Chương 399: "Nhân Đồ" Đao Ba!
Chiến Thần
01/06/2022
"Anh Đao Ba uy vũ!"
"Anh Đao Ba uy vũ!"
Một đám đàn em mà Đao Ba mới thu nhận đều đang lớn tiếng gào thét!
Đằng sau, đám người vây xem cũng ngẩn tò te.
Đến giờ mới được bao lâu, không tới 10 phút đúng không, thế mà một mình Đao Ba tiến vào đàm phán, trực tiếp làm thịt luôn Đào Lực của thế lực đứng đầu khu Đông.
"Chuyện này… Khu Tội Ác, chỉ sợ sẽ có một thế lực mới quật khởi rồi."
"Giải quyết nhanh như vậy, chỉ sợ… Đao Ba này là siêu cấp khiêm tốn!"
"Mấy người nhìn người đi, đầu quả dưa, thân trên để trần, bên hông treo một bầu rượu, thân vác đao lớn, vừa nhìn là biết một người độc ác, cách ăn mặc kia hiển nhiên là siêu cấp đó."
"Mấy người đã từng nghe nói chưa, Đao Ba này vào lần đầu tiên khiêu chiến, giành lại con phố kia ấy, anh ta tay không giết chết đỉnh cấp... vô cùng khủng bố đó!"
...
Đằng sau bàn tán, đăng trước la hét, khiến cho đám người Cố Bạch phải đưa mắt nhìn nhau.
"Mẹ nó thế này cũng được à?" Cố Bạch không nhịn được hô nhỏ một tiếng.
Mà lúc này Đao Ba đi xuống, nghe thấy những âm thanh kia, vẻ mặt lờ mờ hoang mang, giống như không biết tình huống gì đang xảy ra, anh ta không biết, một trận chiến này đã khiến anh ta hoàn toàn nổi tiếng tại khu Tội Ác.
Anh ta và Lê Văn Vân đồng thời tới cửa, mấy người Cố Bạch nhìn Lê Văn Vân, bọn họ phát hiện tâm trạng của Lê Văn Vân đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng không nhịn được thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, một đống người vây quanh Đao Ba, bắt đầu mồm năm miệng mười khen ngợi Đao Ba.
Đao Ba rất muốn giải thích một chút, nhưng anh ta phát hiện căn bản không giải thích được, lúc này đám đàn em của anh ta đã tôn thờ anh ta rồi, căn bản không cho anh ta cơ hội giải thích.
Anh ta rơi vào đường cùng, đành phải nói: "Đi thôi, chúng ta đi về trước!"
Hơn một trăm người chậm rãi đi về con phố nghèo, bên đường, đám người vây xem bắt đầu nhường đường cho bọn họ.
Đợi cho Đao Ba cùng mọi người rời đi hết, một vài người lớn lớn gan tò mò chạy vào bên trong tòa nhà muốn nhìn xem tình huống của người bên trong thế nào, sau đó, bọn họ thấy bên trong chất đống thi thể đám đỉnh cấp dưới trướng của Đào Lực, hiển nhiên là chết sạch không còn một mống!
Theo bọn họ, tất cả đều là Đao Ba giết trong khoảng thời gian ngắn, hiện tại, bọn họ gần như hoàn toàn nhận định Đao Ba chính là siêu cấp rồi.
Đêm nay, cả khu Đông chìm sâu trong bầu không khí bất thường.
Danh tiếng của Đao Ba chỉ trong một đêm truyền khắp khu Đông, truyền khắp cả Khu Tội Ác.
Mà hết thảy những điều này đều không có liên quan gì đến đám người Lê Văn Vân.
Sau khi trở lại con phố nghèo, Đao Ba bảo đám đàn em của anh ta giải tán.
Lê Văn Vân nói vài câu cảm ơn với anh ta.
Tuy Đao Ba không đến thì anh cũng có thể thuận lợi thoát thân, nhưng Đao Ba có thể xuất hiện, trong lòng Lê Văn Vân nói không cảm động là giả.
Đao Ba biết rất rõ chênh lệch thực lực giữa mình và Đào Lực, nhưng bất kể là cuộc đụng độ trên bờ cát, hay sau đó một thân một mình chạy đến trung tâm khu Đông cứu anh, tất cả đều khiến cho Lê Văn Vân cảm thấy rất ấm áp.
Sau khi nói vài câu với Đao Ba, Lê Văn Vân lại nhìn về phía Trần Tiêu nói: "Tôi khôi phục rồi."
Trần Tiêu ngẩn người, trong mắt có một chút dao động.
"Năm ngày sau, cùng chúng tôi rời khỏi nơi này đi!" Lê Văn Vân vỗ vai Trần Tiêu nói: "Chúng tôi đến Europa, đến mảnh đất thăm dò thứ hai. Đi chém Demps."
Mảnh đất thăm dò thứ hai, là một hòn đảo, ở Europa, cũng là hang ổ của gia tộc Demps.
Nghe nói thế, cả người Trần Tiêu kịch liệt run rẩy, sau đó anh ta thở hắt một hơi, gật đầu nói: "Được! Tôi đi về trước đã."
Nói xong, anh ta có chút lảo đảo đi đến cuối phố, không biết là vì kích động, hay là vì điều gì khác, nhưng Lê Văn Vân thấy rõ bóng lưng anh ta có chút đứng ngồi không yên.
Sau khi xong chuyện, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua hai ông cháu lừa đảo đang ở trên phố đối diện nhìn mình, sau đó xoay người đi vào trong nhà Lại Tuấn.
Phạm Nhược Tuyết đang ngồi ở tầng một, nhìn thấy Lê Văn Vân trở về, cảm xúc của cô không có quá nhiều dao động, chỉ bình tĩnh mở miệng nói: "Mấy người bọn em đã nói với Minh Sùng, bọn em cũng sẽ rời khỏi Người Gác Đêm."
Lê Văn Vân bật cười, không nói gì thêm, sau đó nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết cười nói: "Em quả nhiên vẫn rất yêu anh!"
Phạm Nhược Tuyết ngước mắt nhìn Lê Văn Vân, lần này anh mới phát hiện ánh mắt của cô không còn lạnh lẽo mà ngược lại nhiều hơn một chút dịu dàng.
"Đi ngủ đi! Ngày mai chúng ta đi tìm số 2!" Phạm Nhược Tuyết dịu dàng nói.
"Ừ!" Lê Văn Vân gật đầu.
Thậm chí anh còn chẳng buồn rửa mặt, trực tiếp lên lầu, nằm trên giường ngủ luôn.
Không biết vì sao, rõ ràng anh đã khôi phục lại chân khí, nhưng cứ cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, không ai nhắc đến chuyện rời khỏi Người Gác Đêm nữa, mà Lê Văn Vân cũng vậy, anh không nhắc một chữ nào về chuyện này, cả người như đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh ngày thường.
Khoảng mười giờ sáng, Lê Văn Vân cùng Phạm Nhược Tuyết với Lý Thu ra ngoài.
Cố Bạch và Trương Vãn Hà ở lại chăm sóc vợ chồng Lại Tuấn, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Vợ chồng Lại Tuấn đã tỉnh lại được mấy ngày, nhưng sức khỏe còn khá yếu, phải nằm trên giường một thời gian nữa mới được.
Ba người Lê Văn Vân, đương nhiên là đi tìm Minh Sùng, bọn họ vẫn muốn xác nhận xem rốt cuộc đám người Hoàng Thi Kỳ và Khương Vĩ đến hiện tại có an toàn hay không.
Sau khi xác nhận xong, anh còn phải đến Trường đấu thú tham gia trận chung kết, giành năm miếng long cốt kia tới tay rồi hẵng nói.
Mà sau một đêm, nhân vật Đao Ba đã trở thành đối tượng được thảo luận của cả khu Tội Ác, chuyện anh ta giết chết hai ba mươi tên đỉnh cấp chỉ trong vài phút cũng bị truyền ra ngoài, rất nhiều người đều thấy được một màn máu chảy đầm đìa kia!
Sau đêm qua, Đao Ba bất giác có thêm một biệt hiệu.
"Nhân Đồ" Đao Ba!
Ngày này Đao Ba bị người ta đánh thức, anh ta nghe thấy bên ngoài có một trận ồn ào thì vội chạy đến ban công nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hù chết anh ta.
Trên đường phố bên ngoài nhà anh ta ở, một đám người chi chít chen lấn, sau lưng đám người này đều đeo vũ khí, trong đó không thiếu những cao thủ đỉnh cấp.
"Má nó, sẽ không phải là đám lâu la còn sót lại của Đào Lực đến tìm mình báo thù chứ!" Trên trán Đao Ba bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
"Anh Đao Ba! Em muốn gia nhập Minh Giáo!"
"Em cũng muốn gia nhập!"
...
Bên ngoài một đám người bắt đầu lớn tiếng gào thét.
Nghe đến đó, trong lòng Đao Ba thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trên mặt bắt đầu trở nên hưng phấn.
Anh ta nghĩ tới, có một ngày Minh Giáo của mình sẽ có rất nhiều người, trở thành một trong những thế lực lớn nhất của tòa thành này, chẳng qua anh ta không nghĩ tới quá trình này sẽ đến nhanh như vậy!
Anh ta hưng phấn, trên mặt lộ ra nụ cười tươi nói: "Được, mọi người không nên gấp gáp, chờ tôi xuống rồi từng người đăng ký!"
Nói xong, anh ta như nghĩ đến điều gì hét lớn một tiếng nói: "Đi theo ông đây lăn lộn, các cậu sẽ có tiền đồ rất lớn!"
...
Lê Văn Vân, Phạm Nhược Tuyết cùng Lý Thu lái xe đến trang viên của Eddie Hodges, lúc này, Eddie Hodges không ra mặt, nhưng Minh Sùng đã ở cửa chờ đám người Lê Văn Vân rồi.
Nhìn thấy Lê Văn Vân lái xe đến, anh ta đi đến cửa xe nói: "Tôi lái xe dẫn mấy cậu đến đó đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, sau đó xuống khỏi vị trí ghế lái, chạy đến ghế lái phụ ngồi xuống, Minh Sùng lái xe, chậm rãi đi ra khỏi khu Tội Ác.
"Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với bên ngoài, liên lạc với Trác Nhất Minh. Nói cho ông ta biết tin mấy cô cậu muốn rời khỏi Người Gác Đêm." Minh Sùng vừa lái xe vừa nói: "Ông ta đồng ý, chỉ là... Hi vọng các cậu làm xong mọi chuyện thì có thể trở về."
Ba người Lê Văn Vân im lặng, không đáp lời!
"Đúng rồi, ngày hôm qua Lữ Dương cũng biết tin này rồi, nửa đêm anh ta xông đến tổng bộ Quân Liên Minh, đại náo một trận bên trong, còn đánh bị thương Demps đang ở trong Quân Liên Minh nữa." Minh Sùng lại nói.
"Thù mới hận cũ, đến lúc đó cùng nhau giải quyết." Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Nói xong, anh không muốn xoắn xuýt thêm nhiều về chuyện này, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái, anh quay đầu nhìn Minh Sùng nói: "Tôi nói này ngài Minh, anh thành thật nói cho chúng tôi nghe thử xem, rốt cuộc anh có phải Người Gác Đêm thần bí Số Một kia không?"
Minh Sùng lái xe, vẻ mặt anh ta vẫn không có bất cứ thay đổi gì.
Chỉ bình tĩnh nói: "Hiện tại cậu đã không còn là Người Gác Đêm, tôi không cần thiết phải nói cho cậu biết tất cả, hơn nữa chuyện cơ mật của tôi, chỉ người cầm quyền Người Gác Đêm mới có tư cách biết."
"Anh Đao Ba uy vũ!"
Một đám đàn em mà Đao Ba mới thu nhận đều đang lớn tiếng gào thét!
Đằng sau, đám người vây xem cũng ngẩn tò te.
Đến giờ mới được bao lâu, không tới 10 phút đúng không, thế mà một mình Đao Ba tiến vào đàm phán, trực tiếp làm thịt luôn Đào Lực của thế lực đứng đầu khu Đông.
"Chuyện này… Khu Tội Ác, chỉ sợ sẽ có một thế lực mới quật khởi rồi."
"Giải quyết nhanh như vậy, chỉ sợ… Đao Ba này là siêu cấp khiêm tốn!"
"Mấy người nhìn người đi, đầu quả dưa, thân trên để trần, bên hông treo một bầu rượu, thân vác đao lớn, vừa nhìn là biết một người độc ác, cách ăn mặc kia hiển nhiên là siêu cấp đó."
"Mấy người đã từng nghe nói chưa, Đao Ba này vào lần đầu tiên khiêu chiến, giành lại con phố kia ấy, anh ta tay không giết chết đỉnh cấp... vô cùng khủng bố đó!"
...
Đằng sau bàn tán, đăng trước la hét, khiến cho đám người Cố Bạch phải đưa mắt nhìn nhau.
"Mẹ nó thế này cũng được à?" Cố Bạch không nhịn được hô nhỏ một tiếng.
Mà lúc này Đao Ba đi xuống, nghe thấy những âm thanh kia, vẻ mặt lờ mờ hoang mang, giống như không biết tình huống gì đang xảy ra, anh ta không biết, một trận chiến này đã khiến anh ta hoàn toàn nổi tiếng tại khu Tội Ác.
Anh ta và Lê Văn Vân đồng thời tới cửa, mấy người Cố Bạch nhìn Lê Văn Vân, bọn họ phát hiện tâm trạng của Lê Văn Vân đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng không nhịn được thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, một đống người vây quanh Đao Ba, bắt đầu mồm năm miệng mười khen ngợi Đao Ba.
Đao Ba rất muốn giải thích một chút, nhưng anh ta phát hiện căn bản không giải thích được, lúc này đám đàn em của anh ta đã tôn thờ anh ta rồi, căn bản không cho anh ta cơ hội giải thích.
Anh ta rơi vào đường cùng, đành phải nói: "Đi thôi, chúng ta đi về trước!"
Hơn một trăm người chậm rãi đi về con phố nghèo, bên đường, đám người vây xem bắt đầu nhường đường cho bọn họ.
Đợi cho Đao Ba cùng mọi người rời đi hết, một vài người lớn lớn gan tò mò chạy vào bên trong tòa nhà muốn nhìn xem tình huống của người bên trong thế nào, sau đó, bọn họ thấy bên trong chất đống thi thể đám đỉnh cấp dưới trướng của Đào Lực, hiển nhiên là chết sạch không còn một mống!
Theo bọn họ, tất cả đều là Đao Ba giết trong khoảng thời gian ngắn, hiện tại, bọn họ gần như hoàn toàn nhận định Đao Ba chính là siêu cấp rồi.
Đêm nay, cả khu Đông chìm sâu trong bầu không khí bất thường.
Danh tiếng của Đao Ba chỉ trong một đêm truyền khắp khu Đông, truyền khắp cả Khu Tội Ác.
Mà hết thảy những điều này đều không có liên quan gì đến đám người Lê Văn Vân.
Sau khi trở lại con phố nghèo, Đao Ba bảo đám đàn em của anh ta giải tán.
Lê Văn Vân nói vài câu cảm ơn với anh ta.
Tuy Đao Ba không đến thì anh cũng có thể thuận lợi thoát thân, nhưng Đao Ba có thể xuất hiện, trong lòng Lê Văn Vân nói không cảm động là giả.
Đao Ba biết rất rõ chênh lệch thực lực giữa mình và Đào Lực, nhưng bất kể là cuộc đụng độ trên bờ cát, hay sau đó một thân một mình chạy đến trung tâm khu Đông cứu anh, tất cả đều khiến cho Lê Văn Vân cảm thấy rất ấm áp.
Sau khi nói vài câu với Đao Ba, Lê Văn Vân lại nhìn về phía Trần Tiêu nói: "Tôi khôi phục rồi."
Trần Tiêu ngẩn người, trong mắt có một chút dao động.
"Năm ngày sau, cùng chúng tôi rời khỏi nơi này đi!" Lê Văn Vân vỗ vai Trần Tiêu nói: "Chúng tôi đến Europa, đến mảnh đất thăm dò thứ hai. Đi chém Demps."
Mảnh đất thăm dò thứ hai, là một hòn đảo, ở Europa, cũng là hang ổ của gia tộc Demps.
Nghe nói thế, cả người Trần Tiêu kịch liệt run rẩy, sau đó anh ta thở hắt một hơi, gật đầu nói: "Được! Tôi đi về trước đã."
Nói xong, anh ta có chút lảo đảo đi đến cuối phố, không biết là vì kích động, hay là vì điều gì khác, nhưng Lê Văn Vân thấy rõ bóng lưng anh ta có chút đứng ngồi không yên.
Sau khi xong chuyện, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua hai ông cháu lừa đảo đang ở trên phố đối diện nhìn mình, sau đó xoay người đi vào trong nhà Lại Tuấn.
Phạm Nhược Tuyết đang ngồi ở tầng một, nhìn thấy Lê Văn Vân trở về, cảm xúc của cô không có quá nhiều dao động, chỉ bình tĩnh mở miệng nói: "Mấy người bọn em đã nói với Minh Sùng, bọn em cũng sẽ rời khỏi Người Gác Đêm."
Lê Văn Vân bật cười, không nói gì thêm, sau đó nhìn về phía Phạm Nhược Tuyết cười nói: "Em quả nhiên vẫn rất yêu anh!"
Phạm Nhược Tuyết ngước mắt nhìn Lê Văn Vân, lần này anh mới phát hiện ánh mắt của cô không còn lạnh lẽo mà ngược lại nhiều hơn một chút dịu dàng.
"Đi ngủ đi! Ngày mai chúng ta đi tìm số 2!" Phạm Nhược Tuyết dịu dàng nói.
"Ừ!" Lê Văn Vân gật đầu.
Thậm chí anh còn chẳng buồn rửa mặt, trực tiếp lên lầu, nằm trên giường ngủ luôn.
Không biết vì sao, rõ ràng anh đã khôi phục lại chân khí, nhưng cứ cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, không ai nhắc đến chuyện rời khỏi Người Gác Đêm nữa, mà Lê Văn Vân cũng vậy, anh không nhắc một chữ nào về chuyện này, cả người như đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh ngày thường.
Khoảng mười giờ sáng, Lê Văn Vân cùng Phạm Nhược Tuyết với Lý Thu ra ngoài.
Cố Bạch và Trương Vãn Hà ở lại chăm sóc vợ chồng Lại Tuấn, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Vợ chồng Lại Tuấn đã tỉnh lại được mấy ngày, nhưng sức khỏe còn khá yếu, phải nằm trên giường một thời gian nữa mới được.
Ba người Lê Văn Vân, đương nhiên là đi tìm Minh Sùng, bọn họ vẫn muốn xác nhận xem rốt cuộc đám người Hoàng Thi Kỳ và Khương Vĩ đến hiện tại có an toàn hay không.
Sau khi xác nhận xong, anh còn phải đến Trường đấu thú tham gia trận chung kết, giành năm miếng long cốt kia tới tay rồi hẵng nói.
Mà sau một đêm, nhân vật Đao Ba đã trở thành đối tượng được thảo luận của cả khu Tội Ác, chuyện anh ta giết chết hai ba mươi tên đỉnh cấp chỉ trong vài phút cũng bị truyền ra ngoài, rất nhiều người đều thấy được một màn máu chảy đầm đìa kia!
Sau đêm qua, Đao Ba bất giác có thêm một biệt hiệu.
"Nhân Đồ" Đao Ba!
Ngày này Đao Ba bị người ta đánh thức, anh ta nghe thấy bên ngoài có một trận ồn ào thì vội chạy đến ban công nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hù chết anh ta.
Trên đường phố bên ngoài nhà anh ta ở, một đám người chi chít chen lấn, sau lưng đám người này đều đeo vũ khí, trong đó không thiếu những cao thủ đỉnh cấp.
"Má nó, sẽ không phải là đám lâu la còn sót lại của Đào Lực đến tìm mình báo thù chứ!" Trên trán Đao Ba bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
"Anh Đao Ba! Em muốn gia nhập Minh Giáo!"
"Em cũng muốn gia nhập!"
...
Bên ngoài một đám người bắt đầu lớn tiếng gào thét.
Nghe đến đó, trong lòng Đao Ba thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trên mặt bắt đầu trở nên hưng phấn.
Anh ta nghĩ tới, có một ngày Minh Giáo của mình sẽ có rất nhiều người, trở thành một trong những thế lực lớn nhất của tòa thành này, chẳng qua anh ta không nghĩ tới quá trình này sẽ đến nhanh như vậy!
Anh ta hưng phấn, trên mặt lộ ra nụ cười tươi nói: "Được, mọi người không nên gấp gáp, chờ tôi xuống rồi từng người đăng ký!"
Nói xong, anh ta như nghĩ đến điều gì hét lớn một tiếng nói: "Đi theo ông đây lăn lộn, các cậu sẽ có tiền đồ rất lớn!"
...
Lê Văn Vân, Phạm Nhược Tuyết cùng Lý Thu lái xe đến trang viên của Eddie Hodges, lúc này, Eddie Hodges không ra mặt, nhưng Minh Sùng đã ở cửa chờ đám người Lê Văn Vân rồi.
Nhìn thấy Lê Văn Vân lái xe đến, anh ta đi đến cửa xe nói: "Tôi lái xe dẫn mấy cậu đến đó đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, sau đó xuống khỏi vị trí ghế lái, chạy đến ghế lái phụ ngồi xuống, Minh Sùng lái xe, chậm rãi đi ra khỏi khu Tội Ác.
"Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với bên ngoài, liên lạc với Trác Nhất Minh. Nói cho ông ta biết tin mấy cô cậu muốn rời khỏi Người Gác Đêm." Minh Sùng vừa lái xe vừa nói: "Ông ta đồng ý, chỉ là... Hi vọng các cậu làm xong mọi chuyện thì có thể trở về."
Ba người Lê Văn Vân im lặng, không đáp lời!
"Đúng rồi, ngày hôm qua Lữ Dương cũng biết tin này rồi, nửa đêm anh ta xông đến tổng bộ Quân Liên Minh, đại náo một trận bên trong, còn đánh bị thương Demps đang ở trong Quân Liên Minh nữa." Minh Sùng lại nói.
"Thù mới hận cũ, đến lúc đó cùng nhau giải quyết." Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Nói xong, anh không muốn xoắn xuýt thêm nhiều về chuyện này, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái, anh quay đầu nhìn Minh Sùng nói: "Tôi nói này ngài Minh, anh thành thật nói cho chúng tôi nghe thử xem, rốt cuộc anh có phải Người Gác Đêm thần bí Số Một kia không?"
Minh Sùng lái xe, vẻ mặt anh ta vẫn không có bất cứ thay đổi gì.
Chỉ bình tĩnh nói: "Hiện tại cậu đã không còn là Người Gác Đêm, tôi không cần thiết phải nói cho cậu biết tất cả, hơn nữa chuyện cơ mật của tôi, chỉ người cầm quyền Người Gác Đêm mới có tư cách biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.