Chương 460: Kẻ thù của Doãn Nhu
Chiến Thần
05/09/2022
Nghe Lê Văn Vân chuyển đến chủ đề này, mọi người đều hướng sự chú ý về phía Doãn Nhu.
Doãn Nhu sờ sờ mũi, sau đó bà ta nhìn về phía vợ chồng Lại Tuấn rồi nói: "Anh Lại, làm phiền một nhà các anh tránh mặt một chút."
Đầu tiên hai vợ chồng Lại Tuấn sững sờ một lúc sau đó vội vàng gật đầu.
Đối với Doãn Nhu, gia đình bọn họ vẫn có chút e sợ nên hai vợ chồng gật đầu rồi nhanh chống bế Lại Dĩnh đi vào trong khoang thuyền, sau đó Doãn Nhu lại hướng tầm mắt về phía hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh.
Hai người bĩu môi một cái nhưng không dám phản bác, ngoan ngoãn trở về khoang thuyền, lúc này trên boong chỉ còn lại các thành viên trong tiểu đội của Lê Văn Vân.
Về phần An Nhiên, ngày thường cô ta không ở lại tầng năm, vì thế nếu tính luôn cả Trần Tiêu và Doãn Nhu thì bây giờ tất cả thành viên của tiểu đội tổng cộng có tám người.
Biên chế dự kiến của Lê Văn Vân là mười hai người, bốn người còn lại đã giao cho đám người Khương Vĩ sắp xếp.
Tất nhiên, bây giờ họ không còn là Người Gác Đêm, cũng không thể hoạt động dưới danh nghĩa Người Gác Đêm nữa.
Sau khi những người khác đi khỏi, Doãn Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Lê Văn Vân và nói: "Ở trong nước có một dòng họ gọi là họ Đồng, cậu có biết không?"
“Họ Đồng?” Lê Văn Vân khẽ nhíu mày hỏi ngược lại: “Trong khu vực đó, quy mô của dòng họ này lớn lắm hả?"
"Lúc tôi rời khỏi đó thì nó đã khá lớn rồi, nghe giọng điệu của cậu hình như chưa từng nghe nói qua thì phải." Doãn Nhu nói: "Dòng họ này phát triển ở Du Châu, vào thời điểm bốn mươi năm trước, công việc kinh doanh của bọn họ rất tốt, về sau chuyển đến Yên Kinh, cho đến khi tôi đi vào khu Tội Ác thì đã hoàn toàn mất hết tin tức của bọn họ."
Lê Văn Vân nhìn về phía đám người Phạm Nhược Tuyết hỏi: "Các cậu có biết không?"
“Chưa từng nghe qua.” Cố Bạch bĩu môi nói: “Có phải dòng họ này đã suy tàn rồi không? Người ta thường nói không ai giàu ba họ mà, nói không chừng dòng họ này đã sụp đổ mấy chục năm rồi đấy. "
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: "Kiểu dòng họ đã bước lên vị thế đỉnh cao từ mười năm trước thế này rất khó sụp đổ chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi."
"Chuyện này cũng rất khó nói, lỡ bọn họ dính phải vận đen thì sao? Gặp chuyện xui xẻo mà vẫn tiếp tục làm ăn há chẳng phải toi rồi à?" Cố Bạch trề môi nói.
"Chuyện này rất khó xảy ra, lúc tôi đi thì người đứng đầu dòng họ Đồng đã đạt đến vị trí siêu cấp, hơn nữa ông ta còn là loại có sức ảnh hưởng trong số những người siêu cấp ngoài kia.”
“Có thể sánh ngang với Demps không?” Lý Thu hỏi.
“Chắc chắn không bằng Demps.” Doãn Nhu nói: “Nhưng mạnh hơn tôi rất nhiều, một dòng họ đang đạt tới đỉnh cao không thể biến mất trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.”
Lê Văn Vân nhíu chặt mày.
Ít nhiều gì bọn họ cũng từng tiếp xúc với những dòng họ lớn trong nước đó, thậm chí cho dù chưa từng tiếp xúc nhưng chắc hẳn phải có trong hồ sơ của Người Gác Đêm, ví dụ như có một người không biết thì không sao, nhưng nếu cả sáu người Người Gác Đêm bọn họ đều ngẩn người không biết thì chắc chắn có vấn đề.
Hiện tại, ngay cả nhà họ Doãn của Doãn Nhu đã không còn nhưng trong hồ sơ vẫn còn được lưu lại.
Nghe những gì mà đám người Lê Văn Vân nói, khuôn mặt của Doãn Nhu cũng hiện lên chút xoắn xuýt.
Hận thù chính là nguyên nhân chủ yếu để bà ta tiến bộ và rời khỏi khu Tội Ác, nhưng bây giờ nghe đám người Lê Văn Vân nói Nhà họ Đồng dường như đã biến mất, chuyện này giống như một cú đấm vào bông khiến trong lòng bà ta có chút khó chịu.
"Như vầy đi." Lê Văn Vân nói: "Sau khi trở về Lâm Hải, chờ bọn tôi giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ đi Du Châu với bà một chuyến, đúng lúc tôi có một vài người bạn ở Du Châu, đến lúc đó tôi sẽ nhờ bọn họ giúp bà thử xem có tra ra chút tin tức gì không?"
“Được.” Doãn Nhu gật đầu.
Phạm Nhược Tuyết nhìn nhìn đồng hồ, sau đó nhíu mày nói: "Đã đến lúc kiểm tra cơ thể."
Lê Văn Vân bật cười, sau đó dưới sự giúp đỡ của Phạm Nhược Tuyết, anh đành đứng dậy trở về phòng.
Về đến phòng, anh cởi quần áo rất tự nhiên, bởi vì Phạm Nhược Tuyết đã nhìn thấy cơ thể của anh rất nhiều lần rồi, thậm chí Lê Văn Vân cho rằng Phạm Nhược Tuyết còn biết cả số đo và cân nặng của mình luôn.
Phạm Nhược Tuyết nhíu mày, vừa kiểm tra vừa hỏi: "Có thấy khó chịu trong người không? Còn chân khí thì sao?"
"Chân khí... anh cảm thấy đã hồi phục được bảy tám phần rồi, cũng không có khoảng thời gian chờ hồi phục như lúc sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng lần trước, vừa khi tỉnh dậy đã thấy cảm nhận được chân khí trong cơ thể hồi phục rồi." Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Về phần cơ thể, ngoài chỗ bị thương có hơi đau, cơ thể cũng hơi yếu ra thì không còn bất kỳ vấn đề nào khác."
Phạm Nhược Tuyết nghe xong lời này thì hơi ngơ người, lộ ra vẻ mặt hơi khó hiểu: "Tần Tử Cuồng Dũng... không gây ra tác dụng phụ gì với anh sao?"
“Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?" Lê Văn Vân mờ mịt nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ sẽ để lại di chứng gì à?"
"Dựa theo tình huống hiện tại thì có lẽ không có. Chẳng lẽ sau khi anh hấp thụ xương rồng từ lần trước, cộng với việc sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng quá nhiều lần nên cơ thể của anh đã trở nên miễn dịch, khiến Tần Tử Cuồng Dũng không sinh ra tác dụng phụ với anh sao?" Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân vừa sờ cằm vừa nói.
Mặc dù biết Phạm Nhược Tuyết không có ý gì khác nhưng bị người ta săm soi khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, anh vô thức che người anh em của mình lại sau đó ho khan một tiếng mới nói: "Làm gì đó? Em nhìn anh như vậy làm anh rất áp lực đó."
"Ha ha, em nhìn không biết bao nhiêu lần rồi." Phạm Nhược Tuyết cười khẩy một tiếng, tiếp đó ném một cái khăn lông cho Lê Văn Vân, đợi Lê Văn Vân che chắn xong, đôi mắt anh của mới lộ ra vẻ hưng phấn nói: "Thế chẳng phải anh có thể tuỳ ý sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng rồi hay sao?". Tra
Doãn Nhu sờ sờ mũi, sau đó bà ta nhìn về phía vợ chồng Lại Tuấn rồi nói: "Anh Lại, làm phiền một nhà các anh tránh mặt một chút."
Đầu tiên hai vợ chồng Lại Tuấn sững sờ một lúc sau đó vội vàng gật đầu.
Đối với Doãn Nhu, gia đình bọn họ vẫn có chút e sợ nên hai vợ chồng gật đầu rồi nhanh chống bế Lại Dĩnh đi vào trong khoang thuyền, sau đó Doãn Nhu lại hướng tầm mắt về phía hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh.
Hai người bĩu môi một cái nhưng không dám phản bác, ngoan ngoãn trở về khoang thuyền, lúc này trên boong chỉ còn lại các thành viên trong tiểu đội của Lê Văn Vân.
Về phần An Nhiên, ngày thường cô ta không ở lại tầng năm, vì thế nếu tính luôn cả Trần Tiêu và Doãn Nhu thì bây giờ tất cả thành viên của tiểu đội tổng cộng có tám người.
Biên chế dự kiến của Lê Văn Vân là mười hai người, bốn người còn lại đã giao cho đám người Khương Vĩ sắp xếp.
Tất nhiên, bây giờ họ không còn là Người Gác Đêm, cũng không thể hoạt động dưới danh nghĩa Người Gác Đêm nữa.
Sau khi những người khác đi khỏi, Doãn Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Lê Văn Vân và nói: "Ở trong nước có một dòng họ gọi là họ Đồng, cậu có biết không?"
“Họ Đồng?” Lê Văn Vân khẽ nhíu mày hỏi ngược lại: “Trong khu vực đó, quy mô của dòng họ này lớn lắm hả?"
"Lúc tôi rời khỏi đó thì nó đã khá lớn rồi, nghe giọng điệu của cậu hình như chưa từng nghe nói qua thì phải." Doãn Nhu nói: "Dòng họ này phát triển ở Du Châu, vào thời điểm bốn mươi năm trước, công việc kinh doanh của bọn họ rất tốt, về sau chuyển đến Yên Kinh, cho đến khi tôi đi vào khu Tội Ác thì đã hoàn toàn mất hết tin tức của bọn họ."
Lê Văn Vân nhìn về phía đám người Phạm Nhược Tuyết hỏi: "Các cậu có biết không?"
“Chưa từng nghe qua.” Cố Bạch bĩu môi nói: “Có phải dòng họ này đã suy tàn rồi không? Người ta thường nói không ai giàu ba họ mà, nói không chừng dòng họ này đã sụp đổ mấy chục năm rồi đấy. "
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: "Kiểu dòng họ đã bước lên vị thế đỉnh cao từ mười năm trước thế này rất khó sụp đổ chỉ trong bốn mươi năm ngắn ngủi."
"Chuyện này cũng rất khó nói, lỡ bọn họ dính phải vận đen thì sao? Gặp chuyện xui xẻo mà vẫn tiếp tục làm ăn há chẳng phải toi rồi à?" Cố Bạch trề môi nói.
"Chuyện này rất khó xảy ra, lúc tôi đi thì người đứng đầu dòng họ Đồng đã đạt đến vị trí siêu cấp, hơn nữa ông ta còn là loại có sức ảnh hưởng trong số những người siêu cấp ngoài kia.”
“Có thể sánh ngang với Demps không?” Lý Thu hỏi.
“Chắc chắn không bằng Demps.” Doãn Nhu nói: “Nhưng mạnh hơn tôi rất nhiều, một dòng họ đang đạt tới đỉnh cao không thể biến mất trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.”
Lê Văn Vân nhíu chặt mày.
Ít nhiều gì bọn họ cũng từng tiếp xúc với những dòng họ lớn trong nước đó, thậm chí cho dù chưa từng tiếp xúc nhưng chắc hẳn phải có trong hồ sơ của Người Gác Đêm, ví dụ như có một người không biết thì không sao, nhưng nếu cả sáu người Người Gác Đêm bọn họ đều ngẩn người không biết thì chắc chắn có vấn đề.
Hiện tại, ngay cả nhà họ Doãn của Doãn Nhu đã không còn nhưng trong hồ sơ vẫn còn được lưu lại.
Nghe những gì mà đám người Lê Văn Vân nói, khuôn mặt của Doãn Nhu cũng hiện lên chút xoắn xuýt.
Hận thù chính là nguyên nhân chủ yếu để bà ta tiến bộ và rời khỏi khu Tội Ác, nhưng bây giờ nghe đám người Lê Văn Vân nói Nhà họ Đồng dường như đã biến mất, chuyện này giống như một cú đấm vào bông khiến trong lòng bà ta có chút khó chịu.
"Như vầy đi." Lê Văn Vân nói: "Sau khi trở về Lâm Hải, chờ bọn tôi giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ đi Du Châu với bà một chuyến, đúng lúc tôi có một vài người bạn ở Du Châu, đến lúc đó tôi sẽ nhờ bọn họ giúp bà thử xem có tra ra chút tin tức gì không?"
“Được.” Doãn Nhu gật đầu.
Phạm Nhược Tuyết nhìn nhìn đồng hồ, sau đó nhíu mày nói: "Đã đến lúc kiểm tra cơ thể."
Lê Văn Vân bật cười, sau đó dưới sự giúp đỡ của Phạm Nhược Tuyết, anh đành đứng dậy trở về phòng.
Về đến phòng, anh cởi quần áo rất tự nhiên, bởi vì Phạm Nhược Tuyết đã nhìn thấy cơ thể của anh rất nhiều lần rồi, thậm chí Lê Văn Vân cho rằng Phạm Nhược Tuyết còn biết cả số đo và cân nặng của mình luôn.
Phạm Nhược Tuyết nhíu mày, vừa kiểm tra vừa hỏi: "Có thấy khó chịu trong người không? Còn chân khí thì sao?"
"Chân khí... anh cảm thấy đã hồi phục được bảy tám phần rồi, cũng không có khoảng thời gian chờ hồi phục như lúc sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng lần trước, vừa khi tỉnh dậy đã thấy cảm nhận được chân khí trong cơ thể hồi phục rồi." Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Về phần cơ thể, ngoài chỗ bị thương có hơi đau, cơ thể cũng hơi yếu ra thì không còn bất kỳ vấn đề nào khác."
Phạm Nhược Tuyết nghe xong lời này thì hơi ngơ người, lộ ra vẻ mặt hơi khó hiểu: "Tần Tử Cuồng Dũng... không gây ra tác dụng phụ gì với anh sao?"
“Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?" Lê Văn Vân mờ mịt nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ sẽ để lại di chứng gì à?"
"Dựa theo tình huống hiện tại thì có lẽ không có. Chẳng lẽ sau khi anh hấp thụ xương rồng từ lần trước, cộng với việc sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng quá nhiều lần nên cơ thể của anh đã trở nên miễn dịch, khiến Tần Tử Cuồng Dũng không sinh ra tác dụng phụ với anh sao?" Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân vừa sờ cằm vừa nói.
Mặc dù biết Phạm Nhược Tuyết không có ý gì khác nhưng bị người ta săm soi khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, anh vô thức che người anh em của mình lại sau đó ho khan một tiếng mới nói: "Làm gì đó? Em nhìn anh như vậy làm anh rất áp lực đó."
"Ha ha, em nhìn không biết bao nhiêu lần rồi." Phạm Nhược Tuyết cười khẩy một tiếng, tiếp đó ném một cái khăn lông cho Lê Văn Vân, đợi Lê Văn Vân che chắn xong, đôi mắt anh của mới lộ ra vẻ hưng phấn nói: "Thế chẳng phải anh có thể tuỳ ý sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng rồi hay sao?". Tra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.