Chương 523: Liên tục đến chết
Chiến Thần
15/11/2022
Ở một bên của ngọn núi, trên sườn núi cao nhất, ba người Lý Thu, Cố Bạch và Trương Vãn Hà đang ngồi trên sườn núi cao này.
Khẩu súng bắn tỉa trong tay Lý Thu đang bắn từng phát một, bên cạnh anh ta là một hộp đựng đầy đạn.
Những viên đạn đó đều là đặc chế.
“Tiên sư bà nó chứ, ba người đối phó một tiêm quỷ đỏ, vẫn thấy hơi áp lực.” Cố Bạch chửi một câu.
Điều này đồng nghĩa với ba người siêu cấp bình thường đấu với một Demps, hơn nữa hai người trong số họ vừa mới lên siêu cấp, cũng may Doãn Nhu là chủ lực chính, bọn họ chỉ phụ trách kiềm chế lại thôi, nhưng dù vậy vẫn rất nguy hiểm.
“Này! Kia là thằng nhóc Sở Hạo à?”
Đúng lúc đó, Trương Vãn Hà đột nhiên nói.
Cố Bạch quay đầu nhìn liếc qua, sau đó gật đầu nói: “Đúng là Sở Hạo rồi, này… Sao đội bọn chúng lại bị ba tiêm quỷ bao vây thế.”
“Không được, tôi phải đến giúp một tay.” Cố Bạch thở dài nói: “Vãn Hà, cô phụ trách sự an toàn của Thu Thu đi!”
Trương Vãn Hà gật đầu nói: “Vậy anh đi cẩn thận.”
Cố Bạch gật đầu.
“Rầm!”
“Rầm!”
Ngay lúc đó, tiếng động vang dội lần lượt vang lên, trong nháy mắt, toàn đội của Sở Hạo bắt đầu mở Tần Tử Cuồng Dũng.
“Bọn họ điên rồi à!” Sắc mặt Trương Vãn Hà đột nhiên thay đổi, nói: “Thu Thu, bắn một phát sang đây!”
Lý Thu nhíu mày, từ chỗ anh ta có thể thấy ba người đang quấn lấy tiêm quỷ đỏ đằng xa, nếu không phải anh ta ở đây bắn lén hỗ trợ, áp lực của ba người Doãn Nhu chắc chắn sẽ tăng thêm mấy phần.
Nhưng tất cả mọi người ở đó đều mở Tần Tử Cuồng Dũng khiến anh ta hơi bất ngờ.
Không phải ai cũng giống Lê Văn Vân và Lữ Dương, Tần Tử Cuồng Dũng mang đến gánh nặng cực lớn cho cơ thể, một đám người mở Tần Tử Cuồng Dũng như vậy thì có lẽ đợi đến khi Tần Tử Cuồng Dũng kết thúc sẽ chỉ còn lại mấy người, thậm chí là… tất cả sẽ chết hết.
Một khi Tần Tử Cuồng Dũng bắt đầu đồng nghĩa với việc bọn họ quyết định tồn tại để chết.
Mà bọn họ làm tất cả chỉ để ngăn chặn ba con tiêm quỷ xanh lam, nếu không ba con tiêm quỷ này sẽ tấn công các đội khác và đánh cho họ một đòn thảm khốc.
Cố Bạch không kịp suy nghĩ nhiều, anh ta rút song đao ra, chân khí tuôn trào, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng xuống dưới.
Lý Thu nghiến răng, đột nhiên xoay người lại, kéo chốt, nhắm chuẩn, sau đó bắn một phát đạn!
“Bùm!”
Một viên đạn bay ra, nhưng anh ta lại bắn lệch phát đó.
Lý Thu lại kéo chốt.
Ở bên kia, đối mặt với ba con tiêm quỷ xanh lam, đội của Sở Hạo sắp không chịu nổi nữa, lần lượt từng người bỏ mạng.
Nhờ Tần Tử Cuồng Dũng mà Sở Hạo tạm thời đạt cấp đỉnh cấp, anh ta sống chết đánh một con tiêm quỷ màu xanh lam, đây là tiêm quỷ mạnh nhất.
“Quyết chiến không lùi!”
Anh ta hô to!
“Quyết chiến không lùi!”
Thành viên trong đội anh ta hô to, bọn họ không hề sợ hãi trước cái chết.
“Chết đi!”
Lý Thu lại nín thở ngắm bắn.
“Bùm!”
Một phát nữa bay ra, nhằm thẳng đến con tiêm quỷ xanh lam bên cạnh Sở Hạo, sau khi bắn phát đó, anh ta không nhìn bên đó nữa mà trực tiếp chuyển hướng về phía Doãn Nhu ở chiến trường đối diện.
Ba người Doãn Nhu đối đầu với tiêm quỷ đỏ, áp lực rất lớn.
Trong khoảnh khắc anh ta xoay người, viên đạn của anh ta lại xuyên thẳng qua cổ một con tiêm quỷ bên cạnh Sở Hạo, cơ thể con tiêm quỷ kia cứng đờ, chạy hai bước rồi ngã thẳng xuống đất.
“Thu Thu?” Sở Hạo vui mừng quay đầu nhìn sang hướng khác, một bóng hình màu đen từ bên trên lao thẳng xuống, anh ta cầm song đao, chém thẳng vào một con tiêm quỷ xanh lam khác.
“Lão keo kiệt Cố Bạch này!” Anh ta mừng như điên.
“Con này giao cho tôi, các anh mau giải quyết con còn lại đi!” Hai vành mắt Cố Bạch đỏ bừng, anh ta hét lớn.
Anh ta ra tay… hơi muộn.
Bởi vì tất cả người trong đội Sở Hạo đều đã mở Tần Tử Cuồng Dũng.
Cố Bạch ngăn sự hoảng loạn trong lòng lại, anh ta phải bảo vệ Lý Thu, vai trò của Lý Thu không thể so sánh với một tên siêu cấp lực chiến đấu yếu được, nhưng trong trường hợp bảo vệ Lý Thu, anh ta không thể hành động.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người gác đêm bình thường lần lượt mở Tần Tử Cuồng Dũng, sau đó chết trận trên núi tuyết này.
Hoàn cảnh này làm anh ta nhớ tới trận chiến ở núi Hỉ Lãng năm đó.
Sở Hạo không hề do dự lao đến chỗ con còn lại!
“Thập tự trảm, chết đi!” Cố Bạch hét to.
Trong đỉnh cấp, anh ta là người có sức chiến đấu cao nhất, đối đầu với con tiêm quỷ xanh lam, chỉ trong một chốc va chạm ngắn ngủi, con tiêm quỷ xanh lam kia trực tiếp chọn tự bạo!
Cùng lúc đó con bên phía đội Sở Hạo bao vây cũng tự bạo!
Nổ tung thành một cơn mưa vàng, tất cả mọi người theo thói quen tìm một cái hố rồi nằm xuống.
Cố Bạch và Sở Hạo cùng nấp vào một chỗ, Sở Hạo liếm môi nói: “Tổ sư bà nó chứ, sao anh đến muộn thế hả!”
“Lão Sở! Mẹ nó anh phải chờ một chút chứ, sao không đợi thêm chút nữa hẵng mở Tần Tử Cuồng Dũng!” Cố Bạch nằm bên cạnh lớn tiếng mắng: “Chúng tôi cũng để ý đến anh rồi, chúng tôi cũng sẽ xuống giúp đỡ mà!”
Sở Hạo cười hì hì, nói: “Không sao đâu, đã gia nhập Người Gác Đêm thì phải chuẩn bị tinh thần chết bất cứ lúc nào, hơn nữa… Nhỡ may ông đây lại sống tiếp thì sao?”
Cố Bạch nắm được ít tuyết, siết chặt trong lòng bàn tay.
Mưa vàng từ từ tản ra, Sở Hạo đứng lên, nói: “Tần Tử Cuồng Dũng của tôi còn chút thời gian nữa, tôi phải đi chém thêm mấy đầu tiêm quỷ!”
Nói xong, anh ta lười nói nhảm với Cố Bạch, quay đầu hét lớn: “Các anh em, đi giết những con khác cùng tôi, vì tất cả vẫn còn đang thở!”
Rất nhiều người trong bọn họ cũng biết, sau khi mở Tần Tử Cuồng Dũng thì khả năng sống sót rất ít, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng xông lên.
Cố Bạch nghiến răng, theo sát đằng sau, từng con tiêm quỷ gần đó bị những người gác đêm mở Tần Tử Cuồng Dũng giải quyết hết!
Một con!
Hai con!
Ba con!
Sau khi giải quyết được ba con, Sở Hạo xoay người, anh ta tiếp tục giơ đao lên.
Đằng sau anh ta, mấy anh em chỉ còn lại bảy tám người, mặc dù đã mở Tần Tử Cuồng Dũng thì trước tiêm quỷ xanh lam, những thành viên đội bình thường cũng hơi bất lực. Một đội gần bốn mươi người mà giờ chỉ còn lại mấy người.
Sở Hạo vẫn muốn xông lên tiếp, nhưng… anh ta không còn sức nữa.
Tần Tử Cuồng Dũng chỉ có mười lăm phút, bọn họ… đã tiêu hao hết chút chân khí cuối cùng rồi.
“Lạch cạch!”
Anh ta không cầm nổi đao nữa, đặt mông ngồi xuống đất, vừa cười vừa nói với những người đằng sau: “Các anh em, xin lỗi mọi người, tôi không thể bảo vệ được mọi người!”
Sau lưng anh ta, bảy tám người kia cả người toàn là máu tươi, trên cơ thể có bao nhiêu vết thương, có người cười cười, nhưng bọn họ chẳng còn sức mà đáp lại nữa.
Một người rồi một người gục xuống đất.
“Lát nữa tôi sẽ đến tìm các anh, mọi người cùng làm bạn đi đường, xuống đó rồi tất cả vẫn là anh em.” Thực lực của Sở Hạo mạnh hơn một chút, cố gắng nói rõ ràng.
Nói xong, anh ta nở nụ cười!
Trước sống chết, anh ta nở nụ cười không quá đau buồn.
Người gác đêm sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Thứ bọn họ bảo vệ chính là thế giới mà những người bình thường đang sống. Để bọn họ an ổn sống cuộc đời của mình, vì cuộc đời của những người đó mà đánh đổi bằng chính cuộc sống của mình.
“Tôi đưa anh xuống dưới, bác sĩ Phạm có cách cứu anh, chắc chắn cô ấy có thể cứu anh!” Cố Bạch giữ lấy Sở Hạo.
Sở Hạo lắc đầu, nói: “Cũng đi cùng nhau, già mồm làm gì! Nhiều người mở Tần Tử Cuồng Dũng như vậy, bác sĩ Phạm cũng không cứu được.”
Anh ta đặt mông ngồi xuống đất, tiêm quỷ màu xanh lam xung quanh lúc nãy đã bị bọn họ xử lý gần hết, còn mấy con còn lại bị mấy người sống sót ở đội khác đánh về chiến trường khác rồi.
“Vù!”
Gió lốc gào thét quét qua!
“Cho tôi một điếu thuốc đi, có không?” Sở Hạo hỏi.
Cố Bạch vội vàng lấy ra một điếu rồi châm cho Sở Hạo.
Sở Hạo nhếch miệng nói: “Tổ sư bà nó, trước kia tôi còn tính đánh xong trận này là về lấy vợ, hoặc là nhờ anh đưa tôi đi thăm thú bên ngoài một chút, thật là hâm mộ đội mũi nhọn các anh, còn được đến những thành phố bình thường! Hơn nữa, từ khi vào Người Gác Đêm, tôi chưa về thăm mẹ lần nào.”
Vành mắt Cố Bạch đỏ bừng, hỏi: “Có chuyện gì cần tôi làm cho không?”
“Cần anh làm? Sau này cứ ngày này mỗi năm đưa một bó hoa đến phần mộ tôi đi, đúng rồi, mang tro cốt của tôi về chôn ở quê nhà tôi đi, với giúp tôi chăm sóc cha mẹ tôi một chút, bọn họ cũng già rồi.” Sở Hạo nói xong, đưa thuốc đặt lên khóe miệng.
“Tôi hứa với anh!” Cố Bạch nghiến răng nói.
Sở Hạo hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó, anh ta sờ lên ngực, ở chỗ ngực có một vết thương rất lớn, quần áo người gác đêm của anh ta cũng bị rách toạc ra.
“Còn những người khác thì sao?” Cố Bạch lại hỏi.
Sở Hạo không trả lời, tay anh ta vẫn đặt bên khóe miệng, tàn thuốc vẫn còn cháy, khóe miệng anh ta nở nụ cười nhẹ, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng… hô hấp đã ngừng lại.
Khẩu súng bắn tỉa trong tay Lý Thu đang bắn từng phát một, bên cạnh anh ta là một hộp đựng đầy đạn.
Những viên đạn đó đều là đặc chế.
“Tiên sư bà nó chứ, ba người đối phó một tiêm quỷ đỏ, vẫn thấy hơi áp lực.” Cố Bạch chửi một câu.
Điều này đồng nghĩa với ba người siêu cấp bình thường đấu với một Demps, hơn nữa hai người trong số họ vừa mới lên siêu cấp, cũng may Doãn Nhu là chủ lực chính, bọn họ chỉ phụ trách kiềm chế lại thôi, nhưng dù vậy vẫn rất nguy hiểm.
“Này! Kia là thằng nhóc Sở Hạo à?”
Đúng lúc đó, Trương Vãn Hà đột nhiên nói.
Cố Bạch quay đầu nhìn liếc qua, sau đó gật đầu nói: “Đúng là Sở Hạo rồi, này… Sao đội bọn chúng lại bị ba tiêm quỷ bao vây thế.”
“Không được, tôi phải đến giúp một tay.” Cố Bạch thở dài nói: “Vãn Hà, cô phụ trách sự an toàn của Thu Thu đi!”
Trương Vãn Hà gật đầu nói: “Vậy anh đi cẩn thận.”
Cố Bạch gật đầu.
“Rầm!”
“Rầm!”
Ngay lúc đó, tiếng động vang dội lần lượt vang lên, trong nháy mắt, toàn đội của Sở Hạo bắt đầu mở Tần Tử Cuồng Dũng.
“Bọn họ điên rồi à!” Sắc mặt Trương Vãn Hà đột nhiên thay đổi, nói: “Thu Thu, bắn một phát sang đây!”
Lý Thu nhíu mày, từ chỗ anh ta có thể thấy ba người đang quấn lấy tiêm quỷ đỏ đằng xa, nếu không phải anh ta ở đây bắn lén hỗ trợ, áp lực của ba người Doãn Nhu chắc chắn sẽ tăng thêm mấy phần.
Nhưng tất cả mọi người ở đó đều mở Tần Tử Cuồng Dũng khiến anh ta hơi bất ngờ.
Không phải ai cũng giống Lê Văn Vân và Lữ Dương, Tần Tử Cuồng Dũng mang đến gánh nặng cực lớn cho cơ thể, một đám người mở Tần Tử Cuồng Dũng như vậy thì có lẽ đợi đến khi Tần Tử Cuồng Dũng kết thúc sẽ chỉ còn lại mấy người, thậm chí là… tất cả sẽ chết hết.
Một khi Tần Tử Cuồng Dũng bắt đầu đồng nghĩa với việc bọn họ quyết định tồn tại để chết.
Mà bọn họ làm tất cả chỉ để ngăn chặn ba con tiêm quỷ xanh lam, nếu không ba con tiêm quỷ này sẽ tấn công các đội khác và đánh cho họ một đòn thảm khốc.
Cố Bạch không kịp suy nghĩ nhiều, anh ta rút song đao ra, chân khí tuôn trào, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng xuống dưới.
Lý Thu nghiến răng, đột nhiên xoay người lại, kéo chốt, nhắm chuẩn, sau đó bắn một phát đạn!
“Bùm!”
Một viên đạn bay ra, nhưng anh ta lại bắn lệch phát đó.
Lý Thu lại kéo chốt.
Ở bên kia, đối mặt với ba con tiêm quỷ xanh lam, đội của Sở Hạo sắp không chịu nổi nữa, lần lượt từng người bỏ mạng.
Nhờ Tần Tử Cuồng Dũng mà Sở Hạo tạm thời đạt cấp đỉnh cấp, anh ta sống chết đánh một con tiêm quỷ màu xanh lam, đây là tiêm quỷ mạnh nhất.
“Quyết chiến không lùi!”
Anh ta hô to!
“Quyết chiến không lùi!”
Thành viên trong đội anh ta hô to, bọn họ không hề sợ hãi trước cái chết.
“Chết đi!”
Lý Thu lại nín thở ngắm bắn.
“Bùm!”
Một phát nữa bay ra, nhằm thẳng đến con tiêm quỷ xanh lam bên cạnh Sở Hạo, sau khi bắn phát đó, anh ta không nhìn bên đó nữa mà trực tiếp chuyển hướng về phía Doãn Nhu ở chiến trường đối diện.
Ba người Doãn Nhu đối đầu với tiêm quỷ đỏ, áp lực rất lớn.
Trong khoảnh khắc anh ta xoay người, viên đạn của anh ta lại xuyên thẳng qua cổ một con tiêm quỷ bên cạnh Sở Hạo, cơ thể con tiêm quỷ kia cứng đờ, chạy hai bước rồi ngã thẳng xuống đất.
“Thu Thu?” Sở Hạo vui mừng quay đầu nhìn sang hướng khác, một bóng hình màu đen từ bên trên lao thẳng xuống, anh ta cầm song đao, chém thẳng vào một con tiêm quỷ xanh lam khác.
“Lão keo kiệt Cố Bạch này!” Anh ta mừng như điên.
“Con này giao cho tôi, các anh mau giải quyết con còn lại đi!” Hai vành mắt Cố Bạch đỏ bừng, anh ta hét lớn.
Anh ta ra tay… hơi muộn.
Bởi vì tất cả người trong đội Sở Hạo đều đã mở Tần Tử Cuồng Dũng.
Cố Bạch ngăn sự hoảng loạn trong lòng lại, anh ta phải bảo vệ Lý Thu, vai trò của Lý Thu không thể so sánh với một tên siêu cấp lực chiến đấu yếu được, nhưng trong trường hợp bảo vệ Lý Thu, anh ta không thể hành động.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người gác đêm bình thường lần lượt mở Tần Tử Cuồng Dũng, sau đó chết trận trên núi tuyết này.
Hoàn cảnh này làm anh ta nhớ tới trận chiến ở núi Hỉ Lãng năm đó.
Sở Hạo không hề do dự lao đến chỗ con còn lại!
“Thập tự trảm, chết đi!” Cố Bạch hét to.
Trong đỉnh cấp, anh ta là người có sức chiến đấu cao nhất, đối đầu với con tiêm quỷ xanh lam, chỉ trong một chốc va chạm ngắn ngủi, con tiêm quỷ xanh lam kia trực tiếp chọn tự bạo!
Cùng lúc đó con bên phía đội Sở Hạo bao vây cũng tự bạo!
Nổ tung thành một cơn mưa vàng, tất cả mọi người theo thói quen tìm một cái hố rồi nằm xuống.
Cố Bạch và Sở Hạo cùng nấp vào một chỗ, Sở Hạo liếm môi nói: “Tổ sư bà nó chứ, sao anh đến muộn thế hả!”
“Lão Sở! Mẹ nó anh phải chờ một chút chứ, sao không đợi thêm chút nữa hẵng mở Tần Tử Cuồng Dũng!” Cố Bạch nằm bên cạnh lớn tiếng mắng: “Chúng tôi cũng để ý đến anh rồi, chúng tôi cũng sẽ xuống giúp đỡ mà!”
Sở Hạo cười hì hì, nói: “Không sao đâu, đã gia nhập Người Gác Đêm thì phải chuẩn bị tinh thần chết bất cứ lúc nào, hơn nữa… Nhỡ may ông đây lại sống tiếp thì sao?”
Cố Bạch nắm được ít tuyết, siết chặt trong lòng bàn tay.
Mưa vàng từ từ tản ra, Sở Hạo đứng lên, nói: “Tần Tử Cuồng Dũng của tôi còn chút thời gian nữa, tôi phải đi chém thêm mấy đầu tiêm quỷ!”
Nói xong, anh ta lười nói nhảm với Cố Bạch, quay đầu hét lớn: “Các anh em, đi giết những con khác cùng tôi, vì tất cả vẫn còn đang thở!”
Rất nhiều người trong bọn họ cũng biết, sau khi mở Tần Tử Cuồng Dũng thì khả năng sống sót rất ít, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng xông lên.
Cố Bạch nghiến răng, theo sát đằng sau, từng con tiêm quỷ gần đó bị những người gác đêm mở Tần Tử Cuồng Dũng giải quyết hết!
Một con!
Hai con!
Ba con!
Sau khi giải quyết được ba con, Sở Hạo xoay người, anh ta tiếp tục giơ đao lên.
Đằng sau anh ta, mấy anh em chỉ còn lại bảy tám người, mặc dù đã mở Tần Tử Cuồng Dũng thì trước tiêm quỷ xanh lam, những thành viên đội bình thường cũng hơi bất lực. Một đội gần bốn mươi người mà giờ chỉ còn lại mấy người.
Sở Hạo vẫn muốn xông lên tiếp, nhưng… anh ta không còn sức nữa.
Tần Tử Cuồng Dũng chỉ có mười lăm phút, bọn họ… đã tiêu hao hết chút chân khí cuối cùng rồi.
“Lạch cạch!”
Anh ta không cầm nổi đao nữa, đặt mông ngồi xuống đất, vừa cười vừa nói với những người đằng sau: “Các anh em, xin lỗi mọi người, tôi không thể bảo vệ được mọi người!”
Sau lưng anh ta, bảy tám người kia cả người toàn là máu tươi, trên cơ thể có bao nhiêu vết thương, có người cười cười, nhưng bọn họ chẳng còn sức mà đáp lại nữa.
Một người rồi một người gục xuống đất.
“Lát nữa tôi sẽ đến tìm các anh, mọi người cùng làm bạn đi đường, xuống đó rồi tất cả vẫn là anh em.” Thực lực của Sở Hạo mạnh hơn một chút, cố gắng nói rõ ràng.
Nói xong, anh ta nở nụ cười!
Trước sống chết, anh ta nở nụ cười không quá đau buồn.
Người gác đêm sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Thứ bọn họ bảo vệ chính là thế giới mà những người bình thường đang sống. Để bọn họ an ổn sống cuộc đời của mình, vì cuộc đời của những người đó mà đánh đổi bằng chính cuộc sống của mình.
“Tôi đưa anh xuống dưới, bác sĩ Phạm có cách cứu anh, chắc chắn cô ấy có thể cứu anh!” Cố Bạch giữ lấy Sở Hạo.
Sở Hạo lắc đầu, nói: “Cũng đi cùng nhau, già mồm làm gì! Nhiều người mở Tần Tử Cuồng Dũng như vậy, bác sĩ Phạm cũng không cứu được.”
Anh ta đặt mông ngồi xuống đất, tiêm quỷ màu xanh lam xung quanh lúc nãy đã bị bọn họ xử lý gần hết, còn mấy con còn lại bị mấy người sống sót ở đội khác đánh về chiến trường khác rồi.
“Vù!”
Gió lốc gào thét quét qua!
“Cho tôi một điếu thuốc đi, có không?” Sở Hạo hỏi.
Cố Bạch vội vàng lấy ra một điếu rồi châm cho Sở Hạo.
Sở Hạo nhếch miệng nói: “Tổ sư bà nó, trước kia tôi còn tính đánh xong trận này là về lấy vợ, hoặc là nhờ anh đưa tôi đi thăm thú bên ngoài một chút, thật là hâm mộ đội mũi nhọn các anh, còn được đến những thành phố bình thường! Hơn nữa, từ khi vào Người Gác Đêm, tôi chưa về thăm mẹ lần nào.”
Vành mắt Cố Bạch đỏ bừng, hỏi: “Có chuyện gì cần tôi làm cho không?”
“Cần anh làm? Sau này cứ ngày này mỗi năm đưa một bó hoa đến phần mộ tôi đi, đúng rồi, mang tro cốt của tôi về chôn ở quê nhà tôi đi, với giúp tôi chăm sóc cha mẹ tôi một chút, bọn họ cũng già rồi.” Sở Hạo nói xong, đưa thuốc đặt lên khóe miệng.
“Tôi hứa với anh!” Cố Bạch nghiến răng nói.
Sở Hạo hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó, anh ta sờ lên ngực, ở chỗ ngực có một vết thương rất lớn, quần áo người gác đêm của anh ta cũng bị rách toạc ra.
“Còn những người khác thì sao?” Cố Bạch lại hỏi.
Sở Hạo không trả lời, tay anh ta vẫn đặt bên khóe miệng, tàn thuốc vẫn còn cháy, khóe miệng anh ta nở nụ cười nhẹ, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng… hô hấp đã ngừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.