Chương 306: Thứ tư trong Thiên Bảng
Chiến Thần
12/04/2022
Lê Văn Vân đi qua sau bếp, Từ đại sư thấy Lê Văn Vân đã đi ra thì cười hì hì nói: "Thế nào rồi?"
Lê Văn Vân lắc lắc hai khúc xương trong tay với Từ đại sư, sau đó khẽ mỉm cười.
"Được rồi, vậy cậu tới tầng sáu đợi chúng tôi đi. Thật ra, tầng sáu là mấy phòng bao. Ở đấy yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng không mở cửa cho người ngoài mà thôi. Tôi cũng chẳng biết Minh Sùng đang nghĩ gì nữa." Từ đại sư cười nói.
Lê Văn Vân gật đầu, anh không nán lại quá lâu với Từ đại sư, mà bước ra khỏi sau bếp, nhưng vừa bước ra ngoài, Lê Văn Vân đã phát hiện ra mấy người Phạm Nhược Tuyết đang ở gần đó.
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đang ngồi cùng nhau, thì thầm điều gì đó.
Còn hai tên ngốc Cố Bạch và Lý Thu thì đang ngồi ở bên đó, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, nhất là Cố Bạch, mỗi khi nhìn thấy cô em xinh đẹp, nước miếng của anh ta đều sắp ứa ra, đôi lúc còn chấm điểm cho cô em đó nữa.
Cố Bạch có một hệ thống chấm điểm riêng về người đẹp, nhưng anh không biết tên này là dựa vào điều gì.
Lúc Lê Văn Vân đến gần thì nghe thấy giọng nói của Cố Bạch.
"Cô gái mặc váy trắng này thật đáng tiếc, trông cũng xinh, dáng người cũng đẹp nhưng hai chân hơi kiềng, nên miễn cưỡng cho 80,23 điểm."
"Ôi mẹ ơi, cô em này không tệ! Em gái này được 87,62, vì hơi lùn một chút."
...
Anh ta nhận xét từng người, tên này chấm điểm cứ nhất định phải chuẩn xác đến hai con số lẻ ở phía sau mới chịu.
Theo cách nói của anh ta thì đây mới gọi là chuyên nghiệp.
Tất nhiên, mấy người Lê Văn Vân đã sớm quen với điều này rồi, bởi vì người phụ nữ nào anh ta cũng sẽ chấm điểm.
Ví dụ như số điểm mà anh ta chấm cho Phạm Nhược Tuyết là 99,20 điểm; còn 0,8 điểm bị trừ là vì tính cách của Phạm Nhược Tuyết quá lạnh lùng.
Sau đó, anh ta từng bị thương một lần, đã chảy rất nhiều máu, lúc băng bó, Phạm Nhược Tuyết cứ nhìn chằm chằm cái chân luôn chảy máu của anh ta, dưới sự bất đắc dĩ, anh ta đã nâng điểm số của Phạm Nhược Tuyết lên 100.1
Về phần Hoàng Thi Kỳ thì cũng được 100 điểm, bởi vì anh ta không đánh lại cô ấy.1
Còn Trương Vãn Hà, theo cách nói của anh ta thì khó mà chấm điểm được, bởi vì anh ta không biết phải diễn tả như thế nào.
Thấy anh ta vẫn giống như trước, Lê Văn Vân suýt nữa nôn ra.
"Cái tên điên khùng này!" Lê Văn Vân đi tới đá vào người anh ta nói: "Lát nữa anh đừng có mà gà mù chấm điểm người ta, rồi tạo ấn tượng không tốt. Lát nữa người tới dùng bữa đều là bạn bè của tôi đấy."
Cố Bạch vừa gật đầu vừa nói: "Ôi mẹ ôi, là người đẹp đỉnh cấp trên 95 điểm."
Lúc anh ta nói chuyện, không khỏi thốt lên rồi nhìn về phía cửa.
Ở cửa, một dáng người cao ráo bước vào, cô ấy mặc bộ đồ bó sát làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cô ấy, chiều cao gần một mét bảy, mái tóc ngắn, dáng vẻ oai hùng.
Sau khi đi vào Tam Hợp Lâu, cô ấy nhìn thấy Lê Văn Vân, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cố Bạch nhìn thấy ánh mắt của cô ấy thì hơi chột dạ nói: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ cô gái này biết tôi sao, hay tôi đã từng phụ cô ấy? Đôi mắt kia thật u sầu."
"Không đúng, nếu là người đẹp đến mức này thì không có lý do gì khiến tôi phải phụ cô ấy. Dù cô ấy có như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ duy trì liên lạc với cô ấy." Dứt lời, Cố Bạch lại ngẫm nghĩ.
“Anh đừng có mà tự mình đa tình, cô gái đó đang nhìn lão đại của chúng ta đấy.” Lí Thu mắng: “Anh thật là ghê tởm, tôi thật muốn bắn một phát giết chết anh cho rồi.”1
Long Nhã Lâm đi tới nhìn Lê Văn Vân, sau đó làm bộ như không có gì nói: "Anh không sao là tốt rồi."
Vẻ mặt Lê Văn Vân cũng hơi lúng túng, bất kể là vì lý do gì thì ít nhất hai người cũng từng phát sinh một số quan hệ, nên anh ho khan một tiếng.
Lúc này, quản lý mà Từ đại sư gọi là Tiểu Hà đi tới nói: "Mời mọi người theo tôi lên tầng sáu."
Lê Văn Vân gật đầu, rồi mấy người khác cũng đứng dậy.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa, một nhóm nam nữ đi vào Tam Hợp Lâu, đồng thời một giọng nói bỗng vang lên: "Quản lý Hà, chẳng phải tầng sáu của Tam Hợp Lâu không mở cửa cho người ngoài hay sao? Trước giờ tôi và cậu Đỗ chưa từng đi lên đó, tại sao hôm nay anh lại dẫn người đi lên đó?"
Lê Văn Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì không khỏi thích thú, sau đó anh nhìn về phía phát ra giọng nói đó, quả nhiên anh đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc trong đám người đang bước vào.
Đó là Trịnh Cường từng đã bị Long Nhã Lâm đấm vỡ đầu.
Trên thực tế, Trịnh Cường cũng là người từng được huấn luyện, cho nên sau khi anh ta bị Long Nhã Lâm đấm tầm mười ngày thì anh ta gần như đã bình phục lại, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài phóng đãng.
Sau khi anh ta nhìn thấy Lê Văn Vân thì chẳng ngạc nhiên gì mấy, mà khẽ nói với thanh niên để đầu đinh bên cạnh: "Anh Đỗ, tên này chính là Lê Văn Vân!"
Đồng thời sắc mặt của Long Nhã Lâm cũng hơi thay đổi, cô khẽ nói với Lê Văn Vân ở bên cạnh: "Lê Văn Vân, người này tên là Đỗ Dĩ Húc, là người nhà họ Đỗ ở Yên Kinh, có thể sẽ mạnh hơn tôi một chút, anh ta cũng là đỉnh cấp."
Trong số thế hệ trẻ tuổi ở Yên Kinh, không có bao nhiêu người là đỉnh cấp, Long Nhã Lâm cũng được xem là một trong những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Yên Kinh.
Ngoài ra, còn có một người rất lợi hại, đó chính là Đỗ Dĩ Húc này.
Lê Văn Vân cũng biết về nhà họ Đỗ ở Yên Kinh.
Ở một mức độ nào đó thì nhà họ Đỗ này cũng được xem là một thế lực ngầm.
Sở dĩ nhà họ Lý không dám tuyên bố mình là gia tộc đứng đầu Yên Kinh là vì sự tồn tại của nhà họ Đỗ.
Nhà họ Đỗ không phải là thương nhân, nên không có nhiều sản nghiệp, mà chỉ có một sản nghiệp duy nhất, đó chính là mở mấy võ quán và mấy công ty vệ sĩ, quy mô cũng không lớn cho lắm, thậm chí còn không bằng gia đình quyền thế.
Nhưng ở Yên Kinh, không ai muốn chọc phải người trong gia tộc này, kể cả nhà họ Lý.
Bởi vì nhà họ Đỗ có một tồn tại vô cùng đáng sợ.
Xếp thứ tư trong Thiên Bảng.
Đỗ Tắc Thành!
Vì sự tồn tại của ông ta, mặc kệ là ở thế giới ngầm hay ở trên mặt đất, đều không có ai muốn đi trêu chọc người này.
Ở thế giới ngầm, cũng vì sự tồn tại của Đỗ Tắc Thành, nên chẳng có ai muốn đi trêu chọc gia tộc này.
Tất nhiên, Lê Văn Vân cũng biết mối quan hệ giữa Đỗ Tắc Thành và Trác Nhất Minh, hình như là cực kỳ tốt, cho nên bên nhà họ Đỗ cũng rất thân với Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân không có nhiều tiếp xúc với người nhà họ Đỗ, cũng chưa từng qua lại với nhau, lần này đến Yên Kinh cũng chưa từng gặp mặt nhau, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Hơn nữa trông Đỗ Dĩ Húc này có vẻ rất thân thiết Trịnh Cường.
Rõ ràng những tin đồn kia là thật, người của nhà họ Đỗ này khá thân thiết với mấy người xấu xa ở Yên Kinh.
“Anh chính là Lê Văn Vân đúng không?” Đỗ Dĩ Húc đi tới trước mặt Lê Văn Vân dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới hỏi.
Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Long Nhã Lâm và Phạm Nhược Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia kinh diễm.
Sắc mặt Trịnh Cường cũng y như vậy, đồng thời trong lòng thầm rủa: "Cứ mỗi lần gặp tên này là bên cạnh anh ta lại có tuyệt sắc giai nhân. Mẹ kiếp!"
Lê Văn Vân phớt lờ bọn họ, rồi nhìn Quản lý Hà nói: "Quản lý Hà, dẫn đường!"
Quản lý Hà liếc nhìn đám người Đỗ Dĩ Húc, cũng không để tâm cho lắm, rồi xoay người định dẫn đám người Lê Văn Vân lên lầu.
Đúng lúc này, Trịnh Cường túm lấy cánh tay của quản lý Hà nói: "Quản lý Hà, anh không còn gì để nói nữa đúng không, tầng sáu của Tam Hợp Lâu này chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài, anh dựa vào cái gì mà dẫn bọn họ lên đó? Bọn họ có tư cách gì cơ chứ? Anh dẫn bọn họ lên đó chứ không dẫn theo chúng tôi, anh đang coi thường tôi, lại càng coi thường Đỗ Dĩ Húc."
“Này, coi thường thì coi thường thôi, mấy tên nhãi ranh các cậu tới đây làm cái gì, mau về nhà bú sữa mẹ đi, đừng có gây sự nữa.” Cố Bạch nghe đến đây thì dứt khoát mở miệng nói.
Cố Bạch là tên chủ mưu gây sự, trước đây Lê Văn Vân đã thu dọn tàn cuộc cho anh ta rất nhiều lần rồi.
Quản lý Hà liếc nhìn đám người Đỗ Dĩ Húc, cũng không để tâm cho lắm, rồi xoay người định dẫn đám người Lê Văn Vân lên lầu.
Lê Văn Vân lắc lắc hai khúc xương trong tay với Từ đại sư, sau đó khẽ mỉm cười.
"Được rồi, vậy cậu tới tầng sáu đợi chúng tôi đi. Thật ra, tầng sáu là mấy phòng bao. Ở đấy yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng không mở cửa cho người ngoài mà thôi. Tôi cũng chẳng biết Minh Sùng đang nghĩ gì nữa." Từ đại sư cười nói.
Lê Văn Vân gật đầu, anh không nán lại quá lâu với Từ đại sư, mà bước ra khỏi sau bếp, nhưng vừa bước ra ngoài, Lê Văn Vân đã phát hiện ra mấy người Phạm Nhược Tuyết đang ở gần đó.
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đang ngồi cùng nhau, thì thầm điều gì đó.
Còn hai tên ngốc Cố Bạch và Lý Thu thì đang ngồi ở bên đó, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, nhất là Cố Bạch, mỗi khi nhìn thấy cô em xinh đẹp, nước miếng của anh ta đều sắp ứa ra, đôi lúc còn chấm điểm cho cô em đó nữa.
Cố Bạch có một hệ thống chấm điểm riêng về người đẹp, nhưng anh không biết tên này là dựa vào điều gì.
Lúc Lê Văn Vân đến gần thì nghe thấy giọng nói của Cố Bạch.
"Cô gái mặc váy trắng này thật đáng tiếc, trông cũng xinh, dáng người cũng đẹp nhưng hai chân hơi kiềng, nên miễn cưỡng cho 80,23 điểm."
"Ôi mẹ ơi, cô em này không tệ! Em gái này được 87,62, vì hơi lùn một chút."
...
Anh ta nhận xét từng người, tên này chấm điểm cứ nhất định phải chuẩn xác đến hai con số lẻ ở phía sau mới chịu.
Theo cách nói của anh ta thì đây mới gọi là chuyên nghiệp.
Tất nhiên, mấy người Lê Văn Vân đã sớm quen với điều này rồi, bởi vì người phụ nữ nào anh ta cũng sẽ chấm điểm.
Ví dụ như số điểm mà anh ta chấm cho Phạm Nhược Tuyết là 99,20 điểm; còn 0,8 điểm bị trừ là vì tính cách của Phạm Nhược Tuyết quá lạnh lùng.
Sau đó, anh ta từng bị thương một lần, đã chảy rất nhiều máu, lúc băng bó, Phạm Nhược Tuyết cứ nhìn chằm chằm cái chân luôn chảy máu của anh ta, dưới sự bất đắc dĩ, anh ta đã nâng điểm số của Phạm Nhược Tuyết lên 100.1
Về phần Hoàng Thi Kỳ thì cũng được 100 điểm, bởi vì anh ta không đánh lại cô ấy.1
Còn Trương Vãn Hà, theo cách nói của anh ta thì khó mà chấm điểm được, bởi vì anh ta không biết phải diễn tả như thế nào.
Thấy anh ta vẫn giống như trước, Lê Văn Vân suýt nữa nôn ra.
"Cái tên điên khùng này!" Lê Văn Vân đi tới đá vào người anh ta nói: "Lát nữa anh đừng có mà gà mù chấm điểm người ta, rồi tạo ấn tượng không tốt. Lát nữa người tới dùng bữa đều là bạn bè của tôi đấy."
Cố Bạch vừa gật đầu vừa nói: "Ôi mẹ ôi, là người đẹp đỉnh cấp trên 95 điểm."
Lúc anh ta nói chuyện, không khỏi thốt lên rồi nhìn về phía cửa.
Ở cửa, một dáng người cao ráo bước vào, cô ấy mặc bộ đồ bó sát làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo của cô ấy, chiều cao gần một mét bảy, mái tóc ngắn, dáng vẻ oai hùng.
Sau khi đi vào Tam Hợp Lâu, cô ấy nhìn thấy Lê Văn Vân, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cố Bạch nhìn thấy ánh mắt của cô ấy thì hơi chột dạ nói: "Mẹ kiếp, chẳng lẽ cô gái này biết tôi sao, hay tôi đã từng phụ cô ấy? Đôi mắt kia thật u sầu."
"Không đúng, nếu là người đẹp đến mức này thì không có lý do gì khiến tôi phải phụ cô ấy. Dù cô ấy có như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ duy trì liên lạc với cô ấy." Dứt lời, Cố Bạch lại ngẫm nghĩ.
“Anh đừng có mà tự mình đa tình, cô gái đó đang nhìn lão đại của chúng ta đấy.” Lí Thu mắng: “Anh thật là ghê tởm, tôi thật muốn bắn một phát giết chết anh cho rồi.”1
Long Nhã Lâm đi tới nhìn Lê Văn Vân, sau đó làm bộ như không có gì nói: "Anh không sao là tốt rồi."
Vẻ mặt Lê Văn Vân cũng hơi lúng túng, bất kể là vì lý do gì thì ít nhất hai người cũng từng phát sinh một số quan hệ, nên anh ho khan một tiếng.
Lúc này, quản lý mà Từ đại sư gọi là Tiểu Hà đi tới nói: "Mời mọi người theo tôi lên tầng sáu."
Lê Văn Vân gật đầu, rồi mấy người khác cũng đứng dậy.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa, một nhóm nam nữ đi vào Tam Hợp Lâu, đồng thời một giọng nói bỗng vang lên: "Quản lý Hà, chẳng phải tầng sáu của Tam Hợp Lâu không mở cửa cho người ngoài hay sao? Trước giờ tôi và cậu Đỗ chưa từng đi lên đó, tại sao hôm nay anh lại dẫn người đi lên đó?"
Lê Văn Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì không khỏi thích thú, sau đó anh nhìn về phía phát ra giọng nói đó, quả nhiên anh đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc trong đám người đang bước vào.
Đó là Trịnh Cường từng đã bị Long Nhã Lâm đấm vỡ đầu.
Trên thực tế, Trịnh Cường cũng là người từng được huấn luyện, cho nên sau khi anh ta bị Long Nhã Lâm đấm tầm mười ngày thì anh ta gần như đã bình phục lại, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài phóng đãng.
Sau khi anh ta nhìn thấy Lê Văn Vân thì chẳng ngạc nhiên gì mấy, mà khẽ nói với thanh niên để đầu đinh bên cạnh: "Anh Đỗ, tên này chính là Lê Văn Vân!"
Đồng thời sắc mặt của Long Nhã Lâm cũng hơi thay đổi, cô khẽ nói với Lê Văn Vân ở bên cạnh: "Lê Văn Vân, người này tên là Đỗ Dĩ Húc, là người nhà họ Đỗ ở Yên Kinh, có thể sẽ mạnh hơn tôi một chút, anh ta cũng là đỉnh cấp."
Trong số thế hệ trẻ tuổi ở Yên Kinh, không có bao nhiêu người là đỉnh cấp, Long Nhã Lâm cũng được xem là một trong những người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Yên Kinh.
Ngoài ra, còn có một người rất lợi hại, đó chính là Đỗ Dĩ Húc này.
Lê Văn Vân cũng biết về nhà họ Đỗ ở Yên Kinh.
Ở một mức độ nào đó thì nhà họ Đỗ này cũng được xem là một thế lực ngầm.
Sở dĩ nhà họ Lý không dám tuyên bố mình là gia tộc đứng đầu Yên Kinh là vì sự tồn tại của nhà họ Đỗ.
Nhà họ Đỗ không phải là thương nhân, nên không có nhiều sản nghiệp, mà chỉ có một sản nghiệp duy nhất, đó chính là mở mấy võ quán và mấy công ty vệ sĩ, quy mô cũng không lớn cho lắm, thậm chí còn không bằng gia đình quyền thế.
Nhưng ở Yên Kinh, không ai muốn chọc phải người trong gia tộc này, kể cả nhà họ Lý.
Bởi vì nhà họ Đỗ có một tồn tại vô cùng đáng sợ.
Xếp thứ tư trong Thiên Bảng.
Đỗ Tắc Thành!
Vì sự tồn tại của ông ta, mặc kệ là ở thế giới ngầm hay ở trên mặt đất, đều không có ai muốn đi trêu chọc người này.
Ở thế giới ngầm, cũng vì sự tồn tại của Đỗ Tắc Thành, nên chẳng có ai muốn đi trêu chọc gia tộc này.
Tất nhiên, Lê Văn Vân cũng biết mối quan hệ giữa Đỗ Tắc Thành và Trác Nhất Minh, hình như là cực kỳ tốt, cho nên bên nhà họ Đỗ cũng rất thân với Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân không có nhiều tiếp xúc với người nhà họ Đỗ, cũng chưa từng qua lại với nhau, lần này đến Yên Kinh cũng chưa từng gặp mặt nhau, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
Hơn nữa trông Đỗ Dĩ Húc này có vẻ rất thân thiết Trịnh Cường.
Rõ ràng những tin đồn kia là thật, người của nhà họ Đỗ này khá thân thiết với mấy người xấu xa ở Yên Kinh.
“Anh chính là Lê Văn Vân đúng không?” Đỗ Dĩ Húc đi tới trước mặt Lê Văn Vân dưới ánh mắt của rất nhiều người, rồi nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới hỏi.
Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Long Nhã Lâm và Phạm Nhược Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia kinh diễm.
Sắc mặt Trịnh Cường cũng y như vậy, đồng thời trong lòng thầm rủa: "Cứ mỗi lần gặp tên này là bên cạnh anh ta lại có tuyệt sắc giai nhân. Mẹ kiếp!"
Lê Văn Vân phớt lờ bọn họ, rồi nhìn Quản lý Hà nói: "Quản lý Hà, dẫn đường!"
Quản lý Hà liếc nhìn đám người Đỗ Dĩ Húc, cũng không để tâm cho lắm, rồi xoay người định dẫn đám người Lê Văn Vân lên lầu.
Đúng lúc này, Trịnh Cường túm lấy cánh tay của quản lý Hà nói: "Quản lý Hà, anh không còn gì để nói nữa đúng không, tầng sáu của Tam Hợp Lâu này chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài, anh dựa vào cái gì mà dẫn bọn họ lên đó? Bọn họ có tư cách gì cơ chứ? Anh dẫn bọn họ lên đó chứ không dẫn theo chúng tôi, anh đang coi thường tôi, lại càng coi thường Đỗ Dĩ Húc."
“Này, coi thường thì coi thường thôi, mấy tên nhãi ranh các cậu tới đây làm cái gì, mau về nhà bú sữa mẹ đi, đừng có gây sự nữa.” Cố Bạch nghe đến đây thì dứt khoát mở miệng nói.
Cố Bạch là tên chủ mưu gây sự, trước đây Lê Văn Vân đã thu dọn tàn cuộc cho anh ta rất nhiều lần rồi.
Quản lý Hà liếc nhìn đám người Đỗ Dĩ Húc, cũng không để tâm cho lắm, rồi xoay người định dẫn đám người Lê Văn Vân lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.