Chương 186: Ngủ Gật
Áo Bỉ Gia
18/01/2024
Editor: Kingofbattle
Mặc dù đám người mời mọc rất nhiệt tình, thế nhưng cặp nam nữ kia cũng không ở lại trong nhà cùng ăn tối.
Bọn hắn nói trong nhà còn có người già và trẻ nhỏ cần chăm sóc, chỉ dặn mọi người ăn uống xong suôi, cứ mang chén đũa ném vào gần ao nước ngoài phòng bếp, sau đó rời đi.
Đạo quán phía trên gò núi cũng đã đóng cửa, ngay cả đèn cũng không thắp.
Xem ra đêm nay, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Chỉ cần đừng rời xa nhau, thì không sợ gì, tối hôm nay chúng ta liền chơi mạt chược, đánh bài thâu đêm suốt sáng, cũng đừng có tách ra!" Lúc ăn cơm, vị tổng giám đốc lên tiếng.
"Đây là một ý kiến hay, cùng lắm thì chờ sáng mai hẳn ngủ." Thư ký bày tỏ đồng ý.
"Hay là chúng ta dời bàn mạc chược vào trong phòng đi? Ở trong mảnh sân này, cảm giác không thấy an toàn chút nào." Gã kế toán nhìn quanh bốn phía, lên tiếng đề nghị với mọi người.
"Cứ ở trong sân này, đi nhà vệ sinh hay làm gì cũng thuận tiện, không đến mức lạc đàn, xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người cũng có thể kịp thời ứng cứu." Tổng giám đốc không đồng ý với lời đề nghị này.
Mọi người cũng cảm thấy rất có lý.
Lý Đằng vẫn một mực im lặng, chỉ phối hợp ăn vài món.
Người già rồi, sức ăn cũng không giống với trước, ăn được vài miếng đã no, muốn ăn nhiều một chút cũng nuốt không vô.
......
Buổi tối.
Tiếng chơi mạt chược, tiếng đánh bài.
Trong sân vẫn luôn ầm ĩ, không có yên tĩnh.
Bàn chơi mạc chược kê sát với bàn đấu địa chủ.
Mọi người cùng nhau đi vệ sinh.
"Ha ha, hiện tại khẳng định con quỷ kia đã phiền chết, chúng ta không đi riêng lẻ, nó chẳng hề có cách nào bắt được chúng ta."
"Chính là, điều kiện tiên quyết trong kịch bản này là quỷ xuất hiện vào ban đêm, mà chỉ cần chúng ta chụm vào một chỗ lúc trời tối, quỷ sẽ không có cách nào ra tay, ván cờ này rất dễ phá giải."
"Mọi người đừng nên xem thường, ngàn vạn lần đừng thấy quỷ không xuất hiện, thì cảm thấy đã an toàn, tiếp đó sơ ý đi lẻ, liền cho quỷ cơ hội ra tay, nói không chừng con quỷ kia vẫn trốn ở gần chúng ta, quan sát chúng ta, nhờ đó mà có thể ra tay bất cứ lúc nào."
"Ừ, rất hợp lý, kỳ thật tôi có hơi nghi ngờ lão đạo sĩ kia, nhìn bộ dạng của lão rất kỳ quái, nói không chừng lão ta chính là quỷ, trời vừa tối liền muốn gây chuyện."
"Ah? Nói như vậy, ban ngày chúng ta cùng giết lão, chẳng phải là có thể an toàn qua cửa ?"
"Hắc hắc, trong phim ma xuất hiện loại đạo sĩ thế này, đều là cao nhân, thậm chí có được sức mạnh siêu nhiên, các ngươi dám giết hắn? Dù sao tôi sẽ không tham gia, lỡ như bị lão giết ngược xí lắc léo, muốn khóc cũng không kịp."
"Không thử làm sao biết?"
"Ngày mai anh đi thử xem."
Mọi người vừa chơi mạc chược đán bài, vừa thảo luận kịch bản, cùng với đủ loại khả năng.
Đêm, càng ngày càng khuya.
"Thật buồn chán...! Lại không thể đánh cược thứ gì, cứ chơi chay như vậy à. " Nữ kế toán chơi mạt chược che miệng ngáp một cái.
Ngày bình thường những vai quần chúng này hoặc là vất vả, hoặc là nhàm chán, thông thường đều ngủ rất sớm.
Rất ít người thức khuya, phần lớn mọi người đều không chịu nổi.
Một vài người thức khuya chơi mạt chược, đánh bài các loại, cũng là muốn tiền thưởng, có chút ít tính chất đánh bạc, thắng thua sẽ rất kích thích, mới cảm thấy thú vị, sau đó chơi suốt đêm.
Không có niềm vui chiến thắng, ý nghĩa chơi mạt chược cùng đánh bài đã mất đi hơn phân nửa, rất dễ dàng khiến người ta buồn ngủ.
"Đúng vậy, chơi cờ bạc không cược gì thì quá chán, đáng tiếc tiền ở chỗ này như rác thải, trừ phi là đánh bạc điểm tích lũy. "
"Cũng không thể cược điểm tích lũy...! Điểm tích lũy không có chức năng chuyển khoản. "
"Quá nhàm chán, tôi chơi không nổi. "
"Chủ yếu là tôi quá buồn ngủ, nhịn không được. "
Nữ kế toán mắng to vài tiếng, những người khác cũng nhao nhao chửi bới.
Nếu như không phải sợ bị quỷ đánh lén, nhất định phải tìm thứ gì cho mọi người chơi cùng, bọn hắn đã sớm không chịu nổi.
"Vậy đi ngủ thôi, khoá cửa sổ rất quan trọng, trong một phòng có bốn người kia mà! Có lẽ vấn đề không lớn." Nữ quản lý cho ra đề nghị.
"Ngủ quá nguy hiểm, nhất là sau khi ngủ, tôi cảm thấy tương đương với lạc đàn, bởi vì lúc quỷ tấn công một người trong đó, những người khác đều ở trạng thái ngủ sâu, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì. " Nhân viên bán hàng phản đối đề nghị của nữ quản lý.
"Bốn người chung phòng, không tính là lạc đàn chứ? "
"Khó mà nói được."
"Tôi đề nghị tám người chúng ta ở chung 1 phòng, bốn người đàn ông ngủ trước, bốn người phụ nữ trông chừng, sau đó bốn phụ nữ ngủ tiếp, bốn đàn ông trông nom. " Tổng giám đốc đưa ra một đề nghị.
"Bốn phụ nữ đi ngủ, để bốn gã đàn ông các anh nhìn? Tại sao tôi cảm thấy chuyện này còn đáng sợ hơn gặp quỷ? " Nữ quản lý phản bác tổng giám đốc, mọi người cùng nhau cười trộm.
"Quy tắc lớn nhất trong thành phố điện ảnh, không phải yêu cầu kịch bản, hoặc là thiết lập đặc thù, mà là các diễn viên không thể công kích lẫn nhau, đặc biệt là diễn viên nam làm chuyện kia đối với diễn viên nữ, là bị nghiêm cấm tuyệt đối, các người còn lo lắng cái rắm gì?" Tổng giám đốc đáp trả nữ quản lý.
"Khi ngủ bị các anh nhìn thấy cũng rất đáng sợ...! " Nữ quản lý tiếp tục bác bỏ, những người khác tiếp tục cười vang.
"Đúng vậy, lúc ngủ đánh rắm, chảy nước miếng, nói mớ, nghiến răng, bị người khác nhìn thấy sẽ rất xấu hổ." Nữ kế toán hùa theo nữ quản lý.
"Ai thèm nhìn các cô ngủ...? Chính là ngồi một bên cố gắng thức, không cho quỷ thừa cơ hội mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì...? " Tổng giám đốc có chút bất mãn đối với lý lẽ cùn của nữ quản lý cùng nữ kế toán, cảm thấy hai cô gái này đang cố ý tranh cãi.
"Tôi cảm thấy tổng giám đốc nói rất đúng, cách này rất an toàn, một mực ở đây chơi đến sáng cũng chẳng phải ý hay, hiện tại mới hơn 11 giờ, đêm quá dài, không ngủ một chút thì rất khó chịu đựng." Thư ký rất ủng hộ lời tổng giám đốc.
"Có thể nam ngủ một phòng, nữ ngủ một phòng, hai người trông coi bốn người, hai người ngủ, sau đó thay nhau." Nữ quản lý đưa ra một ý kiến trung hoà, có vẻ như cô nàng này rất để ý chuyện bị đàn ông nhìn mình ngủ.
"Mạng quan trọng hay là mấy thứ này? Nhất định phải tách ra thành hai nhóm? Sau khi tách ra khẳng định mức độ nguy hiểm tăng gấp đôi! Loại người như cô...! Chính là loại không có đầu óc, ưa thích làm bậy! ở trong phim kinh dị, cũng là loại người như cô chết trước! còn hại chết người khác!" Tổng giám đốc có chút nổi giận. Hắn đưa ra cách kia, căn bản không hề muốn chiếm tiện nghi mấy cô nàng này, nhưng nữ quản lý lại đứng ra phản đối, khiến cho hắn tức giận không chỗ phát tiết.
"Anh nói ai không có đầu óc? Con mẹ nó anh có biết nói tiếng người hay không...? Con mẹ anh mới không có đầu óc! Tôi thấy trong đầu anh toàn là cức!" Nữ quản lý bình thường rất ghét ai chửi mình ngu, bị tổng giám đốc mắng té tát, nàng liền tức giận như bình thuốc súng.
"Các người câm mồm cho tôi ? tai nạn trong phim kinh dị, thường thường đều là bắt đầu từ cãi vã, nói chuyện thì cẩn thận một chút? Chớ có mở mồm mắng người, có thể cố gắng đồng lòng chung sức vượt qua đêm nay hay không...? cầu xin mấy người đó! " Tài xế vẫn giữ im lặng, đột nhiên mở miệng.
Mặc dù đám người mời mọc rất nhiệt tình, thế nhưng cặp nam nữ kia cũng không ở lại trong nhà cùng ăn tối.
Bọn hắn nói trong nhà còn có người già và trẻ nhỏ cần chăm sóc, chỉ dặn mọi người ăn uống xong suôi, cứ mang chén đũa ném vào gần ao nước ngoài phòng bếp, sau đó rời đi.
Đạo quán phía trên gò núi cũng đã đóng cửa, ngay cả đèn cũng không thắp.
Xem ra đêm nay, mọi người chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Chỉ cần đừng rời xa nhau, thì không sợ gì, tối hôm nay chúng ta liền chơi mạt chược, đánh bài thâu đêm suốt sáng, cũng đừng có tách ra!" Lúc ăn cơm, vị tổng giám đốc lên tiếng.
"Đây là một ý kiến hay, cùng lắm thì chờ sáng mai hẳn ngủ." Thư ký bày tỏ đồng ý.
"Hay là chúng ta dời bàn mạc chược vào trong phòng đi? Ở trong mảnh sân này, cảm giác không thấy an toàn chút nào." Gã kế toán nhìn quanh bốn phía, lên tiếng đề nghị với mọi người.
"Cứ ở trong sân này, đi nhà vệ sinh hay làm gì cũng thuận tiện, không đến mức lạc đàn, xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người cũng có thể kịp thời ứng cứu." Tổng giám đốc không đồng ý với lời đề nghị này.
Mọi người cũng cảm thấy rất có lý.
Lý Đằng vẫn một mực im lặng, chỉ phối hợp ăn vài món.
Người già rồi, sức ăn cũng không giống với trước, ăn được vài miếng đã no, muốn ăn nhiều một chút cũng nuốt không vô.
......
Buổi tối.
Tiếng chơi mạt chược, tiếng đánh bài.
Trong sân vẫn luôn ầm ĩ, không có yên tĩnh.
Bàn chơi mạc chược kê sát với bàn đấu địa chủ.
Mọi người cùng nhau đi vệ sinh.
"Ha ha, hiện tại khẳng định con quỷ kia đã phiền chết, chúng ta không đi riêng lẻ, nó chẳng hề có cách nào bắt được chúng ta."
"Chính là, điều kiện tiên quyết trong kịch bản này là quỷ xuất hiện vào ban đêm, mà chỉ cần chúng ta chụm vào một chỗ lúc trời tối, quỷ sẽ không có cách nào ra tay, ván cờ này rất dễ phá giải."
"Mọi người đừng nên xem thường, ngàn vạn lần đừng thấy quỷ không xuất hiện, thì cảm thấy đã an toàn, tiếp đó sơ ý đi lẻ, liền cho quỷ cơ hội ra tay, nói không chừng con quỷ kia vẫn trốn ở gần chúng ta, quan sát chúng ta, nhờ đó mà có thể ra tay bất cứ lúc nào."
"Ừ, rất hợp lý, kỳ thật tôi có hơi nghi ngờ lão đạo sĩ kia, nhìn bộ dạng của lão rất kỳ quái, nói không chừng lão ta chính là quỷ, trời vừa tối liền muốn gây chuyện."
"Ah? Nói như vậy, ban ngày chúng ta cùng giết lão, chẳng phải là có thể an toàn qua cửa ?"
"Hắc hắc, trong phim ma xuất hiện loại đạo sĩ thế này, đều là cao nhân, thậm chí có được sức mạnh siêu nhiên, các ngươi dám giết hắn? Dù sao tôi sẽ không tham gia, lỡ như bị lão giết ngược xí lắc léo, muốn khóc cũng không kịp."
"Không thử làm sao biết?"
"Ngày mai anh đi thử xem."
Mọi người vừa chơi mạc chược đán bài, vừa thảo luận kịch bản, cùng với đủ loại khả năng.
Đêm, càng ngày càng khuya.
"Thật buồn chán...! Lại không thể đánh cược thứ gì, cứ chơi chay như vậy à. " Nữ kế toán chơi mạt chược che miệng ngáp một cái.
Ngày bình thường những vai quần chúng này hoặc là vất vả, hoặc là nhàm chán, thông thường đều ngủ rất sớm.
Rất ít người thức khuya, phần lớn mọi người đều không chịu nổi.
Một vài người thức khuya chơi mạt chược, đánh bài các loại, cũng là muốn tiền thưởng, có chút ít tính chất đánh bạc, thắng thua sẽ rất kích thích, mới cảm thấy thú vị, sau đó chơi suốt đêm.
Không có niềm vui chiến thắng, ý nghĩa chơi mạt chược cùng đánh bài đã mất đi hơn phân nửa, rất dễ dàng khiến người ta buồn ngủ.
"Đúng vậy, chơi cờ bạc không cược gì thì quá chán, đáng tiếc tiền ở chỗ này như rác thải, trừ phi là đánh bạc điểm tích lũy. "
"Cũng không thể cược điểm tích lũy...! Điểm tích lũy không có chức năng chuyển khoản. "
"Quá nhàm chán, tôi chơi không nổi. "
"Chủ yếu là tôi quá buồn ngủ, nhịn không được. "
Nữ kế toán mắng to vài tiếng, những người khác cũng nhao nhao chửi bới.
Nếu như không phải sợ bị quỷ đánh lén, nhất định phải tìm thứ gì cho mọi người chơi cùng, bọn hắn đã sớm không chịu nổi.
"Vậy đi ngủ thôi, khoá cửa sổ rất quan trọng, trong một phòng có bốn người kia mà! Có lẽ vấn đề không lớn." Nữ quản lý cho ra đề nghị.
"Ngủ quá nguy hiểm, nhất là sau khi ngủ, tôi cảm thấy tương đương với lạc đàn, bởi vì lúc quỷ tấn công một người trong đó, những người khác đều ở trạng thái ngủ sâu, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì. " Nhân viên bán hàng phản đối đề nghị của nữ quản lý.
"Bốn người chung phòng, không tính là lạc đàn chứ? "
"Khó mà nói được."
"Tôi đề nghị tám người chúng ta ở chung 1 phòng, bốn người đàn ông ngủ trước, bốn người phụ nữ trông chừng, sau đó bốn phụ nữ ngủ tiếp, bốn đàn ông trông nom. " Tổng giám đốc đưa ra một đề nghị.
"Bốn phụ nữ đi ngủ, để bốn gã đàn ông các anh nhìn? Tại sao tôi cảm thấy chuyện này còn đáng sợ hơn gặp quỷ? " Nữ quản lý phản bác tổng giám đốc, mọi người cùng nhau cười trộm.
"Quy tắc lớn nhất trong thành phố điện ảnh, không phải yêu cầu kịch bản, hoặc là thiết lập đặc thù, mà là các diễn viên không thể công kích lẫn nhau, đặc biệt là diễn viên nam làm chuyện kia đối với diễn viên nữ, là bị nghiêm cấm tuyệt đối, các người còn lo lắng cái rắm gì?" Tổng giám đốc đáp trả nữ quản lý.
"Khi ngủ bị các anh nhìn thấy cũng rất đáng sợ...! " Nữ quản lý tiếp tục bác bỏ, những người khác tiếp tục cười vang.
"Đúng vậy, lúc ngủ đánh rắm, chảy nước miếng, nói mớ, nghiến răng, bị người khác nhìn thấy sẽ rất xấu hổ." Nữ kế toán hùa theo nữ quản lý.
"Ai thèm nhìn các cô ngủ...? Chính là ngồi một bên cố gắng thức, không cho quỷ thừa cơ hội mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì...? " Tổng giám đốc có chút bất mãn đối với lý lẽ cùn của nữ quản lý cùng nữ kế toán, cảm thấy hai cô gái này đang cố ý tranh cãi.
"Tôi cảm thấy tổng giám đốc nói rất đúng, cách này rất an toàn, một mực ở đây chơi đến sáng cũng chẳng phải ý hay, hiện tại mới hơn 11 giờ, đêm quá dài, không ngủ một chút thì rất khó chịu đựng." Thư ký rất ủng hộ lời tổng giám đốc.
"Có thể nam ngủ một phòng, nữ ngủ một phòng, hai người trông coi bốn người, hai người ngủ, sau đó thay nhau." Nữ quản lý đưa ra một ý kiến trung hoà, có vẻ như cô nàng này rất để ý chuyện bị đàn ông nhìn mình ngủ.
"Mạng quan trọng hay là mấy thứ này? Nhất định phải tách ra thành hai nhóm? Sau khi tách ra khẳng định mức độ nguy hiểm tăng gấp đôi! Loại người như cô...! Chính là loại không có đầu óc, ưa thích làm bậy! ở trong phim kinh dị, cũng là loại người như cô chết trước! còn hại chết người khác!" Tổng giám đốc có chút nổi giận. Hắn đưa ra cách kia, căn bản không hề muốn chiếm tiện nghi mấy cô nàng này, nhưng nữ quản lý lại đứng ra phản đối, khiến cho hắn tức giận không chỗ phát tiết.
"Anh nói ai không có đầu óc? Con mẹ nó anh có biết nói tiếng người hay không...? Con mẹ anh mới không có đầu óc! Tôi thấy trong đầu anh toàn là cức!" Nữ quản lý bình thường rất ghét ai chửi mình ngu, bị tổng giám đốc mắng té tát, nàng liền tức giận như bình thuốc súng.
"Các người câm mồm cho tôi ? tai nạn trong phim kinh dị, thường thường đều là bắt đầu từ cãi vã, nói chuyện thì cẩn thận một chút? Chớ có mở mồm mắng người, có thể cố gắng đồng lòng chung sức vượt qua đêm nay hay không...? cầu xin mấy người đó! " Tài xế vẫn giữ im lặng, đột nhiên mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.