cũng hợp cạ, sở thích lại giống nhau, cứ như một người vậy, cô rất quý trọng những người bạn này, nhất là khi cô chưa đến thế giới này thì nguyên chủ tương đối quái gở nên không có bạn bè, sau khi cô đến đây lại cắm đầu học hành, không có thời gian để kết bạn, vì vậy cô chỉ có ba người bạn thân là họ thôi.
Tuy nam thần rất tốt nhưng không thể ở bên cô mãi mãi, sau này chia tay rồi có lẽ ba cô bạn sẽ ở bên bầu bạn giúp cô vượt qua quãng thời gian thất tình. Kiều Lâm Lâm rất rõ cái gì nặng, cái gì nhẹ.
Chẳng qua vì cùng là con gái nên cô hiểu rõ việc giữ bí mật với họ khá là khó khăn, bí mật càng không thể nói thì sẽ càng muốn chia sẻ cho người khác, vì vậy để tốt cho họ, Kiều Lâm Lâm cảm thấy cô vẫn nên tự giữ bí mật của mình thì hơn.
Mà nam thần thì khác, cho dù cô không yêu cầu giữ bí mật thì anh cũng sẽ không kể với ai, nếu cô yêu cầu, tất nhiên anh sẽ giữ kín như bưng. Kiều Lâm Lâm rất yên tâm về anh, dần dần cũng hình thành thói quen nói tất cả mọi chuyện cho anh nghe.
Cố Chi Thu biết cô muốn đi gặp bạn của Trần Tử Dương thì không có ý kiến gì, đừng nói họ chỉ là người yêu, cho dù có là vợ chồng, trở thành người một nhà, anh cũng cũng không có quyền can thiệp hay quyết định sở thích của cô, cùng lắm là chỉ góp ý kiến mà thôi.
Lúc trước cô hào hứng muốn biểu diễn thời trang, anh quả thật đã uyển chuyển biểu đạt ý kiến không đồng tình của mình, thứ nhất là lo cô bị lừa, thứ hai là cô không biết gì cả, không thích hợp làm chuyện đó. Nhưng sau khi thấy cô thành thạo đi catwalk, Cố Chi Thu đã xóa bỏ những lo lắng của mình.
Anh nhìn ra được cô cực kỳ thích nghề người mẫu, không phải chỉ vì cô thường nói mình thích mà là vì tận mắt chứng kiến sự nỗ lực của cô. Một con người ham ăn biếng làm như cô lại hoàn toàn từ bỏ sở thích ăn uống, đến cơm cũng không dám ăn no, hằng ngày chạy bộ cùng anh, miệng thì khóc lóc than thở mệt quá nhưng vẫn cắn răng chạy tiếp, đây là việc không dễ dàng chút nào. (E b o o k T r u y e n. N e t)
Hôm trước anh nói cô rất giỏi cũng rất nỗ lực là hoàn toàn thật lòng, anh đã biết một khía cạnh của cô mà anh không muốn người khác biết chút nào, cô gái trông yếu ớt bốc đồng ấy có một trái tim phát sáng, tựa như khi cô phát ra vầng hào quang vạn dặm lúc đứng trên sàn catwalk vậy.
Anh rất thích thậm chí là bội phục cô gái kiên trì và tỏa sáng ấy.
Cố Chi Thu chăm chú nhìn cô, chủ động nói: “Có lẽ anh có thể đi cùng em?”
Kiều Lâm Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy đề nghị này không tồi, cho dù không thể hẹn hò nhưng có nam thần đi cùng cũng vui hơn là đi một mình vào trung tâm thành phố. Với cả người mời cơm là cô, cô không để ý việc có thêm một miệng ăn.
Kiều Lâm Lâm nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Để em hỏi thử đàn chị thấy tiện không.”
Đàn chị không có gì bất tiện cả, chỉ trêu: “Hai đứa tụi mày như hình với bóng vậy.” rồi đồng ý ngay, vì vậy sáng thứ bảy Kiều Lâm Lâm vui sướng nắm tay nam thần ngồi tàu điện ngầm.
Người bạn nhiếp ảnh gia của Trần Tử Dương tên là Kimi, là “ông già” hai mươi tám tuổi nhưng thoạt trông cứ như sinh viên, bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, gọn gàng sạch sẽ, tuy không đẹp trai bằng nam thần nhưng rất có chất nghệ sĩ, điều này khiến Kiều Lâm Lâm theo chủ nghĩa ngoại hình có ấn tượng tốt với anh ấy gấp bội, mới gặp mà đã không ngại ngần gọi là anh Kimi.
Có lẽ là “người phân theo nhóm”, Kimi cũng rất hài hước và thoải mái, vừa giới thiệu xong liền đánh giá cô và Cố Chi Thu, cười hỏi Trần Tử Dương: “Ơ, em mua một được tặng một luôn hả?”
Trần Tử Dương cười khà khà: “Chấm hết hai đứa luôn?”
“Chứ sao, ngũ quan hai đứa nó nhìn là biết ăn ảnh rồi, thần thái cũng rất ổn, bồ bịch hả?”
Câu sau là hỏi người trong cuộc.
Kiều Lâm Lâm vốn dĩ định gây ấn tượng ban đầu cô là người đoan trang, điềm tĩnh nên trước khi gặp Kimi thì đã buông tay nam thần ra, giờ bị anh ấy nói toạc quan hệ, vậy không có gì phải giấu giếm nữa, khoác tay nam thần theo thói quen, cười toe gật đầu: “Dạ.”
Kimi thấy hai người đẹp đôi, càng nhìn càng thích mắt, xoa cằm nói: “Anh có người bạn chuyên mảng tình nhân, có nhờ anh tìm giúp người mẫu, anh thấy hai em rất phù hợp, người yêu thật cũng sẽ có hiệu quả tốt hơn người yêu giả, có muốn làm người mẫu ảnh cho shop online không?”
Kiều Lâm Lâm không ngờ ông anh nhiếp ảnh gia này lại được đàn chị chân truyền, gặp nhau chưa tới hai phút đã giới thiệu công việc cho cô. Cô đứng ngẩn người, nghĩ bụng ông anh thật có mắt nhìn, liếc cái đã nhận ra tố chất phi phàm của nam thần nhà cô.
Là ánh trăng sáng ở cả hai đời của nữ chính, có thể là người bình thường được chắc?
“Anh chấm cả hai đứa nó thật à?” Trong lúc Kiều Lâm Lâm thất thần, Trần Tử Dương cười phì, nhìn Cố Chi Thu rồi nói thẳng: “Anh chàng đẹp trai kế bên là người nhà của Tiểu Kiều, là nhà khoa học tương lai tiền đồ xán lạn đó, sợ không có thời gian làm người mẫu ảnh đâu.”
Kimi tiếp xúc chủ yếu với người trong giới thời trang, nghe Trần Tử Dương giới thiệu, ánh mắt nhìn Cố Chi Thu thoáng chốc thay đổi, có phần kính trọng: “Trẻ thế mà đã là nhà… khoa học?”
Cố Chi Thu không bị ảnh hưởng trước phản ứng thái quá của họ, khiêm tốn nói: “Đàn chị Trần nói đùa đấy ạ, em chỉ là sinh viên ngành Sinh học thôi.”
“Vậy cũng siêu giỏi rồi, ngành này anh không hiểu nổi đâu.” Kimi nói xong lại thấy không cam lòng, “Em bận học lắm à?”
Cố Chi Thu gật đầu, áy náy nhìn Kiều Lâm Lâm. Kiều Lâm Lâm hiểu ý anh, có lẽ là vì không thể chụp quảng cáo cùng cô.
Cô cũng rất tiếc nuối, làm người mẫu ảnh cho shop online hẳn kiếm được nhiều tiền lắm. Nhưng công việc của nam thần có ý nghĩa hơn việc chụp ảnh nhiều, không phải tiền bạc là có thể cân nhắc, vì vậy cô nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo, chủ động thay anh từ chối ý tốt của Kimi: “Xin lỗi anh nha, học kỳ này anh ấy toàn ở trong phòng thí nghiệm thôi, bận lắm.”
Trong khi trò chuyện, họ đã vào quán ăn, ngồi xuống chọn món xong lại tiếp tục chuyện trò.
Kimi vừa gặp đã muốn giới thiệu Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu làm người mẫu cho bạn mình thì hiển nhiên bản thân anh ấy cũng rất hài lòng về tố chất của Kiều Lâm Lâm, trong bữa cơm đã quyết định thời gian và địa điểm làm việc, đó là công việc chụp ảnh ở studio, nghe ra là công việc đứng đắn, xong xuôi lại bàn tới lương thưởng.
Kimi không vòng vo: “Tuy em có kinh nghiệm catwalk nhưng đây là lần đầu chụp ảnh báo, có rất nhiều thứ không hiểu, đúng không? Cho nên anh sẽ trả lương cho em theo giá của người mới.”
Nói thật, anh ta bằng lòng trả theo giá của người mới cũng là vì đã xem ảnh mà Trần Tử Dương gửi cho mình, thừa nhận Kiều Lâm Lâm tuy không có kinh nghiệm nhưng rất có tiềm năng, nếu không thì với nhiếp ảnh gia có chút danh tiếng như anh ta, có đầy người mẫu ít nổi tiếng xin được chụp ảnh miễn phí chứ việc gì phải tìm tay ngang.
Kiều Lâm Lâm không biết gì về quy tắc của ngành nhưng cô có ưu điểm là không tham lam, kiếm được tiền là đủ hài lòng rồi, đằng nào cũng là sinh viên, cho dù một ngày kiếm tiền hai ba trăm cô cũng sẵn lòng. Kiều Lâm Lâm rất thoải mái gật đầu: “Dạ.”
Bấy giờ Trần Tử Dương mới choàng vai Kimi cười nói: “Yên tâm đi, Tiểu Kiều tạo dáng xịn lắm, anh không tin cứ hỏi Cố Chi Thu là biết, ảnh em gửi cho anh là do cậu ấy chụp đấy.”
Cố Chi Thu có sở thích chụp ảnh, Kimi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhờ Trần Tử Dương giới thiệu, hai người họ say sưa trò chuyện, đến mức Kimi chẳng những kết bạn Wechat với Kiều Lâm Lâm mà còn kết bạn với Cố Chi Thu.
Ăn trưa hơn một tiếng, người bạn hẹn Trần Tử Dương đi mua sắm gọi điện tới, nói sắp tới trung tâm thương mại rồi, vừa khéo cũng đã bàn công chuyện xong, vậy là bốn người họ chào tạm biệt nhau.
- -----oOo------
Nhờ sự an ủi của nam thần và đám bạn, Kiều Lâm Lâm đã hoàn toàn thoải mái, ném câu lạc bộ người mẫu ra sau đầu. Đằng nào Trường Thanh cũng rất rộng, đi đường cũng không chạm mặt nhau, sau này cứ coi là người dưng kẻ lạ không đáng nhắc đến.
Đàn chị Trần vẫn hành động nhanh gọn như trước, lên lịch hẹn với người bạn nhiếp ảnh gia vào thứ bảy. Địa điểm gặp nhau không ở gần trường mà là khu trung tâm thương mại nổi tiếng toàn quốc, ở đó ngoài các công ty lớn thì còn có rất nhiều quán ăn ngon, Trần Tử Dương nói sẽ vừa ăn vừa nói chuyện, bàn xong công việc cô ấy sẽ đi mua sắm với bạn, thời gian qua quá vất vả, cô ấy muốn mua quần áo, giày dép, túi xách để thưởng cho bản thân. Kiều Lâm Lâm nghe xong rất ngưỡng mộ, thầm nghĩ đàn chị quả là đàn chị, kiếp này cô làm người thủ đô “cao quý” mà còn không dám mua đồ ở đây, cùng lắm là ghé vào ngắm cho đỡ thèm thôi. Có điều cô vừa kiếm được một khoản kha khá, tuy không đủ mua sắm nhưng vẫn trả tiền cơm được, sờ sờ ví tiền, rất can đảm nói: “Dạ đàn chị, vậy chị hẹn bạn tới đó đi, em mời.”
Trần Tử Dương không khách sáo, giơ tay ra dấu “OK” rồi chào tạm biệt.
Kiều Lâm Lâm nhìn dáng vẻ ngầu hơn trái bầu của đàn chị, cảm thấy rất an tâm, biết người bạn nhiếp ảnh gia của đàn chị sẽ không cho cô leo cây, ngược lại phía cô lại có vấn đề, lời hứa hẹn mỗi tuần nam thần phải dành thời gian cho cô ít nhất một buổi mà cô ngóng trông lại trùng với giờ hẹn đi gặp bạn của Trần Tử Dương.
Tối thứ sáu, Cố Chi Thu mới vô cùng áy náy thông báo cho cô: “Anh chỉ ở với em được sáng thứ bảy thôi, buổi chiều phải ra sân bay đón người.”
Kiều Lâm Lâm rất bất ngờ: “Đón ai?”
“Bạn của giáo sư Tần, được mời về hướng dẫn cho dự án này.” Không đợi Kiều Lâm Lâm tiếp tục tò mò, Cố Chi Thu chủ động giải thích: “Giáo sư không đi được, nhiệm vụ của các anh chị khóa trên đều rất nặng, nên việc tiếp đón được giao cho anh.”
Kiều Lâm Lâm nghe anh phải tiếp đón bạn của giáo sư Tần thì lòng bình thường trở lại, đó coi như là một phần công việc, anh đâu thể từ chối, có điều nghe nói các anh chị khóa trên vứt nhiệm vụ tiếp đón cho anh thì bất giác nghĩ ở bên ngoài anh hào quang chói lóa nhưng vô phòng thí nghiệm thì cũng chỉ là chân chạy vặt cho các anh chị khóa trên mà thôi, có thể nói là ngã khỏi thần đàn. Nghĩ vậy, ánh mắt Kiều Lâm Lâm nhìn nam thần có vài phần hả hê, nghĩ bụng anh cũng có ngày này khà khà khà.
Cố Chi Thu bắt lấy ánh mắt kỳ lạ của cô, hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Kiều Lâm Lâm hoàn hồn, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Nhưng đàn chị nói ngày mai sẽ giới thiệu em với bạn chị ấy, còn cùng ăn trưa nữa.”
Hôm trước khóc lóc kể lể với nam thần chuyện mình bị ghim, Kiều Lâm Lâm chẳng những thuận tiện nói việc Trần Tử Dương giới thiệu công việc cho cô mà còn báo tin vui cô được đàn chị chọn làm người mẫu chính cho show thời trang của chị ấy.
Kiều Lâm Lâm nói chuyện này cho nam thần mà không nói với ba cô bạn cùng phòng không có nghĩa là cô thân cận với bạn trai hơn bạn bè. Bốn người cùng phòng ký túc xá các cô như hình với bóng, may mắn là cả bốn đều rất vui vẻ hòa đồng, tính tình cũng hợp cạ, sở thích lại giống nhau, cứ như một người vậy, cô rất quý trọng những người bạn này, nhất là khi cô chưa đến thế giới này thì nguyên chủ tương đối quái gở nên không có bạn bè, sau khi cô đến đây lại cắm đầu học hành, không có thời gian để kết bạn, vì vậy cô chỉ có ba người bạn thân là họ thôi.
Tuy nam thần rất tốt nhưng không thể ở bên cô mãi mãi, sau này chia tay rồi có lẽ ba cô bạn sẽ ở bên bầu bạn giúp cô vượt qua quãng thời gian thất tình. Kiều Lâm Lâm rất rõ cái gì nặng, cái gì nhẹ.
Chẳng qua vì cùng là con gái nên cô hiểu rõ việc giữ bí mật với họ khá là khó khăn, bí mật càng không thể nói thì sẽ càng muốn chia sẻ cho người khác, vì vậy để tốt cho họ, Kiều Lâm Lâm cảm thấy cô vẫn nên tự giữ bí mật của mình thì hơn.
Mà nam thần thì khác, cho dù cô không yêu cầu giữ bí mật thì anh cũng sẽ không kể với ai, nếu cô yêu cầu, tất nhiên anh sẽ giữ kín như bưng. Kiều Lâm Lâm rất yên tâm về anh, dần dần cũng hình thành thói quen nói tất cả mọi chuyện cho anh nghe.
Cố Chi Thu biết cô muốn đi gặp bạn của Trần Tử Dương thì không có ý kiến gì, đừng nói họ chỉ là người yêu, cho dù có là vợ chồng, trở thành người một nhà, anh cũng cũng không có quyền can thiệp hay quyết định sở thích của cô, cùng lắm là chỉ góp ý kiến mà thôi.
Lúc trước cô hào hứng muốn biểu diễn thời trang, anh quả thật đã uyển chuyển biểu đạt ý kiến không đồng tình của mình, thứ nhất là lo cô bị lừa, thứ hai là cô không biết gì cả, không thích hợp làm chuyện đó. Nhưng sau khi thấy cô thành thạo đi catwalk, Cố Chi Thu đã xóa bỏ những lo lắng của mình.
Anh nhìn ra được cô cực kỳ thích nghề người mẫu, không phải chỉ vì cô thường nói mình thích mà là vì tận mắt chứng kiến sự nỗ lực của cô. Một con người ham ăn biếng làm như cô lại hoàn toàn từ bỏ sở thích ăn uống, đến cơm cũng không dám ăn no, hằng ngày chạy bộ cùng anh, miệng thì khóc lóc than thở mệt quá nhưng vẫn cắn răng chạy tiếp, đây là việc không dễ dàng chút nào. (E b o o k T r u y e n. N e t)
Hôm trước anh nói cô rất giỏi cũng rất nỗ lực là hoàn toàn thật lòng, anh đã biết một khía cạnh của cô mà anh không muốn người khác biết chút nào, cô gái trông yếu ớt bốc đồng ấy có một trái tim phát sáng, tựa như khi cô phát ra vầng hào quang vạn dặm lúc đứng trên sàn catwalk vậy.
Anh rất thích thậm chí là bội phục cô gái kiên trì và tỏa sáng ấy.
Cố Chi Thu chăm chú nhìn cô, chủ động nói: “Có lẽ anh có thể đi cùng em?”
Kiều Lâm Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy đề nghị này không tồi, cho dù không thể hẹn hò nhưng có nam thần đi cùng cũng vui hơn là đi một mình vào trung tâm thành phố. Với cả người mời cơm là cô, cô không để ý việc có thêm một miệng ăn.
Kiều Lâm Lâm nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Để em hỏi thử đàn chị thấy tiện không.”
Đàn chị không có gì bất tiện cả, chỉ trêu: “Hai đứa tụi mày như hình với bóng vậy.” rồi đồng ý ngay, vì vậy sáng thứ bảy Kiều Lâm Lâm vui sướng nắm tay nam thần ngồi tàu điện ngầm.
Người bạn nhiếp ảnh gia của Trần Tử Dương tên là Kimi, là “ông già” hai mươi tám tuổi nhưng thoạt trông cứ như sinh viên, bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, gọn gàng sạch sẽ, tuy không đẹp trai bằng nam thần nhưng rất có chất nghệ sĩ, điều này khiến Kiều Lâm Lâm theo chủ nghĩa ngoại hình có ấn tượng tốt với anh ấy gấp bội, mới gặp mà đã không ngại ngần gọi là anh Kimi.
Có lẽ là “người phân theo nhóm”, Kimi cũng rất hài hước và thoải mái, vừa giới thiệu xong liền đánh giá cô và Cố Chi Thu, cười hỏi Trần Tử Dương: “Ơ, em mua một được tặng một luôn hả?”
Trần Tử Dương cười khà khà: “Chấm hết hai đứa luôn?”
“Chứ sao, ngũ quan hai đứa nó nhìn là biết ăn ảnh rồi, thần thái cũng rất ổn, bồ bịch hả?”
Câu sau là hỏi người trong cuộc.
Kiều Lâm Lâm vốn dĩ định gây ấn tượng ban đầu cô là người đoan trang, điềm tĩnh nên trước khi gặp Kimi thì đã buông tay nam thần ra, giờ bị anh ấy nói toạc quan hệ, vậy không có gì phải giấu giếm nữa, khoác tay nam thần theo thói quen, cười toe gật đầu: “Dạ.”
Kimi thấy hai người đẹp đôi, càng nhìn càng thích mắt, xoa cằm nói: “Anh có người bạn chuyên mảng tình nhân, có nhờ anh tìm giúp người mẫu, anh thấy hai em rất phù hợp, người yêu thật cũng sẽ có hiệu quả tốt hơn người yêu giả, có muốn làm người mẫu ảnh cho shop online không?”
Kiều Lâm Lâm không ngờ ông anh nhiếp ảnh gia này lại được đàn chị chân truyền, gặp nhau chưa tới hai phút đã giới thiệu công việc cho cô. Cô đứng ngẩn người, nghĩ bụng ông anh thật có mắt nhìn, liếc cái đã nhận ra tố chất phi phàm của nam thần nhà cô.
Là ánh trăng sáng ở cả hai đời của nữ chính, có thể là người bình thường được chắc?
“Anh chấm cả hai đứa nó thật à?” Trong lúc Kiều Lâm Lâm thất thần, Trần Tử Dương cười phì, nhìn Cố Chi Thu rồi nói thẳng: “Anh chàng đẹp trai kế bên là người nhà của Tiểu Kiều, là nhà khoa học tương lai tiền đồ xán lạn đó, sợ không có thời gian làm người mẫu ảnh đâu.”
Kimi tiếp xúc chủ yếu với người trong giới thời trang, nghe Trần Tử Dương giới thiệu, ánh mắt nhìn Cố Chi Thu thoáng chốc thay đổi, có phần kính trọng: “Trẻ thế mà đã là nhà… khoa học?”
Cố Chi Thu không bị ảnh hưởng trước phản ứng thái quá của họ, khiêm tốn nói: “Đàn chị Trần nói đùa đấy ạ, em chỉ là sinh viên ngành Sinh học thôi.”
“Vậy cũng siêu giỏi rồi, ngành này anh không hiểu nổi đâu.” Kimi nói xong lại thấy không cam lòng, “Em bận học lắm à?”
Cố Chi Thu gật đầu, áy náy nhìn Kiều Lâm Lâm. Kiều Lâm Lâm hiểu ý anh, có lẽ là vì không thể chụp quảng cáo cùng cô.
Cô cũng rất tiếc nuối, làm người mẫu ảnh cho shop online hẳn kiếm được nhiều tiền lắm. Nhưng công việc của nam thần có ý nghĩa hơn việc chụp ảnh nhiều, không phải tiền bạc là có thể cân nhắc, vì vậy cô nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo, chủ động thay anh từ chối ý tốt của Kimi: “Xin lỗi anh nha, học kỳ này anh ấy toàn ở trong phòng thí nghiệm thôi, bận lắm.”
Trong khi trò chuyện, họ đã vào quán ăn, ngồi xuống chọn món xong lại tiếp tục chuyện trò.
Kimi vừa gặp đã muốn giới thiệu Kiều Lâm Lâm và Cố Chi Thu làm người mẫu cho bạn mình thì hiển nhiên bản thân anh ấy cũng rất hài lòng về tố chất của Kiều Lâm Lâm, trong bữa cơm đã quyết định thời gian và địa điểm làm việc, đó là công việc chụp ảnh ở studio, nghe ra là công việc đứng đắn, xong xuôi lại bàn tới lương thưởng.
Kimi không vòng vo: “Tuy em có kinh nghiệm catwalk nhưng đây là lần đầu chụp ảnh báo, có rất nhiều thứ không hiểu, đúng không? Cho nên anh sẽ trả lương cho em theo giá của người mới.”
Nói thật, anh ta bằng lòng trả theo giá của người mới cũng là vì đã xem ảnh mà Trần Tử Dương gửi cho mình, thừa nhận Kiều Lâm Lâm tuy không có kinh nghiệm nhưng rất có tiềm năng, nếu không thì với nhiếp ảnh gia có chút danh tiếng như anh ta, có đầy người mẫu ít nổi tiếng xin được chụp ảnh miễn phí chứ việc gì phải tìm tay ngang.
Kiều Lâm Lâm không biết gì về quy tắc của ngành nhưng cô có ưu điểm là không tham lam, kiếm được tiền là đủ hài lòng rồi, đằng nào cũng là sinh viên, cho dù một ngày kiếm tiền hai ba trăm cô cũng sẵn lòng. Kiều Lâm Lâm rất thoải mái gật đầu: “Dạ.”
Bấy giờ Trần Tử Dương mới choàng vai Kimi cười nói: “Yên tâm đi, Tiểu Kiều tạo dáng xịn lắm, anh không tin cứ hỏi Cố Chi Thu là biết, ảnh em gửi cho anh là do cậu ấy chụp đấy.”
Cố Chi Thu có sở thích chụp ảnh, Kimi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhờ Trần Tử Dương giới thiệu, hai người họ say sưa trò chuyện, đến mức Kimi chẳng những kết bạn Wechat với Kiều Lâm Lâm mà còn kết bạn với Cố Chi Thu.
Ăn trưa hơn một tiếng, người bạn hẹn Trần Tử Dương đi mua sắm gọi điện tới, nói sắp tới trung tâm thương mại rồi, vừa khéo cũng đã bàn công chuyện xong, vậy là bốn người họ chào tạm biệt nhau.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.