Chương 26
Lãng Nam Hoa
19/10/2022
Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Lưu Hựu bảo cô hỏi cho rõ ràng, nhưng cô không thể tự nhiên xông lên hỏi thẳng Chúc Úy Hàng muốn làm tình với ai, về tình và lý đều không đúng.
Cho nên cô chỉ có thể đưa ra một kết luận trong lòng —
Chúc Uý Hàng có người mà mình yêu thích, thậm chí còn muốn cất giấu bao cao su để làm “chuyện người lớn” với người đó.
Sau khi trở về, Lương Nhạc không có tinh thần, nói với bà nội một tiếng xong đi vào phòng. Một mình ngây ngốc ở trong phòng, bình tĩnh trở lại, cô mới đột nhiên nhận ra mình để ý Chúc Úy Hàng hơn cô tưởng.
Từ lúc phát hiện “vị khách không mới mà đến”, nhiều ngày qua cô chỉ nghĩ đến anh. Cô canh cánh trong lòng chuyện Chúc Úy Hàng đã trưởng thành, tuy rằng biết anh không có bạn gái cũng không có bạn giường, nhưng trong lòng cô chưa hề yên ổn.
Cô đã nghiên cứu tại sao mình lại như thế.
Cô cứ nghĩ là bởi vì lòng tự trọng, chịu không nổi Chúc Uý Hàng, người đã luôn khác biệt với cô từ nhỏ, đột nhiên lên một chuyến tàu nhanh và vượt qua cô.
Cũng nghĩ đến nguyên nhân khác, ví dụ như… Cô yêu thầm Chúc Úy Hàng mà không biết, chuyện xảy ra như thế này mới đột nhiên ghen vớ vẩn, nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện một lần trong đầu cô đã bị cô tức tối vứt bỏ —
Sao cô có thể yêu thầm Chúc Úy Hàng được? Tại sao không phải là Chúc Úy Hàng yêu thầm cô? Cô không thể yêu thầm Chúc Úy Hàng.
Cô tự nói với chính mì rằng đó chỉ là vì thói hư vinh không chịu thua bởi Chúc Úy Hàng mà thôi.
Tự trấn an mình như thế, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tâm tình cũng thoải mái hẳn.
Cô cầm lấy điện thoại lướt vòng bạn bè lâu rồi chưa lướt, bất ngờ phát hiện có rất nhiều bạn học xung quanh đã “công khai”, từ bạn cùng bàn biến thành biến người yêu, cũng có học sinh giỏi và học sinh dở thành một đôi, còn có đồng sự yêu nhau khi làm việc hè chung nữa…
Thi đại học vừa xong, áp lực thời cấp 3 như bị gỡ phong ấn. Hormone trần ngập ở mùa hè, gió mùa hè mang đến không phải sức sống và sức sống, mà là hơi thở của tình yêu.
Lương Nhạc hạ quyết tâm, cũng muốn lên xe bus tình yêu trong mùa hè này, thế nên cô tiếp tục tìm kiếm đối tượng trong danh bạ, cuối cùng cũng chọn được một người —
Là “Lưu công tử” trong miệng Chúc Úy Hàng.
Cô với Lưu công tử quen nhau cũng coi như nhờ duyên phận, trước đây cũng có một vài mối tình oan gia.
Nhưng trời đất chứng giám, tuy rằng lúc trước toàn khối đều nói cô với Lưu Diệc Hằng yêu nhau nhưng giữa cô với cậu ấy không có quan hệ gì hết. Chỉ là lúc lên sân thượng hóng gió thì có gặp nhau vài lần, bởi vì là bạn cùng lớp nên có nói chuyện vài câu. Nói xong thì đi xuống lầu, đúng lúc bị các bạn học nhiều chuyện bắt gặp, ngày hôm sau liền có tin “Lương Nhạc hẹn hò với Lưu Diệc Hằng trên sân thượng” được bàn tán ồn ào khắp cả khối.
Lương Nhạc cảm thấy mọi người rảnh rỗi sinh nông nổi, mắng một câu “Vô căn cứ” rồi cũng không để trong lòng, vào lúc ban đêm tiếp tục lên sân thượng, không biết xui xẻo sao lại gặp phải Lưu Diệc Hằng. Cô thấy mặt Lưu Diệc Hằng không mảy may gì, cũng không thể tự dưng né mặt cậu thế nên vẫn tiếp tục nói chuyện rồi xuống lầu với cậu, ai mà ngờ mấy ngày sau hai người bị mời lên văn phòng nói chuyện.
Thành tích của Lương Nhạc không giỏi bằng Lưu Diệc Hằng, trước mặt giáo viên không hề có sự tự tin, suốt quá trình cô không nói gì, chỉ nghe Lưu Diệc Hằng giải thích, lúc đồng tình thì gật đầu.
Sau khi giáo viên nghe giải thích xong thì tha cho hai người, nhưng cuối cùng vẫn để lại một câu “Học tập là quan trọng nhất”, Lương Nhạc gật đầu như gà con mổ thóc.
Ra khỏi văn phòng, vòng eo thẳng tắp của cô đột nhiên cúi xuống, cười với Lưu Diệc Hằng, nói không thành lời: “Mình thấy mấy bạn đồn bậy bạ này hình như thiếu bài tập để làm nên rảnh quá hay sao ấy.”
Lưu Diệc Hằng gật đầu, đáy mắt ẩn giấu ý cười.
Lương Nhạc tiếp tục vui đùa với Lưu Diệc Hằng, khi cô ngẩng lên, phía đối diện là Chúc Úy Hàng đang đi tới. Hai người không học cùng lớp, ngày thường nếu không phải cố tình đi tìm đối phương thì không thường xuyên gặp trong trường, nhưng có gặp thì cũng đối chọi gay gắt.
Kì lạ là bình thường thì Lương Nhạc khai chiến, nhưng lần này lại là Chúc Úy Hàng bắt đầu trước.
Anh dừng trước mặt hai người, chờ ý cười trên mặt Lương Nhạc gần tan đi anh mới cười, hỏi: “Bị giáo viên mời nói chuyện à?” Giọng điệu cứ như là đang chế nhạo. Thái độ của anh còn đâm chọt, cũng như đang khiêu khích.
Lương Nhạc thấy anh làm như thế trước mặt Lưu Diệc Hằng là không chừa mặt mũi cho cô, mắt cô trừng to, đang trong tình trạng gà chọi: “Cậu biết thanh giả tự thanh không? Chỉ những người không có việc gì tốt hơn mới nghĩ người khác là kẻ xấu xa, còn đi đâm thọt.”
(Có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình. Thì họ vẫn là những người trong sạch. Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình. Bản thân họ vẫn là một người xấu. Nguồn: https://bytuong.com/kien-thuc-doi-song/giai-nghia-cau-noi-thanh-gia-tu-thanh-trong-cuoc-song.html)
Lưu Diệc Hằng không biết quan hệ của Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng, chỉ biết Lương Nhạc bị trêu chọc, nên cậu có ý định anh hùng cứu mỹ nhân, thế là duỗi tay kéo tay áo Lương Nhạc, để cô lùi về phía sau mình.
Chúc Úy Hàng thấy vậy thì nhếch môi, liếc nhìn Lưu Diệc Hằng một cái rồi lướt qua, tức giậnnhìn Lương Nhạc chằm chằm: “Học sinh lớp 12 nào mà rảnh rỗi ngày nào cũng chạy lên sân thượng? Mấy người rảnh rỗi thì làm vậy à?”
Chúc Úy Hàng đang ẩn ý nói cô không chú ý học hành.
Lương Nhạc giận quá vọt lên, nói không được nên muốn động thủ. Chúc Úy Hàng lui lại về sau trán được công kích của cô.
Trong ánh mắt của anh không có gì vui, nhìn cô chăm chú trong chốc lát rồi chậm rãi lại gần, dặn dò: “Đừng có ngày nào cũng lên sân thượng nữa, có thời gian thế thì để dành làm việc quan trọng đi.” Nói xong liền cầm đống tài liệu đi vào văn phòng.
Lương Nhạc chỉ có thể nhìn bóng dáng anh, giận đến mức dậm chân, bực bội phản bác: “Bộ mình nghỉ ngơi tí cũng không được à? Cậu thì biết gì! Đây là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi!”
Hai người vì chuyện này mà một tuần sau mới nói chuyện lại với nhau.
Nhưng cũng bởi vậy mà Lương Nhạc không lên sân thượng nữa, có một hôm định lên sân thượng thì cô lại nhớ đến bản mặt và giọng điệu khinh miệt của Chúc Úy Hàng, cuối cùng cô luôn biến đau buồn và tức giận thành động lực. Phải lên thành tích mới có thể đấm vào mặt Chúc Uý Hàng.
Cô không cũng biết sao mình lại thế, vốn nhớ đến Lưu Diệc Hằng, cuối cùng kí ức lại vòng trở lại Chúc Úy Hàng, bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Cô không do dự mà nhấn vào khung chat với Lưu Diệc Hằng…
Đột nhiên cô thấy tình huống có hơi khó giải quyết —
Khung thoại dừng lúc nửa tháng trước Lưu Diệc Hằng nhắn tin cho cô.
Nhưng cô quên trả lời.
Lưu Diệc Hằng hỏi: “Cậu định nghỉ hè ở đâu?”
Nửa tháng sau, cô trả lời: “Lao động ở nông thôn ấy!”
—
Đại khái là trên con đường tình yêu của cả hai có hòn đá cản đường.
❀✿❀
Lưu Hựu bảo cô hỏi cho rõ ràng, nhưng cô không thể tự nhiên xông lên hỏi thẳng Chúc Úy Hàng muốn làm tình với ai, về tình và lý đều không đúng.
Cho nên cô chỉ có thể đưa ra một kết luận trong lòng —
Chúc Uý Hàng có người mà mình yêu thích, thậm chí còn muốn cất giấu bao cao su để làm “chuyện người lớn” với người đó.
Sau khi trở về, Lương Nhạc không có tinh thần, nói với bà nội một tiếng xong đi vào phòng. Một mình ngây ngốc ở trong phòng, bình tĩnh trở lại, cô mới đột nhiên nhận ra mình để ý Chúc Úy Hàng hơn cô tưởng.
Từ lúc phát hiện “vị khách không mới mà đến”, nhiều ngày qua cô chỉ nghĩ đến anh. Cô canh cánh trong lòng chuyện Chúc Úy Hàng đã trưởng thành, tuy rằng biết anh không có bạn gái cũng không có bạn giường, nhưng trong lòng cô chưa hề yên ổn.
Cô đã nghiên cứu tại sao mình lại như thế.
Cô cứ nghĩ là bởi vì lòng tự trọng, chịu không nổi Chúc Uý Hàng, người đã luôn khác biệt với cô từ nhỏ, đột nhiên lên một chuyến tàu nhanh và vượt qua cô.
Cũng nghĩ đến nguyên nhân khác, ví dụ như… Cô yêu thầm Chúc Úy Hàng mà không biết, chuyện xảy ra như thế này mới đột nhiên ghen vớ vẩn, nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện một lần trong đầu cô đã bị cô tức tối vứt bỏ —
Sao cô có thể yêu thầm Chúc Úy Hàng được? Tại sao không phải là Chúc Úy Hàng yêu thầm cô? Cô không thể yêu thầm Chúc Úy Hàng.
Cô tự nói với chính mì rằng đó chỉ là vì thói hư vinh không chịu thua bởi Chúc Úy Hàng mà thôi.
Tự trấn an mình như thế, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tâm tình cũng thoải mái hẳn.
Cô cầm lấy điện thoại lướt vòng bạn bè lâu rồi chưa lướt, bất ngờ phát hiện có rất nhiều bạn học xung quanh đã “công khai”, từ bạn cùng bàn biến thành biến người yêu, cũng có học sinh giỏi và học sinh dở thành một đôi, còn có đồng sự yêu nhau khi làm việc hè chung nữa…
Thi đại học vừa xong, áp lực thời cấp 3 như bị gỡ phong ấn. Hormone trần ngập ở mùa hè, gió mùa hè mang đến không phải sức sống và sức sống, mà là hơi thở của tình yêu.
Lương Nhạc hạ quyết tâm, cũng muốn lên xe bus tình yêu trong mùa hè này, thế nên cô tiếp tục tìm kiếm đối tượng trong danh bạ, cuối cùng cũng chọn được một người —
Là “Lưu công tử” trong miệng Chúc Úy Hàng.
Cô với Lưu công tử quen nhau cũng coi như nhờ duyên phận, trước đây cũng có một vài mối tình oan gia.
Nhưng trời đất chứng giám, tuy rằng lúc trước toàn khối đều nói cô với Lưu Diệc Hằng yêu nhau nhưng giữa cô với cậu ấy không có quan hệ gì hết. Chỉ là lúc lên sân thượng hóng gió thì có gặp nhau vài lần, bởi vì là bạn cùng lớp nên có nói chuyện vài câu. Nói xong thì đi xuống lầu, đúng lúc bị các bạn học nhiều chuyện bắt gặp, ngày hôm sau liền có tin “Lương Nhạc hẹn hò với Lưu Diệc Hằng trên sân thượng” được bàn tán ồn ào khắp cả khối.
Lương Nhạc cảm thấy mọi người rảnh rỗi sinh nông nổi, mắng một câu “Vô căn cứ” rồi cũng không để trong lòng, vào lúc ban đêm tiếp tục lên sân thượng, không biết xui xẻo sao lại gặp phải Lưu Diệc Hằng. Cô thấy mặt Lưu Diệc Hằng không mảy may gì, cũng không thể tự dưng né mặt cậu thế nên vẫn tiếp tục nói chuyện rồi xuống lầu với cậu, ai mà ngờ mấy ngày sau hai người bị mời lên văn phòng nói chuyện.
Thành tích của Lương Nhạc không giỏi bằng Lưu Diệc Hằng, trước mặt giáo viên không hề có sự tự tin, suốt quá trình cô không nói gì, chỉ nghe Lưu Diệc Hằng giải thích, lúc đồng tình thì gật đầu.
Sau khi giáo viên nghe giải thích xong thì tha cho hai người, nhưng cuối cùng vẫn để lại một câu “Học tập là quan trọng nhất”, Lương Nhạc gật đầu như gà con mổ thóc.
Ra khỏi văn phòng, vòng eo thẳng tắp của cô đột nhiên cúi xuống, cười với Lưu Diệc Hằng, nói không thành lời: “Mình thấy mấy bạn đồn bậy bạ này hình như thiếu bài tập để làm nên rảnh quá hay sao ấy.”
Lưu Diệc Hằng gật đầu, đáy mắt ẩn giấu ý cười.
Lương Nhạc tiếp tục vui đùa với Lưu Diệc Hằng, khi cô ngẩng lên, phía đối diện là Chúc Úy Hàng đang đi tới. Hai người không học cùng lớp, ngày thường nếu không phải cố tình đi tìm đối phương thì không thường xuyên gặp trong trường, nhưng có gặp thì cũng đối chọi gay gắt.
Kì lạ là bình thường thì Lương Nhạc khai chiến, nhưng lần này lại là Chúc Úy Hàng bắt đầu trước.
Anh dừng trước mặt hai người, chờ ý cười trên mặt Lương Nhạc gần tan đi anh mới cười, hỏi: “Bị giáo viên mời nói chuyện à?” Giọng điệu cứ như là đang chế nhạo. Thái độ của anh còn đâm chọt, cũng như đang khiêu khích.
Lương Nhạc thấy anh làm như thế trước mặt Lưu Diệc Hằng là không chừa mặt mũi cho cô, mắt cô trừng to, đang trong tình trạng gà chọi: “Cậu biết thanh giả tự thanh không? Chỉ những người không có việc gì tốt hơn mới nghĩ người khác là kẻ xấu xa, còn đi đâm thọt.”
(Có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình. Thì họ vẫn là những người trong sạch. Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình. Bản thân họ vẫn là một người xấu. Nguồn: https://bytuong.com/kien-thuc-doi-song/giai-nghia-cau-noi-thanh-gia-tu-thanh-trong-cuoc-song.html)
Lưu Diệc Hằng không biết quan hệ của Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng, chỉ biết Lương Nhạc bị trêu chọc, nên cậu có ý định anh hùng cứu mỹ nhân, thế là duỗi tay kéo tay áo Lương Nhạc, để cô lùi về phía sau mình.
Chúc Úy Hàng thấy vậy thì nhếch môi, liếc nhìn Lưu Diệc Hằng một cái rồi lướt qua, tức giậnnhìn Lương Nhạc chằm chằm: “Học sinh lớp 12 nào mà rảnh rỗi ngày nào cũng chạy lên sân thượng? Mấy người rảnh rỗi thì làm vậy à?”
Chúc Úy Hàng đang ẩn ý nói cô không chú ý học hành.
Lương Nhạc giận quá vọt lên, nói không được nên muốn động thủ. Chúc Úy Hàng lui lại về sau trán được công kích của cô.
Trong ánh mắt của anh không có gì vui, nhìn cô chăm chú trong chốc lát rồi chậm rãi lại gần, dặn dò: “Đừng có ngày nào cũng lên sân thượng nữa, có thời gian thế thì để dành làm việc quan trọng đi.” Nói xong liền cầm đống tài liệu đi vào văn phòng.
Lương Nhạc chỉ có thể nhìn bóng dáng anh, giận đến mức dậm chân, bực bội phản bác: “Bộ mình nghỉ ngơi tí cũng không được à? Cậu thì biết gì! Đây là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi!”
Hai người vì chuyện này mà một tuần sau mới nói chuyện lại với nhau.
Nhưng cũng bởi vậy mà Lương Nhạc không lên sân thượng nữa, có một hôm định lên sân thượng thì cô lại nhớ đến bản mặt và giọng điệu khinh miệt của Chúc Úy Hàng, cuối cùng cô luôn biến đau buồn và tức giận thành động lực. Phải lên thành tích mới có thể đấm vào mặt Chúc Uý Hàng.
Cô không cũng biết sao mình lại thế, vốn nhớ đến Lưu Diệc Hằng, cuối cùng kí ức lại vòng trở lại Chúc Úy Hàng, bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Cô không do dự mà nhấn vào khung chat với Lưu Diệc Hằng…
Đột nhiên cô thấy tình huống có hơi khó giải quyết —
Khung thoại dừng lúc nửa tháng trước Lưu Diệc Hằng nhắn tin cho cô.
Nhưng cô quên trả lời.
Lưu Diệc Hằng hỏi: “Cậu định nghỉ hè ở đâu?”
Nửa tháng sau, cô trả lời: “Lao động ở nông thôn ấy!”
—
Đại khái là trên con đường tình yêu của cả hai có hòn đá cản đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.