Chương 388: Đã trở lại, tất cả đã trở lại
Chiến Thần
22/05/2022
Lão già lừa đảo khẽ mỉm cười, làm ra vẻ như một vị pháp sư nói: “Đương nhiên là đến đúng lúc rồi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, tên nhóc kia đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà mấy người còn để cậu ta chạy đến đây đánh nhau, mấy người muốn cậu ta chết à?”
“Không liên quan đến ông, bỏ tay ra!” Lý Thu gằn giọng.
Lão già lừa đảo kia không có ý định bỏ tay ra, ông ta thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy có duyên với mấy tên nhóc các cô cậu nên đến đây để cứu mấy người. Tôi nhắc lại, một khi phát súng này của cậu bắn ra thì năm người các cô cậu sẽ chết ngay tại đây, không đùa đâu.”
...
Ở trung tâm của võ đài, Lý Tương Vũ nhìn thấy Evan đang đi về phía Lê Văn Vân thì cau mày nói: “Anh ta sẽ ra tay với tên kia à?”
Thực ra, Lý Tương Vũ cũng bị Lê Văn Vân hù cho hơi sợ nên không tấn công Lê Văn Vân, anh ta định đợi xử lý xong những người khác rồi mới tìm cách bao vây tấn công Lê Văn Vân.
Điều anh ta không ngờ là đúng lúc này, Evan lại chủ động nhảy ra muốn đối phó với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân vẫn bình tĩnh đứng ở đó, nhìn Evan đi tới mà thở dài, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Sau lần cãi nhau ở nhà Lại Tuấn trước kia, anh đã không còn gặp lại người này.
“Không ngờ anh còn có thể sống lâu đến lúc này!” Evan lạnh lùng nói, sau đó lại nhìn về phía ba người có vết sẹo trên mặt cách đó không xa, mỉa mai nói: “Mấy người bị anh ta doạ cho sợ à?”
Đúng vậy, là một nhóm nhỏ ba người đỉnh cấp, hiện tại bọn họ vẫn còn sống nhưng đều bị thương tích đầy mình. Dù sao họ cũng không có nhiều người lắm.
“Một người không có chân khí như vậy lại khiến mấy người sợ hãi bỏ chạy, đúng là cười chết người ta.” Evan khinh thường nói.
“Không có chân khí?” Tên mặt sẹo kinh ngạc nói: “Nhưng...”
Anh ta nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Tất nhiên, những người có mặt tại hiện trường không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này, Evan lại nhìn về phía Lê Văn Vân nhếch miệng nói: “Chẳng phải Elimmy nói anh tới tìm cái chết sao?”
Nói xong, anh ta liếm liếm môi nói: “Tôi sẽ thành toàn cho anh, nói, chọn một kiểu chết đi.”
“Hả!” Lê Văn Vân mỉm cười: “Hôm nay, hoặc là anh giết tôi, hoặc là tôi giết anh!”
“Anh giết tôi, xứng sao?” Evan cười khẩy, ngay sau đó, thân thể anh ta đột nhiên rung chuyển, một luồng chân khí phát ra từ trong cơ thể bay thẳng tới chỗ Lê Văn Vân.
Là một đỉnh cấp, là cao thủ thứ ba mươi sáu trong Địa Bảng, trong chớp mắt luồng chân khí đã khoá chặt trên người Lê Văn Vân.
Ngay sau đó, anh ta vung đao lên và lao thẳng vào Lê Văn Vân.
“Bình bịch.”
“Bình bịch.”
Lúc này Lê Văn Vân cảm thấy tim đập rất nhanh, anh muốn tránh ra, nhưng lại bị chân khí của Evan khóa chặt lại, cho dù muốn trốn cũng không thoát được, toàn thân cứ đứng im ở đó không thể động đậy.
Trong nháy mắt, động lực khôi phục chân khí trong cơ thể cũng tăng vọt.
...
“Không hay rồi.”
Phạm Nhược Tuyết đứng bật dậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô tái đi ngay lập tức. Lý Thu định giương khẩu súng bắn tỉa trong tay lên nhưng lại bị lão già lừa đảo đeo kính râm kia giữ chặt, anh ta phát hiện làm thế nào cũng không thể giơ lên được.
Đồng thời một bàn tay khác của lão già lừa đảo kia cũng đặt trên vai Cố Bạch khiến toàn thân anh ta cũng hoàn toàn bất động.
Sắc mặt Phạm Nhược Tuyết tái nhợt, cô đứng lên, trong tay lập tức xuất hiện mấy cây ngân châm.
“Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô, nếu không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì tốt nhất là đừng nhúc nhích. Tôi không nói đùa với cô đâu, tôi sẽ nói rõ cho cô biết, Bùi Nghênh Tùng, Ellen Hibbert, Giản Hưng và cả thánh chủ Lục Khiêm đều ở trên kia!” Lão già lừa đảo nói: “Nếu mấy người bị bại lộ thì nhiều lắm chỉ là thêm mấy cái mạng mà thôi, thậm chí cả toàn bộ hệ thống Người Gác Đêm của Hoa Hạ được bố trí ở thành phố Tội Ác đều sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, cô đã hiểu rõ rồi chứ.”
Sắc mặt Phạm Nhược Tuyết đột ngột thay đổi, cô muốn hỏi lão già lừa đảo này là ai nhưng cuối cùng cô không hỏi, mà ánh mắt của cô luôn hướng về võ đài, nhìn Evan đang ngày càng tiến lại gần Lê Văn Vân. Cô cảm giác như trái ttim của mình đã hoàn toàn ngừng đập!
...
Đồng thời trên vị trí tầng hai.
Đám người Lục Khiêm cũng đứng đó xem, nhưng họ không nhận ra Lê Văn Vân, hơn nữa họ cũng không có hứng thú với cảnh tượng trên võ đài này lắm.
“Đã tới nhóm C rồi, thế mà tại sao không hề có Người Gác Đêm nào xuất hiện vậy?” Bùi Nghênh Tùng cau mày hỏi.
Ellen Hibbert lắc đầu nói: “Đúng là cho tới giờ vẫn chưa phát hiện ra.”
“Đúng là chán quá, nhìn người kia kìa, hình như là một cao thủ. Anh ta đã đứng ở đó rất lâu, đến giờ mới có người đến khiêu chiến với anh ta.” Giản Hưng nhìn xuống với vẻ thích thú.
Rõ ràng những người khác chẳng có lòng dạ nào để xem cả.
...
Ở ngay sát bên cạnh bọn họ, trên mặt Doãn Nhu lộ ra vẻ khiếp sợ, bà ta đứng bật dậy, định lao về phía giữa võ đài nhưng Hodges lại giữ chặt vai bà ta mà lạnh lùng nói: “Sống chết có số, tôi đã nói rồi, là bà cho phép cậu ra tham dự lần này mà.”
Doãn Nhu cắn răng nói: “Ông không thấy sao? Cậu ta sắp chết rồi, hiện tại cũng không hề có một giọt chân khí nào.”
“Doãn Nhu!” Lúc này, Minh Sùng bất ngờ lên tiếng: “Tên nhóc này có thể trở thành số không của Người Gác Đêm, không chỉ đơn giản là anh ta có thiên phú rất cao và chỉ biết đánh nhau thôi đâu.”
“Ý ngài là gì!” Doãn Nhu khẽ thay đổi sắc mặt mà hỏi lại.
“Anh ta sẽ không làm một chuyện gì đó mà không có lý do. Chúng ta đều biết rằng anh ta tham gia cuộc thi giành xương rồng lần này là rất nguy hiểm, rất có thể đó là mồi nhử do người ta thả ra và anh ta không thể không biết,nhưng anh ta vẫn đến đây, điều đó chứng tỏ rằng rất có thể anh ta đến đây với mục đích nào đó.” Minh Sùng bình tĩnh nói: “Cho nên…cứ yên tâm chờ xem!”
“Còn xem cái rắm, người đã chết tới nơi rồi.” Doãn Nhu tái mặt.
Minh Sùng khẽ nhíu mày, anh ta nhìn thấy rõ mọi thứ bên ngoài cửa sổ, một tay nắm chặt lan can cửa sổ, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
“Nhóc con, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong lòng anh ta không khỏi tự hỏi.
...
Giữa võ đài, nhìn thấy Evan lao tới, sát khí mạnh mẽ bao trùm thân thể mình mà Lê Văn Vân rất muốn né tránh. Nhưng lúc này, anh không thể né tránh, toàn thân không nghe theo mệnh lệnh của anh.
Tim anh đập càng lúc càng nhanh, trong khoảnh khắc ấy, anh thật sự cảm thấy thần chết đang tiến đến gần mình.
“Phục hồi, mau phục hồi cho tao!” Trong lòng Lê Văn Vân lại thầm hét lên.
“Chẳng lẽ thật sự sẽ chết ở đây ư?” Anh cắn chặt răng.
Nhìn thấy Evan đi tới, trong một thời điểm nhất định, dường như anh cảm giác được tốc độ của Evan trở nên rất chậm rất chậm.
Và dường như trong cơ thể anh có thứ gì đó đang chui lên từ mặt đất vậy.
“Bùm!”
Lúc này, Evan đã lao tới trước mặt anh, anh ta không chém vào Lê Văn Vân mà hình như muốn đùa giỡn thêm một lát, sau đó đấm thẳng vào Lê Văn Vân!
“Bốp!”
Lê Văn Vân bị đấm mạnh vào bụng dưới, anh bay lên, bay ra một khoảng hai mươi ba mươi mét rồi mới đập mạnh xuống đất.
“Bịch!”
Cơ thể của Lê Văn Vân đập mạnh trên mặt đất tạo thành một lớp bụi mù.
“Chẳng phải anh muốn chết sao? Tôi sẽ cho anh chết quang minh chính đại, hơn nữa chết rất thoải mái.” Evan cười khẩy.
Khí thế của anh ta không hề giảm, lại một lần nữa vung đao lao vào Lê Văn Vân.
“Phụt!”
Lê Văn Vân há miệng phun ra một ngụm máu.
Thanh đao trên lưng anh bị lung lay rớt xuống đất, rồi từ từ lăn sang một bên, để lộ ra Phá Không và Vô Danh.
Nhưng vào lúc này, tất cả đều không có ai chú ý tới mà đều chăm chú nhìn Lê Văn Vân.
Bất kể là trong hay ngoài sân, lúc này ai nấy đều là lấy làm lạ!
“Không có sóng chân khí?” Giản Hưng nhíu mày, sau đó thất vọng nói: “Còn tưởng là cao thủ gì, ai ngờ lại không biết vận chuyển chân khí, thế mà hù doạ cho một đám người bỏ chạy.”
Nơi Lê Văn Vân rơi xuống, tình cờ là ngay trước mặt ba cao thủ đỉnh cấp định đánh anh trước đó. Bọn họ cũng sững sờ, đồng thời trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Đúng là không có chân khí, chết tiệt!” Người đàn ông mặt sẹo nói không nên lời: “Thế mà chúng ta bị anh ta hù cho sợ chết khiếp.”
Lúc này, người phụ nữ trong ba người kia bỗng nhìn vào hai chuôi đao mà Lê Văn Vân vừa làm rớt, đồng tử co rút lại, sau đó toàn thân bắt đầu run lên, cô ta lùi lại hai bước!
Nhưng không ai để ý rằng Lê Văn Vân, người bị đập trên mặt đất, lúc này trong mắt đã tràn đầy vẻ hưng phấn!
“Khôi phục rồi, tất cả đều đã khôi phục rồi!” Trong lòng anh thầm gào to lên.
“Chết đi!” Evan đã lao đến trước mặt Lê Văn Vân, anh ta nhảy lên cao và co đầu gối đập mạnh về phía cổ Lê Văn Vân.
“Không liên quan đến ông, bỏ tay ra!” Lý Thu gằn giọng.
Lão già lừa đảo kia không có ý định bỏ tay ra, ông ta thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy có duyên với mấy tên nhóc các cô cậu nên đến đây để cứu mấy người. Tôi nhắc lại, một khi phát súng này của cậu bắn ra thì năm người các cô cậu sẽ chết ngay tại đây, không đùa đâu.”
...
Ở trung tâm của võ đài, Lý Tương Vũ nhìn thấy Evan đang đi về phía Lê Văn Vân thì cau mày nói: “Anh ta sẽ ra tay với tên kia à?”
Thực ra, Lý Tương Vũ cũng bị Lê Văn Vân hù cho hơi sợ nên không tấn công Lê Văn Vân, anh ta định đợi xử lý xong những người khác rồi mới tìm cách bao vây tấn công Lê Văn Vân.
Điều anh ta không ngờ là đúng lúc này, Evan lại chủ động nhảy ra muốn đối phó với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân vẫn bình tĩnh đứng ở đó, nhìn Evan đi tới mà thở dài, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Sau lần cãi nhau ở nhà Lại Tuấn trước kia, anh đã không còn gặp lại người này.
“Không ngờ anh còn có thể sống lâu đến lúc này!” Evan lạnh lùng nói, sau đó lại nhìn về phía ba người có vết sẹo trên mặt cách đó không xa, mỉa mai nói: “Mấy người bị anh ta doạ cho sợ à?”
Đúng vậy, là một nhóm nhỏ ba người đỉnh cấp, hiện tại bọn họ vẫn còn sống nhưng đều bị thương tích đầy mình. Dù sao họ cũng không có nhiều người lắm.
“Một người không có chân khí như vậy lại khiến mấy người sợ hãi bỏ chạy, đúng là cười chết người ta.” Evan khinh thường nói.
“Không có chân khí?” Tên mặt sẹo kinh ngạc nói: “Nhưng...”
Anh ta nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Tất nhiên, những người có mặt tại hiện trường không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này, Evan lại nhìn về phía Lê Văn Vân nhếch miệng nói: “Chẳng phải Elimmy nói anh tới tìm cái chết sao?”
Nói xong, anh ta liếm liếm môi nói: “Tôi sẽ thành toàn cho anh, nói, chọn một kiểu chết đi.”
“Hả!” Lê Văn Vân mỉm cười: “Hôm nay, hoặc là anh giết tôi, hoặc là tôi giết anh!”
“Anh giết tôi, xứng sao?” Evan cười khẩy, ngay sau đó, thân thể anh ta đột nhiên rung chuyển, một luồng chân khí phát ra từ trong cơ thể bay thẳng tới chỗ Lê Văn Vân.
Là một đỉnh cấp, là cao thủ thứ ba mươi sáu trong Địa Bảng, trong chớp mắt luồng chân khí đã khoá chặt trên người Lê Văn Vân.
Ngay sau đó, anh ta vung đao lên và lao thẳng vào Lê Văn Vân.
“Bình bịch.”
“Bình bịch.”
Lúc này Lê Văn Vân cảm thấy tim đập rất nhanh, anh muốn tránh ra, nhưng lại bị chân khí của Evan khóa chặt lại, cho dù muốn trốn cũng không thoát được, toàn thân cứ đứng im ở đó không thể động đậy.
Trong nháy mắt, động lực khôi phục chân khí trong cơ thể cũng tăng vọt.
...
“Không hay rồi.”
Phạm Nhược Tuyết đứng bật dậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô tái đi ngay lập tức. Lý Thu định giương khẩu súng bắn tỉa trong tay lên nhưng lại bị lão già lừa đảo đeo kính râm kia giữ chặt, anh ta phát hiện làm thế nào cũng không thể giơ lên được.
Đồng thời một bàn tay khác của lão già lừa đảo kia cũng đặt trên vai Cố Bạch khiến toàn thân anh ta cũng hoàn toàn bất động.
Sắc mặt Phạm Nhược Tuyết tái nhợt, cô đứng lên, trong tay lập tức xuất hiện mấy cây ngân châm.
“Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô, nếu không muốn bọn họ xảy ra chuyện thì tốt nhất là đừng nhúc nhích. Tôi không nói đùa với cô đâu, tôi sẽ nói rõ cho cô biết, Bùi Nghênh Tùng, Ellen Hibbert, Giản Hưng và cả thánh chủ Lục Khiêm đều ở trên kia!” Lão già lừa đảo nói: “Nếu mấy người bị bại lộ thì nhiều lắm chỉ là thêm mấy cái mạng mà thôi, thậm chí cả toàn bộ hệ thống Người Gác Đêm của Hoa Hạ được bố trí ở thành phố Tội Ác đều sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, cô đã hiểu rõ rồi chứ.”
Sắc mặt Phạm Nhược Tuyết đột ngột thay đổi, cô muốn hỏi lão già lừa đảo này là ai nhưng cuối cùng cô không hỏi, mà ánh mắt của cô luôn hướng về võ đài, nhìn Evan đang ngày càng tiến lại gần Lê Văn Vân. Cô cảm giác như trái ttim của mình đã hoàn toàn ngừng đập!
...
Đồng thời trên vị trí tầng hai.
Đám người Lục Khiêm cũng đứng đó xem, nhưng họ không nhận ra Lê Văn Vân, hơn nữa họ cũng không có hứng thú với cảnh tượng trên võ đài này lắm.
“Đã tới nhóm C rồi, thế mà tại sao không hề có Người Gác Đêm nào xuất hiện vậy?” Bùi Nghênh Tùng cau mày hỏi.
Ellen Hibbert lắc đầu nói: “Đúng là cho tới giờ vẫn chưa phát hiện ra.”
“Đúng là chán quá, nhìn người kia kìa, hình như là một cao thủ. Anh ta đã đứng ở đó rất lâu, đến giờ mới có người đến khiêu chiến với anh ta.” Giản Hưng nhìn xuống với vẻ thích thú.
Rõ ràng những người khác chẳng có lòng dạ nào để xem cả.
...
Ở ngay sát bên cạnh bọn họ, trên mặt Doãn Nhu lộ ra vẻ khiếp sợ, bà ta đứng bật dậy, định lao về phía giữa võ đài nhưng Hodges lại giữ chặt vai bà ta mà lạnh lùng nói: “Sống chết có số, tôi đã nói rồi, là bà cho phép cậu ra tham dự lần này mà.”
Doãn Nhu cắn răng nói: “Ông không thấy sao? Cậu ta sắp chết rồi, hiện tại cũng không hề có một giọt chân khí nào.”
“Doãn Nhu!” Lúc này, Minh Sùng bất ngờ lên tiếng: “Tên nhóc này có thể trở thành số không của Người Gác Đêm, không chỉ đơn giản là anh ta có thiên phú rất cao và chỉ biết đánh nhau thôi đâu.”
“Ý ngài là gì!” Doãn Nhu khẽ thay đổi sắc mặt mà hỏi lại.
“Anh ta sẽ không làm một chuyện gì đó mà không có lý do. Chúng ta đều biết rằng anh ta tham gia cuộc thi giành xương rồng lần này là rất nguy hiểm, rất có thể đó là mồi nhử do người ta thả ra và anh ta không thể không biết,nhưng anh ta vẫn đến đây, điều đó chứng tỏ rằng rất có thể anh ta đến đây với mục đích nào đó.” Minh Sùng bình tĩnh nói: “Cho nên…cứ yên tâm chờ xem!”
“Còn xem cái rắm, người đã chết tới nơi rồi.” Doãn Nhu tái mặt.
Minh Sùng khẽ nhíu mày, anh ta nhìn thấy rõ mọi thứ bên ngoài cửa sổ, một tay nắm chặt lan can cửa sổ, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
“Nhóc con, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong lòng anh ta không khỏi tự hỏi.
...
Giữa võ đài, nhìn thấy Evan lao tới, sát khí mạnh mẽ bao trùm thân thể mình mà Lê Văn Vân rất muốn né tránh. Nhưng lúc này, anh không thể né tránh, toàn thân không nghe theo mệnh lệnh của anh.
Tim anh đập càng lúc càng nhanh, trong khoảnh khắc ấy, anh thật sự cảm thấy thần chết đang tiến đến gần mình.
“Phục hồi, mau phục hồi cho tao!” Trong lòng Lê Văn Vân lại thầm hét lên.
“Chẳng lẽ thật sự sẽ chết ở đây ư?” Anh cắn chặt răng.
Nhìn thấy Evan đi tới, trong một thời điểm nhất định, dường như anh cảm giác được tốc độ của Evan trở nên rất chậm rất chậm.
Và dường như trong cơ thể anh có thứ gì đó đang chui lên từ mặt đất vậy.
“Bùm!”
Lúc này, Evan đã lao tới trước mặt anh, anh ta không chém vào Lê Văn Vân mà hình như muốn đùa giỡn thêm một lát, sau đó đấm thẳng vào Lê Văn Vân!
“Bốp!”
Lê Văn Vân bị đấm mạnh vào bụng dưới, anh bay lên, bay ra một khoảng hai mươi ba mươi mét rồi mới đập mạnh xuống đất.
“Bịch!”
Cơ thể của Lê Văn Vân đập mạnh trên mặt đất tạo thành một lớp bụi mù.
“Chẳng phải anh muốn chết sao? Tôi sẽ cho anh chết quang minh chính đại, hơn nữa chết rất thoải mái.” Evan cười khẩy.
Khí thế của anh ta không hề giảm, lại một lần nữa vung đao lao vào Lê Văn Vân.
“Phụt!”
Lê Văn Vân há miệng phun ra một ngụm máu.
Thanh đao trên lưng anh bị lung lay rớt xuống đất, rồi từ từ lăn sang một bên, để lộ ra Phá Không và Vô Danh.
Nhưng vào lúc này, tất cả đều không có ai chú ý tới mà đều chăm chú nhìn Lê Văn Vân.
Bất kể là trong hay ngoài sân, lúc này ai nấy đều là lấy làm lạ!
“Không có sóng chân khí?” Giản Hưng nhíu mày, sau đó thất vọng nói: “Còn tưởng là cao thủ gì, ai ngờ lại không biết vận chuyển chân khí, thế mà hù doạ cho một đám người bỏ chạy.”
Nơi Lê Văn Vân rơi xuống, tình cờ là ngay trước mặt ba cao thủ đỉnh cấp định đánh anh trước đó. Bọn họ cũng sững sờ, đồng thời trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Đúng là không có chân khí, chết tiệt!” Người đàn ông mặt sẹo nói không nên lời: “Thế mà chúng ta bị anh ta hù cho sợ chết khiếp.”
Lúc này, người phụ nữ trong ba người kia bỗng nhìn vào hai chuôi đao mà Lê Văn Vân vừa làm rớt, đồng tử co rút lại, sau đó toàn thân bắt đầu run lên, cô ta lùi lại hai bước!
Nhưng không ai để ý rằng Lê Văn Vân, người bị đập trên mặt đất, lúc này trong mắt đã tràn đầy vẻ hưng phấn!
“Khôi phục rồi, tất cả đều đã khôi phục rồi!” Trong lòng anh thầm gào to lên.
“Chết đi!” Evan đã lao đến trước mặt Lê Văn Vân, anh ta nhảy lên cao và co đầu gối đập mạnh về phía cổ Lê Văn Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.