Chương 55
Lãng Nam Hoa
19/10/2022
Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Phản ứng đầu tiên của ông ta là chối, không kịp nói lời nào.
Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên duỗi tay cầm lấy tờ giấy ly hôn, cô ta dùng ánh mắt mong đợi nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hạ giọng nói: “Anh mau kí đi.”
Trái tim ông ta co thắt, ông ta sửng sốt, giương mắt đối diện với vợ mình. Người phụ nữ trước giờ luôn nhìn ông ta bằng ánh mắt dịu dàng, giờ phút này đã hoàn toàn khác, lộ ra tư thái hung ác không thuộc về bà, như là một con thú giương răng nanh ra để bảo vệ chính mình. Tuy rằng nó không có uy hiếp gì với ông ta nhưng ông ta vẫn thấy trái tim mình đập nhanh vô cùng.
Mẹ Chúc nhìn hai người ở trước mặt, không nói gì mà cong môi, như là cười trào phúng: “Tôi đi trước, hai người cứ bàn bạc với nhau đi rồi trả lại tôi. Chuyện sau đó, nếu cần thiết thì tôi cũng sẽ tìm một luật sư tốt.” Nói xong, bà đi mà không hề ngoảnh lại.
Người đàn ông trông theo bóng dáng bà, trong lồng ngực nhộn nhạo, có sự xót xa vô tận, đột nhiên một giây nào đó ông ta ngẫm lại rốt cuộc thì mấy năm nay ông ta đã làm sai điều gì, nhưng chỉ trong nháy mắt, ông ta bị cắt ngang bởi giọng nói của người phụ nữ bên cạnh.
Ngón tay có móng tay đỏ chót đè trên chỗ kí tên, cô ta nói: “Anh kí mau đi, vất vả lắm cô ta mới chịu nhả ra đấy.”
Ông ta quay đầu nhìn lại, người phụ nữ với vẻ mặt sung sướng, gương mặt tươi cười làm ông ta nhảy dựng trong lòng.
Cô ta ôm chặt cánh tay của ông, dựa lên đầu vai ông: “Quan hệ của chúng ta đã hợp pháp chưa anh?”
Đột nhiên ông ta không thể thở nổi, trong đầu đều là gương mặt quyết liệt sắc bén của vợ mình khi nãy, nhưng giọng nói của người phụ nữ thì không ngừng vang bên tai ông ta.
Đầu óc ông ta nóng lên: “Rồi.”
*
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Mấy ngày nay, Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng đều ở bệnh viện chăm sóc bà nội. Những ngày này rất vui, bọn họ thường trò chuyện với bà, thậm chí lúc rảnh rỗi còn nấu canh cho bà ăn nữa.
Chú Chúc và dì Lưu có tới vài lần, đem theo nhiều thuốc bổ rồi lại rời đi. Nhưng mà có một lần, khi Lương Nhạc chuẩn bị vào phòng bệnh thì vô tình nghe được tiếng bà nội và chú Chúc cãi nhau, lúc ấy dì Lưu cũng không có trong phòng.
Cô không nghe hết toàn bộ, chỉ nghe được giọng điệu không hề bình tĩnh của bà nội.
Thật ra cô không biết có đúng là “bình tĩnh” không, bởi vì ngày thường, bà nội nói chuyện rất nhẹ nhàng ôn hòa, đối lập như thế là giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ của bà.
Cô nghe thấy bà nói: “Tao chỉ chấp nhận một đứa con dâu mà thôi, cũng chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, mày kết hôn với ai thì không liên quan gì đến tao cả. Chỉ là đừng đưa nó đến trước mắt tao… Tao không muốn trách mày vì những chuyện mày đã làm, mày muốn sao cũng không liên quan gì đến tao. Tuy rằng tao sinh ra mày nhưng tao không quản mày được nữa, tao chỉ hi vọng mày đừng có làm chuyện hoang đường gì trước mặt bà già như tao.”
Lương Nhạc kinh hãi, như là biết được tin vốn mà cô không nên biết. Trái tim cô đập mạnh, cô nghe thấy tiếng bước chân, hoảng loạn quay đầu lại thì thấy Chúc Úy Hàng đang cầm ấm nước lại đây.
Cô gấp rút xông lên, nắm cổ tay anh đi ra ngoài.
Chúc Úy Hàng sửng sốt, nhưng không hề phản kháng, để mặc cô kéo anh đi.
Lương Nhạc kéo anh đến chỗ cầu thang.
Cô nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
Anh cười, sờ đầu hỏi cô làm sao vậy: “Phía sau có người đuổi giết cậu à?”
Lương Nhạc thấp jijg trách móc: “Đừng trêu mình.”
Chúc Úy Hàng bỏ cái ấm nước ra, rũ mắt nhìn cich: “Vậy cậu nói xem cậu bị sao vậy.” Ra vẻ rất chăm chú lắng nghe cô.
Nhưng Lương Nhạc không nói nên lời, cô không muốn chính miệng mình nói ra chuyện quan trọng của anh, hơn nữa cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, cô không nỡ lòng nhìn thấy anh thương tâm.
Thời gian trôi đi khi hai người đang trong bầu không khí nặng nề, Lương Nhạc mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Ừm, đúng là ở phía sau có người đuổi giết mình đấy.”
Chúc Úy Hàng mắng cô thần kinh.
Lương Nhạc bảo tin hay không thì tùy, rồi cô chuẩn bị rời đi.
Chúc Úy Hàng duỗi tay kéo cổ cô lại, không cho cô chạy.
Lương Nhạc kêu to: “Má ơi, đối xử với bạn gái như vậy hả, bạo lực gia đình!”
Chúc Úy Hàng cười ở phía sau, bắt lấy cô, áp sát lại từ phía sau, nói nhỏ bên tai cô: “Muốn trở thành gia đình với mình hả?”
Lương Nhạc đỏ mặt: “Thần kinh!” Nói xong liền hất tay anh ra.
Lúc hai người vừa ầm ĩ vừa trở về thì gặp phải chú Chúc vừa lúc ra khỏi phòng bệnh. Ba người chạm mặt nhau, Lương Nhạc chỉ muốn trốn ngay đi thôi vì giữa hai cha con nhà này làm cô ngại quá. Mấy ngày nay cô ở bệnh viện chăm bà nội thì chưa từng nghe hai cha con nói chuyện với nhau, hai người banh mặt không chịu nói trước.
Khoảng cách của cả hai càng gần, tim Lương Nhạc cũng đập nhanh theo.
Cuối cùng, khi bọn họ lướt qua, đương lúc Lương Nhạc thở dài nhẹ nhõm thì chú Chúc đột nhiên dừng lại.
Ông ta gọi Chúc Úy Hàng.
Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng đều dừng lại, bọn họ nghe thấy ông ta nói.
Ông nói: “Vất vả rồi.”
Người ngoài thì chắc sẽ thấy cảm động, nhưng thật ra ba chữ này không có tác dụng gì cả, không có bất cứ tác dụng an ủi gì với bọn họ.
Tuy rằng biết thế thì sẽ không lễ phép nhưng Lương Nhạc vẫn thấy buồn cười, trong lòng tràn đầy cảm xúc không vui, không cam lòng, cô nghiêng đầu nhìn Chúc Úy Hàng, vẻ mặt anh lạnh nhạt.
Chúc Úy Hàng nói: “Là bà nội tôi, tôi phải làm.”
Chú Chúc không nói nữa, nhấc chân rời đi.
Hành lang bệnh viện im ắng, Lương Nhạc nghe tiếng bước chân của chú Chúc rời đi, trong lòng cảm thấy vắng vẻ. Đương nhiên là cô hi vọng Chúc Úy Hàng có một gia đình hạnh phúc, có một người cha yêu thương.
Nhưng nếu không có thì cô tin chắc rằng anh cũng sẽ ổn, bởi vì anh còn có cô và mẹ Chúc nữa.
*
Buổi chiều Chúc Úy Hàng vừa gọi điện cho mẹ Chúc xong sau đó anh ngẩn người ra từ lúc nào. Lương Nhạc cũng đoán được là chuyện gì, nên không quấy rầy anh mà chỉ ngồi bên cạnh anh.
Cũng may chuỗi ngày bất thường của Chúc Uý Hàng chỉ diễn ra trong hai ngày, ngày thứ ba, anh trở lại tự tin và xấu tính, thậm chí có những lúc không có bà thì còn ôm hôn cô nữa.
Trong thâm tâm Lương Nhạc cảm thấy, Chúc Úy Hàng của bây giờ còn vui vẻ hơn trước đây nữa, đúng hơn là càng thêm tự do.
Tuy rằng trước kia anh như là con cưng của trời, diện mạo và thành tích đều xuất sắc hơn so với bạn cùng lứa, nhưng ở những nơi mà người khác không thấy, thỉnh thoảng cô cũng sẽ bắt gặp những cảm xúc yếu đuối của anh, nhưng bây giờ thì dường như ánh mặt trời đã le lói sau đám mây mù rồi.
Ngày bà nội xuất viện cũng trúng ngày điền nguyện vọng, trong nhà bà nội không có máy tính nên hai người đưa bà vào nhà xong thì qua nhà Lưu Hựu để điền nguyện vọng.
Lưu Hựu có một người ba, ba cậu nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật ra thì rất nhiệt tình, sau khi hỏi thành tích của hai người xong thì tức giận chỉ vào Lưu Hựu mắng: “Con mẹ nó, người ta dùng mông để làm bài cũng có thể hơn điểm mày đúng không?”
Lưu Hựu trợn to mắt: “Ba đừng nói quá như vậy, cái mông của bọn họ cũng đâu có đọc được đề đâu!”
Ba cậu giả vờ muốn đánh cậu thì Lưu Hựu chạy nhanh, bởi vậy nên thoát được một kiếp.
Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng ở bên cạnh xem mà sửng sốt, cuối cùng hai người nhìn nhau trộm cười.
Máy tính của Lưu Hựu ở trong phòng, khi cậu mở máy tính ra thì Lương Nhạc bị dây buộc tóc màu đỏ trên tủ đầu giường hấp dẫn lực chú ý.
Cô nghi ngờ cầm lên, hỏi Lưu Hựu: “Cậu mà cũng có cái này hả?”
Lưu Hựu quay đầu nhìn lại, thấy thứ cô cầm trên tay thì ngây cả người. Nhảy lên khỏi ghế vọt lại thì Lương Nhạc bị Chúc Uý Hàng đánh vào đầu.
Đột nhiên Lương Nhạc không kịp phòng ngừa nên ăn trọn, cô không hiểu nhìn Chúc Úy Hàng.
Lưu Hựu nhân cơ hội đó lấy lại dây buộc tóc.
Lương Nhạc không thèm so đo với Lưu Hựu, nhíu này hỏi Chúc Úy Hàng sao lại đánh cô.
Chúc Úy Hàng ôm vai cô, để cô xoa người lại, đối mặt với máy tính, cúi đầu níu bên tai cô: “Không được táy máy trong phòng người khác, điền xong nguyện vọng rồi đi ra ngoài nhanh.”
Lương Nhạc nhíu mày: “Cậu nhiều chuyện quá nhỉ?”
Chúc Úy Hàng thấp giọng nói: “Mình ghen đấy.”
Lương Nhạc hơi giật mình, lỗ tai nóng lên, đang muốn nói gì đó thì bị âm thánh bén nhọn của Lưu Hựu cắt ngang —
“Mẹ nó, còn không mau điền đi? Muốn thân mật thì về nhà, ở trong nhà người ta mà nói gì đấy?”
❀✿❀
Phản ứng đầu tiên của ông ta là chối, không kịp nói lời nào.
Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên duỗi tay cầm lấy tờ giấy ly hôn, cô ta dùng ánh mắt mong đợi nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hạ giọng nói: “Anh mau kí đi.”
Trái tim ông ta co thắt, ông ta sửng sốt, giương mắt đối diện với vợ mình. Người phụ nữ trước giờ luôn nhìn ông ta bằng ánh mắt dịu dàng, giờ phút này đã hoàn toàn khác, lộ ra tư thái hung ác không thuộc về bà, như là một con thú giương răng nanh ra để bảo vệ chính mình. Tuy rằng nó không có uy hiếp gì với ông ta nhưng ông ta vẫn thấy trái tim mình đập nhanh vô cùng.
Mẹ Chúc nhìn hai người ở trước mặt, không nói gì mà cong môi, như là cười trào phúng: “Tôi đi trước, hai người cứ bàn bạc với nhau đi rồi trả lại tôi. Chuyện sau đó, nếu cần thiết thì tôi cũng sẽ tìm một luật sư tốt.” Nói xong, bà đi mà không hề ngoảnh lại.
Người đàn ông trông theo bóng dáng bà, trong lồng ngực nhộn nhạo, có sự xót xa vô tận, đột nhiên một giây nào đó ông ta ngẫm lại rốt cuộc thì mấy năm nay ông ta đã làm sai điều gì, nhưng chỉ trong nháy mắt, ông ta bị cắt ngang bởi giọng nói của người phụ nữ bên cạnh.
Ngón tay có móng tay đỏ chót đè trên chỗ kí tên, cô ta nói: “Anh kí mau đi, vất vả lắm cô ta mới chịu nhả ra đấy.”
Ông ta quay đầu nhìn lại, người phụ nữ với vẻ mặt sung sướng, gương mặt tươi cười làm ông ta nhảy dựng trong lòng.
Cô ta ôm chặt cánh tay của ông, dựa lên đầu vai ông: “Quan hệ của chúng ta đã hợp pháp chưa anh?”
Đột nhiên ông ta không thể thở nổi, trong đầu đều là gương mặt quyết liệt sắc bén của vợ mình khi nãy, nhưng giọng nói của người phụ nữ thì không ngừng vang bên tai ông ta.
Đầu óc ông ta nóng lên: “Rồi.”
*
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Mấy ngày nay, Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng đều ở bệnh viện chăm sóc bà nội. Những ngày này rất vui, bọn họ thường trò chuyện với bà, thậm chí lúc rảnh rỗi còn nấu canh cho bà ăn nữa.
Chú Chúc và dì Lưu có tới vài lần, đem theo nhiều thuốc bổ rồi lại rời đi. Nhưng mà có một lần, khi Lương Nhạc chuẩn bị vào phòng bệnh thì vô tình nghe được tiếng bà nội và chú Chúc cãi nhau, lúc ấy dì Lưu cũng không có trong phòng.
Cô không nghe hết toàn bộ, chỉ nghe được giọng điệu không hề bình tĩnh của bà nội.
Thật ra cô không biết có đúng là “bình tĩnh” không, bởi vì ngày thường, bà nội nói chuyện rất nhẹ nhàng ôn hòa, đối lập như thế là giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ của bà.
Cô nghe thấy bà nói: “Tao chỉ chấp nhận một đứa con dâu mà thôi, cũng chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, mày kết hôn với ai thì không liên quan gì đến tao cả. Chỉ là đừng đưa nó đến trước mắt tao… Tao không muốn trách mày vì những chuyện mày đã làm, mày muốn sao cũng không liên quan gì đến tao. Tuy rằng tao sinh ra mày nhưng tao không quản mày được nữa, tao chỉ hi vọng mày đừng có làm chuyện hoang đường gì trước mặt bà già như tao.”
Lương Nhạc kinh hãi, như là biết được tin vốn mà cô không nên biết. Trái tim cô đập mạnh, cô nghe thấy tiếng bước chân, hoảng loạn quay đầu lại thì thấy Chúc Úy Hàng đang cầm ấm nước lại đây.
Cô gấp rút xông lên, nắm cổ tay anh đi ra ngoài.
Chúc Úy Hàng sửng sốt, nhưng không hề phản kháng, để mặc cô kéo anh đi.
Lương Nhạc kéo anh đến chỗ cầu thang.
Cô nhìn anh với ánh mắt sợ hãi.
Anh cười, sờ đầu hỏi cô làm sao vậy: “Phía sau có người đuổi giết cậu à?”
Lương Nhạc thấp jijg trách móc: “Đừng trêu mình.”
Chúc Úy Hàng bỏ cái ấm nước ra, rũ mắt nhìn cich: “Vậy cậu nói xem cậu bị sao vậy.” Ra vẻ rất chăm chú lắng nghe cô.
Nhưng Lương Nhạc không nói nên lời, cô không muốn chính miệng mình nói ra chuyện quan trọng của anh, hơn nữa cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, cô không nỡ lòng nhìn thấy anh thương tâm.
Thời gian trôi đi khi hai người đang trong bầu không khí nặng nề, Lương Nhạc mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Ừm, đúng là ở phía sau có người đuổi giết mình đấy.”
Chúc Úy Hàng mắng cô thần kinh.
Lương Nhạc bảo tin hay không thì tùy, rồi cô chuẩn bị rời đi.
Chúc Úy Hàng duỗi tay kéo cổ cô lại, không cho cô chạy.
Lương Nhạc kêu to: “Má ơi, đối xử với bạn gái như vậy hả, bạo lực gia đình!”
Chúc Úy Hàng cười ở phía sau, bắt lấy cô, áp sát lại từ phía sau, nói nhỏ bên tai cô: “Muốn trở thành gia đình với mình hả?”
Lương Nhạc đỏ mặt: “Thần kinh!” Nói xong liền hất tay anh ra.
Lúc hai người vừa ầm ĩ vừa trở về thì gặp phải chú Chúc vừa lúc ra khỏi phòng bệnh. Ba người chạm mặt nhau, Lương Nhạc chỉ muốn trốn ngay đi thôi vì giữa hai cha con nhà này làm cô ngại quá. Mấy ngày nay cô ở bệnh viện chăm bà nội thì chưa từng nghe hai cha con nói chuyện với nhau, hai người banh mặt không chịu nói trước.
Khoảng cách của cả hai càng gần, tim Lương Nhạc cũng đập nhanh theo.
Cuối cùng, khi bọn họ lướt qua, đương lúc Lương Nhạc thở dài nhẹ nhõm thì chú Chúc đột nhiên dừng lại.
Ông ta gọi Chúc Úy Hàng.
Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng đều dừng lại, bọn họ nghe thấy ông ta nói.
Ông nói: “Vất vả rồi.”
Người ngoài thì chắc sẽ thấy cảm động, nhưng thật ra ba chữ này không có tác dụng gì cả, không có bất cứ tác dụng an ủi gì với bọn họ.
Tuy rằng biết thế thì sẽ không lễ phép nhưng Lương Nhạc vẫn thấy buồn cười, trong lòng tràn đầy cảm xúc không vui, không cam lòng, cô nghiêng đầu nhìn Chúc Úy Hàng, vẻ mặt anh lạnh nhạt.
Chúc Úy Hàng nói: “Là bà nội tôi, tôi phải làm.”
Chú Chúc không nói nữa, nhấc chân rời đi.
Hành lang bệnh viện im ắng, Lương Nhạc nghe tiếng bước chân của chú Chúc rời đi, trong lòng cảm thấy vắng vẻ. Đương nhiên là cô hi vọng Chúc Úy Hàng có một gia đình hạnh phúc, có một người cha yêu thương.
Nhưng nếu không có thì cô tin chắc rằng anh cũng sẽ ổn, bởi vì anh còn có cô và mẹ Chúc nữa.
*
Buổi chiều Chúc Úy Hàng vừa gọi điện cho mẹ Chúc xong sau đó anh ngẩn người ra từ lúc nào. Lương Nhạc cũng đoán được là chuyện gì, nên không quấy rầy anh mà chỉ ngồi bên cạnh anh.
Cũng may chuỗi ngày bất thường của Chúc Uý Hàng chỉ diễn ra trong hai ngày, ngày thứ ba, anh trở lại tự tin và xấu tính, thậm chí có những lúc không có bà thì còn ôm hôn cô nữa.
Trong thâm tâm Lương Nhạc cảm thấy, Chúc Úy Hàng của bây giờ còn vui vẻ hơn trước đây nữa, đúng hơn là càng thêm tự do.
Tuy rằng trước kia anh như là con cưng của trời, diện mạo và thành tích đều xuất sắc hơn so với bạn cùng lứa, nhưng ở những nơi mà người khác không thấy, thỉnh thoảng cô cũng sẽ bắt gặp những cảm xúc yếu đuối của anh, nhưng bây giờ thì dường như ánh mặt trời đã le lói sau đám mây mù rồi.
Ngày bà nội xuất viện cũng trúng ngày điền nguyện vọng, trong nhà bà nội không có máy tính nên hai người đưa bà vào nhà xong thì qua nhà Lưu Hựu để điền nguyện vọng.
Lưu Hựu có một người ba, ba cậu nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật ra thì rất nhiệt tình, sau khi hỏi thành tích của hai người xong thì tức giận chỉ vào Lưu Hựu mắng: “Con mẹ nó, người ta dùng mông để làm bài cũng có thể hơn điểm mày đúng không?”
Lưu Hựu trợn to mắt: “Ba đừng nói quá như vậy, cái mông của bọn họ cũng đâu có đọc được đề đâu!”
Ba cậu giả vờ muốn đánh cậu thì Lưu Hựu chạy nhanh, bởi vậy nên thoát được một kiếp.
Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng ở bên cạnh xem mà sửng sốt, cuối cùng hai người nhìn nhau trộm cười.
Máy tính của Lưu Hựu ở trong phòng, khi cậu mở máy tính ra thì Lương Nhạc bị dây buộc tóc màu đỏ trên tủ đầu giường hấp dẫn lực chú ý.
Cô nghi ngờ cầm lên, hỏi Lưu Hựu: “Cậu mà cũng có cái này hả?”
Lưu Hựu quay đầu nhìn lại, thấy thứ cô cầm trên tay thì ngây cả người. Nhảy lên khỏi ghế vọt lại thì Lương Nhạc bị Chúc Uý Hàng đánh vào đầu.
Đột nhiên Lương Nhạc không kịp phòng ngừa nên ăn trọn, cô không hiểu nhìn Chúc Úy Hàng.
Lưu Hựu nhân cơ hội đó lấy lại dây buộc tóc.
Lương Nhạc không thèm so đo với Lưu Hựu, nhíu này hỏi Chúc Úy Hàng sao lại đánh cô.
Chúc Úy Hàng ôm vai cô, để cô xoa người lại, đối mặt với máy tính, cúi đầu níu bên tai cô: “Không được táy máy trong phòng người khác, điền xong nguyện vọng rồi đi ra ngoài nhanh.”
Lương Nhạc nhíu mày: “Cậu nhiều chuyện quá nhỉ?”
Chúc Úy Hàng thấp giọng nói: “Mình ghen đấy.”
Lương Nhạc hơi giật mình, lỗ tai nóng lên, đang muốn nói gì đó thì bị âm thánh bén nhọn của Lưu Hựu cắt ngang —
“Mẹ nó, còn không mau điền đi? Muốn thân mật thì về nhà, ở trong nhà người ta mà nói gì đấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.