Chương 327: Cuối cùng cũng gặp lại
Chiến Thần
12/04/2022
Dạ Lai Hương, đây là một trong những nơi tiêu dùng trung cấp ở khu Tội Ác. Bởi vì còn sớm, lúc này không có quá nhiều người, ở quầy lễ tân có rất nhiều người đứng ở đó, nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều hoàn toàn dại ra.
Thủ lĩnh của bọn họ, sư tử nhỏ có tiếng ở khu Tội Ác... Ngao Húc, lúc này đối mặt với ba người mới tới, toàn thân đang run lên vì sợ!
“Yo, sư tử nhỏ, bây giờ càng ngày càng oai phong nhỉ!” Cố Bạch cười như không cười nói, sau đó đi tới trước mặt sư tử nhỏ, hơi giơ tay lên, vỗ hai cái vào mặt sư tử nhỏ!
Khi Cố Bạch vỗ hai cái này, cơ thể của Ngao Húc càng run rẩy kịch liệt hơn.
"Bịch!"
Lúc này, cậu ta không thèm để tâm đến mặt mũi, trực tiếp "bịch" một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Anh… Anh… Anh Bạch.” Sư tử nhỏ nuốt nước bọt, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp rồi.
Bên cạnh, tất cả mọi người đều sắp rơi cằm xuống đất.
Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ trung niên ngồi trên sô pha cũng trợn mắt há mồm ngồi đó, động tác của bà ta hoàn toàn bị cố định, điếu thuốc trên tay cũng không hút, điếu thuốc tự động cháy hết, tro bụi rơi trên thảm trên sàn.
Ngao Húc đưa mắt nhìn về phía Lê Văn Vân, thấy ánh mắt Lê Văn Vân trầm như nước, trái tim Ngao Húc chìm xuống, chìm xuống đáy vực!
“Cố Bạch, đừng hù chết sư tử nhỏ chứ.” Lý Thu lúc này mới mở miệng nói: “Sư tử nhỏ, những người không liên quan, bảo bọn họ cút đi hết, gọi người quản lý chuyện của Dạ Lai Hương lên đây.”
Ngao Húc không dám do dự. Cậu ta nói nhanh: "Mọi người lui ra!"
"Sư tử..." Vài người bày ra sắc mặt có chút rối rắm, dường như rất có nghĩa khí!
“Nếu không muốn chết thì cút ngay khỏi đây.” Ngao Húc mắng!
Những người đó vẫn có hơi không muốn nhúc nhích. Nhìn cách ăn mặc của đám người Lê Văn Vân là biết chỉ là người mới đến. Bọn họ không thể hiểu tại sao Ngao Húc lại e ngại mấy người mới đến này như vậy.
Nhưng sau khi nghe được Ngao Húc nói như vậy, những người khác cũng không dám ở lại, tất cả đều lui xuống phía dưới. Cuối cùng ở quầy lễ tân chỉ còn lại người phụ nữ trung niên, Ngao Húc, ba người Lê Văn Vân.
Ngao Húc lúc này mới nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Vân… Vân..."
Nếu đối mặt với Cố Bạch, cậu ta vẫn có thể nói rõ ràng, nhưng khi đối mặt với Lê Văn Vân, cậu ta nói cũng chẳng thể nói rõ nữa rồi. Có trời mới biết năm năm trước Lê Văn Vân đã làm gì với cậu ta!
Lê Văn Vân thản nhiên nhìn cậu ta, nói: "Mục đích tôi đến đây rất đơn giản. Em họ tôi bị người của các cậu lừa đến đây. Bây giờ, kêu những cô gái mà các người đã đem đến đây ngày hôm qua ra đây cho tôi. Tôi biết nó ở chỗ này, nếu người không tới, hậu quả cậu biết rồi đấy."
Thân thể Ngao Húc run lên, lại gật đầu lia lịa. Sau đó, cậu ta nhìn về phía người phụ nữ trung niên mà hét lên: "Bà không hiểu tiếng người à? Mau chóng đi gọi người ra đây!"
Người phụ nữ trung niên sợ tới mức toàn thân đều run lên. Bà ta biết lần này thật sự đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa... còn là chuyện lớn nữa.
Lừa người mới đến những nơi như vậy, bà ta thực hiện rất thường xuyên. Thậm chí hầu hết những nơi như vậy đều chọn cách làm như thế, vì người mới đến không có căn cơ.
Bọn họ đã đưa người mới đến nơi này quá nhiều lần, sau đó cũng bị người ta tìm tới cửa, nhưng bằng nắm đấm, bọn họ đều có thể đánh cho người ta trở về.
Nhưng lần này thì khác, lần này người ta bắt đến tận nơi này, mà đối mặt với những người mới đến này, bọn họ chỉ biết phục tùng.
Người phụ nữ trung niên biết e rằng... bản thân mình tiêu đời rồi!
“Đưa tôi đến đó!” Lê Văn Vân lo lắng người phụ nữ trung niên này sẽ chạy trốn hay làm ra chuyện gì đó nên nhàn nhạt nói.
Nói xong, anh nhìn người phụ nữ trung niên và nói với giọng điệu âm trầm lạnh lẽo: "Tốt hơn hết bà nên cầu nguyện cô gái này không bị thương tổn gì đi."
Anh cũng không nói câu kế tiếp, nhưng người phụ nữ trung niên biết rõ câu kế tiếp rốt cuộc có ý gì.
Bà ta có hơi thấp thỏm.
Ở phía sau, Ngao Húc nhanh chóng nói: "Anh Vân, bình thường kỳ thật em luôn ngàn dặn vạn dặn bảo bọn họ đừng làm chuyện như thế này. Ở một nơi như khu Tội Ác, thật ra có rất nhiều phụ nữ sẽ chủ động đến với bọn em để sinh tồn. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến em."
Cậu ta muốn trốn tránh một chút trách nhiệm, nhưng Lê Văn Vân chỉ khẽ liếc cậu ta một cái, không nói gì!
Bọn họ được người phụ nữ này dẫn đường, đi xuống từ tầng hai, sau đó đi qua một hành lang bên trong và đi vào một sân sau.
Người phụ nữ trung niên bước đến trước cửa một căn phòng, bà ta nuốt nước bọt nói: "Ở... ở... ở đây!"
“Canh chừng bà ta!” Lê Văn Vân nói với Cố Bạch.
Sau đó, anh đẩy cửa bước vào.
Ngay khi cửa được mở ra, Lê Văn Vân liền bị một mùi hôi thối khó tả ập vào mặt.
Căn phòng là một phòng chứa đồ, bên trong chồng chất không ít thứ và nhiều loại đồng phục. Mà ở trong phòng, một người đang ngồi trên mặt đất, đầu tóc rối bù một chút, quần áo lấm lem vết máu.
Mùi hôi là phát ra từ người cô ấy. Trên đùi cô ấy bị trói lấy bằng còng chân, còn chân ma sát rách cả da, trên chân máu tươi đầm đìa!
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra, cô gái này đúng là Liễu Ngọc!
Cô ấy dường như cũng cảm giác được có người đi vào, liền lặng lẽ ngẩng đầu, trong mắt ngoài vẻ sợ hãi vẫn là vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy có người tới cửa, hai tay cô ấy nâng lên che chắn thân mình, không ngừng cuộn mình vào phía bên trong, khàn giọng nói: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"
Trong giọng nói mang theo nức nở và tuyệt vọng.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Lê Văn Vân gần như tan nát.
Liễu Ngọc là em họ của anh. Cô bé này từ nhỏ đã đi theo sau anh cho đến lớn, tuy sau này có chút hiểu lầm nhưng anh vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Liễu Ngọc như em gái.
Tất cả những gì Liễu Ngọc đang trải qua bây giờ đều là do bản thân anh nên mới có thể như thế.
Lúc này, thân thể anh cũng khẽ run lên. Anh không nói chuyện, cũng không quay đầu lại nhìn hai người phía sau. Anh cởi áo khoác của mình rồi bước vào trong phòng!
Nhìn thấy dáng vẻ của Lê Văn Vân, trái tim của người phụ nữ trung niên và Ngao Húc đập dữ dội.
"Xong rồi!"
Hai người cùng lúc nghĩ.
Ngao Húc không dám nhúc nhích, còn người phụ nữ trung niên kia đã muốn chạy ra ngoài!
“Bà chạy đi đâu!” Cố Bạch túm lấy bà ta và ném qua vai, hung ác đập người phụ nữ trung niên xuống đất.
Lê Văn Vân đi tới trước mặt Liễu Ngọc. Liễu Ngọc nhìn thấy có người tới gần thì sợ tới mức gần như phát điên.
"A!"
"Đừng tới đây, đừng tới đây!"
Cô ấy hét lên thất thanh.
Chỉ mới một đêm mà thôi, rốt cuộc ngày hôm qua cô ấy phải chịu tra tấn kiểu gì mà khiến tinh thần suy sụp đến như vậy.
“Doãn Thi Đan! Demps!” Trong lòng Lê Văn Vân ngùn ngụt lửa giận!
Anh vội vàng quỳ xuống, cầm áo khoác lên người Liễu Ngọc, dịu dàng nói: "Liễu Ngọc, là anh! Là anh, Lê Văn Vân, anh tới cứu em đây. Em mở to mắt nhìn xem, là anh nè!"
Liễu Ngọc dường như nghe thấy tên của Lê Văn Vân, thân thể run rẩy của cô ấy hơi dừng lại. Sau đó Lê Văn Vân chải lại mái tóc rối bù cho cô ấy, ánh mắt Liễu Ngọc nhìn về phía Lê Văn Vân, liền nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Lê Văn Vân!
Nước mắt trào ra.
"Anh trai! Anh trai!" Cô ấy hét lên khàn khàn, sau đó cả người lao về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân vòng tay ôm cô ấy, dịu dàng nói: "Không sao, không sao rồi, anh đưa em về nhà!"
“Chìa khóa!” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói với bên ngoài.
Người phụ nữ trung niên bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, vội vàng nói: "Ở ngăn kéo bên cạnh cậu!"
Lê Văn Vân kéo ngăn kéo ra, tìm chìa khóa và cởi còng chân cho Liễu Ngọc.
Lúc này Liễu Ngọc đã ôm chặt lấy Lê Văn Vân. Dường như cô ấy lo lắng nếu buông lỏng tay thì Lê Văn Vân sẽ biến mất vậy.
Lê Văn Vân bế cô ấy lên, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Sau đó, anh lại nhẹ nhàng hỏi: "Người phụ nữ này lừa em đến đây à?"
Liễu Ngọc liếc nhìn người đàn bà bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, nhẹ gật đầu.
“Em muốn khiến bà ta trả giá như thế nào?” Lê Văn Vân hỏi.
Liễu Ngọc sửng sốt một chút. Lúc này, người phụ nữ trung niên vội nói: "Người đẹp, ngày hôm qua là tôi cứu cô thoát khỏi tay hai người đàn ông đó. Cô nghĩ xem, nếu không nhờ tôi thì có lẽ cô còn thảm hại hơn thế nữa."
Liễu Ngọc nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào trong vòng tay của Lê Văn Vân nói: "Em... Em không biết!"
Lê Văn Vân nhướng mày, dùng khẩu hình nói với Cố Bạch: "Giết!"
Cố Bạch cười khà khà nói: "Đã hiểu!"
“Tôi ở bên ngoài đợi các anh!” Lê Văn Vân ôm Liễu Ngọc, xoay người nhẹ nhàng bước ra ngoài!
Thủ lĩnh của bọn họ, sư tử nhỏ có tiếng ở khu Tội Ác... Ngao Húc, lúc này đối mặt với ba người mới tới, toàn thân đang run lên vì sợ!
“Yo, sư tử nhỏ, bây giờ càng ngày càng oai phong nhỉ!” Cố Bạch cười như không cười nói, sau đó đi tới trước mặt sư tử nhỏ, hơi giơ tay lên, vỗ hai cái vào mặt sư tử nhỏ!
Khi Cố Bạch vỗ hai cái này, cơ thể của Ngao Húc càng run rẩy kịch liệt hơn.
"Bịch!"
Lúc này, cậu ta không thèm để tâm đến mặt mũi, trực tiếp "bịch" một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Anh… Anh… Anh Bạch.” Sư tử nhỏ nuốt nước bọt, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp rồi.
Bên cạnh, tất cả mọi người đều sắp rơi cằm xuống đất.
Bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ trung niên ngồi trên sô pha cũng trợn mắt há mồm ngồi đó, động tác của bà ta hoàn toàn bị cố định, điếu thuốc trên tay cũng không hút, điếu thuốc tự động cháy hết, tro bụi rơi trên thảm trên sàn.
Ngao Húc đưa mắt nhìn về phía Lê Văn Vân, thấy ánh mắt Lê Văn Vân trầm như nước, trái tim Ngao Húc chìm xuống, chìm xuống đáy vực!
“Cố Bạch, đừng hù chết sư tử nhỏ chứ.” Lý Thu lúc này mới mở miệng nói: “Sư tử nhỏ, những người không liên quan, bảo bọn họ cút đi hết, gọi người quản lý chuyện của Dạ Lai Hương lên đây.”
Ngao Húc không dám do dự. Cậu ta nói nhanh: "Mọi người lui ra!"
"Sư tử..." Vài người bày ra sắc mặt có chút rối rắm, dường như rất có nghĩa khí!
“Nếu không muốn chết thì cút ngay khỏi đây.” Ngao Húc mắng!
Những người đó vẫn có hơi không muốn nhúc nhích. Nhìn cách ăn mặc của đám người Lê Văn Vân là biết chỉ là người mới đến. Bọn họ không thể hiểu tại sao Ngao Húc lại e ngại mấy người mới đến này như vậy.
Nhưng sau khi nghe được Ngao Húc nói như vậy, những người khác cũng không dám ở lại, tất cả đều lui xuống phía dưới. Cuối cùng ở quầy lễ tân chỉ còn lại người phụ nữ trung niên, Ngao Húc, ba người Lê Văn Vân.
Ngao Húc lúc này mới nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Vân… Vân..."
Nếu đối mặt với Cố Bạch, cậu ta vẫn có thể nói rõ ràng, nhưng khi đối mặt với Lê Văn Vân, cậu ta nói cũng chẳng thể nói rõ nữa rồi. Có trời mới biết năm năm trước Lê Văn Vân đã làm gì với cậu ta!
Lê Văn Vân thản nhiên nhìn cậu ta, nói: "Mục đích tôi đến đây rất đơn giản. Em họ tôi bị người của các cậu lừa đến đây. Bây giờ, kêu những cô gái mà các người đã đem đến đây ngày hôm qua ra đây cho tôi. Tôi biết nó ở chỗ này, nếu người không tới, hậu quả cậu biết rồi đấy."
Thân thể Ngao Húc run lên, lại gật đầu lia lịa. Sau đó, cậu ta nhìn về phía người phụ nữ trung niên mà hét lên: "Bà không hiểu tiếng người à? Mau chóng đi gọi người ra đây!"
Người phụ nữ trung niên sợ tới mức toàn thân đều run lên. Bà ta biết lần này thật sự đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa... còn là chuyện lớn nữa.
Lừa người mới đến những nơi như vậy, bà ta thực hiện rất thường xuyên. Thậm chí hầu hết những nơi như vậy đều chọn cách làm như thế, vì người mới đến không có căn cơ.
Bọn họ đã đưa người mới đến nơi này quá nhiều lần, sau đó cũng bị người ta tìm tới cửa, nhưng bằng nắm đấm, bọn họ đều có thể đánh cho người ta trở về.
Nhưng lần này thì khác, lần này người ta bắt đến tận nơi này, mà đối mặt với những người mới đến này, bọn họ chỉ biết phục tùng.
Người phụ nữ trung niên biết e rằng... bản thân mình tiêu đời rồi!
“Đưa tôi đến đó!” Lê Văn Vân lo lắng người phụ nữ trung niên này sẽ chạy trốn hay làm ra chuyện gì đó nên nhàn nhạt nói.
Nói xong, anh nhìn người phụ nữ trung niên và nói với giọng điệu âm trầm lạnh lẽo: "Tốt hơn hết bà nên cầu nguyện cô gái này không bị thương tổn gì đi."
Anh cũng không nói câu kế tiếp, nhưng người phụ nữ trung niên biết rõ câu kế tiếp rốt cuộc có ý gì.
Bà ta có hơi thấp thỏm.
Ở phía sau, Ngao Húc nhanh chóng nói: "Anh Vân, bình thường kỳ thật em luôn ngàn dặn vạn dặn bảo bọn họ đừng làm chuyện như thế này. Ở một nơi như khu Tội Ác, thật ra có rất nhiều phụ nữ sẽ chủ động đến với bọn em để sinh tồn. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến em."
Cậu ta muốn trốn tránh một chút trách nhiệm, nhưng Lê Văn Vân chỉ khẽ liếc cậu ta một cái, không nói gì!
Bọn họ được người phụ nữ này dẫn đường, đi xuống từ tầng hai, sau đó đi qua một hành lang bên trong và đi vào một sân sau.
Người phụ nữ trung niên bước đến trước cửa một căn phòng, bà ta nuốt nước bọt nói: "Ở... ở... ở đây!"
“Canh chừng bà ta!” Lê Văn Vân nói với Cố Bạch.
Sau đó, anh đẩy cửa bước vào.
Ngay khi cửa được mở ra, Lê Văn Vân liền bị một mùi hôi thối khó tả ập vào mặt.
Căn phòng là một phòng chứa đồ, bên trong chồng chất không ít thứ và nhiều loại đồng phục. Mà ở trong phòng, một người đang ngồi trên mặt đất, đầu tóc rối bù một chút, quần áo lấm lem vết máu.
Mùi hôi là phát ra từ người cô ấy. Trên đùi cô ấy bị trói lấy bằng còng chân, còn chân ma sát rách cả da, trên chân máu tươi đầm đìa!
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra, cô gái này đúng là Liễu Ngọc!
Cô ấy dường như cũng cảm giác được có người đi vào, liền lặng lẽ ngẩng đầu, trong mắt ngoài vẻ sợ hãi vẫn là vẻ sợ hãi.
Nhìn thấy có người tới cửa, hai tay cô ấy nâng lên che chắn thân mình, không ngừng cuộn mình vào phía bên trong, khàn giọng nói: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"
Trong giọng nói mang theo nức nở và tuyệt vọng.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Lê Văn Vân gần như tan nát.
Liễu Ngọc là em họ của anh. Cô bé này từ nhỏ đã đi theo sau anh cho đến lớn, tuy sau này có chút hiểu lầm nhưng anh vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Liễu Ngọc như em gái.
Tất cả những gì Liễu Ngọc đang trải qua bây giờ đều là do bản thân anh nên mới có thể như thế.
Lúc này, thân thể anh cũng khẽ run lên. Anh không nói chuyện, cũng không quay đầu lại nhìn hai người phía sau. Anh cởi áo khoác của mình rồi bước vào trong phòng!
Nhìn thấy dáng vẻ của Lê Văn Vân, trái tim của người phụ nữ trung niên và Ngao Húc đập dữ dội.
"Xong rồi!"
Hai người cùng lúc nghĩ.
Ngao Húc không dám nhúc nhích, còn người phụ nữ trung niên kia đã muốn chạy ra ngoài!
“Bà chạy đi đâu!” Cố Bạch túm lấy bà ta và ném qua vai, hung ác đập người phụ nữ trung niên xuống đất.
Lê Văn Vân đi tới trước mặt Liễu Ngọc. Liễu Ngọc nhìn thấy có người tới gần thì sợ tới mức gần như phát điên.
"A!"
"Đừng tới đây, đừng tới đây!"
Cô ấy hét lên thất thanh.
Chỉ mới một đêm mà thôi, rốt cuộc ngày hôm qua cô ấy phải chịu tra tấn kiểu gì mà khiến tinh thần suy sụp đến như vậy.
“Doãn Thi Đan! Demps!” Trong lòng Lê Văn Vân ngùn ngụt lửa giận!
Anh vội vàng quỳ xuống, cầm áo khoác lên người Liễu Ngọc, dịu dàng nói: "Liễu Ngọc, là anh! Là anh, Lê Văn Vân, anh tới cứu em đây. Em mở to mắt nhìn xem, là anh nè!"
Liễu Ngọc dường như nghe thấy tên của Lê Văn Vân, thân thể run rẩy của cô ấy hơi dừng lại. Sau đó Lê Văn Vân chải lại mái tóc rối bù cho cô ấy, ánh mắt Liễu Ngọc nhìn về phía Lê Văn Vân, liền nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Lê Văn Vân!
Nước mắt trào ra.
"Anh trai! Anh trai!" Cô ấy hét lên khàn khàn, sau đó cả người lao về phía Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân vòng tay ôm cô ấy, dịu dàng nói: "Không sao, không sao rồi, anh đưa em về nhà!"
“Chìa khóa!” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói với bên ngoài.
Người phụ nữ trung niên bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, vội vàng nói: "Ở ngăn kéo bên cạnh cậu!"
Lê Văn Vân kéo ngăn kéo ra, tìm chìa khóa và cởi còng chân cho Liễu Ngọc.
Lúc này Liễu Ngọc đã ôm chặt lấy Lê Văn Vân. Dường như cô ấy lo lắng nếu buông lỏng tay thì Lê Văn Vân sẽ biến mất vậy.
Lê Văn Vân bế cô ấy lên, sau đó chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Sau đó, anh lại nhẹ nhàng hỏi: "Người phụ nữ này lừa em đến đây à?"
Liễu Ngọc liếc nhìn người đàn bà bị Cố Bạch giẫm trên mặt đất, nhẹ gật đầu.
“Em muốn khiến bà ta trả giá như thế nào?” Lê Văn Vân hỏi.
Liễu Ngọc sửng sốt một chút. Lúc này, người phụ nữ trung niên vội nói: "Người đẹp, ngày hôm qua là tôi cứu cô thoát khỏi tay hai người đàn ông đó. Cô nghĩ xem, nếu không nhờ tôi thì có lẽ cô còn thảm hại hơn thế nữa."
Liễu Ngọc nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào trong vòng tay của Lê Văn Vân nói: "Em... Em không biết!"
Lê Văn Vân nhướng mày, dùng khẩu hình nói với Cố Bạch: "Giết!"
Cố Bạch cười khà khà nói: "Đã hiểu!"
“Tôi ở bên ngoài đợi các anh!” Lê Văn Vân ôm Liễu Ngọc, xoay người nhẹ nhàng bước ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.