Chương 126: Hứa Hẹn
Áo Bỉ Gia
05/01/2024
Editor: Kingofbattle.
"Tôi không sao." Lý Đằng miễn cưỡng cười cười, cười đến méo mặt.
"Ầm" !
Một hạt mưa đá lớn bằng trái banh nện vào trên mặt sàn, nện cho mấy khối băng nhỏ trước đó văng tứ phía.
Diêu Tuyết nhìn thấy hạt mưa đá kia mà sợ đến choáng váng.
Mưa đá lớn như vậy, nếu như nện lên trên người bọn họ, quả thực không dám tưởng tượng.
Tiếng "thùng thùng" trên người Lý Đằng vẫn chưa ngừng lại, có vài tiếng còn đặc biệt nặng nề.
"Anh không sao thật chứ?" Diêu Tuyết lại hỏi Lý Đằng.
"Không có việc gì, đừng lo lắng. " Giọng nói Lý Đằng có chút yếu ớt.
Diêu Tuyết đang muốn lật người xem, nhưng bị Lý Đằng ấn chặt.
Mấy phút sau, mưa đá ngừng lại.
"Tốt rồi, có thể lật người." Diêu Tuyết nói với Lý Đằng.
Lý Đằng không có trả lời.
"Anh làm sao vậy? " Diêu Tuyết phát hiện tình huống không đúng lắm.
Lý Đằng không có đáp lại.
Diêu Tuyết cố gắng cong người dậy, kéo dây khoá trước người ra, sau đó chui ra khỏi áo, quay đầu kiểm tra Lý Đằng.
Hai mắt hắn trống rỗng nhìn lên trời, khóe miệng còn rỉ máu.
Không chỉ như thế, ở bên trong mũ toàn là máu.
Mặt sàn bên cạnh hắn, rơi xuống vài khối mưa đá lớn bằng chén ăn cơm, tựa hồ là mới từ trên lưng hắn rơi xuống.
"Đừng dọa tôi mà! Anh làm sao vậy? " Diêu Tuyết cảm giác không ổn.
"Trời......Trời tối rồi?" Cuối cùng Lý Đằng đã có phản ứng, hắn yếu ớt giơ tay lên, ánh mắt vẫn lộ ra trống rỗng.
Diêu Tuyết vội vàng bắt lấy tay của hắn.
"Tôi......Nhìn không thấy......Cô. " Sắc mặt Lý Đằng có chút nghi hoặc.
"Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh lại rồi tính sau!" Diêu Tuyết đẩy mấy khối mưa đá ra, đặt Lý Đằng nằm ngang trên mặt sàn.
"Rất muốn......Ngủ......" Lý Đằng nhắm mắt lại.
"Đừng ngủ! " Diêu Tuyết có dự cảm không tốt, nếu như hắn cứ nằm ngủ như vậy mà nói, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
"Tôi......Không chết được."
Lý Đằng vừa nói xong câu này, liền nằm yên bất động.
Diêu Tuyết thò tay kiểm tra hơi thở của Lý Đằng, có chút yếu ớt.
Nàng rất muốn đẩy cho hắn tỉnh lại, để cho hắn nói chuyện, sau đó kiên trì.
Nhưng mà, làm như vậy có ý nghĩa ư?
Ở thể giới hiện thực, nếu gặp một người bị thương nghiêm trọng, người khác sẽ cố gắng giúp hắn tỉnh táo, nguyên nhân là chờ xe cứu thương tới đón.
Vấn đề là, nơi đây không thể nào gọi xe cứu thương...!
Cứu trợ đặc biệt mà nàng sở hửu, chỉ nhằm vào nàng, theo như quy tắc nghiêm khắc của thành phố điện ảnh, nàng không thể nào dùng nó cứu giúp Lý Đằng.
Trừ phi......
......
Không biết đã qua bao lâu.
Lý Đằng cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Mơ tới các loại tình cảnh địa ngục.
Khắp nơi đều là máu.
Tay chân đứt gãy.
Mùi vị máu tanh.
Thậm chí hắn còn mơ thấy bản thân bước tới bên cạnh một hồ đầy máu.
Khát khao khiến cho hắn bỏ qua sự ghê tởm của mùi máu tươi, cúi đầu ghé miệng xuống hồ máu mà uống điên cuồng.
"Tôi là ai?"
"Tôi đang ở đâu?"
Lý Đằng đột nhiên bị đánh thức.
Trong mồm vẫn tràn đầy mùi máu tươi.
Mở mắt ra, thị giác có chút mơ hồ.
Lờ mờ có gương mặt người, nhìn không rõ lắm.
"Anh đã tỉnh?" Là giọng nói của Diêu Tuyết, rất xa xôi.
"Anh đã tỉnh chưa?" Diêu Tuyết nói bằng giọng nức nở.
Lý Đằng đột nhiên bị kéo từ trong ác mộng trở về hiện thực.
Rốt cuộc hắn biết mình là ai, và đang ở đâu.
Đây là chóp đá quỷ quái!
Sau đó, hắn mơ hồ nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Diêu Tuyết.
Phía trên có miệng vết thương bị cắn.
Mùi máu tanh trong miệng hắn......
"Cô đang làm gì vậy? " Lý Đằng rống to.
"Không có chuyện gì, tôi đã gọi cứu trợ đặc biệt." Giọng nói Diêu Tuyết có chút suy yếu.
"Cô điên rồi! " Lý Đằng cảm xúc lẫn lộn.
"Tôi không điên, tôi chỉ lợi dụng quy tắc." Diêu Tuyết cười thảm nói.
Lý Đằng muốn đứng dậy, nhưng hắn vẫn rất yếu, thân thể không thể động đậy.
Hơn nữa tầm mắt lờ mờ, giống như trong mộng cảnh.
Một lát sau, Lý Đằng lại ngủ thiếp đi.
......
Hôn mê, mê man.
Mùi máu tươi.
Lý Đằng muốn từ chối, nhưng hắn không thể nào thoát khỏi cảnh trong mơ, lực bất tòng tâm.
Ngẫu nhiên hắn sẽ tỉnh lại trong giây lát, ý thức được hắn đang ở phía trên chóp đá.
Nhưng sau một khắc, lại rơi vào trong bóng tối.
Địa ngục, hồ máu. ......
"Tỉnh! Tỉnh dậy được không?"
Lần này, Lý Đằng bị Diêu Tuyết vỗ mặt cho tỉnh.
Còn có tiếng ầm ầm quen thuộc.
Phi cơ màu đen đang bay lơ lửng trên không.
Lý Đằng không nhìn rõ lắm, tất cả trước mắt đều mơ mơ hồ hồ.
"Anh được cứu rồi, đã đến giờ biểu diễn thăng cấp, bọn họ tới đón anh kìa." Giọng nói Diêu Tuyết như trút được gánh nặng.
"Còn cô?" Lý Đằng hỏi Diêu Tuyết một tiếng.
"Thời hạn chấp hành án của tôi tới trưa là xong rồi, đoán chừng lúc anh trở lại, tôi đã đi rồi." Diêu Tuyết trả lời Lý Đằng.
"Vậy là chia tay?" Lý Đằng thở dài.
"Ừ."
"Hãy cẩn thận, làm đạo diễn không thể quá hiền, không thể đối với diễn viên quá tốt, nên trấn áp thì trấn áp, nhất định phải tuân thủ quy tắc, bằng không thì bọn hắn có thể lợi dụng quy tắc cắn ngược cô." Lý Đằng dặn dò Diêu Tuyết vài câu.
"Đừng lo lắng cho tôi, trong lòng của tôi biết rõ. Anh cũng phải nhớ kỹ, cố gắng móc nối quan hệ với đạo diễn mới, cũng cố gắng đừng trêu chọc nhân viên nội bộ của thành phố điện ảnh, không phải ai anh cũng có thể thắng được." Diêu Tuyết cũng dặn dò Lý Đằng.
"Nếu có cơ hội gặp lại cha cô, cho ông ấy một cơ hội để giải thích, cũng là cho chính cô một cơ hội, tôi tin tưởng ông ấy thương yêu cô, lúc trước ông ta rời khỏi, có lẽ là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. " Lý Đằng nghĩ một lát rồi nói thêm với Diêu Tuyết.
"Được rồi." Diêu Tuyết đỏ vành mắt, cắn môi nhẹ gật đầu.
"Mấy ngày nay có cô ở cùng rất vui vẻ, tôi không nỡ xa cô.... " Lý Đằng thấy không rõ lắm, chẳng qua là dùng sức nắm chặt tay Diêu Tuyết.
"Đừng lắm lời!" Diêu Tuyết lộ vẻ tức giận.
"Hoa liễu cùng hoa rừng rơi rụng
Quá vội vàng trong dáng xuân hồng
Cho dù sáng lạnh mưa cùng
Đến chiều gió vẫn thổi tung mây vần
…
Lệ trôi phấn trong lần gặp lại
Đôi ta cùng nâng chén uống say
Đó là nỗi hận xưa nay
Tỉ như dòng nước tối ngày xuôi đông... " Lý Đằng ngâm bài thơ cảm giác ly biệt.
(chú thích: bài thơ Tương Kiến Hoan Kỳ của Lý Dục)
"Đừng đọc! Anh cho tôi là Miêu Thúy Hoa à...? " Diêu Tuyết mắng vài câu, nhưng mà nước mắt lại chảy dài trên gò má.
Lần này từ biệt, sợ là sau này khó mà gặp lại.
Con đường phía trước đầy hung hiểm, hơn phân nửa là không thể sống sót, chỉ đành từ biệt.
Trực thăng đợi một hồi lâu phát hiện tình huống không đúng, đáp xuống bên cạnh cột đá, cánh tay rô bốt cùng tấm kim loại nhô ra, bốc lấy Lý Đằng đặt trên tấm kim loại.
Lý Đằng bị khiêng lên, vết thương từ phần lưng và sau ót truyền đến cơn đau kịch liệt, nhưng hắn một mực nhịn xuống không rên.
"Đừng quên hứa hẹn của anh! Chờ ngày anh trở thành ảnh đế! Nhất định phải tới tìm tôi...! " Diêu Tuyết hô lớn vài tiếng gọi theo Lý Đằng.
"Tôi biết rồi! Cũng đừng quên hứa hẹn của cô! Đến lúc đó nhất định phải cho tôi sờ...!" Lý Đằng trả lời Diêu Tuyết, sau đó đã bị xách vào cabin trực thăng, cửa khoang cũng đóng sập lại.
"Tôi có hứa hẹn qua loại chuyện này ư?" Diêu Tuyết có chút ngốc trệ.
"Tên vô lại!"
"Không! hắn là tra nam!"
Diêu Tuyết mắng to về phía trực thăng.
Mắng được vài câu lại bắt đầu khóc.
"Tôi không sao." Lý Đằng miễn cưỡng cười cười, cười đến méo mặt.
"Ầm" !
Một hạt mưa đá lớn bằng trái banh nện vào trên mặt sàn, nện cho mấy khối băng nhỏ trước đó văng tứ phía.
Diêu Tuyết nhìn thấy hạt mưa đá kia mà sợ đến choáng váng.
Mưa đá lớn như vậy, nếu như nện lên trên người bọn họ, quả thực không dám tưởng tượng.
Tiếng "thùng thùng" trên người Lý Đằng vẫn chưa ngừng lại, có vài tiếng còn đặc biệt nặng nề.
"Anh không sao thật chứ?" Diêu Tuyết lại hỏi Lý Đằng.
"Không có việc gì, đừng lo lắng. " Giọng nói Lý Đằng có chút yếu ớt.
Diêu Tuyết đang muốn lật người xem, nhưng bị Lý Đằng ấn chặt.
Mấy phút sau, mưa đá ngừng lại.
"Tốt rồi, có thể lật người." Diêu Tuyết nói với Lý Đằng.
Lý Đằng không có trả lời.
"Anh làm sao vậy? " Diêu Tuyết phát hiện tình huống không đúng lắm.
Lý Đằng không có đáp lại.
Diêu Tuyết cố gắng cong người dậy, kéo dây khoá trước người ra, sau đó chui ra khỏi áo, quay đầu kiểm tra Lý Đằng.
Hai mắt hắn trống rỗng nhìn lên trời, khóe miệng còn rỉ máu.
Không chỉ như thế, ở bên trong mũ toàn là máu.
Mặt sàn bên cạnh hắn, rơi xuống vài khối mưa đá lớn bằng chén ăn cơm, tựa hồ là mới từ trên lưng hắn rơi xuống.
"Đừng dọa tôi mà! Anh làm sao vậy? " Diêu Tuyết cảm giác không ổn.
"Trời......Trời tối rồi?" Cuối cùng Lý Đằng đã có phản ứng, hắn yếu ớt giơ tay lên, ánh mắt vẫn lộ ra trống rỗng.
Diêu Tuyết vội vàng bắt lấy tay của hắn.
"Tôi......Nhìn không thấy......Cô. " Sắc mặt Lý Đằng có chút nghi hoặc.
"Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh lại rồi tính sau!" Diêu Tuyết đẩy mấy khối mưa đá ra, đặt Lý Đằng nằm ngang trên mặt sàn.
"Rất muốn......Ngủ......" Lý Đằng nhắm mắt lại.
"Đừng ngủ! " Diêu Tuyết có dự cảm không tốt, nếu như hắn cứ nằm ngủ như vậy mà nói, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
"Tôi......Không chết được."
Lý Đằng vừa nói xong câu này, liền nằm yên bất động.
Diêu Tuyết thò tay kiểm tra hơi thở của Lý Đằng, có chút yếu ớt.
Nàng rất muốn đẩy cho hắn tỉnh lại, để cho hắn nói chuyện, sau đó kiên trì.
Nhưng mà, làm như vậy có ý nghĩa ư?
Ở thể giới hiện thực, nếu gặp một người bị thương nghiêm trọng, người khác sẽ cố gắng giúp hắn tỉnh táo, nguyên nhân là chờ xe cứu thương tới đón.
Vấn đề là, nơi đây không thể nào gọi xe cứu thương...!
Cứu trợ đặc biệt mà nàng sở hửu, chỉ nhằm vào nàng, theo như quy tắc nghiêm khắc của thành phố điện ảnh, nàng không thể nào dùng nó cứu giúp Lý Đằng.
Trừ phi......
......
Không biết đã qua bao lâu.
Lý Đằng cảm giác bản thân đang nằm mơ.
Mơ tới các loại tình cảnh địa ngục.
Khắp nơi đều là máu.
Tay chân đứt gãy.
Mùi vị máu tanh.
Thậm chí hắn còn mơ thấy bản thân bước tới bên cạnh một hồ đầy máu.
Khát khao khiến cho hắn bỏ qua sự ghê tởm của mùi máu tươi, cúi đầu ghé miệng xuống hồ máu mà uống điên cuồng.
"Tôi là ai?"
"Tôi đang ở đâu?"
Lý Đằng đột nhiên bị đánh thức.
Trong mồm vẫn tràn đầy mùi máu tươi.
Mở mắt ra, thị giác có chút mơ hồ.
Lờ mờ có gương mặt người, nhìn không rõ lắm.
"Anh đã tỉnh?" Là giọng nói của Diêu Tuyết, rất xa xôi.
"Anh đã tỉnh chưa?" Diêu Tuyết nói bằng giọng nức nở.
Lý Đằng đột nhiên bị kéo từ trong ác mộng trở về hiện thực.
Rốt cuộc hắn biết mình là ai, và đang ở đâu.
Đây là chóp đá quỷ quái!
Sau đó, hắn mơ hồ nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Diêu Tuyết.
Phía trên có miệng vết thương bị cắn.
Mùi máu tanh trong miệng hắn......
"Cô đang làm gì vậy? " Lý Đằng rống to.
"Không có chuyện gì, tôi đã gọi cứu trợ đặc biệt." Giọng nói Diêu Tuyết có chút suy yếu.
"Cô điên rồi! " Lý Đằng cảm xúc lẫn lộn.
"Tôi không điên, tôi chỉ lợi dụng quy tắc." Diêu Tuyết cười thảm nói.
Lý Đằng muốn đứng dậy, nhưng hắn vẫn rất yếu, thân thể không thể động đậy.
Hơn nữa tầm mắt lờ mờ, giống như trong mộng cảnh.
Một lát sau, Lý Đằng lại ngủ thiếp đi.
......
Hôn mê, mê man.
Mùi máu tươi.
Lý Đằng muốn từ chối, nhưng hắn không thể nào thoát khỏi cảnh trong mơ, lực bất tòng tâm.
Ngẫu nhiên hắn sẽ tỉnh lại trong giây lát, ý thức được hắn đang ở phía trên chóp đá.
Nhưng sau một khắc, lại rơi vào trong bóng tối.
Địa ngục, hồ máu. ......
"Tỉnh! Tỉnh dậy được không?"
Lần này, Lý Đằng bị Diêu Tuyết vỗ mặt cho tỉnh.
Còn có tiếng ầm ầm quen thuộc.
Phi cơ màu đen đang bay lơ lửng trên không.
Lý Đằng không nhìn rõ lắm, tất cả trước mắt đều mơ mơ hồ hồ.
"Anh được cứu rồi, đã đến giờ biểu diễn thăng cấp, bọn họ tới đón anh kìa." Giọng nói Diêu Tuyết như trút được gánh nặng.
"Còn cô?" Lý Đằng hỏi Diêu Tuyết một tiếng.
"Thời hạn chấp hành án của tôi tới trưa là xong rồi, đoán chừng lúc anh trở lại, tôi đã đi rồi." Diêu Tuyết trả lời Lý Đằng.
"Vậy là chia tay?" Lý Đằng thở dài.
"Ừ."
"Hãy cẩn thận, làm đạo diễn không thể quá hiền, không thể đối với diễn viên quá tốt, nên trấn áp thì trấn áp, nhất định phải tuân thủ quy tắc, bằng không thì bọn hắn có thể lợi dụng quy tắc cắn ngược cô." Lý Đằng dặn dò Diêu Tuyết vài câu.
"Đừng lo lắng cho tôi, trong lòng của tôi biết rõ. Anh cũng phải nhớ kỹ, cố gắng móc nối quan hệ với đạo diễn mới, cũng cố gắng đừng trêu chọc nhân viên nội bộ của thành phố điện ảnh, không phải ai anh cũng có thể thắng được." Diêu Tuyết cũng dặn dò Lý Đằng.
"Nếu có cơ hội gặp lại cha cô, cho ông ấy một cơ hội để giải thích, cũng là cho chính cô một cơ hội, tôi tin tưởng ông ấy thương yêu cô, lúc trước ông ta rời khỏi, có lẽ là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. " Lý Đằng nghĩ một lát rồi nói thêm với Diêu Tuyết.
"Được rồi." Diêu Tuyết đỏ vành mắt, cắn môi nhẹ gật đầu.
"Mấy ngày nay có cô ở cùng rất vui vẻ, tôi không nỡ xa cô.... " Lý Đằng thấy không rõ lắm, chẳng qua là dùng sức nắm chặt tay Diêu Tuyết.
"Đừng lắm lời!" Diêu Tuyết lộ vẻ tức giận.
"Hoa liễu cùng hoa rừng rơi rụng
Quá vội vàng trong dáng xuân hồng
Cho dù sáng lạnh mưa cùng
Đến chiều gió vẫn thổi tung mây vần
…
Lệ trôi phấn trong lần gặp lại
Đôi ta cùng nâng chén uống say
Đó là nỗi hận xưa nay
Tỉ như dòng nước tối ngày xuôi đông... " Lý Đằng ngâm bài thơ cảm giác ly biệt.
(chú thích: bài thơ Tương Kiến Hoan Kỳ của Lý Dục)
"Đừng đọc! Anh cho tôi là Miêu Thúy Hoa à...? " Diêu Tuyết mắng vài câu, nhưng mà nước mắt lại chảy dài trên gò má.
Lần này từ biệt, sợ là sau này khó mà gặp lại.
Con đường phía trước đầy hung hiểm, hơn phân nửa là không thể sống sót, chỉ đành từ biệt.
Trực thăng đợi một hồi lâu phát hiện tình huống không đúng, đáp xuống bên cạnh cột đá, cánh tay rô bốt cùng tấm kim loại nhô ra, bốc lấy Lý Đằng đặt trên tấm kim loại.
Lý Đằng bị khiêng lên, vết thương từ phần lưng và sau ót truyền đến cơn đau kịch liệt, nhưng hắn một mực nhịn xuống không rên.
"Đừng quên hứa hẹn của anh! Chờ ngày anh trở thành ảnh đế! Nhất định phải tới tìm tôi...! " Diêu Tuyết hô lớn vài tiếng gọi theo Lý Đằng.
"Tôi biết rồi! Cũng đừng quên hứa hẹn của cô! Đến lúc đó nhất định phải cho tôi sờ...!" Lý Đằng trả lời Diêu Tuyết, sau đó đã bị xách vào cabin trực thăng, cửa khoang cũng đóng sập lại.
"Tôi có hứa hẹn qua loại chuyện này ư?" Diêu Tuyết có chút ngốc trệ.
"Tên vô lại!"
"Không! hắn là tra nam!"
Diêu Tuyết mắng to về phía trực thăng.
Mắng được vài câu lại bắt đầu khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.