Chiến Dịch Hôn Nhân: Đoạt Lấy Quyền Lực
Chương 27: Em Yêu Anh
Huyền Yizi
07/07/2023
Lời nói vừa thốt ra từ miệng của Trần Tư Khải trong lúc say xỉn giống như
một lời tỏ tình với Hà Nghiên Tuyết, dù trước đó anh đã bày tỏ với cô
một lần nhưng hôm nay mới có thể trực tiếp đối mặt với cô để nói ra
những lời từ tận trái tim. Ở tư thế này, Nghiên Tuyết có thể cảm nhận rõ được sự chân thành trong ánh mắt của Tư Khải. Cô thừa nhận trái tim
mình đã rung động trước anh và có lẽ cô cũng nên bày tỏ điều đó cho anh
biết rồi.
Nghiên Tuyết lúc đầu còn có chút ngại ngùng nhưng chỉ vài giây sau đó cô đã lấy lại được bình tĩnh. Cô bất chợt ôm lấy gáy của Tư Khải, đắm đuối nhìn anh hồi lâu sau đó lập tức rướn cổ hôn lên môi của anh. Nụ hôn chủ động này khiến Tư Khải ngạc nhiên, anh mở to hai mắt, cả người cứng đờ như là tượng.
“Chẳng phải anh đã có được trái tim em rồi đó sao?”
“Hả?”
Gương mặt bất ngờ đến ngây ngốc của Tư Khải khiến Nghiên Tuyết phì cười, cô vẫn để tay mình trên gáy anh nhưng ánh mắt lại trở nên ngượng ngùng hơn.
“Đồ ngốc, em nói là anh đã có được trái tim của em rồi.”
Hai mắt của Trần Tư Khải bỗng sáng rực cả lên, câu trả lời của Nghiên Tuyết có thể coi là một lời đồng ý nhưng anh vẫn muốn được nghe lời bày tỏ trực tiếp từ miệng của cô.
“Nghiên Tuyết, em… em mới vừa đồng ý lời tỏ tình của tôi có phải không?”
“Ừm.”
“Vậy hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói em yêu tôi đi.”
Hà Nghiên Tuyết hít một hơi thật sâu sau đó làm theo những gì mà Tư Khải mong muốn. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, miệng mấp máy nói ra ba chữ:
“Em yêu anh.”
Trần Tư Khải hạnh phúc đến mức nhảy múa trong lòng, hiện tại không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc của anh lúc này. Trước khi có đủ dũng khí để nói ra lời tỏ tình, anh đã rất nhiều lần lo sợ tình cảm của mình sẽ không được đáp lại, nhưng giờ thì khác rồi, mọi chuyện giống hệt như những gì anh mong muốn.
Trần Tư Khải ngồi thẳng dậy, anh rời khỏi người Nghiên Tuyết rồi lấy tay che miệng. Dù biết anh đang cố gắng che giấu đi sự vui sướng trong lòng nhưng che miệng cười như vậy cũng lộ liễu quá rồi đó. Nghiên Tuyết nhận ra điều ấy, cô chống tay ngồi dậy rồi nghiêng đầu sang hỏi anh:
“Anh vui đến vậy sao?”
Đáp lại câu hỏi của cô là một giọng nói vô cùng ngọt ngào:
“Anh đã rất sợ nếu câu trả lời của em là không, nhưng giờ thì tốt quá rồi.”
Hà Nghiên Tuyết cảm thấy ông chồng của mình đúng là cũng rất yếu đuối trong mặt cảm xúc. Cô nhẹ nhàng nhổm dậy ôm lấy anh, vỗ vỗ vào lưng anh như muốn dỗ dành.
“Em cũng đã từng muốn giấu đi cảm xúc của mình vì sợ anh sẽ từ chối, thế nhưng sau tất cả chúng ta dường như rất hợp nhau.”
Trần Tư Khải đáp lại cái ôm của Nghiên Tuyết bằng cách dang rộng vòng tay siết chặt lấy cô. Anh bắt đầu nhắm mắt lại, tựa đầu lên vai cô, mùi hương thơm tỏa ra từ cơ thể Nghiên Tuyết khiến Tư Khải phải mê mẩn. Hai tay của anh khẽ luồn vào trong áo của Nghiên Tuyết làm cô giật nảy mình vì nhột vậy mà gương mặt của anh lại tỉnh bơ như không.
“Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?”
Nghiên Tuyết ngơ ngác:
“Động tĩnh gì?”
Trần Tư Khải khẽ xoa xoa chiếc bụng phẳng của Nghiên Tuyết rồi đáp:
“Là chuyện có con ấy, chẳng phải chúng ta đã làm một lần rồi sao?”
Nghe đến đây Nghiên Tuyết liền bật cười:
“Cái này em sao biết được, chắc là một lần chưa đủ.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Lúc này ánh mắt lần biểu cảm trên gương mặt của Trần Tư Khải đã thay đổi, anh đột nhiên nhìn cô rồi nhếch miệng cười trông rất gian xảo.
“Anh sao thế?”
Trần Tư Khải khẽ ôm lấy gáy của Nghiên Tuyết nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn thật ngọt ngào, sau đó anh nhân lúc cô không để ý rồi từ từ cởi áo của cô ra một cách nhanh chóng.
“A, Trần Tư Khải, anh…”
“Suỵt, chẳng phải em vừa nói một lần chưa đủ sao?” Trần Tư Khải giơ ngón trỏ và đặt nó lên môi của Nghiên Tuyết.
“Nhưng…”
“Vậy thì chúng ta sẽ làm đến khi nào có thì thôi, được không?”
Vừa dứt lời, Trần Tư Khải đã vội vã đè Nghiên Tuyết xuống mặt giường. Lần trước khi làm chuyện này là cô tự nguyện, lần này cũng thế, cô tự nguyện vì bản thân cũng muốn có con. Một phần là vì số cổ phần nhưng phần còn lại nhiều hơn đó chính là tình yêu.
Vài ngày sau.
Tập đoàn TRT, văn phòng giám đốc.
Dự án mới của Trần Tư Khải ấp ủ đã lâu cuối cùng cũng được tiến hành là bởi vì có một nhà đầu tư đã đầu tư một số tiền khá lớn vào nó. Tư Khải rất biết ơn người đó nhưng khi biết đó chính là Bạch Tuấn Triết thì anh đã rất ngạc nhiên.
“Tôi hi vọng sự lựa chọn của mình là đúng, tốt nhất anh hãy cho tôi thấy sự đúng đắn khi đầu tư vào dự án của anh đi Trần tổng.” Bạch Tuấn Triết ngồi trong văn phòng, càu nhàu nói.
Từ lúc có được trái tim của vợ mình thì cái nhìn của Tư Khải dành cho Bạch Tuấn Triết cũng niềm nở hơn trước nhiều. Nhất là trong giai đoạn này, khi dự án của anh được tiến hành và có sự hỗ trợ đặc biệt đến từ Bạch Tuấn Triết.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Nghiên Tuyết bày tỏ sự biết ơn đối với bạn mình.
“Đừng cảm ơn, nghe nó nặng nề lắm. Tôi đồng ý bỏ ra toàn bộ vốn của mình để đầu tư cho dự án này không phải vì cậu hay vì bất cứ ai, tôi đơn giản chỉ là đặt hi vọng vào một dự án đầy tiềm năng của giám đốc Trần thôi.”
Trần Tư Khải và Hà Nghiên Tuyết nhìn nhau mỉm cười, không những thế cả hai còn nắm tay nhau trông vô cùng thân thiết. Bạch Tuấn Triết đã nhìn thấy và nhận ra toàn bộ, sự phát triển tình cảm giữa cả hai người họ đúng là rất nhanh, đến mức Bạch Tuấn Triết còn chưa kịp làm gì thì hai người họ đã rung động với nhau trước mất rồi.
Thấy người mình thầm thích bao năm tay trong tay với người khác, dù có là chồng cô ấy thì Bạch Tuấn Triết vẫn cảm thấy chạnh lòng. Anh ta vội đứng lên vì biết mình khó mà chứng kiến cảnh này thêm được nữa.
“Tôi có việc phải rời đi rồi, hẹn gặp lại hai người sau nhé.”
Việc Bạch Tuấn Triết đồng ý đầu tư toàn bộ vào sự án mới của Trần Tư Khải một phần cũng là vì Nghiên Tuyết. Anh ta đã thấy được cảm xúc của cô khi phải chứng kiến gia nghiệp nhà mình rơi vào tay mẹ kế đầy mưu mô, rồi đến sự ghẻ lạnh từ gia đình chồng dành cho cô nữa, đáng lẽ ra cô không nên phải chịu đựng những điều đó.
Đến giờ ăn trưa, Kiều Ninh Nguyệt mệt mỏi định đi dùng bữa thì bất ngờ nhìn thấy Tư Khải đang nắm tay Nghiên Tuyết đứng đợi thang máy. Mặc dù ai ở công ty cũng biết họ là vợ chồng nhưng dạo này tần suất họ tình tứ với nhau ở ngay công ty cũng hơi nhiều quá rồi thì phải. Nhưng cả hai người họ đâu chỉ dừng ở việc nắm tay, đến cả chuyện hôn nhau ở công ty hay trước mặt người khác thì họ cũng chẳng ngần ngại nữa.
Thang máy vừa mở ra, Nghiên Tuyết và Tư Khải vui vẻ bước vào trong còn Kiều Ninh Nguyệt lại chỉ đứng yên lặng nhìn họ. Trước khi thang máy đóng lại, Nghiên Tuyết đã nhìn thấy chị dâu của mình trông có vẻ đang khá khó chịu. Hai cô gái im lặng nhìn nhau, không cần nói gì nhưng cũng chứa đầy ẩn ý. Kiều Ninh Nguyệt tức giận siết chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi:
“Hà Nghiên Tuyết, dựa vào đâu mà cô lại dễ dàng có được tất cả chứ? Tôi mới là người đã cố gắng rất nhiều cơ mà trong khi cô chả làm được gì cả. Người xứng đáng nên có được mọi thứ là tôi mới đúng, còn kẻ như cô…”
Lời nói của Ninh Nguyệt dần mất đi sự nhân tính khi câu cuối cùng cô ta nói:
“Kẻ như cô thì nên chết đi mới phải…”
Tối hôm ấy.
Lúc Tư Khải và Nghiên Tuyết trở về Kannadas thì bỗng cảm thấy không khí trong nhà có gì đó rất lạ. Khi bước vào phòng khách, họ đã bất ngờ vì mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ ở đây nhưng vẻ mặt ai nấy cũng đều khá vui vẻ.
“Hai đứa về rồi đấy à, hôm nay nhà ta có chuyện vui đấy.” Bà nội chợt lên tiếng.
Trần Tư Khải và Hà Nghiên Tuyết ngơ ngác ngồi xuống ghế giống với mọi người, đồng thời hỏi:
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Chị dâu hai đứa, Ninh Nguyệt đã có thai rồi đó.”
“Sao ạ?”
Chuyện Kiều Ninh Nguyệt có thai là tin vui đối với người khác nhưng đối với Tư Khải và Nghiên Tuyết thì nó là một tin sốc. Thấy phản ứng ngạc nhiên của hai người họ, Kiều Ninh Nguyệt vừa đặt tay lên bụng vừa mỉm cười châm chọc:
“Hai người sao lại ngạc nhiên đến vậy? Thấy chị dâu mình có tin vui mà không chúc mừng được một câu sao? Hay là… chuyện chị có thai khiến hai đứa khó chịu?”
Nghiên Tuyết lúc đầu còn có chút ngại ngùng nhưng chỉ vài giây sau đó cô đã lấy lại được bình tĩnh. Cô bất chợt ôm lấy gáy của Tư Khải, đắm đuối nhìn anh hồi lâu sau đó lập tức rướn cổ hôn lên môi của anh. Nụ hôn chủ động này khiến Tư Khải ngạc nhiên, anh mở to hai mắt, cả người cứng đờ như là tượng.
“Chẳng phải anh đã có được trái tim em rồi đó sao?”
“Hả?”
Gương mặt bất ngờ đến ngây ngốc của Tư Khải khiến Nghiên Tuyết phì cười, cô vẫn để tay mình trên gáy anh nhưng ánh mắt lại trở nên ngượng ngùng hơn.
“Đồ ngốc, em nói là anh đã có được trái tim của em rồi.”
Hai mắt của Trần Tư Khải bỗng sáng rực cả lên, câu trả lời của Nghiên Tuyết có thể coi là một lời đồng ý nhưng anh vẫn muốn được nghe lời bày tỏ trực tiếp từ miệng của cô.
“Nghiên Tuyết, em… em mới vừa đồng ý lời tỏ tình của tôi có phải không?”
“Ừm.”
“Vậy hãy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói em yêu tôi đi.”
Hà Nghiên Tuyết hít một hơi thật sâu sau đó làm theo những gì mà Tư Khải mong muốn. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, miệng mấp máy nói ra ba chữ:
“Em yêu anh.”
Trần Tư Khải hạnh phúc đến mức nhảy múa trong lòng, hiện tại không có từ nào có thể diễn tả cảm xúc của anh lúc này. Trước khi có đủ dũng khí để nói ra lời tỏ tình, anh đã rất nhiều lần lo sợ tình cảm của mình sẽ không được đáp lại, nhưng giờ thì khác rồi, mọi chuyện giống hệt như những gì anh mong muốn.
Trần Tư Khải ngồi thẳng dậy, anh rời khỏi người Nghiên Tuyết rồi lấy tay che miệng. Dù biết anh đang cố gắng che giấu đi sự vui sướng trong lòng nhưng che miệng cười như vậy cũng lộ liễu quá rồi đó. Nghiên Tuyết nhận ra điều ấy, cô chống tay ngồi dậy rồi nghiêng đầu sang hỏi anh:
“Anh vui đến vậy sao?”
Đáp lại câu hỏi của cô là một giọng nói vô cùng ngọt ngào:
“Anh đã rất sợ nếu câu trả lời của em là không, nhưng giờ thì tốt quá rồi.”
Hà Nghiên Tuyết cảm thấy ông chồng của mình đúng là cũng rất yếu đuối trong mặt cảm xúc. Cô nhẹ nhàng nhổm dậy ôm lấy anh, vỗ vỗ vào lưng anh như muốn dỗ dành.
“Em cũng đã từng muốn giấu đi cảm xúc của mình vì sợ anh sẽ từ chối, thế nhưng sau tất cả chúng ta dường như rất hợp nhau.”
Trần Tư Khải đáp lại cái ôm của Nghiên Tuyết bằng cách dang rộng vòng tay siết chặt lấy cô. Anh bắt đầu nhắm mắt lại, tựa đầu lên vai cô, mùi hương thơm tỏa ra từ cơ thể Nghiên Tuyết khiến Tư Khải phải mê mẩn. Hai tay của anh khẽ luồn vào trong áo của Nghiên Tuyết làm cô giật nảy mình vì nhột vậy mà gương mặt của anh lại tỉnh bơ như không.
“Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?”
Nghiên Tuyết ngơ ngác:
“Động tĩnh gì?”
Trần Tư Khải khẽ xoa xoa chiếc bụng phẳng của Nghiên Tuyết rồi đáp:
“Là chuyện có con ấy, chẳng phải chúng ta đã làm một lần rồi sao?”
Nghe đến đây Nghiên Tuyết liền bật cười:
“Cái này em sao biết được, chắc là một lần chưa đủ.”
“Ồ, thì ra là vậy.”
Lúc này ánh mắt lần biểu cảm trên gương mặt của Trần Tư Khải đã thay đổi, anh đột nhiên nhìn cô rồi nhếch miệng cười trông rất gian xảo.
“Anh sao thế?”
Trần Tư Khải khẽ ôm lấy gáy của Nghiên Tuyết nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn thật ngọt ngào, sau đó anh nhân lúc cô không để ý rồi từ từ cởi áo của cô ra một cách nhanh chóng.
“A, Trần Tư Khải, anh…”
“Suỵt, chẳng phải em vừa nói một lần chưa đủ sao?” Trần Tư Khải giơ ngón trỏ và đặt nó lên môi của Nghiên Tuyết.
“Nhưng…”
“Vậy thì chúng ta sẽ làm đến khi nào có thì thôi, được không?”
Vừa dứt lời, Trần Tư Khải đã vội vã đè Nghiên Tuyết xuống mặt giường. Lần trước khi làm chuyện này là cô tự nguyện, lần này cũng thế, cô tự nguyện vì bản thân cũng muốn có con. Một phần là vì số cổ phần nhưng phần còn lại nhiều hơn đó chính là tình yêu.
Vài ngày sau.
Tập đoàn TRT, văn phòng giám đốc.
Dự án mới của Trần Tư Khải ấp ủ đã lâu cuối cùng cũng được tiến hành là bởi vì có một nhà đầu tư đã đầu tư một số tiền khá lớn vào nó. Tư Khải rất biết ơn người đó nhưng khi biết đó chính là Bạch Tuấn Triết thì anh đã rất ngạc nhiên.
“Tôi hi vọng sự lựa chọn của mình là đúng, tốt nhất anh hãy cho tôi thấy sự đúng đắn khi đầu tư vào dự án của anh đi Trần tổng.” Bạch Tuấn Triết ngồi trong văn phòng, càu nhàu nói.
Từ lúc có được trái tim của vợ mình thì cái nhìn của Tư Khải dành cho Bạch Tuấn Triết cũng niềm nở hơn trước nhiều. Nhất là trong giai đoạn này, khi dự án của anh được tiến hành và có sự hỗ trợ đặc biệt đến từ Bạch Tuấn Triết.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Nghiên Tuyết bày tỏ sự biết ơn đối với bạn mình.
“Đừng cảm ơn, nghe nó nặng nề lắm. Tôi đồng ý bỏ ra toàn bộ vốn của mình để đầu tư cho dự án này không phải vì cậu hay vì bất cứ ai, tôi đơn giản chỉ là đặt hi vọng vào một dự án đầy tiềm năng của giám đốc Trần thôi.”
Trần Tư Khải và Hà Nghiên Tuyết nhìn nhau mỉm cười, không những thế cả hai còn nắm tay nhau trông vô cùng thân thiết. Bạch Tuấn Triết đã nhìn thấy và nhận ra toàn bộ, sự phát triển tình cảm giữa cả hai người họ đúng là rất nhanh, đến mức Bạch Tuấn Triết còn chưa kịp làm gì thì hai người họ đã rung động với nhau trước mất rồi.
Thấy người mình thầm thích bao năm tay trong tay với người khác, dù có là chồng cô ấy thì Bạch Tuấn Triết vẫn cảm thấy chạnh lòng. Anh ta vội đứng lên vì biết mình khó mà chứng kiến cảnh này thêm được nữa.
“Tôi có việc phải rời đi rồi, hẹn gặp lại hai người sau nhé.”
Việc Bạch Tuấn Triết đồng ý đầu tư toàn bộ vào sự án mới của Trần Tư Khải một phần cũng là vì Nghiên Tuyết. Anh ta đã thấy được cảm xúc của cô khi phải chứng kiến gia nghiệp nhà mình rơi vào tay mẹ kế đầy mưu mô, rồi đến sự ghẻ lạnh từ gia đình chồng dành cho cô nữa, đáng lẽ ra cô không nên phải chịu đựng những điều đó.
Đến giờ ăn trưa, Kiều Ninh Nguyệt mệt mỏi định đi dùng bữa thì bất ngờ nhìn thấy Tư Khải đang nắm tay Nghiên Tuyết đứng đợi thang máy. Mặc dù ai ở công ty cũng biết họ là vợ chồng nhưng dạo này tần suất họ tình tứ với nhau ở ngay công ty cũng hơi nhiều quá rồi thì phải. Nhưng cả hai người họ đâu chỉ dừng ở việc nắm tay, đến cả chuyện hôn nhau ở công ty hay trước mặt người khác thì họ cũng chẳng ngần ngại nữa.
Thang máy vừa mở ra, Nghiên Tuyết và Tư Khải vui vẻ bước vào trong còn Kiều Ninh Nguyệt lại chỉ đứng yên lặng nhìn họ. Trước khi thang máy đóng lại, Nghiên Tuyết đã nhìn thấy chị dâu của mình trông có vẻ đang khá khó chịu. Hai cô gái im lặng nhìn nhau, không cần nói gì nhưng cũng chứa đầy ẩn ý. Kiều Ninh Nguyệt tức giận siết chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi:
“Hà Nghiên Tuyết, dựa vào đâu mà cô lại dễ dàng có được tất cả chứ? Tôi mới là người đã cố gắng rất nhiều cơ mà trong khi cô chả làm được gì cả. Người xứng đáng nên có được mọi thứ là tôi mới đúng, còn kẻ như cô…”
Lời nói của Ninh Nguyệt dần mất đi sự nhân tính khi câu cuối cùng cô ta nói:
“Kẻ như cô thì nên chết đi mới phải…”
Tối hôm ấy.
Lúc Tư Khải và Nghiên Tuyết trở về Kannadas thì bỗng cảm thấy không khí trong nhà có gì đó rất lạ. Khi bước vào phòng khách, họ đã bất ngờ vì mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ ở đây nhưng vẻ mặt ai nấy cũng đều khá vui vẻ.
“Hai đứa về rồi đấy à, hôm nay nhà ta có chuyện vui đấy.” Bà nội chợt lên tiếng.
Trần Tư Khải và Hà Nghiên Tuyết ngơ ngác ngồi xuống ghế giống với mọi người, đồng thời hỏi:
“Có chuyện gì thế ạ?”
“Chị dâu hai đứa, Ninh Nguyệt đã có thai rồi đó.”
“Sao ạ?”
Chuyện Kiều Ninh Nguyệt có thai là tin vui đối với người khác nhưng đối với Tư Khải và Nghiên Tuyết thì nó là một tin sốc. Thấy phản ứng ngạc nhiên của hai người họ, Kiều Ninh Nguyệt vừa đặt tay lên bụng vừa mỉm cười châm chọc:
“Hai người sao lại ngạc nhiên đến vậy? Thấy chị dâu mình có tin vui mà không chúc mừng được một câu sao? Hay là… chuyện chị có thai khiến hai đứa khó chịu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.