Chương 158: Bảo Rương
Áo Bỉ Gia
12/01/2024
Editor: Kingofbattle
Lúc 0 giờ đêm.
Thời gian xem phim kinh dị đã hết.
Tất cả diễn viên đều tỉnh lại từ trên giường ngủ.
Ngoại trừ loại trâu chó như Lý Đằng ra, hiện tại những người khác vẫn chưa gục ngã, vẫn chưa phát điên, không phải vì ý chí của bọn họ rất mạnh mẽ, hay là thần kinh của bọn họ cứng rắn.
Mà là kịch bản cưỡng ép chữa trị toàn bộ tổn thương từ tinh thần cho tới thể xác, khiến cho bọn họ dù muốn phát điên thì cũng không thể.
Đây mới là điểm biến thái nhất của nhà tù thời gian, chỗ khủng bố nhất.
Lý Đằng tỉnh dậy từ trên giường, lập tức bước vào nhà bếp.
Bất luận trước 12 giờ trưa phá hỏng căn nhà lớn này thế nào, thì lúc 0 giờ đều sẽ khôi phục như cũ, khôi phục lại bộ dạng trước khi bị phá.
Cho nên, nồi súp xương sườn cùng với nồi thịt kho của hắn vẫn còn.
Bật lửa hâm nóng thức ăn, Lý Đằng tìm một túi ny lông bỏ thức ăn vào.
Nhanh chóng ăn sạch sẽ một bát canh sườn ngó sen, Lý Đằng mặc vào giáp tay giáp chân, cầm lấy lang nha chuỳ và túi thức ăn bước ra ngoài.
Liễu Nhân ở yên trong phòng, Lý Đằng cũng không có tìm cô bé.
Dù sao thì cô bé cũng không chết được.
Vừa bước ra ngoài, Lý Đằng vọt thẳng vào màn sương mù trắng.
Sau đó dịch chuyển tới hang đá chạy bộ, Lý Đằng cởi giáp tay giáp chân, đặt lang nha chuỳ cùng túi thức ăn xuống mảnh sân trống phía sau, sau đó bắt đầu chạy hết tốc lực.
Một lần đều thất bại.
Một lần càng đến gần mục tiêu hơn.
Càng tiếp cận thì càng gian nan.
Thế nhưng, thời gian chạy nước rút của hắn cũng tăng dần, từ 5 phút đến 5 phút 10 giây, 5 phút 15 giây, 5 phút 18 giây, 19 giây, 20 giây......
Khoảng cách với bảo rương cũng được rút ngắn, từ 2 mét rưỡi xuống 2,45 mét, 2,42 mét, 2,4 mét, 2,39 mét......
Lý Đằng cố gắng vắt kiệt tiềm năng của cơ thể.
Năng lượng từ nước uống giúp hắn hồi phục cực nhanh, cho nên hắn không cần ngồi nghỉ để hồi phục sức lực.
Rốt cục, khi chỉ số thời gian của hắn bị tiêu hao gần như sạch bách, khả năng chạy nước rút của hắn cũng tăng đến cực hạn, lần này kiếm được hơn 1000 điểm.
Số lượng điểm bỏ ra và thu về đạt tới mức cân bằng, giúp cho Lý Đằng không cần tốn thời gian săn giết chuột khổng lồ để bổ sung, có thể liên tục chạy bộ.
Thậm chí sau này, mỗi lần mua nước uống năng lượng để chạy tiếp, vẫn dư ra một ít điểm.
Số dư mỗi lần từ vài chục, lại đến hơn 100, hơn 200......
Giữa trưa Lý Đằng bị cầu sương mù trắng cưỡng ép dịch chuyển trở về, rốt cuộc hắn đã chạy nước rút kéo dài đến 6 phút, giảm bớt khoảng cách tới bảo rương chỉ còn 2 mét.
Tiềm năng cơ thể, quả nhiên còn vượt xa so với nhận thức của con người, chỉ là không bị nghiền ép tới cực hạn mà thôi.
Lúc đồng hồ điểm 11 giờ 30 trưa, Lý Đằng dịch chuyển từ hang động về căn nhà lớn, nhanh chóng làm thịt một đầu hùng tê khác.
Liễu Nhân trở nên trầm mặc, gần như không nói chuyện với Lý Đằng.
Lý Đằng cũng không có thời gian nói chuyện với nàng, hắn rất bận rộng, hận không thê nhân thời gian lên gấp đôi.
......
Mười hai giờ trưa, lại bắt đầu một vòng tra tấn khác.
Lần này xuất hiện, là côn trùng đầy trời.
Bọn chúng có ở khắp nơi, chỗ nào cũng có, không gì ngăn cản, khiến cho tất cả diễn viên không chỗ nào trốn, những thứ côn trùng này cắn xé da của bọn họ, chui vào cơ thể của bọn họ, bơi lội trong cơ thể bọn họ, thậm chí đục thủng xương cốt chui vào tuỷ sống, mang đến cho bọn họ sự đau đớn cùng ngứa ngáy tột cùng.
So với bọn này, các loại muỗi, rệp, rận, côn trùng trong thế giới hiện thực chỉ là đồ chơi con nít, không đáng giá nhắc tới.
......
Lúc 0 giờ, Lý Đằng vác vũ khí ra ngoài, tiếp tục chạy nước rút.
Thời gian chạy nước rút ngày càng tăng thêm, khoảng cách mục tiêu cũng càng ngày càng gần, số điểm dư ra mỗi lần chạy bộ cũng tăng lên, Lý Đằng cảm giác cơ bắp phần chân ngày càng phát triển, sức chịu đựng cơ thể cũng càng ngày càng bền bỉ, cả người tràn ngập năng lượng dùng mãi không hết.
Lúc hắn đi lại trong làn sương mù trắng, thậm chí cũng không cần quan sát đồng hồ, nếu có chuột khổng lồ cắn lén, đều là trong nháy mắt bị hắn vỗ một chuỳ chết tươi.
12 giờ trưa, bắt đầu một vòng tra tấn khác.
Thủ đoạn mỗi lần đều khác, không có ngày nào giống nhau.
Thế nhưng, thay đổi thế nào cũng không rời bản chất.
Đối với Lý Đằng mà nói, ngoại trừ đau đớn thì cũng là đau đớn, xét ở mặt bản chất, cũng không có gì khác.
Về phần sát thương đối với tinh thần, hắn đã miễn dịch hoàn toàn.
Hiện tại tâm tư của hắn đều đặt trên việc chạy nước rút, thời gian giữa trưa, buổi chiều, buổi tối, với hắn mà nói chỉ là thời gian ngủ.
Mỗi lần đau đớn kịch liệt đều khiến hắn tỉnh lại, thế nhưng, chỉ cần ở giữa có thời gian thở dốc, là hắn có thể thôi miên bản thân tiến vào giấc ngủ.
Thậm chí hắn còn thích ở đây.
Không giống với việc ngây ngốc ở trên đỉnh chóp đá, ở chỗ này hắn có công việc để làm, có mục tiêu, có thứ để theo đuổi, có thể nhìn thấy bản thân dần dần trở nên mạnh mẽ, mặc dù hiện tại còn chưa rõ loại sức mạnh này có thể làm gì, nhưng hắn biết rõ, chỉ cần mạnh thêm thì chính là chuyện tốt.
Liễu Nhân tựa hồ biến thành một cái xác không hồn, mỗi ngày chẳng hề nói chuyện với Lý Đằng, Lý Đằng cũng không rãnh tìm nàng nói chuyện, lúc đầu thì cô bé tập trong phòng chạy bộ, về sau chính nàng tự rời nhà lớn.
Sau đó, Lý Đằng phát hiện nàng cũng mua một bộ giáp chân, giáp tay, còn có lang nha chuỳ, trong nhà trong bếp chất đầy xác chuột khổng lồ.
Về sau, khi Lý Đằng từ trong sương mù trở về, nàng đã làm thịt chuột khổng lồ xào với rau quả, tự động lấy bia được Lý Đằng mua sẵn trên bàn mà uống.
Lý Đằng rất vui mừng, dường như nàng đã tìm được mục tiêu sống.
Mặc dù tất cả đều do ép buộc, nhưng cuối cùng vẫn ép nàng đi tới một bước này.
......
Hơn mười ngày sau.
Lý Đằng vừa uống xong một chai nước năng lượng.
Bắt đầu một vòng chạy nước rút.
Lần chạy trước đó, hắn đã ép thời gian chạy nước rút lên tới 10 phút đồng hồ, khoảng cách giữa hắn và chỗ đặt bảo rương, cũng đã rút ngắn chỉ còn 1 cm.
Chỉ kém 1 cm cuối cùng, đã dừng lại ròng rã 1 ngày.
Thế nhưng, hiện tại hắn có dự cảm rất mạnh.
Hắn cảm thấy trong lần này, hắn nhất định có thể vượt qua 1 cm cuối cùng, thành công đến bờ bên kia.
Kỳ thật, hiện tại hắn chẳng còn mong đợi bảo vật ở trong rương nữa.
Bởi vì, năng lực chạy trốn và cơ bắp ở chân của hắn, chính là thu hoạch lớn nhất của hắn trong mười mấy ngày qua.
Nếu như có thể trở lại trong thế giới hiện thực, Lý Đằng cảm giác nếu thi chạy cự ly ngắn, hắn đã có thể so kè với vận động viên Usian Bolt, thậm chí có lòng tin đoạt giải quán quân chạy đường dài trong thế vận hội Olympic.
(chú thích: Usain St. Leo Bolt (sinh 21 tháng 8 năm 1986) là một cựu vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với thời gian 9,58 giây, 200 mét với thời gian 19,19 giây)
Dự cảm của Lý Đằng không sai.
Quả nhiên lần này hắn đã vượt qua 1 cm cuối cùng, thành công nhảy lên sân thượng, đứng ở trước bảo rương lấp lánh.
Trên sân thượng, có một con đường tiến vào cửa hang rất sâu.
Bất quá hiện tại Lý Đằng càng chờ mong chính là......
Đến tột cùng là bên trong bảo rương chứa thứ gì?
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
Lúc 0 giờ đêm.
Thời gian xem phim kinh dị đã hết.
Tất cả diễn viên đều tỉnh lại từ trên giường ngủ.
Ngoại trừ loại trâu chó như Lý Đằng ra, hiện tại những người khác vẫn chưa gục ngã, vẫn chưa phát điên, không phải vì ý chí của bọn họ rất mạnh mẽ, hay là thần kinh của bọn họ cứng rắn.
Mà là kịch bản cưỡng ép chữa trị toàn bộ tổn thương từ tinh thần cho tới thể xác, khiến cho bọn họ dù muốn phát điên thì cũng không thể.
Đây mới là điểm biến thái nhất của nhà tù thời gian, chỗ khủng bố nhất.
Lý Đằng tỉnh dậy từ trên giường, lập tức bước vào nhà bếp.
Bất luận trước 12 giờ trưa phá hỏng căn nhà lớn này thế nào, thì lúc 0 giờ đều sẽ khôi phục như cũ, khôi phục lại bộ dạng trước khi bị phá.
Cho nên, nồi súp xương sườn cùng với nồi thịt kho của hắn vẫn còn.
Bật lửa hâm nóng thức ăn, Lý Đằng tìm một túi ny lông bỏ thức ăn vào.
Nhanh chóng ăn sạch sẽ một bát canh sườn ngó sen, Lý Đằng mặc vào giáp tay giáp chân, cầm lấy lang nha chuỳ và túi thức ăn bước ra ngoài.
Liễu Nhân ở yên trong phòng, Lý Đằng cũng không có tìm cô bé.
Dù sao thì cô bé cũng không chết được.
Vừa bước ra ngoài, Lý Đằng vọt thẳng vào màn sương mù trắng.
Sau đó dịch chuyển tới hang đá chạy bộ, Lý Đằng cởi giáp tay giáp chân, đặt lang nha chuỳ cùng túi thức ăn xuống mảnh sân trống phía sau, sau đó bắt đầu chạy hết tốc lực.
Một lần đều thất bại.
Một lần càng đến gần mục tiêu hơn.
Càng tiếp cận thì càng gian nan.
Thế nhưng, thời gian chạy nước rút của hắn cũng tăng dần, từ 5 phút đến 5 phút 10 giây, 5 phút 15 giây, 5 phút 18 giây, 19 giây, 20 giây......
Khoảng cách với bảo rương cũng được rút ngắn, từ 2 mét rưỡi xuống 2,45 mét, 2,42 mét, 2,4 mét, 2,39 mét......
Lý Đằng cố gắng vắt kiệt tiềm năng của cơ thể.
Năng lượng từ nước uống giúp hắn hồi phục cực nhanh, cho nên hắn không cần ngồi nghỉ để hồi phục sức lực.
Rốt cục, khi chỉ số thời gian của hắn bị tiêu hao gần như sạch bách, khả năng chạy nước rút của hắn cũng tăng đến cực hạn, lần này kiếm được hơn 1000 điểm.
Số lượng điểm bỏ ra và thu về đạt tới mức cân bằng, giúp cho Lý Đằng không cần tốn thời gian săn giết chuột khổng lồ để bổ sung, có thể liên tục chạy bộ.
Thậm chí sau này, mỗi lần mua nước uống năng lượng để chạy tiếp, vẫn dư ra một ít điểm.
Số dư mỗi lần từ vài chục, lại đến hơn 100, hơn 200......
Giữa trưa Lý Đằng bị cầu sương mù trắng cưỡng ép dịch chuyển trở về, rốt cuộc hắn đã chạy nước rút kéo dài đến 6 phút, giảm bớt khoảng cách tới bảo rương chỉ còn 2 mét.
Tiềm năng cơ thể, quả nhiên còn vượt xa so với nhận thức của con người, chỉ là không bị nghiền ép tới cực hạn mà thôi.
Lúc đồng hồ điểm 11 giờ 30 trưa, Lý Đằng dịch chuyển từ hang động về căn nhà lớn, nhanh chóng làm thịt một đầu hùng tê khác.
Liễu Nhân trở nên trầm mặc, gần như không nói chuyện với Lý Đằng.
Lý Đằng cũng không có thời gian nói chuyện với nàng, hắn rất bận rộng, hận không thê nhân thời gian lên gấp đôi.
......
Mười hai giờ trưa, lại bắt đầu một vòng tra tấn khác.
Lần này xuất hiện, là côn trùng đầy trời.
Bọn chúng có ở khắp nơi, chỗ nào cũng có, không gì ngăn cản, khiến cho tất cả diễn viên không chỗ nào trốn, những thứ côn trùng này cắn xé da của bọn họ, chui vào cơ thể của bọn họ, bơi lội trong cơ thể bọn họ, thậm chí đục thủng xương cốt chui vào tuỷ sống, mang đến cho bọn họ sự đau đớn cùng ngứa ngáy tột cùng.
So với bọn này, các loại muỗi, rệp, rận, côn trùng trong thế giới hiện thực chỉ là đồ chơi con nít, không đáng giá nhắc tới.
......
Lúc 0 giờ, Lý Đằng vác vũ khí ra ngoài, tiếp tục chạy nước rút.
Thời gian chạy nước rút ngày càng tăng thêm, khoảng cách mục tiêu cũng càng ngày càng gần, số điểm dư ra mỗi lần chạy bộ cũng tăng lên, Lý Đằng cảm giác cơ bắp phần chân ngày càng phát triển, sức chịu đựng cơ thể cũng càng ngày càng bền bỉ, cả người tràn ngập năng lượng dùng mãi không hết.
Lúc hắn đi lại trong làn sương mù trắng, thậm chí cũng không cần quan sát đồng hồ, nếu có chuột khổng lồ cắn lén, đều là trong nháy mắt bị hắn vỗ một chuỳ chết tươi.
12 giờ trưa, bắt đầu một vòng tra tấn khác.
Thủ đoạn mỗi lần đều khác, không có ngày nào giống nhau.
Thế nhưng, thay đổi thế nào cũng không rời bản chất.
Đối với Lý Đằng mà nói, ngoại trừ đau đớn thì cũng là đau đớn, xét ở mặt bản chất, cũng không có gì khác.
Về phần sát thương đối với tinh thần, hắn đã miễn dịch hoàn toàn.
Hiện tại tâm tư của hắn đều đặt trên việc chạy nước rút, thời gian giữa trưa, buổi chiều, buổi tối, với hắn mà nói chỉ là thời gian ngủ.
Mỗi lần đau đớn kịch liệt đều khiến hắn tỉnh lại, thế nhưng, chỉ cần ở giữa có thời gian thở dốc, là hắn có thể thôi miên bản thân tiến vào giấc ngủ.
Thậm chí hắn còn thích ở đây.
Không giống với việc ngây ngốc ở trên đỉnh chóp đá, ở chỗ này hắn có công việc để làm, có mục tiêu, có thứ để theo đuổi, có thể nhìn thấy bản thân dần dần trở nên mạnh mẽ, mặc dù hiện tại còn chưa rõ loại sức mạnh này có thể làm gì, nhưng hắn biết rõ, chỉ cần mạnh thêm thì chính là chuyện tốt.
Liễu Nhân tựa hồ biến thành một cái xác không hồn, mỗi ngày chẳng hề nói chuyện với Lý Đằng, Lý Đằng cũng không rãnh tìm nàng nói chuyện, lúc đầu thì cô bé tập trong phòng chạy bộ, về sau chính nàng tự rời nhà lớn.
Sau đó, Lý Đằng phát hiện nàng cũng mua một bộ giáp chân, giáp tay, còn có lang nha chuỳ, trong nhà trong bếp chất đầy xác chuột khổng lồ.
Về sau, khi Lý Đằng từ trong sương mù trở về, nàng đã làm thịt chuột khổng lồ xào với rau quả, tự động lấy bia được Lý Đằng mua sẵn trên bàn mà uống.
Lý Đằng rất vui mừng, dường như nàng đã tìm được mục tiêu sống.
Mặc dù tất cả đều do ép buộc, nhưng cuối cùng vẫn ép nàng đi tới một bước này.
......
Hơn mười ngày sau.
Lý Đằng vừa uống xong một chai nước năng lượng.
Bắt đầu một vòng chạy nước rút.
Lần chạy trước đó, hắn đã ép thời gian chạy nước rút lên tới 10 phút đồng hồ, khoảng cách giữa hắn và chỗ đặt bảo rương, cũng đã rút ngắn chỉ còn 1 cm.
Chỉ kém 1 cm cuối cùng, đã dừng lại ròng rã 1 ngày.
Thế nhưng, hiện tại hắn có dự cảm rất mạnh.
Hắn cảm thấy trong lần này, hắn nhất định có thể vượt qua 1 cm cuối cùng, thành công đến bờ bên kia.
Kỳ thật, hiện tại hắn chẳng còn mong đợi bảo vật ở trong rương nữa.
Bởi vì, năng lực chạy trốn và cơ bắp ở chân của hắn, chính là thu hoạch lớn nhất của hắn trong mười mấy ngày qua.
Nếu như có thể trở lại trong thế giới hiện thực, Lý Đằng cảm giác nếu thi chạy cự ly ngắn, hắn đã có thể so kè với vận động viên Usian Bolt, thậm chí có lòng tin đoạt giải quán quân chạy đường dài trong thế vận hội Olympic.
(chú thích: Usain St. Leo Bolt (sinh 21 tháng 8 năm 1986) là một cựu vận động viên điền kinh người Jamaica. Anh là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với thời gian 9,58 giây, 200 mét với thời gian 19,19 giây)
Dự cảm của Lý Đằng không sai.
Quả nhiên lần này hắn đã vượt qua 1 cm cuối cùng, thành công nhảy lên sân thượng, đứng ở trước bảo rương lấp lánh.
Trên sân thượng, có một con đường tiến vào cửa hang rất sâu.
Bất quá hiện tại Lý Đằng càng chờ mong chính là......
Đến tột cùng là bên trong bảo rương chứa thứ gì?
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.