Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 12: Cứu người

Phong Ngự Cửu Thu

02/04/2020

Dịch: argetlam7420

***

Rắn rết vốn đã làm người ta khiếp sợ, một con rắn khổng lồ lại càng đáng sợ hơn, mắt thấy con mãng xà từ phía sau uốn éo đuổi tới, Cơ Cừu sợ hết hồn vía, vội vàng kéo nữ tu sĩ kia bơi nhanh vào bờ.

Để thu hút sự chú ý của con mãng xã, đám người Cơ Hạo Nhiên từ bờ bên kia cố gắng gào thét, tìm hòn đá ném về phía nó, ý đồ muốn khiến nó bỏ qua Cơ Cừu và nữ tu sĩ.

Bọn họ vốn cho rằng mình làm việc vô ích, ai ngờ con mãng xã nghe được tiếng động lạ, thật sự bỏ qua Cơ Cừu quay sang đám Cơ Hạo Nhiên.

Thấy tình thế không ổn, ba người chẳng ai bảo ai bỏ chạy thục mạng, con mãng xà uốn lượn bò lên bờ, đuổi theo sát phía sau.

Thấy tình hình này, Cơ Cừu thầm thở hắt ra một hơi rồi kéo nữ tu sĩ bơi vào bờ, vừa mới lên bờ, ngẩng đầu nhìn một cái thì lại phát hiện con mãng xà kia chẳng biết từ lúc nào đã quay trở lại, nó chỉ còn cách Cơ Cừu hơn mười thước, cái đầu ngẩng lên, há miệng nhe răng cắn tới.

"Mẹ nó, sao con quái này chạy nhanh thế?" Cơ Cừu chửi thề một câu, rồi hoảng sợ cõng nữ tu sĩ lên chạy nhanh vào rừng.

Hắn không chạy thì thôi, hắn vừa chạy một cái, con mãng xà liền có phản ứng, tức tốc đuổi theo.

Nghe âm thanh mãng xà rít lên Xì…xì.. ngay phía sau mình, Cơ Cừu thầm nghĩ không xong, đừng nói cõng theo một người, cho dù chỉ có một một mình hắn cũng khó có thể chạy thoát khỏi con mãng xà.

Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng hạc kêu thánh thót, ngay sau đó là tiềng mãng gầm lên đau đớn.

Thời khắc nguy cấp Cơ Cừu nào có rảnh quay đầu nhìn lại, liền cõng nữ tu sĩ chạy thẳng một hơi, lúc chạy hắn vẫn nghe thấy phía sau có tiếng loạt soạt của con mãng xà trườn tới, nhưng đã không còn nghe được tiếng con hạc nữa.



Đợi đến khi chạy ra vài chục trượng, hắn tranh thủ quay đầu lại nhìn thì phát hiện con mãng xà đã không đuổi nữa mà đang quằn quại giãy chết, trên cái đầu rắn xấu xí dữ tợn có một cái lỗ thủng to tướng, lớn cỡ chung rượu, từ lỗ đó máu đang phun ra xối xả.

Ở cách mãng xà không xa là con Bạch Hạc, con Bạch Hạc này vốn đã bị thương nặng sắp chết, nhưng thấy mãng xà định công kích chủ nhân, nó liền dồn hết chút sức lực sau cùng lao ra bảo vệ chủ, mặc dù đã khiến con mãng xà bị thương trí mạng nhưng đồng thời nó cũng hao hết một tia sinh cơ cuối cùng, đã bỏ mạng trước con mãng xà.

Ngay lúc Cơ Cừu quay đầu lại xem, con mãng xà cũng phát hiện ra hắn, thở phì phò đuổi theo.

Cơ Cừu thấy thế lại sợ hãi quay đầu chạy, mãng xà bị thương rất nặng, lúc di chuyển đã không còn nhanh chóng như trước, nhưng Cơ Cừu cũng không dám khinh thường, dồn hết sức lực chạy sâu vào trong rừng.

Không cần quay đầu lại, chỉ dựa vào tiếng loạt soạt sau lưng Cơ Cừu cũng đủ biết con mãng xà vẫn đang một mực bám đuổi phía sau, hắn tiếp tục chạy đi hơn mười dặm, đến khi không thể nào chạy nổi nữa mà dừng lại, thì tiếng loạt soạt sau lưng cũng đã không biết lúc nào biến mất, quay đầu nhìn lại, con mãng xà đã sớm không còn đuổi theo nữa.

Cơ Cừu chạy đến một chỗ cao quan sát, phát hiện con mãng xà đã chết thẳng cẳng cách đó trăm trượng.

Mắt thấy con quái vật đã chết, không phải chạy trốn nữa, Cơ Cừu vội vàng buông nữ tu sĩ xuống, đưa tay lên mũi nàng cảm nhận, xong rồi, nàng đã không còn thở.

Cho đến lúc này hắn mới nhìn kỹ tướng mạo nữ tu sĩ, nàng vần còn rất trẻ, chắc chỉ khoảng hai mươi, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần, đáng tiếc sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.

Nữ tu sĩ bị thương ở sườn phải, do bị rơi xuống hồ tương đối lâu nên vết thương đã sớm ngừng chảy máu.

Bởi vì có xiêm y che phủ nên hắn không nhìn thấy thêm gì khác, việc cần kíp trước mắt không phải kiểm tra ngoại thương, mà là nghĩ cách giúp nữ tu sĩ phục hồi hô hấp, nàng bị rơi xuống nước quá lâu, đã không còn thở nữa, nhưng nếu cứu chữa kịp thời may ra còn có cơ may sống.

Người chết đuối không thể tự thở được, phải tìm cách lấy hơi giúp, nếu là tu sĩ cảnh giới Linh Hư, linh khí có thể phóng ra ngoài liền có thể dùng linh khí cứu chữa, nhưng tu vi hắn chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, muốn cứu người cũng chỉ còn cách hô hấp nhân tạo.



(Dịch: triển ngay cho nóng ))))

Hô hấp nhân tạo là chuyện phải làm, nếu đối phương là đàn ông hoặc phụ nữ xấu xí thì hắn có lẽ sẽ còn do dự, nhưng đối phương lại là một cô nàng xinh đẹp tuyệt sắc, lòng yêu thích cái đẹp ai mà chẳng có, cứu sống người bị chết đuối lại là bổn phận của người Luyện Khí, Cơ Cừu không chút do dự, hít sâu một hơi rồi áp miệng hắn vào miệng nữ tu sĩ.

Đây là lần đầu tiên Cơ Cừu hôn phụ nữ, từ môi truyền đến cảm giác làm trong lòng hắn khẽ rùng mình, thì ra hôn là như thế này đây.

Ý nghĩ dâm tà vừa mới nổi lên thì liền bị suy nghĩ tự trách áp chế, đây là cứu người, không được vô lễ nghĩ chuyện bậy bạ, mạng sống của người ta là quan trọng nhất.

Hắn thử hô hấp nhân tạo nhiều lần, nhưng vẫn không sao đưa dưỡng khí vào người nữ tu sĩ được, trong miệng cùng cổ họng nàng chứa đầy nước, không khí không qua được.

Hô hấp nhân tạo không thành công, chỉ đành phải phải đổi phương pháp, Cơ Cừu dùng hai tay áp lên ngực nữ tu sĩ, cứu người quan trọng nhất, thời khắc nguy cấp hắn cũng không để ý lắm mấy cái nam nữ thụ thụ bất thân, hai tay liên tục ấn xuống đẩy nước ra ngoài.

Biện pháp này có chút hiệu quả, đã đẩy được nước ra, nhưng đẩy ra quá ít, hắn lại thử hô hấp nhân tạo, vẫn không thể đưa khí vào được.

Tuy Cơ Cừu chỉ nghĩ đến việc cứu người, thế nhưng hai tay kiểu gì cũng sẽ có cảm giác, cô nàng này ngực không lớn lắm, chưa đến mức khiến hắn liên tưởng đến mất chuyện bậy bạ.

Mắt thấy ấn ngực không có hiệu quả, Cơ Cừu nghĩ đến một biện pháp cuối cùng, khi còn bé hắn đã từng thấy người ta cứu một đứa trẻ đuối nước, người cứu chữa sẽ nắm chặt hai chân dốc ngược đứa bé lên, rồi vác lên vai chạy đi chạy lại mấy vòng, trong lúc chạy đứa bé bị rung lắc sẽ tống hết được nước trong cổ họng ra.

Nghĩ đến đây, Cơ Cừu không chần chừ thêm, cầm lấy hai chân nữ tu sĩ, dốc ngược nàng lên vắt ra sau lưng rồi bắt đầu chạy nhanh về phía trước. Hắn vóc người không cao, nữ tu sĩ thân hình lại cao gầy, chạy chưa được mấy bước thì đã nghe sau lưng có tiếng động lạ, cúi đầu nhìn một cái thì phát hiện đầu của nữ tu sĩ đã đụng phải một cục đá dưới đất.

Thôi xong, để yên người ta còn chưa chết, tự dưng lại nghĩ ra cách này, khiến người ta đập đầu vào đá chết luôn rồi.

Nhưng đúng vào lúc này chuyện đáng sợ hơn đã xuất hiện, nữ tu sĩ do lúc trước rơi xuống hồ nên toàn thân đều ướt đẫm, bị hắn vác ngược lên vai kéo đi, kết quả là kéo tụt luôn cái quần của nàng ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook