Chương 508: Bùi Nghênh Tùng! Chết đi!
Chiến Thần
26/10/2022
Hoàng Thi Kỳ cau mày nói: “Quần áo trên người tên khốn đó hình như có chút vấn đề thì phải!”
Lê Văn Vân gật gật đầu nói: “Chẳng phải vừa rồi anh ta mới nói đó sao? Là trang phục chiến đấu mới do tiến sĩ T gì đó nghiên cứu ra, có điểm tôi không thể hiểu được, đó là tiến sĩ T này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.”
“Rốt cuộc ông ta đang giúp chúng ta hay là giúp bọn họ, lúc trước ông ta đã… cứu Bùi Nghênh Tùng.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Thi Kỳ cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lê Văn Vân cũng không biết rốt cuộc ông tiến sĩ T này nghĩ cái gì, rốt cuộc lúc trước giữa ông ta và Người Gác Đêm đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ những người cùng thế hệ với Trác Nhất Minh là biết, hơn nữa, có vẻ người biết cũng không nhiều lắm.
Mà trong nội bộ Người Gác Đêm cũng che giấu tư liệu về ông ta, Lê Văn Vân cũng không dò hỏi quá nhiều.
Mà theo cách nói của Lê Văn Vân về tiến sĩ T này, thì là ông ta đang làm một thí nghiệm, nhưng đồ vật cụ thể là gì thì ông ta không nói, Lê Văn Vân cũng lười đi tìm hiểu.
Đương nhiên, nhìn vào tình hình hiện tại thì có vẻ tiến sĩ T này càng ngày càng giống một cây gậy thọc phân, ông ta không đứng về phía nào cả, ông ta sẽ ở một bên cứu Bùi Nghênh Tùng, một bên lại cấp trang phục chiến đấu cho Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân cầm ba lô trong tay, anh mở ba lô ra xem, sờ sờ trang phục chiến đấu trong đó, ngay sau đó, hàng lông mày đẹp khẽ nhăn lại, anh nói: “Bộ trang phục chiến đấu này thoạt nhìn cũng không có gì quá khác biệt với trang phục chiến đấu hiện tại của Người Gác Đêm. Giống như thứ này có nhiều kim loại hơn, không biết là cái gì!”
“Bây giờ đã quá muộn rồi, để ngày mai xem lại.” Hoàng Thi Kỳ hỏi.
“Ừm!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đi thôi, chỉ cần để Bùi Nghênh Tùng sống lâu hơn một khắc là lòng tôi lại khó chịu.”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, cô ta đỡ Lê Văn Vân, tiến gần tới chỗ ngục giam của nơi dừng chân này.
Ngục giam của nơi dừng chân là dưới lòng đất, lúc này, dưới ánh đèn lờ mờ có không ít người, mà phần lớn người trong đó là người của Hồng Nguyệt, bao gồm cả Trác Hạo của Hồng Nguyệt mà Lê Văn Vân bắt được ở Lâm Hải trước đó, còn có cả cặp chị em sinh đôi xinh đẹp kia nữa, họ đều ở bên trong ngục giam này.
Bên trong tầng hầm, ánh đèn vẫn rất sáng, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đi xuyên qua hành lang, rất nhanh sau đó, cả hai đã dừng lại trước cửa một căn phòng.
Ở trước cửa, điều khiến Lê Văn Vân kinh ngạc chính là người phụ nữ với vẻ ngoài lạnh băng đang ôm hai thanh đao ngồi trước cửa, trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên vẻ lạnh băng đến rợn người như cũ, khi nhìn thấy Lê Văn Vân, nét mặt cô ta vẫn chẳng hề thay đổi, chỉ bình tĩnh đứng lên.
“Anh rất mạnh!” Cô ta nhìn Lê Văn Vân, hờ hững hỏi.
Lê Văn Vân khẽ cười, nói: “Đối với chúng tôi hiện tại mà nói, có lẽ vẫn chưa đủ!”
Người hiện đang ở mức số hai từ tốn ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Lê Văn Vân, sau đó lại bình tĩnh hỏi: “Anh tới là để xem tình hình Bùi Nghênh Tùng sao?”
“Tới để giết ông ta!” Lê Văn Vân bình tĩnh nói, sau đó anh nhìn nhìn đao trong tay cô gái nọ, từ tốn: “Tôi mượn đao dùng một lát!”
Cô gái kia nhăn mày lại, sau đó cầm đao trong tay ném sang cho Lê Văn Vân, rồi lại chủ động mở cửa phòng ra cho Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân đi vào trong căn phòng.
Bên trong căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc ghế dựa, trước ghế dựa còn kê một cái bàn, đối diện với cái bàn lại có hai cái ghế dựa khác, trên chiếc ghế mà Bùi Nghênh Tùng ngồi có vô số các cơ quan, lúc này, cơ thể Bùi Nghênh Tùng đã hoàn toàn bị khống chế.
Trên mặt ông ta lộ rõ vẻ sầu thảm.
Bùi Nghênh Tùng vốn là một kẻ sợ chết, mà lúc này đây lại rơi vào tay Lê Văn Vân, ông ta biết, bản thân ông ta sẽ chẳng còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi.
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đi tới trước mặt ông ta ngồi xuống, sau đó Lê Văn Vân đặt thanh đao kia trên mặt bàn, anh lại phát hiện trên bàn còn để một hộp thuốc lá, xem ra là của người trước đó tới thẩm vấn Bùi Nghênh Tùng để lại.
Lê Văn Vân móc ra một điếu thuốc lá, rồi bật lửa châm thuốc.
Loại thuốc lá này là ở trong Người Gác Đêm, từ rất lâu trước đây, Đường Đường rất thích hút loại này.
Anh bật lửa châm một điếu thuốc lá, hít một hơi thật sâu, sau đó kẹp giữa hai ngón tay, mắt nhìn Bùi Nghênh Tùng, nhưng không mở miệng nói gì cả.
“Muốn giết thì cứ giết đi, tôi biết cậu sẽ không bỏ qua cho tôi.” Bùi Nghênh Tùng cắn răng, ông ta sợ chết, nhưng dường như lúc này ông ta vẫn rất kiên cường.
Lê Văn Vân cười khẽ một tiếng, sau đó một bàn tay khác từ từ đưa lên, chậm rãi rút đao ra.
Tiếng đao và vỏ đao cọ xát nhau, nghe cực kỳ chói tai.
Thấy cảnh tượng như vậy diễn ra trước mắt, sắc mặt Bùi Nghênh Tùng đột nhiên biến đổi, ông ta nói: “Lê Văn Vân, đừng có gấp, cậu có thể thẩm vấn tôi, tôi biết rất nhiều tin tức về tiêm quỷ, tôi có thể nói toàn bộ cho cậu biết!”
“Ông tưởng rằng lần này tiến sĩ T gì đó sẽ còn tới cứu ông được nữa sao?” Lê Văn Vân hờ hững hỏi.
“Không phải!” Bùi Nghênh Tùng vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải, tôi thật sự tình nguyện nói hết thảy những điều tôi biết cho các cậu, đối với Người Gác Đêm mà nói, điều này chắc chắn rất quan trọng.”
“Có lẽ nó sẽ rất quan trọng với Người Gác Đêm, nhưng đối với tôi mà nói, nó lại không quan trọng như vậy.” Lê Văn Vân từ từ thở dài một hơi, nói: “Ba năm rưỡi trước, Giang Thành, ông, Lâm Thiếu Hoa, Demps đã hợp lực bày mưu hãm hại tôi, hại anh em của tôi là Người Gác Đêm số bảy phải chết ngay trên chiến trường.”
“Hiện tại ba năm rưỡi đã trôi qua rồi, chẳng cần phải nhiều lời vô nghĩa gì nữa, tôi không quan tâm vì sao ông lại biến thành con chó của Hồng Nguyệt, nhưng việc đói cắn loạn của ông, cũng đủ để ông chết hơn một ngàn trăm lần!” Lê Văn Vân hờ hững nói.
Bùi Nghênh Tùng thấy có kéo dài thời gian cũng không hiệu quả, lại vội vàng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Lê Văn Vân, cậu nhớ cho kỹ, tiến sĩ T đã từng nói, trước lúc tôi chết, Trác Nhất Minh cũng hy vọng biết được từ miệng tôi đủ thứ chuyện, hiện tại cậu giết chết tôi, đối với Người Gác Đêm mà nói chính là một tổn thất rất lớn, mà nếu tôi chết rồi, tiến sĩ T nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Tiến sĩ T?” Thanh đao mà Lê Văn Vân rút ra, hiện đã đặt trên cổ Bùi Nghênh Tùng, anh hờ hững nói: “Ông ta thì tính là cái thứ chó gì chứ, tốt nhất là ông ta đừng có làm gì cả, nếu ông ta dám học Hồng Nguyệt các người đi đâm sau lưng, tôi sẽ chém đầu ông ta đầu tiên!”
Sắc mặt Bùi Nghênh Tùng thay đổi hoàn toàn, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra không ngừng.
“Lộc cộc!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nhóm người Phó Vũ xuất hiện ở cửa.
Phó Vũ nhìn thấy thanh đao trên tay Lê Văn Vân đang kề sát cổ Bùi Nghênh Tùng, anh ta vội vàng nói: “Lê Văn Vân, tôi biết cậu rất muốn báo thù cho Đường Đường, mà lão già này cũng nên chết hơn trăm lần, nhưng dù sao ông ta cũng là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, trong miệng vẫn còn vô số những thứ đáng giá mà chúng ta cần phải cạy ra được.”
“Tôi không quan tâm nhiều như vậy!” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Hiện tại tôi phải giết ông ta ngay.”
“Lê…” Lâm Thắng Nam ở bên cạnh đã nhăn mày lại.
Hoàng Thi Kỳ nói với giọng điệu lạnh băng: “Các người đừng nhiều lời nữa, hôm nay Bùi Nghênh Tùng chạy không thoát nổi đâu.”
Hai mắt nhìn Bùi Nghênh Tùng của Lê Văn Vân sáng quắc, anh đưa lưng về phía đám người Lâm Thắng Nam và Phó Vũ, hờ hững nói: “Yên tâm, trong miệng Bùi Nghênh Tùng đúng là có rất nhiều thứ đáng giá, nhưng hôm nay, trong miệng ngài Mặc kia còn có nhiều thứ đáng giá hơn nữa, tôi thiếu các người một thủ lĩnh Hồng Nguyệt, một ngày nào đó tôi sẽ bắt ngài Mặc kia trở về, lúc đó các người muốn thẩm vấn như nào là tùy các người thẩm vấn.”
Dứt lời, anh lại nói với Bùi Nghênh Tùng: “Còn gì muốn trăn trối nữa không?”
“Có thể đừng giết tôi được không?” Trên mặt Bùi Nghênh Tùng đã ướt đẫm mồ hôi, thời điểm rơi đúng ranh giới giữa sự sống cái chết, ông ta thật sự không chịu nổi.
“Tất nhiên là không được.” Lê Văn Vân thở ra một hơi, cổ tay khẽ run lên.
“Lê Văn Vân, tha cho tôi một lần này đi, tôi sai rồi, tôi sẽ rời khỏi Hồng Nguyệt, sau này tôi sẽ không bao giờ…”
Khoảnh khắc này, miệng ông ta bắt đầu chỉ toàn nói lời xin tha.
Người này vốn là một kẻ sợ chết, lúc trước chỉ vì một câu nói của Lê Văn Vân mà ông ta trốn đông trốn tây suốt nhiều năm.
Nhưng mà lúc này đây, Lê Văn Vân lại không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào, cổ tay anh run rẩy, thanh đao trong tay xẹt qua cổ Bùi Nghênh Tùng.
Bùi Nghênh Tùng trừng lớn mắt, ông ta rất muốn lấy tay che lại cổ mình, nhưng mà… đã không kịp nữa rồi.
Sau một lúc lâu, đầu ông ta đột nhiên rơi xuống.
Thủ lĩnh của Hồng Nguyệt! Bùi Nghênh Tùng! Đã chết!
Lê Văn Vân gật gật đầu nói: “Chẳng phải vừa rồi anh ta mới nói đó sao? Là trang phục chiến đấu mới do tiến sĩ T gì đó nghiên cứu ra, có điểm tôi không thể hiểu được, đó là tiến sĩ T này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.”
“Rốt cuộc ông ta đang giúp chúng ta hay là giúp bọn họ, lúc trước ông ta đã… cứu Bùi Nghênh Tùng.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Thi Kỳ cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lê Văn Vân cũng không biết rốt cuộc ông tiến sĩ T này nghĩ cái gì, rốt cuộc lúc trước giữa ông ta và Người Gác Đêm đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ những người cùng thế hệ với Trác Nhất Minh là biết, hơn nữa, có vẻ người biết cũng không nhiều lắm.
Mà trong nội bộ Người Gác Đêm cũng che giấu tư liệu về ông ta, Lê Văn Vân cũng không dò hỏi quá nhiều.
Mà theo cách nói của Lê Văn Vân về tiến sĩ T này, thì là ông ta đang làm một thí nghiệm, nhưng đồ vật cụ thể là gì thì ông ta không nói, Lê Văn Vân cũng lười đi tìm hiểu.
Đương nhiên, nhìn vào tình hình hiện tại thì có vẻ tiến sĩ T này càng ngày càng giống một cây gậy thọc phân, ông ta không đứng về phía nào cả, ông ta sẽ ở một bên cứu Bùi Nghênh Tùng, một bên lại cấp trang phục chiến đấu cho Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân cầm ba lô trong tay, anh mở ba lô ra xem, sờ sờ trang phục chiến đấu trong đó, ngay sau đó, hàng lông mày đẹp khẽ nhăn lại, anh nói: “Bộ trang phục chiến đấu này thoạt nhìn cũng không có gì quá khác biệt với trang phục chiến đấu hiện tại của Người Gác Đêm. Giống như thứ này có nhiều kim loại hơn, không biết là cái gì!”
“Bây giờ đã quá muộn rồi, để ngày mai xem lại.” Hoàng Thi Kỳ hỏi.
“Ừm!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đi thôi, chỉ cần để Bùi Nghênh Tùng sống lâu hơn một khắc là lòng tôi lại khó chịu.”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, cô ta đỡ Lê Văn Vân, tiến gần tới chỗ ngục giam của nơi dừng chân này.
Ngục giam của nơi dừng chân là dưới lòng đất, lúc này, dưới ánh đèn lờ mờ có không ít người, mà phần lớn người trong đó là người của Hồng Nguyệt, bao gồm cả Trác Hạo của Hồng Nguyệt mà Lê Văn Vân bắt được ở Lâm Hải trước đó, còn có cả cặp chị em sinh đôi xinh đẹp kia nữa, họ đều ở bên trong ngục giam này.
Bên trong tầng hầm, ánh đèn vẫn rất sáng, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đi xuyên qua hành lang, rất nhanh sau đó, cả hai đã dừng lại trước cửa một căn phòng.
Ở trước cửa, điều khiến Lê Văn Vân kinh ngạc chính là người phụ nữ với vẻ ngoài lạnh băng đang ôm hai thanh đao ngồi trước cửa, trên mặt cô ta vẫn giữ nguyên vẻ lạnh băng đến rợn người như cũ, khi nhìn thấy Lê Văn Vân, nét mặt cô ta vẫn chẳng hề thay đổi, chỉ bình tĩnh đứng lên.
“Anh rất mạnh!” Cô ta nhìn Lê Văn Vân, hờ hững hỏi.
Lê Văn Vân khẽ cười, nói: “Đối với chúng tôi hiện tại mà nói, có lẽ vẫn chưa đủ!”
Người hiện đang ở mức số hai từ tốn ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Lê Văn Vân, sau đó lại bình tĩnh hỏi: “Anh tới là để xem tình hình Bùi Nghênh Tùng sao?”
“Tới để giết ông ta!” Lê Văn Vân bình tĩnh nói, sau đó anh nhìn nhìn đao trong tay cô gái nọ, từ tốn: “Tôi mượn đao dùng một lát!”
Cô gái kia nhăn mày lại, sau đó cầm đao trong tay ném sang cho Lê Văn Vân, rồi lại chủ động mở cửa phòng ra cho Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân đi vào trong căn phòng.
Bên trong căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc ghế dựa, trước ghế dựa còn kê một cái bàn, đối diện với cái bàn lại có hai cái ghế dựa khác, trên chiếc ghế mà Bùi Nghênh Tùng ngồi có vô số các cơ quan, lúc này, cơ thể Bùi Nghênh Tùng đã hoàn toàn bị khống chế.
Trên mặt ông ta lộ rõ vẻ sầu thảm.
Bùi Nghênh Tùng vốn là một kẻ sợ chết, mà lúc này đây lại rơi vào tay Lê Văn Vân, ông ta biết, bản thân ông ta sẽ chẳng còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi.
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đi tới trước mặt ông ta ngồi xuống, sau đó Lê Văn Vân đặt thanh đao kia trên mặt bàn, anh lại phát hiện trên bàn còn để một hộp thuốc lá, xem ra là của người trước đó tới thẩm vấn Bùi Nghênh Tùng để lại.
Lê Văn Vân móc ra một điếu thuốc lá, rồi bật lửa châm thuốc.
Loại thuốc lá này là ở trong Người Gác Đêm, từ rất lâu trước đây, Đường Đường rất thích hút loại này.
Anh bật lửa châm một điếu thuốc lá, hít một hơi thật sâu, sau đó kẹp giữa hai ngón tay, mắt nhìn Bùi Nghênh Tùng, nhưng không mở miệng nói gì cả.
“Muốn giết thì cứ giết đi, tôi biết cậu sẽ không bỏ qua cho tôi.” Bùi Nghênh Tùng cắn răng, ông ta sợ chết, nhưng dường như lúc này ông ta vẫn rất kiên cường.
Lê Văn Vân cười khẽ một tiếng, sau đó một bàn tay khác từ từ đưa lên, chậm rãi rút đao ra.
Tiếng đao và vỏ đao cọ xát nhau, nghe cực kỳ chói tai.
Thấy cảnh tượng như vậy diễn ra trước mắt, sắc mặt Bùi Nghênh Tùng đột nhiên biến đổi, ông ta nói: “Lê Văn Vân, đừng có gấp, cậu có thể thẩm vấn tôi, tôi biết rất nhiều tin tức về tiêm quỷ, tôi có thể nói toàn bộ cho cậu biết!”
“Ông tưởng rằng lần này tiến sĩ T gì đó sẽ còn tới cứu ông được nữa sao?” Lê Văn Vân hờ hững hỏi.
“Không phải!” Bùi Nghênh Tùng vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải, tôi thật sự tình nguyện nói hết thảy những điều tôi biết cho các cậu, đối với Người Gác Đêm mà nói, điều này chắc chắn rất quan trọng.”
“Có lẽ nó sẽ rất quan trọng với Người Gác Đêm, nhưng đối với tôi mà nói, nó lại không quan trọng như vậy.” Lê Văn Vân từ từ thở dài một hơi, nói: “Ba năm rưỡi trước, Giang Thành, ông, Lâm Thiếu Hoa, Demps đã hợp lực bày mưu hãm hại tôi, hại anh em của tôi là Người Gác Đêm số bảy phải chết ngay trên chiến trường.”
“Hiện tại ba năm rưỡi đã trôi qua rồi, chẳng cần phải nhiều lời vô nghĩa gì nữa, tôi không quan tâm vì sao ông lại biến thành con chó của Hồng Nguyệt, nhưng việc đói cắn loạn của ông, cũng đủ để ông chết hơn một ngàn trăm lần!” Lê Văn Vân hờ hững nói.
Bùi Nghênh Tùng thấy có kéo dài thời gian cũng không hiệu quả, lại vội vàng hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Lê Văn Vân, cậu nhớ cho kỹ, tiến sĩ T đã từng nói, trước lúc tôi chết, Trác Nhất Minh cũng hy vọng biết được từ miệng tôi đủ thứ chuyện, hiện tại cậu giết chết tôi, đối với Người Gác Đêm mà nói chính là một tổn thất rất lớn, mà nếu tôi chết rồi, tiến sĩ T nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Tiến sĩ T?” Thanh đao mà Lê Văn Vân rút ra, hiện đã đặt trên cổ Bùi Nghênh Tùng, anh hờ hững nói: “Ông ta thì tính là cái thứ chó gì chứ, tốt nhất là ông ta đừng có làm gì cả, nếu ông ta dám học Hồng Nguyệt các người đi đâm sau lưng, tôi sẽ chém đầu ông ta đầu tiên!”
Sắc mặt Bùi Nghênh Tùng thay đổi hoàn toàn, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy ra không ngừng.
“Lộc cộc!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nhóm người Phó Vũ xuất hiện ở cửa.
Phó Vũ nhìn thấy thanh đao trên tay Lê Văn Vân đang kề sát cổ Bùi Nghênh Tùng, anh ta vội vàng nói: “Lê Văn Vân, tôi biết cậu rất muốn báo thù cho Đường Đường, mà lão già này cũng nên chết hơn trăm lần, nhưng dù sao ông ta cũng là thủ lĩnh của Hồng Nguyệt, trong miệng vẫn còn vô số những thứ đáng giá mà chúng ta cần phải cạy ra được.”
“Tôi không quan tâm nhiều như vậy!” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Hiện tại tôi phải giết ông ta ngay.”
“Lê…” Lâm Thắng Nam ở bên cạnh đã nhăn mày lại.
Hoàng Thi Kỳ nói với giọng điệu lạnh băng: “Các người đừng nhiều lời nữa, hôm nay Bùi Nghênh Tùng chạy không thoát nổi đâu.”
Hai mắt nhìn Bùi Nghênh Tùng của Lê Văn Vân sáng quắc, anh đưa lưng về phía đám người Lâm Thắng Nam và Phó Vũ, hờ hững nói: “Yên tâm, trong miệng Bùi Nghênh Tùng đúng là có rất nhiều thứ đáng giá, nhưng hôm nay, trong miệng ngài Mặc kia còn có nhiều thứ đáng giá hơn nữa, tôi thiếu các người một thủ lĩnh Hồng Nguyệt, một ngày nào đó tôi sẽ bắt ngài Mặc kia trở về, lúc đó các người muốn thẩm vấn như nào là tùy các người thẩm vấn.”
Dứt lời, anh lại nói với Bùi Nghênh Tùng: “Còn gì muốn trăn trối nữa không?”
“Có thể đừng giết tôi được không?” Trên mặt Bùi Nghênh Tùng đã ướt đẫm mồ hôi, thời điểm rơi đúng ranh giới giữa sự sống cái chết, ông ta thật sự không chịu nổi.
“Tất nhiên là không được.” Lê Văn Vân thở ra một hơi, cổ tay khẽ run lên.
“Lê Văn Vân, tha cho tôi một lần này đi, tôi sai rồi, tôi sẽ rời khỏi Hồng Nguyệt, sau này tôi sẽ không bao giờ…”
Khoảnh khắc này, miệng ông ta bắt đầu chỉ toàn nói lời xin tha.
Người này vốn là một kẻ sợ chết, lúc trước chỉ vì một câu nói của Lê Văn Vân mà ông ta trốn đông trốn tây suốt nhiều năm.
Nhưng mà lúc này đây, Lê Văn Vân lại không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào, cổ tay anh run rẩy, thanh đao trong tay xẹt qua cổ Bùi Nghênh Tùng.
Bùi Nghênh Tùng trừng lớn mắt, ông ta rất muốn lấy tay che lại cổ mình, nhưng mà… đã không kịp nữa rồi.
Sau một lúc lâu, đầu ông ta đột nhiên rơi xuống.
Thủ lĩnh của Hồng Nguyệt! Bùi Nghênh Tùng! Đã chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.