Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]
Chương 42: Mặc cảm tự ti
Phong Ngự Cửu Thu
30/04/2020
Dịch: Phong Thanh
Biên: argetlam7420
Cơ Cừu chỉ cười nhưng không trả lời.
Thấy Cơ Cừu cười nhưng không vui gì mấy, Kỳ Linh Nhi mở miệng hỏi: “Ngươi vẫn còn giận ta?”
“Giận ư?” Cơ Cừu nghiêng đầu nhìn Kỷ Linh Nhi: “Sao ta lại phải giận ngươi?”
“Sau khi ta được cứu đã không kịp thời đến gặp mặt ngươi khiến ngươi phải chịu nhiều khó khăn khổ sở.” Kỷ Linh Nhi nói: “Phùng Thiên Luân muốn giết ngươi, nhưng chẳng những gã không bị phạt mà còn đến châm chọc khiêu khích ngươi. Ngay cả Tam cô cũng nói mấy lời tổn thương ngươi.”
Cơ Cừu lắc đầu nói: “Ta không giận ngươi, nếu không muốn cứu ta thì ngươi sẽ không lén chạy đi tìm ta, cũng sẽ không đuổi giết Phùng Thiên Luân khắp nơi. À phải, Phùng Thiên Luân sao rồi?”
“Quản tên đó làm gì, cầu cho gã ta chết đi thì tốt.” Kỷ Linh Nhi nói với vẻ mặt chán ghét.
Cơ Cừu cười khổ lắc đầu, đối với mỗi người đều có thân sơ yêu ghét khác nhau, Phùng Thiên Luân là đệ tử của Kỷ Liên Vũ, là người của Trấn Hồn Minh. Kỷ Liên Nhi làm vậy sẽ khiến cho toàn thể Trấn Hồn Minh đoán chừng chẳng còn ai là không hận hắn, nhất là người quen biết với Phùng Thiên Luân đều sẽ hận hắn.
“Điều ta mới vừa nói, ngươi nghe rõ không?” Kỷ Linh Nhi ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn hắn.
“Gì cơ?” Cơ Cừu hỏi lại.
Kỷ Linh Nhi bất mãn nhìn hắn: “Chờ sau khi thương thế của ngươi lành hẳn, cha ta sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý. Bất kể ngươi muốn cái gì, ông cũng chấp nhận.”
Cơ Cừu chỉ cười chứ không đáp.
“Đừng cười.” Kỷ Linh Nhi nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc ngươi có hiểu ý của ta không?”
“Ta hiểu, ngươi muốn cho ta cơ hội cầu thân với minh chủ.” Cơ Cừu thở dài một hơi.
Phản ứng của hắn khiến Kỷ Linh Nhi cảm thấy hơi bất mãn, truy hỏi: “Sao lại thở dài, ngươi không muốn sao?”
“Không phải, chỉ là việc này quá đột ngột, ta thấy giống như đang nằm mơ vậy.” Cơ Cừu nói lời ngay thật.
Kỷ Linh Nhi đã từng sớm tối ở chung với Cơ Cừu, hiểu hắn rất rõ. Khi gặp phải việc khó, Cơ Cừu xử sự rất quyết đoán. Hắn nằm trên giường lâu như vậy chắc chắn những việc cần nghĩ đều đã nghĩ rồi. Nằm mơ chẳng qua chỉ là cái cớ, nguyên nhân chính là do trong lòng hắn có quá nhiều lo lắng.
“Ngươi sợ bị người khác chỉ trích, lên án ngươi ninh nọt, thấy người sang bắt quàng làm họ?” Kỷ Linh Nhi hỏi.
“Ta không phải sợ bị chỉ trích, cũng không sợ bị lên án, mà là ta vốn không xứng với ngươi.” Cơ Cừu nói.
“Tính cách của ngươi đôn hậu chân thành, chỉ khiếm khuyết ở tu vi, Trấn Hồn Minh có nhiều loại linh đan công pháp thần kỳ, chỉ cần ngươi siêng năng tu luyện một thời gian là có thể sóng sau xô sóng trước, vượt qua đồng môn rồi.” Kỷ Linh Nhi nhẹ nhàng an ủi.
Cơ Cừu không đáp lại.
Kỷ Linh Nhi rất bất mãn với phản ứng lạnh nhạt của Cơ Cừu. Nàng là tiểu thư đài các, cá tính mạnh, nếu đổi thành người khác thì nàng đã sớm rũ tay áo bỏ đi, nhưng Cơ Cừu lại là người mà nàng cảm mến, hắn còn đang bị thương nữa. Nàng rất tức giận, dù chưa thể hiện ra nhưng sắc mặt quả thật rất khó coi.
Thấy nàng như vậy, Cơ Cừu vội vàng nói, “Đừng nói ngươi đẹp như tiên trên trời, lại là thiên kim thân thể ngàn vàng, cho dù ngươi có không đẹp, gia thế cũng không hiển hách, nhưng ngươi ra ngoài tìm ta, ngày đêm chăm sóc, lại cầm kiếm đuổi theo chém Phùng Thiên Luân cũng đủ khiến ta ghi lòng tạc dạ rồi. Ngươi đừng trách ta do dự không quyết, bất luận nam nhân nào đối mặt với ngươi cũng sẽ tự ti mặc cảm, xấu hổ rụt rè.”
Kỷ Linh Nhi vẫn còn tâm hồn thiếu nữ, nghe Cơ Cừu khen nàng xinh đẹp thì không giận hắn nữa, lại thấy lời nói rất chân thành nên vui vẻ hơn, bèn mở miệng cười nói: “Ngươi chỉ vì chuyện này? Những lời ngươi nói với Phùng Thiên Luân khi trước ta đã nghe được rồi. Nếu ngươi sợ không dám vậy tại sao còn nói đã ôm hôn ta?”
Cơ Cừu nghe vậy thì mặt mày đỏ bừng, vội vàng nói: “Ta khi đó đã nghĩ mình chắc phải chết, cố ý nói dối để tên họ Phùng tức giận thôi, chứ ta chưa từng ôm hay hôn ngươi.” Nói đến đây, hắn nhớ lại bản thân thật sự đã từng ôm Kỷ Linh Nhi nên vội vàng bổ sung: “Ta ôm ngươi cũng là chuyện bất đắc dĩ, lúc đó không có lừa, đành phải cõng ngươi đi đường.”
Thấy hắn nôn nóng giải thích, Kỷ Linh Nhi giả bộ tức giận trêu chọc: “Dám làm không dám nhận.”
“Không phải, ta chưa từng làm.” Cơ Cừu cuống quít giải thích, không kịp lấy hơi nên ho khan không ngừng.
Thấy Cơ Cừu ho sặc sụa, Kỷ Linh Nhi vội vàng bưng nước đút, cũng lên tiếng an ủi nói, tin cách làm người của hắn, tuyệt đối sẽ không thừa nước đục thả câu.
Đợi Cơ Cừu ngừng ho, Kỷ Linh Nhi lại nói về chuyện chính: “Cha ta nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm, đến lúc đó ngay trước mặt mọi người, ngươi đừng do dự chần chừ hay lo lắng gì cả.”
Cơ Cừu đã phát hiện tính khí ương bướng của Kỷ Linh Nhi từ lâu nên cũng không dám phản bác trước mặt nàng, chỉ cẩn thận từng li từng tí bàn chuyện: “Tùy tiện cầu thân, ta sợ sẽ có người nói ta làm việc thiện mà muốn hồi báo, như vậy ngay cả lệnh tôn cũng sẽ xem nhẹ ta, mà mọi người của Trấn Hồn Minh cũng không thèm để ta vào mắt.”
“Vậy ngươi nghĩ phải làm thế nào?” Kỷ Linh Nhi nghiêng đầu nhìn hắn.
Cơ Cừu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta vốn định cầu xin minh chủ thu ta làm môn hạ, nhưng vừa rồi đắc tội Phùng Thiên Luân nên ta đành bỏ đi ý tưởng này. Cho dù có được minh chủ thu nhận nhưng sau này đồng môn dạng như họ Phùng cũng không thể làm bạn được, chi bằng cầu minh chủ truyền thụ cho ta một môn công pháp, chờ sau này đạt được thành tựu, lập công lao thì hướng minh chủ cầu thân sẽ không quá mức đường đột thô lỗ.”
Cờ Cừu vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Kỷ Linh Nhi, thấy nàng không tức giận thì nói tiếp, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: “Vì muốn báo thù cho ta, ngươi đuổi theo chém Phùng Thiên Luân khắp nơi, cũng không né tránh chuyện nam nữ ngày đêm ở chung. Bây giờ người trên kẻ dưới ở Trấn Hồn Minh đều biết rõ quan hệ của hai chúng ta không phải dạng bình thường. Chuyện cầu thân sẽ là việc sớm hay muộn mà thôi, tạm thời ngươi giúp ta giữ chút thể diện, chờ khi ta luyện thành công pháp, giết địch lập công. Nếu lúc này định ra hôn sự chắc chắn sẽ bị mọi người phỉ báng là ta dựa vào danh tiếng của ngươi, được minh chủ hết mực nâng đỡ, như vậy sẽ khiến ta khó mà ngẩng đầu gặp người khác, ngay cả minh chủ cũng sẽ bị người khác oán giận chỉ biết nâng đỡ người thân, lấy việc công làm chuyện tư.”
Cơ Cừu nói rõ những suy nghĩ trong lòng, cũng là đạo lý, nhưng Kỷ Linh Nhi lại không hiểu hết, nhướn mi hỏi: “Ngươi vòng vo nãy giờ rốt cuộc là vẫn từ chối ta phải không?”
Thấy Kỷ Linh Nhi nói trở mặt là trở mặt, Cơ Cừu hơi sợ hãi, nhưng hắn lại nhớ đến nàng đuổi giết Phùng Thiên Luân khắp nơi thì bình thường trở lại. Cũng bởi vì tính cách này của Kỷ Linh Nhi cho nên nàng mới làm việc mà không quan tâm hậu quả. Lòng hắn cảm động, đành kiên nhẫn giải thích: “Không phải ta từ chối, ta chỉ cảm giác chưa phải lúc thích hợp. Có câu ‘thất phu vô tội, mang ngọc có tội’…”
Không chờ Cơ Cừu nói xong, Kỷ Linh Nhi không nhịn được nữa nên ngắt lời hắn: “Nếu như ngươi lo lắng bị đố kỵ, vậy ngươi tránh xa ta một chút. Trấn Hồn Minh có hơn hai ngàn môn hạ, tám phần là nam tử trẻ tuổi gần như ai cũng đều thích ta. Nếu ta gả cho ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ hận ngươi chết mất.”
Trong lúc Cơ Cừu đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, Kỷ Linh Nhi đã đứng lên: “Cha ta đã đồng ý thỏa mãn mọi thỉnh cầu của ngươi, ta cũng đồng ý với cha mấy ngày này sẽ không ở chung phòng với ngươi. Ba ngày sau chính là buổi đại nghị mỗi tháng của Trấn Hồn Minh. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn mời ngươi đến, ngươi muốn gì thì tự cân nhắc đi.”
Kỷ Linh Nhi nói xong, không chờ Cơ Cừu đáp lại, lập tức xoay người đi về phía cửa: “Tam cô sẽ tới chăm sóc cho ngươi, cha ta cũng cho ngươi một viên đan dược chữa thương, sẽ đưa tới ngay.”
“Ngươi đừng giận.” Cơ Cừu lúng túng nói.
Kỷ Linh Nhi thật sự rất tức giận, nàng không thèm nói chuyện với hắn nữa, đi tới mở cửa bước ra ngoài.
Biên: argetlam7420
Cơ Cừu chỉ cười nhưng không trả lời.
Thấy Cơ Cừu cười nhưng không vui gì mấy, Kỳ Linh Nhi mở miệng hỏi: “Ngươi vẫn còn giận ta?”
“Giận ư?” Cơ Cừu nghiêng đầu nhìn Kỷ Linh Nhi: “Sao ta lại phải giận ngươi?”
“Sau khi ta được cứu đã không kịp thời đến gặp mặt ngươi khiến ngươi phải chịu nhiều khó khăn khổ sở.” Kỷ Linh Nhi nói: “Phùng Thiên Luân muốn giết ngươi, nhưng chẳng những gã không bị phạt mà còn đến châm chọc khiêu khích ngươi. Ngay cả Tam cô cũng nói mấy lời tổn thương ngươi.”
Cơ Cừu lắc đầu nói: “Ta không giận ngươi, nếu không muốn cứu ta thì ngươi sẽ không lén chạy đi tìm ta, cũng sẽ không đuổi giết Phùng Thiên Luân khắp nơi. À phải, Phùng Thiên Luân sao rồi?”
“Quản tên đó làm gì, cầu cho gã ta chết đi thì tốt.” Kỷ Linh Nhi nói với vẻ mặt chán ghét.
Cơ Cừu cười khổ lắc đầu, đối với mỗi người đều có thân sơ yêu ghét khác nhau, Phùng Thiên Luân là đệ tử của Kỷ Liên Vũ, là người của Trấn Hồn Minh. Kỷ Liên Nhi làm vậy sẽ khiến cho toàn thể Trấn Hồn Minh đoán chừng chẳng còn ai là không hận hắn, nhất là người quen biết với Phùng Thiên Luân đều sẽ hận hắn.
“Điều ta mới vừa nói, ngươi nghe rõ không?” Kỷ Linh Nhi ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn hắn.
“Gì cơ?” Cơ Cừu hỏi lại.
Kỷ Linh Nhi bất mãn nhìn hắn: “Chờ sau khi thương thế của ngươi lành hẳn, cha ta sẽ cho ngươi một câu trả lời hợp lý. Bất kể ngươi muốn cái gì, ông cũng chấp nhận.”
Cơ Cừu chỉ cười chứ không đáp.
“Đừng cười.” Kỷ Linh Nhi nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc ngươi có hiểu ý của ta không?”
“Ta hiểu, ngươi muốn cho ta cơ hội cầu thân với minh chủ.” Cơ Cừu thở dài một hơi.
Phản ứng của hắn khiến Kỷ Linh Nhi cảm thấy hơi bất mãn, truy hỏi: “Sao lại thở dài, ngươi không muốn sao?”
“Không phải, chỉ là việc này quá đột ngột, ta thấy giống như đang nằm mơ vậy.” Cơ Cừu nói lời ngay thật.
Kỷ Linh Nhi đã từng sớm tối ở chung với Cơ Cừu, hiểu hắn rất rõ. Khi gặp phải việc khó, Cơ Cừu xử sự rất quyết đoán. Hắn nằm trên giường lâu như vậy chắc chắn những việc cần nghĩ đều đã nghĩ rồi. Nằm mơ chẳng qua chỉ là cái cớ, nguyên nhân chính là do trong lòng hắn có quá nhiều lo lắng.
“Ngươi sợ bị người khác chỉ trích, lên án ngươi ninh nọt, thấy người sang bắt quàng làm họ?” Kỷ Linh Nhi hỏi.
“Ta không phải sợ bị chỉ trích, cũng không sợ bị lên án, mà là ta vốn không xứng với ngươi.” Cơ Cừu nói.
“Tính cách của ngươi đôn hậu chân thành, chỉ khiếm khuyết ở tu vi, Trấn Hồn Minh có nhiều loại linh đan công pháp thần kỳ, chỉ cần ngươi siêng năng tu luyện một thời gian là có thể sóng sau xô sóng trước, vượt qua đồng môn rồi.” Kỷ Linh Nhi nhẹ nhàng an ủi.
Cơ Cừu không đáp lại.
Kỷ Linh Nhi rất bất mãn với phản ứng lạnh nhạt của Cơ Cừu. Nàng là tiểu thư đài các, cá tính mạnh, nếu đổi thành người khác thì nàng đã sớm rũ tay áo bỏ đi, nhưng Cơ Cừu lại là người mà nàng cảm mến, hắn còn đang bị thương nữa. Nàng rất tức giận, dù chưa thể hiện ra nhưng sắc mặt quả thật rất khó coi.
Thấy nàng như vậy, Cơ Cừu vội vàng nói, “Đừng nói ngươi đẹp như tiên trên trời, lại là thiên kim thân thể ngàn vàng, cho dù ngươi có không đẹp, gia thế cũng không hiển hách, nhưng ngươi ra ngoài tìm ta, ngày đêm chăm sóc, lại cầm kiếm đuổi theo chém Phùng Thiên Luân cũng đủ khiến ta ghi lòng tạc dạ rồi. Ngươi đừng trách ta do dự không quyết, bất luận nam nhân nào đối mặt với ngươi cũng sẽ tự ti mặc cảm, xấu hổ rụt rè.”
Kỷ Linh Nhi vẫn còn tâm hồn thiếu nữ, nghe Cơ Cừu khen nàng xinh đẹp thì không giận hắn nữa, lại thấy lời nói rất chân thành nên vui vẻ hơn, bèn mở miệng cười nói: “Ngươi chỉ vì chuyện này? Những lời ngươi nói với Phùng Thiên Luân khi trước ta đã nghe được rồi. Nếu ngươi sợ không dám vậy tại sao còn nói đã ôm hôn ta?”
Cơ Cừu nghe vậy thì mặt mày đỏ bừng, vội vàng nói: “Ta khi đó đã nghĩ mình chắc phải chết, cố ý nói dối để tên họ Phùng tức giận thôi, chứ ta chưa từng ôm hay hôn ngươi.” Nói đến đây, hắn nhớ lại bản thân thật sự đã từng ôm Kỷ Linh Nhi nên vội vàng bổ sung: “Ta ôm ngươi cũng là chuyện bất đắc dĩ, lúc đó không có lừa, đành phải cõng ngươi đi đường.”
Thấy hắn nôn nóng giải thích, Kỷ Linh Nhi giả bộ tức giận trêu chọc: “Dám làm không dám nhận.”
“Không phải, ta chưa từng làm.” Cơ Cừu cuống quít giải thích, không kịp lấy hơi nên ho khan không ngừng.
Thấy Cơ Cừu ho sặc sụa, Kỷ Linh Nhi vội vàng bưng nước đút, cũng lên tiếng an ủi nói, tin cách làm người của hắn, tuyệt đối sẽ không thừa nước đục thả câu.
Đợi Cơ Cừu ngừng ho, Kỷ Linh Nhi lại nói về chuyện chính: “Cha ta nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm, đến lúc đó ngay trước mặt mọi người, ngươi đừng do dự chần chừ hay lo lắng gì cả.”
Cơ Cừu đã phát hiện tính khí ương bướng của Kỷ Linh Nhi từ lâu nên cũng không dám phản bác trước mặt nàng, chỉ cẩn thận từng li từng tí bàn chuyện: “Tùy tiện cầu thân, ta sợ sẽ có người nói ta làm việc thiện mà muốn hồi báo, như vậy ngay cả lệnh tôn cũng sẽ xem nhẹ ta, mà mọi người của Trấn Hồn Minh cũng không thèm để ta vào mắt.”
“Vậy ngươi nghĩ phải làm thế nào?” Kỷ Linh Nhi nghiêng đầu nhìn hắn.
Cơ Cừu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta vốn định cầu xin minh chủ thu ta làm môn hạ, nhưng vừa rồi đắc tội Phùng Thiên Luân nên ta đành bỏ đi ý tưởng này. Cho dù có được minh chủ thu nhận nhưng sau này đồng môn dạng như họ Phùng cũng không thể làm bạn được, chi bằng cầu minh chủ truyền thụ cho ta một môn công pháp, chờ sau này đạt được thành tựu, lập công lao thì hướng minh chủ cầu thân sẽ không quá mức đường đột thô lỗ.”
Cờ Cừu vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt của Kỷ Linh Nhi, thấy nàng không tức giận thì nói tiếp, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: “Vì muốn báo thù cho ta, ngươi đuổi theo chém Phùng Thiên Luân khắp nơi, cũng không né tránh chuyện nam nữ ngày đêm ở chung. Bây giờ người trên kẻ dưới ở Trấn Hồn Minh đều biết rõ quan hệ của hai chúng ta không phải dạng bình thường. Chuyện cầu thân sẽ là việc sớm hay muộn mà thôi, tạm thời ngươi giúp ta giữ chút thể diện, chờ khi ta luyện thành công pháp, giết địch lập công. Nếu lúc này định ra hôn sự chắc chắn sẽ bị mọi người phỉ báng là ta dựa vào danh tiếng của ngươi, được minh chủ hết mực nâng đỡ, như vậy sẽ khiến ta khó mà ngẩng đầu gặp người khác, ngay cả minh chủ cũng sẽ bị người khác oán giận chỉ biết nâng đỡ người thân, lấy việc công làm chuyện tư.”
Cơ Cừu nói rõ những suy nghĩ trong lòng, cũng là đạo lý, nhưng Kỷ Linh Nhi lại không hiểu hết, nhướn mi hỏi: “Ngươi vòng vo nãy giờ rốt cuộc là vẫn từ chối ta phải không?”
Thấy Kỷ Linh Nhi nói trở mặt là trở mặt, Cơ Cừu hơi sợ hãi, nhưng hắn lại nhớ đến nàng đuổi giết Phùng Thiên Luân khắp nơi thì bình thường trở lại. Cũng bởi vì tính cách này của Kỷ Linh Nhi cho nên nàng mới làm việc mà không quan tâm hậu quả. Lòng hắn cảm động, đành kiên nhẫn giải thích: “Không phải ta từ chối, ta chỉ cảm giác chưa phải lúc thích hợp. Có câu ‘thất phu vô tội, mang ngọc có tội’…”
Không chờ Cơ Cừu nói xong, Kỷ Linh Nhi không nhịn được nữa nên ngắt lời hắn: “Nếu như ngươi lo lắng bị đố kỵ, vậy ngươi tránh xa ta một chút. Trấn Hồn Minh có hơn hai ngàn môn hạ, tám phần là nam tử trẻ tuổi gần như ai cũng đều thích ta. Nếu ta gả cho ngươi, bọn họ chắc chắn sẽ hận ngươi chết mất.”
Trong lúc Cơ Cừu đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, Kỷ Linh Nhi đã đứng lên: “Cha ta đã đồng ý thỏa mãn mọi thỉnh cầu của ngươi, ta cũng đồng ý với cha mấy ngày này sẽ không ở chung phòng với ngươi. Ba ngày sau chính là buổi đại nghị mỗi tháng của Trấn Hồn Minh. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn mời ngươi đến, ngươi muốn gì thì tự cân nhắc đi.”
Kỷ Linh Nhi nói xong, không chờ Cơ Cừu đáp lại, lập tức xoay người đi về phía cửa: “Tam cô sẽ tới chăm sóc cho ngươi, cha ta cũng cho ngươi một viên đan dược chữa thương, sẽ đưa tới ngay.”
“Ngươi đừng giận.” Cơ Cừu lúng túng nói.
Kỷ Linh Nhi thật sự rất tức giận, nàng không thèm nói chuyện với hắn nữa, đi tới mở cửa bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.