Chương 40
Lãng Nam Hoa
19/10/2022
Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Xém chút nữa là cô quên lời hứa của mình với anh, nghe anh nhắc nhở như thế này cô mới nhớ ra mọi chuyện, chỉ là lúc bấy giờ bầu không khí rất khô nóng, não cô cũng đang lâng lâng, mọi suy nghĩ rối lại một cục, chỉ có ý nghĩ “Muốn thân mật với cậu ấy” là bất biến.
Hai người sát gần nhau cực, dường như không có khe hở.
Chúc Úy Hàng đưa tay vén áo lên một chút, áo trắng vướng lên vòng eo, bụng nhỏ có cơ bắp căng cứng lộ ra trong không khí.
Lương Nhạc cúi đầu, thở ra một hơi dài, tựa hồ sợ hãi, cô vươn ngón tay ra, hững hờ chạm vào bụng anh, rất cứng rắn.
Nghe thấy tiếng thở dốc của Chúc Úy Hàng trên đỉnh đầu thì cô mới cẩn thận ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt đen tối sâu thẳm, lóng lánh nước, gằn giọng nói: “Đừng nghịch.”
Lương Nhạc nói: “Mình có nghịch đâu.”
Chúc Úy Hàng cười.
Ý anh là đừng hờ hững trêu anh như vậy.
Cô giống như một con thỏ con trốn trong hang, anh ghé vào cửa hang chờ cô, gọi mãi thì cô mới đưa lưng về phía anh, lộ ra cái đuôi ngắn ngủn, cái đuôi kia với anh mà nói thì đó là một sự hấp dẫn mê người không thể cưỡng. Nhưng anh không dám băng lên, sợ làm đau cô nên chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành lừa cô ra ngoài.
Anh đứng dậy, cởi áo ra, nửa người trên hoàn toàn bại lộ.
Lần đầu tiên Lương Nhạc được tiếp xúc gần với cơ thể con trai đến vậy.
Vóc dáng thiếu niên cao lớn, cơ bắp cân xứng, cánh tay sẫm màu hơn vì dạo này anh phải đi làm thêm bên ngoài, nhưng trái lại nó còn tăng sức quyến rũ hơn.
Anh sát lại gần cô hơn, hơi thở bên tai cô: “Thế này được chưa?”
Lời nói này qua tai Lương Nhạc biến thành —
“Cậu muốn làm gì cũng được.”
Cô sát lại trên ngực anh, nghiêng đầu nghe tiếng tin đập, dường như còn nhanh hơn cả cô nữa. Ngón tay cô nhẹ nhàng sờ lên hông anh, chọc chọc rồi áp tay lên.
Lòng bàn tay mềm mại nóng ướt làm Chúc Úy Hàng nổi điên, hình như anh cũng say rồi, đầu óc nhức không chịu được, hoặc là nơi khác cũng đang nhức nhối. Anh không hiểu được, chỉ thở dốc theo bản năng, tới gần cô, rồi hôn lên gương mặt của cô.
Nụ hôn vụn vặt rơi trên má mình, theo đà đi xuống, hôn đến cổ, để lại dấu vết của chính anh trên làn da mềm mịn, thơm tho.
Tất thảy dường như trở nên lộn xộn.
Không, hoàn toàn lộn xộn.
Khi tay Lương Nhạc chính xác chạm vào nơi đó của anh, trong đầu anh chỉ có những lời này.
Nhưng anh vẫn còn tâm tư để nghĩ rốt cuộc là ai thúc đẩy vở kịch khôi hài, hoang đường này tới mức này —
Là chính anh với cô.
Anh cúi đầu nhìn cô, lời từ chối ở bên miệng nhưng không thể thốt ra. Anh không muốn cô rời đi, không muốn cô dừng lại, anh muốn cô, muốn cô như thế.
Trong mắt Lương Nhạc dần mờ mịt, ẩm ướt như thể cô vừa bị bắt nạt, gương mặt đáng thương vô cùng. Nhưng ai mà ngờ cô mới là người nắm chắc thế cục chứ?
Anh nhìn cô chằm chằm, không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn, đôi môi ướt át chạm vào nhau, hai đầu lưỡi cũng nhanh chóng quấn quýt.
Vài giây sau, hai người thở hổn hển tách ra, tay Lương Nhạc vẫn không rời đi, thậm chí còn thử thăm dò vào bên trong.
Ngón tay nắm lấy được lưng quần của anh.
Thái dương của Chúc Uý Hàng nhói lên vì đau đớn, vừa mong đợi vừa sợ hãi. Sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó khiến chính mình phải hối hận, lý trí vẫn trên cơ, anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, buộc cô dừng lại.
Nhỏ giọng nói: “Cậu đừng làm trò điên.”
Lương Nhạc nghe thế cũng không tức giận, tinh nghịch cười cười, nói nhỏ: “Nhưng mà cậu cứng quá… Chọc vào tay mình luôn rồi này.”
❀✿❀
Xém chút nữa là cô quên lời hứa của mình với anh, nghe anh nhắc nhở như thế này cô mới nhớ ra mọi chuyện, chỉ là lúc bấy giờ bầu không khí rất khô nóng, não cô cũng đang lâng lâng, mọi suy nghĩ rối lại một cục, chỉ có ý nghĩ “Muốn thân mật với cậu ấy” là bất biến.
Hai người sát gần nhau cực, dường như không có khe hở.
Chúc Úy Hàng đưa tay vén áo lên một chút, áo trắng vướng lên vòng eo, bụng nhỏ có cơ bắp căng cứng lộ ra trong không khí.
Lương Nhạc cúi đầu, thở ra một hơi dài, tựa hồ sợ hãi, cô vươn ngón tay ra, hững hờ chạm vào bụng anh, rất cứng rắn.
Nghe thấy tiếng thở dốc của Chúc Úy Hàng trên đỉnh đầu thì cô mới cẩn thận ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt đen tối sâu thẳm, lóng lánh nước, gằn giọng nói: “Đừng nghịch.”
Lương Nhạc nói: “Mình có nghịch đâu.”
Chúc Úy Hàng cười.
Ý anh là đừng hờ hững trêu anh như vậy.
Cô giống như một con thỏ con trốn trong hang, anh ghé vào cửa hang chờ cô, gọi mãi thì cô mới đưa lưng về phía anh, lộ ra cái đuôi ngắn ngủn, cái đuôi kia với anh mà nói thì đó là một sự hấp dẫn mê người không thể cưỡng. Nhưng anh không dám băng lên, sợ làm đau cô nên chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành lừa cô ra ngoài.
Anh đứng dậy, cởi áo ra, nửa người trên hoàn toàn bại lộ.
Lần đầu tiên Lương Nhạc được tiếp xúc gần với cơ thể con trai đến vậy.
Vóc dáng thiếu niên cao lớn, cơ bắp cân xứng, cánh tay sẫm màu hơn vì dạo này anh phải đi làm thêm bên ngoài, nhưng trái lại nó còn tăng sức quyến rũ hơn.
Anh sát lại gần cô hơn, hơi thở bên tai cô: “Thế này được chưa?”
Lời nói này qua tai Lương Nhạc biến thành —
“Cậu muốn làm gì cũng được.”
Cô sát lại trên ngực anh, nghiêng đầu nghe tiếng tin đập, dường như còn nhanh hơn cả cô nữa. Ngón tay cô nhẹ nhàng sờ lên hông anh, chọc chọc rồi áp tay lên.
Lòng bàn tay mềm mại nóng ướt làm Chúc Úy Hàng nổi điên, hình như anh cũng say rồi, đầu óc nhức không chịu được, hoặc là nơi khác cũng đang nhức nhối. Anh không hiểu được, chỉ thở dốc theo bản năng, tới gần cô, rồi hôn lên gương mặt của cô.
Nụ hôn vụn vặt rơi trên má mình, theo đà đi xuống, hôn đến cổ, để lại dấu vết của chính anh trên làn da mềm mịn, thơm tho.
Tất thảy dường như trở nên lộn xộn.
Không, hoàn toàn lộn xộn.
Khi tay Lương Nhạc chính xác chạm vào nơi đó của anh, trong đầu anh chỉ có những lời này.
Nhưng anh vẫn còn tâm tư để nghĩ rốt cuộc là ai thúc đẩy vở kịch khôi hài, hoang đường này tới mức này —
Là chính anh với cô.
Anh cúi đầu nhìn cô, lời từ chối ở bên miệng nhưng không thể thốt ra. Anh không muốn cô rời đi, không muốn cô dừng lại, anh muốn cô, muốn cô như thế.
Trong mắt Lương Nhạc dần mờ mịt, ẩm ướt như thể cô vừa bị bắt nạt, gương mặt đáng thương vô cùng. Nhưng ai mà ngờ cô mới là người nắm chắc thế cục chứ?
Anh nhìn cô chằm chằm, không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn, đôi môi ướt át chạm vào nhau, hai đầu lưỡi cũng nhanh chóng quấn quýt.
Vài giây sau, hai người thở hổn hển tách ra, tay Lương Nhạc vẫn không rời đi, thậm chí còn thử thăm dò vào bên trong.
Ngón tay nắm lấy được lưng quần của anh.
Thái dương của Chúc Uý Hàng nhói lên vì đau đớn, vừa mong đợi vừa sợ hãi. Sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó khiến chính mình phải hối hận, lý trí vẫn trên cơ, anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, buộc cô dừng lại.
Nhỏ giọng nói: “Cậu đừng làm trò điên.”
Lương Nhạc nghe thế cũng không tức giận, tinh nghịch cười cười, nói nhỏ: “Nhưng mà cậu cứng quá… Chọc vào tay mình luôn rồi này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.