Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]
Chương 8: Năm cỗ quan tài
Phong Ngự Cửu Thu
27/03/2020
Dịch: argetlam7420
Sợ Cơ Cừu xảy ra biến cố, đám người Cơ Hạo Nhiên đều đứng đợi sát ở cửa, chỉ đợi nếu có bất trắc xảy ra sẽ lao lên lên cứu viện. Ba người vốn đã tim đập chân run, mà Cơ Cừu lại đột nhiên kinh hoàng kêu lớn “Có quỷ”, tức thì khiến ba người bị sợ cả người nổi da gà, lông tóc dựng đứng.
Dưới nỗi sợ như thế mà vẫn không bỏ Cơ Cừu lại mà chạy trốn, đối với ba người mà nói đã là không dễ dàng, chứ muốn giữ vững tinh thần là chuyện không thể, Cơ Hạo Nhiên toàn thân run rẩy, kinh hoàng hỏi lại, "Q…qu…quỷ là sao?"
Người nếu quá sợ hãi điều gì trong một khoảnh khắc sẽ thất thần ngẩn ra, Cơ Cừu hiện tại chính là đang như thế, giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là phen này thực sự gặp quỷ ám rồi.
Mãi đến khi Lâm Bình Sinh lôi hắn kéo ra ngoài cửa, Cơ Cừu mới hoàn hồn lại, tay nắm cánh cửa nhìn Cơ Hạo Nhiên nói, "Thúc ơi, chúng ta gặp quỷ rồi."
"Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, sự học là cả đời, ban ngày ban mặt, có gì mà sợ hãi?" Cơ Hạo Nhiên đã quá sợ hãi, vốn muốn cố giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lời gã nói câu chữ đã loạn hết cả lên.
"Thúc, là một nữ quỷ." Cơ Cừu thở không ra hơi.
"Mặt mũi dữ tợn lắm hả?" Cơ Hạo Nhiên không thể ngừng run rẩy.
Cơ Cừu lắc đầu liên tục, "Không không, mặt mũi nó không khác gì người thường."
Nghe hắn nói như vậy, Cơ Hạo Nhiên trong lòng bình tĩnh hơn kha khá, "Mặt mũi không kinh khủng dữ tợn, thế sao trông ngươi sợ hãi thế?"
"Thúc tự vào nhìn xem." Cơ Cừu run rẩy chỉ tay vào trong, do hồi nãy hắn bị doạ giật mình nên quên chưa đóng nắp quan tài lại.
Cơ Hạo Nhiên không dám một mình vào nhà, liền nhìn sang hai bên, "Đi, chúng ta cùng vào xem thế nào."
Có thêm người tức là thêm can đảm, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu liền cùng Cơ Hạo Nhiên vào nhà, tới gần cỗ quan tài gỗ, ba người cùng thò đầu vào quan sát.
Đợi đến khi thấy rõ bên trong quan tài, Cơ Hạo Nhiên kinh hoàng thất thanh, nhảy lùi một phát ba thước về phía sau, "Á á á!"
Ba người tuy cùng nhìn một lúc, nhưng chỉ có Cơ Hạo Nhiên là giật mình nhảy ngược, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu vốn là không sợ lắm, nhưng lại thấy Cơ Hạo Nhiên phản ứng quá khích quá nên cũng sợ hãi lui ra sau.
"Sao…sao có thể…?" Cơ Hạo Nhiên hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng Cơ Cừu.
Cơ Cừu nhăn nhó lắc đầu.
"Trong quan tài chỉ là một thi thể cô gái trẻ tuổi, đâu có gì dọa người mà sao trông các ngươi sợ hãi thế?" Lâm Bình Sinh không hiểu hỏi.
Cơ Hạo Nhiên cố gắng trấn định tâm thần, tay cầm nắp quan tài gỗ, "Ta với Cơ Cừu là từ Lan Hương Thư Xá trở về Vân Dương thành, trên đường vô tình gặp phải sơn tặc đang hãm hại một gia đình nọ, chúng ta trượng nghĩa xuất thủ, cứu được hai cô gái sắp bị bọn cướp làm nhục..."
"Câu chuyện của ngươi với thi thể này thì có quan hệ gì?" Cơ Hiểu ngắt lời Cơ Hạo Nhiên.
"Thi thể cô gái trong quan tài này chính là một trong hai cô gái mà chúng ta cứu lúc trước." Cơ Hạo Nhiên đáp.
Nghe Cơ Hạo Nhiên nói vậy, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu vẫn tỏ ra không đồng tình, Lâm Bình Sinh tiếp lời, "Có thể là sau khi các ngươi rời khỏi, các nàng trên đường đi lại gặp phải người xấu thì sao?"
Cơ Cừu lắc đầu liên tục, "Làm gì có, sau khi cứu hai cô gái kia, đích thân chúng ta đã dẫn họ về Vân Dương thành, bố trí họ ở trong Vương Phủ mà. Cho dù các nàng có đi nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn chúng ta được mới phải."
Cơ Cừu nói xong, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu tức thì sợ sởn gai ốc, nếu như lời Cơ Cừu nói đúng là sự thật thì cũng chỉ có hai khả năng. Một là thi thể trong quan tài này do yêu quái biến thành nhằm hù doạ mọi người. Hai là, thi thể trong quan tài này đúng là người thật, còn hai cô gái mà Cơ Hạo Nhiên cùng Cơ Cừu cứu mang về Vương Phủ là một “Người” khác...
Trong lúc ba người trố mắt nhìn nhau, Cơ Cừu là người đầu tiên kịp phản ứng, tay cầm nhúm cỏ khô đưa vào đống lửa sắp tắt, sau lại đem những mảnh gỗ vụn trong nhà đổ ra ném vào đống lửa, đợi đến khi đống lửa một lần nữa bùng lên, ánh sáng rạng ngời soi toả ngôi nhà, không khí hoảng sợ cũng giảm đi nhiều.
Suốt thời gian đó bốn cỗ quan tài còn lại không hề phát ra tiếng động lạ, mà thi thể cô gái trong quan tài đang mở cũng không có xuất hiện dị động nào.
Bốn người quan sát năm cỗ quan tài trong nhà, căn cứ vào vết bụi bặm bám dày trên quan tài gỗ không khó để nhìn ra trong những cỗ quan tài này đã được để đây rất lâu. Là người phương nào, vào lúc nào để ở đây đã không thể nào biết được nữa, trước mắt vấn đề nan giải với Cơ Hạo Nhiên cùng Cơ Cừu chính là hai cô gái họ dẫn vào Vương Phủ sao lại xuất hiện trong quan tài ở ngôi nhà này?
Nghĩ mãi không qua đáp án, rốt cuộc Cơ Cừu đành thu hết can đảm đi tới cỗ quan tài gỗ, dùng que củi chọc chọc vào thi thể. Chọc một cái, không thấy thi thể có gì khác thường, lại dùng sức chọc mạnh, sau đó hắn đưa ra nhận xét, "Là thi thể thật sự, hơn nữa phần bụng có một vết thương."
Lúc trước phản ứng quá khích khiến ba người Cơ Hạo Nhiên ít nhiều có chút xấu hổ, lần này liền vây quanh quan tài gỗ kiểm tra dò xét.
"Bên dưới thi thể này còn có một bộ hài cốt khác, hẳn là nàng bị người ta giết chết sau đó bỏ vào đây." Cơ Hiểu nói.
"Lúc nàng ở trong quan tài có lẽ vẫn còn chưa tắt thở, " Cơ Hạo Nhiên nói, "Lúc trước chúng ta nghe được tiếng động lạ, có lẽ là tiếng nàng cào vào nắp quan tài cầu cứu gây ra."
"Không đúng, " Lâm Bình Sinh lắc đầu, "Các ngươi nhìn kỹ xem, thi thể đã bị đông cứng, hơn nữa trên mặt có thi ban (vết lốm đốm trên thi thể đã chết lâu ngày) xuất hiện, ít nhất người này đã chết được hai ngày."
Mọi người vừa mới có chút buông lỏng, nghe hắn nói như vậy, trong nháy mắt lại bị sợ ra toát mồ hôi lạnh, nếu thật là đã chết hai ngày, thế vừa rồi tiếng cào nắp quan tài rốt cuộc là sao? Nhưng cha của Lâm Bình Sinh là đại phu có tiếng ở Vân Dương, phán đoán của hắn chắc hẳn sẽ không sai.
"Nếu là chết lâu như vậy, vì sao chỗ này lại có máu tươi nhỏ xuống?" Cơ Hiểu tay cầm nắp quan tài, chỉ tay xuống vết máu.
Lâm Bình Sinh cầm lấy que củi trong tay Cơ Cừu, ngồi xổm xuống lấy que quệt lấy một chút máu, đưa về phía đống lửa cẩn thận quan sát, rồi lại đưa lên mũi ngửi ngửi, "Đây không phải là máu tươi, đây là máu của người chết, ta không nhìn lầm, thi thể này hẳn đã chết được hai ngày."
"Người chết làm sao còn chảy máu?" Cơ Hạo Nhiên sắc mặt trắng bệch.
Không ai có thể trả lời câu hỏi của gã, bởi vì vì tất cả mọi người đều biết người sau khi chết tim sẽ ngừng đập, máu không chảy được nữa, rất nhanh sẽ bị đông lại.
Sự việc càng lúc càng quái đản, Cơ Cừu bèn đi tới một cỗ quan tài gỗ khác, lần này hắn không vội mở nắp quan tài, mà cẩn thận đi quanh quan tài một vòng quan sát, trên quan tài gỗ này cũng phủ một lớp bụi dày, ngoài ra còn có mạng nhện nữa, chỗ nối tiếp giữa nắp quan tài với quan tài cũng có mạng nhện, vậy thì chứng tỏ cỗ quan tài này đã rất lâu không có người mở ra.
"Theo các ngươi trong cỗ quan tài này có thi thể không?" Cơ Cừu quay đầu nhìn về phía đám người Cơ Hạo Nhiên.
"Ngươi muốn làm gì?" Cơ Hạo Nhiên hỏi.
"Nếu trong này cũng có thi thể thì chứng tỏ sự việc không đúng." Cơ Cừu nói.
"Thì mọi chuyện sớm đã không đúng rồi, " Cơ Hạo Nhiên nóng nảy chỉ tay vào thi thể, "Nàng ta đã chết hai ngày, vậy thứ chúng ta cứu lúc trước rốt cuộc là cái gì chứ?"
Cơ Cừu không có tiếp lời, cẩn thận đưa tay mở nắp quan tài.
Lo lắng hắn xảy ra bất trắc, Cơ Hiểu liền rút kiếm nơi tay, tiến lên bảo vệ, Cơ Hạo Nhiên cùng Lâm Bình Sinh cũng theo sát tới.
Nắp quan tài mở ra, bên trong cũng lại là một thi thể, là phụ nữ, cũng chính là cô gái còn lại trong hai cô gái hai người đã cứu.
Đến khi thấy rõ gương mặt thi thể, Cơ Hạo Nhiên thất thần không nói nên lời, "Hỏng bét rồi Cơ Cừu, ngươi gây họa rồi, rốt cuộc ngươi đã mang vào trong phủ thứ gì thế này?"
"Không biết, " Cơ Cừu lắc đầu liên tục, "Thúc này, vừa rồi ta đã nhìn kỹ, cỗ quan tài này đã rất lâu không hề được mở ra, vậy thi thể chui vào bằng cách nào?"
"Giờ là lúc nào mà còn nghĩ mấy chuyện này nữa?" Cơ Hạo Nhiên tỏ ra hốt hoảng, "Nhanh nhanh, mau trở về báo tin cho phụ thân."
"Chúng ta hiện tại cũng đang bị vây khốn ở đây mà, làm sao báo tin bây giờ?" Cơ Cừu không biết làm sao.
Trong lúc hai người đang sầu não, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu đã đi tới phía tây, mở ra hai cỗ quan tài còn lại, bên trong cũng có người, là thi thể cặp vợ chồng già.
Nhìn thấy hai thi thể kia, Cơ Hạo Nhiên và Cơ Cừu lại càng sợ hãi, hai vợ chồng già đó bọn họ biết rõ, hơn nữa còn là chính tay Cơ Cừu chôn cất, nhưng không hiểu sao thi thể hai vợ chồng lão lại có mặt ở đây, quỷ dị nhất là trên thi thể không hề có vết bẩn do đất bùn...
Sợ Cơ Cừu xảy ra biến cố, đám người Cơ Hạo Nhiên đều đứng đợi sát ở cửa, chỉ đợi nếu có bất trắc xảy ra sẽ lao lên lên cứu viện. Ba người vốn đã tim đập chân run, mà Cơ Cừu lại đột nhiên kinh hoàng kêu lớn “Có quỷ”, tức thì khiến ba người bị sợ cả người nổi da gà, lông tóc dựng đứng.
Dưới nỗi sợ như thế mà vẫn không bỏ Cơ Cừu lại mà chạy trốn, đối với ba người mà nói đã là không dễ dàng, chứ muốn giữ vững tinh thần là chuyện không thể, Cơ Hạo Nhiên toàn thân run rẩy, kinh hoàng hỏi lại, "Q…qu…quỷ là sao?"
Người nếu quá sợ hãi điều gì trong một khoảnh khắc sẽ thất thần ngẩn ra, Cơ Cừu hiện tại chính là đang như thế, giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là phen này thực sự gặp quỷ ám rồi.
Mãi đến khi Lâm Bình Sinh lôi hắn kéo ra ngoài cửa, Cơ Cừu mới hoàn hồn lại, tay nắm cánh cửa nhìn Cơ Hạo Nhiên nói, "Thúc ơi, chúng ta gặp quỷ rồi."
"Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, sự học là cả đời, ban ngày ban mặt, có gì mà sợ hãi?" Cơ Hạo Nhiên đã quá sợ hãi, vốn muốn cố giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lời gã nói câu chữ đã loạn hết cả lên.
"Thúc, là một nữ quỷ." Cơ Cừu thở không ra hơi.
"Mặt mũi dữ tợn lắm hả?" Cơ Hạo Nhiên không thể ngừng run rẩy.
Cơ Cừu lắc đầu liên tục, "Không không, mặt mũi nó không khác gì người thường."
Nghe hắn nói như vậy, Cơ Hạo Nhiên trong lòng bình tĩnh hơn kha khá, "Mặt mũi không kinh khủng dữ tợn, thế sao trông ngươi sợ hãi thế?"
"Thúc tự vào nhìn xem." Cơ Cừu run rẩy chỉ tay vào trong, do hồi nãy hắn bị doạ giật mình nên quên chưa đóng nắp quan tài lại.
Cơ Hạo Nhiên không dám một mình vào nhà, liền nhìn sang hai bên, "Đi, chúng ta cùng vào xem thế nào."
Có thêm người tức là thêm can đảm, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu liền cùng Cơ Hạo Nhiên vào nhà, tới gần cỗ quan tài gỗ, ba người cùng thò đầu vào quan sát.
Đợi đến khi thấy rõ bên trong quan tài, Cơ Hạo Nhiên kinh hoàng thất thanh, nhảy lùi một phát ba thước về phía sau, "Á á á!"
Ba người tuy cùng nhìn một lúc, nhưng chỉ có Cơ Hạo Nhiên là giật mình nhảy ngược, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu vốn là không sợ lắm, nhưng lại thấy Cơ Hạo Nhiên phản ứng quá khích quá nên cũng sợ hãi lui ra sau.
"Sao…sao có thể…?" Cơ Hạo Nhiên hai mắt trợn tròn, nhìn thẳng Cơ Cừu.
Cơ Cừu nhăn nhó lắc đầu.
"Trong quan tài chỉ là một thi thể cô gái trẻ tuổi, đâu có gì dọa người mà sao trông các ngươi sợ hãi thế?" Lâm Bình Sinh không hiểu hỏi.
Cơ Hạo Nhiên cố gắng trấn định tâm thần, tay cầm nắp quan tài gỗ, "Ta với Cơ Cừu là từ Lan Hương Thư Xá trở về Vân Dương thành, trên đường vô tình gặp phải sơn tặc đang hãm hại một gia đình nọ, chúng ta trượng nghĩa xuất thủ, cứu được hai cô gái sắp bị bọn cướp làm nhục..."
"Câu chuyện của ngươi với thi thể này thì có quan hệ gì?" Cơ Hiểu ngắt lời Cơ Hạo Nhiên.
"Thi thể cô gái trong quan tài này chính là một trong hai cô gái mà chúng ta cứu lúc trước." Cơ Hạo Nhiên đáp.
Nghe Cơ Hạo Nhiên nói vậy, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu vẫn tỏ ra không đồng tình, Lâm Bình Sinh tiếp lời, "Có thể là sau khi các ngươi rời khỏi, các nàng trên đường đi lại gặp phải người xấu thì sao?"
Cơ Cừu lắc đầu liên tục, "Làm gì có, sau khi cứu hai cô gái kia, đích thân chúng ta đã dẫn họ về Vân Dương thành, bố trí họ ở trong Vương Phủ mà. Cho dù các nàng có đi nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn chúng ta được mới phải."
Cơ Cừu nói xong, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu tức thì sợ sởn gai ốc, nếu như lời Cơ Cừu nói đúng là sự thật thì cũng chỉ có hai khả năng. Một là thi thể trong quan tài này do yêu quái biến thành nhằm hù doạ mọi người. Hai là, thi thể trong quan tài này đúng là người thật, còn hai cô gái mà Cơ Hạo Nhiên cùng Cơ Cừu cứu mang về Vương Phủ là một “Người” khác...
Trong lúc ba người trố mắt nhìn nhau, Cơ Cừu là người đầu tiên kịp phản ứng, tay cầm nhúm cỏ khô đưa vào đống lửa sắp tắt, sau lại đem những mảnh gỗ vụn trong nhà đổ ra ném vào đống lửa, đợi đến khi đống lửa một lần nữa bùng lên, ánh sáng rạng ngời soi toả ngôi nhà, không khí hoảng sợ cũng giảm đi nhiều.
Suốt thời gian đó bốn cỗ quan tài còn lại không hề phát ra tiếng động lạ, mà thi thể cô gái trong quan tài đang mở cũng không có xuất hiện dị động nào.
Bốn người quan sát năm cỗ quan tài trong nhà, căn cứ vào vết bụi bặm bám dày trên quan tài gỗ không khó để nhìn ra trong những cỗ quan tài này đã được để đây rất lâu. Là người phương nào, vào lúc nào để ở đây đã không thể nào biết được nữa, trước mắt vấn đề nan giải với Cơ Hạo Nhiên cùng Cơ Cừu chính là hai cô gái họ dẫn vào Vương Phủ sao lại xuất hiện trong quan tài ở ngôi nhà này?
Nghĩ mãi không qua đáp án, rốt cuộc Cơ Cừu đành thu hết can đảm đi tới cỗ quan tài gỗ, dùng que củi chọc chọc vào thi thể. Chọc một cái, không thấy thi thể có gì khác thường, lại dùng sức chọc mạnh, sau đó hắn đưa ra nhận xét, "Là thi thể thật sự, hơn nữa phần bụng có một vết thương."
Lúc trước phản ứng quá khích khiến ba người Cơ Hạo Nhiên ít nhiều có chút xấu hổ, lần này liền vây quanh quan tài gỗ kiểm tra dò xét.
"Bên dưới thi thể này còn có một bộ hài cốt khác, hẳn là nàng bị người ta giết chết sau đó bỏ vào đây." Cơ Hiểu nói.
"Lúc nàng ở trong quan tài có lẽ vẫn còn chưa tắt thở, " Cơ Hạo Nhiên nói, "Lúc trước chúng ta nghe được tiếng động lạ, có lẽ là tiếng nàng cào vào nắp quan tài cầu cứu gây ra."
"Không đúng, " Lâm Bình Sinh lắc đầu, "Các ngươi nhìn kỹ xem, thi thể đã bị đông cứng, hơn nữa trên mặt có thi ban (vết lốm đốm trên thi thể đã chết lâu ngày) xuất hiện, ít nhất người này đã chết được hai ngày."
Mọi người vừa mới có chút buông lỏng, nghe hắn nói như vậy, trong nháy mắt lại bị sợ ra toát mồ hôi lạnh, nếu thật là đã chết hai ngày, thế vừa rồi tiếng cào nắp quan tài rốt cuộc là sao? Nhưng cha của Lâm Bình Sinh là đại phu có tiếng ở Vân Dương, phán đoán của hắn chắc hẳn sẽ không sai.
"Nếu là chết lâu như vậy, vì sao chỗ này lại có máu tươi nhỏ xuống?" Cơ Hiểu tay cầm nắp quan tài, chỉ tay xuống vết máu.
Lâm Bình Sinh cầm lấy que củi trong tay Cơ Cừu, ngồi xổm xuống lấy que quệt lấy một chút máu, đưa về phía đống lửa cẩn thận quan sát, rồi lại đưa lên mũi ngửi ngửi, "Đây không phải là máu tươi, đây là máu của người chết, ta không nhìn lầm, thi thể này hẳn đã chết được hai ngày."
"Người chết làm sao còn chảy máu?" Cơ Hạo Nhiên sắc mặt trắng bệch.
Không ai có thể trả lời câu hỏi của gã, bởi vì vì tất cả mọi người đều biết người sau khi chết tim sẽ ngừng đập, máu không chảy được nữa, rất nhanh sẽ bị đông lại.
Sự việc càng lúc càng quái đản, Cơ Cừu bèn đi tới một cỗ quan tài gỗ khác, lần này hắn không vội mở nắp quan tài, mà cẩn thận đi quanh quan tài một vòng quan sát, trên quan tài gỗ này cũng phủ một lớp bụi dày, ngoài ra còn có mạng nhện nữa, chỗ nối tiếp giữa nắp quan tài với quan tài cũng có mạng nhện, vậy thì chứng tỏ cỗ quan tài này đã rất lâu không có người mở ra.
"Theo các ngươi trong cỗ quan tài này có thi thể không?" Cơ Cừu quay đầu nhìn về phía đám người Cơ Hạo Nhiên.
"Ngươi muốn làm gì?" Cơ Hạo Nhiên hỏi.
"Nếu trong này cũng có thi thể thì chứng tỏ sự việc không đúng." Cơ Cừu nói.
"Thì mọi chuyện sớm đã không đúng rồi, " Cơ Hạo Nhiên nóng nảy chỉ tay vào thi thể, "Nàng ta đã chết hai ngày, vậy thứ chúng ta cứu lúc trước rốt cuộc là cái gì chứ?"
Cơ Cừu không có tiếp lời, cẩn thận đưa tay mở nắp quan tài.
Lo lắng hắn xảy ra bất trắc, Cơ Hiểu liền rút kiếm nơi tay, tiến lên bảo vệ, Cơ Hạo Nhiên cùng Lâm Bình Sinh cũng theo sát tới.
Nắp quan tài mở ra, bên trong cũng lại là một thi thể, là phụ nữ, cũng chính là cô gái còn lại trong hai cô gái hai người đã cứu.
Đến khi thấy rõ gương mặt thi thể, Cơ Hạo Nhiên thất thần không nói nên lời, "Hỏng bét rồi Cơ Cừu, ngươi gây họa rồi, rốt cuộc ngươi đã mang vào trong phủ thứ gì thế này?"
"Không biết, " Cơ Cừu lắc đầu liên tục, "Thúc này, vừa rồi ta đã nhìn kỹ, cỗ quan tài này đã rất lâu không hề được mở ra, vậy thi thể chui vào bằng cách nào?"
"Giờ là lúc nào mà còn nghĩ mấy chuyện này nữa?" Cơ Hạo Nhiên tỏ ra hốt hoảng, "Nhanh nhanh, mau trở về báo tin cho phụ thân."
"Chúng ta hiện tại cũng đang bị vây khốn ở đây mà, làm sao báo tin bây giờ?" Cơ Cừu không biết làm sao.
Trong lúc hai người đang sầu não, Lâm Bình Sinh cùng Cơ Hiểu đã đi tới phía tây, mở ra hai cỗ quan tài còn lại, bên trong cũng có người, là thi thể cặp vợ chồng già.
Nhìn thấy hai thi thể kia, Cơ Hạo Nhiên và Cơ Cừu lại càng sợ hãi, hai vợ chồng già đó bọn họ biết rõ, hơn nữa còn là chính tay Cơ Cừu chôn cất, nhưng không hiểu sao thi thể hai vợ chồng lão lại có mặt ở đây, quỷ dị nhất là trên thi thể không hề có vết bẩn do đất bùn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.