Chương 144: Vì Sao Sa Mạc
Chiến Thần
12/04/2022
Trong lòng Lê Văn Vân vẫn còn một chút lo lắng.
Mặc dù anh từng có kinh nghiệm kết hôn nhưng khi anh và Nguyễn Vũ Đồng kết hôn đều do Nguyễn Sơn Nhạc sắp xếp tất cả mọi chuyện, anh không tham gia vào việc gì cả.
Đây là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về gặp bố mẹ.
Hơn nữa cô bạn gái này còn là đồ giả đấy. Bây giờ trong nhà có nhiều người đến vậy, ngộ nhỡ bị vạch trần thì xấu hổ lắm!
Thấy mọi người ngớ ra thì Lê Văn Vân cảm thấy hơi lúng túng. Trái lại, Đỗ Tịch Tịch tỏ ra rất tự nhiên hào phóng. Cô ấy buông cánh tay Lê Văn Vân ra và nói: "Xin chào các cô chú, cháu là bạn gái của Lê Văn Vân. Cháu tên là Đỗ Tịch Tịch, đến từ Giang Thành ạ!"
Cô ấy mỉm cười dịu dàng, rồi cúi đầu chào.
Dáng vẻ đúng chuẩn con gái gia đình danh giá, rất lịch sự và lễ phép.
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, lúc này những người khác mới lấy lại tinh thần. Tào Vân vội vàng chạy từ cửa phòng bếp ra, nói: "Ngồi đi, cháu ngồi xuống đi!"
Bọn họ mặc kệ Lê Văn Vân, chỉ nắm lấy tay Đỗ Tịch Tịch và kéo cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, Tào Vân nói: "Cô gái nhỏ thật xinh đẹp, Văn Vân đúng là có phúc."
Đúng vậy, lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Đỗ Tịch Tịch, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Lê Văn Vân.
Lôi kéo Đỗ Tịch Tịch hỏi đông hỏi tây!
Đối với vợ chồng Lê Cảnh An mà nói thì Lê Văn Vân đeo tội danh trên lưng, muốn tìm một người bạn gái đã rất khó khăn, huống chi bây giờ Lê Văn Vân còn tìm về một cô bạn gái xinh đẹp đến vậy.
Hơn nữa trông còn dịu dàng hiền thục như con gái trong gia đình danh giá.
Không cần biết sau này sẽ như thế nào, chỉ riêng biểu hiện của Đỗ Tịch Tịch trong lần đầu gặp mặt này thôi đã khiến mọi người trong nhà đều rất hài lòng!
Họ cứ lôi kéo Đỗ Tịch Tịch trò chuyện mãi, hỏi han đủ thứ.
Đỗ Tịch Tịch cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn chút nào, cô ấy vẫn luôn mỉm cười đáp lại từng lời của họ. Đồng thời, cô ấy cũng chủ động nói mình đã tốt nghiệp Đại học Lâm Hải, rất quen thuộc Lâm Hải.
Nghe Đỗ Tịch Tịch tốt nghiệp Đại học Lâm Hải, vợ chồng Lê Cảnh An lại càng hài lòng hơn.
"E hèm..."
Bên cạnh, Lê Văn Vân ho khan một tiếng mới nói: "Mọi người quan tâm con một chút được không?"
Liễu Ngọc nở nụ cười liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó Lê Văn Vân bước tới, nhìn một lượt rồi đưa hai chiếc hộp trong tay cho vợ chồng Lê Cảnh An và nói: "Đây là quà của Tịch Tịch tặng bố mẹ!"
"Ôi." Tào Vân vội vàng nói: "Người tới là đủ rồi, còn đem theo quà làm gì."
“Thật dối trá!” Lê Văn Vân âm thầm nói trong lòng.
Ngoài miệng Tào Vân nói như vậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười rất hài lòng.
Đỗ Tịch Tịch nói: "Thật ngại quá, vì Văn Vân nói với cháu chỉ đến đây để gặp cô và chú. Cháu không biết người lớn trong nhà đều ở đây nên chỉ đem theo hai món quà. Lần sau cháu chắc chắn sẽ bổ sung ạ."
“Không cần, không cần!” Tào Dung nói: “Mau mở ra xem thử đi.”
Tào Vân gật đầu, bà ấy xoa xoa tay rồi mở chiếc hộp tinh xảo trong tay ra. Sau khi mở, bên trong lộ ra một sợi dây chuyền màu trắng bạc, bên trên có đính một viên kim cương lấp lánh, thứ này thoạt nhìn không hề rẻ.
“Ôi chao, thứ này quý giá quá rồi.” Tào Vân vội vàng nói.
“Không sao đâu, Tịch Tịch rất có tiền, mẹ cứ yêm tâm nhận đi.” Lê Văn Vân cười nói.
Lúc này Lê Cảnh An cũng mở hộp trong tay mình ra, một chiếc đồng hồ màu vàng kim xuất hiện trước mặt ông ấy, lúc này Liễu Ngọc mới chú ý tới biểu tượng trên hộp, nói: "Cartier?"
“Hả?” Mọi người đều quay đầu nhìn cô ấy.
Liễu Ngọc nuốt nước miếng nói: "Cartier là tên một thương hiệu nổi tiếng. Tôi đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này..., giá khoảng hai mươi mấy vạn."
Tất cả mọi người đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh!
Trước đó bọn họ chỉ nghĩ sợi dây chuyền rất đắt nhưng không nghĩ tới giá bao nhiêu. Bây giờ Liễu Ngọc nói với bọn họ rằng chiếc đồng hồ này trị giá hơn hai mươi vạn tệ, vậy sợi dây chuyền mà cô ấy tặng cho Tào Vân chắc chắn cũng không phải rẻ!
Vợ chồng Lê Cảnh An còn đỡ một chút nhưng đối với đám người Tào Dung thì một món đồ trị giá hơn hai mươi vạn tệ là con số trên trời, ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Lê Cảnh An nhanh chóng đóng chiếc hộp lại rồi nói: "Cái này quý giá quá rồi."
Đỗ Tịch Tịch vừa cười vừa nói: "Cô chú ơi, đây là quà của con, hai người nhất định phải nhận đấy ạ."
Lê Văn Vân cũng gật đầu nói: "Đúng đấy bố mẹ, hai người cứ yên tâm nhận đi ạ. Đối với Tịch Tịch thì cái này không đáng là gì đâu, bố cô ấy là người giàu nhất Giang Thành mà!"
Bên cạnh, mấy người Tào Vân nghe thấy lời này thì suýt ngất luôn.
Người giàu nhất Giang Thành!
Họ không biết nhà cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu tiền nhưng nghe được hai chữ giàu nhất này cũng đủ khiến người ta bị chấn động.
Đúng vậy, ý tưởng của Lê Văn Vân là bày ra tất cả những điểm tốt đẹp nhất về Đỗ Tịch Tịch, bao gồm cả bằng cấp tốt và bối cảnh gia đình!
Anh muốn khiến bố mẹ hoàn toàn hài lòng, sau đó cắt đứt ý định bắt anh đi hẹn hò mù quáng của họ.
Đỗ Tịch Tịch không có ý muốn khoe khoang, cô ấy nhìn Lê Cảnh An và Tào Vân nói: "Cô chú, hai người nhận lấy đi ạ. Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ là người một nhà... Không có gì đâu."
Nói xong câu cuối, cô ấy vẫn có vẻ hơi ngại ngùng, khuôn mặt cũng hơi ửng hồng!
Nghe hai người nói thế, vợ chồng Lê Cảnh An cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể cất đồ đi. Tào Vân nhìn Lê Văn Vân nói: "Mẹ đi nấu cơm trước, sẽ xong ngay thôi. Hai đứa ngồi nói chuyện chút nhé. Liễu Ngọc, cháu trò chuyện với Tịch Tịch một lát nhé!"
Sau đó Lê Văn Vân lại trở thành người bị bỏ rơi.
Bà ngoại của anh nắm lấy tay Đỗ Tịch Tịch với vẻ hài lòng, những người khác cũng hỏi han ân cần, ví dụ như cô ấy và Lê Văn Vân quen nhau thế nào, họ quen nhau bao lâu rồi, vân vân.
Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch đã trao đổi những vấn đề này từ trước để tránh không bị lộ nên Đỗ Tịch Tịch trả lời rất thành thạo.
Nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch đối đáp trôi chảy và sự hài lòng của người trong nhà, Lê Văn Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Có lẽ đã đủ ứng phó tạm thời rồi!” Anh nói thầm trong lòng, trong đầu chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút.
Lê Cảnh An lặng lẽ đi vào phòng bếp, nhìn Tào Vân bận rộn nói: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này tặng quà đắt tiền quá, hại tôi cũng ngại đem quà chúng ta đã chuẩn bị ra tặng con bé."
Đúng thế. Lần đầu tiên con gái người ta đến thăm nhà bạn trai, họ thân là bố mẹ đương nhiên phải chuẩn bị quà gặp mặt. Trước đó hai người cũng đã bỏ ra hơn hai vạn mua một sợi dây chuyền làm quà, còn chuẩn bị sẵn một bao lì xì đỏ nữa!
Nếu là một gia đình bình thường thì món quà này đã đủ nhiều nhưng họ không ngờ Đỗ Tịch Tịch lại tặng một món quà giá trị như vậy!
Chuyện này khiến hai người có hơi lúng túng.
"Xem ra tình cảm của hai đứa nó rất tốt, Tịch Tịch cũng có ý muốn ở bên Lê Văn Vân cả đời. Hay là đưa cho con bé món đồ mà mẹ tôi đã truyền lại cho tôi đi!" Tào Vân suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Như vậy không được, món đồ đó chỉ có thể truyền lại khi Văn Vân kết hôn thôi. Bây giờ trông tình cảm của hai đứa nó rất tốt đẹp nhưng nếu lỡ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì sao?" Lê Cảnh An hỏi.
Sau đó, hai vợ chồng lại bắt đầu xoắn xuýt.
Lúc ăn cơm, cả nhà vô cùng vui vẻ và hòa thuận.
Ăn cơm xong, Tào Dung và bà ngoại của Lê Văn Vân kéo Đỗ Tịch Tịch trò chuyện tiếp, họ rất hài lòng với Đỗ Tịch Tịch.
Lê Văn Vân thấy không còn việc gì đáng ngại nữa thì khẽ thở phào một hơi, sau đó trở về phòng và tìm mảnh Vì Sao Sa Mạc!
Đỗ Tịch Tịch đã giúp anh một việc lớn, vì vậy dĩ nhiên anh sẽ không keo kiệt.
Lê Văn Vân không quá coi trọng tiền bạc, bất kể Vì Sao Sa Mạc này có đắt tiền đến đâu anh cũng cảm thấy không mấy quan trọng.
Anh vừa xoay người, cửa phòng đã bị đẩy ra, sau đó Đỗ Tịch Tịch thò đầu vào. Lúc thấy Lê Văn Vân thì lè lưỡi tinh nghịch, bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Thế nào hả? Biểu hiện của tôi có đạt yêu cầu của anh không?” Đỗ Tịch Tịch ngồi xuống giường cười nói.
“Hài lòng hài lòng.” Lê Văn Vân cũng cười nói: “Họ thả cô đi rồi sao?”
“Ừ!” Đỗ Tịch Tịch gật đầu nói: “Nhắc tới mới nhớ, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Lê Văn Vân cười nói: “Tôi đã chuẩn bị quà cho cô rồi đây này."
Sau đó, Lê Văn Vân đưa chiếc hộp trên tay cho cô ấy.
“Có quà thật à?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc, sau đó bước tới nhận chiếc hộp trong tay anh.
Ngay sau đó, cô ấy mở hộp.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ sáng lấp lánh trong hộp thì Đỗ Tịch Tịch sửng sốt một chút, hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Vì Sao Sa Mạc?"
“Cô biết nó à?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đã từng thấy trên TV.” Đỗ Tịch Tịch đáp: “Tôi nghe chị nói nó đã bị chủ tịch Lôi - Lôi Bân mua trên phiên đấu giá rồi mà?”
“Ừ, chủ tịch Lôi đã tặng lại cho tôi.” Lê Văn Vân nói: “Cô thích nó không?”
Đỗ Tịch Tịch lại ngớ người lần nữa, cô ấy nhìn Lê Văn Vân hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: "Ý anh là... anh muốn đưa cái này cho tôi sao?"
Mặc dù anh từng có kinh nghiệm kết hôn nhưng khi anh và Nguyễn Vũ Đồng kết hôn đều do Nguyễn Sơn Nhạc sắp xếp tất cả mọi chuyện, anh không tham gia vào việc gì cả.
Đây là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về gặp bố mẹ.
Hơn nữa cô bạn gái này còn là đồ giả đấy. Bây giờ trong nhà có nhiều người đến vậy, ngộ nhỡ bị vạch trần thì xấu hổ lắm!
Thấy mọi người ngớ ra thì Lê Văn Vân cảm thấy hơi lúng túng. Trái lại, Đỗ Tịch Tịch tỏ ra rất tự nhiên hào phóng. Cô ấy buông cánh tay Lê Văn Vân ra và nói: "Xin chào các cô chú, cháu là bạn gái của Lê Văn Vân. Cháu tên là Đỗ Tịch Tịch, đến từ Giang Thành ạ!"
Cô ấy mỉm cười dịu dàng, rồi cúi đầu chào.
Dáng vẻ đúng chuẩn con gái gia đình danh giá, rất lịch sự và lễ phép.
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, lúc này những người khác mới lấy lại tinh thần. Tào Vân vội vàng chạy từ cửa phòng bếp ra, nói: "Ngồi đi, cháu ngồi xuống đi!"
Bọn họ mặc kệ Lê Văn Vân, chỉ nắm lấy tay Đỗ Tịch Tịch và kéo cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, Tào Vân nói: "Cô gái nhỏ thật xinh đẹp, Văn Vân đúng là có phúc."
Đúng vậy, lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Đỗ Tịch Tịch, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Lê Văn Vân.
Lôi kéo Đỗ Tịch Tịch hỏi đông hỏi tây!
Đối với vợ chồng Lê Cảnh An mà nói thì Lê Văn Vân đeo tội danh trên lưng, muốn tìm một người bạn gái đã rất khó khăn, huống chi bây giờ Lê Văn Vân còn tìm về một cô bạn gái xinh đẹp đến vậy.
Hơn nữa trông còn dịu dàng hiền thục như con gái trong gia đình danh giá.
Không cần biết sau này sẽ như thế nào, chỉ riêng biểu hiện của Đỗ Tịch Tịch trong lần đầu gặp mặt này thôi đã khiến mọi người trong nhà đều rất hài lòng!
Họ cứ lôi kéo Đỗ Tịch Tịch trò chuyện mãi, hỏi han đủ thứ.
Đỗ Tịch Tịch cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn chút nào, cô ấy vẫn luôn mỉm cười đáp lại từng lời của họ. Đồng thời, cô ấy cũng chủ động nói mình đã tốt nghiệp Đại học Lâm Hải, rất quen thuộc Lâm Hải.
Nghe Đỗ Tịch Tịch tốt nghiệp Đại học Lâm Hải, vợ chồng Lê Cảnh An lại càng hài lòng hơn.
"E hèm..."
Bên cạnh, Lê Văn Vân ho khan một tiếng mới nói: "Mọi người quan tâm con một chút được không?"
Liễu Ngọc nở nụ cười liếc nhìn Lê Văn Vân, sau đó Lê Văn Vân bước tới, nhìn một lượt rồi đưa hai chiếc hộp trong tay cho vợ chồng Lê Cảnh An và nói: "Đây là quà của Tịch Tịch tặng bố mẹ!"
"Ôi." Tào Vân vội vàng nói: "Người tới là đủ rồi, còn đem theo quà làm gì."
“Thật dối trá!” Lê Văn Vân âm thầm nói trong lòng.
Ngoài miệng Tào Vân nói như vậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười rất hài lòng.
Đỗ Tịch Tịch nói: "Thật ngại quá, vì Văn Vân nói với cháu chỉ đến đây để gặp cô và chú. Cháu không biết người lớn trong nhà đều ở đây nên chỉ đem theo hai món quà. Lần sau cháu chắc chắn sẽ bổ sung ạ."
“Không cần, không cần!” Tào Dung nói: “Mau mở ra xem thử đi.”
Tào Vân gật đầu, bà ấy xoa xoa tay rồi mở chiếc hộp tinh xảo trong tay ra. Sau khi mở, bên trong lộ ra một sợi dây chuyền màu trắng bạc, bên trên có đính một viên kim cương lấp lánh, thứ này thoạt nhìn không hề rẻ.
“Ôi chao, thứ này quý giá quá rồi.” Tào Vân vội vàng nói.
“Không sao đâu, Tịch Tịch rất có tiền, mẹ cứ yêm tâm nhận đi.” Lê Văn Vân cười nói.
Lúc này Lê Cảnh An cũng mở hộp trong tay mình ra, một chiếc đồng hồ màu vàng kim xuất hiện trước mặt ông ấy, lúc này Liễu Ngọc mới chú ý tới biểu tượng trên hộp, nói: "Cartier?"
“Hả?” Mọi người đều quay đầu nhìn cô ấy.
Liễu Ngọc nuốt nước miếng nói: "Cartier là tên một thương hiệu nổi tiếng. Tôi đã từng nhìn thấy chiếc đồng hồ này..., giá khoảng hai mươi mấy vạn."
Tất cả mọi người đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh!
Trước đó bọn họ chỉ nghĩ sợi dây chuyền rất đắt nhưng không nghĩ tới giá bao nhiêu. Bây giờ Liễu Ngọc nói với bọn họ rằng chiếc đồng hồ này trị giá hơn hai mươi vạn tệ, vậy sợi dây chuyền mà cô ấy tặng cho Tào Vân chắc chắn cũng không phải rẻ!
Vợ chồng Lê Cảnh An còn đỡ một chút nhưng đối với đám người Tào Dung thì một món đồ trị giá hơn hai mươi vạn tệ là con số trên trời, ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Lê Cảnh An nhanh chóng đóng chiếc hộp lại rồi nói: "Cái này quý giá quá rồi."
Đỗ Tịch Tịch vừa cười vừa nói: "Cô chú ơi, đây là quà của con, hai người nhất định phải nhận đấy ạ."
Lê Văn Vân cũng gật đầu nói: "Đúng đấy bố mẹ, hai người cứ yên tâm nhận đi ạ. Đối với Tịch Tịch thì cái này không đáng là gì đâu, bố cô ấy là người giàu nhất Giang Thành mà!"
Bên cạnh, mấy người Tào Vân nghe thấy lời này thì suýt ngất luôn.
Người giàu nhất Giang Thành!
Họ không biết nhà cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu tiền nhưng nghe được hai chữ giàu nhất này cũng đủ khiến người ta bị chấn động.
Đúng vậy, ý tưởng của Lê Văn Vân là bày ra tất cả những điểm tốt đẹp nhất về Đỗ Tịch Tịch, bao gồm cả bằng cấp tốt và bối cảnh gia đình!
Anh muốn khiến bố mẹ hoàn toàn hài lòng, sau đó cắt đứt ý định bắt anh đi hẹn hò mù quáng của họ.
Đỗ Tịch Tịch không có ý muốn khoe khoang, cô ấy nhìn Lê Cảnh An và Tào Vân nói: "Cô chú, hai người nhận lấy đi ạ. Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ là người một nhà... Không có gì đâu."
Nói xong câu cuối, cô ấy vẫn có vẻ hơi ngại ngùng, khuôn mặt cũng hơi ửng hồng!
Nghe hai người nói thế, vợ chồng Lê Cảnh An cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể cất đồ đi. Tào Vân nhìn Lê Văn Vân nói: "Mẹ đi nấu cơm trước, sẽ xong ngay thôi. Hai đứa ngồi nói chuyện chút nhé. Liễu Ngọc, cháu trò chuyện với Tịch Tịch một lát nhé!"
Sau đó Lê Văn Vân lại trở thành người bị bỏ rơi.
Bà ngoại của anh nắm lấy tay Đỗ Tịch Tịch với vẻ hài lòng, những người khác cũng hỏi han ân cần, ví dụ như cô ấy và Lê Văn Vân quen nhau thế nào, họ quen nhau bao lâu rồi, vân vân.
Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch đã trao đổi những vấn đề này từ trước để tránh không bị lộ nên Đỗ Tịch Tịch trả lời rất thành thạo.
Nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch đối đáp trôi chảy và sự hài lòng của người trong nhà, Lê Văn Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Có lẽ đã đủ ứng phó tạm thời rồi!” Anh nói thầm trong lòng, trong đầu chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút.
Lê Cảnh An lặng lẽ đi vào phòng bếp, nhìn Tào Vân bận rộn nói: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này tặng quà đắt tiền quá, hại tôi cũng ngại đem quà chúng ta đã chuẩn bị ra tặng con bé."
Đúng thế. Lần đầu tiên con gái người ta đến thăm nhà bạn trai, họ thân là bố mẹ đương nhiên phải chuẩn bị quà gặp mặt. Trước đó hai người cũng đã bỏ ra hơn hai vạn mua một sợi dây chuyền làm quà, còn chuẩn bị sẵn một bao lì xì đỏ nữa!
Nếu là một gia đình bình thường thì món quà này đã đủ nhiều nhưng họ không ngờ Đỗ Tịch Tịch lại tặng một món quà giá trị như vậy!
Chuyện này khiến hai người có hơi lúng túng.
"Xem ra tình cảm của hai đứa nó rất tốt, Tịch Tịch cũng có ý muốn ở bên Lê Văn Vân cả đời. Hay là đưa cho con bé món đồ mà mẹ tôi đã truyền lại cho tôi đi!" Tào Vân suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Như vậy không được, món đồ đó chỉ có thể truyền lại khi Văn Vân kết hôn thôi. Bây giờ trông tình cảm của hai đứa nó rất tốt đẹp nhưng nếu lỡ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì sao?" Lê Cảnh An hỏi.
Sau đó, hai vợ chồng lại bắt đầu xoắn xuýt.
Lúc ăn cơm, cả nhà vô cùng vui vẻ và hòa thuận.
Ăn cơm xong, Tào Dung và bà ngoại của Lê Văn Vân kéo Đỗ Tịch Tịch trò chuyện tiếp, họ rất hài lòng với Đỗ Tịch Tịch.
Lê Văn Vân thấy không còn việc gì đáng ngại nữa thì khẽ thở phào một hơi, sau đó trở về phòng và tìm mảnh Vì Sao Sa Mạc!
Đỗ Tịch Tịch đã giúp anh một việc lớn, vì vậy dĩ nhiên anh sẽ không keo kiệt.
Lê Văn Vân không quá coi trọng tiền bạc, bất kể Vì Sao Sa Mạc này có đắt tiền đến đâu anh cũng cảm thấy không mấy quan trọng.
Anh vừa xoay người, cửa phòng đã bị đẩy ra, sau đó Đỗ Tịch Tịch thò đầu vào. Lúc thấy Lê Văn Vân thì lè lưỡi tinh nghịch, bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Thế nào hả? Biểu hiện của tôi có đạt yêu cầu của anh không?” Đỗ Tịch Tịch ngồi xuống giường cười nói.
“Hài lòng hài lòng.” Lê Văn Vân cũng cười nói: “Họ thả cô đi rồi sao?”
“Ừ!” Đỗ Tịch Tịch gật đầu nói: “Nhắc tới mới nhớ, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Lê Văn Vân cười nói: “Tôi đã chuẩn bị quà cho cô rồi đây này."
Sau đó, Lê Văn Vân đưa chiếc hộp trên tay cho cô ấy.
“Có quà thật à?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc, sau đó bước tới nhận chiếc hộp trong tay anh.
Ngay sau đó, cô ấy mở hộp.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ sáng lấp lánh trong hộp thì Đỗ Tịch Tịch sửng sốt một chút, hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Vì Sao Sa Mạc?"
“Cô biết nó à?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đã từng thấy trên TV.” Đỗ Tịch Tịch đáp: “Tôi nghe chị nói nó đã bị chủ tịch Lôi - Lôi Bân mua trên phiên đấu giá rồi mà?”
“Ừ, chủ tịch Lôi đã tặng lại cho tôi.” Lê Văn Vân nói: “Cô thích nó không?”
Đỗ Tịch Tịch lại ngớ người lần nữa, cô ấy nhìn Lê Văn Vân hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: "Ý anh là... anh muốn đưa cái này cho tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.