Chương 5
Tâm Thường
19/09/2013
Mục Nam cũng nổi tiếng xa gần là một chàng trai
cực phẩm. Bà Hỏa vừa nghe Mục Nam đưa con gái về nhà, lại không kìm được nhắc
đến chuyện "ngày xưa". Bà nói, "Lão Hỏa, ông nói hồi đó Đình
Đình nhà mình mà không bị Mục Nam đá thì bây giờ hai đứa tốt biết mấy rồi. Đình
Đình tốt nghiệp xong là kết hôn được ngay, vợ chồng mình cũng đỡ lo lắng."
Ông Hoả cười cười: “Chuyện từ đời thuở nào rồi mà bà còn nhắc làm gì?"
Bà Hỏa không hề biết chuyện hai người chia tay là nhờ một tay Lệ Chiến - kẻ xấu xa đang ngồi trên ghế salon nhà bà ban tặng, anh mỉm cười tươi rói như việc này không liên quan đến mình. Ánh mắt anh sâu xa như lang như sói dừng trên Hoả Đình Đình, “Dì à, dì đừng đâm dao vào tim Đình Đình nữa, có cô gái nào muốn bị người ta vứt bỏ đâu ạ.”
"Ôi, không nói, không nói nữa." Bà Hỏa ngậm miệng, đẩy đẩy con gái, "Còn đứng thừ ra đó làm gì? Lệ Chiến hiếm khi trở về, thấy thế cũng không biết thết đã người ta. Hồi con còn nhỏ, ba anh bên Lệ gia hay dẫn con đi chơi cơ mà."
Hỏa Đình Đình nhếch miệng cười châm biếm, cô đẩy dĩa bánh trái bà Lệ đã chuẩn bị sẵn trên bàn ra trước, "Anh ăn đi, không thôi mẹ tôi lại chê tôi không có lương tâm, tiếp đón anh không chu đáo."
Hỏa Đình Đình vừa nói hết câu, bà Hỏa đứng cạnh đã cốc đầu cô, "Con nhỏ này, nói năng gì kỳ vậy?" Bà tươi cười với Lệ Chiến, "Con cứ tự nhiên ăn đi. Con cũng không phải người ngoài, đừng khách sáo với dì."
Lệ chiến cong môi bí hiểm, anh nói đầy ngụ ý: “Con tuyệt đối không khách sáo. Muốn ăn cái gì thì con sẽ lấy ngay."
Hoả Đình Đình căng thẳng, cô cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Hỏa Đình Đình lật đật tìm cớ trốn lên phòng. Đến khi cô thay xong quần áo đi ra, Lệ Chiến đã đứng đợi cô ngoài cửa, thân hình anh cao lớn như bức tường chắn ở lối đi.
Hỏa Đình Đình còn chưa lên tiếng, Lệ Chiến đã đẩy cô vào phòng, tiện tay đóng cả cửa, động tác của anh lưu loát như đã đứng đợi cô mở cửa từ lâu, "Tại sao trốn anh?"
Trong không gian kín mít chỉ còn hai người họ, anh vạch trần ý đồ của cô. Hỏa Đình Đình lúng túng bước lui, "Tại sao tôi phải trốn anh?"
"Tại sao em phải trốn anh ư?" Lệ Chiến nói thẳng thừng, "Em biết anh về từ lâu nên cứ trốn mãi trong nhà. Ngày kỷ niệm thành lập trường thì loay hoay làm việc này việc kia, sau đó còn liếc mắt đưa tình, trò chuyện không hết với Mục Nam. Em cố tình làm mình bận rộn, vừa rồi ở dưới nhà cũng không dám nhìn vào mắt anh, thay quần áo thì mất tới mười lăm phút. Mấy năm ở học viện quân sự dạy em như vậy ư? Em dám nói em không trốn anh?"
Anh biết Hoả Đình Đình cũng được ông Hỏa đưa đến học viện quân sự. Năm nay, cô cũng sắp tốt nghiệp. Không gặp mặt không có nghĩa là anh không biết gì về cô.
“Tôi không có liếc mắt đưa tình với Mục Nam” Ngoài điều này thì những thứ khác anh nói đều là sự thật, khiến cô chẳng thể phản bác. Hỏa Đình Đình đề phòng nhìn Lệ Chiến đến gần mình.
Lệ Chiến cười nham hiểm, “Coi em khẩn trương kìa, em sợ anh đánh thằng đó à?"
"Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm những chuyện trẻ con như vậy?"
Ánh mắt Lệ Chiến tối sẫm, anh dừng một chút rồi nói: “Vậy chúng ta sẽ làm chuyện người lớn!"
Hỏa Đình Đình phát hoảng, cô muốn chạy trốn nhưng đã muộn màng. Lệ Chiến vòng tay ôm thắt lưng Hỏa Đình Đình, kéo cô sát vào ngực anh. Anh nâng cằm cô, im lặng cúi đầu hôn cô, thực hiện một việc lẽ ra phải làm từ mấy năm trước đây.
Bà Hỏa thấy lâu mà hai người chưa xuống, bèn bưng đĩa bánh trái lên lầu, bà không gõ cửa xông thẳng vào trong, "Dì nói này Lệ Chiến, cháu muốn ăn..."
Bà Hỏa đang nói bỗng nhìn thấy hai người hôn nhau thì há hốc miệng kinh ngạc. Bà Hỏa là người từng trải, dĩ nhiên hiểu chuyện gì xảy ra. Bà lập tức có phản ứng, điềm nhiên như không phất tay, "Hai đứa cứ tiếp tục, coi như mẹ không có lên đây." Bà lại đóng cửa, đứng canh bên ngoài.
Khuôn mặt Hỏa Đình Đình đỏ bừng bừng, cô xô Lệ Chiến, "Lệ Chiến, anh là đồ lưu manh! Mẹ thấy hết rồi kìa!"
Lệ Chiến còn chưa lên tiếng, bà Hỏa đứng bên ngoài đã nói, "Lệ Chiến, con đừng ngại, cứ coi như nhà mình đi."
Lệ Chiến cười đắc ý, tiếp tục hôn cô
“Mẹ em kêu anh đừng ngại."
Hoả Đình Đình vô cùng buồn phiền, bởi cô không biết phải đối mặt thế nào với Lệ Chiến, nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải gặp anh.
Đường Tâm về nhà ăn tết. Mọi người hiếm khi gặp nhau nên mượn dịp này tụ tập lại. Hỏa Đình Đình và Lệ Chiến đương nhiên cũng đến.
Bởi vì cô đến muộn nên vô tình nhìn thấy Lệ Chiến và Mộc Vãn đứng ngoài hành lang thì thầm gì đó với nhau. Mộc Vãn vẫn đẹp như ngày xưa, cô ta trông thấy Hỏa Đình Đình cũng cười lịch sự, sau đó lén đưa một tờ giấy đã gấp kín lại cho Lệ Chiến, cô ta gật đầu với anh rồi đi.
Hỏa Đình Đình cắn môi, giả vờ không nhìn thấy, "Cô ấy không chơi cùng mọi người à? Đúng là tiên nữ không ăn được đồ ở nhân gian." Cô những tưởng Lệ Chiến sẽ công khai quan hệ của anh và Mộc Vãn nhưng không ngờ bao năm trôi qua, họ vẫn duy trì kiểu quan hệ thần bí, khiến người khác không thể hiểu nổi.
Chẳng biết có phải do cô ảo giác hay không, nhưng khi cô nói đến Mộc Vãn, Lệ Chiến lại tỏ vẻ coi thường.
Hôm ấy, mọi người chơi rất vui vẻ, Hoả Đình Đình cũng uống nhiều rượu. Mọi người cùng tán gẫu, rồi không hiểu sao lại nhắc đến chuyện Lệ Chiến và Hoả Đình Đình như nước với lửa khi còn bé. Nhờ vậy cô mới biết có người mang họ ra đánh cuộc.
“Đánh cược chuyện gì?” Cô hỏi.
Đường Tâm vừa cười vừa nói, "Cậu đừng hỏi làm gì. Cậu chỉ cần biết tất cả mọi người đều cá cậu thua là được."
Hỏa Đình Đình nào chịu để mọi người coi thường, "Tại sao lại cược mình thua? Rốt cục mấy cậu đánh cược chuyện gì? Cược mình và Lệ Chiến đánh nhau ư?" Cô loạng choạng đứng dậy, xắn tay áo muốn đánh nhau với Lệ Chiến. Trải qua mấy năm tôi luyện ở học việc quân sự, Hỏa Đình Đình cũng đánh đấm rất khá, vì thế cô không sợ so tài. Hỏa Đình Đình biết mình đánh không lại Lệ Chiến nhưng dẫu sao dám thách đấu cũng tự hào hơn trốn tránh.
Đường Tâm và Lệ Chiến âm thầm đưa mắt nhìn nhau. Đường Tâm nói tiếp, "Thế tóm lại là cậu không dám hay không muốn?"
"Cậu nói hay quá, núi đao biển lửa mình cũng không sợ." Cô tức giận đập bàn. Hỏa Đình Đình bị Đường Tâm khích tướng, cô còn mượn một lời thoại kinh điển trong phim, "Sợ chết không phải là đảng viên Đảng Cộng sản!"
Lệ Chiến trầm mặc từ nãy đến giờ bỗng bật cười, anh tốt bụng giải thích cho cô, "Họ cược em có dám ngủ với anh một đêm hay không."
Nghe xong câu này, ngoài Đường Tâm ra thì mọi người đều nhướng mày, trách thầm trong bụng, "Lệ Chiến này đúng là thèm thuồng Hỏa Đình Đình quá rồi."
Hỏa Đình Đình choáng váng, gương mặt cô cứng đờ, khí thế cũng giảm đi không ít, "Anh nói bậy!"
Lệ Chiến xòe tay vô tội, "Em hỏi họ, anh có nói bậy hay không?"
Tất cả mọi người đều rất thông minh, không ai lên tiếng phản đối, thậm chí họ còn lắc đầu phụ họa. Đường Tâm châm thêm dầu vào lửa, "Mình đã nói cậu không biết thì tốt hơn mà. Bây giờ cậu sợ rồi chứ gì? Đã vậy cậu còn làm ảnh hưởng danh dự của đảng viên Đảng Cộng sản."
Mọi người nhún vai theo Đường Tâm, phảng phất như đây là kết quả đã biết từ trước. Đến cả Lệ Chiến cũng gật đầu với cô, "Không sao, không ai chê cười em đâu, cả anh cũng vậy."
Miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn nở nụ cười kiểu như, "Biết ngay là em không dám.”
Hỏa Đình Đình ngơ ngác, cơn giận thoáng chốc lấn át lý trí của cô, cô kích động thốt ra, "Ai nói tôi sợ? Chẳng phải chỉ ngủ thôi ư?"
Bất kỳ hành động xốc nổi nào cũng phải trả cái giá rất đắc. Bất cứ người đàn ông nào nói chỉ muốn ngủ đơn thuần với bạn đều là lừa dối. Khi Hỏa Đình Đình hiểu ra điều này, cô và Lệ Chiến chẳng những đã tới một phòng trong khách sạn, mà cô còn bị anh đặt xuống giường giở trò.
Lệ Chiến liên tục dụ dỗ cô. Đầu tiên anh hôn cô, sau đó lại cởi sạch quần áo của cô. Môi lưỡi và tay anh không ngừng "châm lửa" trên người cô.
"Khoan... khoan đã, không phải chỉ ngủ thôi ư..." Đầu óc Hỏa Đình Đình hỗn loạn.
"Đúng là ngủ nhưng phải vận động một chút rồi mới ngủ." Khác với cô, Lệ Chiến hoàn toàn tỉnh táo. Sự phản kháng của cô chẳng làm nên trò trống gì, "Sao nào? Em không dám?"
Mặc kệ cô không dám hay không muốn, Lệ Chiến cũng sẽ không đơn giản buông tha. Anh đã phải đợi mòn mỏi suốt bao năm qua, anh chờ không nổi nữa rồi.
Hỏa Đình Đình mơ màng đáp lại anh. Chất cồn khiến cô mất hết khả năng tập trung và suy xét, cô chỉ có thể thuận theo cảm giác mà anh mang đến. Khi Hỏa Đình Đình cảm thấy hai chân mình bị mở ra, cô mở choàng mắt nhìn người đàn ông quen thuộc nằm trên.
Lệ Chiến cúi đầu hôn Hỏa Đình Đình nồng nhiệt, anh sục lưỡi khắp khoang miệng ẩm ướt của cô, không ngừng gọi tên cô. Anh nhấn người từng chút một vào cơ thể Hỏa Đình Đình, rồi bỗng nhiên đâm mạnh phá tan phòng tuyến cuối cùng, chiếm giữ thành trì cố thủ biết bao năm qua của cô.
Sự chiếm hữu đau đớn khiến Hỏa Đình Đình tỉnh táo, cô òa khóc đẩy anh, "Đau! Đau lắm! Sâu... quá! Anh đi ra đi!"
"Không được!" Lệ Chiến nào chịu dừng lại vào thời khắc mấu chốt này, anh nhẫn nhịn đợi cô thích ứng, "Gần hết đau rồi, em chịu thêm một chút nữa thôi."
Có điều khi Lệ Chiến trông thấy cô không còn chống cự mãnh liệt, anh thở hắt ra định đưa cô lên đỉnh thì điện thoại đặt đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Anh nhận được tin nhắn, “Mộc Vãn gặp chuyện rồi.”
Lệ Chiến chán nản nhắm mắt, tức giận chửi bới. Anh gọi cho Lệ Túc nhưng không sao liên lạc được.
Lệ Túc đang ở đơn vị không thể trở về. Nếu Mộc Vãn thiếu mất một cọng tóc, anh ba sẽ đánh anh chết.
Vì vậy lần hoan ái mưu tính từ lâu này vừa bắt đầu thì đã bị ép kết thúc.
Hỏa Đình Đình vừa đau vừa mệt vừa say nên khi anh nghe điện thoại, cô đã ngủ thiếp đi. Trên mặt cô vẫn còn ướt sũng nước mắt. Lệ Chiến nhẹ nhàng lau đi, anh cúi đầu hôn môi cô một lúc, để lại một tời giấy rồi lưu luyến rời đi.
Mãi tới rạng sáng, anh mới sắp xếp xong việc của Mộc Vãn. Đến khi anh quay lại khách sạn, còn đâu bóng dáng của Hỏa Đình Đình? Anh chỉ thấy mỗi vết máu khô dính trên ga trải giường.
Kể từ ngày đó, Lệ Chiến cũng không gặp lại Hỏa Đình Đình.
Anh chỉ biết cô về trường sớm, còn anh vốn định đi tìm cô nhưng lại nhận được lệnh hối anh về bộ đội. Đợi đến khi anh có thời gian đã là chuyện của mấy tháng sau. Lúc ấy, Hỏa Đình Đình đã tốt nghiệp. Anh dò la không ra cô đến đơn vị nào. Đến cả Đường Tâm cũng không biết, còn thủ trưởng Lệ và ông bà Hỏa lại không chịu nói. Hai người cắt đứt liên lạc từ đó. Thái độ của bà Hỏa cũng trở nên gay gắt, khác hoàn toàn ngày xưa.
Nhất định có chuyện nhưng Lệ Chiến không biết chuyện gì xảy ra.
Cứ thế, Hỏa Đình Đình biến mất trong thế giới của anh.
Ông Hoả cười cười: “Chuyện từ đời thuở nào rồi mà bà còn nhắc làm gì?"
Bà Hỏa không hề biết chuyện hai người chia tay là nhờ một tay Lệ Chiến - kẻ xấu xa đang ngồi trên ghế salon nhà bà ban tặng, anh mỉm cười tươi rói như việc này không liên quan đến mình. Ánh mắt anh sâu xa như lang như sói dừng trên Hoả Đình Đình, “Dì à, dì đừng đâm dao vào tim Đình Đình nữa, có cô gái nào muốn bị người ta vứt bỏ đâu ạ.”
"Ôi, không nói, không nói nữa." Bà Hỏa ngậm miệng, đẩy đẩy con gái, "Còn đứng thừ ra đó làm gì? Lệ Chiến hiếm khi trở về, thấy thế cũng không biết thết đã người ta. Hồi con còn nhỏ, ba anh bên Lệ gia hay dẫn con đi chơi cơ mà."
Hỏa Đình Đình nhếch miệng cười châm biếm, cô đẩy dĩa bánh trái bà Lệ đã chuẩn bị sẵn trên bàn ra trước, "Anh ăn đi, không thôi mẹ tôi lại chê tôi không có lương tâm, tiếp đón anh không chu đáo."
Hỏa Đình Đình vừa nói hết câu, bà Hỏa đứng cạnh đã cốc đầu cô, "Con nhỏ này, nói năng gì kỳ vậy?" Bà tươi cười với Lệ Chiến, "Con cứ tự nhiên ăn đi. Con cũng không phải người ngoài, đừng khách sáo với dì."
Lệ chiến cong môi bí hiểm, anh nói đầy ngụ ý: “Con tuyệt đối không khách sáo. Muốn ăn cái gì thì con sẽ lấy ngay."
Hoả Đình Đình căng thẳng, cô cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Hỏa Đình Đình lật đật tìm cớ trốn lên phòng. Đến khi cô thay xong quần áo đi ra, Lệ Chiến đã đứng đợi cô ngoài cửa, thân hình anh cao lớn như bức tường chắn ở lối đi.
Hỏa Đình Đình còn chưa lên tiếng, Lệ Chiến đã đẩy cô vào phòng, tiện tay đóng cả cửa, động tác của anh lưu loát như đã đứng đợi cô mở cửa từ lâu, "Tại sao trốn anh?"
Trong không gian kín mít chỉ còn hai người họ, anh vạch trần ý đồ của cô. Hỏa Đình Đình lúng túng bước lui, "Tại sao tôi phải trốn anh?"
"Tại sao em phải trốn anh ư?" Lệ Chiến nói thẳng thừng, "Em biết anh về từ lâu nên cứ trốn mãi trong nhà. Ngày kỷ niệm thành lập trường thì loay hoay làm việc này việc kia, sau đó còn liếc mắt đưa tình, trò chuyện không hết với Mục Nam. Em cố tình làm mình bận rộn, vừa rồi ở dưới nhà cũng không dám nhìn vào mắt anh, thay quần áo thì mất tới mười lăm phút. Mấy năm ở học viện quân sự dạy em như vậy ư? Em dám nói em không trốn anh?"
Anh biết Hoả Đình Đình cũng được ông Hỏa đưa đến học viện quân sự. Năm nay, cô cũng sắp tốt nghiệp. Không gặp mặt không có nghĩa là anh không biết gì về cô.
“Tôi không có liếc mắt đưa tình với Mục Nam” Ngoài điều này thì những thứ khác anh nói đều là sự thật, khiến cô chẳng thể phản bác. Hỏa Đình Đình đề phòng nhìn Lệ Chiến đến gần mình.
Lệ Chiến cười nham hiểm, “Coi em khẩn trương kìa, em sợ anh đánh thằng đó à?"
"Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm những chuyện trẻ con như vậy?"
Ánh mắt Lệ Chiến tối sẫm, anh dừng một chút rồi nói: “Vậy chúng ta sẽ làm chuyện người lớn!"
Hỏa Đình Đình phát hoảng, cô muốn chạy trốn nhưng đã muộn màng. Lệ Chiến vòng tay ôm thắt lưng Hỏa Đình Đình, kéo cô sát vào ngực anh. Anh nâng cằm cô, im lặng cúi đầu hôn cô, thực hiện một việc lẽ ra phải làm từ mấy năm trước đây.
Bà Hỏa thấy lâu mà hai người chưa xuống, bèn bưng đĩa bánh trái lên lầu, bà không gõ cửa xông thẳng vào trong, "Dì nói này Lệ Chiến, cháu muốn ăn..."
Bà Hỏa đang nói bỗng nhìn thấy hai người hôn nhau thì há hốc miệng kinh ngạc. Bà Hỏa là người từng trải, dĩ nhiên hiểu chuyện gì xảy ra. Bà lập tức có phản ứng, điềm nhiên như không phất tay, "Hai đứa cứ tiếp tục, coi như mẹ không có lên đây." Bà lại đóng cửa, đứng canh bên ngoài.
Khuôn mặt Hỏa Đình Đình đỏ bừng bừng, cô xô Lệ Chiến, "Lệ Chiến, anh là đồ lưu manh! Mẹ thấy hết rồi kìa!"
Lệ Chiến còn chưa lên tiếng, bà Hỏa đứng bên ngoài đã nói, "Lệ Chiến, con đừng ngại, cứ coi như nhà mình đi."
Lệ Chiến cười đắc ý, tiếp tục hôn cô
“Mẹ em kêu anh đừng ngại."
Hoả Đình Đình vô cùng buồn phiền, bởi cô không biết phải đối mặt thế nào với Lệ Chiến, nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải gặp anh.
Đường Tâm về nhà ăn tết. Mọi người hiếm khi gặp nhau nên mượn dịp này tụ tập lại. Hỏa Đình Đình và Lệ Chiến đương nhiên cũng đến.
Bởi vì cô đến muộn nên vô tình nhìn thấy Lệ Chiến và Mộc Vãn đứng ngoài hành lang thì thầm gì đó với nhau. Mộc Vãn vẫn đẹp như ngày xưa, cô ta trông thấy Hỏa Đình Đình cũng cười lịch sự, sau đó lén đưa một tờ giấy đã gấp kín lại cho Lệ Chiến, cô ta gật đầu với anh rồi đi.
Hỏa Đình Đình cắn môi, giả vờ không nhìn thấy, "Cô ấy không chơi cùng mọi người à? Đúng là tiên nữ không ăn được đồ ở nhân gian." Cô những tưởng Lệ Chiến sẽ công khai quan hệ của anh và Mộc Vãn nhưng không ngờ bao năm trôi qua, họ vẫn duy trì kiểu quan hệ thần bí, khiến người khác không thể hiểu nổi.
Chẳng biết có phải do cô ảo giác hay không, nhưng khi cô nói đến Mộc Vãn, Lệ Chiến lại tỏ vẻ coi thường.
Hôm ấy, mọi người chơi rất vui vẻ, Hoả Đình Đình cũng uống nhiều rượu. Mọi người cùng tán gẫu, rồi không hiểu sao lại nhắc đến chuyện Lệ Chiến và Hoả Đình Đình như nước với lửa khi còn bé. Nhờ vậy cô mới biết có người mang họ ra đánh cuộc.
“Đánh cược chuyện gì?” Cô hỏi.
Đường Tâm vừa cười vừa nói, "Cậu đừng hỏi làm gì. Cậu chỉ cần biết tất cả mọi người đều cá cậu thua là được."
Hỏa Đình Đình nào chịu để mọi người coi thường, "Tại sao lại cược mình thua? Rốt cục mấy cậu đánh cược chuyện gì? Cược mình và Lệ Chiến đánh nhau ư?" Cô loạng choạng đứng dậy, xắn tay áo muốn đánh nhau với Lệ Chiến. Trải qua mấy năm tôi luyện ở học việc quân sự, Hỏa Đình Đình cũng đánh đấm rất khá, vì thế cô không sợ so tài. Hỏa Đình Đình biết mình đánh không lại Lệ Chiến nhưng dẫu sao dám thách đấu cũng tự hào hơn trốn tránh.
Đường Tâm và Lệ Chiến âm thầm đưa mắt nhìn nhau. Đường Tâm nói tiếp, "Thế tóm lại là cậu không dám hay không muốn?"
"Cậu nói hay quá, núi đao biển lửa mình cũng không sợ." Cô tức giận đập bàn. Hỏa Đình Đình bị Đường Tâm khích tướng, cô còn mượn một lời thoại kinh điển trong phim, "Sợ chết không phải là đảng viên Đảng Cộng sản!"
Lệ Chiến trầm mặc từ nãy đến giờ bỗng bật cười, anh tốt bụng giải thích cho cô, "Họ cược em có dám ngủ với anh một đêm hay không."
Nghe xong câu này, ngoài Đường Tâm ra thì mọi người đều nhướng mày, trách thầm trong bụng, "Lệ Chiến này đúng là thèm thuồng Hỏa Đình Đình quá rồi."
Hỏa Đình Đình choáng váng, gương mặt cô cứng đờ, khí thế cũng giảm đi không ít, "Anh nói bậy!"
Lệ Chiến xòe tay vô tội, "Em hỏi họ, anh có nói bậy hay không?"
Tất cả mọi người đều rất thông minh, không ai lên tiếng phản đối, thậm chí họ còn lắc đầu phụ họa. Đường Tâm châm thêm dầu vào lửa, "Mình đã nói cậu không biết thì tốt hơn mà. Bây giờ cậu sợ rồi chứ gì? Đã vậy cậu còn làm ảnh hưởng danh dự của đảng viên Đảng Cộng sản."
Mọi người nhún vai theo Đường Tâm, phảng phất như đây là kết quả đã biết từ trước. Đến cả Lệ Chiến cũng gật đầu với cô, "Không sao, không ai chê cười em đâu, cả anh cũng vậy."
Miệng thì nói vậy nhưng anh vẫn nở nụ cười kiểu như, "Biết ngay là em không dám.”
Hỏa Đình Đình ngơ ngác, cơn giận thoáng chốc lấn át lý trí của cô, cô kích động thốt ra, "Ai nói tôi sợ? Chẳng phải chỉ ngủ thôi ư?"
Bất kỳ hành động xốc nổi nào cũng phải trả cái giá rất đắc. Bất cứ người đàn ông nào nói chỉ muốn ngủ đơn thuần với bạn đều là lừa dối. Khi Hỏa Đình Đình hiểu ra điều này, cô và Lệ Chiến chẳng những đã tới một phòng trong khách sạn, mà cô còn bị anh đặt xuống giường giở trò.
Lệ Chiến liên tục dụ dỗ cô. Đầu tiên anh hôn cô, sau đó lại cởi sạch quần áo của cô. Môi lưỡi và tay anh không ngừng "châm lửa" trên người cô.
"Khoan... khoan đã, không phải chỉ ngủ thôi ư..." Đầu óc Hỏa Đình Đình hỗn loạn.
"Đúng là ngủ nhưng phải vận động một chút rồi mới ngủ." Khác với cô, Lệ Chiến hoàn toàn tỉnh táo. Sự phản kháng của cô chẳng làm nên trò trống gì, "Sao nào? Em không dám?"
Mặc kệ cô không dám hay không muốn, Lệ Chiến cũng sẽ không đơn giản buông tha. Anh đã phải đợi mòn mỏi suốt bao năm qua, anh chờ không nổi nữa rồi.
Hỏa Đình Đình mơ màng đáp lại anh. Chất cồn khiến cô mất hết khả năng tập trung và suy xét, cô chỉ có thể thuận theo cảm giác mà anh mang đến. Khi Hỏa Đình Đình cảm thấy hai chân mình bị mở ra, cô mở choàng mắt nhìn người đàn ông quen thuộc nằm trên.
Lệ Chiến cúi đầu hôn Hỏa Đình Đình nồng nhiệt, anh sục lưỡi khắp khoang miệng ẩm ướt của cô, không ngừng gọi tên cô. Anh nhấn người từng chút một vào cơ thể Hỏa Đình Đình, rồi bỗng nhiên đâm mạnh phá tan phòng tuyến cuối cùng, chiếm giữ thành trì cố thủ biết bao năm qua của cô.
Sự chiếm hữu đau đớn khiến Hỏa Đình Đình tỉnh táo, cô òa khóc đẩy anh, "Đau! Đau lắm! Sâu... quá! Anh đi ra đi!"
"Không được!" Lệ Chiến nào chịu dừng lại vào thời khắc mấu chốt này, anh nhẫn nhịn đợi cô thích ứng, "Gần hết đau rồi, em chịu thêm một chút nữa thôi."
Có điều khi Lệ Chiến trông thấy cô không còn chống cự mãnh liệt, anh thở hắt ra định đưa cô lên đỉnh thì điện thoại đặt đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Anh nhận được tin nhắn, “Mộc Vãn gặp chuyện rồi.”
Lệ Chiến chán nản nhắm mắt, tức giận chửi bới. Anh gọi cho Lệ Túc nhưng không sao liên lạc được.
Lệ Túc đang ở đơn vị không thể trở về. Nếu Mộc Vãn thiếu mất một cọng tóc, anh ba sẽ đánh anh chết.
Vì vậy lần hoan ái mưu tính từ lâu này vừa bắt đầu thì đã bị ép kết thúc.
Hỏa Đình Đình vừa đau vừa mệt vừa say nên khi anh nghe điện thoại, cô đã ngủ thiếp đi. Trên mặt cô vẫn còn ướt sũng nước mắt. Lệ Chiến nhẹ nhàng lau đi, anh cúi đầu hôn môi cô một lúc, để lại một tời giấy rồi lưu luyến rời đi.
Mãi tới rạng sáng, anh mới sắp xếp xong việc của Mộc Vãn. Đến khi anh quay lại khách sạn, còn đâu bóng dáng của Hỏa Đình Đình? Anh chỉ thấy mỗi vết máu khô dính trên ga trải giường.
Kể từ ngày đó, Lệ Chiến cũng không gặp lại Hỏa Đình Đình.
Anh chỉ biết cô về trường sớm, còn anh vốn định đi tìm cô nhưng lại nhận được lệnh hối anh về bộ đội. Đợi đến khi anh có thời gian đã là chuyện của mấy tháng sau. Lúc ấy, Hỏa Đình Đình đã tốt nghiệp. Anh dò la không ra cô đến đơn vị nào. Đến cả Đường Tâm cũng không biết, còn thủ trưởng Lệ và ông bà Hỏa lại không chịu nói. Hai người cắt đứt liên lạc từ đó. Thái độ của bà Hỏa cũng trở nên gay gắt, khác hoàn toàn ngày xưa.
Nhất định có chuyện nhưng Lệ Chiến không biết chuyện gì xảy ra.
Cứ thế, Hỏa Đình Đình biến mất trong thế giới của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.