Chiến Dịch Hôn Nhân: Đoạt Lấy Quyền Lực
Chương 5: Đôi Vợ Chồng Bị Ghẻ Lạnh.
Huyền Yizi
07/07/2023
Từ trước tới nay Trần phu nhân luôn cho rằng bên cạnh Tư Khải không có ai
cả, anh sẽ luôn bị cô lập và mãi mãi chỉ có một mình. Nhưng hôm nay bà
ấy đã nhận ra rằng mình đã lầm, bà ta không tin được Nghiên Tuyết thay
vì về phe của bà ta thì cô lại đứng ra bảo vệ cho Tư Khải, thậm chí còn
thách thức ngược lại nữa.
“Cô có biết bản thân mình đang nói chuyện với ai không hả? Cô nên nhớ rằng nhờ Trần gia công ty của ba cô mới trụ vững được tới bây giờ.”
Hà Nghiên Tuyết bật cười:
“Phu nhân không cần phải đem ba con vào chuyện này vì trước giờ con và ba mình không hề hòa thuận. Cảm ơn vì phu nhân đã dốc sức lực giúp đỡ gia đình con.”
Trần phu nhân sắp bị Nghiên Tuyết làm cho tức điên lên rồi, bà ta không ngờ cô lại là kiểu cứng đầu như vậy, cho dù là nhẹ nhàng thuyết phục hay đe dọa thì cô cũng chẳng chút mảy may thay đổi ý định ban đầu. Hết cách, Trần phu nhân đành phải đứng nhìn Hà Nghiên Tuyết rời đi, bà ta đã nghĩ bản thân sẽ có đồng minh nhưng xem ra lại rước tai họa về rồi.
“Mẹ à, con có chuyện này muốn…”
Hà Nghiên Tuyết vừa ra khỏi cửa thì bỗng chạm mặt Trần Tư Thông, điệu bộ anh ta hớt hải lắm chắc là đang tìm mẹ mình để nói chuyện gì đó nghiêm trọng. Nghiên Tuyết không ưa người anh chồng này nhưng vì vai vế thấp hơn nên cô đành chào anh ta một tiếng “anh chồng” thân thương.
Trần Tư Thông nhìn lướt qua cô, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu. Anh ta cau mày đi vào trong văn phòng của mẹ mình, cọc cằn hỏi:
“Mẹ với con bé đó nói chuyện gì thế?”
“Không có gì, hình như mẹ đang tự rước sói về nhà thì phải, con bé đó thật cứng đầu khó bảo.” Trần phu nhân thở dài.
“Có chuyện gì à?”
“Mẹ sẽ không để con bé đó đạt được điều nó muốn mà sẽ dìm nó xuống tận đáy địa ngục cùng với người chồng mà nó thương yêu.”
Trần Tư Thông đứng một bên mặt ngơ ngác chả hiểu gì, nhưng khi hắn nhìn thấy sự nguy hiểm trên nét mặt của mẹ mình thì cũng ngờ ngợ đoán ra được âm mưu của bà ta.
Tối hôm ấy.
Hà Nghiên Tuyết đang nhắm mắt nằm trên giường thì bất chợt mở mắt ra, cô quay sang bên cạnh thì không thấy Trần Tư Khải đâu cả.
“Giờ đã là mấy giờ rồi mà anh ta còn làm việc nữa? Bán mình cho công ty của ba mà chẳng nhận được chút tình thương, anh ta không thấy nó vô nghĩa à? Thật là…”
Vì bức xúc cái cách mà người nhà họ Trần đối xử với Tư Khải và cách anh đối xử ngược lại với họ nên Hà Nghiên Tuyết đã vùng dậy, quyết đi tìm anh để nói rõ ràng.
Tuy nhiên khi đi đến trước cửa phòng làm việc, lúc định mở cửa đi vào thì cô bất ngờ nghe được giọng nói của Ninh Nguyệt.
“Em xin lỗi vì chuyện hồi trưa, em không biết Nghiên Tuyết đang có mặt ở văn phòng anh.”
Kiều Ninh Nguyệt giờ này chưa ngủ mà còn mò đến phòng làm việc của em chồng, nếu họ không phải từng là người yêu cũ thì chẳng ai nghi ngờ đâu nhưng đằng này lại khác.
“Chị dâu, xin chị hãy giữ phép một chút, tại sao chị vẫn giữ cái cách xưng hô khiến người khác hiểu lầm như thế với tôi? Chị đang muốn điều gì vậy?”
“Tư Khải, em…”
“Chị nên nhớ bây giờ chị là chị dâu của tôi, cho nên xin chị hãy xưng hô cho đúng vai vế.”
Hà Nghiên Tuyết đứng bên ngoài một lúc nhưng cô không có ý định đi vào. Nghe qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì cô cũng đoán được Kiều Ninh Nguyệt vẫn còn chút gì đó với Trần Tư Khải.
Trở về phòng ngủ, Nghiên Tuyết bỗng thẫn thờ đến lạ. Cô xòe tay trái ra, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi thở dài, cô nghĩ phải chăng cuộc hôn nhân này đang ràng buộc cảm xúc riêng của Trần Tư Khải?
Sáng hôm sau.
Hà Nghiên Tuyết dạy từ rất sớm để chuẩn bị đến lớp học thanh nhạc. Cô đam mê piano từ nhỏ vì thế đã theo học nó, khi mẹ cô còn sống bà ấy cũng rất thích nghe cô chơi đàn piano. Trong lần sinh nhật năm lên 12, mẹ cô đã tặng cho cô một chiếc đàn piano quý giá, hiện tại cô vẫn đang để nó ở nhà cũ, cô tính hôm nay học xong sẽ đến chuyển nó tới Kannadas vì dù sao cô cũng đã lấy chồng rồi.
Tuy nhiên trong lúc cô đang vui vẻ đến lớp học thanh nhạc thì bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình - Hà Nghiên Hy. Lúc nhận được cuộc gọi từ nó, cô đã cảm thấy không lành nên quyết định không bắt máy nhưng chỉ một lát sau Hà Nghiên Hy lại nhắn tin rằng:
[Chị mau về nhà lấy đồ đạc của mình đi đi, nếu không tôi sẽ vứt hết chúng ra bãi rác đấy, kể cả chiếc đàn piano cũ rích của chị.]
Vừa nghe Hà Nghiên Hy nhắc đến chiếc đàn piano là Nghiên Tuyết lập tức nổi khùng lên, cô bắt xe trở về nhà nhanh nhất có thể và sau đó phải chứng kiến một cảnh tượng hết sức đau lòng. Tất cả đồ đạc có trong căn phòng ngủ trước đây của Nghiên Tuyết đã bị đem ra ngoài biệt thự, kể cả giường chiếu lẫn tủ đồ hay chiếc đàn piano mà cô quý trọng.
“Là ai… là ai dám vứt đồ của tôi đi?” Hà Nghiên Tuyết tức giận hét lớn.
“Bây giờ phòng chị là phòng của tôi rồi, ba nói tôi có thể tùy ý xử lý đống đồ đạc của chị. Ban đầu tôi còn định ném nó đi hoặc đốt luôn cơ nhưng tôi vẫn còn chút tình người mà gọi chị đến, chị thấy tôi tốt chưa?”
Đứa em gái cùng cha khác mẹ của Nghiên Tuyết cực kỳ ghét cô, con nhỏ này tuy mới mười tám nhưng thái độ vô cùng xấc xược. Cái giọng điệu lẫn sự vênh váo của nó khiến Nghiên Tuyết căm ghét, cô định lao đến tát nó nhưng lại bị vệ sĩ cản lại.
“Chị tính làm gì tôi hả? Vì biết chị sẽ lại đánh tôi nên ba mới thuê vệ sĩ cho tôi đó, ông ấy sợ chị làm tôi bị thương.” Hà Nghiên Hy cười thẳng vào mặt Nghiên Tuyết rồi chế giễu cô.
“Con khốn, sao mày dám chứ?”
“Hồi nhỏ chị đánh tôi nhiều rồi cho nên hôm nay tôi sẽ trả lại chị cho bằng hết.”
Vệ sĩ của Hà Nghiên Hy vô cùng cao to, hắn nghe lệnh của cô ta rồi siết chặt hai tay của Nghiên Tuyết không cho cô cơ hội phản kháng. Sau đó, ngay tại đây, Hà Nghiên Hy thẳng tay tát vào mặt Nghiên Tuyết từng cú đánh đau đớn.
Chát!
“Cái tát này tôi trả cho chị vì chị đã đánh tôi lúc tôi 5 tuổi.” Hà Nghiên Hy vừa tát vừa gằn giọng.
Chát!
“Còn cái này là vì chị cướp đồ chơi của tôi lúc tôi 6 tuổi.”
Chát! Chát!…
Những âm thanh của sự đau đớn cứ thế vang lên liên tục cho đến khi khóe miệng của Nghiên Tuyết chảy mãu thì đứa em gái độc ác kia mới chịu dừng lại.
Hà Nghiên Hy hả dạ liếc nhìn bộ dạng thê thảm của Nghiên Tuyết, cô ta nhếch miệng cười trừ:
“Chị biết vì sao ba lại muốn để chị gả cho Trần Tư Khải của Trần gia không? Không chỉ đơn giản là muốn kết thông gia với họ đâu mà điều ba muốn là tống cổ chị ra khỏi nhà đấy. Chị với cái tên Trần Tư Khải đó quả nhiên hợp nhau, kết hợp thành đôi vợ chồng bị ghẻ lạnh, thật tội nghiệp làm sao. Ahahahahaa…”
Trong hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên Nghiên Tuyết phải chịu sự nhục nhã như thế này. Khi còn nhỏ, cô đã biết ba mình có tình nhân, không những thế còn có con với tình nhân nữa, cô cho rằng đó là sự nhục nhã lớn nhất đối với cô rồi nhưng thế này nó còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.
Hà Nghiên Tuyết nuốt căm hận và tủi nhục vào trong để lấy lại bình tĩnh, cô dùng hết số tiền mình đang cầm theo để gọi người đến chuyển chiếc đàn piano của mình đến Kannadas. Trước khi rời khỏi cái nơi mà cô đã từng gọi là nhà này thì cô mang theo đúng hai thứ, một là chiếc đàn piano mẹ cô tặng và hai là bức ảnh chụp riêng mẹ con cô.
Đến tối, đàn thì đã về tới nơi từ lâu nhưng Hà Nghiên Tuyết lại không một dấu vết. Trần Tư Khải từ công ty trở về, anh giúp cô đem đàn lên phòng nhưng gọi điện thì chẳng thấy cô nghe máy. Vì lo lắng, Trần Tư Khải đã tự lái xe đi tìm cô.
Lúc này trời mưa rất to, mưa như trút nước, xối xả ập xuống đường. Mưa to che hết tầm nhìn trên xe ô tô khiến việc lái xe trở nên khó khăn. Trần Tư Khải gọi điện cho Nghiên Tuyết một lần nữa, nhưng lần này cô đã nghe máy.
“Alo? Nghiên Tuyết?”
[Hức..]
“Nghiên Tuyết, cô đang khóc sao? Cô đang ở đâu, tôi sẽ đến đón cô.”
Ở đầu dây bên này, Nghiên Tuyết đang ôm chặt bức ảnh mẹ mình ở trong lòng, cô đang ở chỗ trú mưa của nghĩa trang, vừa rơi nước mắt vừa nghẹn ngào nói vọng vào điện thoại.
“Trần Tư Khải, tôi hỏi anh một câu nhé? Tại sao con người lại dễ thay đổi như thế? Là do bản tính vốn có hay ngay từ đầu họ chỉ đang diễn thôi?”
[Nghiên Tuyết, cô đang nói gì thế? Cô đang ở đâu?]
Trong khi Tư Khải đang rối rít hỏi cô về nơi cô đang đứng thì Nghiên Tuyết vẫn không ngừng khóc nấc lên từng cơn. Tiếng khóc của cô hòa lẫn tiếng mưa, nghe lại càng thêm đau xót.
“Tại sao ba tôi lại thay đổi như vậy? Ông ấy từng nói rất yêu thương mẹ con tôi cơ mà… hức… vậy sao bây giờ ông ấy lại vứt bỏ mẹ con tôi cơ chứ?”
“Cô có biết bản thân mình đang nói chuyện với ai không hả? Cô nên nhớ rằng nhờ Trần gia công ty của ba cô mới trụ vững được tới bây giờ.”
Hà Nghiên Tuyết bật cười:
“Phu nhân không cần phải đem ba con vào chuyện này vì trước giờ con và ba mình không hề hòa thuận. Cảm ơn vì phu nhân đã dốc sức lực giúp đỡ gia đình con.”
Trần phu nhân sắp bị Nghiên Tuyết làm cho tức điên lên rồi, bà ta không ngờ cô lại là kiểu cứng đầu như vậy, cho dù là nhẹ nhàng thuyết phục hay đe dọa thì cô cũng chẳng chút mảy may thay đổi ý định ban đầu. Hết cách, Trần phu nhân đành phải đứng nhìn Hà Nghiên Tuyết rời đi, bà ta đã nghĩ bản thân sẽ có đồng minh nhưng xem ra lại rước tai họa về rồi.
“Mẹ à, con có chuyện này muốn…”
Hà Nghiên Tuyết vừa ra khỏi cửa thì bỗng chạm mặt Trần Tư Thông, điệu bộ anh ta hớt hải lắm chắc là đang tìm mẹ mình để nói chuyện gì đó nghiêm trọng. Nghiên Tuyết không ưa người anh chồng này nhưng vì vai vế thấp hơn nên cô đành chào anh ta một tiếng “anh chồng” thân thương.
Trần Tư Thông nhìn lướt qua cô, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu. Anh ta cau mày đi vào trong văn phòng của mẹ mình, cọc cằn hỏi:
“Mẹ với con bé đó nói chuyện gì thế?”
“Không có gì, hình như mẹ đang tự rước sói về nhà thì phải, con bé đó thật cứng đầu khó bảo.” Trần phu nhân thở dài.
“Có chuyện gì à?”
“Mẹ sẽ không để con bé đó đạt được điều nó muốn mà sẽ dìm nó xuống tận đáy địa ngục cùng với người chồng mà nó thương yêu.”
Trần Tư Thông đứng một bên mặt ngơ ngác chả hiểu gì, nhưng khi hắn nhìn thấy sự nguy hiểm trên nét mặt của mẹ mình thì cũng ngờ ngợ đoán ra được âm mưu của bà ta.
Tối hôm ấy.
Hà Nghiên Tuyết đang nhắm mắt nằm trên giường thì bất chợt mở mắt ra, cô quay sang bên cạnh thì không thấy Trần Tư Khải đâu cả.
“Giờ đã là mấy giờ rồi mà anh ta còn làm việc nữa? Bán mình cho công ty của ba mà chẳng nhận được chút tình thương, anh ta không thấy nó vô nghĩa à? Thật là…”
Vì bức xúc cái cách mà người nhà họ Trần đối xử với Tư Khải và cách anh đối xử ngược lại với họ nên Hà Nghiên Tuyết đã vùng dậy, quyết đi tìm anh để nói rõ ràng.
Tuy nhiên khi đi đến trước cửa phòng làm việc, lúc định mở cửa đi vào thì cô bất ngờ nghe được giọng nói của Ninh Nguyệt.
“Em xin lỗi vì chuyện hồi trưa, em không biết Nghiên Tuyết đang có mặt ở văn phòng anh.”
Kiều Ninh Nguyệt giờ này chưa ngủ mà còn mò đến phòng làm việc của em chồng, nếu họ không phải từng là người yêu cũ thì chẳng ai nghi ngờ đâu nhưng đằng này lại khác.
“Chị dâu, xin chị hãy giữ phép một chút, tại sao chị vẫn giữ cái cách xưng hô khiến người khác hiểu lầm như thế với tôi? Chị đang muốn điều gì vậy?”
“Tư Khải, em…”
“Chị nên nhớ bây giờ chị là chị dâu của tôi, cho nên xin chị hãy xưng hô cho đúng vai vế.”
Hà Nghiên Tuyết đứng bên ngoài một lúc nhưng cô không có ý định đi vào. Nghe qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì cô cũng đoán được Kiều Ninh Nguyệt vẫn còn chút gì đó với Trần Tư Khải.
Trở về phòng ngủ, Nghiên Tuyết bỗng thẫn thờ đến lạ. Cô xòe tay trái ra, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi thở dài, cô nghĩ phải chăng cuộc hôn nhân này đang ràng buộc cảm xúc riêng của Trần Tư Khải?
Sáng hôm sau.
Hà Nghiên Tuyết dạy từ rất sớm để chuẩn bị đến lớp học thanh nhạc. Cô đam mê piano từ nhỏ vì thế đã theo học nó, khi mẹ cô còn sống bà ấy cũng rất thích nghe cô chơi đàn piano. Trong lần sinh nhật năm lên 12, mẹ cô đã tặng cho cô một chiếc đàn piano quý giá, hiện tại cô vẫn đang để nó ở nhà cũ, cô tính hôm nay học xong sẽ đến chuyển nó tới Kannadas vì dù sao cô cũng đã lấy chồng rồi.
Tuy nhiên trong lúc cô đang vui vẻ đến lớp học thanh nhạc thì bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình - Hà Nghiên Hy. Lúc nhận được cuộc gọi từ nó, cô đã cảm thấy không lành nên quyết định không bắt máy nhưng chỉ một lát sau Hà Nghiên Hy lại nhắn tin rằng:
[Chị mau về nhà lấy đồ đạc của mình đi đi, nếu không tôi sẽ vứt hết chúng ra bãi rác đấy, kể cả chiếc đàn piano cũ rích của chị.]
Vừa nghe Hà Nghiên Hy nhắc đến chiếc đàn piano là Nghiên Tuyết lập tức nổi khùng lên, cô bắt xe trở về nhà nhanh nhất có thể và sau đó phải chứng kiến một cảnh tượng hết sức đau lòng. Tất cả đồ đạc có trong căn phòng ngủ trước đây của Nghiên Tuyết đã bị đem ra ngoài biệt thự, kể cả giường chiếu lẫn tủ đồ hay chiếc đàn piano mà cô quý trọng.
“Là ai… là ai dám vứt đồ của tôi đi?” Hà Nghiên Tuyết tức giận hét lớn.
“Bây giờ phòng chị là phòng của tôi rồi, ba nói tôi có thể tùy ý xử lý đống đồ đạc của chị. Ban đầu tôi còn định ném nó đi hoặc đốt luôn cơ nhưng tôi vẫn còn chút tình người mà gọi chị đến, chị thấy tôi tốt chưa?”
Đứa em gái cùng cha khác mẹ của Nghiên Tuyết cực kỳ ghét cô, con nhỏ này tuy mới mười tám nhưng thái độ vô cùng xấc xược. Cái giọng điệu lẫn sự vênh váo của nó khiến Nghiên Tuyết căm ghét, cô định lao đến tát nó nhưng lại bị vệ sĩ cản lại.
“Chị tính làm gì tôi hả? Vì biết chị sẽ lại đánh tôi nên ba mới thuê vệ sĩ cho tôi đó, ông ấy sợ chị làm tôi bị thương.” Hà Nghiên Hy cười thẳng vào mặt Nghiên Tuyết rồi chế giễu cô.
“Con khốn, sao mày dám chứ?”
“Hồi nhỏ chị đánh tôi nhiều rồi cho nên hôm nay tôi sẽ trả lại chị cho bằng hết.”
Vệ sĩ của Hà Nghiên Hy vô cùng cao to, hắn nghe lệnh của cô ta rồi siết chặt hai tay của Nghiên Tuyết không cho cô cơ hội phản kháng. Sau đó, ngay tại đây, Hà Nghiên Hy thẳng tay tát vào mặt Nghiên Tuyết từng cú đánh đau đớn.
Chát!
“Cái tát này tôi trả cho chị vì chị đã đánh tôi lúc tôi 5 tuổi.” Hà Nghiên Hy vừa tát vừa gằn giọng.
Chát!
“Còn cái này là vì chị cướp đồ chơi của tôi lúc tôi 6 tuổi.”
Chát! Chát!…
Những âm thanh của sự đau đớn cứ thế vang lên liên tục cho đến khi khóe miệng của Nghiên Tuyết chảy mãu thì đứa em gái độc ác kia mới chịu dừng lại.
Hà Nghiên Hy hả dạ liếc nhìn bộ dạng thê thảm của Nghiên Tuyết, cô ta nhếch miệng cười trừ:
“Chị biết vì sao ba lại muốn để chị gả cho Trần Tư Khải của Trần gia không? Không chỉ đơn giản là muốn kết thông gia với họ đâu mà điều ba muốn là tống cổ chị ra khỏi nhà đấy. Chị với cái tên Trần Tư Khải đó quả nhiên hợp nhau, kết hợp thành đôi vợ chồng bị ghẻ lạnh, thật tội nghiệp làm sao. Ahahahahaa…”
Trong hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên Nghiên Tuyết phải chịu sự nhục nhã như thế này. Khi còn nhỏ, cô đã biết ba mình có tình nhân, không những thế còn có con với tình nhân nữa, cô cho rằng đó là sự nhục nhã lớn nhất đối với cô rồi nhưng thế này nó còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.
Hà Nghiên Tuyết nuốt căm hận và tủi nhục vào trong để lấy lại bình tĩnh, cô dùng hết số tiền mình đang cầm theo để gọi người đến chuyển chiếc đàn piano của mình đến Kannadas. Trước khi rời khỏi cái nơi mà cô đã từng gọi là nhà này thì cô mang theo đúng hai thứ, một là chiếc đàn piano mẹ cô tặng và hai là bức ảnh chụp riêng mẹ con cô.
Đến tối, đàn thì đã về tới nơi từ lâu nhưng Hà Nghiên Tuyết lại không một dấu vết. Trần Tư Khải từ công ty trở về, anh giúp cô đem đàn lên phòng nhưng gọi điện thì chẳng thấy cô nghe máy. Vì lo lắng, Trần Tư Khải đã tự lái xe đi tìm cô.
Lúc này trời mưa rất to, mưa như trút nước, xối xả ập xuống đường. Mưa to che hết tầm nhìn trên xe ô tô khiến việc lái xe trở nên khó khăn. Trần Tư Khải gọi điện cho Nghiên Tuyết một lần nữa, nhưng lần này cô đã nghe máy.
“Alo? Nghiên Tuyết?”
[Hức..]
“Nghiên Tuyết, cô đang khóc sao? Cô đang ở đâu, tôi sẽ đến đón cô.”
Ở đầu dây bên này, Nghiên Tuyết đang ôm chặt bức ảnh mẹ mình ở trong lòng, cô đang ở chỗ trú mưa của nghĩa trang, vừa rơi nước mắt vừa nghẹn ngào nói vọng vào điện thoại.
“Trần Tư Khải, tôi hỏi anh một câu nhé? Tại sao con người lại dễ thay đổi như thế? Là do bản tính vốn có hay ngay từ đầu họ chỉ đang diễn thôi?”
[Nghiên Tuyết, cô đang nói gì thế? Cô đang ở đâu?]
Trong khi Tư Khải đang rối rít hỏi cô về nơi cô đang đứng thì Nghiên Tuyết vẫn không ngừng khóc nấc lên từng cơn. Tiếng khóc của cô hòa lẫn tiếng mưa, nghe lại càng thêm đau xót.
“Tại sao ba tôi lại thay đổi như vậy? Ông ấy từng nói rất yêu thương mẹ con tôi cơ mà… hức… vậy sao bây giờ ông ấy lại vứt bỏ mẹ con tôi cơ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.