Chương 122: Trăng Tối Nay
Áo Bỉ Gia
04/01/2024
Editor: Kingofbattle.
Đạo diễn dừng nói.
Lý Đằng cũng không biết hỏi gì thêm.
Hai người im lặng thật lâu.
"Nghe không hiểu?" Đạo diễn nhịn không được mà hỏi lại.
"Tôi hiểu mà, ý của cô chính là, chúng ta đang ở trong phòng thí nghiệm khổng lồ, hơn nữa chúng ta đều là chuột bạch trong phòng thí nghiệm này, vì muốn thí nghiệm cái gọi là "Mô Nhân" đúng không?" Lý Đằng vội lên tiếng, vừa rồi là hắn đang suy nghĩ.
"Đúng vậy, nhưng tất cả thứ này cũng chỉ là suy luận cùng phán đoán của riêng tôi." Đạo diễn khẽ gật đầu.
"Vì đối kháng lại sự chuyên chế của gen, cho nên nhốt chúng ta trong phòng thí nghiệm để làm các loại thí nghiệm tàn khốc, tương tự có rất nhiều người phải hy sinh, nghe qua thì cái Mô Nhân này cũng chẳng tốt lành hơn gen bao nhiêu. Nếu như vậy, còn không bằng chúng ta tiếp tục bị gen thao túng." Lý Đằng nói thầm vài câu.
"Anh nói rất đúng, bất luận là gen, hay là Mô Nhân, đối với mấy cá thể như chúng ta mà nói, cũng không phải là loại gì tốt." Đạo diễn thở dài.
"Cám ơn cô đã nói cho tôi biết mọi chuyện, quả thật đã cho tôi rất nhiều gợi ý." Lý Đằng nói lời cảm ơn đạo diễn, nhưng quan điểm trước đó của đạo diễn, thái độ của hắn là không đồng ý cũng không phản đối, hắn cần giữ cho mình tư duy độc lập và phân tích hợp lý.
"Nói cho anh biết những thứ này, bởi vì tôi nhận ra anh rất thông minh, có thể sẽ suy nghĩ càng thấu đáo hơn tôi... Nếu như về sau còn có cơ hội gặp mặt, chúng ta có thể trao đổi tâm đắc lẫn nhau, nói không chừng có thể tìm hiểu những bí mật khác của thành phố điện ảnh." Đạo diễn nói bằng giọng rất nghiêm túc.
"Khục......hiện tại tôi có cảm giác bản thân giống như thợ khuân vác gạch, mỗi ngày đều quan tâm tới quốc gia đại sự, thật ra thứ hiện tại mà tôi chú ý, chính là vấn đề cơm ngày ba bữa." Lý Đằng tự giễu vài câu.
"Sức lực của mỗi người đều có hạn, nhưng nếu một đám người cố gắng thì sao? Liền giống như lần này, nếu như không phải anh, tôi, còn có Anna, thậm chí kể cả mấy người Cao Phi cùng ra sức, thì tôi không thể nào khiến cho bộ giám sát chú ý tới tội ác dã man của Lưu Hoảng, để rồi sau cùng chúng ta cũng lật đổ được thế lực ung nhọt như Lưu Hoảng. Nếu chúng ta muốn thoát khỏi sự khống chế của thành phố điện ảnh, trở về cuộc sống bình thường, thì cũng không thể dựa vào cố gắng của một người là có thể thành công." Đạo diễn lại nói tiếp.
"Đúng, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách." Lý Đằng nhái giọng trêu đùa trả lời đạo diễn, sau đó hai tay ôm gáy nằm xuống.
(chú thích: quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách có nghĩa là nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm)
"Nằm ở trên mặt đá ướt sũng, sẽ dễ mắc bệnh." Đạo diễn liếc nhìn Lý Đằng.
"Tôi mệt rồi, muốn ngủ." Lý Đằng đúng là rất mệt.
"Anh ngủ đi, tôi muốn ngồi một lát nữa." Hiển nhiên là đạo diễn cũng không tài nào làm giống Lý Đằng được, không thể ngủ trong hoàn cảnh ác liệt thế này.
Lý Đằng nằm xuống một lát, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
......
Sau nửa đêm, Lý Đằng tỉnh lại.
Hắn cảm giác bên người có động tĩnh mới tỉnh lại.
Trời đã tạnh mưa, trăng sáng sao thưa, có thể nhìn rõ ràng trên mặt đá.
Là động tác đứng dậy của đạo diễn đánh thức Lý Đằng.
Sau khi nàng đứng dậy liền nhìn thoáng qua Lý Đằng, dường như là lo lắng đánh thức Lý Đằng.
Lý Đằng làm bộ vẫn đang ngủ không nhúc nhích.
Đạo diễn cẩn thận cởi bộ áo lông trên người xuống, trước tiên là cởi áo xuống, sau đó ngồi trở lại, cẩn thận từng chút một cởi quần.
Sau đó, trùm lên trên người Lý Đằng.
Trong lòng Lý Đằng có chút cảm động, thời tiết từ nửa đêm đến sáng trên đỉnh chóp đá rất lạnh, mặc dù quần áo trên người nàng không đủ dày, cởi bộ đồ này ra sẽ cảm thấy rất lạnh, có thể cảm thấy Lý Đằng sẽ bị cảm lạnh, mới cởi quần áo ra trùm lên người Lý Đằng.
Quả nhiên, sau khi cỡi xuống, nàng lập tức cảm thấy lạnh, dùng hai tay ôm lấy thân thể của mình.
Lý Đằng cố gắng giữ cơ thể không nhúc nhích, làm bộ vẫn ngủ say, trong lòng đang âm thầm suy tính làm sao thuyết phục nàng ngủ chung với hắn, là chuyện hai người ôm nhau sưởi ấm.
Trong lúc Lý Đằng muốn mở miệng nói cái gì, đạo diễn lại cẩn thận đứng lên.
Sau đó cúi đầu nhìn Lý Đằng liếc.
Lý Đằng tiếp tục làm bộ ngủ say.
Đạo diễn đi tới gần rìa đá, sau đó thò tay đến bên hông, đưa lưng về phía Lý Đằng chậm rãi ngồi xổm xuống.
Rốt cuộc Lý Đằng biết nàng muốn làm gì.
Nhìn một màn trước mắt này, Lý Đằng cảm giác gen trong cơ thể hắn đang xao động, đang muốn tìm kiếm cơ hội nhân bản.
Đạo diễn đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Lý Đằng.
"Đêm nay ánh trăng thật tròn...! " Lý Đằng nhìn lên bầu trời cảm thán một câu.
"Anh đã tỉnh? " Đạo diễn có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy.
"Không hề đáng sợ đúng không? Không cần phải vì chuyện này mà lãng phí một cơ hội gọi cứu trợ đặc biệt." Lý Đằng cười cười với đạo diễn.
"Tôi không muốn đánh thức anh." Đạo diễn ngoái đầu qua một bên, làm sao mà chuyện này không đáng sợ? Đặc biệt là còn có một gã đàn ông nằm ở sau lưng.
Không chỉ đáng sợ, còn rất xấu hổ.
"Gió thổi lâu như vậy, bên trên mặt đá đã khô rồi, cô cũng nằm xuống nghỉ đi." Lý Đằng đề nghị với đạo diễn.
"Không cần." Đạo diễn vẫn lắc đầu, tiếp tục chịu đựng.
"Gỡ mặt nạ ra đi, ở chỗ này không có ai để ý tới dung mạo của cô, hoặc là để ý tới nét mặt của cô." Lý Đằng ngồi dậy, nói tiếp.
"Được rồi." Đạo diễn im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe theo Lý Đằng.
Lý Đằng rất ngạc nhiên mà liếc nhìn đạo diễn, thời gian dài như vậy, đều chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, quả thật có chút tò mò. Hơn nữa không nghĩ tới lần này nàng lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy, khiến cho Lý Đằng có chút bất ngờ.
Có lẽ là gương mặt không xấu? Mấy cô gái có làn da trắng thì khó mà xấu cho được.
Vừa rồi Lý Đằng đã nhìn ra làn da mặt của nàng khá trắng.
"Nhìn cái gì?" Đạo diễn vốn muốn gỡ mặt nạ, nhưng mà chợt dừng lại.
"Đêm nay ánh trăng thật tròn...! " Lý Đằng nhìn về phía bầu trời.
Đạo diễn hơi do dự một chút, rốt cục vẫn tháo mặt nạ.
Lý Đằng vội vàng liếc nghìn đạo diễn.
Liền giống như một phụ nữ trên đường, bởi vì mỗi người đều mặc quần áo, cho nên những đàn ông có tư tưởng đen tối đều rất tò mò phía dưới lớp áo của các nàng có hình dáng thế nào.
Nhưng nếu như tất cả phụ nữ đều không mặc quần áo, có thể nhìn một cách tùy tiện, đoán chừng mấy gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi cũng chẳng còn tò mò, hơn nữa nhìn thấy mấy người có dáng dấp hơi xấu, còn có thể cảm thấy buồn nôn.
Bởi vì đạo diễn vẫn luôn đeo mặt nạ, cho nên Lý Đằng rất tò mò gương mặt của nàng sẽ ra sao.
Đạo lý là như vậy.
Đạo diễn phát hiện Lý Đằng nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy hơi nhíu mày, sắc mặt có chút thẹn thùng.
"Kỳ thật, dung mạo của cô chẳng hề xấu!" Lý Đằng đánh giá một câu.
Đạo diễn đúng là không xấu, có nét đẹp cổ điển thanh nhã, rất thích hợp đóng vai mỹ nữ cổ trang. Lúc Lý Đằng đọc qua tiểu thuyết trong tứ đại danh tác, trong đầu cũng tưởng tượng ra nữ chính có khí chất giống hệt vầy.
Văn thanh cũng không kỳ lạ.
(chú thích: tứ đại danh tác gồm Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuỷ Hử, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng.)
(chú thích: văn thanh là từ để ám chỉ thanh niên yêu thích văn hoá và nghệ thuật)
"Xấu hay không do anh nhận xét là được?" Đạo diễn tức giận mắng Lý Đằng.
"Rèm châu kéo cửa khép hờ.
Tinh khôi mặt ngọc, hoa chờ chậu xinh.
Hoa lê cánh trắng đượm tình.
Hồn mai theo gió, rung rinh cánh tàn.
Người tiên áo lụa điểm trang.
Buồng thu khuê các, mênh mang giọt sầu.
Nghẹn lòng dám ngỏ đôi câu.
Đêm tàn gió lạnh, ngõ hầu ngẩn ngơ.. " Lý Đằng nhìn lên bầu trời ngâm bài thơ.
(chú thích: bài thơ trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng)
Dựa theo cách nói của đạo diễn trước đó, loại hành vi ngâm thơ của Lý Đằng này, kỳ thật cũng là gen trong cơ thể hắn quấy phá. Đang muốn dùng cách này để biểu hiện ra tài hoa, khen ngợi nàng, hấp dẫn gen trong cơ thể nàng, sau đó cùng nhau nhân bản các loại.
Cũng hết cách, ai bảo con người đều là nô lệ của gen chứ?
Đạo diễn dừng nói.
Lý Đằng cũng không biết hỏi gì thêm.
Hai người im lặng thật lâu.
"Nghe không hiểu?" Đạo diễn nhịn không được mà hỏi lại.
"Tôi hiểu mà, ý của cô chính là, chúng ta đang ở trong phòng thí nghiệm khổng lồ, hơn nữa chúng ta đều là chuột bạch trong phòng thí nghiệm này, vì muốn thí nghiệm cái gọi là "Mô Nhân" đúng không?" Lý Đằng vội lên tiếng, vừa rồi là hắn đang suy nghĩ.
"Đúng vậy, nhưng tất cả thứ này cũng chỉ là suy luận cùng phán đoán của riêng tôi." Đạo diễn khẽ gật đầu.
"Vì đối kháng lại sự chuyên chế của gen, cho nên nhốt chúng ta trong phòng thí nghiệm để làm các loại thí nghiệm tàn khốc, tương tự có rất nhiều người phải hy sinh, nghe qua thì cái Mô Nhân này cũng chẳng tốt lành hơn gen bao nhiêu. Nếu như vậy, còn không bằng chúng ta tiếp tục bị gen thao túng." Lý Đằng nói thầm vài câu.
"Anh nói rất đúng, bất luận là gen, hay là Mô Nhân, đối với mấy cá thể như chúng ta mà nói, cũng không phải là loại gì tốt." Đạo diễn thở dài.
"Cám ơn cô đã nói cho tôi biết mọi chuyện, quả thật đã cho tôi rất nhiều gợi ý." Lý Đằng nói lời cảm ơn đạo diễn, nhưng quan điểm trước đó của đạo diễn, thái độ của hắn là không đồng ý cũng không phản đối, hắn cần giữ cho mình tư duy độc lập và phân tích hợp lý.
"Nói cho anh biết những thứ này, bởi vì tôi nhận ra anh rất thông minh, có thể sẽ suy nghĩ càng thấu đáo hơn tôi... Nếu như về sau còn có cơ hội gặp mặt, chúng ta có thể trao đổi tâm đắc lẫn nhau, nói không chừng có thể tìm hiểu những bí mật khác của thành phố điện ảnh." Đạo diễn nói bằng giọng rất nghiêm túc.
"Khục......hiện tại tôi có cảm giác bản thân giống như thợ khuân vác gạch, mỗi ngày đều quan tâm tới quốc gia đại sự, thật ra thứ hiện tại mà tôi chú ý, chính là vấn đề cơm ngày ba bữa." Lý Đằng tự giễu vài câu.
"Sức lực của mỗi người đều có hạn, nhưng nếu một đám người cố gắng thì sao? Liền giống như lần này, nếu như không phải anh, tôi, còn có Anna, thậm chí kể cả mấy người Cao Phi cùng ra sức, thì tôi không thể nào khiến cho bộ giám sát chú ý tới tội ác dã man của Lưu Hoảng, để rồi sau cùng chúng ta cũng lật đổ được thế lực ung nhọt như Lưu Hoảng. Nếu chúng ta muốn thoát khỏi sự khống chế của thành phố điện ảnh, trở về cuộc sống bình thường, thì cũng không thể dựa vào cố gắng của một người là có thể thành công." Đạo diễn lại nói tiếp.
"Đúng, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách." Lý Đằng nhái giọng trêu đùa trả lời đạo diễn, sau đó hai tay ôm gáy nằm xuống.
(chú thích: quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách có nghĩa là nước nhà hưng thịnh hay lúc suy vong, dân thường cũng phải có trách nhiệm)
"Nằm ở trên mặt đá ướt sũng, sẽ dễ mắc bệnh." Đạo diễn liếc nhìn Lý Đằng.
"Tôi mệt rồi, muốn ngủ." Lý Đằng đúng là rất mệt.
"Anh ngủ đi, tôi muốn ngồi một lát nữa." Hiển nhiên là đạo diễn cũng không tài nào làm giống Lý Đằng được, không thể ngủ trong hoàn cảnh ác liệt thế này.
Lý Đằng nằm xuống một lát, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
......
Sau nửa đêm, Lý Đằng tỉnh lại.
Hắn cảm giác bên người có động tĩnh mới tỉnh lại.
Trời đã tạnh mưa, trăng sáng sao thưa, có thể nhìn rõ ràng trên mặt đá.
Là động tác đứng dậy của đạo diễn đánh thức Lý Đằng.
Sau khi nàng đứng dậy liền nhìn thoáng qua Lý Đằng, dường như là lo lắng đánh thức Lý Đằng.
Lý Đằng làm bộ vẫn đang ngủ không nhúc nhích.
Đạo diễn cẩn thận cởi bộ áo lông trên người xuống, trước tiên là cởi áo xuống, sau đó ngồi trở lại, cẩn thận từng chút một cởi quần.
Sau đó, trùm lên trên người Lý Đằng.
Trong lòng Lý Đằng có chút cảm động, thời tiết từ nửa đêm đến sáng trên đỉnh chóp đá rất lạnh, mặc dù quần áo trên người nàng không đủ dày, cởi bộ đồ này ra sẽ cảm thấy rất lạnh, có thể cảm thấy Lý Đằng sẽ bị cảm lạnh, mới cởi quần áo ra trùm lên người Lý Đằng.
Quả nhiên, sau khi cỡi xuống, nàng lập tức cảm thấy lạnh, dùng hai tay ôm lấy thân thể của mình.
Lý Đằng cố gắng giữ cơ thể không nhúc nhích, làm bộ vẫn ngủ say, trong lòng đang âm thầm suy tính làm sao thuyết phục nàng ngủ chung với hắn, là chuyện hai người ôm nhau sưởi ấm.
Trong lúc Lý Đằng muốn mở miệng nói cái gì, đạo diễn lại cẩn thận đứng lên.
Sau đó cúi đầu nhìn Lý Đằng liếc.
Lý Đằng tiếp tục làm bộ ngủ say.
Đạo diễn đi tới gần rìa đá, sau đó thò tay đến bên hông, đưa lưng về phía Lý Đằng chậm rãi ngồi xổm xuống.
Rốt cuộc Lý Đằng biết nàng muốn làm gì.
Nhìn một màn trước mắt này, Lý Đằng cảm giác gen trong cơ thể hắn đang xao động, đang muốn tìm kiếm cơ hội nhân bản.
Đạo diễn đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt của Lý Đằng.
"Đêm nay ánh trăng thật tròn...! " Lý Đằng nhìn lên bầu trời cảm thán một câu.
"Anh đã tỉnh? " Đạo diễn có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy.
"Không hề đáng sợ đúng không? Không cần phải vì chuyện này mà lãng phí một cơ hội gọi cứu trợ đặc biệt." Lý Đằng cười cười với đạo diễn.
"Tôi không muốn đánh thức anh." Đạo diễn ngoái đầu qua một bên, làm sao mà chuyện này không đáng sợ? Đặc biệt là còn có một gã đàn ông nằm ở sau lưng.
Không chỉ đáng sợ, còn rất xấu hổ.
"Gió thổi lâu như vậy, bên trên mặt đá đã khô rồi, cô cũng nằm xuống nghỉ đi." Lý Đằng đề nghị với đạo diễn.
"Không cần." Đạo diễn vẫn lắc đầu, tiếp tục chịu đựng.
"Gỡ mặt nạ ra đi, ở chỗ này không có ai để ý tới dung mạo của cô, hoặc là để ý tới nét mặt của cô." Lý Đằng ngồi dậy, nói tiếp.
"Được rồi." Đạo diễn im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe theo Lý Đằng.
Lý Đằng rất ngạc nhiên mà liếc nhìn đạo diễn, thời gian dài như vậy, đều chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng, quả thật có chút tò mò. Hơn nữa không nghĩ tới lần này nàng lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy, khiến cho Lý Đằng có chút bất ngờ.
Có lẽ là gương mặt không xấu? Mấy cô gái có làn da trắng thì khó mà xấu cho được.
Vừa rồi Lý Đằng đã nhìn ra làn da mặt của nàng khá trắng.
"Nhìn cái gì?" Đạo diễn vốn muốn gỡ mặt nạ, nhưng mà chợt dừng lại.
"Đêm nay ánh trăng thật tròn...! " Lý Đằng nhìn về phía bầu trời.
Đạo diễn hơi do dự một chút, rốt cục vẫn tháo mặt nạ.
Lý Đằng vội vàng liếc nghìn đạo diễn.
Liền giống như một phụ nữ trên đường, bởi vì mỗi người đều mặc quần áo, cho nên những đàn ông có tư tưởng đen tối đều rất tò mò phía dưới lớp áo của các nàng có hình dáng thế nào.
Nhưng nếu như tất cả phụ nữ đều không mặc quần áo, có thể nhìn một cách tùy tiện, đoán chừng mấy gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi cũng chẳng còn tò mò, hơn nữa nhìn thấy mấy người có dáng dấp hơi xấu, còn có thể cảm thấy buồn nôn.
Bởi vì đạo diễn vẫn luôn đeo mặt nạ, cho nên Lý Đằng rất tò mò gương mặt của nàng sẽ ra sao.
Đạo lý là như vậy.
Đạo diễn phát hiện Lý Đằng nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy hơi nhíu mày, sắc mặt có chút thẹn thùng.
"Kỳ thật, dung mạo của cô chẳng hề xấu!" Lý Đằng đánh giá một câu.
Đạo diễn đúng là không xấu, có nét đẹp cổ điển thanh nhã, rất thích hợp đóng vai mỹ nữ cổ trang. Lúc Lý Đằng đọc qua tiểu thuyết trong tứ đại danh tác, trong đầu cũng tưởng tượng ra nữ chính có khí chất giống hệt vầy.
Văn thanh cũng không kỳ lạ.
(chú thích: tứ đại danh tác gồm Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuỷ Hử, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng.)
(chú thích: văn thanh là từ để ám chỉ thanh niên yêu thích văn hoá và nghệ thuật)
"Xấu hay không do anh nhận xét là được?" Đạo diễn tức giận mắng Lý Đằng.
"Rèm châu kéo cửa khép hờ.
Tinh khôi mặt ngọc, hoa chờ chậu xinh.
Hoa lê cánh trắng đượm tình.
Hồn mai theo gió, rung rinh cánh tàn.
Người tiên áo lụa điểm trang.
Buồng thu khuê các, mênh mang giọt sầu.
Nghẹn lòng dám ngỏ đôi câu.
Đêm tàn gió lạnh, ngõ hầu ngẩn ngơ.. " Lý Đằng nhìn lên bầu trời ngâm bài thơ.
(chú thích: bài thơ trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng)
Dựa theo cách nói của đạo diễn trước đó, loại hành vi ngâm thơ của Lý Đằng này, kỳ thật cũng là gen trong cơ thể hắn quấy phá. Đang muốn dùng cách này để biểu hiện ra tài hoa, khen ngợi nàng, hấp dẫn gen trong cơ thể nàng, sau đó cùng nhau nhân bản các loại.
Cũng hết cách, ai bảo con người đều là nô lệ của gen chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.