Chương 291: Tôi không phải người xấu!
Chiến Thần
12/04/2022
Ba ngày lặng lẽ trôi qua mà không có bất cứ tin tức gì.
Người Gác Đêm đã tìm kiếm khắp Yên Kinh trong suốt ba ngày trời, nhưng cuối cùng, họ chỉ còn biết im lặng gửi một bản báo cáo về trụ sở Người Gác Đêm!
“Lê Văn Vân -Người Gác Đêm Số Không, ba ngày trước đã đánh nhau với hai kẻ siêu cấp là Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử, hiện Lý Đông Dã đã chết, còn Vân Đạo Tử bị thương nặng, người của bọn họ đã bị bên chúng ta khống chế hoàn toàn. Về phía Lê Văn Vân, sau khi mở ra năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết thì đã bỏ trốn trong tình trạng bị thương nặng, hiện đã mất tích, không biết sống chết ra sao!"
Đúng vậy, sau khoảng thời gian ba ngày, cuối cùng bọn họ vẫn phải nộp bản báo cáo này lên cấp trên, giống hệt như ba năm trước!
…
Lê Văn Vân hôn mê suốt ba ngày trời, trong suốt khoảng thời gian hôn mê đó, anh gần như mất hết ý thức.
Cuộc cùng, vào thời khắc nào đó, anh đã tỉnh lại ở một nơi xa lạ!
Đau!
Đau đớn vô cùng!
Cơn đau dữ dội truyền đến khiến anh không kìm được, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt anh là một căn phòng làm bằng xi măng, nhưng căn phòng được trang trí trông vô cùng ấm áp, rèm cửa màu hồng nhạt, một số đồ nội thất và những thứ khác cũng được sơn với ý đồ riêng nào đó, tuyết trắng xóa, căn phòng không phải quá hoàn hảo, nhưng nhìn kĩ thì nó được bài trí rất có dụng ý.
Chỉ là chiếc giường anh đang nằm, dường như nó hơi cứng thì phải.
Ở gần mép giường có một cái bàn học, trước bàn có một cô bé mặc đồng phục đang ngồi ở đó, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, cô bé đang chăm chú làm bài tập về nhà, tiếng sột soạt do ma sát giữa bút và mặt giấy vang lên liên hồi.
Còn bên phía tay phải Lê Văn Vân đang cắm ống truyền, có gì đó được truyền vào trong cơ thể anh.
Lê Văn Vân muốn cử động nhẹ một cái, nhưng vì cơn đau truyền đến dữ dội, anh cảm giác bản thân không thể nào di chuyển nổi.
Hơn nữa, anh đang rất đói, cảm giác trong bụng chả có chút đồ ăn nào, anh há miệng thở dốc, không biết hao tổn hết bao nhiêu sức lực mới có thể mở miệng nói được một chữ: "Này..."
Cô bé ngồi làm bài tập bên cạnh quay đầu nhìn lại!
Ngay giây tiếp theo, đập vào mắt Lê Văn Vân là một khuôn mặt xinh đẹp, nét đẹp của sự trẻ trung thuần khiết ấy tưởng chừng không gì sánh bằng.
Một khuôn mặt không phấn son, làn da mịn màng, mái tóc được chải ngược ra sau một cách tỉ mỉ, để lộ cái trán cao trơn bóng. Đến bản thân Lê Văn Vân, một người đã từng gặp qua vô số gái đẹp trên đời, nay nhìn thấy cô bé cũng không nhịn được mà khẽ động lòng.
Cô bé nọ thấy Lê Văn Vân đang nhìn mình thì bày ra nét mặt vui vẻ, chạy ra ngoài nói: "Bố, bố ơi, anh ấy tỉnh rồi!"
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân cộp cộp cộp lại vang lên, một người đàn ông cỡ tuổi trung niên với bộ quần áo hơi bụi bặm chạy từ cửa vào, trên người anh ta có rất nhiều mảnh gỗ vụn. Sau khi thấy Lê Văn Vân đang mở tròn mắt nhìn thì vui vẻ nói: "Con gái, con trông chừng anh ta, để bố đi tìm bác sĩ Hàn!"
“Dạ!” Cô bé kia vội vàng đáp.
Sau đó, Lê Văn Vân nghe thấy giọng nói có phần sốt ruột hoảng loạn của ai đó.
Cô bé kia thận trọng đi về phía Lê Văn Vân, giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, trên mặt cô gái dường như lộ ra chút sợ hãi.
Đúng vậy, cô bé có hơi sợ Lê Văn Vân!
Cô bé vẫn nhớ rõ cảnh tượng lúc bố cô bé vừa đưa Lê Văn Vân về nhà, lúc đó quần áo trên người Lê Văn Vân bị xé nát thảm hại, hơn nữa, bộ quần áo nát tươm ấy dường như bị máu tươi nhuộm hồng khắp cả. Cả cơ thể chỗ nào cũng thấy máu, đến khuôn mặt cũng tái nhợt đi.
Mà điểm mấu chốt là, trong tay bố cô bé khi ấy còn cầm hai thanh đao.
Tất cả những chuyện đó đủ để khiến cô bé sợ hãi.
May cho cô bé là dù Lê Văn Vân đã chiếm giữ căn phòng này của cô, nhưng anh vẫn luôn sống trong tình trạng hôn mê, vậy nên cô bé cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ có điều... Hiện giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người là cô bé và Lê Văn Vân, vậy nên cô bé không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
“Tôi..." Lê Văn Vân nhìn cô bé kia, cố gắng mở miệng nói: "Tôi... Đói bụng..."
Cô bé kia thoáng ngần người, mặc dù có hơi sợ hãi, nhưng cô bé vẫn vội vàng nói: "Để tôi đi nấu cho anh ít cháo nhé."
Dứt lời, cô bé hấp tấp chạy ra ngoài, một lát sau, cô bé quay lại với một cái bát trên tay, cô bé nhìn xung quanh một lượt, rồi cầm một cái ghế đi tới ngồi xuống cạnh Lê Văn Vân.
Sau đó, cô cầm cái muỗng nhỏ, từ từ múc cháo đưa lên miệng Lê Văn Vân.
Có điều, trong suốt quá trình, ánh mắt cô bé luôn kèm theo vẻ đề phòng.
Tốc độ ăn của Lê Văn Vân không quá nhanh, mà suốt quá trình hai người cũng chẳng nói chuyện gì với nhau, cô bé kia chỉ múc cháo, còn Lê Văn Vân cứ thế ăn!
Không biết qua bao lâu, một bát cháo đã hết sạch.
Trên mặt cô bé thoáng qua nét rối rắm, cô bé hỏi: "Anh còn đói sao?"
Lê Văn Vân gật gật đầu.
“Vậy tôi sẽ đi lấy cho anh bát cháo khác!" Dứt lời, cô bé lại chạy ra ngoài!
Lê Văn Vân vẫn từ tốn ăn từng miếng từng miếng nhỏ, Lê Văn Vân ăn hai bát cháo rất lâu, mà cô bé kia cũng rất kiên nhẫn, chỉ có điều, vẻ đề phòng trong ánh mắt cô bé từ đầu đến cuối chưa từng mất đi!
Lúc Lê Văn Vân đang ăn, anh nghe được tiếng ai đó nói chuyện từ bên ngoài truyền vào.
“Ông Lý này, tôi đề nghị ông đi báo cảnh sát thì hơn! Cậu nhóc đó, vừa nhìn đã thấy không tầm thường rồi, ở thời đại này mà vác theo hai thanh đao đó trên người, cơ thể thì bị chém mười mấy nhát, khéo cậu ta là phần tử phạm pháp cũng nên!" Một giọng nữ nghiêm túc vang lên.
“Tôi cũng biết, nhưng ngộ nhỡ người này thật sự phạm phải tội gì lớn và bị đuổi bắt, thì đồng bọn cậu ta có bỏ qua cho chúng ta không? Thú thật thì tôi sao cũng được, nhưng con bé mới vừa lên cấp ba thôi..." Ngay sau đó, một giọng nói có vẻ tang thương vang lên.
“Tôi đã nói rồi, ông không nên cứu cậu ta." Giọng nữ kia lại vang lên.
“Nhưng mà một người vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, tôi sao có thể trơ mắt đứng nhìn người ta chết ngay trước mặt mình thế chứ. Hiện tại tôi cũng chỉ hy vọng vết thương cậu ta sớm hồi phục, tình trạng tốt lên chút rồi rời khỏi nơi này nhanh." Giọng nói tang thương của người đàn ông kia lại vang lên.
Lê Văn Vân hơi động lòng.
Hiển nhiên rồi, người đàn ông này là một người lương thiện, không muốn nhìn người khác chết ngay trước mắt mình, nhưng lại có rất nhiều điều băn khoăn, không muốn chọc thêm phiền toái, chỉ muốn làm theo khuôn phép, sống thành thật kiên định.
“Ông đấy, chỉ lo quản chuyện bao đồng, chẳng trách vợ ông bỏ trốn theo người khác." Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa.
Lúc này đây, người đàn ông nọ trầm mặc hơn hẳn, sau đó lại nói: "Giờ tôi chỉ muốn sống bình yên nuôi con gái ăn học..."
Lúc nói những lời này, bọn họ đã đi gần tới cửa phòng, sau đó, cả hai rất hiểu ý, họ không nói thêm gì nữa, cứ thế im lặng đi thẳng vào phòng Lê Văn Vân đang nằm.
Người phụ nữ này nhìn qua thì cũng chỉ như những người phụ nữ cỡ tuổi trung niên bình thường khác, dáng người có hơi mập mạp, sau khi vào phòng, bà ta liếc mắt nhìn thoáng qua cô bé đang bón cháo cho Lê Văn Vân, sau đó lại nhìn anh bằng ánh mắt kiêng kỵ. Từ lúc vào đến giờ, bà ta cũng không nói lời nào, đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, sau đó xốc chăn anh lên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra vết thương của Lê Văn Vân.
Một lúc lâu sau, trong đôi mắt bà ta bắt đầu lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, như thể đang tự lầm bầm làu bàu với chính mình: "Năng lực tự chữa lành thật mạnh mẽ!"
Mà hiện tại, vì ăn hết hai bát cháo mà Lê Văn Vân cảm thấy có sức hơn chút ít, anh nhìn qua căn phòng yên tĩnh một lượt.
Bác sĩ Hàn móc ra cái tăm xỉa răng và một ít thuốc, tháo miếng gạc buộc trên người Lê Văn Vân xuống, sau đó thay thuốc giúp anh, cô bé kia cũng tự biết ý quay người qua phía khác không nhìn, còn Lê Văn Vân, anh vẫn đang cẩn thận đánh giá người đàn ông kia.
Dáng người ông ta cũng không phải quá cường tráng, cao chưa đến 1m7, làn da ngăm đen, tóc cắt ngắn, gần như đã bạc trắng gần nửa đầu.
Lúc này ông ta đang mặt ủ mày ê đứng trước cửa, biểu cảm có phần rối rắm.
“Tôi không phải người xấu!” Lúc này, Lê Văn Vân chủ động mở miệng.
Anh biết người đàn ông kia trầm mặc là vì điều gì.
Xét cho cùng thì, ở cái thời đại này, nếu nói mình đi đấu vật thì có lẽ sẽ rất kỳ lạ.
Tự dưng Lê Văn Vân mở miệng nói một câu khiến người phụ nữ đang bôi thuốc cho anh hơi ngừng lại, sau đó, bà ta vẫn giữ im lặng như cũ, tiếp tục bôi thuốc giúp Lê Văn Vân.
Trong suốt quá trình bà ta làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhưng miệng thì vẫn nín chặt không nói lời nào, có lẽ ngoài việc chữa bệnh theo đúng chức trách của bản thân ra, bà ta dường như không muốn giao lưu gì với Lê Văn Vân.
Tuy Lê Văn Vân đã chủ động nói một câu, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục giữ im lặng, điều này khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh từng muốn để bọn họ đi báo cảnh sát!
Chỉ là, dù cảnh sát được gọi đến thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng toàn bộ quá trình giải quyết chắc chắn sẽ vô cùng phiền toái.
Lê Văn Vân nghĩ nghĩ rồi lại bỏ qua phương án này.
Hơn nửa giờ sau, vị nữ bác sĩ kia đã thay xong thuốc cho anh, bà ta lặng lẽ nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó đứng dậy rời đi. Từ đầu đến cuối bà ta không hề mở miệng nói chuyện với người họ Lê mới quen này lời nào, có vẻ bà ta không muốn chọc thêm phiền toái.
“Bác sĩ Hàn, tôi tiễn bà!" Người đàn ông cỡ tuổi trung niên vội vàng nói.
Đi ra khỏi phòng, bác sĩ Hàn nghiêm túc nói: "Đừng tin lời cậu ta vừa nói, tôi nói cho anh biết, những vết đao mà tôi nhìn thấy trên người cậu ta trước đó không phải vết đao thông thường đâu. Anh nên nhớ, không có kẻ xấu nào lại vui vẻ nhận mình là kẻ xấu đâu, đợi đến khi cậu ta có thể đi lại được, anh hãy kêu cậu ta rời khỏi nơi này nhanh đi!"
“Rồi rồi, cảm ơn, tiền thuốc men cho tôi nợ tạm nhé, đợi đến khi thu lại được tiền hàng tôi sẽ trả cho bà." Câu nói của người đàn ông đã truyền tới tai Lê Văn Vân.
Người Gác Đêm đã tìm kiếm khắp Yên Kinh trong suốt ba ngày trời, nhưng cuối cùng, họ chỉ còn biết im lặng gửi một bản báo cáo về trụ sở Người Gác Đêm!
“Lê Văn Vân -Người Gác Đêm Số Không, ba ngày trước đã đánh nhau với hai kẻ siêu cấp là Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử, hiện Lý Đông Dã đã chết, còn Vân Đạo Tử bị thương nặng, người của bọn họ đã bị bên chúng ta khống chế hoàn toàn. Về phía Lê Văn Vân, sau khi mở ra năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết thì đã bỏ trốn trong tình trạng bị thương nặng, hiện đã mất tích, không biết sống chết ra sao!"
Đúng vậy, sau khoảng thời gian ba ngày, cuối cùng bọn họ vẫn phải nộp bản báo cáo này lên cấp trên, giống hệt như ba năm trước!
…
Lê Văn Vân hôn mê suốt ba ngày trời, trong suốt khoảng thời gian hôn mê đó, anh gần như mất hết ý thức.
Cuộc cùng, vào thời khắc nào đó, anh đã tỉnh lại ở một nơi xa lạ!
Đau!
Đau đớn vô cùng!
Cơn đau dữ dội truyền đến khiến anh không kìm được, chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt anh là một căn phòng làm bằng xi măng, nhưng căn phòng được trang trí trông vô cùng ấm áp, rèm cửa màu hồng nhạt, một số đồ nội thất và những thứ khác cũng được sơn với ý đồ riêng nào đó, tuyết trắng xóa, căn phòng không phải quá hoàn hảo, nhưng nhìn kĩ thì nó được bài trí rất có dụng ý.
Chỉ là chiếc giường anh đang nằm, dường như nó hơi cứng thì phải.
Ở gần mép giường có một cái bàn học, trước bàn có một cô bé mặc đồng phục đang ngồi ở đó, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, cô bé đang chăm chú làm bài tập về nhà, tiếng sột soạt do ma sát giữa bút và mặt giấy vang lên liên hồi.
Còn bên phía tay phải Lê Văn Vân đang cắm ống truyền, có gì đó được truyền vào trong cơ thể anh.
Lê Văn Vân muốn cử động nhẹ một cái, nhưng vì cơn đau truyền đến dữ dội, anh cảm giác bản thân không thể nào di chuyển nổi.
Hơn nữa, anh đang rất đói, cảm giác trong bụng chả có chút đồ ăn nào, anh há miệng thở dốc, không biết hao tổn hết bao nhiêu sức lực mới có thể mở miệng nói được một chữ: "Này..."
Cô bé ngồi làm bài tập bên cạnh quay đầu nhìn lại!
Ngay giây tiếp theo, đập vào mắt Lê Văn Vân là một khuôn mặt xinh đẹp, nét đẹp của sự trẻ trung thuần khiết ấy tưởng chừng không gì sánh bằng.
Một khuôn mặt không phấn son, làn da mịn màng, mái tóc được chải ngược ra sau một cách tỉ mỉ, để lộ cái trán cao trơn bóng. Đến bản thân Lê Văn Vân, một người đã từng gặp qua vô số gái đẹp trên đời, nay nhìn thấy cô bé cũng không nhịn được mà khẽ động lòng.
Cô bé nọ thấy Lê Văn Vân đang nhìn mình thì bày ra nét mặt vui vẻ, chạy ra ngoài nói: "Bố, bố ơi, anh ấy tỉnh rồi!"
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân cộp cộp cộp lại vang lên, một người đàn ông cỡ tuổi trung niên với bộ quần áo hơi bụi bặm chạy từ cửa vào, trên người anh ta có rất nhiều mảnh gỗ vụn. Sau khi thấy Lê Văn Vân đang mở tròn mắt nhìn thì vui vẻ nói: "Con gái, con trông chừng anh ta, để bố đi tìm bác sĩ Hàn!"
“Dạ!” Cô bé kia vội vàng đáp.
Sau đó, Lê Văn Vân nghe thấy giọng nói có phần sốt ruột hoảng loạn của ai đó.
Cô bé kia thận trọng đi về phía Lê Văn Vân, giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, trên mặt cô gái dường như lộ ra chút sợ hãi.
Đúng vậy, cô bé có hơi sợ Lê Văn Vân!
Cô bé vẫn nhớ rõ cảnh tượng lúc bố cô bé vừa đưa Lê Văn Vân về nhà, lúc đó quần áo trên người Lê Văn Vân bị xé nát thảm hại, hơn nữa, bộ quần áo nát tươm ấy dường như bị máu tươi nhuộm hồng khắp cả. Cả cơ thể chỗ nào cũng thấy máu, đến khuôn mặt cũng tái nhợt đi.
Mà điểm mấu chốt là, trong tay bố cô bé khi ấy còn cầm hai thanh đao.
Tất cả những chuyện đó đủ để khiến cô bé sợ hãi.
May cho cô bé là dù Lê Văn Vân đã chiếm giữ căn phòng này của cô, nhưng anh vẫn luôn sống trong tình trạng hôn mê, vậy nên cô bé cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ có điều... Hiện giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người là cô bé và Lê Văn Vân, vậy nên cô bé không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
“Tôi..." Lê Văn Vân nhìn cô bé kia, cố gắng mở miệng nói: "Tôi... Đói bụng..."
Cô bé kia thoáng ngần người, mặc dù có hơi sợ hãi, nhưng cô bé vẫn vội vàng nói: "Để tôi đi nấu cho anh ít cháo nhé."
Dứt lời, cô bé hấp tấp chạy ra ngoài, một lát sau, cô bé quay lại với một cái bát trên tay, cô bé nhìn xung quanh một lượt, rồi cầm một cái ghế đi tới ngồi xuống cạnh Lê Văn Vân.
Sau đó, cô cầm cái muỗng nhỏ, từ từ múc cháo đưa lên miệng Lê Văn Vân.
Có điều, trong suốt quá trình, ánh mắt cô bé luôn kèm theo vẻ đề phòng.
Tốc độ ăn của Lê Văn Vân không quá nhanh, mà suốt quá trình hai người cũng chẳng nói chuyện gì với nhau, cô bé kia chỉ múc cháo, còn Lê Văn Vân cứ thế ăn!
Không biết qua bao lâu, một bát cháo đã hết sạch.
Trên mặt cô bé thoáng qua nét rối rắm, cô bé hỏi: "Anh còn đói sao?"
Lê Văn Vân gật gật đầu.
“Vậy tôi sẽ đi lấy cho anh bát cháo khác!" Dứt lời, cô bé lại chạy ra ngoài!
Lê Văn Vân vẫn từ tốn ăn từng miếng từng miếng nhỏ, Lê Văn Vân ăn hai bát cháo rất lâu, mà cô bé kia cũng rất kiên nhẫn, chỉ có điều, vẻ đề phòng trong ánh mắt cô bé từ đầu đến cuối chưa từng mất đi!
Lúc Lê Văn Vân đang ăn, anh nghe được tiếng ai đó nói chuyện từ bên ngoài truyền vào.
“Ông Lý này, tôi đề nghị ông đi báo cảnh sát thì hơn! Cậu nhóc đó, vừa nhìn đã thấy không tầm thường rồi, ở thời đại này mà vác theo hai thanh đao đó trên người, cơ thể thì bị chém mười mấy nhát, khéo cậu ta là phần tử phạm pháp cũng nên!" Một giọng nữ nghiêm túc vang lên.
“Tôi cũng biết, nhưng ngộ nhỡ người này thật sự phạm phải tội gì lớn và bị đuổi bắt, thì đồng bọn cậu ta có bỏ qua cho chúng ta không? Thú thật thì tôi sao cũng được, nhưng con bé mới vừa lên cấp ba thôi..." Ngay sau đó, một giọng nói có vẻ tang thương vang lên.
“Tôi đã nói rồi, ông không nên cứu cậu ta." Giọng nữ kia lại vang lên.
“Nhưng mà một người vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, tôi sao có thể trơ mắt đứng nhìn người ta chết ngay trước mặt mình thế chứ. Hiện tại tôi cũng chỉ hy vọng vết thương cậu ta sớm hồi phục, tình trạng tốt lên chút rồi rời khỏi nơi này nhanh." Giọng nói tang thương của người đàn ông kia lại vang lên.
Lê Văn Vân hơi động lòng.
Hiển nhiên rồi, người đàn ông này là một người lương thiện, không muốn nhìn người khác chết ngay trước mắt mình, nhưng lại có rất nhiều điều băn khoăn, không muốn chọc thêm phiền toái, chỉ muốn làm theo khuôn phép, sống thành thật kiên định.
“Ông đấy, chỉ lo quản chuyện bao đồng, chẳng trách vợ ông bỏ trốn theo người khác." Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa.
Lúc này đây, người đàn ông nọ trầm mặc hơn hẳn, sau đó lại nói: "Giờ tôi chỉ muốn sống bình yên nuôi con gái ăn học..."
Lúc nói những lời này, bọn họ đã đi gần tới cửa phòng, sau đó, cả hai rất hiểu ý, họ không nói thêm gì nữa, cứ thế im lặng đi thẳng vào phòng Lê Văn Vân đang nằm.
Người phụ nữ này nhìn qua thì cũng chỉ như những người phụ nữ cỡ tuổi trung niên bình thường khác, dáng người có hơi mập mạp, sau khi vào phòng, bà ta liếc mắt nhìn thoáng qua cô bé đang bón cháo cho Lê Văn Vân, sau đó lại nhìn anh bằng ánh mắt kiêng kỵ. Từ lúc vào đến giờ, bà ta cũng không nói lời nào, đi tới bên cạnh Lê Văn Vân, sau đó xốc chăn anh lên, bắt đầu cẩn thận kiểm tra vết thương của Lê Văn Vân.
Một lúc lâu sau, trong đôi mắt bà ta bắt đầu lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng, như thể đang tự lầm bầm làu bàu với chính mình: "Năng lực tự chữa lành thật mạnh mẽ!"
Mà hiện tại, vì ăn hết hai bát cháo mà Lê Văn Vân cảm thấy có sức hơn chút ít, anh nhìn qua căn phòng yên tĩnh một lượt.
Bác sĩ Hàn móc ra cái tăm xỉa răng và một ít thuốc, tháo miếng gạc buộc trên người Lê Văn Vân xuống, sau đó thay thuốc giúp anh, cô bé kia cũng tự biết ý quay người qua phía khác không nhìn, còn Lê Văn Vân, anh vẫn đang cẩn thận đánh giá người đàn ông kia.
Dáng người ông ta cũng không phải quá cường tráng, cao chưa đến 1m7, làn da ngăm đen, tóc cắt ngắn, gần như đã bạc trắng gần nửa đầu.
Lúc này ông ta đang mặt ủ mày ê đứng trước cửa, biểu cảm có phần rối rắm.
“Tôi không phải người xấu!” Lúc này, Lê Văn Vân chủ động mở miệng.
Anh biết người đàn ông kia trầm mặc là vì điều gì.
Xét cho cùng thì, ở cái thời đại này, nếu nói mình đi đấu vật thì có lẽ sẽ rất kỳ lạ.
Tự dưng Lê Văn Vân mở miệng nói một câu khiến người phụ nữ đang bôi thuốc cho anh hơi ngừng lại, sau đó, bà ta vẫn giữ im lặng như cũ, tiếp tục bôi thuốc giúp Lê Văn Vân.
Trong suốt quá trình bà ta làm vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhưng miệng thì vẫn nín chặt không nói lời nào, có lẽ ngoài việc chữa bệnh theo đúng chức trách của bản thân ra, bà ta dường như không muốn giao lưu gì với Lê Văn Vân.
Tuy Lê Văn Vân đã chủ động nói một câu, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục giữ im lặng, điều này khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh từng muốn để bọn họ đi báo cảnh sát!
Chỉ là, dù cảnh sát được gọi đến thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng toàn bộ quá trình giải quyết chắc chắn sẽ vô cùng phiền toái.
Lê Văn Vân nghĩ nghĩ rồi lại bỏ qua phương án này.
Hơn nửa giờ sau, vị nữ bác sĩ kia đã thay xong thuốc cho anh, bà ta lặng lẽ nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó đứng dậy rời đi. Từ đầu đến cuối bà ta không hề mở miệng nói chuyện với người họ Lê mới quen này lời nào, có vẻ bà ta không muốn chọc thêm phiền toái.
“Bác sĩ Hàn, tôi tiễn bà!" Người đàn ông cỡ tuổi trung niên vội vàng nói.
Đi ra khỏi phòng, bác sĩ Hàn nghiêm túc nói: "Đừng tin lời cậu ta vừa nói, tôi nói cho anh biết, những vết đao mà tôi nhìn thấy trên người cậu ta trước đó không phải vết đao thông thường đâu. Anh nên nhớ, không có kẻ xấu nào lại vui vẻ nhận mình là kẻ xấu đâu, đợi đến khi cậu ta có thể đi lại được, anh hãy kêu cậu ta rời khỏi nơi này nhanh đi!"
“Rồi rồi, cảm ơn, tiền thuốc men cho tôi nợ tạm nhé, đợi đến khi thu lại được tiền hàng tôi sẽ trả cho bà." Câu nói của người đàn ông đã truyền tới tai Lê Văn Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.