Chương 149: Có thể đưa vào rồi
Chiến Thần
12/04/2022
Giọng nói của Lê Trung Hằng vang lên, cùng với đó, có không ít người đã đổ đồn ánh mắt về phía đám người Lê Văn Vân.
Đối với nhà họ Lê mà nói thì mục đích của lần họp cuối năm này là để lôi kéo một số công ty, đồng thời nâng cao hình tượng của chính bản thân.
Nếu có thể, đương nhiên là bọn họ còn muốn nghĩ cách bôi xấu đối thủ của họ, cũng chính là tập đoàn Hãn Vũ.
Mà Lê Văn Vân và Lê Cảnh An đang đi làm ở đó, điểm này rất đáng để họ rêu rao, thổi phồng lên.
Lê Cảnh An chú ý đến ánh mắt của mọi người, sắc mặt ông ấy trở nên tái nhợt.
Đúng là lũ khinh người.
Trong chín năm qua, ông ấy đã phải chịu đựng quá nhiều.
Nhưng đám người này đa phần đều là những người có máu mặt ở Lâm Hải, lúc bọn họ đổ dồn ánh mắt nhìn về phía ông ấy và Lê Văn Vân, trong lòng Lê Cảnh An có một sự áp lực rất lớn.
Vì chuyện của Lê Văn Vân mà chín năm qua, ông ấy đã gần như không tranh không giành gì hết, mất đi rất nhiều bạn bè thân thích.
Ông ấy vốn tưởng rằng mình đã quen rồi, nhưng khi chuyện cũ được nhắc lại, khi tất cả mọi người nhìn ông ấy bằng ánh mắt dị thường, ông ấy vẫn thấy hơi không chịu đựng được.
Còn Lê Văn Vân đứng ở bên cạnh lại mang vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên. Anh kéo tay bố mình, hờ hững nói: “Bố, đừng để ý đến những ánh nhìn ngu ngốc đó!”
Trên sân khấu, Lê Trung Hằng tiếp tục nói: “Chủ tịch Lôi, chẳng lẽ ông không biết chuyện này ư? Năm đó chuyện này đã gây ầm ĩ lớn đó. Loại người bị bao nhiêu người hắt hủi này, nhà họ Lê chúng tôi đã gạch tên bọn họ ra khỏi gia phả từ lâu rồi. Nhắc đến cũng phải xin lỗi mọi người, dù sao bọn họ cũng mang họ Lê, nhưng chỉ là chi thứ trong gia tộc chúng tôi thôi. Nhà họ Lê chúng tôi thế mà lại có loại cặn bã như này.”
“Nhưng sau khi chúng tôi gạch tên bọn họ ra khỏi gia phả, không nói đến việc chủ tịch Lôi thu nhận bọn họ, chỉ là Lê Cảnh An lại dám đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc, Lê Văn Vân vừa mới về Lâm Hải đã được tuyển vào tập đoàn Hãn Vũ rồi.” Lê Trung Hằng nói: “Chủ tịch Lôi à, các ông tuyển loại người như vậy vào thì tôi thực sự lo lắng cho tập đoàn của các ông đó.”
Sắc mặt Lôi Bân cũng không được tốt cho lắm, ông ta thầm mắng một câu: “Má nó, lão già này lại dám trực tiếp nhắc đến những chuyện này trên sân khấu, đúng là không biết xấu hổ!”
Lê Trung Hằng cười nói: “Ôi chao, cô Diệp Hinh, đương sự trong chuyện của năm đó cũng có mặt ở đây. Đối với một tiểu thư đài các như cô ấy, chuyện này sẽ tạo nên bóng ma tâm lý lớn đến mức nào nhỉ...”
Ông ta nói oang oang như vậy trên sân khấu, đám đông bên dưới cũng xì xào bàn tán, bọn họ đều nhìn về phía Lê Văn Vân.
Liễu Bạch ngồi ở vị trí hàng đầu tiên, nhếch mép lên nở một nụ cười nham hiểm. Anh ta và Lê Tử Thiện, Lê Hoán, Phương Quân, Phương Duệ,... một đám phú nhị đại đỉnh cấp của Lâm Hải đều ngồi tụ lại ở đó.
Đám người này ít nhiều đều có mâu thuẫn với Lê Văn Vân, thấy Lê Văn Vân bị người ta sỉ nhục và lăng mạ như vậy, trong lòng bọn họ rất sung sướng.
“Đáng tiếc là đã không để Diệp Hinh lên trên sân khấu nói vài câu, nếu để cô ta lên thì chắc hẳn sẽ có một cảnh tượng đặc sắc lắm đây.” Lê Tử Thiện cười nham hiểm, nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lê Văn Vân.
Bao gồm cả Trần Mỹ Huyên và Trần Hi, bọn họ cau mày nhìn Lê Văn Vân, trên mặt xuất hiện một chút lo lắng.
Nét mặt Đặng Hân Hân thể hiện rõ vẻ tức giận, cô nhìn Lê Văn Vân, mím chặt môi lại.
Nhưng bọn họ nhận ra, từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lê Văn Vân đều rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
Hiện giờ Lê Trung Hằng đang rất kiêu căng và ngạo mạn, đợi lát nữa xem ông ta sẽ ngã xuống thảm hại đến cỡ nào.
Sau khi sỉ nhục Lôi Bân một hồi, Lê Trung Hằng mỉm cười, nói: “Ngoài ra, tôi muốn tuyên bố thêm một chuyện nữa, à thôi bỏ đi, nên để ông Liễu tự mình nói ra!”
Lê Trung Hằng nói xong, Liễu Vân Sơn ngồi ở hàng đầu tiên từ từ đứng dậy, đi lên sân khấu. Sau đó, ông ta móc tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra, nhìn Hoàng Lượng, cầm lấy micro và nói: “Tôi và nhà họ Lê là bạn bè lâu năm, mọi người đều biết điều đó. Tôi dùng thẻ ngân hàng kim cương của ngân hàng Tân Hải, trước đây, ngân hàng Tân Hải đã liên thủ với một số ngân hàng để áp đặt chế tài với nhà họ Lê!”
Nói rồi, ông ta dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp lời: “Ngay tại đây, tôi muốn sử dụng quyền hạn của chiếc thẻ kim cương này, hi vọng các chi nhánh ở Lâm Hải của ngân hàng Tân Hải đừng tiếp tục áp đặt chế tài với nhà họ Lê nữa mà hãy khôi phục sự hợp tác của đôi bên.”
Tất cả mọi người đều biết quyền hạn của chiếc thẻ kim cương này.
Tấm thẻ này có khả năng huy động hàng trăm tỷ tiền mặt, đồng thời còn có nhiều đặc quyền khác nhau. Người sở hữu thẻ kim cương, ở một mức độ nhất định, còn có địa vị cao hơn cả tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh.
Trước đây Liễu Vân Sơn đã từng gọi điện cho Hoàng Lượng để nói đến chuyện này.
Nhưng khi đó Hoàng Lượng đã cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông ta!
Bây giờ, ông ta nói ra điều đó ngay trước mặt mọi người là đang ép buộc Hoàng Lượng phải thỏa hiệp.
Khách hàng của ngân hàng Tân Hải đều là những người giàu có, mà người tham gia bữa tiệc này, đa phần đều là khách hàng của ngân hàng Tân Hải.
Nếu quyền hạn của thẻ kim cương bị cự tuyệt, ngân hàng Tân Hải sẽ mất đi danh tiếng của mình.
Ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây lại từ từ đặt lên người Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng nhìn Lê Văn Vân, nở một nụ cười, sau đó ông ta đứng dậy, xuyên qua đám đông bước tới sân khấu.
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Lê Trung Hằng.
Nếu có thể khôi phục hợp tác với ngân hàng Tân Hải thì nhà họ Lê sẽ dễ thở hơn rất nhiều, cộng thêm sự gia nhập của tập đoàn Thiên Vân, bọn họ sẽ tiến hành phản kích.
Hoàng Lượng bước lên sân khấu, cầm micro nhìn Liễu vân Sơn, mỉm cười nói: “Ông Liễu, ông chắc chắn là muốn giúp đỡ nhà họ Lê chứ?”
Liễu Vân Sơn gật đầu đáp: “Tất nhiên là vậy rồi.”
Ánh mắt Hoàng Lượng lướt qua tất cả mọi người dưới khán đài, nói: “Nếu ông Liễu đã nói như vậy, tiếp sau đây tôi sẽ tuyên bố một chuyện.”
Bên dưới, đám người nhà họ Lê ai nấy đều ngập tràn vẻ vui sướng trên khuôn mặt.
Lúc này, Hoàng Lượng bình tĩnh nói: “Tôi xin tuyên bố, ngân hàng Tân Hải sẽ thiếu đi một chiếc thẻ kim cương, chúng tôi sẽ hủy bỏ thẻ kim cương của Liễu Vân Sơn cùng một loạt các quyền hạn của thẻ. Hiện giờ chỉ có tám chiếc thẻ kim cương được phát hành thôi! Ngoài ra, ngân hàng Tân Hải chúng tôi sẽ hợp tác toàn diện với tập đoàn Hãn Vũ!”
“Ầm!”
Ngay khi tin tức này được công bố, nó đã như một quả bom có lực sát thương cực mạnh được ném vào trong đám đông.
Ngân hàng Tân Hải là nơi nào chứ, đó là ngân hàng mà người có tiền yêu thích nhất.
Không ai biết khối tài sản bọn họ sở hữu khủng khiếp đến mức nào.
Lý Hàng không đại diện cho nhà họ Lý, ông ta chỉ đại diện cho tập đoàn Thiên Vân thôi, mà tập đoàn Thiên Vân chỉ là một doanh nghiệp trực thuộc nhà họ Lý ở Yến Kinh, hơn nữa bọn họ chỉ đang hợp tác về các dự án bất động sản.
Mà theo như Hoàng Lượng vừa tuyên bố, ngân hàng Tân Hải sẽ hợp tác toàn diện về mọi mặt với tập đoàn Hãn Vũ.
Khi tin tức này được đưa ra, tất cả người nhà họ Lê đều sửng sốt đến ngây người.
Lê Vĩnh Sanh, người đang ngồi ở vị trí hàng đầu tiên bắt đầu thở dốc.
Còn trên sân khấu, ánh mắt Lê Trung Hằng đã trở nên ngây ngốc.
Ông ta vốn định sử dụng quyền hạn của Liễu Vân Sơn để khôi phục quan hệ hợp tác với các ngân hàng Tân Hải!
Kết quả, ông ta không thể ngờ là không những không thể khôi phục sự hợp tác, mà còn khiến ngân hàng Tân Hải hủy bỏ thẻ kim cương của Liễu Vân Sơn. Thay vào đó, bọn họ còn tuyên bố sẽ hợp tác toàn diện với tập đoàn Hãn Vũ!
Bọn họ vô cùng bất ngờ, bất ngờ đến đần cả người ra.
Phía dưới, sắc mặt Lê Tử Thiện, Lê Hoán và những người khác lập tức thay đổi.
Ngân hàng Tân Hải đã ra tay, bọn họ vốn tưởng rằng buổi tổng kết cuối năm lần này sẽ là cơ hội để bọn họ phản kích. Những gì họ vừa nói thực sự là như vậy.
Sự gia nhập của Tập đoàn Thiên Vân đã gia tăng gấp đôi niềm tin cho họ.
Mà bây giờ... thế mà ngân hàng Tân Hải lại đứng về phía Lôi Bân.
Lúc này, câu nói “không mất mạng thì sẽ không ngừng tay” của Lôi Bân đang khiến người nhà họ Lê như sắp phát điên lên.
Lê Vĩnh Sanh ngồi ở trên ghế, khuôn mặt già nua khẽ co giật, đả kích này thực sự quá lớn.
Nhà họ Lê có căn cơ, nền tảng rất vững chắc, nhưng làm sao mà so sánh được với ngân hàng Tân Hải ư? Đó là chưa kể hiện giờ có vô số người đang nhằm vào bọn họ.
Ngân hàng Tân Hải chỉ đứng thứ hai thôi, ngân hàng này là thiên đường của người giàu. Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là những người giàu có ở Trung Quốc có mối quan hệ tốt với ngân hàng Tân Hải. Bọn họ tuyên bố thông tin này ra, rồi sẽ có bao nhiêu người tham gia đây?
Ông ta gần như có thể thấy trước cảnh tượng khi thị trường chứng khoán mở cửa vào ngày mai, ngay cả khi đã có tập đoàn Thiên Vân tham gia, thị trường chứng khoán của nhà họ Lê chắc chắn sẽ đình trệ!
Ở bàn sau, Lôi Bân hơi sững sờ một chút, sau đó quay sang nhìn Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ.
Thật ra anh không biết chuyện này thật, tận đến khi Hoàng Lượng tuyên bố, anh mới sững sờ một lúc.
Tuy nhiên, đại khái anh cũng đoán ra được rằng có lẽ Hoàng Lượng đã báo cáo với các ông lớn ở Yến Kinh rồi, chuyện này do bên đó hạ lệnh xuống.
Lý Hàng ngồi bên cạnh nhíu chặt mày lại.
Ngân hàng Tân Hải đã vào cuộc.
Ông ta không ngờ ngân hàng Tân Hải lại can thiệp vào.
Bản thân nhà họ Lý và ngân hàng Tân Hải đã có rất nhiều hợp tác. Ông ta nhìn Lôi Bân, hờ hững nói: “Chủ tịch Lôi, không ngờ quan hệ giữa ông và ngân hàng Tân Hải lại tốt đến vậy. Xem ra hợp tác giữa tôi và nhà họ Lê cũng có thể không cần bàn đến nữa.”
Lôi Bân cười khẩy một tiếng, lão già này đúng là gió chiều nào xuôi theo chiều ấy.
Trần Mỹ Huyên tỏ ra kinh ngạc, bà ấy nuốt nước miếng, nói: “Bây giờ... e là nhà họ Lê sắp xong đời rồi.”
“Cũng không đến nỗi thế đâu.” Lý Hàng nói: “Căn cơ của nhà họ Lê vẫn còn đó. Vốn riêng của bọn họ rất dồi dào, tuy nhiên có thể không tránh khỏi sự thất bại, nhưng không biết thất bại lần này của họ sẽ kéo dài bao lâu.”
Những người xung quanh đang bàn luận rất sôi nổi.
Người nhà họ Lê cũng nghe được kha khá tiếng bàn tán.
Vốn dĩ bọn họ muốn dựa vào buổi tổng kết cuối năm này để trở mình, nhưng bây giờ dường như nó đã trở thành tín hiệu thông báo cho sự suy tàn của nhà họ Lê!
Lê Văn Vân ngồi bên cạnh sờ mũi của mình, nói: “Đã xong chưa vậy? Vậy để tôi tung ra chiêu cuối cùng nghiền nát bọn họ nhé?”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Tần Quốc Thịnh, nhẹ giọng nói: “Có thể đưa vào rồi.”
Đối với nhà họ Lê mà nói thì mục đích của lần họp cuối năm này là để lôi kéo một số công ty, đồng thời nâng cao hình tượng của chính bản thân.
Nếu có thể, đương nhiên là bọn họ còn muốn nghĩ cách bôi xấu đối thủ của họ, cũng chính là tập đoàn Hãn Vũ.
Mà Lê Văn Vân và Lê Cảnh An đang đi làm ở đó, điểm này rất đáng để họ rêu rao, thổi phồng lên.
Lê Cảnh An chú ý đến ánh mắt của mọi người, sắc mặt ông ấy trở nên tái nhợt.
Đúng là lũ khinh người.
Trong chín năm qua, ông ấy đã phải chịu đựng quá nhiều.
Nhưng đám người này đa phần đều là những người có máu mặt ở Lâm Hải, lúc bọn họ đổ dồn ánh mắt nhìn về phía ông ấy và Lê Văn Vân, trong lòng Lê Cảnh An có một sự áp lực rất lớn.
Vì chuyện của Lê Văn Vân mà chín năm qua, ông ấy đã gần như không tranh không giành gì hết, mất đi rất nhiều bạn bè thân thích.
Ông ấy vốn tưởng rằng mình đã quen rồi, nhưng khi chuyện cũ được nhắc lại, khi tất cả mọi người nhìn ông ấy bằng ánh mắt dị thường, ông ấy vẫn thấy hơi không chịu đựng được.
Còn Lê Văn Vân đứng ở bên cạnh lại mang vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên. Anh kéo tay bố mình, hờ hững nói: “Bố, đừng để ý đến những ánh nhìn ngu ngốc đó!”
Trên sân khấu, Lê Trung Hằng tiếp tục nói: “Chủ tịch Lôi, chẳng lẽ ông không biết chuyện này ư? Năm đó chuyện này đã gây ầm ĩ lớn đó. Loại người bị bao nhiêu người hắt hủi này, nhà họ Lê chúng tôi đã gạch tên bọn họ ra khỏi gia phả từ lâu rồi. Nhắc đến cũng phải xin lỗi mọi người, dù sao bọn họ cũng mang họ Lê, nhưng chỉ là chi thứ trong gia tộc chúng tôi thôi. Nhà họ Lê chúng tôi thế mà lại có loại cặn bã như này.”
“Nhưng sau khi chúng tôi gạch tên bọn họ ra khỏi gia phả, không nói đến việc chủ tịch Lôi thu nhận bọn họ, chỉ là Lê Cảnh An lại dám đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc, Lê Văn Vân vừa mới về Lâm Hải đã được tuyển vào tập đoàn Hãn Vũ rồi.” Lê Trung Hằng nói: “Chủ tịch Lôi à, các ông tuyển loại người như vậy vào thì tôi thực sự lo lắng cho tập đoàn của các ông đó.”
Sắc mặt Lôi Bân cũng không được tốt cho lắm, ông ta thầm mắng một câu: “Má nó, lão già này lại dám trực tiếp nhắc đến những chuyện này trên sân khấu, đúng là không biết xấu hổ!”
Lê Trung Hằng cười nói: “Ôi chao, cô Diệp Hinh, đương sự trong chuyện của năm đó cũng có mặt ở đây. Đối với một tiểu thư đài các như cô ấy, chuyện này sẽ tạo nên bóng ma tâm lý lớn đến mức nào nhỉ...”
Ông ta nói oang oang như vậy trên sân khấu, đám đông bên dưới cũng xì xào bàn tán, bọn họ đều nhìn về phía Lê Văn Vân.
Liễu Bạch ngồi ở vị trí hàng đầu tiên, nhếch mép lên nở một nụ cười nham hiểm. Anh ta và Lê Tử Thiện, Lê Hoán, Phương Quân, Phương Duệ,... một đám phú nhị đại đỉnh cấp của Lâm Hải đều ngồi tụ lại ở đó.
Đám người này ít nhiều đều có mâu thuẫn với Lê Văn Vân, thấy Lê Văn Vân bị người ta sỉ nhục và lăng mạ như vậy, trong lòng bọn họ rất sung sướng.
“Đáng tiếc là đã không để Diệp Hinh lên trên sân khấu nói vài câu, nếu để cô ta lên thì chắc hẳn sẽ có một cảnh tượng đặc sắc lắm đây.” Lê Tử Thiện cười nham hiểm, nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lê Văn Vân.
Bao gồm cả Trần Mỹ Huyên và Trần Hi, bọn họ cau mày nhìn Lê Văn Vân, trên mặt xuất hiện một chút lo lắng.
Nét mặt Đặng Hân Hân thể hiện rõ vẻ tức giận, cô nhìn Lê Văn Vân, mím chặt môi lại.
Nhưng bọn họ nhận ra, từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lê Văn Vân đều rất bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
Hiện giờ Lê Trung Hằng đang rất kiêu căng và ngạo mạn, đợi lát nữa xem ông ta sẽ ngã xuống thảm hại đến cỡ nào.
Sau khi sỉ nhục Lôi Bân một hồi, Lê Trung Hằng mỉm cười, nói: “Ngoài ra, tôi muốn tuyên bố thêm một chuyện nữa, à thôi bỏ đi, nên để ông Liễu tự mình nói ra!”
Lê Trung Hằng nói xong, Liễu Vân Sơn ngồi ở hàng đầu tiên từ từ đứng dậy, đi lên sân khấu. Sau đó, ông ta móc tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải ra, nhìn Hoàng Lượng, cầm lấy micro và nói: “Tôi và nhà họ Lê là bạn bè lâu năm, mọi người đều biết điều đó. Tôi dùng thẻ ngân hàng kim cương của ngân hàng Tân Hải, trước đây, ngân hàng Tân Hải đã liên thủ với một số ngân hàng để áp đặt chế tài với nhà họ Lê!”
Nói rồi, ông ta dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp lời: “Ngay tại đây, tôi muốn sử dụng quyền hạn của chiếc thẻ kim cương này, hi vọng các chi nhánh ở Lâm Hải của ngân hàng Tân Hải đừng tiếp tục áp đặt chế tài với nhà họ Lê nữa mà hãy khôi phục sự hợp tác của đôi bên.”
Tất cả mọi người đều biết quyền hạn của chiếc thẻ kim cương này.
Tấm thẻ này có khả năng huy động hàng trăm tỷ tiền mặt, đồng thời còn có nhiều đặc quyền khác nhau. Người sở hữu thẻ kim cương, ở một mức độ nhất định, còn có địa vị cao hơn cả tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh.
Trước đây Liễu Vân Sơn đã từng gọi điện cho Hoàng Lượng để nói đến chuyện này.
Nhưng khi đó Hoàng Lượng đã cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông ta!
Bây giờ, ông ta nói ra điều đó ngay trước mặt mọi người là đang ép buộc Hoàng Lượng phải thỏa hiệp.
Khách hàng của ngân hàng Tân Hải đều là những người giàu có, mà người tham gia bữa tiệc này, đa phần đều là khách hàng của ngân hàng Tân Hải.
Nếu quyền hạn của thẻ kim cương bị cự tuyệt, ngân hàng Tân Hải sẽ mất đi danh tiếng của mình.
Ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây lại từ từ đặt lên người Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng nhìn Lê Văn Vân, nở một nụ cười, sau đó ông ta đứng dậy, xuyên qua đám đông bước tới sân khấu.
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Lê Trung Hằng.
Nếu có thể khôi phục hợp tác với ngân hàng Tân Hải thì nhà họ Lê sẽ dễ thở hơn rất nhiều, cộng thêm sự gia nhập của tập đoàn Thiên Vân, bọn họ sẽ tiến hành phản kích.
Hoàng Lượng bước lên sân khấu, cầm micro nhìn Liễu vân Sơn, mỉm cười nói: “Ông Liễu, ông chắc chắn là muốn giúp đỡ nhà họ Lê chứ?”
Liễu Vân Sơn gật đầu đáp: “Tất nhiên là vậy rồi.”
Ánh mắt Hoàng Lượng lướt qua tất cả mọi người dưới khán đài, nói: “Nếu ông Liễu đã nói như vậy, tiếp sau đây tôi sẽ tuyên bố một chuyện.”
Bên dưới, đám người nhà họ Lê ai nấy đều ngập tràn vẻ vui sướng trên khuôn mặt.
Lúc này, Hoàng Lượng bình tĩnh nói: “Tôi xin tuyên bố, ngân hàng Tân Hải sẽ thiếu đi một chiếc thẻ kim cương, chúng tôi sẽ hủy bỏ thẻ kim cương của Liễu Vân Sơn cùng một loạt các quyền hạn của thẻ. Hiện giờ chỉ có tám chiếc thẻ kim cương được phát hành thôi! Ngoài ra, ngân hàng Tân Hải chúng tôi sẽ hợp tác toàn diện với tập đoàn Hãn Vũ!”
“Ầm!”
Ngay khi tin tức này được công bố, nó đã như một quả bom có lực sát thương cực mạnh được ném vào trong đám đông.
Ngân hàng Tân Hải là nơi nào chứ, đó là ngân hàng mà người có tiền yêu thích nhất.
Không ai biết khối tài sản bọn họ sở hữu khủng khiếp đến mức nào.
Lý Hàng không đại diện cho nhà họ Lý, ông ta chỉ đại diện cho tập đoàn Thiên Vân thôi, mà tập đoàn Thiên Vân chỉ là một doanh nghiệp trực thuộc nhà họ Lý ở Yến Kinh, hơn nữa bọn họ chỉ đang hợp tác về các dự án bất động sản.
Mà theo như Hoàng Lượng vừa tuyên bố, ngân hàng Tân Hải sẽ hợp tác toàn diện về mọi mặt với tập đoàn Hãn Vũ.
Khi tin tức này được đưa ra, tất cả người nhà họ Lê đều sửng sốt đến ngây người.
Lê Vĩnh Sanh, người đang ngồi ở vị trí hàng đầu tiên bắt đầu thở dốc.
Còn trên sân khấu, ánh mắt Lê Trung Hằng đã trở nên ngây ngốc.
Ông ta vốn định sử dụng quyền hạn của Liễu Vân Sơn để khôi phục quan hệ hợp tác với các ngân hàng Tân Hải!
Kết quả, ông ta không thể ngờ là không những không thể khôi phục sự hợp tác, mà còn khiến ngân hàng Tân Hải hủy bỏ thẻ kim cương của Liễu Vân Sơn. Thay vào đó, bọn họ còn tuyên bố sẽ hợp tác toàn diện với tập đoàn Hãn Vũ!
Bọn họ vô cùng bất ngờ, bất ngờ đến đần cả người ra.
Phía dưới, sắc mặt Lê Tử Thiện, Lê Hoán và những người khác lập tức thay đổi.
Ngân hàng Tân Hải đã ra tay, bọn họ vốn tưởng rằng buổi tổng kết cuối năm lần này sẽ là cơ hội để bọn họ phản kích. Những gì họ vừa nói thực sự là như vậy.
Sự gia nhập của Tập đoàn Thiên Vân đã gia tăng gấp đôi niềm tin cho họ.
Mà bây giờ... thế mà ngân hàng Tân Hải lại đứng về phía Lôi Bân.
Lúc này, câu nói “không mất mạng thì sẽ không ngừng tay” của Lôi Bân đang khiến người nhà họ Lê như sắp phát điên lên.
Lê Vĩnh Sanh ngồi ở trên ghế, khuôn mặt già nua khẽ co giật, đả kích này thực sự quá lớn.
Nhà họ Lê có căn cơ, nền tảng rất vững chắc, nhưng làm sao mà so sánh được với ngân hàng Tân Hải ư? Đó là chưa kể hiện giờ có vô số người đang nhằm vào bọn họ.
Ngân hàng Tân Hải chỉ đứng thứ hai thôi, ngân hàng này là thiên đường của người giàu. Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là những người giàu có ở Trung Quốc có mối quan hệ tốt với ngân hàng Tân Hải. Bọn họ tuyên bố thông tin này ra, rồi sẽ có bao nhiêu người tham gia đây?
Ông ta gần như có thể thấy trước cảnh tượng khi thị trường chứng khoán mở cửa vào ngày mai, ngay cả khi đã có tập đoàn Thiên Vân tham gia, thị trường chứng khoán của nhà họ Lê chắc chắn sẽ đình trệ!
Ở bàn sau, Lôi Bân hơi sững sờ một chút, sau đó quay sang nhìn Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ.
Thật ra anh không biết chuyện này thật, tận đến khi Hoàng Lượng tuyên bố, anh mới sững sờ một lúc.
Tuy nhiên, đại khái anh cũng đoán ra được rằng có lẽ Hoàng Lượng đã báo cáo với các ông lớn ở Yến Kinh rồi, chuyện này do bên đó hạ lệnh xuống.
Lý Hàng ngồi bên cạnh nhíu chặt mày lại.
Ngân hàng Tân Hải đã vào cuộc.
Ông ta không ngờ ngân hàng Tân Hải lại can thiệp vào.
Bản thân nhà họ Lý và ngân hàng Tân Hải đã có rất nhiều hợp tác. Ông ta nhìn Lôi Bân, hờ hững nói: “Chủ tịch Lôi, không ngờ quan hệ giữa ông và ngân hàng Tân Hải lại tốt đến vậy. Xem ra hợp tác giữa tôi và nhà họ Lê cũng có thể không cần bàn đến nữa.”
Lôi Bân cười khẩy một tiếng, lão già này đúng là gió chiều nào xuôi theo chiều ấy.
Trần Mỹ Huyên tỏ ra kinh ngạc, bà ấy nuốt nước miếng, nói: “Bây giờ... e là nhà họ Lê sắp xong đời rồi.”
“Cũng không đến nỗi thế đâu.” Lý Hàng nói: “Căn cơ của nhà họ Lê vẫn còn đó. Vốn riêng của bọn họ rất dồi dào, tuy nhiên có thể không tránh khỏi sự thất bại, nhưng không biết thất bại lần này của họ sẽ kéo dài bao lâu.”
Những người xung quanh đang bàn luận rất sôi nổi.
Người nhà họ Lê cũng nghe được kha khá tiếng bàn tán.
Vốn dĩ bọn họ muốn dựa vào buổi tổng kết cuối năm này để trở mình, nhưng bây giờ dường như nó đã trở thành tín hiệu thông báo cho sự suy tàn của nhà họ Lê!
Lê Văn Vân ngồi bên cạnh sờ mũi của mình, nói: “Đã xong chưa vậy? Vậy để tôi tung ra chiêu cuối cùng nghiền nát bọn họ nhé?”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, tìm WeChat của Tần Quốc Thịnh, nhẹ giọng nói: “Có thể đưa vào rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.