Chương 120: Thêm wechat đi
Chiến Thần
12/04/2022
"Chúng ta tìm một chỗnói chuyện một lát đi!" Diệp Hinh nhìn về phía Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Lê Văn Vân có chút ngạc nhiên, anh sờ sờ mũi.
Tuy rằng đều là con gái của nhà họ Diệp, thế nhưng Diệp Hinh và Diệp Mộng chỉ có một điểm tương đồng duy nhất, đó là lớn lên rất đẹp, còn về mặt tính cách thì khác nhau một trời một vực.
Diệp Mộng là một cô gái an tĩnh, nhưng tính tình của Diệp Hinh lại không tốt lắm, có tính đại tiểu thư!
Chín năm trước, lúc Diệp Hinh tỉnh lại từ trên giường, phản ứng đầu tiên của cô ta là chạy đến phòng bếp của khách sạn lấy một con dao rồi đuổi theo Lê Văn Vân chém mấy con phố.
Hiện tại cô ta đuổi đến đây, nếu như bắt đầu chửi mắng anh hoặc đánh anh một trận, Lê Văn Vân đều cảm thấy bình thường.
Thế nhưng Diệp Hinh lại nhỏ nhẹ dịu dàng nói với Lê Văn Vân trò chuyện một chút.
Trong lòng Lê Văn Vân cũng có chút phức tạp.
Có thể nhìn ra, trải qua chuyện năm đó, thời gian chín năm đã khiến tính cách của Diệp Hinh có sự thay đổi rất lớn!
Trước đây quan hệ giữa bọn họ cũng coi như không tồi, bởi vì Diệp Hinh thích ở cùng một chỗ với Diệp Mộng, Lê Văn Vân lại thường đi tìm Diệp Mộng chơi đùa.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được!"
Diệp Hinh đi ở phía trước, Lê Văn Vân đi theo bên cạnh cô ta. Toàn bộ quá trình đều vô cùng im ắng, hai người đi tới một quán cà phê, sau đó tìm chỗ trống ngồi xuống.
Lê Văn Vân cảm thấy có chút xấu hổ, anh ho khan một tiếng rồi mở lời: "Nghe nói cô kết hôn rồi?"
"Ừm." Diệp Hinh gật đầu.
"Chúc mừng nhé!" Lê Văn Vân ho khan một tiếng, gãi đầu một cái rồi nói.
Diệp Hinh nở một nụ cười, sau đó ngẩng đầu nói: "Anh đang điều tra chuyện năm đó sao?"
Lê Văn Vân gật đầu trả lời: "Ừm, cô tin cũng được, không tin cũng được, nhưng năm đó tôi bị người khác hãm hại. Ngày hôm đó tôi uống say, không biết tại sao lại..."
Nói tới chỗ này, Lê Văn Vân dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Xảy ra quan hệ cùng với cô, cũng không biết vì sao hình ảnh trong camera giám sát lại là tôi dẫn cô tiến vào khách sạn, tôi không muốn bị hàm oan."
Bàn tay của Diệp Hinh đặt trên tách cà phê hơi di chuyển chiếc tách, cô ta lẩm bẩm nói: "Tôi tin."
"Hửm?" Lê Văn Vân bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp hinh.
Diệp Hinh thở dài một hơi, không giải thích những lời này mà tiếp tục nói: "Chuyện lúc đó tôi cũng đáng trách. Khi ấy tôi đã phản ứng thái quá, cầm dao đuổi theo anh chém mấy con phố, khiến cho chuyện này không thể giấu được. Nếu như chúng ta âm thầm giải quyết, âm thầm thương lượng, ví dụ sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn chẳng hạn, có lẽ lúc đó mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng trôi qua."
Trong lòng Lê Văn Vân hơi khựng lại một chút!
Diệp Hinh ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân, viền mắt ửng đỏ: "Nhưng mà khi đó người nhà tôi đã biết chuyện, bọn họ cảm thấy mất thể diện, làm lớn chuyện rồi không vãn hồi lại được nữa..."
"À." Nói tới chỗ này, Diệp Hinh xoa viền mắt hơi ướt, sau đó nói: "Thất lễ rồi."
Lê Văn Vân nhíu mày, tính cách của Diệp Hinh bây giờ khiến anh có chút không quen.
"Nói tóm lại, tôi tin tưởng anh trước đây đã bị hãm hại, nếu như có chuyện gì cần tôi giúp một tay, tôi sẽ hỗ trợ anh." Diệp Hinh mở miệng nói.
Lê Văn Vân cảm thấy buồn cười, anh tuyệt đối không nghĩ tới, Diệp Hinh tìm anh là chủ động muốn giúp đỡ.
"Không cần, chuyện này liên luỵ đến rất nhiều người. Vừa rồi nhà họ Lê đã biểu thị rõ ràng là không muốn tôi tiếp tục điều tra, rất có khả năng chuyện này dính líu đến cao tầng của nhà họ Lê. Không cần phải đặt cô vào vòng nguy hiểm, hơn nữa, tôi cũng đã có đầu mối." Lê Văn Vân vừa cười vừa nói.
Diệp Hinh ngẩn người, nhìn Lê Văn Vân trước mắt, sau đó cười nói: "Có cảm giác anh đã chững chạc và thành thục hơn rất nhiều so với chín năm trước, tốt quá rồi!"
Lê Văn Vân luôn cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, anh ho khan một cái rồi nói: "Ờm, nếu như không có chuyện gì khác, tôi về nhà trước, bố mẹ vẫn đang chờ tôi ăn cơm!"
"Thêm wechat đi!" Diệp Hinh mở miệng nói.
Trong lòng Lê Văn Vân cảm thấy có chút không tự nhiên.
Dù sao Diệp Hinh cũng đã trở thành vợ của người khác, trước đây mình và cô ta còn từng gần gũi da thịt, nếu thêm wechat thì có cảm giác như đang cắm sừng chồng cô ta vậy!
Thế nhưng anh cũng không thể nào cự tuyệt thỉnh cầu này, dù sao thì Diệp Hinh cũng là người bị hại lớn nhất trong chuyện xảy ra năm đó.
Tuy anh cũng bị hãm hại, nhưng cũng coi như nhân họa đắc phúc, được gia nhập vào Người Gác Đêm, cho nên mới có anh của ngày hôm nay.
"Đi nhé!" Lê Văn Vân gật đầu.
Sau khi thêm wechat, anh rời khỏi quán cà phê cứ như đang chạy trốn.
Thấy bóng lưng của Lê Văn Vân, Diệp Hinh vén tóc mái của mình. Cùng lúc đó, đầu lông mày có một tia ai oán lóe lên, cô ta thì thào nói: "Còn là một người đàn ông ngay thẳng!"
Đi tới bên lề đường, Lê Văn Vân thở dài một hơi.
Ở cùng với Diệp Hinh còn không bằng để anh đi đánh nhau với mấy lão đầu Người Gác Đêm một trận!
Đến trước cửa nhà, anh mới thở phào một hơi. Lúc này, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, Lê Văn Vân nhận cuộc gọi: "Alo, Hân Hân, làm sao vậy?"
"Lê Văn Vân!" Đặng Hân Hân nhỏ giọng nói vào trong điện thoại: "Anh có thể đi theo tôi đến buổi đấu giá đồ cổ không?"
Không đợi Lê Văn Vân trả lời, Đặng Hân Hân liền vội vàng nói: "Có một người đàn ông cứ quấn lấy tôi, muốn đi cùng với tôi. Tôi có chút lo lắng anh ta sẽ làm gì tôi."
Lê Văn Vân trầm ngâm, gật đầu một cái rồi nói: "Được, gửi địa chỉ cho tôi."
"Ở khách sạn Phú Thịnh, tôi ở cửa chính khách sạn chờ anh." Đặng Hân Hân vội vàng nói.
Lê Văn Vân gật đầu, cúp điện thoại, sau đó anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Lê Cảnh An nói rằng: "Bố, bạn con hẹn đi ăn, con không về nhà ăn cơm đâu ạ."
Lê Cảnh An sửng sốt một chút, sau đó giọng nói trở nên ngưng trọng: "Lê Văn Vân à, Diệp Hinh đã kết hôn rồi, con..."
"Bố nghĩ gì thế? Con và cô ta đã tách ra rồi." Lê Văn Vân hết chỗ nói, trả lời hai câu rồi vội vã cúp điện thoại.
Lê Văn Vân thở dài một hơi, gọi một chiếc taxi chạy đến khách sạn Phú Thịnh! Rất nhanh sau đó, anh đã đến trước cửa chính của khách sạn Phú Thịnh!
Khách sạn Phú Thịnh là một khách sạn năm sao cao cấp ở Lâm Hải, quy mô cũng khá lớn.
Trước cửa, Đặng Hân Hân đang đứng ở đó chờ đợi. Bên cạnh cô là một người đàn ông không cao lắm, có hơi mập, anh ta đang mở miệng nói với vẻ mặt nịnh nọt: "Hân Hân à, anh biết em thích đồ cổ, đến lúc đó em thích cái gì thì cứ nói với anh!"
Đặng Hân Hân nhíu mày trả lời: "Cảm ơn, tôi không cần. Nếu có món đồ tôi thích, tôi sẽ tự mình đấu giá."
"Đừng khách khí như vậy mà, lần này em trở về Lâm Hải, anh hẹn em nhiều lần rồi nhưng đều không được. Lúc nào em đang làm việc, anh đều nói với bố mẹ anh về em, bọn họ vô cùng hài lòng đối với em, bất kể là công việc hay là gia đình. Bố mẹ anh còn nói lúc nào có thời gian thì hẹn bố mẹ em ra ngoài ăn cơm!" Người đàn ông mập mạp kia cười hì hì nói.
Đặng Hân Hân nhíu mày mở miệng: "Hoàng Mậu Tuấn, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh, anh đừng bám theo tôi nữa có được không? Tôi đã có người tôi thích."
"Từ hồi học cấp ba em nói em đã có người mình thích, nhưng sao tới tận bây giờ lại không thấy em đưa ra chứ." Hoàng Mậu Tuấn nói: "Chúng ta mau vào thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi."
"Tôi đợi người." Đặng Hân Hân nói.
Lúc này, Lê Văn Vân ho khan một tiếng đi tới: "Hân Hân, tôi đến rồi."
Đặng Hân Hân nhìn thấy Lê Văn Vân, trên mặt thoáng qua một tia mừng rỡ, cô vội vã đi tới.
Hoàng Mậu Tuấn thấy Lê Văn Vân, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó khẽ cười nói: "Đây không phải tên tội phạm cưỡng hiếp của nhà họ Lê chín năm trước sao?"
Lê Văn Vân nhướng mày, nhìn anh ta một cái rồi hỏi: "Anh là?"
"Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Hoàng Mậu Tuấn, nhà chúng tôi là nhà buôn đồ cổ lớn nhất Lâm Hải." Anh ta ngạo nghễ nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó nói với Đặng Hân Hân: "Hân Hân, sao em lại biết người này? Anh ta là tội phạm cưỡng hiếp nổi tiếng ở Lâm Hải bọn anh!"
Lê Văn Vân nhướng mày.
Đặng Hân Hân lại mở miệng nói: "Tôi lui tới với ai thì có liên quan gì đến anh? Lê Văn Vân, chúng ta đi vào trước, đừng để ý đến anh ta!"
Lê Văn Vân vừa định đi, Hoàng Mậu Tuấn lại bắt lấy tay của Lê Văn Vân nói: "Thằng nhóc này, Hân Hân là người vợ mà tao đã nhận định, tốt nhất mày nên cách cô ấy xa một chút."
Cổ tay Lê Văn Vân hơi động, giãy khỏi tay của Hà Mậu Tuấn, sau đó quay sang Đặng Hân Hân cười nói: "Chúng ta đi vào thôi!"
Sắc mặt Hà Mậu Tuấn hết sức khó coi, vội vã chạy theo sau, biểu cảm bất thiện nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó quay sang Đặng Hân Hân nói: "Hân Hân, lần này người chủ trì bán đấu giá là bạn bè của anh, đến lúc đó em đấu giá được cái gì, anh đi nói một chút chắc là sẽ có thể giảm giá cho em! Hơn nữa còn có anh ở đây, em cũng không cần lo lắng sẽ mua trúng đồ giả."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến cửa đại sảnh, Đặng Hân Hân lấy ra hai tấm vé đưa cho nhân viên ở cửa kiểm tra, sau đó đi vào bên trong.
Trong đại sảnh được sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, lúc này đã chật ních người.
Đặng Hân Hân nhìn hai tấm vé trong tay một chút, tìm đúng vị trí, mang theo Lê Văn Vân ngồi xuống.
Hà Mậu Tuấn cũng đi theo, tới hàng ghế phía sau bọn họ ngồi xuống!
Lúc này, ở hàng đầu tiên đang có mấy thanh niên đeo kính mát đang ngồi. Bọn họ bắt chéo hai chân, thời điểm nhìn thấy bọn họ, trên mặt rất nhiều người đều hiện vẻ kiêng kỵ.
Mấy người này chính là Phương Quân, Liễu Bạch, Trương Dục, cùng với... Lê Hoán!
Lê Văn Vân có chút ngạc nhiên, anh sờ sờ mũi.
Tuy rằng đều là con gái của nhà họ Diệp, thế nhưng Diệp Hinh và Diệp Mộng chỉ có một điểm tương đồng duy nhất, đó là lớn lên rất đẹp, còn về mặt tính cách thì khác nhau một trời một vực.
Diệp Mộng là một cô gái an tĩnh, nhưng tính tình của Diệp Hinh lại không tốt lắm, có tính đại tiểu thư!
Chín năm trước, lúc Diệp Hinh tỉnh lại từ trên giường, phản ứng đầu tiên của cô ta là chạy đến phòng bếp của khách sạn lấy một con dao rồi đuổi theo Lê Văn Vân chém mấy con phố.
Hiện tại cô ta đuổi đến đây, nếu như bắt đầu chửi mắng anh hoặc đánh anh một trận, Lê Văn Vân đều cảm thấy bình thường.
Thế nhưng Diệp Hinh lại nhỏ nhẹ dịu dàng nói với Lê Văn Vân trò chuyện một chút.
Trong lòng Lê Văn Vân cũng có chút phức tạp.
Có thể nhìn ra, trải qua chuyện năm đó, thời gian chín năm đã khiến tính cách của Diệp Hinh có sự thay đổi rất lớn!
Trước đây quan hệ giữa bọn họ cũng coi như không tồi, bởi vì Diệp Hinh thích ở cùng một chỗ với Diệp Mộng, Lê Văn Vân lại thường đi tìm Diệp Mộng chơi đùa.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được!"
Diệp Hinh đi ở phía trước, Lê Văn Vân đi theo bên cạnh cô ta. Toàn bộ quá trình đều vô cùng im ắng, hai người đi tới một quán cà phê, sau đó tìm chỗ trống ngồi xuống.
Lê Văn Vân cảm thấy có chút xấu hổ, anh ho khan một tiếng rồi mở lời: "Nghe nói cô kết hôn rồi?"
"Ừm." Diệp Hinh gật đầu.
"Chúc mừng nhé!" Lê Văn Vân ho khan một tiếng, gãi đầu một cái rồi nói.
Diệp Hinh nở một nụ cười, sau đó ngẩng đầu nói: "Anh đang điều tra chuyện năm đó sao?"
Lê Văn Vân gật đầu trả lời: "Ừm, cô tin cũng được, không tin cũng được, nhưng năm đó tôi bị người khác hãm hại. Ngày hôm đó tôi uống say, không biết tại sao lại..."
Nói tới chỗ này, Lê Văn Vân dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Xảy ra quan hệ cùng với cô, cũng không biết vì sao hình ảnh trong camera giám sát lại là tôi dẫn cô tiến vào khách sạn, tôi không muốn bị hàm oan."
Bàn tay của Diệp Hinh đặt trên tách cà phê hơi di chuyển chiếc tách, cô ta lẩm bẩm nói: "Tôi tin."
"Hửm?" Lê Văn Vân bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp hinh.
Diệp Hinh thở dài một hơi, không giải thích những lời này mà tiếp tục nói: "Chuyện lúc đó tôi cũng đáng trách. Khi ấy tôi đã phản ứng thái quá, cầm dao đuổi theo anh chém mấy con phố, khiến cho chuyện này không thể giấu được. Nếu như chúng ta âm thầm giải quyết, âm thầm thương lượng, ví dụ sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn chẳng hạn, có lẽ lúc đó mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng trôi qua."
Trong lòng Lê Văn Vân hơi khựng lại một chút!
Diệp Hinh ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân, viền mắt ửng đỏ: "Nhưng mà khi đó người nhà tôi đã biết chuyện, bọn họ cảm thấy mất thể diện, làm lớn chuyện rồi không vãn hồi lại được nữa..."
"À." Nói tới chỗ này, Diệp Hinh xoa viền mắt hơi ướt, sau đó nói: "Thất lễ rồi."
Lê Văn Vân nhíu mày, tính cách của Diệp Hinh bây giờ khiến anh có chút không quen.
"Nói tóm lại, tôi tin tưởng anh trước đây đã bị hãm hại, nếu như có chuyện gì cần tôi giúp một tay, tôi sẽ hỗ trợ anh." Diệp Hinh mở miệng nói.
Lê Văn Vân cảm thấy buồn cười, anh tuyệt đối không nghĩ tới, Diệp Hinh tìm anh là chủ động muốn giúp đỡ.
"Không cần, chuyện này liên luỵ đến rất nhiều người. Vừa rồi nhà họ Lê đã biểu thị rõ ràng là không muốn tôi tiếp tục điều tra, rất có khả năng chuyện này dính líu đến cao tầng của nhà họ Lê. Không cần phải đặt cô vào vòng nguy hiểm, hơn nữa, tôi cũng đã có đầu mối." Lê Văn Vân vừa cười vừa nói.
Diệp Hinh ngẩn người, nhìn Lê Văn Vân trước mắt, sau đó cười nói: "Có cảm giác anh đã chững chạc và thành thục hơn rất nhiều so với chín năm trước, tốt quá rồi!"
Lê Văn Vân luôn cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, anh ho khan một cái rồi nói: "Ờm, nếu như không có chuyện gì khác, tôi về nhà trước, bố mẹ vẫn đang chờ tôi ăn cơm!"
"Thêm wechat đi!" Diệp Hinh mở miệng nói.
Trong lòng Lê Văn Vân cảm thấy có chút không tự nhiên.
Dù sao Diệp Hinh cũng đã trở thành vợ của người khác, trước đây mình và cô ta còn từng gần gũi da thịt, nếu thêm wechat thì có cảm giác như đang cắm sừng chồng cô ta vậy!
Thế nhưng anh cũng không thể nào cự tuyệt thỉnh cầu này, dù sao thì Diệp Hinh cũng là người bị hại lớn nhất trong chuyện xảy ra năm đó.
Tuy anh cũng bị hãm hại, nhưng cũng coi như nhân họa đắc phúc, được gia nhập vào Người Gác Đêm, cho nên mới có anh của ngày hôm nay.
"Đi nhé!" Lê Văn Vân gật đầu.
Sau khi thêm wechat, anh rời khỏi quán cà phê cứ như đang chạy trốn.
Thấy bóng lưng của Lê Văn Vân, Diệp Hinh vén tóc mái của mình. Cùng lúc đó, đầu lông mày có một tia ai oán lóe lên, cô ta thì thào nói: "Còn là một người đàn ông ngay thẳng!"
Đi tới bên lề đường, Lê Văn Vân thở dài một hơi.
Ở cùng với Diệp Hinh còn không bằng để anh đi đánh nhau với mấy lão đầu Người Gác Đêm một trận!
Đến trước cửa nhà, anh mới thở phào một hơi. Lúc này, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, Lê Văn Vân nhận cuộc gọi: "Alo, Hân Hân, làm sao vậy?"
"Lê Văn Vân!" Đặng Hân Hân nhỏ giọng nói vào trong điện thoại: "Anh có thể đi theo tôi đến buổi đấu giá đồ cổ không?"
Không đợi Lê Văn Vân trả lời, Đặng Hân Hân liền vội vàng nói: "Có một người đàn ông cứ quấn lấy tôi, muốn đi cùng với tôi. Tôi có chút lo lắng anh ta sẽ làm gì tôi."
Lê Văn Vân trầm ngâm, gật đầu một cái rồi nói: "Được, gửi địa chỉ cho tôi."
"Ở khách sạn Phú Thịnh, tôi ở cửa chính khách sạn chờ anh." Đặng Hân Hân vội vàng nói.
Lê Văn Vân gật đầu, cúp điện thoại, sau đó anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Lê Cảnh An nói rằng: "Bố, bạn con hẹn đi ăn, con không về nhà ăn cơm đâu ạ."
Lê Cảnh An sửng sốt một chút, sau đó giọng nói trở nên ngưng trọng: "Lê Văn Vân à, Diệp Hinh đã kết hôn rồi, con..."
"Bố nghĩ gì thế? Con và cô ta đã tách ra rồi." Lê Văn Vân hết chỗ nói, trả lời hai câu rồi vội vã cúp điện thoại.
Lê Văn Vân thở dài một hơi, gọi một chiếc taxi chạy đến khách sạn Phú Thịnh! Rất nhanh sau đó, anh đã đến trước cửa chính của khách sạn Phú Thịnh!
Khách sạn Phú Thịnh là một khách sạn năm sao cao cấp ở Lâm Hải, quy mô cũng khá lớn.
Trước cửa, Đặng Hân Hân đang đứng ở đó chờ đợi. Bên cạnh cô là một người đàn ông không cao lắm, có hơi mập, anh ta đang mở miệng nói với vẻ mặt nịnh nọt: "Hân Hân à, anh biết em thích đồ cổ, đến lúc đó em thích cái gì thì cứ nói với anh!"
Đặng Hân Hân nhíu mày trả lời: "Cảm ơn, tôi không cần. Nếu có món đồ tôi thích, tôi sẽ tự mình đấu giá."
"Đừng khách khí như vậy mà, lần này em trở về Lâm Hải, anh hẹn em nhiều lần rồi nhưng đều không được. Lúc nào em đang làm việc, anh đều nói với bố mẹ anh về em, bọn họ vô cùng hài lòng đối với em, bất kể là công việc hay là gia đình. Bố mẹ anh còn nói lúc nào có thời gian thì hẹn bố mẹ em ra ngoài ăn cơm!" Người đàn ông mập mạp kia cười hì hì nói.
Đặng Hân Hân nhíu mày mở miệng: "Hoàng Mậu Tuấn, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh, anh đừng bám theo tôi nữa có được không? Tôi đã có người tôi thích."
"Từ hồi học cấp ba em nói em đã có người mình thích, nhưng sao tới tận bây giờ lại không thấy em đưa ra chứ." Hoàng Mậu Tuấn nói: "Chúng ta mau vào thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi."
"Tôi đợi người." Đặng Hân Hân nói.
Lúc này, Lê Văn Vân ho khan một tiếng đi tới: "Hân Hân, tôi đến rồi."
Đặng Hân Hân nhìn thấy Lê Văn Vân, trên mặt thoáng qua một tia mừng rỡ, cô vội vã đi tới.
Hoàng Mậu Tuấn thấy Lê Văn Vân, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó khẽ cười nói: "Đây không phải tên tội phạm cưỡng hiếp của nhà họ Lê chín năm trước sao?"
Lê Văn Vân nhướng mày, nhìn anh ta một cái rồi hỏi: "Anh là?"
"Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Hoàng Mậu Tuấn, nhà chúng tôi là nhà buôn đồ cổ lớn nhất Lâm Hải." Anh ta ngạo nghễ nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó nói với Đặng Hân Hân: "Hân Hân, sao em lại biết người này? Anh ta là tội phạm cưỡng hiếp nổi tiếng ở Lâm Hải bọn anh!"
Lê Văn Vân nhướng mày.
Đặng Hân Hân lại mở miệng nói: "Tôi lui tới với ai thì có liên quan gì đến anh? Lê Văn Vân, chúng ta đi vào trước, đừng để ý đến anh ta!"
Lê Văn Vân vừa định đi, Hoàng Mậu Tuấn lại bắt lấy tay của Lê Văn Vân nói: "Thằng nhóc này, Hân Hân là người vợ mà tao đã nhận định, tốt nhất mày nên cách cô ấy xa một chút."
Cổ tay Lê Văn Vân hơi động, giãy khỏi tay của Hà Mậu Tuấn, sau đó quay sang Đặng Hân Hân cười nói: "Chúng ta đi vào thôi!"
Sắc mặt Hà Mậu Tuấn hết sức khó coi, vội vã chạy theo sau, biểu cảm bất thiện nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó quay sang Đặng Hân Hân nói: "Hân Hân, lần này người chủ trì bán đấu giá là bạn bè của anh, đến lúc đó em đấu giá được cái gì, anh đi nói một chút chắc là sẽ có thể giảm giá cho em! Hơn nữa còn có anh ở đây, em cũng không cần lo lắng sẽ mua trúng đồ giả."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến cửa đại sảnh, Đặng Hân Hân lấy ra hai tấm vé đưa cho nhân viên ở cửa kiểm tra, sau đó đi vào bên trong.
Trong đại sảnh được sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, lúc này đã chật ních người.
Đặng Hân Hân nhìn hai tấm vé trong tay một chút, tìm đúng vị trí, mang theo Lê Văn Vân ngồi xuống.
Hà Mậu Tuấn cũng đi theo, tới hàng ghế phía sau bọn họ ngồi xuống!
Lúc này, ở hàng đầu tiên đang có mấy thanh niên đeo kính mát đang ngồi. Bọn họ bắt chéo hai chân, thời điểm nhìn thấy bọn họ, trên mặt rất nhiều người đều hiện vẻ kiêng kỵ.
Mấy người này chính là Phương Quân, Liễu Bạch, Trương Dục, cùng với... Lê Hoán!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.