Chương 136: Cô đang giấu tôi điều gì đó
Chiến Thần
12/04/2022
Khoảng cách từ nhà hàng thịt nướng và cổng trường Đại học Lâm Hải không xa, hai người Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ ngồi cùng nhau. Vương Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn Phương Quân đang lao tới, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng rồi, vừa rồi sau khi Phương Quân chơi bóng, đánh cầu ở Đại học Lâm Hải xong, cậu ta bảo Phương Duệ đến nhà hàng thịt nướng bên này gọi đồ ăn trước, còn cậu ta để bóng lên xe! Đến muộn một lúc, kết quả khi đến nơi thì thấy Phương Duệ đang xô xát với người ta!
Lúc đầu cậu ta cảm thấy không có gì cả. Bọn họ bắt nạt người khác là chuyện thường tình.
Kết quả là khi cậu ta nhìn thấy người ngồi ở đó là Lê Văn Vân, cả người cậu ta bị dọa đến nỗi muốn tè ra quần.
Lần trước trở về nhà, cậu ta kể chuyện đó cho bố mình là Phương Hàn Sơn, sau khi Phương Hàn Sơn nghe nói Lê Văn Vân có một ít quan hệ gì với Lôi Bân thì phản ứng không giống với bên nhà họ Liễu.
Bên nhà họ Liễu muốn đến tập đoàn Hãn Vũ để chất vấn!
Nhưng Phương Hàn Sơn thì bất kể như thế nào cũng không dám trêu chọc Lôi Bân. Phương Quân còn bị Phương Hàn Sơn đánh một trận, còn bảo cậu ta đến tập đoàn Hãn Vũ để xin lỗi Lê Văn Vân vào thứ hai!
Kết quả là, hiện tại lời xin lỗi chưa kịp nói ra, Phương Duệ đã cầm ghế định đánh Lê Văn Vân một lần nữa.
Cậu ta nghĩ đến Liễu Bạch đã từng ra tay trước kia, biết rõ nếu Phương Duệ làm như vậy, e rằng kết cục sẽ không nhẹ hơn Liễu Bạch. Cậu ta nhanh chóng tiến lên ngăn lại, nói: "Phương Duệ, mau xin lỗi Lê Văn Vân đi!"
Phương Duệ thừ người ra, nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh, anh điên rồi sao? Anh lại bảo em đi xin lỗi một tên ngốc như vậy à? Sao anh nhát gan vậy..."
"Bốp!"
Phương Quân nghe vậy, trực tiếp tát vào mặt của cậu ra một bạt tai, sau đó nhanh chóng cười làm lành với Lê Văn Vân: "Lê Văn Vân, đứa em trai này của tôi không biết trời cao đất rộng, nói chuyện không biết chừng mực. Anh đừng để trong lòng!"
Lê Văn Vân cười tủm tỉm nhìn hai anh em này, không nói gì!
Sắc mặt Phương Quân hơi thay đổi, sau đó cậu ta nói nhỏ điều gì đó vào tai Phương Duệ. Phương Duệ giật mình nói: "Anh ta chính là Lê Văn Vân ư?"
Phương Quân gật đầu nói: "Vậy nên mau xin lỗi đi, mẹ nó đừng có nói nhảm nhí nữa. Có nợ nần gì thì để về sau lại tính, hiện tại chúng ta đừng chọc giận anh ta!"
Mặc dù rất ồn ào và hai người nói chuyện với nhau bằng giọng rất nhỏ nhưng vẫn bị Lê Văn Vân nghe thấy rõ ràng. Lê Văn Vân khẽ cười trong lòng, cũng không quá quan tâm.
Xung quanh có rất nhiều sinh viên Đại học Lâm Hải đang theo dõi, sắc mặt của Phương Duệ không được tốt lắm, nhưng cậu ta vẫn vội vàng nói: "Lê Văn Vân, ngại quá, vừa rồi tôi không biết đó là anh, vừa rồi tôi quá bốc đồng, hy vọng anh đừng so đo!"
Lê Văn Vân xua tay nói: "Ăn thịt nướng mà cũng nhiều chuyện như vậy, kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi thôi!"
Những người vây xem xung quanh và sinh viên Đại học Lâm Hải đều sợ đến ngây người.
Phương Duệ là ai, là trùm trường của Đại học Lâm Hải, ngay cả giáo viên và hiệu trưởng của trường cũng không để vào mắt, bây giờ lại thực sự xin lỗi Lê Văn Vân rồi.
Hơn nữa, Lê Văn Vân ngồi ở đó ăn mặc khá bình thường, trông còn có vẻ không kiên nhẫn. Bọn họ không khỏi bắt đầu tò mò rốt cuộc Lê Văn Vân là ai.
Tất nhiên, không ai trả lời họ!
Sau khi xin lỗi, Phương Duệ nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, cảm thấy mình không thể ở lại nơi này được nữa nên kéo Phương Quân rời khỏi đây như bỏ trốn vậy.
Lúc này, thịt nướng cũng đã được bưng ra. Hai người Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ không bận tâm quá nhiều mà vẫn cứ ăn.
Trò hề qua đi, những người vây xem cũng tự giải tán.
Chờ mọi người rời đi, Vương Giai Kỳ mới nhìn Lê Văn Vân, nghi ngờ hỏi: "Lê Văn Vân, rốt cuộc anh đã làm gì mà tên Phương Quân kia lại sợ anh như vậy? Hai anh em này đều là những kẻ ác có tiếng ở Lâm Hải. Trước kia gia đình họ còn có xuất thân từ xã hội đen nữa. Vậy mà bọn họ lại sợ anh như thế!"
Nói đến đây, khóe miệng Vương Giai Kỳ lộ ra một nụ cười: "Anh nói mau, tại sao bọn họ lại sợ anh?"
“Ăn đi ăn đi.” Lê Văn Vân muốn miễn cưỡng cho qua.
Hai mắt Vương Giai Kỳ hơi sáng lên, cô ấy nhìn quanh bốn phía, sau đó thận trọng nói: "Không phải anh là người đến từ thế giới ngầm chứ?"
Lê Văn Vân thầm ngạc nhiên, không ngờ Vương Giai Kỳ lại biết sự tồn tại của thế giới ngầm, tuy nhiên trên mặt anh vẫn lộ ra vẻ mờ mịt nói: "Cái gì mà thế giới ngầm chứ?"
“Xì, thật nhàm chán.” Vương Giai Kỳ bĩu môi nói.
Sau khi hai người ăn xong, Vương Giai Kỳ đi thanh toán rồi nói: "Đi thôi, có muốn đến trường tham quan không?"
Lê Văn Vân kiểm tra thời gian, đã hơn mười giờ tối. Anh lắc đầu nói: "Thôi đi, tôi sắp phải về nhà rồi."
Nếu không phải do có người luôn theo dõi, Lê Văn Vân đi cùng cô ấy đến trường một lúc cũng không thành vấn đề. Nhưng anh thực sự không thể chịu nổi cảm giác bị người ta theo dõi.
Thật ra, từ khi bọn họ bắt đầu rời cư xá, Lê Văn Vân đã cảm giác được luôn có một người đi theo phía sau bọn họ. Lê Văn Vân đoán có lẽ là người do nhà họ Vương phái tới để bảo vệ Vương Giai Kỳ nên cũng không nói gì.
Nhưng anh không thích cảm giác có người nhìn chằm chằm sau lưng mình cho lắm.
"Được thôi, vậy tôi về trước đây. Về sau sắp trở thành hàng xóm rồi, add tài khoản WeChat đi. Có rảnh thì hẹn đi ăn xiên nướng nhiều hơn, rủ Trần Hi đi cùng nữa." Vương Giai Kỳ cười hì hì nói.
Lê Văn Vân gật đầu, add WeChat. Sau khi nhìn Vương Giai Kỳ rời đi, Lê Văn Vân không về nhà mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Thi Kỳ!
Chuyện Ẩn Giả có thể sẽ xuất hiện ở Lâm Hải, anh phải nói cho số Hai một chút mới được.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia điện thoại rất ồn ào, giọng nói của Hoàng Thi Kỳ phát ra, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Cô đang ở nơi nào, tôi có chuyện muốn tìm cô!” Lê Văn Vân nói.
“Tôi đang ở quán bar Lưu Hỏa.” Hoàng Thi Kỳ gật đầu và nói.
“Tôi sẽ đến ngay!” Lê Văn Vân gật đầu.
Chẳng bao lâu, anh đã đến quán bar Lưu Hỏa. Lại nói, đây đã là lần thứ ba anh đến đây rồi.
Lần này không có ai chặn cửa, anh bước vào trong quán bar.
Bên trong quán bar, ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc nặng nề không ngừng vang lên. Lê Văn Vân đến cửa rồi đưa mắt nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thi Kỳ. Bên cạnh Hoàng Thi Kỳ là hai người đàn ông đang cầm ly rượu!
Lê Văn Vân khẽ cau mày, âm thầm đổ mồ hôi thay hai người đàn ông kia!
"Người đẹp, uống một ly đi."
"Add WeChat cũng được đó!"
Lê Văn Vân vội vàng bước tới và vỗ vai bọn họ.
Hai tên đàn ông kia quay đầu lại, khi nhìn thấy Lê Văn Vân thì cau mày nói: "Có chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì, chỉ yêu cầu các anh tránh xa người phụ nữ của tôi một chút.” Lê Văn Vân cười với bọn họ.
Nói xong, anh trực tiếp vòng lấy eo Hoàng Thi Kỳ. Hoàng Thi Kỳ cũng rất tự nhiên dựa vào người Lê Văn Vân.
Hai tên đàn ông nhướng mày nói: "Vô vị!"
Chờ bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới buông Hoàng Thi Kỳ ra, cười nói: "Nếu tôi không tới thì cô dự định làm gì đây?"
“Đánh một trận thôi, còn có thể làm sao bây giờ!” Hoàng Thi Kỳ cầm ly rượu, cười hì hì nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Lê Văn Vân nhìn xung quanh, sau đó gọi người phục vụ, nói: "Đổi ghế dài!"
Hai người chuyển sang một chiếc ghế dài tương đối lệch một chút, Lê Văn Vân mới cau mày hỏi: "Sao cô lại chạy tới quán bar? Không phải cô ghét nhất mấy nơi kiểu này sao? Ở đây có mục tiêu à? Cần tôi ra tay không?"
"Chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, tôi ra tay là được. Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Bởi vì quá ồn ào, bọn họ không thể không dựa vào gần nhau mà nói chuyện!
Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó cúi người nói vào tai Hoàng Thi Kỳ: "Ẩn giả đã xuất hiện rồi. Tên đó và Hồng Liên đang hợp tác với nhau, muốn ra tay với một cô gái nhà họ Vương ở Lâm Hải."
“Cái gì?” Hoàng Thi Kỳ nhướng mày hỏi: “Thật sao?
“Ừ!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Bây giờ đám người bác sĩ Phạm cũng đến Lâm Hải rồi. Cô ấy hỏi tôi muốn xin số điện thoại của cô!”
Hoàng Thi Kỳ cau mày nói: "Anh cho bọn họ số điện thoại của tôi rồi à?"
“Cho rồi. Chắc là cô ấy tìm cô cũng vì chuyện này, có thể không chắc chắn hoàn toàn sẽ phòng vệ tốt trước ẩn giả, đoán là sẽ nhờ cô giúp đỡ.” Lê Văn Vân nói.
Hoàng Thi Kỳ bình tĩnh nói: "Trước khi báo thù, tôi sẽ không trở về, cũng sẽ không giao thủ với bất cứ ai trong Người Gác Đêm."
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh cảm thấy Hoàng Thi Kỳ có chút kỳ lạ. Anh trầm ngâm hỏi: "Số 2, cô đang giấu tôi điều gì đó?."
Sắc mặt của Hoàng Thi Kỳ khẽ biến đổi, cô ta nhìn về phía Lê Văn Vân!
...
Đồng thời, trong phòng bao ở tầng hai của quán bar, cửa sổ của một phòng bao trong số đó được mở ra. Cửa sổ của phòng bao ở tầng hai của quán bar Lưu Hỏa được trang bị kính cách âm, khi mở cửa sổ là có thể hòa vào bầu không khí của tầng một. Nếu đóng nó lại thì bên trong lại vô cùng im lặng, hơn nữa từ vị trí tầng hai có thể nhìn thấy rõ ràng hầu hết những nơi trong tầng một.
Trong phòng bao này chính là đám người Đỗ Tịch Tịch và Diệp Mộng.
Lúc này, Đỗ Tịch Tịch mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Bỗng nhiên, ánh mắt cô ấy khẽ chuyển động, nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ ở cách đó không xa. Cô ấy cũng nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó rất thân mật với nhau, lông mày của cô ấy không khỏi hơi nhăn lại!
Đúng rồi, vừa rồi sau khi Phương Quân chơi bóng, đánh cầu ở Đại học Lâm Hải xong, cậu ta bảo Phương Duệ đến nhà hàng thịt nướng bên này gọi đồ ăn trước, còn cậu ta để bóng lên xe! Đến muộn một lúc, kết quả khi đến nơi thì thấy Phương Duệ đang xô xát với người ta!
Lúc đầu cậu ta cảm thấy không có gì cả. Bọn họ bắt nạt người khác là chuyện thường tình.
Kết quả là khi cậu ta nhìn thấy người ngồi ở đó là Lê Văn Vân, cả người cậu ta bị dọa đến nỗi muốn tè ra quần.
Lần trước trở về nhà, cậu ta kể chuyện đó cho bố mình là Phương Hàn Sơn, sau khi Phương Hàn Sơn nghe nói Lê Văn Vân có một ít quan hệ gì với Lôi Bân thì phản ứng không giống với bên nhà họ Liễu.
Bên nhà họ Liễu muốn đến tập đoàn Hãn Vũ để chất vấn!
Nhưng Phương Hàn Sơn thì bất kể như thế nào cũng không dám trêu chọc Lôi Bân. Phương Quân còn bị Phương Hàn Sơn đánh một trận, còn bảo cậu ta đến tập đoàn Hãn Vũ để xin lỗi Lê Văn Vân vào thứ hai!
Kết quả là, hiện tại lời xin lỗi chưa kịp nói ra, Phương Duệ đã cầm ghế định đánh Lê Văn Vân một lần nữa.
Cậu ta nghĩ đến Liễu Bạch đã từng ra tay trước kia, biết rõ nếu Phương Duệ làm như vậy, e rằng kết cục sẽ không nhẹ hơn Liễu Bạch. Cậu ta nhanh chóng tiến lên ngăn lại, nói: "Phương Duệ, mau xin lỗi Lê Văn Vân đi!"
Phương Duệ thừ người ra, nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh, anh điên rồi sao? Anh lại bảo em đi xin lỗi một tên ngốc như vậy à? Sao anh nhát gan vậy..."
"Bốp!"
Phương Quân nghe vậy, trực tiếp tát vào mặt của cậu ra một bạt tai, sau đó nhanh chóng cười làm lành với Lê Văn Vân: "Lê Văn Vân, đứa em trai này của tôi không biết trời cao đất rộng, nói chuyện không biết chừng mực. Anh đừng để trong lòng!"
Lê Văn Vân cười tủm tỉm nhìn hai anh em này, không nói gì!
Sắc mặt Phương Quân hơi thay đổi, sau đó cậu ta nói nhỏ điều gì đó vào tai Phương Duệ. Phương Duệ giật mình nói: "Anh ta chính là Lê Văn Vân ư?"
Phương Quân gật đầu nói: "Vậy nên mau xin lỗi đi, mẹ nó đừng có nói nhảm nhí nữa. Có nợ nần gì thì để về sau lại tính, hiện tại chúng ta đừng chọc giận anh ta!"
Mặc dù rất ồn ào và hai người nói chuyện với nhau bằng giọng rất nhỏ nhưng vẫn bị Lê Văn Vân nghe thấy rõ ràng. Lê Văn Vân khẽ cười trong lòng, cũng không quá quan tâm.
Xung quanh có rất nhiều sinh viên Đại học Lâm Hải đang theo dõi, sắc mặt của Phương Duệ không được tốt lắm, nhưng cậu ta vẫn vội vàng nói: "Lê Văn Vân, ngại quá, vừa rồi tôi không biết đó là anh, vừa rồi tôi quá bốc đồng, hy vọng anh đừng so đo!"
Lê Văn Vân xua tay nói: "Ăn thịt nướng mà cũng nhiều chuyện như vậy, kiếm chỗ nào mát mẻ mà ngồi thôi!"
Những người vây xem xung quanh và sinh viên Đại học Lâm Hải đều sợ đến ngây người.
Phương Duệ là ai, là trùm trường của Đại học Lâm Hải, ngay cả giáo viên và hiệu trưởng của trường cũng không để vào mắt, bây giờ lại thực sự xin lỗi Lê Văn Vân rồi.
Hơn nữa, Lê Văn Vân ngồi ở đó ăn mặc khá bình thường, trông còn có vẻ không kiên nhẫn. Bọn họ không khỏi bắt đầu tò mò rốt cuộc Lê Văn Vân là ai.
Tất nhiên, không ai trả lời họ!
Sau khi xin lỗi, Phương Duệ nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, cảm thấy mình không thể ở lại nơi này được nữa nên kéo Phương Quân rời khỏi đây như bỏ trốn vậy.
Lúc này, thịt nướng cũng đã được bưng ra. Hai người Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ không bận tâm quá nhiều mà vẫn cứ ăn.
Trò hề qua đi, những người vây xem cũng tự giải tán.
Chờ mọi người rời đi, Vương Giai Kỳ mới nhìn Lê Văn Vân, nghi ngờ hỏi: "Lê Văn Vân, rốt cuộc anh đã làm gì mà tên Phương Quân kia lại sợ anh như vậy? Hai anh em này đều là những kẻ ác có tiếng ở Lâm Hải. Trước kia gia đình họ còn có xuất thân từ xã hội đen nữa. Vậy mà bọn họ lại sợ anh như thế!"
Nói đến đây, khóe miệng Vương Giai Kỳ lộ ra một nụ cười: "Anh nói mau, tại sao bọn họ lại sợ anh?"
“Ăn đi ăn đi.” Lê Văn Vân muốn miễn cưỡng cho qua.
Hai mắt Vương Giai Kỳ hơi sáng lên, cô ấy nhìn quanh bốn phía, sau đó thận trọng nói: "Không phải anh là người đến từ thế giới ngầm chứ?"
Lê Văn Vân thầm ngạc nhiên, không ngờ Vương Giai Kỳ lại biết sự tồn tại của thế giới ngầm, tuy nhiên trên mặt anh vẫn lộ ra vẻ mờ mịt nói: "Cái gì mà thế giới ngầm chứ?"
“Xì, thật nhàm chán.” Vương Giai Kỳ bĩu môi nói.
Sau khi hai người ăn xong, Vương Giai Kỳ đi thanh toán rồi nói: "Đi thôi, có muốn đến trường tham quan không?"
Lê Văn Vân kiểm tra thời gian, đã hơn mười giờ tối. Anh lắc đầu nói: "Thôi đi, tôi sắp phải về nhà rồi."
Nếu không phải do có người luôn theo dõi, Lê Văn Vân đi cùng cô ấy đến trường một lúc cũng không thành vấn đề. Nhưng anh thực sự không thể chịu nổi cảm giác bị người ta theo dõi.
Thật ra, từ khi bọn họ bắt đầu rời cư xá, Lê Văn Vân đã cảm giác được luôn có một người đi theo phía sau bọn họ. Lê Văn Vân đoán có lẽ là người do nhà họ Vương phái tới để bảo vệ Vương Giai Kỳ nên cũng không nói gì.
Nhưng anh không thích cảm giác có người nhìn chằm chằm sau lưng mình cho lắm.
"Được thôi, vậy tôi về trước đây. Về sau sắp trở thành hàng xóm rồi, add tài khoản WeChat đi. Có rảnh thì hẹn đi ăn xiên nướng nhiều hơn, rủ Trần Hi đi cùng nữa." Vương Giai Kỳ cười hì hì nói.
Lê Văn Vân gật đầu, add WeChat. Sau khi nhìn Vương Giai Kỳ rời đi, Lê Văn Vân không về nhà mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Thi Kỳ!
Chuyện Ẩn Giả có thể sẽ xuất hiện ở Lâm Hải, anh phải nói cho số Hai một chút mới được.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia điện thoại rất ồn ào, giọng nói của Hoàng Thi Kỳ phát ra, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Cô đang ở nơi nào, tôi có chuyện muốn tìm cô!” Lê Văn Vân nói.
“Tôi đang ở quán bar Lưu Hỏa.” Hoàng Thi Kỳ gật đầu và nói.
“Tôi sẽ đến ngay!” Lê Văn Vân gật đầu.
Chẳng bao lâu, anh đã đến quán bar Lưu Hỏa. Lại nói, đây đã là lần thứ ba anh đến đây rồi.
Lần này không có ai chặn cửa, anh bước vào trong quán bar.
Bên trong quán bar, ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc nặng nề không ngừng vang lên. Lê Văn Vân đến cửa rồi đưa mắt nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thi Kỳ. Bên cạnh Hoàng Thi Kỳ là hai người đàn ông đang cầm ly rượu!
Lê Văn Vân khẽ cau mày, âm thầm đổ mồ hôi thay hai người đàn ông kia!
"Người đẹp, uống một ly đi."
"Add WeChat cũng được đó!"
Lê Văn Vân vội vàng bước tới và vỗ vai bọn họ.
Hai tên đàn ông kia quay đầu lại, khi nhìn thấy Lê Văn Vân thì cau mày nói: "Có chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì, chỉ yêu cầu các anh tránh xa người phụ nữ của tôi một chút.” Lê Văn Vân cười với bọn họ.
Nói xong, anh trực tiếp vòng lấy eo Hoàng Thi Kỳ. Hoàng Thi Kỳ cũng rất tự nhiên dựa vào người Lê Văn Vân.
Hai tên đàn ông nhướng mày nói: "Vô vị!"
Chờ bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới buông Hoàng Thi Kỳ ra, cười nói: "Nếu tôi không tới thì cô dự định làm gì đây?"
“Đánh một trận thôi, còn có thể làm sao bây giờ!” Hoàng Thi Kỳ cầm ly rượu, cười hì hì nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Lê Văn Vân nhìn xung quanh, sau đó gọi người phục vụ, nói: "Đổi ghế dài!"
Hai người chuyển sang một chiếc ghế dài tương đối lệch một chút, Lê Văn Vân mới cau mày hỏi: "Sao cô lại chạy tới quán bar? Không phải cô ghét nhất mấy nơi kiểu này sao? Ở đây có mục tiêu à? Cần tôi ra tay không?"
"Chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, tôi ra tay là được. Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Bởi vì quá ồn ào, bọn họ không thể không dựa vào gần nhau mà nói chuyện!
Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó cúi người nói vào tai Hoàng Thi Kỳ: "Ẩn giả đã xuất hiện rồi. Tên đó và Hồng Liên đang hợp tác với nhau, muốn ra tay với một cô gái nhà họ Vương ở Lâm Hải."
“Cái gì?” Hoàng Thi Kỳ nhướng mày hỏi: “Thật sao?
“Ừ!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Bây giờ đám người bác sĩ Phạm cũng đến Lâm Hải rồi. Cô ấy hỏi tôi muốn xin số điện thoại của cô!”
Hoàng Thi Kỳ cau mày nói: "Anh cho bọn họ số điện thoại của tôi rồi à?"
“Cho rồi. Chắc là cô ấy tìm cô cũng vì chuyện này, có thể không chắc chắn hoàn toàn sẽ phòng vệ tốt trước ẩn giả, đoán là sẽ nhờ cô giúp đỡ.” Lê Văn Vân nói.
Hoàng Thi Kỳ bình tĩnh nói: "Trước khi báo thù, tôi sẽ không trở về, cũng sẽ không giao thủ với bất cứ ai trong Người Gác Đêm."
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh cảm thấy Hoàng Thi Kỳ có chút kỳ lạ. Anh trầm ngâm hỏi: "Số 2, cô đang giấu tôi điều gì đó?."
Sắc mặt của Hoàng Thi Kỳ khẽ biến đổi, cô ta nhìn về phía Lê Văn Vân!
...
Đồng thời, trong phòng bao ở tầng hai của quán bar, cửa sổ của một phòng bao trong số đó được mở ra. Cửa sổ của phòng bao ở tầng hai của quán bar Lưu Hỏa được trang bị kính cách âm, khi mở cửa sổ là có thể hòa vào bầu không khí của tầng một. Nếu đóng nó lại thì bên trong lại vô cùng im lặng, hơn nữa từ vị trí tầng hai có thể nhìn thấy rõ ràng hầu hết những nơi trong tầng một.
Trong phòng bao này chính là đám người Đỗ Tịch Tịch và Diệp Mộng.
Lúc này, Đỗ Tịch Tịch mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới. Bỗng nhiên, ánh mắt cô ấy khẽ chuyển động, nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ ở cách đó không xa. Cô ấy cũng nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó rất thân mật với nhau, lông mày của cô ấy không khỏi hơi nhăn lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.