Chương 84: Đau Buốt, Giày Vò
Áo Bỉ Gia
24/12/2023
Editor: Kingofbattle.
Vô số mưa đạn trút xuống chỗ Lý Đằng núp.
Cơ bản là Lý Đằng muốn tránh cũng không được.
Hắn trơ mắt nhìn đầu giường gỗ bị bắn cho nát bét, sau đó nhìn đường đạn chuyển động theo thân máy bay xuyên tới cuối giường, chỗ hắn đứng nằm ngay khu vực này.
Cứ chết đi như vậy sao?
Chết trong tay phi công chiến đấu cơ nhàm chán?
Tên phi công này vô cớ giết hắn, đơn thuần là do nhàm chán, trong lúc vô tình phát hiện một người sống trên đỉnh chóp đá, liền nã đạn bắn chơi!
Giống như một người ngồi bên đường đến phát chán, nhìn thấy trên mặt đất có một con kiến, sau đó tuỳ tiện duỗi chân đạp chết con kiến kia.
Đúng là bi ai.
Ngay khi Lý Đằng tự hỏi, nên căm tức nhìn gã phi công chiến đấu cơ kia, đồng thời giơ ngón giữa trước mặt hắn rồi khẳng khái hy sinh, hay là thả người nhảy xuống chóp đá, cho dù thịt nát xương tan cũng không để đối phương đạt được khoái cảm nã đạn giết hại mình, đúng lúc này chiếc chiến đấu cơ bỏ chạy thục mạng lại từ dưới lao lên.
Kèm theo đó là một tràng tiếng súng bắn xuyên sàn cabin trực thăng, tên phi công chuẩn bị giết Lý Đằng bỗng nhiên giật nảy trên ghế vài cái, cả người thủng ra mấy cái lỗ máu, sau đó chết không nhắm mắt.
Chiếc trực thăng hắn điều khiển cũng bởi vì mất lái mà chúi đầu về trước, đầu phi cơ bị ép xuống, khiến cho súng máy bắn ra vài phát đạn lệch mục tiêu, bắn vào chóp đá dưới chân Lý Đằng mà không phải là cơ thể Lý Đằng.
Sau đó chiếc chiến đấu cơ này tiếp tục rơi xuống, đâm vào cột đá cách dưới chân Lý Đằng mấy chục mét, phát ra một tiếng nổ "ầm", lực va đập cực lớn cùng xung kích từ vụ nổ, lại khiến cho chóp đá rung lắc dữ dội.
Lý Đằng cẩn thận ôm lấy chân giường, mới không bị chóp đá hất bay đi.
Đầu giường bị súng máy của trực thăng bắn phá cho nát vụn, dưới sự lay động kịch liệt, ván giường, thay ray đầu giường, tất cả đều bị hất văng bay ra ngoài, chỉ còn lại hai cái chân giường vẫn còn đính trên chóp đá.
Ngay khi chiếc chiến đấu cơ kia bị phá huỷ, lại có vài chiếc chiến đấu cơ khác bay từ dưới truy đuổi tới, bọn hắn tiếp tục lượn vòng quanh chóp đá, hơn nữa còn bắn nhau rất ác liệt.
Thỉnh thoảng sẽ có vài viên đạn xuyên qua chỗ Lý Đằng, hoặc là bay sượt qua đỉnh đầu.
Ngay lúc này, Lý Đằng mới cảm nhận được sâu sắc, thế nào là loạn lạc, thế nào là nỗi khổ của dân chúng trong thời đại chiến tranh.
Hắn chỉ có thể nằm nhoài xuống dưới mặt đá, hai tay ôm chặt lấy chân giường còn sót lại, cả người run rẩy chờ đợi mọi chuyện chấm dứt.
Không biết đã qua bao lâu.
Cũng có thể là một phút đồng hồ, cũng có thể ngắn hơn.
Nhưng đối với Lý Đằng mà nói lại là quãng thời gian dài nhất đời.
Rốt cuộc tiếng súng "tạch tạch tạch" đã chấm dứt.
Màn chiến đấu trên không đã xong.
Kết quả sau cùng, chiếc trực thăng chiến đấu bị đuổi giết kia vẫn còn sống.
Tuy rằng vẫn còn sống, nhưng khoang cabin cũng bị bắn thành tổ ong, hơn nữa còn liên tục bốc ra khói đen.
Đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần, tay phi công này vẫn dùng kỹ năng lái máy bay điêu luyện chiến thắng kẻ địch.
Trước khi rời đi, tựa hồ hắn còn nhìn thoáng qua đỉnh chóp đá, nhưng cũng không có tới gần cứu viện, cũng không muốn giết người cho đã, cứ như vậy lái chiến đấu cơ bay mất.
Xung quanh đã khôi phục yên tĩnh.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, nhưng so lúc trước thì đã nhỏ hơn.
Lý Đằng nằm ngửa trên đỉnh chóp đá, nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn, giường gỗ chỉ còn sót lại 3 cái chân giường, không khỏi cảm thấy tức giận.
Qua một hồi lâu, hắn mới cố gắng khôi phục bình tĩnh.
Tức giận sao?
Đương nhiên là tức rồi.
Nhưng mà tức giận có tác dụng gì?
Vô ích thôi.
Cho nên, không cần phải tức giận.
Nếu không tức giận, liền chỉ còn nỗi xót xa.
Rất nhanh Lý Đằng không nhịn được mà tức điên.
Đó chính là chai đựng nước quý giá của hắn, chai đựng nước này xem như nửa cái mạng của hắn, hắn vẫn luôn dùng ga giường buộc chặt ở thanh ray đầu giường, nhưng mà màn không chiến vừa rồi, nó đã rơi mất cùng đầu giường của hắn!
Mất đi thứ này, trong nháy mắt khiến cho Lý Đằng tức giận muốn nổ tung.
Cuối cùng hắn đành tự áp chế mình nhẫn nhịn.
Có lẽ nguyên nhân trận không chiến này, chính là chai nước khoáng kia?
Thành phố điện ảnh phát hiện hắn ăn gian, rõ ràng lụm được chai nước khoáng, giúp cho hắn sinh tồn trở nên dễ dàng hơn, đây là thứ bọn hắn không cho phép.
Cho nên, mượn trận không chiến này, phá huỷ chai đựng nước của hắn.
Cảm giác có hơi chuyện bé xé ra to, nhưng Lý Đằng nghĩ không ra nguyên nhân nào khác, nghĩ không ra có nguyên nhân nào khác thích hợp hơn, lại để cho màn không chiến chết tiệt này vây quanh chóp đá.
Cam chịu số phận thôi!
Chỉ có thể nhận mệnh.
Tức giận xong, là cực kỳ rét lạnh.
Đã mất đi ván giường gỗ làm mái che, Lý Đằng cũng hết cách xây lại hang tuyết.
Đã không có giường gỗ, chỉ còn một mặt đá bóng loáng, sơ sẩy một tí thì hắn có thể trượt chân ngã xuống dưới.
Đã không có chai đựng nước, ngay cả chăn bông cùng nệm thô cũng mất.
Hiện tại thứ hắn có, ngoại trừ quần áo mặc trên người, cũng chỉ còn lại 3 cái chân giường cao thấp không đều kia.
Lý Đằng thả lỏng hai tay ôm chân giường, cẩn thận từng chút một bò tới giữa mặt đá, sau đó từ từ nằm xuống mặt đá lạnh.
Phần eo lúc trước đụng phải chân giường lúc này truyền tới cơn đau kịch liệt.
Không biết xương cốt có bị thương hay không, tổn thương cơ bắp nhất định là khó tránh khỏi.
Vết thương chỗ cánh tay, so với cơn đau từ phần eo, tựa hồ chỉ là muỗi.
Cảm cúm khiến cho hắn hít thở quá khó khăn, mỗi lần hít thở là không khí lạnh tràn vào phổi, giống như đang chịu cực hình.
"Chỉ còn một ngày rưỡi."
"Mình nhất định có thể vượt qua."
Lý Đằng chậm rãi xoay người sang một bên, cố gắng tìm kiếm một tư thế giảm bớt cơn đau từ lưng.
Đáng tiếc, mỗi lần thay đổi tư thế, cơn đau từ lưng lại tăng thêm, cũng không bớt đi.
Lần này trở về, sợ là phải tiến vào bệnh viện.
Một trận gió thổi qua, lạnh buốt tận xương.
Lý Đằng lại thay đổi tư thế, ngửa mặt nhìn trời.
Từng hạt tuyết lớn rơi xuống mặt của hắn.
Lông mày, lông mi hắn đã bắt đầu kết băng.
Tựa hồ làn da trên mặt hắn cũng bị đông cứng.
Sau đó là tay chân dần dần mất đi tri giác.
"Ài!"
Sau một hồi lâu, Lý Đằng thở dài.
Cũng chỉ còn lại một hơi thở, nếu không thì hắn và người chết cũng chẳng có gì khác biệt.
Đau đớn, dày vò.
Lý Đằng cảm giác, nếu như hắn chợp mắt, chỉ sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng mà không ngủ, hắn có thể sống đến lúc trực thăng của thành phố điện ảnh tới đón sao?
Mặc dù tục ngữ nói, trời không tuyệt đường người.
Nhưng hiện tại, trời đang muốn hắn chết...!
Nếu như không phải mấy chiếc trực thăng chó má kia, có lẽ hiện tại hắn đã nằm êm ngủ trong hang tuyết.
Chống được đến ngày mai cũng không thành vấn đề.
Chúng đến phá hủy tất cả, kể cả hy vọng giúp hắn sống sót.
Lý Đằng lại cố gắng nghiêng người.
Để tránh cho mặt của hắn tiếp xúc với tuyết.
May mắn có áo mưa Daisy tặng cho, sau khi hắn nghiêng người qua một bên, tốt xấu gì phần thái dương cũng có một tấm nhựa che chắn.
Tiếp tục đau buốt, tiếp tục bị dày vò.
Cho dù cảm giác nếu ngủ đí, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng cuối cùng Lý Đằng vẫn ngủ.
Rét lạnh, đói khát, cảm cúm cùng đổ xô đến, khiến cho hắn từ từ chìm vào hôn mê.
Vô số mưa đạn trút xuống chỗ Lý Đằng núp.
Cơ bản là Lý Đằng muốn tránh cũng không được.
Hắn trơ mắt nhìn đầu giường gỗ bị bắn cho nát bét, sau đó nhìn đường đạn chuyển động theo thân máy bay xuyên tới cuối giường, chỗ hắn đứng nằm ngay khu vực này.
Cứ chết đi như vậy sao?
Chết trong tay phi công chiến đấu cơ nhàm chán?
Tên phi công này vô cớ giết hắn, đơn thuần là do nhàm chán, trong lúc vô tình phát hiện một người sống trên đỉnh chóp đá, liền nã đạn bắn chơi!
Giống như một người ngồi bên đường đến phát chán, nhìn thấy trên mặt đất có một con kiến, sau đó tuỳ tiện duỗi chân đạp chết con kiến kia.
Đúng là bi ai.
Ngay khi Lý Đằng tự hỏi, nên căm tức nhìn gã phi công chiến đấu cơ kia, đồng thời giơ ngón giữa trước mặt hắn rồi khẳng khái hy sinh, hay là thả người nhảy xuống chóp đá, cho dù thịt nát xương tan cũng không để đối phương đạt được khoái cảm nã đạn giết hại mình, đúng lúc này chiếc chiến đấu cơ bỏ chạy thục mạng lại từ dưới lao lên.
Kèm theo đó là một tràng tiếng súng bắn xuyên sàn cabin trực thăng, tên phi công chuẩn bị giết Lý Đằng bỗng nhiên giật nảy trên ghế vài cái, cả người thủng ra mấy cái lỗ máu, sau đó chết không nhắm mắt.
Chiếc trực thăng hắn điều khiển cũng bởi vì mất lái mà chúi đầu về trước, đầu phi cơ bị ép xuống, khiến cho súng máy bắn ra vài phát đạn lệch mục tiêu, bắn vào chóp đá dưới chân Lý Đằng mà không phải là cơ thể Lý Đằng.
Sau đó chiếc chiến đấu cơ này tiếp tục rơi xuống, đâm vào cột đá cách dưới chân Lý Đằng mấy chục mét, phát ra một tiếng nổ "ầm", lực va đập cực lớn cùng xung kích từ vụ nổ, lại khiến cho chóp đá rung lắc dữ dội.
Lý Đằng cẩn thận ôm lấy chân giường, mới không bị chóp đá hất bay đi.
Đầu giường bị súng máy của trực thăng bắn phá cho nát vụn, dưới sự lay động kịch liệt, ván giường, thay ray đầu giường, tất cả đều bị hất văng bay ra ngoài, chỉ còn lại hai cái chân giường vẫn còn đính trên chóp đá.
Ngay khi chiếc chiến đấu cơ kia bị phá huỷ, lại có vài chiếc chiến đấu cơ khác bay từ dưới truy đuổi tới, bọn hắn tiếp tục lượn vòng quanh chóp đá, hơn nữa còn bắn nhau rất ác liệt.
Thỉnh thoảng sẽ có vài viên đạn xuyên qua chỗ Lý Đằng, hoặc là bay sượt qua đỉnh đầu.
Ngay lúc này, Lý Đằng mới cảm nhận được sâu sắc, thế nào là loạn lạc, thế nào là nỗi khổ của dân chúng trong thời đại chiến tranh.
Hắn chỉ có thể nằm nhoài xuống dưới mặt đá, hai tay ôm chặt lấy chân giường còn sót lại, cả người run rẩy chờ đợi mọi chuyện chấm dứt.
Không biết đã qua bao lâu.
Cũng có thể là một phút đồng hồ, cũng có thể ngắn hơn.
Nhưng đối với Lý Đằng mà nói lại là quãng thời gian dài nhất đời.
Rốt cuộc tiếng súng "tạch tạch tạch" đã chấm dứt.
Màn chiến đấu trên không đã xong.
Kết quả sau cùng, chiếc trực thăng chiến đấu bị đuổi giết kia vẫn còn sống.
Tuy rằng vẫn còn sống, nhưng khoang cabin cũng bị bắn thành tổ ong, hơn nữa còn liên tục bốc ra khói đen.
Đối mặt với kẻ địch đông gấp mấy lần, tay phi công này vẫn dùng kỹ năng lái máy bay điêu luyện chiến thắng kẻ địch.
Trước khi rời đi, tựa hồ hắn còn nhìn thoáng qua đỉnh chóp đá, nhưng cũng không có tới gần cứu viện, cũng không muốn giết người cho đã, cứ như vậy lái chiến đấu cơ bay mất.
Xung quanh đã khôi phục yên tĩnh.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, nhưng so lúc trước thì đã nhỏ hơn.
Lý Đằng nằm ngửa trên đỉnh chóp đá, nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn, giường gỗ chỉ còn sót lại 3 cái chân giường, không khỏi cảm thấy tức giận.
Qua một hồi lâu, hắn mới cố gắng khôi phục bình tĩnh.
Tức giận sao?
Đương nhiên là tức rồi.
Nhưng mà tức giận có tác dụng gì?
Vô ích thôi.
Cho nên, không cần phải tức giận.
Nếu không tức giận, liền chỉ còn nỗi xót xa.
Rất nhanh Lý Đằng không nhịn được mà tức điên.
Đó chính là chai đựng nước quý giá của hắn, chai đựng nước này xem như nửa cái mạng của hắn, hắn vẫn luôn dùng ga giường buộc chặt ở thanh ray đầu giường, nhưng mà màn không chiến vừa rồi, nó đã rơi mất cùng đầu giường của hắn!
Mất đi thứ này, trong nháy mắt khiến cho Lý Đằng tức giận muốn nổ tung.
Cuối cùng hắn đành tự áp chế mình nhẫn nhịn.
Có lẽ nguyên nhân trận không chiến này, chính là chai nước khoáng kia?
Thành phố điện ảnh phát hiện hắn ăn gian, rõ ràng lụm được chai nước khoáng, giúp cho hắn sinh tồn trở nên dễ dàng hơn, đây là thứ bọn hắn không cho phép.
Cho nên, mượn trận không chiến này, phá huỷ chai đựng nước của hắn.
Cảm giác có hơi chuyện bé xé ra to, nhưng Lý Đằng nghĩ không ra nguyên nhân nào khác, nghĩ không ra có nguyên nhân nào khác thích hợp hơn, lại để cho màn không chiến chết tiệt này vây quanh chóp đá.
Cam chịu số phận thôi!
Chỉ có thể nhận mệnh.
Tức giận xong, là cực kỳ rét lạnh.
Đã mất đi ván giường gỗ làm mái che, Lý Đằng cũng hết cách xây lại hang tuyết.
Đã không có giường gỗ, chỉ còn một mặt đá bóng loáng, sơ sẩy một tí thì hắn có thể trượt chân ngã xuống dưới.
Đã không có chai đựng nước, ngay cả chăn bông cùng nệm thô cũng mất.
Hiện tại thứ hắn có, ngoại trừ quần áo mặc trên người, cũng chỉ còn lại 3 cái chân giường cao thấp không đều kia.
Lý Đằng thả lỏng hai tay ôm chân giường, cẩn thận từng chút một bò tới giữa mặt đá, sau đó từ từ nằm xuống mặt đá lạnh.
Phần eo lúc trước đụng phải chân giường lúc này truyền tới cơn đau kịch liệt.
Không biết xương cốt có bị thương hay không, tổn thương cơ bắp nhất định là khó tránh khỏi.
Vết thương chỗ cánh tay, so với cơn đau từ phần eo, tựa hồ chỉ là muỗi.
Cảm cúm khiến cho hắn hít thở quá khó khăn, mỗi lần hít thở là không khí lạnh tràn vào phổi, giống như đang chịu cực hình.
"Chỉ còn một ngày rưỡi."
"Mình nhất định có thể vượt qua."
Lý Đằng chậm rãi xoay người sang một bên, cố gắng tìm kiếm một tư thế giảm bớt cơn đau từ lưng.
Đáng tiếc, mỗi lần thay đổi tư thế, cơn đau từ lưng lại tăng thêm, cũng không bớt đi.
Lần này trở về, sợ là phải tiến vào bệnh viện.
Một trận gió thổi qua, lạnh buốt tận xương.
Lý Đằng lại thay đổi tư thế, ngửa mặt nhìn trời.
Từng hạt tuyết lớn rơi xuống mặt của hắn.
Lông mày, lông mi hắn đã bắt đầu kết băng.
Tựa hồ làn da trên mặt hắn cũng bị đông cứng.
Sau đó là tay chân dần dần mất đi tri giác.
"Ài!"
Sau một hồi lâu, Lý Đằng thở dài.
Cũng chỉ còn lại một hơi thở, nếu không thì hắn và người chết cũng chẳng có gì khác biệt.
Đau đớn, dày vò.
Lý Đằng cảm giác, nếu như hắn chợp mắt, chỉ sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng mà không ngủ, hắn có thể sống đến lúc trực thăng của thành phố điện ảnh tới đón sao?
Mặc dù tục ngữ nói, trời không tuyệt đường người.
Nhưng hiện tại, trời đang muốn hắn chết...!
Nếu như không phải mấy chiếc trực thăng chó má kia, có lẽ hiện tại hắn đã nằm êm ngủ trong hang tuyết.
Chống được đến ngày mai cũng không thành vấn đề.
Chúng đến phá hủy tất cả, kể cả hy vọng giúp hắn sống sót.
Lý Đằng lại cố gắng nghiêng người.
Để tránh cho mặt của hắn tiếp xúc với tuyết.
May mắn có áo mưa Daisy tặng cho, sau khi hắn nghiêng người qua một bên, tốt xấu gì phần thái dương cũng có một tấm nhựa che chắn.
Tiếp tục đau buốt, tiếp tục bị dày vò.
Cho dù cảm giác nếu ngủ đí, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng cuối cùng Lý Đằng vẫn ngủ.
Rét lạnh, đói khát, cảm cúm cùng đổ xô đến, khiến cho hắn từ từ chìm vào hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.