Chương 381: Hodges bị bắn
Chiến Thần
14/05/2022
Trong lòng Lê Văn Vân chột dạ, vội vàng chạy theo.
Sau khi vào phòng, anh nghe được một ít âm thanh truyền từ nhà bếp đến, anh nhảy nhót chạy qua đó, bấy giờ trong phòng bếp có ba người Phạm Nhược Tuyết, Liễu Ngọc, Trương Vãn Hà đang bận rộn.
Tất nhiên, bếp chính là Phạm Nhược Tuyết, hai người khác đều chỉ là trợ thủ của cô.
“Bác sĩ Phạm, vừa nãy em hiểu lầm rồi, mẹ nó, ông già kia vẫn cứ muốn gả cháu gái cho anh, không ngờ cả cô bé kia cũng không từ chối.” Lê Văn Vân
Phạm Nhược Tuyết nhìn anh rồi hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến em? Anh giải thích cho em làm gì.”
“Khụ khụ!” Lê Văn Vân nghẹn họng, sau đó ho khan hai tiếng nói: “Cũng tại anh quá ưu tú, lúc nào cũng hấp dẫn đám phụ nữ này, mị lực lớn như vậy anh cũng sầu chứ bộ, bác sĩ Phạm, em phải nắm chặt cơ hội mới được đấy!”
“Haha!” Phạm Nhược Tuyết khinh thường nhìn anh, sau đó nhìn Lê Văn Vân tự biên tự diễn: “Không phải anh đi ăn cơm rồi sao?”
“Đừng nói nữa, mẹ nó, cùng gái xinh ra ngoài ăn cơm quả là có nguy hiểm, thiếu chút nữa anh đã bị người ta chém chết rồi.” Lê Văn Vân cạn lời.
Nghe thế, ánh mắt Phạm Nhược Tuyết đột nhiên lạnh xuống, hỏi: “Ai?”
“Tên gì mà Đào Vân ấy, chắc là con nhà giàu giống như Nato, cha anh ta tên Đào Lực.” Lê Văn Vân nói: “Thằng cháu này cứ luôn chèn ép anh, xong bị anh nói mấy câu đã muốn chém anh rồi.”
“Đại ca, để tôi đi làm thịt thằng nhóc đó cho anh.” Trương Vãn Hà xoay đầu nói.
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Không cần đâu, nó chết rồi, chỗ ăn cơm là nhà hàng Doãn Nhu mở, sau đó thủ hạ của bà ấy đến, người đó có quen anh, tiện tay giúp tôi giải quyết nó rồi, nhưng mà sau này, cái tên Đào Lực kia có thể sẽ tìm chúng ta gây phiền phức, dù vậy tôi cũng không quan tâm.”
“Mà này… lần này tôi có một thu hoạch ngoài ý muốn đấy.” Lê Văn Vân liếm môi nói.
“Hửm?” Đám người nhìn về phía anh, Liễu Ngọc lên tiếng: “Sao thế? Lấy được hai cô gái Lâm Khả Hân đó rồi à? Lê Văn Vân, em nói anh này, đợi để khi Tịch Tịch phát hiện, nhất định sẽ tố cáo với dượng. Em không hiểu, Tịch Tịch xinh đẹp như thế, vậy mà anh còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Phạm Nhược Tuyết nhướng mày hỏi: “Tịch Tịch? Đỗ Tịch Tịch?”
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc nói: “Bạn gái Lê Văn Vân, đã gặp phụ huynh rồi, các chị không biết hả?”
Phạm Nhược Tuyết nghe thế thì lộ vẻ mặt quái dị, sau đó nhìn Lê Văn Vân: “Anh được đấy.”
“Má nó, hiểu lầm to rồi, lúc đó là anh bảo Đỗ Tịch Tịch giả làm bạn gái anh để ứng phó với bố mẹ, khoảng thời gian đó bố mẹ cứ thúc cưới mỗi ngày, bắt anh đi xem mắt nữa. Giữa anh và Đỗ Tịch Tịch tuyệt đối trong sạch.” Nói xong anh trừng mắt nhìn Liễu Ngọc: “Liễu Ngọc à, em không thể vu oan cho anh em một cách vô căn cứ như thế, trong tim anh chỉ có một mình bác sĩ Phạm thôi.”
Liễu Ngọc bĩu môi nói: “Sao em biết chứ, em chỉ biết anh đã đưa cô ấy về gặp bố mẹ anh rồi thôi.”
“Thu hoạch của anh là gì?” Phạm Nhược Tuyết dường như không có ý muốn quá xoắn xuýt vấn đề này, trực tiếp quay lại vấn đề lúc nãy của Lê Văn Vân.
“Mẹ nó, bị Liễu Ngọc đánh trống lãng đi xa thế đấy.” Lê Văn Vân đáp: “Thì là lần trước Trần Tiêu có nói cho anh phương pháp kia có thể có tác dụng. Vào thời khắc sinh tử, có thể khôi phục chân khí, hôm nay anh cũng cảm giác được nhưng mà sau khi thủ hạ của Doãn Nhu đi vào, cảm giác nguy hiểm biến mất, dấu hiệu khôi phục chân khí kia cũng biến mất không thấy luôn. Nhưng điều này chứng minh được cách này đúng thật là có tác dụng.”
Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn anh nói: “Xem ra phương pháp kia đúng là dùng được, bây giờ anh bị phong bế chân khí, là bởi vì thân thể tổn thương quá nhiều dẫn đến tự phong bế, chân khí không thoát ra được, nhưng dưới tình huống nguy hiểm, ý thức tự bảo vệ của thân thể sẽ bị kích thích, thế nên chân khí sẽ khôi phục?”
Cô vừa làm đồ ăn vừa nói lên suy nghĩ của mình.
“Tóm lại, đợi đến cuối tuần này, lúc anh tham gia cuộc thi đấu kia thì sẽ biết được tình huống cụ thể, đến lúc đó là trận đấu sinh tử, hơn nữa lại còn là mấy chục người hỗn chiến, nghĩ đến là cảm thấy hưng phấn liền.” Lê Văn Vân cười khoái chí nói.
“Anh đi ra ngoài đi, đừng có quấy rầy tụi này nấu cơm.” Phạm Nhược Tuyết thấy dáng vẻ Lê Văn Vân như thế, lập tức hạ lệnh đuổi người.
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trong trang viên Doãn Nhu, Doãn Nhu đang ngồi ở cạnh bể bơi, hai tay chống xuống đất, đôi chân trắng noãn đưa xuống hồ bơi quậy nước, nhìn cực kì mê người.
Nhưng nếu Lê Văn Vân ở đây thật, chắc chắn không thể nảy sinh chút xíu cảm giác nào với Doãn Nhu được, bởi anh biết tuổi thật của Doãn Nhu khá lớn.
“Chủ nhân!” Ngay lúc này, An Nhiên đi vào.
Khác với đồng phục của nhà hàng Mèo, khi ở lại trang viên, An Nhiên phải đổi lại quần áo và trang sức của hầu gái.
“Về rồi à?” Doãn Nhu cười hỏi.
“Vâng, hôm nay ở nhà hàng có một ít chuyện.” An Nhiên nói: “Lê Văn Vân suýt chút đã bị con trai của Đào Lực đó giết chết.”
“Hửm?” Ánh mắt Doãn Nhu vừa chuyển, trong mắt lộ ra một ít sát ý.
“Không biết là vì nguyên nhân gì, cuối cùng Lê Văn Vân ra hiệu cho tôi giết chết tên nhóc đó, nên tôi tiện tay bắt nó làm thịt luôn, tên nhóc Đào Vân quả thật cũng không có thanh danh tốt ở khu đông này, cũng coi như trừ hại cho dân.” An Nhiên nói: “Có điều đoán chừng Đào Lực sẽ không bỏ qua cho anh ta đơn giản thế đâu, chúng ta có cần nhắc nhở anh ta không?”
Doãn Nhu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tuy hiện tại thân thể cậu ta xảy ra vấn đề, gần như không cách nào sử dụng chân khí, nhưng cậu ta cũng chưa chắc đã e ngại Đào Lực, bên cạnh cậu ta còn có tay súng bắn tỉa kia nữa.”
Nói đến đây, bà ta nhìn An Nhiên một cái thật sâu: “Tên đó là Lý Thu, nếu không phải bị tôi ép sát cận chiến, cậu ta hoàn toàn có thể uy hiếp đến tính mạng của tôi đấy.”
“Anh ta… lợi hại như vậy à? Hôm đó tôi nói chuyện phiếm với anh ta. Anh ta cũng chỉ là một tên cao cấp tiêu chuẩn thôi mà.” An Nhiên kinh ngạc nói.
“Nhưng tài bắn tỉa của cậu ta lợi hại, cái kĩ thuật bắn tỉa đó, năm năm trước khi cô còn chưa đến chỗ tôi, lúc ấy, cậu ta cầm cây bắn tỉa loại đặc chế, bắn súng về phía Hodges, Hodges đã bị thương.” Doãn Nhu nói.
“Cái gì!” An Nhiên hoảng sợ.
Cô ta biết rõ Hodges là ai, mặc dù chỉ là đả thương nhưng cái này cũng đủ làm người ta kinh hãi rồi.
Đây chính là nhân vật thuộc hàng thứ hai của Thiên bảng đấy, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng ông ta mới là đệ nhất, dẫu sao bây giờ đệ nhất cũng chỉ có thể chém ra một đao mà thôi.
“Tên đó nhìn rất đần độn mà…” An Nhiên nhíu mày nói.
“Đần độn.” Doãn Nhu cười, nói: “Đàn ông của Người Gác Đêm không một ai không phải hàng tốt, cô lại cảm thấy cậu ta đần độn.”
An Nhiên nghe đến đây liền cảm thấy mờ mịt.
Cô ta nhớ lại tình huống lúc Lý Thu đang đối mặt với cô, dường như có hơi bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tóm lại, tôi đã nói đến đây, cô có muốn thông đồng với anh ta cũng được, anh ta muốn theo đuổi cô cũng thế, đều là chuyện riêng của hai người, tôi sẽ không can dự.” Doãn Nhu nói đến đây, giọng điệu bỗng chuyển: “Mặt khác, đi đánh tiếng với Đào Lực một chút đi, bảo ông ta đừng có quản chuyện này, Hodges hạ lệnh để chúng ta không được phép trợ giúp bọn người Lê Văn Vân, bên ngoài chúng ta không thể làm thế, nhưng mà…”. Ngôn Tình Hài
“Tút tút tút….”
Nói đến đây, điện thoại đang đặt bên cạnh bà ta bỗng nhiên vang lên, là Hodges gọi đến.
Bà ta nhướng mày rồi kết nối, đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hodges vang lên: “Hôm nay ở nhà ăn của bà, Lê Văn Vân chọc tới người của Đào Lực, chuyện thủ hạ của bà lại giúp đỡ giết chết Đào Vân tôi không tính toán, nhưng sau này, đừng có nhúng tay nữa, rõ chưa?”
Doãn Nhu hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó bà ta nghĩ nghĩ rồi nói với An Nhiên: “Được rồi, khỏi đánh tiếng với Đào Lực, để bọn họ tự giải quyết đi.”
Sau khi vào phòng, anh nghe được một ít âm thanh truyền từ nhà bếp đến, anh nhảy nhót chạy qua đó, bấy giờ trong phòng bếp có ba người Phạm Nhược Tuyết, Liễu Ngọc, Trương Vãn Hà đang bận rộn.
Tất nhiên, bếp chính là Phạm Nhược Tuyết, hai người khác đều chỉ là trợ thủ của cô.
“Bác sĩ Phạm, vừa nãy em hiểu lầm rồi, mẹ nó, ông già kia vẫn cứ muốn gả cháu gái cho anh, không ngờ cả cô bé kia cũng không từ chối.” Lê Văn Vân
Phạm Nhược Tuyết nhìn anh rồi hỏi: “Vậy thì có liên quan gì đến em? Anh giải thích cho em làm gì.”
“Khụ khụ!” Lê Văn Vân nghẹn họng, sau đó ho khan hai tiếng nói: “Cũng tại anh quá ưu tú, lúc nào cũng hấp dẫn đám phụ nữ này, mị lực lớn như vậy anh cũng sầu chứ bộ, bác sĩ Phạm, em phải nắm chặt cơ hội mới được đấy!”
“Haha!” Phạm Nhược Tuyết khinh thường nhìn anh, sau đó nhìn Lê Văn Vân tự biên tự diễn: “Không phải anh đi ăn cơm rồi sao?”
“Đừng nói nữa, mẹ nó, cùng gái xinh ra ngoài ăn cơm quả là có nguy hiểm, thiếu chút nữa anh đã bị người ta chém chết rồi.” Lê Văn Vân cạn lời.
Nghe thế, ánh mắt Phạm Nhược Tuyết đột nhiên lạnh xuống, hỏi: “Ai?”
“Tên gì mà Đào Vân ấy, chắc là con nhà giàu giống như Nato, cha anh ta tên Đào Lực.” Lê Văn Vân nói: “Thằng cháu này cứ luôn chèn ép anh, xong bị anh nói mấy câu đã muốn chém anh rồi.”
“Đại ca, để tôi đi làm thịt thằng nhóc đó cho anh.” Trương Vãn Hà xoay đầu nói.
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Không cần đâu, nó chết rồi, chỗ ăn cơm là nhà hàng Doãn Nhu mở, sau đó thủ hạ của bà ấy đến, người đó có quen anh, tiện tay giúp tôi giải quyết nó rồi, nhưng mà sau này, cái tên Đào Lực kia có thể sẽ tìm chúng ta gây phiền phức, dù vậy tôi cũng không quan tâm.”
“Mà này… lần này tôi có một thu hoạch ngoài ý muốn đấy.” Lê Văn Vân liếm môi nói.
“Hửm?” Đám người nhìn về phía anh, Liễu Ngọc lên tiếng: “Sao thế? Lấy được hai cô gái Lâm Khả Hân đó rồi à? Lê Văn Vân, em nói anh này, đợi để khi Tịch Tịch phát hiện, nhất định sẽ tố cáo với dượng. Em không hiểu, Tịch Tịch xinh đẹp như thế, vậy mà anh còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Phạm Nhược Tuyết nhướng mày hỏi: “Tịch Tịch? Đỗ Tịch Tịch?”
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc nói: “Bạn gái Lê Văn Vân, đã gặp phụ huynh rồi, các chị không biết hả?”
Phạm Nhược Tuyết nghe thế thì lộ vẻ mặt quái dị, sau đó nhìn Lê Văn Vân: “Anh được đấy.”
“Má nó, hiểu lầm to rồi, lúc đó là anh bảo Đỗ Tịch Tịch giả làm bạn gái anh để ứng phó với bố mẹ, khoảng thời gian đó bố mẹ cứ thúc cưới mỗi ngày, bắt anh đi xem mắt nữa. Giữa anh và Đỗ Tịch Tịch tuyệt đối trong sạch.” Nói xong anh trừng mắt nhìn Liễu Ngọc: “Liễu Ngọc à, em không thể vu oan cho anh em một cách vô căn cứ như thế, trong tim anh chỉ có một mình bác sĩ Phạm thôi.”
Liễu Ngọc bĩu môi nói: “Sao em biết chứ, em chỉ biết anh đã đưa cô ấy về gặp bố mẹ anh rồi thôi.”
“Thu hoạch của anh là gì?” Phạm Nhược Tuyết dường như không có ý muốn quá xoắn xuýt vấn đề này, trực tiếp quay lại vấn đề lúc nãy của Lê Văn Vân.
“Mẹ nó, bị Liễu Ngọc đánh trống lãng đi xa thế đấy.” Lê Văn Vân đáp: “Thì là lần trước Trần Tiêu có nói cho anh phương pháp kia có thể có tác dụng. Vào thời khắc sinh tử, có thể khôi phục chân khí, hôm nay anh cũng cảm giác được nhưng mà sau khi thủ hạ của Doãn Nhu đi vào, cảm giác nguy hiểm biến mất, dấu hiệu khôi phục chân khí kia cũng biến mất không thấy luôn. Nhưng điều này chứng minh được cách này đúng thật là có tác dụng.”
Phạm Nhược Tuyết liếc nhìn anh nói: “Xem ra phương pháp kia đúng là dùng được, bây giờ anh bị phong bế chân khí, là bởi vì thân thể tổn thương quá nhiều dẫn đến tự phong bế, chân khí không thoát ra được, nhưng dưới tình huống nguy hiểm, ý thức tự bảo vệ của thân thể sẽ bị kích thích, thế nên chân khí sẽ khôi phục?”
Cô vừa làm đồ ăn vừa nói lên suy nghĩ của mình.
“Tóm lại, đợi đến cuối tuần này, lúc anh tham gia cuộc thi đấu kia thì sẽ biết được tình huống cụ thể, đến lúc đó là trận đấu sinh tử, hơn nữa lại còn là mấy chục người hỗn chiến, nghĩ đến là cảm thấy hưng phấn liền.” Lê Văn Vân cười khoái chí nói.
“Anh đi ra ngoài đi, đừng có quấy rầy tụi này nấu cơm.” Phạm Nhược Tuyết thấy dáng vẻ Lê Văn Vân như thế, lập tức hạ lệnh đuổi người.
…
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trong trang viên Doãn Nhu, Doãn Nhu đang ngồi ở cạnh bể bơi, hai tay chống xuống đất, đôi chân trắng noãn đưa xuống hồ bơi quậy nước, nhìn cực kì mê người.
Nhưng nếu Lê Văn Vân ở đây thật, chắc chắn không thể nảy sinh chút xíu cảm giác nào với Doãn Nhu được, bởi anh biết tuổi thật của Doãn Nhu khá lớn.
“Chủ nhân!” Ngay lúc này, An Nhiên đi vào.
Khác với đồng phục của nhà hàng Mèo, khi ở lại trang viên, An Nhiên phải đổi lại quần áo và trang sức của hầu gái.
“Về rồi à?” Doãn Nhu cười hỏi.
“Vâng, hôm nay ở nhà hàng có một ít chuyện.” An Nhiên nói: “Lê Văn Vân suýt chút đã bị con trai của Đào Lực đó giết chết.”
“Hửm?” Ánh mắt Doãn Nhu vừa chuyển, trong mắt lộ ra một ít sát ý.
“Không biết là vì nguyên nhân gì, cuối cùng Lê Văn Vân ra hiệu cho tôi giết chết tên nhóc đó, nên tôi tiện tay bắt nó làm thịt luôn, tên nhóc Đào Vân quả thật cũng không có thanh danh tốt ở khu đông này, cũng coi như trừ hại cho dân.” An Nhiên nói: “Có điều đoán chừng Đào Lực sẽ không bỏ qua cho anh ta đơn giản thế đâu, chúng ta có cần nhắc nhở anh ta không?”
Doãn Nhu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Tuy hiện tại thân thể cậu ta xảy ra vấn đề, gần như không cách nào sử dụng chân khí, nhưng cậu ta cũng chưa chắc đã e ngại Đào Lực, bên cạnh cậu ta còn có tay súng bắn tỉa kia nữa.”
Nói đến đây, bà ta nhìn An Nhiên một cái thật sâu: “Tên đó là Lý Thu, nếu không phải bị tôi ép sát cận chiến, cậu ta hoàn toàn có thể uy hiếp đến tính mạng của tôi đấy.”
“Anh ta… lợi hại như vậy à? Hôm đó tôi nói chuyện phiếm với anh ta. Anh ta cũng chỉ là một tên cao cấp tiêu chuẩn thôi mà.” An Nhiên kinh ngạc nói.
“Nhưng tài bắn tỉa của cậu ta lợi hại, cái kĩ thuật bắn tỉa đó, năm năm trước khi cô còn chưa đến chỗ tôi, lúc ấy, cậu ta cầm cây bắn tỉa loại đặc chế, bắn súng về phía Hodges, Hodges đã bị thương.” Doãn Nhu nói.
“Cái gì!” An Nhiên hoảng sợ.
Cô ta biết rõ Hodges là ai, mặc dù chỉ là đả thương nhưng cái này cũng đủ làm người ta kinh hãi rồi.
Đây chính là nhân vật thuộc hàng thứ hai của Thiên bảng đấy, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng ông ta mới là đệ nhất, dẫu sao bây giờ đệ nhất cũng chỉ có thể chém ra một đao mà thôi.
“Tên đó nhìn rất đần độn mà…” An Nhiên nhíu mày nói.
“Đần độn.” Doãn Nhu cười, nói: “Đàn ông của Người Gác Đêm không một ai không phải hàng tốt, cô lại cảm thấy cậu ta đần độn.”
An Nhiên nghe đến đây liền cảm thấy mờ mịt.
Cô ta nhớ lại tình huống lúc Lý Thu đang đối mặt với cô, dường như có hơi bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tóm lại, tôi đã nói đến đây, cô có muốn thông đồng với anh ta cũng được, anh ta muốn theo đuổi cô cũng thế, đều là chuyện riêng của hai người, tôi sẽ không can dự.” Doãn Nhu nói đến đây, giọng điệu bỗng chuyển: “Mặt khác, đi đánh tiếng với Đào Lực một chút đi, bảo ông ta đừng có quản chuyện này, Hodges hạ lệnh để chúng ta không được phép trợ giúp bọn người Lê Văn Vân, bên ngoài chúng ta không thể làm thế, nhưng mà…”. Ngôn Tình Hài
“Tút tút tút….”
Nói đến đây, điện thoại đang đặt bên cạnh bà ta bỗng nhiên vang lên, là Hodges gọi đến.
Bà ta nhướng mày rồi kết nối, đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hodges vang lên: “Hôm nay ở nhà ăn của bà, Lê Văn Vân chọc tới người của Đào Lực, chuyện thủ hạ của bà lại giúp đỡ giết chết Đào Vân tôi không tính toán, nhưng sau này, đừng có nhúng tay nữa, rõ chưa?”
Doãn Nhu hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó bà ta nghĩ nghĩ rồi nói với An Nhiên: “Được rồi, khỏi đánh tiếng với Đào Lực, để bọn họ tự giải quyết đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.