Chương 139: Có Thực Mới Vực Được Đạo
Áo Bỉ Gia
08/01/2024
Editor: Kingofbattle.
Xe buýt chạy hơn một giờ mới đến nơi.
Đây là một tòa nhà có vẻ ngoài giống kiểu khoa học viễn tưởng.
Quảng trường trước mặt có đặt một pho tượng khổng lồ thuộc trường phái trừu tượng, nhìn từ vẻ ngoài hẳn là có liên quan với thời gian.
Đạo diễn dẫn mọi người tiến vào toà nhà.
Thông qua cửa kiểm an, xuyên qua một đầu hành lang thật dài mới bước vào trong thang máy.
Thang máy này đi xuống.
Xuống tầng -12 mới chịu dừng lại.
Bước ra thang máy, lại phải đi xuyên một hành làng dài miên man, mọi người tiến vào một phòng bong bóng thời gian số 206.
Phòng này hình vuông, vách tường bốn phía là màu trắng tinh hơn nữa còn rất bóng loáng, khắp nơi không có chút bụi nào, có cảm giác rất sạch sẽ, bên trên bốn vách tường có treo 8 cái màn hình rất lớn.
Trên mặt đất có đặt 8 cái khoang cùng loại với khoang trị liệu, dựa vào chữ viết trên vách tường, thì thứ này có tên gọi là: "trang bị truyền tống bong bóng thời gian".
Tám cỗ này ghép hai khoang thành một cặp, chia ra thành hình chữ thập, liên kết với hệ thống điều khiển ở giữa.
Dưới sự chỉ thị của đạo diễn, tám diễn viên dựa theo ghép đôi trước đó, hai người xếp thành một cặp nằm trong khoang thuyền đôi.
Trong khoang truyền tống cũng giống như khoang trị liệu, cũng là một loại dung dịch lỏng thần bí nào đó.
Sau khi nằm vào, thần trí sẽ trở nên mơ hồ, rất mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi.
Nhân viên công tác đang điều chỉnh đủ loại thông số trên màn hình điều khiển, hình vẽ trên mặt mỗi khoang truyền tống đều biến thành màu xanh lá, con số đếm ngược không ngừng thay đổi, cho đến khi tất cả đều trở về 0.
Màn hình treo trên vách tường xuất hiện một ít hình ảnh mơ hồ.
Toà nhà phương tây cũ nát, cửa sắt vang lên tiếng kẽo kẹt, xiềng xích rỉ sắt, bóng người phiêu đãng......
Còn có, tiếng quái vật gào thét.
Một giọng nữ máy móc truyền vào bên tai đám người đang hoảng hốt.
Tựa như giấc mộng.
"Đang kiểm tra......"
"Thông qua kiểm tra......"
"Đang ghép đôi thân phận......"
"Ghép đôi thành công......"
"Xác nhận tọa độ bong bóng mục tiêu của nhân vật trong kịch bản......"
"Đã xác nhận......"
"Khởi động chương trình truyền tống cơ thể......"
"Khởi động hoàn thành......"
"......"
Cánh cửa của tám khoang truyền tống bật nắp.
Bên trong không còn thứ gì.
......
Ngay khi Lý Đằng tỉnh lại, phát hiện bản thân đã thoát khỏi khoang truyền tống kia, hơn nữa đang nằm trên giường trong một gian phòng ngủ.
Tổng thể màu săc phòng ngủ này được thiết kế hơi tối, màu sắc các loại nội thất cùng với vật dụng trên giường cũng tối đen, tạo cho người ta một cảm giác rất ngột ngạt.
Trên vách tường phòng ngủ, có màn hình hiển thị hai dãy số màu lục đang đếm ngược.
Phía trên hiển thị 59 ngày 23 tiếng 59 phút 13 giây.
Sau đó là giảm dần.
Là một vòng đếm ngược 60 ngày.
Dãy số đếm ngược phía dưới là 29 ngày 24 tiếng 0 phút 0 giây.
Tựa hồ là một vòng đếm ngược 30 ngày.
Thế nhưng, dãy số ở dưới lại không nhúc nhích, đang ở trạng thái bất động.
Phía dưới hai hàng số này, lại có một chữ "nam" và một chữ "nữ".
Phía sau chữ "nam" và chữ "nữ" là dãy số 0.
Điều này khiến cho Lý Đằng nhớ tới Lưu Thích Nguyên từng nói "chỉ số thời gian".
Tựa hồ diễn xuất lần này, có liên quan tới chỉ số thời gian?
Chỉ số thời gian phía sau chữ "nam", chính là chỉ số thời gian của Lý Đằng, cái còn lại hẳn là chỉ số thời gian của cô gái thỏ con.
Trên người Lý Đằng mặc một bộ áo ngủ, hắn không không quen bộ áo này.
Thành phố điện ảnh có khả năng tái tạo lại quần áo bị tổn hại, bị thay đổi quần áo trong khoang truyền tống cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ.
Lý Đằng sờ dưới giường, còn có bàn sách kế bên, tất cả đều rất chân thật.
Mẹ nó truyền tống cả người thật!
Đúng là kỹ thuật truyền tống cấp cao!
Đây là chỗ nào? theo như lời Lưu Thích Nguyên chính là "bong bóng thời gian"?
Cái phòng này, chính là cái gọi là "Nhà Tù Thời Gian"?
"Có ai ở đây không?" Bên ngoài lờ mờ truyền tới tiếng hoảng sợ của cô gái thỏ con.
"Anh ở đây." Lý Đằng lên tiếng.
"Lý Đằng?"
"Là anh."
"Anh có thể tới đây không? Em sợ!" Giọng nói của cô gái thỏ con có chút phát run.
"Được, anh tới ngay." Lý Đằng nhìn xuống dưới giường, trên mặt đất có một đôi dép bông vừa chân, hắn rời giường xỏ dép, lúc đi qua bàn đọc sách nhìn lướt qua tấm gương trên tường.
Người ở bên trong chính là hắn.
Chẳng qua là không biết tại sao có một cỗ cảm giác rất quái dị.
Cô gái thỏ con lại bắt đầu gọi, Lý Đằng không do dự nữa bước thẳng ra khỏi phòng.
"Đây là chỗ nào...? Tại sao chúng ta lại ở đây?" Cô gái thỏ con mặc một bộ áo ngủ có cùng kiểu dáng với Lý Đằng , vẻ mặt nàng sợ hãi nhìn bốn phía.
Lý Đằng cũng nhìn xung quanh một vòng.
Bên ngoài là một đại sảnh, chính là loại đại sảnh của người bình thường, có ghế sô pha có bàn trà, nhưng mà phong cách bài trí thiết bị, kiểu dáng nội thất lại rất giống trong phòng ngủ, đều có màu sắc u ám, khắp nơi đều có cảm giác rất áp lực.
Trên vách tường đại sảnh, cũng có hai dãy số đếm ngược là nam và nữ.
Hai dãy số phía trên là đếm ngược 60 ngày, 30 ngày phía dưới vẫn không nhúc nhích.
"Chúng ta tiến vào kịch bản phim điện ảnh, đây là loại kỹ thuật truyền tống rất cao cấp, trực tiếp truyền tống chúng ta tới hiện trường quay phim, có anh ở đây, đừng sợ." Lý Đằng an ủi cô gái thỏ con vài câu.
"Những người khác đâu?" Cô gái thỏ con lại hỏi một tiếng.
Những lúc thế này, nếu có nhiều người tập trung thì có cảm giác khá an toàn.
"Không biết, rất có thể là ở mấy phòng khác? Chúng ta đi kiểm tra thử." Lý Đằng quyết định dò xét xung quanh.
"Đừng bỏ em lại!" Cô gái thỏ con vội vàng nắm lấy vạt áo Lý Đằng.
"Em đi theo anh, anh sẽ không vứt bỏ em mà chạy trốn, đừng lo lắng." Lý Đằng an ủi cô bé vài câu, sau đó bước tới phòng bếp.
Có thực mới vực được đạo.
Ngây ngốc trên chóp đá vài ngày, thứ mà Lý Đằng nghĩ tới mọi lúc, đó chính là thức ăn.
Sau khi tìm được thức ăn, mới có thể yên tâm to gan đi làm chuyện khác.
Tường gạch trên vách phòng bếp cũng có sắc màu u tối, những gia đình trong thế giới hiện thực rất hiếm khi dùng loại màu sắc này đi ốp tường phòng bếp, đúng là quá ngột ngạt, ngay cả loại người máu chó như Lý Đằng khi ở trong phòng bếp thế này, đều cảm thấy có chút sợ hãi.
Cho dù cảm giác hơi sợ, nhưng Lý Đằng vẫn bước tới chỗ tủ lạnh.
Phía trên cửa tủ lạnh có một màn hình tinh thể lỏng, hiển thị đủ loại nguyên liệu nấu ăn như rau quả, thịt, cá trứng, phân loại rất chi tiết, ấn mở từng mục thực đơn, gần như có thể mua được nguyên liệu nấu ăn trong thế giới hiện thực, không thiếu thứ gì.
Thế nhưng, cần có chỉ số thời gian để tiến hành quy đổi.
Chỉ số của Lý Đằng và cô gái thỏ con đều là 0, hiển thị ở phía dưới.
Mở cửa tủ lạnh ra, trong tủ lạnh cũng không có vật gì.
Rất có thể cần dùng chỉ số thời gian tiến hành quy đổi, trong tủ lạnh mới xuất hiện nguyên liệu nấu ăn.
Đối với Lý Đằng mà nói, đồ ăn là vật rất quan trọng, mà đồ ăn cũng cần quy đổi bằng chỉ số thời gian.
Cho nên, nhiệm vụ trước mắt của hắn, chính là biết rõ cách nhận được chỉ số thời gian.
Xe buýt chạy hơn một giờ mới đến nơi.
Đây là một tòa nhà có vẻ ngoài giống kiểu khoa học viễn tưởng.
Quảng trường trước mặt có đặt một pho tượng khổng lồ thuộc trường phái trừu tượng, nhìn từ vẻ ngoài hẳn là có liên quan với thời gian.
Đạo diễn dẫn mọi người tiến vào toà nhà.
Thông qua cửa kiểm an, xuyên qua một đầu hành lang thật dài mới bước vào trong thang máy.
Thang máy này đi xuống.
Xuống tầng -12 mới chịu dừng lại.
Bước ra thang máy, lại phải đi xuyên một hành làng dài miên man, mọi người tiến vào một phòng bong bóng thời gian số 206.
Phòng này hình vuông, vách tường bốn phía là màu trắng tinh hơn nữa còn rất bóng loáng, khắp nơi không có chút bụi nào, có cảm giác rất sạch sẽ, bên trên bốn vách tường có treo 8 cái màn hình rất lớn.
Trên mặt đất có đặt 8 cái khoang cùng loại với khoang trị liệu, dựa vào chữ viết trên vách tường, thì thứ này có tên gọi là: "trang bị truyền tống bong bóng thời gian".
Tám cỗ này ghép hai khoang thành một cặp, chia ra thành hình chữ thập, liên kết với hệ thống điều khiển ở giữa.
Dưới sự chỉ thị của đạo diễn, tám diễn viên dựa theo ghép đôi trước đó, hai người xếp thành một cặp nằm trong khoang thuyền đôi.
Trong khoang truyền tống cũng giống như khoang trị liệu, cũng là một loại dung dịch lỏng thần bí nào đó.
Sau khi nằm vào, thần trí sẽ trở nên mơ hồ, rất mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi.
Nhân viên công tác đang điều chỉnh đủ loại thông số trên màn hình điều khiển, hình vẽ trên mặt mỗi khoang truyền tống đều biến thành màu xanh lá, con số đếm ngược không ngừng thay đổi, cho đến khi tất cả đều trở về 0.
Màn hình treo trên vách tường xuất hiện một ít hình ảnh mơ hồ.
Toà nhà phương tây cũ nát, cửa sắt vang lên tiếng kẽo kẹt, xiềng xích rỉ sắt, bóng người phiêu đãng......
Còn có, tiếng quái vật gào thét.
Một giọng nữ máy móc truyền vào bên tai đám người đang hoảng hốt.
Tựa như giấc mộng.
"Đang kiểm tra......"
"Thông qua kiểm tra......"
"Đang ghép đôi thân phận......"
"Ghép đôi thành công......"
"Xác nhận tọa độ bong bóng mục tiêu của nhân vật trong kịch bản......"
"Đã xác nhận......"
"Khởi động chương trình truyền tống cơ thể......"
"Khởi động hoàn thành......"
"......"
Cánh cửa của tám khoang truyền tống bật nắp.
Bên trong không còn thứ gì.
......
Ngay khi Lý Đằng tỉnh lại, phát hiện bản thân đã thoát khỏi khoang truyền tống kia, hơn nữa đang nằm trên giường trong một gian phòng ngủ.
Tổng thể màu săc phòng ngủ này được thiết kế hơi tối, màu sắc các loại nội thất cùng với vật dụng trên giường cũng tối đen, tạo cho người ta một cảm giác rất ngột ngạt.
Trên vách tường phòng ngủ, có màn hình hiển thị hai dãy số màu lục đang đếm ngược.
Phía trên hiển thị 59 ngày 23 tiếng 59 phút 13 giây.
Sau đó là giảm dần.
Là một vòng đếm ngược 60 ngày.
Dãy số đếm ngược phía dưới là 29 ngày 24 tiếng 0 phút 0 giây.
Tựa hồ là một vòng đếm ngược 30 ngày.
Thế nhưng, dãy số ở dưới lại không nhúc nhích, đang ở trạng thái bất động.
Phía dưới hai hàng số này, lại có một chữ "nam" và một chữ "nữ".
Phía sau chữ "nam" và chữ "nữ" là dãy số 0.
Điều này khiến cho Lý Đằng nhớ tới Lưu Thích Nguyên từng nói "chỉ số thời gian".
Tựa hồ diễn xuất lần này, có liên quan tới chỉ số thời gian?
Chỉ số thời gian phía sau chữ "nam", chính là chỉ số thời gian của Lý Đằng, cái còn lại hẳn là chỉ số thời gian của cô gái thỏ con.
Trên người Lý Đằng mặc một bộ áo ngủ, hắn không không quen bộ áo này.
Thành phố điện ảnh có khả năng tái tạo lại quần áo bị tổn hại, bị thay đổi quần áo trong khoang truyền tống cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ.
Lý Đằng sờ dưới giường, còn có bàn sách kế bên, tất cả đều rất chân thật.
Mẹ nó truyền tống cả người thật!
Đúng là kỹ thuật truyền tống cấp cao!
Đây là chỗ nào? theo như lời Lưu Thích Nguyên chính là "bong bóng thời gian"?
Cái phòng này, chính là cái gọi là "Nhà Tù Thời Gian"?
"Có ai ở đây không?" Bên ngoài lờ mờ truyền tới tiếng hoảng sợ của cô gái thỏ con.
"Anh ở đây." Lý Đằng lên tiếng.
"Lý Đằng?"
"Là anh."
"Anh có thể tới đây không? Em sợ!" Giọng nói của cô gái thỏ con có chút phát run.
"Được, anh tới ngay." Lý Đằng nhìn xuống dưới giường, trên mặt đất có một đôi dép bông vừa chân, hắn rời giường xỏ dép, lúc đi qua bàn đọc sách nhìn lướt qua tấm gương trên tường.
Người ở bên trong chính là hắn.
Chẳng qua là không biết tại sao có một cỗ cảm giác rất quái dị.
Cô gái thỏ con lại bắt đầu gọi, Lý Đằng không do dự nữa bước thẳng ra khỏi phòng.
"Đây là chỗ nào...? Tại sao chúng ta lại ở đây?" Cô gái thỏ con mặc một bộ áo ngủ có cùng kiểu dáng với Lý Đằng , vẻ mặt nàng sợ hãi nhìn bốn phía.
Lý Đằng cũng nhìn xung quanh một vòng.
Bên ngoài là một đại sảnh, chính là loại đại sảnh của người bình thường, có ghế sô pha có bàn trà, nhưng mà phong cách bài trí thiết bị, kiểu dáng nội thất lại rất giống trong phòng ngủ, đều có màu sắc u ám, khắp nơi đều có cảm giác rất áp lực.
Trên vách tường đại sảnh, cũng có hai dãy số đếm ngược là nam và nữ.
Hai dãy số phía trên là đếm ngược 60 ngày, 30 ngày phía dưới vẫn không nhúc nhích.
"Chúng ta tiến vào kịch bản phim điện ảnh, đây là loại kỹ thuật truyền tống rất cao cấp, trực tiếp truyền tống chúng ta tới hiện trường quay phim, có anh ở đây, đừng sợ." Lý Đằng an ủi cô gái thỏ con vài câu.
"Những người khác đâu?" Cô gái thỏ con lại hỏi một tiếng.
Những lúc thế này, nếu có nhiều người tập trung thì có cảm giác khá an toàn.
"Không biết, rất có thể là ở mấy phòng khác? Chúng ta đi kiểm tra thử." Lý Đằng quyết định dò xét xung quanh.
"Đừng bỏ em lại!" Cô gái thỏ con vội vàng nắm lấy vạt áo Lý Đằng.
"Em đi theo anh, anh sẽ không vứt bỏ em mà chạy trốn, đừng lo lắng." Lý Đằng an ủi cô bé vài câu, sau đó bước tới phòng bếp.
Có thực mới vực được đạo.
Ngây ngốc trên chóp đá vài ngày, thứ mà Lý Đằng nghĩ tới mọi lúc, đó chính là thức ăn.
Sau khi tìm được thức ăn, mới có thể yên tâm to gan đi làm chuyện khác.
Tường gạch trên vách phòng bếp cũng có sắc màu u tối, những gia đình trong thế giới hiện thực rất hiếm khi dùng loại màu sắc này đi ốp tường phòng bếp, đúng là quá ngột ngạt, ngay cả loại người máu chó như Lý Đằng khi ở trong phòng bếp thế này, đều cảm thấy có chút sợ hãi.
Cho dù cảm giác hơi sợ, nhưng Lý Đằng vẫn bước tới chỗ tủ lạnh.
Phía trên cửa tủ lạnh có một màn hình tinh thể lỏng, hiển thị đủ loại nguyên liệu nấu ăn như rau quả, thịt, cá trứng, phân loại rất chi tiết, ấn mở từng mục thực đơn, gần như có thể mua được nguyên liệu nấu ăn trong thế giới hiện thực, không thiếu thứ gì.
Thế nhưng, cần có chỉ số thời gian để tiến hành quy đổi.
Chỉ số của Lý Đằng và cô gái thỏ con đều là 0, hiển thị ở phía dưới.
Mở cửa tủ lạnh ra, trong tủ lạnh cũng không có vật gì.
Rất có thể cần dùng chỉ số thời gian tiến hành quy đổi, trong tủ lạnh mới xuất hiện nguyên liệu nấu ăn.
Đối với Lý Đằng mà nói, đồ ăn là vật rất quan trọng, mà đồ ăn cũng cần quy đổi bằng chỉ số thời gian.
Cho nên, nhiệm vụ trước mắt của hắn, chính là biết rõ cách nhận được chỉ số thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.