Chương 308: Bị chặn lại
Chiến Thần
12/04/2022
Lê Văn Vân không quan tâm đến chuyện ở Lâm Hải.
Theo bọn họ thấy, Doãn Thi Đan chỉ là cô gái làm việc bình thường, cộng thêm thời gian cô ta chọn đến đây mỗi ngày, trong căn nhà rộng lớn chỉ có một mình Liễu Ngọc.
Liễu Ngọc chẳng hề để tâm, cô ấy không cảm thấy dưới tình huống Lê Văn Vân đã có được người đẹp đỉnh cấp như Đỗ Tịch Tịch, lại còn coi trọng Doãn Thi Đan, nên cô ấy chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Cứ như thế, ngày nào Doãn Thi Đan cũng chọn thời gian này để đến nhà, còn mục đích của cô ta, e rằng ngoại trừ bản thân cô ta thì chẳng còn ai biết nữa.
...
Lúc này, Lê Văn Vân đang dùng bữa cùng nhóm bạn của mình.
Đến khi mọi người ăn tối xong, đã tám chín giờ tối.
Cả người Lê Văn Vân hơi suy yếu, bởi vì cơ thể anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên sau khi Phạm Nhược Tuyết lên tiếng, mọi người đã đề nghị người nào về nhà của người nấy.
Đương nhiên, Hoàng Gia Gia và Cố Bạch đã sớm bàn bạc ra ngoài đi chơi rồi, theo cách nói của Hoàng Gia Gia, anh ta phải đưa Cố Bạch đi chơi vào ban đêm để mở mang tầm mắt.
Bình thường trông Lý Thu có vẻ rất thành thật, không biết Hoàng Gia Gia đã nói gì với anh ta mà mắt anh ta cũng sáng lên, nói rằng tâm trạng của anh ta cũng đang buồn bực, nên muốn đi uống rượu hay gì đó.
Lê Văn Vân không còn gì để nói, Phạm Nhược Tuyết càng khinh thường bọn họ, dứt khoát kéo Lê Văn Vân rời đi. Ăn cơm xong, mọi người đều tự đi chơi, Hoàng Gia Gia thì lái xe chở hai người Cố Bạch.
Còn Phạm Nhược Tuyết thì lái xe chở Lê Văn Vân và Trương Vãn Hà.
Bởi vì Hoàng Gia Gia muốn đi chơi riêng, nên Đặng Hân Hân định đưa Hoàng Hân về nhà. Còn mấy người Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm thì lái một chiếc xe khác.
Sau đó bốn chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi Tam Hợp Lâu.
Chỉ có một con đường chạy tới Yên Kinh, cho nên mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định, rồi chạy về phía trước.
Bọn họ vừa rời đi thì đám người Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường cũng lái xe bám sát theo sau.
Mấy người Lê Văn Vân lái xe chưa được bao lâu thì chợt nhíu mày, phát hiện ra ở phía trước không xa có mấy chiếc xe đang chặn đường bọn họ.
Bởi vì Tam Hợp Lâu nằm ở vùng ngoại ô, hơn nữa bây giờ đã tám chín giờ tối, nên không có nhiều người qua lại ở trên đường, đám người này chặn đường lại chỉ nhường ra một làn xe để đi qua là đủ rồi.
Sau khi xe của mấy người Lê Văn Vân tới gần thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra, làn đường bên kia cũng bị chặn lại.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Phạm Nhược Tuyết đành phải ngừng xe lại, rồi mấy người Hoàng Gia Gia ở phía sau cũng ngừng theo.
“Hả?” Lê Văn Vân cau mày liếc nhìn.
Lúc này bên cạnh mấy chiếc xe chắn ngang đường này đều có một đám người đang đứng, cười như không cười nhìn bọn họ.
Két!
Cùng lúc đó, phía sau bọn họ cũng vang lên tiếng ngừng xe.
“Để em xuống xem thử chuyện gì đang xảy ra.” Phạm Nhược Tuyết cau mày nói.
Bây giờ Lê Văn Vân đang bị thương, tất nhiên sẽ không có ý định muốn đi xuống.
Phạm Nhược Tuyết vừa mới đi xuống thì một giọng nói đã vang lên ở phía sau bọn họ: "Vương Giai Kỳ, Long Nhã Lâm, hai cô hãy dẫn bạn của các cô rời đi đi, chuyện này không liên quan gì đến các cô."
Lê Văn Vân thò đầu ra khỏi cửa sổ liếc nhìn, rồi phát hiện người đang lên tiếng là Đỗ Dĩ Húc.
Trên mặt anh ta đang cười khẩy, còn Trịnh Cường đứng bên cạnh anh ta thì mặt mày phấn khích.
Bây giờ đã rất rõ ràng rồi, là do bọn họ sắp xếp người chặn xe bọn anh lại.
Hoàng Gia Gia bước xuống xe, cau mày hỏi: "Anh Đỗ, ý anh là sao?"
“Anh cũng ở đây sao?” Đỗ Dĩ Húc cau mày liếc nhìn Hoàng Gia Gia, khi nhìn thấy Cố Bạch đang ở trong xe của Hoàng Gia Gia thì anh ta khẽ nhăn mày, rồi lại nhìn Lê Văn Vân ở trước mặt.
Quả thật, Đỗ Dĩ Húc có hơi bất ngờ.
Trong đoàn xe này gồm có người nhà họ Vương, họ Long và họ Hoàng.
Với đội hình và sự kết hợp như vậy, ngay cả anh ta cũng phải cân nhắc một chút.
Nhưng nghĩ đến chuyện bị Cố Bạch chỉ thẳng vào mặt mắng ở Tam Hợp Lâu lúc trước, anh ta vẫn không thể nuốt trôi cơn giận, nên nói với Hoàng Gia Gia: "Tự anh rời đi đi, chuyện này không liên quan gì đến anh."
Lúc này, Cố Bạch và Lý Thu cũng bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, Cố Bạch liếc nhìn Đỗ Dĩ Húc nói: "Hóa ra là do thằng nhãi nhà cậu sắp xếp à, sao nào? Cậu định dọn đường cho chúng tôi à?"
Đỗ Dĩ Húc còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Cường đã cười khẩy: "Chúng tôi dọn đường cho các anh ư? Các anh cũng xứng sao? Chúng tôi chỉ muốn nói cho các anh biết, nơi này là Yên Kinh, cho dù mấy người có là rồng cũng phải cuộn mình khi đứng trước mặt Đỗ Dĩ Húc và tôi, biết chưa?"
Cố Bạch vui vẻ, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nhìn về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nói về phía xe của Vương Giai Kỳ và Đặng Hân Hân ở bên cạnh: "Mấy cô cứ đi trước đi."
Vương Giai Kỳ và Đặng Hân Hân đều sửng sốt, nhưng bọn họ vẫn nghe theo lời Lê Văn Vân.
Vương Giai Kỳ biết Lê Văn Vân rất lợi hại, nhưng cô ấy vẫn hơi lo lắng, dù sao thì bây giờ Lê Văn Vân cũng đang bị thương.
Về phần Đặng Hân Hân, cô gần như nghe theo một trăm phần trăm yêu cầu của Lê Văn Vân.
Bên kia chủ động nhường ra một con đường chứ không ngăn cản bọn họ, dù gì cũng liên quan đến người của nhà họ Vương, họ Long và họ Hoàng.
Đợi sau bọn họ rời đi rồi, lại có hai người đứng ra chặn con đường đó.
“Anh còn chưa đi hay sao?” Đúng lúc này, Đỗ Dĩ Húc nhìn chằm chằm Hoàng Gia Gia hỏi.
Hoàng Gia Gia rụt cổ lại, hình như hơi sợ Đỗ Dĩ Húc.
Là một trong bốn cậu chủ Yên Kinh, không có bao nhiêu người khiến anh ta phải kiêng kỵ, ngoài người nhà họ Lý, Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường.
Nhà họ Lý vừa có tiền vừa có quyền, lại làm việc quái gở.
Mặc dù nhà họ Đỗ không giàu có như vậy, nhưng bọn họ có một siêu cấp thực thụ tọa trấn, hơn nữa còn xếp thứ tư trong Thiên Bảng, có địa vị khá cao.
Còn gia đình Trịnh Cường thì làm ăn ở khu bất hợp pháp, có mối quan hệ phức tạp rối ren, hơn nữa còn có thủ đoạn đê hèn.
Tất nhiên, Hoàng Gia Gia cũng không giao du với mấy người này.
Nghe Đỗ Dĩ Húc nói thế, anh ta liền nhíu mày.
Đúng lúc này, Cố Bạch choàng vai anh ta nói: "Cậu cứ vào trong xe ngồi đi, lát nữa cậu còn phải dẫn chúng ta đi thám hiểm nữa đấy."
Đỗ Dĩ Húc cười khẩy: "Thám hiểm ư? Anh cảm thấy các anh vẫn còn cơ hội để đi chơi sao? Bây chúng ta có thể nói chuyện được rồi."
Dứt lời, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân, hờ hững nói: "Lê Văn Vân, anh mau bước xuống xe cho tôi! Từ hôm nay trở đi, anh phải tránh xa Nhan Như Tuyết một chút cho tôi."
Sau đó anh ta tiếp tục nhìn Cố Bạch nói: "Còn anh, nếu bây giờ anh xin lỗi tôi, có lẽ tâm trạng tôi sẽ trở nên tốt hơn mà nhẹ tay với anh."
Lúc nói, khuôn mặt và giọng điệu của anh ta tràn đầy vẻ khinh thường.
Cố Bạch và Lý Thu liếc nhìn nhau, sau đó khóe miệng nở nụ cười, Cố Bạch cười ha hả nói: "Bác sĩ Phạm, cô hãy lái xe chở lão đại rời đi đi, còn chuyện ở đây cứ giao lại cho chúng tôi. Lão đại, anh không có ý kiến gì chứ?"
Lê Văn Vân liếc nhìn đám người bên ngoài, có khoảng chục người đang chắn đường, trong đó có khoảng sáu bảy đỉnh cấp, mà điều này với Cố Bạch và Lý Thu thì không có vấn đề gì to tát.
Nhưng để cho an toàn, Lê Văn Vân liếc nhìn Trương Vãn Hà, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Trương Vãn Hà đã hiểu ý của Lê Văn Vân rồi, sau đó cô ấy chủ động mở cửa bước xuống xe.
"Các anh có nhà ở Yên Kinh không? Khi nào làm xong chuyện rồi thì đi tìm một nơi để ở đi, rồi ngày mai tôi sẽ tìm các anh." Lê Văn Vân nói.
“Được, anh mau quay về dưỡng thương đi!” Trương Vãn Hà nói với Lê Văn Vân.
Nghe thấy đoạn đối thoại của mấy người Lê Văn Vân hoàn toàn không có ý đặt mình vào mắt thì Đỗ Dĩ Húc sắp tức đến nổ phổi.
Ở Yên Kinh, anh ta chưa bao giờ bị người khác khinh thường như vậy.
"Lê Văn Vân, đến bây giờ rồi mà anh vẫn còn giả vờ làm đại ca với tôi sao? Anh cảm thấy hôm nay các anh có thể đi được không?" Đỗ Dĩ Húc cười khẩy nói: "Đương nhiên, nếu người đẹp lái xe bên cạnh anh đồng ý ngủ với tôi một đêm, có lẽ tâm trạng tôi sẽ tốt lên, rồi cứ thể thả cho các anh đi."
“Mấy người đánh chết cậu ta cho tôi!” Giọng nói lạnh lùng của Phạm Nhược Tuyết bỗng vang lên.
Lê Văn Vân cũng khẽ cười nói: "Cậu quay về nói với Đỗ Tắc Thành rằng, hôm khác tôi sẽ đích thân tới chào hỏi ông ta."
Dứt lời, Phạm Nhược Tuyết đã khởi động xe.
“Ngăn bọn họ lại cho tôi!” Đỗ Dĩ Húc quát lớn về phía mấy người chặn xe ở phía bên kia.
“Ai dám ngăn cản thì người đó sẽ chết!” Giọng nói của Trương Vãn Hà vang lên, dứt lời, Trương Vãn Hà đã di chuyển, gần như chỉ trong tích tắc, hai người đang ngăn cản ở giữa đường đã bị Trương Vãn Hà xử lý tránh qua một bên.
Đồng thời, Cố Bạch và Lý Thu cũng đã di chuyển.
Phạm Nhược Tuyết lái xe, chở Lê Văn Vân chạy qua chỗ bị chặn lại, sau lưng bọn họ vang lên tiếng la hét thảm thiết.
Theo bọn họ thấy, Doãn Thi Đan chỉ là cô gái làm việc bình thường, cộng thêm thời gian cô ta chọn đến đây mỗi ngày, trong căn nhà rộng lớn chỉ có một mình Liễu Ngọc.
Liễu Ngọc chẳng hề để tâm, cô ấy không cảm thấy dưới tình huống Lê Văn Vân đã có được người đẹp đỉnh cấp như Đỗ Tịch Tịch, lại còn coi trọng Doãn Thi Đan, nên cô ấy chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Cứ như thế, ngày nào Doãn Thi Đan cũng chọn thời gian này để đến nhà, còn mục đích của cô ta, e rằng ngoại trừ bản thân cô ta thì chẳng còn ai biết nữa.
...
Lúc này, Lê Văn Vân đang dùng bữa cùng nhóm bạn của mình.
Đến khi mọi người ăn tối xong, đã tám chín giờ tối.
Cả người Lê Văn Vân hơi suy yếu, bởi vì cơ thể anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên sau khi Phạm Nhược Tuyết lên tiếng, mọi người đã đề nghị người nào về nhà của người nấy.
Đương nhiên, Hoàng Gia Gia và Cố Bạch đã sớm bàn bạc ra ngoài đi chơi rồi, theo cách nói của Hoàng Gia Gia, anh ta phải đưa Cố Bạch đi chơi vào ban đêm để mở mang tầm mắt.
Bình thường trông Lý Thu có vẻ rất thành thật, không biết Hoàng Gia Gia đã nói gì với anh ta mà mắt anh ta cũng sáng lên, nói rằng tâm trạng của anh ta cũng đang buồn bực, nên muốn đi uống rượu hay gì đó.
Lê Văn Vân không còn gì để nói, Phạm Nhược Tuyết càng khinh thường bọn họ, dứt khoát kéo Lê Văn Vân rời đi. Ăn cơm xong, mọi người đều tự đi chơi, Hoàng Gia Gia thì lái xe chở hai người Cố Bạch.
Còn Phạm Nhược Tuyết thì lái xe chở Lê Văn Vân và Trương Vãn Hà.
Bởi vì Hoàng Gia Gia muốn đi chơi riêng, nên Đặng Hân Hân định đưa Hoàng Hân về nhà. Còn mấy người Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm thì lái một chiếc xe khác.
Sau đó bốn chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi Tam Hợp Lâu.
Chỉ có một con đường chạy tới Yên Kinh, cho nên mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định, rồi chạy về phía trước.
Bọn họ vừa rời đi thì đám người Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường cũng lái xe bám sát theo sau.
Mấy người Lê Văn Vân lái xe chưa được bao lâu thì chợt nhíu mày, phát hiện ra ở phía trước không xa có mấy chiếc xe đang chặn đường bọn họ.
Bởi vì Tam Hợp Lâu nằm ở vùng ngoại ô, hơn nữa bây giờ đã tám chín giờ tối, nên không có nhiều người qua lại ở trên đường, đám người này chặn đường lại chỉ nhường ra một làn xe để đi qua là đủ rồi.
Sau khi xe của mấy người Lê Văn Vân tới gần thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra, làn đường bên kia cũng bị chặn lại.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Phạm Nhược Tuyết đành phải ngừng xe lại, rồi mấy người Hoàng Gia Gia ở phía sau cũng ngừng theo.
“Hả?” Lê Văn Vân cau mày liếc nhìn.
Lúc này bên cạnh mấy chiếc xe chắn ngang đường này đều có một đám người đang đứng, cười như không cười nhìn bọn họ.
Két!
Cùng lúc đó, phía sau bọn họ cũng vang lên tiếng ngừng xe.
“Để em xuống xem thử chuyện gì đang xảy ra.” Phạm Nhược Tuyết cau mày nói.
Bây giờ Lê Văn Vân đang bị thương, tất nhiên sẽ không có ý định muốn đi xuống.
Phạm Nhược Tuyết vừa mới đi xuống thì một giọng nói đã vang lên ở phía sau bọn họ: "Vương Giai Kỳ, Long Nhã Lâm, hai cô hãy dẫn bạn của các cô rời đi đi, chuyện này không liên quan gì đến các cô."
Lê Văn Vân thò đầu ra khỏi cửa sổ liếc nhìn, rồi phát hiện người đang lên tiếng là Đỗ Dĩ Húc.
Trên mặt anh ta đang cười khẩy, còn Trịnh Cường đứng bên cạnh anh ta thì mặt mày phấn khích.
Bây giờ đã rất rõ ràng rồi, là do bọn họ sắp xếp người chặn xe bọn anh lại.
Hoàng Gia Gia bước xuống xe, cau mày hỏi: "Anh Đỗ, ý anh là sao?"
“Anh cũng ở đây sao?” Đỗ Dĩ Húc cau mày liếc nhìn Hoàng Gia Gia, khi nhìn thấy Cố Bạch đang ở trong xe của Hoàng Gia Gia thì anh ta khẽ nhăn mày, rồi lại nhìn Lê Văn Vân ở trước mặt.
Quả thật, Đỗ Dĩ Húc có hơi bất ngờ.
Trong đoàn xe này gồm có người nhà họ Vương, họ Long và họ Hoàng.
Với đội hình và sự kết hợp như vậy, ngay cả anh ta cũng phải cân nhắc một chút.
Nhưng nghĩ đến chuyện bị Cố Bạch chỉ thẳng vào mặt mắng ở Tam Hợp Lâu lúc trước, anh ta vẫn không thể nuốt trôi cơn giận, nên nói với Hoàng Gia Gia: "Tự anh rời đi đi, chuyện này không liên quan gì đến anh."
Lúc này, Cố Bạch và Lý Thu cũng bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, Cố Bạch liếc nhìn Đỗ Dĩ Húc nói: "Hóa ra là do thằng nhãi nhà cậu sắp xếp à, sao nào? Cậu định dọn đường cho chúng tôi à?"
Đỗ Dĩ Húc còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Cường đã cười khẩy: "Chúng tôi dọn đường cho các anh ư? Các anh cũng xứng sao? Chúng tôi chỉ muốn nói cho các anh biết, nơi này là Yên Kinh, cho dù mấy người có là rồng cũng phải cuộn mình khi đứng trước mặt Đỗ Dĩ Húc và tôi, biết chưa?"
Cố Bạch vui vẻ, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nhìn về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nói về phía xe của Vương Giai Kỳ và Đặng Hân Hân ở bên cạnh: "Mấy cô cứ đi trước đi."
Vương Giai Kỳ và Đặng Hân Hân đều sửng sốt, nhưng bọn họ vẫn nghe theo lời Lê Văn Vân.
Vương Giai Kỳ biết Lê Văn Vân rất lợi hại, nhưng cô ấy vẫn hơi lo lắng, dù sao thì bây giờ Lê Văn Vân cũng đang bị thương.
Về phần Đặng Hân Hân, cô gần như nghe theo một trăm phần trăm yêu cầu của Lê Văn Vân.
Bên kia chủ động nhường ra một con đường chứ không ngăn cản bọn họ, dù gì cũng liên quan đến người của nhà họ Vương, họ Long và họ Hoàng.
Đợi sau bọn họ rời đi rồi, lại có hai người đứng ra chặn con đường đó.
“Anh còn chưa đi hay sao?” Đúng lúc này, Đỗ Dĩ Húc nhìn chằm chằm Hoàng Gia Gia hỏi.
Hoàng Gia Gia rụt cổ lại, hình như hơi sợ Đỗ Dĩ Húc.
Là một trong bốn cậu chủ Yên Kinh, không có bao nhiêu người khiến anh ta phải kiêng kỵ, ngoài người nhà họ Lý, Đỗ Dĩ Húc và Trịnh Cường.
Nhà họ Lý vừa có tiền vừa có quyền, lại làm việc quái gở.
Mặc dù nhà họ Đỗ không giàu có như vậy, nhưng bọn họ có một siêu cấp thực thụ tọa trấn, hơn nữa còn xếp thứ tư trong Thiên Bảng, có địa vị khá cao.
Còn gia đình Trịnh Cường thì làm ăn ở khu bất hợp pháp, có mối quan hệ phức tạp rối ren, hơn nữa còn có thủ đoạn đê hèn.
Tất nhiên, Hoàng Gia Gia cũng không giao du với mấy người này.
Nghe Đỗ Dĩ Húc nói thế, anh ta liền nhíu mày.
Đúng lúc này, Cố Bạch choàng vai anh ta nói: "Cậu cứ vào trong xe ngồi đi, lát nữa cậu còn phải dẫn chúng ta đi thám hiểm nữa đấy."
Đỗ Dĩ Húc cười khẩy: "Thám hiểm ư? Anh cảm thấy các anh vẫn còn cơ hội để đi chơi sao? Bây chúng ta có thể nói chuyện được rồi."
Dứt lời, anh ta lại nhìn Lê Văn Vân, hờ hững nói: "Lê Văn Vân, anh mau bước xuống xe cho tôi! Từ hôm nay trở đi, anh phải tránh xa Nhan Như Tuyết một chút cho tôi."
Sau đó anh ta tiếp tục nhìn Cố Bạch nói: "Còn anh, nếu bây giờ anh xin lỗi tôi, có lẽ tâm trạng tôi sẽ trở nên tốt hơn mà nhẹ tay với anh."
Lúc nói, khuôn mặt và giọng điệu của anh ta tràn đầy vẻ khinh thường.
Cố Bạch và Lý Thu liếc nhìn nhau, sau đó khóe miệng nở nụ cười, Cố Bạch cười ha hả nói: "Bác sĩ Phạm, cô hãy lái xe chở lão đại rời đi đi, còn chuyện ở đây cứ giao lại cho chúng tôi. Lão đại, anh không có ý kiến gì chứ?"
Lê Văn Vân liếc nhìn đám người bên ngoài, có khoảng chục người đang chắn đường, trong đó có khoảng sáu bảy đỉnh cấp, mà điều này với Cố Bạch và Lý Thu thì không có vấn đề gì to tát.
Nhưng để cho an toàn, Lê Văn Vân liếc nhìn Trương Vãn Hà, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Trương Vãn Hà đã hiểu ý của Lê Văn Vân rồi, sau đó cô ấy chủ động mở cửa bước xuống xe.
"Các anh có nhà ở Yên Kinh không? Khi nào làm xong chuyện rồi thì đi tìm một nơi để ở đi, rồi ngày mai tôi sẽ tìm các anh." Lê Văn Vân nói.
“Được, anh mau quay về dưỡng thương đi!” Trương Vãn Hà nói với Lê Văn Vân.
Nghe thấy đoạn đối thoại của mấy người Lê Văn Vân hoàn toàn không có ý đặt mình vào mắt thì Đỗ Dĩ Húc sắp tức đến nổ phổi.
Ở Yên Kinh, anh ta chưa bao giờ bị người khác khinh thường như vậy.
"Lê Văn Vân, đến bây giờ rồi mà anh vẫn còn giả vờ làm đại ca với tôi sao? Anh cảm thấy hôm nay các anh có thể đi được không?" Đỗ Dĩ Húc cười khẩy nói: "Đương nhiên, nếu người đẹp lái xe bên cạnh anh đồng ý ngủ với tôi một đêm, có lẽ tâm trạng tôi sẽ tốt lên, rồi cứ thể thả cho các anh đi."
“Mấy người đánh chết cậu ta cho tôi!” Giọng nói lạnh lùng của Phạm Nhược Tuyết bỗng vang lên.
Lê Văn Vân cũng khẽ cười nói: "Cậu quay về nói với Đỗ Tắc Thành rằng, hôm khác tôi sẽ đích thân tới chào hỏi ông ta."
Dứt lời, Phạm Nhược Tuyết đã khởi động xe.
“Ngăn bọn họ lại cho tôi!” Đỗ Dĩ Húc quát lớn về phía mấy người chặn xe ở phía bên kia.
“Ai dám ngăn cản thì người đó sẽ chết!” Giọng nói của Trương Vãn Hà vang lên, dứt lời, Trương Vãn Hà đã di chuyển, gần như chỉ trong tích tắc, hai người đang ngăn cản ở giữa đường đã bị Trương Vãn Hà xử lý tránh qua một bên.
Đồng thời, Cố Bạch và Lý Thu cũng đã di chuyển.
Phạm Nhược Tuyết lái xe, chở Lê Văn Vân chạy qua chỗ bị chặn lại, sau lưng bọn họ vang lên tiếng la hét thảm thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.