Chương 372: Bố, cứu con!
Chiến Thần
06/05/2022
“Lệnh bài thánh chủ!" Chớp mắt một cái, cả người Nato đơ cứng, hoảng sợ kêu lên thất thanh, anh ta nhìn lệnh bài trên mặt đất, cơ thể vô lực ngã ngồi trên nền đất lạnh giá.
Lệnh bài màu vàng, có vẻ như nó được chế tạo bằng đồng, mà hiện tại, mặt trái của lệnh bài có khắc một chữ "Tây"!
Ở trong thành phố này, Hodges là người thống trị toàn bộ thành phố. Dưới trướng Hodges có bốn vị thánh chủ ở bốn khu vực đông, tây, nam, bắc!
Lúc trước, khi Lê Văn Vân đặt chân vào khu Tội Ác, mục đích chính thời điểm đó của anh là ám sát thánh chủ khu vực phía tây, người đó vốn là một siêu cấp.
Cuối cùng, Lê Văn Vân đã dùng thân phận đỉnh cấp đi khiêu chiến với ông ta, và sau khi giành chiến thắng trước người đó Lê Văn Vân chính thức trở thành thánh chủ khu vực phía tây. Mà lệnh bài thánh chủ cũng đã rơi vào tay Lê Văn Vân từ lúc ấy.
Sau khi nói một câu với Nato, thì ngay tức khắc, một đám người đằng sau ai nấy cũng bắt đầu tỏ vẻ kinh hãi. Mắt bọn họ lúc này dường như đã dán chặt vào miếng lệnh bài nằm trên mặt đấy, trong khoảnh khắc ấy, cơ thể ai nấy cũng phải run rẩy.
Người của Phất Lai, đặc biệt là những người thuộc đỉnh cấp, trước đó đều từng giao chiến với Lê Văn Vân.
Ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ chưa từng nghĩ Lê Văn Vân và người trước kia lại là cùng một người, hơn nữa đại đa số mọi người đều chưa được thấy qua dung mạo của Lê Văn Vân.
Mà trong suốt năm năm trở lại đây, Lê Văn Vân cũng chưa từng xuất hiện ở thành phố này.
Vậy mà lúc này, lệnh bài thánh chủ của khu vực phía tây lại xuất hiện thêm lần nữa.
Bọn họ nhìn Lê Văn Vân đang đứng trước mặt, trong óc mỗi người hiện lên một bóng người, sau đó, bóng người ấy dần dần trùng khớp với người đang đứng trước mặt họ!
“Đúng là anh ta!" Có người hoảng sợ kêu lên thất thanh, sau đó không làm chủ nổi bản thân, cơ thể tự động lui về phía sau một bước!
Bóng người đó, sát phạt quyết đoán, hồi đó khi thành danh ở khu vực phía tây đã tạo ra một cơn lốc trong toàn khu Tội Ác. Mà người đứng đầu Phất Lai hiện tại của bọn họ, dường như trước đó đã từng bị Lê Văn Vân phế truất, cuối cùng phải trốn khỏi khu Tội Ác, sống chui rúc trên một đảo nhỏ trong rừng rậm, mãi đến khi Lê Văn Vân rời đi, mới có người dám chạy tới tìm rồi đưa ông ta trở về!
Mà hiện tại, người này lại quay về rồi!
Anh trở lại đây và cầm theo lệnh bài thánh chủ, hơn nữa còn tìm thẳng tới tận cửa, sau đó... Ra tay.
Có người lặng lẽ lui ra ngoài, lén gọi một cuộc điện thoại về cho Phất Lai.
Mà lúc Lê Văn Vân tới đây, anh cũng đã nghĩ tới chuyện sẽ để lộ thân phận trước mặt Phất Lai.
Anh bước từng bước, chậm rãi đi về phía Nato.
Nato nghĩ tới danh tiếng của Lê Văn Vân khi trước, cả người ngồi bệt dưới đất, trên trán mồ hôi chảy đầm đìa, cơ thể thì đang không ngừng run rẩy.
“Tôi.... Tôi..." Miệng anh ta liên tục mấp máy, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời dù chỉ một chữ, anh ta liên tục lùi về sau, giờ phút này đây, sự sợ hãi đã bao trùm khắp khuôn mặt anh ta!
Anh ta biết rõ, năm năm trước, thời điểm đối đầu với người đàn ông này, bố anh ta đã bị hành thảm hại đến cỡ nào.
“Anh... Bọn họ chỉ là hai kẻ nghèo hèn, tôi không biết... Tôi không biết họ có quan hệ với ngài, tôi..." Anh ta sợ đến nỗi ứa nước mắt, Lê Văn Vân tới gần, Nato lại càng sợ hơn, sợ tới nỗi đái ra quần.
“Đưa người ra ngoài cho tôi." Lê Văn Vân lạnh giọng nói.
Nato vội gật đầu, một người té ngã lộn nhào vẫn vội bò dậy chạy vọt vào bên trong, Cố Bạch hơi không yên tâm, nên đi theo sau người kia chạy vào bên trong biệt thự.
Chỉ còn lại mấy người Lê Văn Vân đứng ở đó!
Trong khoảng thời gian này, Phạm Nhược Tuyết cũng đã hiểu hơn về thành phố, cô kinh ngạc nhìn về phía Lê Văn Vân. Thời gian này, Lê Văn Vân thật sự có phần kín tiếng, mà lúc này, vào khoảnh khắc Lê Văn Vân ném lệnh bài thánh chủ trong tay ra, cô mới hoàn toàn cảm nhận được ở thành phố này, Lê Văn Vân có uy quyền đến mức nào.
Chỉ mới ném ra một miếng lệnh bài thôi đã đủ khiến toàn bộ đám người bên Phất Lai lùi về sau, không một ai dám tiến lên dù chỉ một bước.
Như vậy đã đủ thấy được uy quyền của Lê Văn Vân!
Trên thực tế, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ cùng Lê Văn Vân ở quá khứ, cô đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy rất nhiều lần rồi, có điều, mỗi lần nhìn thấy Lê Văn Vân đối diện với mấy tình huống kiểu này với thái độ thong dong bình tĩnh lại khiến cô có cảm giác nhịp đập trái tim mình đang không ngừng gia tăng.
Vài phút trôi qua, một tiếng rống giận dữ vang lên.
“Mày dám chơi tao à!"
Bên trong biệt thự, tiếng rống to của Cố Bạch vang lên, ngay sau đó, một bóng người chạy vọt ra từ bên trong biệt thự.
Người lao tới thật sự chính là Cố Bạch, chớp mắt một cái anh ta đã lao thẳng tới trước mặt Nato, ngay giây tiếp theo, anh ta nhấc cao một chân lên, không do dự đá thẳng vào mặt tên Nato kia!
“Bốp!”
Nato hoàn toàn không kịp phản ứng, cơ thể anh ta bị một chân của Cố Bạch đá bay lên.
Nhưng dường như Cố Bạch không có ý định dừng hành động của mình tại đây. Ngay lúc Nato bị đá bay lên không trung, anh ta dùng một tay bắt lấy chân Nato, sau đó ấn đầu Nato đập mạnh xuống nền đất!
“Bốp!”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Nato vang lên, anh ta có cảm giác xương cốt toàn thân mình dường như sắp tan tành. Anh ta nằm bất động trên đất, miệng há ra kêu thảm thiết, khắp mặt đều là máu tươi.
Lê Văn Vân cũng không hứng thú, mà ngược lại, trong lòng anh hơi hơi trầm xuống.
Khiến Cố Bạch tức giận đến như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là tình trạng hiện tại của vợ chồng Lại Tuấn chắc hẳn rất tệ!
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, một người bước ra từ căn phòng, bọn họ đưa theo hai vợ chồng Lại Tuấn.
Mà trong khoảnh khắc Lê Văn Vân nhìn thấy hai người bọn họ, đôi đồng tử của anh đột nhiên co rút lại!
Còn Lại Dĩnh, cô bé xông ra khỏi người Chiết Thu Vu, khóc lóc chạy về hai người kêu lên: "Bố ơi mẹ ơi!"
Phạm Nhược Tuyết vội vàng chạy tới.
Nhìn thoáng qua vợ chồng Lại Tuấn lúc này... Quá thảm, quần áo trên người bọn họ chỗ nào cũng rách tung tóe, tóc ướt dầm dề, hiển nhiên là bị nhấn xuống nước, khắp người nhuộm màu máu hồng, bị máu tươi nhuốm hồng cơ thể.
Mà lúc này, cả hai đều nhắm nghiền đôi mắt, không biết là đang hôn mê hay đã chết.
“Keng!”
Trương Vãn Hà không do dự rút thanh đao ra, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi phải giết anh ta!"
Đúng vậy, thật đáng giận!
Chỉ vô tình làm bẩn một chút ở giày, mà tên Nato này lại dám hành người ta ra nông nỗi này.
Lê Văn Vân không nói gì, người này, có chết cũng không hết tội.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng tới gần, sau đó từ trên trời đáp thẳng xuống sân biệt thự, ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Lê Văn Vân đứng bên kia, đôi đồng tử đột nhiên co rút lại, mở miệng nói: "Lê Văn Thanh! Tha cho con trai tôi một mạng, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng cậu!"
Lê Văn Thanh là cái tên mà Lê Văn Vân sử dụng khi ở thành phố này năm năm về trước, ngoài một số người biết tên thật của Lê Văn Vân thì những người khác ở đây dù có tiếp xúc với Lê Văn Vân năm nghìn năm cũng đều nghĩ tên anh là Lê Văn Thanh!
Đây cũng là lý do vì sao khi Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh rất thất vọng khi biết tên thật của Lê Văn Vân.
Người mới đến là một người có khuôn mặt phương Tây, nhìn dáng vẻ có lẽ trạc bốn mươi tuổi, ông ta mặc một bộ vest, đi giày da, trông hệt như một quý ông!
Người này đúng là Phất Lai, là thế thủ lĩnh của thế lực lớn nhất khu vực phía tây hiện nay, đồng thời cũng là người đứng thứ ba trong Địa Bảng, và hiện tại là người đứng đầu Thiên Bảng!
“Răng rắc!”
Khoảnh khắc ông ta xuất hiện tại nơi này, Lý Thu hừ lạnh một tiếng, vải bọc súng bắn tỉa trên lưng rơi ra, anh ta trực tiếp cầm súng trên tay, họng súng nhắm thẳng vào Phất Lai, liếm liếm môi nói: "Đại ca, em cảm thấy Phất Lai này đã dạy ra một thằng con trai đáng ghê tởm như vậy, cũng nên giết luôn!"
“Đây chỉ là một hình ảnh nhỏ, bởi vì một người vô tình làm bẩn giày anh ta, mà anh ta sẵn sàng lôi người ta ra tra tấn thành ra thế này. Vậy thì trên tay anh ta trước giờ không biết đã giết bao nhiêu mạng người, loại người này, không đáng được sống!" Trương Vãn Hà nói với giọng nhàn nhạt. Đồng thời, một tiếng keng vang lên, cô ấy rút đao ra.
Phất Lai nhìn Lê Văn Vân, tuy trong lòng ông ta đang rất sợ hãi, nhưng vẫn cố cắn răng nói: " Lê Văn Thanh, cho tôi một cơ hội, tôi đảm bảo chuyện này sẽ tuyệt đối không xảy ra trong tương lai nữa. Cậu muốn gì cũng được, chỉ cần tôi có, tôi đều cho cậu hết. Tôi chỉ có một đứa con trai, tôi cầu xin cậu hãy cho nó một con đường sống!"
Lê Văn Vân nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết, lúc này Phạm Nhược Tuyết đang kiểm tra toàn thân vợ chồng hai người Lại Tuấn, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân, mở miệng nói: "Chảy nhiều máu, cần phải phẫu thuật ngay lập tức!"
Lê Văn Vân gật đầu, anh lại nhìn về phía Phất Lai thêm lần nữa, hờ hững nói: "Cái mạng này của cậu ta, ông giữ không nổi!"
Nét mặt Phất Lai đột nhiên thay đổi hoàn toàn, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, lạnh giọng nói: " Lê Văn Thanh, ở thành phố này cậu không ít kẻ thù đâu, cậu nên nghĩ kỹ đi, nếu tôi truyền tin tức cậu đã trở về đi khắp nơi thì..."
“Nếu ông dám truyền tin ra ngoài! Tôi sẽ lập tức bắt ông, và cả mấy người anh em của ông, giết sạch!" Lê Văn Vân cong môi cười, nơi khóe miệng hiện rõ vẻ khát máu.
“Cố Bạch, ra tay!" Dứt lời, Lê Văn Vân hờ hững buông một câu.
Cố Bạch cười khẩy, đi về phía Nato!
Nato vẫn nằm bất động trên mặt đất, lúc này vết thương của anh ta rất nặng, căn bản là không thể động đậy nổi.
“Mày đã làm quá nhiều việc ác, lẽ ra phải nghĩ đến ngày này từ lâu rồi chứ." Cố Bạch lạnh lẽo nói.
“Bố! Bố! Cứu con! Cứu con với!" Nato gào thét.
Lệnh bài màu vàng, có vẻ như nó được chế tạo bằng đồng, mà hiện tại, mặt trái của lệnh bài có khắc một chữ "Tây"!
Ở trong thành phố này, Hodges là người thống trị toàn bộ thành phố. Dưới trướng Hodges có bốn vị thánh chủ ở bốn khu vực đông, tây, nam, bắc!
Lúc trước, khi Lê Văn Vân đặt chân vào khu Tội Ác, mục đích chính thời điểm đó của anh là ám sát thánh chủ khu vực phía tây, người đó vốn là một siêu cấp.
Cuối cùng, Lê Văn Vân đã dùng thân phận đỉnh cấp đi khiêu chiến với ông ta, và sau khi giành chiến thắng trước người đó Lê Văn Vân chính thức trở thành thánh chủ khu vực phía tây. Mà lệnh bài thánh chủ cũng đã rơi vào tay Lê Văn Vân từ lúc ấy.
Sau khi nói một câu với Nato, thì ngay tức khắc, một đám người đằng sau ai nấy cũng bắt đầu tỏ vẻ kinh hãi. Mắt bọn họ lúc này dường như đã dán chặt vào miếng lệnh bài nằm trên mặt đấy, trong khoảnh khắc ấy, cơ thể ai nấy cũng phải run rẩy.
Người của Phất Lai, đặc biệt là những người thuộc đỉnh cấp, trước đó đều từng giao chiến với Lê Văn Vân.
Ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ chưa từng nghĩ Lê Văn Vân và người trước kia lại là cùng một người, hơn nữa đại đa số mọi người đều chưa được thấy qua dung mạo của Lê Văn Vân.
Mà trong suốt năm năm trở lại đây, Lê Văn Vân cũng chưa từng xuất hiện ở thành phố này.
Vậy mà lúc này, lệnh bài thánh chủ của khu vực phía tây lại xuất hiện thêm lần nữa.
Bọn họ nhìn Lê Văn Vân đang đứng trước mặt, trong óc mỗi người hiện lên một bóng người, sau đó, bóng người ấy dần dần trùng khớp với người đang đứng trước mặt họ!
“Đúng là anh ta!" Có người hoảng sợ kêu lên thất thanh, sau đó không làm chủ nổi bản thân, cơ thể tự động lui về phía sau một bước!
Bóng người đó, sát phạt quyết đoán, hồi đó khi thành danh ở khu vực phía tây đã tạo ra một cơn lốc trong toàn khu Tội Ác. Mà người đứng đầu Phất Lai hiện tại của bọn họ, dường như trước đó đã từng bị Lê Văn Vân phế truất, cuối cùng phải trốn khỏi khu Tội Ác, sống chui rúc trên một đảo nhỏ trong rừng rậm, mãi đến khi Lê Văn Vân rời đi, mới có người dám chạy tới tìm rồi đưa ông ta trở về!
Mà hiện tại, người này lại quay về rồi!
Anh trở lại đây và cầm theo lệnh bài thánh chủ, hơn nữa còn tìm thẳng tới tận cửa, sau đó... Ra tay.
Có người lặng lẽ lui ra ngoài, lén gọi một cuộc điện thoại về cho Phất Lai.
Mà lúc Lê Văn Vân tới đây, anh cũng đã nghĩ tới chuyện sẽ để lộ thân phận trước mặt Phất Lai.
Anh bước từng bước, chậm rãi đi về phía Nato.
Nato nghĩ tới danh tiếng của Lê Văn Vân khi trước, cả người ngồi bệt dưới đất, trên trán mồ hôi chảy đầm đìa, cơ thể thì đang không ngừng run rẩy.
“Tôi.... Tôi..." Miệng anh ta liên tục mấp máy, nhưng lại chẳng thể thốt lên lời dù chỉ một chữ, anh ta liên tục lùi về sau, giờ phút này đây, sự sợ hãi đã bao trùm khắp khuôn mặt anh ta!
Anh ta biết rõ, năm năm trước, thời điểm đối đầu với người đàn ông này, bố anh ta đã bị hành thảm hại đến cỡ nào.
“Anh... Bọn họ chỉ là hai kẻ nghèo hèn, tôi không biết... Tôi không biết họ có quan hệ với ngài, tôi..." Anh ta sợ đến nỗi ứa nước mắt, Lê Văn Vân tới gần, Nato lại càng sợ hơn, sợ tới nỗi đái ra quần.
“Đưa người ra ngoài cho tôi." Lê Văn Vân lạnh giọng nói.
Nato vội gật đầu, một người té ngã lộn nhào vẫn vội bò dậy chạy vọt vào bên trong, Cố Bạch hơi không yên tâm, nên đi theo sau người kia chạy vào bên trong biệt thự.
Chỉ còn lại mấy người Lê Văn Vân đứng ở đó!
Trong khoảng thời gian này, Phạm Nhược Tuyết cũng đã hiểu hơn về thành phố, cô kinh ngạc nhìn về phía Lê Văn Vân. Thời gian này, Lê Văn Vân thật sự có phần kín tiếng, mà lúc này, vào khoảnh khắc Lê Văn Vân ném lệnh bài thánh chủ trong tay ra, cô mới hoàn toàn cảm nhận được ở thành phố này, Lê Văn Vân có uy quyền đến mức nào.
Chỉ mới ném ra một miếng lệnh bài thôi đã đủ khiến toàn bộ đám người bên Phất Lai lùi về sau, không một ai dám tiến lên dù chỉ một bước.
Như vậy đã đủ thấy được uy quyền của Lê Văn Vân!
Trên thực tế, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ cùng Lê Văn Vân ở quá khứ, cô đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy rất nhiều lần rồi, có điều, mỗi lần nhìn thấy Lê Văn Vân đối diện với mấy tình huống kiểu này với thái độ thong dong bình tĩnh lại khiến cô có cảm giác nhịp đập trái tim mình đang không ngừng gia tăng.
Vài phút trôi qua, một tiếng rống giận dữ vang lên.
“Mày dám chơi tao à!"
Bên trong biệt thự, tiếng rống to của Cố Bạch vang lên, ngay sau đó, một bóng người chạy vọt ra từ bên trong biệt thự.
Người lao tới thật sự chính là Cố Bạch, chớp mắt một cái anh ta đã lao thẳng tới trước mặt Nato, ngay giây tiếp theo, anh ta nhấc cao một chân lên, không do dự đá thẳng vào mặt tên Nato kia!
“Bốp!”
Nato hoàn toàn không kịp phản ứng, cơ thể anh ta bị một chân của Cố Bạch đá bay lên.
Nhưng dường như Cố Bạch không có ý định dừng hành động của mình tại đây. Ngay lúc Nato bị đá bay lên không trung, anh ta dùng một tay bắt lấy chân Nato, sau đó ấn đầu Nato đập mạnh xuống nền đất!
“Bốp!”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Nato vang lên, anh ta có cảm giác xương cốt toàn thân mình dường như sắp tan tành. Anh ta nằm bất động trên đất, miệng há ra kêu thảm thiết, khắp mặt đều là máu tươi.
Lê Văn Vân cũng không hứng thú, mà ngược lại, trong lòng anh hơi hơi trầm xuống.
Khiến Cố Bạch tức giận đến như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là tình trạng hiện tại của vợ chồng Lại Tuấn chắc hẳn rất tệ!
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, một người bước ra từ căn phòng, bọn họ đưa theo hai vợ chồng Lại Tuấn.
Mà trong khoảnh khắc Lê Văn Vân nhìn thấy hai người bọn họ, đôi đồng tử của anh đột nhiên co rút lại!
Còn Lại Dĩnh, cô bé xông ra khỏi người Chiết Thu Vu, khóc lóc chạy về hai người kêu lên: "Bố ơi mẹ ơi!"
Phạm Nhược Tuyết vội vàng chạy tới.
Nhìn thoáng qua vợ chồng Lại Tuấn lúc này... Quá thảm, quần áo trên người bọn họ chỗ nào cũng rách tung tóe, tóc ướt dầm dề, hiển nhiên là bị nhấn xuống nước, khắp người nhuộm màu máu hồng, bị máu tươi nhuốm hồng cơ thể.
Mà lúc này, cả hai đều nhắm nghiền đôi mắt, không biết là đang hôn mê hay đã chết.
“Keng!”
Trương Vãn Hà không do dự rút thanh đao ra, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi phải giết anh ta!"
Đúng vậy, thật đáng giận!
Chỉ vô tình làm bẩn một chút ở giày, mà tên Nato này lại dám hành người ta ra nông nỗi này.
Lê Văn Vân không nói gì, người này, có chết cũng không hết tội.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng tới gần, sau đó từ trên trời đáp thẳng xuống sân biệt thự, ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Lê Văn Vân đứng bên kia, đôi đồng tử đột nhiên co rút lại, mở miệng nói: "Lê Văn Thanh! Tha cho con trai tôi một mạng, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng cậu!"
Lê Văn Thanh là cái tên mà Lê Văn Vân sử dụng khi ở thành phố này năm năm về trước, ngoài một số người biết tên thật của Lê Văn Vân thì những người khác ở đây dù có tiếp xúc với Lê Văn Vân năm nghìn năm cũng đều nghĩ tên anh là Lê Văn Thanh!
Đây cũng là lý do vì sao khi Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh rất thất vọng khi biết tên thật của Lê Văn Vân.
Người mới đến là một người có khuôn mặt phương Tây, nhìn dáng vẻ có lẽ trạc bốn mươi tuổi, ông ta mặc một bộ vest, đi giày da, trông hệt như một quý ông!
Người này đúng là Phất Lai, là thế thủ lĩnh của thế lực lớn nhất khu vực phía tây hiện nay, đồng thời cũng là người đứng thứ ba trong Địa Bảng, và hiện tại là người đứng đầu Thiên Bảng!
“Răng rắc!”
Khoảnh khắc ông ta xuất hiện tại nơi này, Lý Thu hừ lạnh một tiếng, vải bọc súng bắn tỉa trên lưng rơi ra, anh ta trực tiếp cầm súng trên tay, họng súng nhắm thẳng vào Phất Lai, liếm liếm môi nói: "Đại ca, em cảm thấy Phất Lai này đã dạy ra một thằng con trai đáng ghê tởm như vậy, cũng nên giết luôn!"
“Đây chỉ là một hình ảnh nhỏ, bởi vì một người vô tình làm bẩn giày anh ta, mà anh ta sẵn sàng lôi người ta ra tra tấn thành ra thế này. Vậy thì trên tay anh ta trước giờ không biết đã giết bao nhiêu mạng người, loại người này, không đáng được sống!" Trương Vãn Hà nói với giọng nhàn nhạt. Đồng thời, một tiếng keng vang lên, cô ấy rút đao ra.
Phất Lai nhìn Lê Văn Vân, tuy trong lòng ông ta đang rất sợ hãi, nhưng vẫn cố cắn răng nói: " Lê Văn Thanh, cho tôi một cơ hội, tôi đảm bảo chuyện này sẽ tuyệt đối không xảy ra trong tương lai nữa. Cậu muốn gì cũng được, chỉ cần tôi có, tôi đều cho cậu hết. Tôi chỉ có một đứa con trai, tôi cầu xin cậu hãy cho nó một con đường sống!"
Lê Văn Vân nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết, lúc này Phạm Nhược Tuyết đang kiểm tra toàn thân vợ chồng hai người Lại Tuấn, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân, mở miệng nói: "Chảy nhiều máu, cần phải phẫu thuật ngay lập tức!"
Lê Văn Vân gật đầu, anh lại nhìn về phía Phất Lai thêm lần nữa, hờ hững nói: "Cái mạng này của cậu ta, ông giữ không nổi!"
Nét mặt Phất Lai đột nhiên thay đổi hoàn toàn, ông ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, lạnh giọng nói: " Lê Văn Thanh, ở thành phố này cậu không ít kẻ thù đâu, cậu nên nghĩ kỹ đi, nếu tôi truyền tin tức cậu đã trở về đi khắp nơi thì..."
“Nếu ông dám truyền tin ra ngoài! Tôi sẽ lập tức bắt ông, và cả mấy người anh em của ông, giết sạch!" Lê Văn Vân cong môi cười, nơi khóe miệng hiện rõ vẻ khát máu.
“Cố Bạch, ra tay!" Dứt lời, Lê Văn Vân hờ hững buông một câu.
Cố Bạch cười khẩy, đi về phía Nato!
Nato vẫn nằm bất động trên mặt đất, lúc này vết thương của anh ta rất nặng, căn bản là không thể động đậy nổi.
“Mày đã làm quá nhiều việc ác, lẽ ra phải nghĩ đến ngày này từ lâu rồi chứ." Cố Bạch lạnh lẽo nói.
“Bố! Bố! Cứu con! Cứu con với!" Nato gào thét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.