Chương 114: Ăn hàng!
Chiến Thần
12/04/2022
Giọng nói vừa dứt, cả người Hoàng Thi Kỳ bỗng nhiên bay lên không, trực tiếp nhào vào trong ngực Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, xoa xoa hốc mắt ướt át, cũng ôm chặt Hoàng Thi Kỳ vào trong lòng.
“Tôi biết ngay mà, anh chắc chắn sẽ không chết, anh chắc chắn sẽ không chết.” Hoàng Thi Kỳ hung hăng ôm Lê Văn Vân, sau đó cô vừa khóc vừa nói: “Chỉ là Đường Đường... Đường Đường, anh ấy mãi mãi không quay về nữa, tôi đã thấy đao xuyên qua thi thể của anh ấy, vì yểm hộ cho chúng ta rút lui, vì hoàn thành nhiệm vụ... tôi đã thấy anh ấy ngã xuống trong vũng máu nhưng tôi lại không thể làm gì được!”
Nghĩ đến một màn vào ba năm trước kia, Lê Văn Vân đang ôm Hoàng Thi Kỳ, nước mắt cũng chảy xuống theo!
“Anh ấy sẽ không chết, tôi thề, anh ấy sẽ không chết. Tôi sẽ làm thịt Bùi Nghênh Tùng, sẽ khiến cho toàn bộ tất cả thế lực ngầm khi trước tham dự cuộc chiến đó trả giá lớn!” Lê Văn Vân nghiến răng, giọng điệu kiên định.
Hoàng Thi Kỳ ôm Lê Văn Vân, ôm thật chặt, thân thể run rẩy không ngừng!
Cứ như vậy, hai người ôm nhau mười mấy phút, tâm trạng của Hoàng Thi Kỳ mới dịu đi. Cô ta hít mũi, Ngô Nghiêu đứng bên cạnh vội đưa giấy đến cho cô ta.
Vẻ mặt Ngô Nghiêu lúc này ngập tràn hưng phấn.
Ba năm rồi, cuối cùng đã nhìn thấy Lê Văn Vân.
Cuộc sống chịu đựng khổ cực của anh ta kết thúc rồi, anh ta không cần phải đi làm để nuôi vị dạ dày vương này nữa.
Anh ta có thể lắc mình trở thành một thổ hào hoành hành ngang ngược tại Lâm Hải! Tiêu tiền như nước ở khắp nơi!
Vì vậy, lúc này anh ta cũng muốn khóc, cuộc sống cực khổ đã kết thúc rồi.
Lê Văn Vân nhìn anh ta, trong lòng khẽ động hỏi: “Không phải tối qua cậu theo dõi tôi ở cửa quán bar Lưu Hoả chứ?”
“Ờ, quả nhiên hôm qua cậu đã phát hiện ra tôi rồi.” Ngô Nghiêu gãi đầu nói.
“Chút năng lực trinh sát này của cậu ở trước mặt anh ấy chỉ xem như là đánh rắm thôi.” Hoàng Thi Kỳ dụi dụi mũi rồi giới thiệu với Lê Văn Vân: “Đây là đồ đệ Ngô Nghiêu của tôi, ba năm trước cậu ấy được tôi cứu, anh thì sao? Làm sao anh trốn được vậy, đa số người lúc trước đều đã đuổi theo truy sát anh...”
Lê Văn Vân thở dài, có chút thổn thức nói ra: “Ba năm trước, tôi mang theo cái hộp sắt kia một mạch liều chết xông ra, sau đó được một người bình thường cứu nhưng bởi vì bị thương quá nặng mà tôi mất trí nhớ, rồi đến nhà người cứu tôi ở rể, tiếp theo lại bị mẹ vợ ghét bỏ các kiểu, mỗi ngày trằn trọc đi làm công trên bến tàu, lấy nghề chuyển gạch mà sống và nuôi đôi mẹ con đó...”
Hoàng Thi Kỳ dừng lại, tháo kính râm xuống lộ ra đôi mắt hơi đỏ: “Anh kết hôn rồi?”
“Ôi, đừng nói nữa, đã ly hôn rồi, mẹ vợ không chịu nổi việc tôi nghèo nên sau đó đi tìm con nhà giàu, bắt tôi ký thoả thuận ly hôn.” Lê Văn Vân nói: “Mãi đến không lâu trước đó Phạm Nhược Tuyết tìm được tôi mới giúp tôi khôi phục trí nhớ!”
“Phụt ha ha!” Hoàng Thi Kỳ bỗng bật cười: “Vậy kinh nghiệm ba năm này của anh phong phú hơn tôi nhiều.”
Lê Văn Vân sờ mũi, anh cũng có chút bất đắc dĩ khi nói về kinh nghiệm ba năm này. Có lẽ, sau khi trở về Người Gác Đêm thì sẽ bị cười nhạo rất lâu.
Phạm Nhược Tuyết bọn họ đã tuyên truyền chuyện nội bộ ở Người Gác Đêm ra ngoài.
“Cô thì sao? Sao sau khi bình phục vết thương lại không trở về Người Gác Đêm? Bọn họ vẫn luôn tìm cô, không lâu trước đây mới phát hiện hành tung của cô.” Lê Văn Vân hỏi: “Bác sĩ Phạm còn kêu sau khi tôi đến Lâm Hải thì chú ý tình hình của cô, không ngờ kết quả là cô tìm được tôi trước.”
Hoàng Thi Kỳ nhíu mày nói: “Trước khi báo được thù thì tôi sẽ không quay về! Sau khi trở về sẽ phải đi khắp nơi chấp hành nhiệm vụ, hoàn toàn không có thời gian, ba năm qua tôi vẫn luôn săn giết người của trận chiến khi trước. Còn anh? Sao sau khi khôi phục trí nhớ cũng không trở về?”
“Bọn họ nói tôi ẩn nấp trong thành phố sẽ có thể phối hợp với bọn họ tốt hơn. Tôi thấy cũng có lý nên ở lại.” Lê Văn Vân cười đáp.
“Ha ha!” Hoàng Thi Kỳ cười lạnh.
“Sao thế?” Lê Văn Vân hỏi.
“Không có gì.” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Tôi đói bụng! Mời tôi ăn cơm, tôi muốn ăn món đắt nhất và tốt nhất. Ba năm này, mỗi ngày tên đồ đệ phế vật đi theo tôi đều ăn thực phẩm rác, vì tránh mặt Người Gác Đêm mà tôi cũng không dám dùng đến thẻ ngân hàng và tài sản của tôi. Tôi đã bị gầy rồi!”
Ngô Nghiêu ở bên cạnh liếc mắt khinh thường!
Trong lòng thì chửi ầm lên: “Ngày nào cô cũng ăn nhiều giống như heo vậy, là ông đây bị đói đến gầy có được không?”
Đương nhiên những lời này anh ta cũng không dám nói ra.
“Được, đi đâu ăn thì tuỳ cô!” Lê Văn Vân cười nói: “Hôm nay nhất định để cô ăn thỏa mãn mới thôi.”
Ánh mắt Ngô Nghiêu khẽ sáng lên: “Tôi biết nhà hàng tốt nhất ở Lâm Hải, chỉ là nó hơi đắt.”
“Cậu biết mà cậu không dẫn tôi đi!” Hoàng Thi Kỳ trừng mắt liếc anh ta.
“Bà cô của tôi ơi.” Ngô Nghiêu cười khổ: “Nhà hàng kia tên là Vinh Hoa, nhà hàng chuyên phục vụ người có tiền và áp dụng chế độ hội viên, nạp năm vạn có thể lấy được thẻ hội viên hắc thiết để tiến vào sảnh tầng một của họ ăn cơm, người ở tầng một đều tiêu xài từ một nghìn trở lên, với sức ăn như heo của cô thì e rằng chúng ta đi ăn một bữa tôi cũng sẽ trực tiếp phá sản.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi kinh ngạc, nghe ra thì nhà hàng này và tiệm cơm Vạn Hào của Giang Thành có vài điểm giống nhau!
“Cậu nói ai là heo?” Hoàng Thi Kỳ liếc xéo anh ta.
“Là tôi, là tôi!” Ngô Nghiêu vội trả lời.
Lê Văn Vân vui vẻ, anh nhìn Ngô Nghiêu, sau đó nói: “Tên đồ đệ này của cô cũng hơi thú vị.”
Hoàng Thi Kỳ đắc ý nói: “Người ngốc một chút, tôi đích thân dạy dỗ ba năm mà mới trở thành người thứ năm trên bảng xếp hạng sát thủ ngầm, đúng là rác rưởi. Phải biết là anh vào Người Gác Đêm ba năm đã trở thành Số Không, tôi cũng chỉ bỏ ra thời gian năm năm để thành Số Hai. Khi đó chúng ta đi dạo quanh Nhân Gian Đạo của bảng xếp hạng sát thủ ngầm thì cậu ấy còn dưới đáy, ba năm sau mới xếp đến vị trí thứ năm, đúng là rác rưởi!”
Ngô Nghiêu cười ngại ngùng!
Lúc này Hoàng Thi Kỳ mới nói: “Đúng rồi, lần này còn có một chuyện, chính là hi vọng anh dẫn tên này vào trong Người Gác Đêm. Trước khi tôi báo được thù thì không định quay về.”
Lê Văn Vân gật đầu: “Cũng được, dù sao sau này tôi cũng sẽ ở lại trong thành phố này, đến lúc đó cậu hành động cùng tôi là được.”
Hoàng Thi Kỳ không bác bỏ, sau đó cô ta vuốt bụng nói: “Chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, tôi sắp đói chết rồi.”
Lê Văn Vân gật đầu, bọn họ đón một chiếc taxi, sau khi nó đến thì Ngô Nghiêu chủ động ngồi ở trước.
Hoàng Thi Kỳ ở phía sau cứ luôn kéo tay Lê Văn Vân, giống như sợ anh rời khỏi vậy.
Lê Văn Vân để yên cho cô ta kéo như thế.
Khoảng mười hai giờ trưa, bọn họ đã thuận lợi đến nhà hàng Vinh Hoa.
Đây là một toà kiến trúc kiểu Trung Quốc, Lê Văn Vân nhìn qua, có vẻ tổng cộng có năm tầng.
Tuy nơi này khá đắt đỏ nhưng giống như Ngô Nghiêu nói, với danh tiếng là nhà hàng lớn nhất Lâm Hải nên đến giờ cơm vẫn tấp nập không ngớt như cũ.
Tất nhiên đa số người ra vào nơi này đều là những nhân sĩ tinh anh của Lâm Hải.
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Ở đây mà đi tầng càng cao, tiền nạp vào thẻ phải càng nhiều hơn sao?”
Ngô Nghiêu gật đầu đáp: “Ừm, nhưng chúng ta ăn ở tầng một là được rồi, dù sao tôi cảm thấy mấy tầng phía trên ngoại trừ ngồi khá thoải mái, điều kiện lớn hơn chút thì mùi vị không khác gì tầng dưới.”
Hoàng Thi Kỳ cắn răng, cô ta trừng mắt liếc Ngô Nghiêu: “Có phải cậu âm thầm đưa cô em nào đến ăn rồi không!”
Ngô Nghiêu hơi chột dạ trả lời: “Sao có thể, vì hiếu kính cô mà ngày nào tôi cũng siết chặt lưng quần để sống, cô cũng không cho phép tôi đi giết người kiếm tiền. Tôi nghèo như chó, làm gì có tiền để tán gái chứ.”
“Hừ!” Hoàng Thi Kỳ trừng mắt liếc anh ta.
Lê Văn Vân khẽ gật đầu: “Đi thôi, chúng ta ăn ở tầng một là được!”
Nói rồi ba người đi về phía cửa lớn.
Ở cửa có sáu người đẹp mặc sườn xám đang đứng hai hàng, nhìn thấy ba người Lê Văn Vân đến thì họ đồng loạt cúi đầu chào: “Hoan nghênh quý khách!”
Lê Văn Vân nghe thấy âm thanh êm tai thì cảm thấy chỉ tốn một nghìn đồng tiền đến đây nghe tiếng hoan nghênh này cũng đáng giá.
“Chào ngài, xin hỏi ngài đi tầng mấy dùng cơm.” Cùng lúc đó có một phụ nữ mặc sườn xám màu đen đung đưa cơ thể đi về phía bọn họ.
“Làm thẻ hội viên!” Lê Văn Vân cười đáp.
Ánh mắt người phụ nữ mặc sườn xám hơi sáng lên!
Lê Văn Vân không chú ý đến, khi bọn họ đi làm thẻ hội viên thì ở phía sau họ, Trương Dục cũng dẫn theo vài người tiến vào nhà hàng Vinh Hoa, cậu ta nhìn thấy Lê Văn Vân thì khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm!
Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, xoa xoa hốc mắt ướt át, cũng ôm chặt Hoàng Thi Kỳ vào trong lòng.
“Tôi biết ngay mà, anh chắc chắn sẽ không chết, anh chắc chắn sẽ không chết.” Hoàng Thi Kỳ hung hăng ôm Lê Văn Vân, sau đó cô vừa khóc vừa nói: “Chỉ là Đường Đường... Đường Đường, anh ấy mãi mãi không quay về nữa, tôi đã thấy đao xuyên qua thi thể của anh ấy, vì yểm hộ cho chúng ta rút lui, vì hoàn thành nhiệm vụ... tôi đã thấy anh ấy ngã xuống trong vũng máu nhưng tôi lại không thể làm gì được!”
Nghĩ đến một màn vào ba năm trước kia, Lê Văn Vân đang ôm Hoàng Thi Kỳ, nước mắt cũng chảy xuống theo!
“Anh ấy sẽ không chết, tôi thề, anh ấy sẽ không chết. Tôi sẽ làm thịt Bùi Nghênh Tùng, sẽ khiến cho toàn bộ tất cả thế lực ngầm khi trước tham dự cuộc chiến đó trả giá lớn!” Lê Văn Vân nghiến răng, giọng điệu kiên định.
Hoàng Thi Kỳ ôm Lê Văn Vân, ôm thật chặt, thân thể run rẩy không ngừng!
Cứ như vậy, hai người ôm nhau mười mấy phút, tâm trạng của Hoàng Thi Kỳ mới dịu đi. Cô ta hít mũi, Ngô Nghiêu đứng bên cạnh vội đưa giấy đến cho cô ta.
Vẻ mặt Ngô Nghiêu lúc này ngập tràn hưng phấn.
Ba năm rồi, cuối cùng đã nhìn thấy Lê Văn Vân.
Cuộc sống chịu đựng khổ cực của anh ta kết thúc rồi, anh ta không cần phải đi làm để nuôi vị dạ dày vương này nữa.
Anh ta có thể lắc mình trở thành một thổ hào hoành hành ngang ngược tại Lâm Hải! Tiêu tiền như nước ở khắp nơi!
Vì vậy, lúc này anh ta cũng muốn khóc, cuộc sống cực khổ đã kết thúc rồi.
Lê Văn Vân nhìn anh ta, trong lòng khẽ động hỏi: “Không phải tối qua cậu theo dõi tôi ở cửa quán bar Lưu Hoả chứ?”
“Ờ, quả nhiên hôm qua cậu đã phát hiện ra tôi rồi.” Ngô Nghiêu gãi đầu nói.
“Chút năng lực trinh sát này của cậu ở trước mặt anh ấy chỉ xem như là đánh rắm thôi.” Hoàng Thi Kỳ dụi dụi mũi rồi giới thiệu với Lê Văn Vân: “Đây là đồ đệ Ngô Nghiêu của tôi, ba năm trước cậu ấy được tôi cứu, anh thì sao? Làm sao anh trốn được vậy, đa số người lúc trước đều đã đuổi theo truy sát anh...”
Lê Văn Vân thở dài, có chút thổn thức nói ra: “Ba năm trước, tôi mang theo cái hộp sắt kia một mạch liều chết xông ra, sau đó được một người bình thường cứu nhưng bởi vì bị thương quá nặng mà tôi mất trí nhớ, rồi đến nhà người cứu tôi ở rể, tiếp theo lại bị mẹ vợ ghét bỏ các kiểu, mỗi ngày trằn trọc đi làm công trên bến tàu, lấy nghề chuyển gạch mà sống và nuôi đôi mẹ con đó...”
Hoàng Thi Kỳ dừng lại, tháo kính râm xuống lộ ra đôi mắt hơi đỏ: “Anh kết hôn rồi?”
“Ôi, đừng nói nữa, đã ly hôn rồi, mẹ vợ không chịu nổi việc tôi nghèo nên sau đó đi tìm con nhà giàu, bắt tôi ký thoả thuận ly hôn.” Lê Văn Vân nói: “Mãi đến không lâu trước đó Phạm Nhược Tuyết tìm được tôi mới giúp tôi khôi phục trí nhớ!”
“Phụt ha ha!” Hoàng Thi Kỳ bỗng bật cười: “Vậy kinh nghiệm ba năm này của anh phong phú hơn tôi nhiều.”
Lê Văn Vân sờ mũi, anh cũng có chút bất đắc dĩ khi nói về kinh nghiệm ba năm này. Có lẽ, sau khi trở về Người Gác Đêm thì sẽ bị cười nhạo rất lâu.
Phạm Nhược Tuyết bọn họ đã tuyên truyền chuyện nội bộ ở Người Gác Đêm ra ngoài.
“Cô thì sao? Sao sau khi bình phục vết thương lại không trở về Người Gác Đêm? Bọn họ vẫn luôn tìm cô, không lâu trước đây mới phát hiện hành tung của cô.” Lê Văn Vân hỏi: “Bác sĩ Phạm còn kêu sau khi tôi đến Lâm Hải thì chú ý tình hình của cô, không ngờ kết quả là cô tìm được tôi trước.”
Hoàng Thi Kỳ nhíu mày nói: “Trước khi báo được thù thì tôi sẽ không quay về! Sau khi trở về sẽ phải đi khắp nơi chấp hành nhiệm vụ, hoàn toàn không có thời gian, ba năm qua tôi vẫn luôn săn giết người của trận chiến khi trước. Còn anh? Sao sau khi khôi phục trí nhớ cũng không trở về?”
“Bọn họ nói tôi ẩn nấp trong thành phố sẽ có thể phối hợp với bọn họ tốt hơn. Tôi thấy cũng có lý nên ở lại.” Lê Văn Vân cười đáp.
“Ha ha!” Hoàng Thi Kỳ cười lạnh.
“Sao thế?” Lê Văn Vân hỏi.
“Không có gì.” Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: “Tôi đói bụng! Mời tôi ăn cơm, tôi muốn ăn món đắt nhất và tốt nhất. Ba năm này, mỗi ngày tên đồ đệ phế vật đi theo tôi đều ăn thực phẩm rác, vì tránh mặt Người Gác Đêm mà tôi cũng không dám dùng đến thẻ ngân hàng và tài sản của tôi. Tôi đã bị gầy rồi!”
Ngô Nghiêu ở bên cạnh liếc mắt khinh thường!
Trong lòng thì chửi ầm lên: “Ngày nào cô cũng ăn nhiều giống như heo vậy, là ông đây bị đói đến gầy có được không?”
Đương nhiên những lời này anh ta cũng không dám nói ra.
“Được, đi đâu ăn thì tuỳ cô!” Lê Văn Vân cười nói: “Hôm nay nhất định để cô ăn thỏa mãn mới thôi.”
Ánh mắt Ngô Nghiêu khẽ sáng lên: “Tôi biết nhà hàng tốt nhất ở Lâm Hải, chỉ là nó hơi đắt.”
“Cậu biết mà cậu không dẫn tôi đi!” Hoàng Thi Kỳ trừng mắt liếc anh ta.
“Bà cô của tôi ơi.” Ngô Nghiêu cười khổ: “Nhà hàng kia tên là Vinh Hoa, nhà hàng chuyên phục vụ người có tiền và áp dụng chế độ hội viên, nạp năm vạn có thể lấy được thẻ hội viên hắc thiết để tiến vào sảnh tầng một của họ ăn cơm, người ở tầng một đều tiêu xài từ một nghìn trở lên, với sức ăn như heo của cô thì e rằng chúng ta đi ăn một bữa tôi cũng sẽ trực tiếp phá sản.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi kinh ngạc, nghe ra thì nhà hàng này và tiệm cơm Vạn Hào của Giang Thành có vài điểm giống nhau!
“Cậu nói ai là heo?” Hoàng Thi Kỳ liếc xéo anh ta.
“Là tôi, là tôi!” Ngô Nghiêu vội trả lời.
Lê Văn Vân vui vẻ, anh nhìn Ngô Nghiêu, sau đó nói: “Tên đồ đệ này của cô cũng hơi thú vị.”
Hoàng Thi Kỳ đắc ý nói: “Người ngốc một chút, tôi đích thân dạy dỗ ba năm mà mới trở thành người thứ năm trên bảng xếp hạng sát thủ ngầm, đúng là rác rưởi. Phải biết là anh vào Người Gác Đêm ba năm đã trở thành Số Không, tôi cũng chỉ bỏ ra thời gian năm năm để thành Số Hai. Khi đó chúng ta đi dạo quanh Nhân Gian Đạo của bảng xếp hạng sát thủ ngầm thì cậu ấy còn dưới đáy, ba năm sau mới xếp đến vị trí thứ năm, đúng là rác rưởi!”
Ngô Nghiêu cười ngại ngùng!
Lúc này Hoàng Thi Kỳ mới nói: “Đúng rồi, lần này còn có một chuyện, chính là hi vọng anh dẫn tên này vào trong Người Gác Đêm. Trước khi tôi báo được thù thì không định quay về.”
Lê Văn Vân gật đầu: “Cũng được, dù sao sau này tôi cũng sẽ ở lại trong thành phố này, đến lúc đó cậu hành động cùng tôi là được.”
Hoàng Thi Kỳ không bác bỏ, sau đó cô ta vuốt bụng nói: “Chúng ta nhanh đi ăn cơm đi, tôi sắp đói chết rồi.”
Lê Văn Vân gật đầu, bọn họ đón một chiếc taxi, sau khi nó đến thì Ngô Nghiêu chủ động ngồi ở trước.
Hoàng Thi Kỳ ở phía sau cứ luôn kéo tay Lê Văn Vân, giống như sợ anh rời khỏi vậy.
Lê Văn Vân để yên cho cô ta kéo như thế.
Khoảng mười hai giờ trưa, bọn họ đã thuận lợi đến nhà hàng Vinh Hoa.
Đây là một toà kiến trúc kiểu Trung Quốc, Lê Văn Vân nhìn qua, có vẻ tổng cộng có năm tầng.
Tuy nơi này khá đắt đỏ nhưng giống như Ngô Nghiêu nói, với danh tiếng là nhà hàng lớn nhất Lâm Hải nên đến giờ cơm vẫn tấp nập không ngớt như cũ.
Tất nhiên đa số người ra vào nơi này đều là những nhân sĩ tinh anh của Lâm Hải.
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Ở đây mà đi tầng càng cao, tiền nạp vào thẻ phải càng nhiều hơn sao?”
Ngô Nghiêu gật đầu đáp: “Ừm, nhưng chúng ta ăn ở tầng một là được rồi, dù sao tôi cảm thấy mấy tầng phía trên ngoại trừ ngồi khá thoải mái, điều kiện lớn hơn chút thì mùi vị không khác gì tầng dưới.”
Hoàng Thi Kỳ cắn răng, cô ta trừng mắt liếc Ngô Nghiêu: “Có phải cậu âm thầm đưa cô em nào đến ăn rồi không!”
Ngô Nghiêu hơi chột dạ trả lời: “Sao có thể, vì hiếu kính cô mà ngày nào tôi cũng siết chặt lưng quần để sống, cô cũng không cho phép tôi đi giết người kiếm tiền. Tôi nghèo như chó, làm gì có tiền để tán gái chứ.”
“Hừ!” Hoàng Thi Kỳ trừng mắt liếc anh ta.
Lê Văn Vân khẽ gật đầu: “Đi thôi, chúng ta ăn ở tầng một là được!”
Nói rồi ba người đi về phía cửa lớn.
Ở cửa có sáu người đẹp mặc sườn xám đang đứng hai hàng, nhìn thấy ba người Lê Văn Vân đến thì họ đồng loạt cúi đầu chào: “Hoan nghênh quý khách!”
Lê Văn Vân nghe thấy âm thanh êm tai thì cảm thấy chỉ tốn một nghìn đồng tiền đến đây nghe tiếng hoan nghênh này cũng đáng giá.
“Chào ngài, xin hỏi ngài đi tầng mấy dùng cơm.” Cùng lúc đó có một phụ nữ mặc sườn xám màu đen đung đưa cơ thể đi về phía bọn họ.
“Làm thẻ hội viên!” Lê Văn Vân cười đáp.
Ánh mắt người phụ nữ mặc sườn xám hơi sáng lên!
Lê Văn Vân không chú ý đến, khi bọn họ đi làm thẻ hội viên thì ở phía sau họ, Trương Dục cũng dẫn theo vài người tiến vào nhà hàng Vinh Hoa, cậu ta nhìn thấy Lê Văn Vân thì khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.