Chương 124: Túi Bánh Quy Nhỏ
Áo Bỉ Gia
04/01/2024
Editor: Kingofbattle.
"Anh có thể ngồi xuống và canh chừng giống như cha tôi hay không? Như vậy tôi sẽ không lo bị té xuống." Diêu Tuyết nói với Lý Đằng.
"Ừ......à.........Được." Lý Đằng đành phải ngồi dậy.
Diêu Tuyết cũng không hề khách khí, nằm xuống, xem bắp đùi Lý Đằng giống như gối đầu, sau đó liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lý Đằng bó tay rồi.
Không có cách nào ra tay...!
Một lát sau, Lý Đằng kéo áo lông gần đó tới, trùm lên người Diêu Tuyết.
Sau đó thật sự giống như người cha bảo vệ con gái, trông coi nàng cẩn thận từng chút một.
Ngồi yên cho tới bình minh.
......
Ngày hôm sau.
Hôm nay trời không mưa, nhưng thời tiết bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo.
Mười giờ sáng, Diêu Tuyết mới tỉnh lại.
Lý Đằng thì ngáp ngắn ngáp dài.
"Xoay người sang chỗ khác." Diêu Tuyết vừa tỉnh dậy, liền đỏ mặt nói với Lý Đằng một tiếng.
"Được." Lý Đằng xoay người qua.
Một lát sau, gen trong cơ thể Lý Đằng khống chế hắn vụng trộm quay đầu lại nhìn.
Diêu Tuyết đang ngồi xổm quay lưng về phía hắn như sớm đoán được, ánh mắt nàng sáng quắc đang theo dõi hắn.
Lý Đằng vội vàng quay đầu lại, làm bộ duỗi lưng một cái, cũng đứng ở rìa đá bên này giải quyết nỗi buồn.
Giải quyết xong, Diêu Tuyết quay trở lại giữa ngồi xuống.
"Vất vả cho anh rồi, đi ngủ đi." Diêu Tuyết vỗ vỗ bắp đùi mình.
"Được." Lý Đằng vội vàng nằm xuống, quay đầu hướng vào bụng Diêu Tuyết, làm bộ dáng ngủ.
Cho tới bây giờ hắn còn chưa hưởng thụ đãi ngộ bậc này.
Nhưng mà hắn rất buồn ngủ.
Diêu Tuyết ngồi yên, thỉnh thoảng lấy tay vuốt đầu Lý Đằng, khiến cho Lý Đằng cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Cũng không lâu lắm, hắn thật đúng là đã ngủ mê.
......
Có thể là gối đầu quá êm quá thơm, một giấc này Lý Đằng ngủ rất sâu.
Cuối cùng hắn bị cơn đói đánh thức.
Loại năng lực chống đỡ cơn đói, dường như không tài nào huấn luyện được, dù sao đến một khoảng thời gian nhất định, khẳng định cơ thể sẽ đói, đói bụng đến mức dời sông lấp biển.
"Lạnh quá." Diêu Tuyết xoa xoa tay.
"Như vầy cũng chưa tính quá lạnh." Lý Đằng muốn giúp Diêu Tuyết làm ấm tay, kết quả bị cự tuyệt.
"Anh đói bụng?" Diêu Tuyết đã nghe thấy bụng Lý Đằng kêu lên từng đợt ọt ọt.
"Tôi bị quen rồi." Lý Đằng thở dài.
Diêu Tuyết im lặng một lát, đưa tay bấm nút trên đồng hồ.
"Lại gọi cứu hộ đặc biệt...? "
"Ừ."
"Lúc này gọi cứu hộ đặc biệt vẫn là có thể, nhìn bầu trời, đoán chừng buổi tối hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì." Lý Đằng ngồi dậy nhìn lên bầu trời.
Hơn mười phút về sau, chân trời truyền đến tiếng ầm ầm, trực thăng cứu hộ đặc biệt bay tới.
Trực lăng trôi nổi phía trên chóp đá, thả xuống một xấp thang dây.
Diêu Tuyết nhờ Lý Đằng giúp đỡ mà bò lên thang dây chui vào khoang trực thăng.
Mười phút sau cửa khoang mở ra, Diêu Tuyết bò xuống, nhờ Lý Đằng giúp đỡ mà leo xuống chóp đá, cửa khoang trực thăng lại đóng sập, sau đó bay mất hút.
"Có thể mang ra ngoài." Diêu Tuyết phun ra một túi ni lông cỡ nhỏ đưa cho Lý Đằng.
Là một túi bánh quy nhỏ, tổng cộng có bốn cái, đóng gói trong một cái túi nhỏ.
Lý Đằng vừa xé mở túi liền vứt tất cả vào trong mồm, nuốt trọn toàn bộ.
Mặc dù không làm nên chuyện gì, nhưng ít ra trong dạ dày sẽ dễ chịu hơn.
"Đáng tiếc, chỉ có thể mang chút đồ vật này." Diêu Tuyết tỏ vẻ xin lỗi.
"Kỳ thật, nếu như phía trên có lạt xưởng mà nói, cô cũng có thể nghĩ biện pháp mang xuống một cây." Lý Đằng nói với Diêu Tuyết.
"Trong mồm nhét không được" Diêu Tuyết lắc đầu, trong mồm giả bộ nuốt túi bánh quy đã là cực hạn của nàng, hơn nữa còn là dưới tình huống kiểm an trong trực thăng không có nghiêm khắc như sân bay vậy.
"Ý tôi......là nhét ở dưới......" Lý Đằng đưa tay chỉ.
Diêu Tuyết im lặng một lát, xấu hổ trong nháy mắt, giơ tay đấm loạn xạ.
......
"Trong trực thăng là tình huống gì? Có ai trong đó không?" Lý Đằng gối đầu lên đùi Diêu Tuyết, trò chuyện cùng nàng.
"Chỉ có phi công ở trong buồng lái, sau khoang thuyền không có ai. Đó là một khoang độc lập, không thể mang thứ gì ra, sau khi cửa khoang đóng lại, đèn sẽ sáng lên, lúc này mới có thể nhìn thấy buồng lái ở phía trước."
"Trong khoang có một căn phòng tắm, một cái buồng vệ sinh, một bàn ăn, trên bàn có hai bình đồ uống, một túi bánh mì, hai túi bánh quy. Lúc rời đi khoang lái sẽ mở ra giám sát khoang sau, dùng bộ đàm nói chuyện với phi công, chờ hắn kiểm tra không có mang bất kỳ vật gì ra mới có thể leo xuống."
"Vừa rồi tôi khẩn trương muốn chết, rất sợ phi công thấy tôi giấu túi bánh quy, rất may là có thể an toàn xuống đây." Khi Diêu Tuyết nói tới chuyện này thì vẫn rất căng thẳng, liền giống như học sinh quay cóp sợ bị thầy giáo phát hiện.
"Lần sau đừng mạo hiểm, cẩn thận cô sẽ bị trừng phạt." Lý Đằng nghĩ nghĩ vẫn là nói một câu.
Mấy khối bánh quy đối với hắn có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng nếu như nàng bởi vì chuyện này mà bị trừng phạt thì không đáng.
"Về sau tôi không còn trong đoàn phim, anh phải cố gắng móc nối quan hệ với đạo diễn, ngàn vạn lần đừng có đắc tội đạo diễn, đạo diễn có thể cho anh một kịch bản bị hành ra bã." Diêu Tuyết vội dời chủ đề.
"Ừ, Tôi rất hiểu rõ điểm này. Lại nói, cái câu "mười năm sau, tân Trung Quốc thành lập, nhân dân trở mình làm chủ", là lúc đó mới nghĩ ra, hay là có sẵn trong kịch bản rồi?" Lý Đằng nghĩ tới đoạn "mười năm sau" kia, vẫn là nhịn cười mà không được.
Kịch bản đúng là rất máu chó, nhưng mà xếp đặt "mười năm sau" lại khéo vô cùng, đào hố cho Lưu Hoảng đến tức ói máu. Dựa trên điểm này mà Lý Đằng rất bội phục tài năng của Diêu Tuyết.
"Đương nhiên là đã sớm bố trí gài hắn, hắn khi dễ anh đến quá đáng!" Diêu Tuyết trả lời Lý Đằng, nàng lúc nói chuyện, lại vô thức dùng tay sờ đầu Lý Đằng.
Trời càng ngày càng lạnh, đầu Lý Đằng rất ấm áp, giống như cái túi chườm nóng, tay của nàng quá lạnh.
Lý Đằng thừa cơ chụp lấy tay của nàng.
Diêu Tuyết muốn rút về, Lý Đằng thoáng dùng chút sức, không để nàng rút về,
Diêu Tuyết lại giãy một cái rồi từ bỏ, mặc cho Lý Đằng cầm tay của nàng.
Lý Đằng thử hôn tay Diêu Tuyết một chút, Diêu Tuyết lại muốn rút tay về, nhưng bị Lý Đằng cầm chặt, sau đó liền không cố giãy giụa.
Gen trong cơ thể Lý Đằng đột nhiên mất khống chế, đứng dậy ôm lấy Diêu Tuyết muốn hôn.
"Đừng......Tôi sợ. " Diêu Tuyết thật sự sợ hãi, cả người đều phát run.
Lý Đằng đành phải buông tha, ngồi ở sau lưng Diêu Tuyết, hai tay ôm nàng, đặt đầu lên vai nàng.
"Đây là đang làm gì?" Diêu Tuyết thoáng lay động cơ thể.
"Đừng nghĩ quá nhiều, sợ cô bị đông cứng, giúp cô làm nóng thân thể. " Lý Đằng biện lý do rất hợp lý.
"......" Diêu Tuyết phát hiện mình không thể cãi lại, là nàng suy nghĩ nhiều ư?
"Có lẽ anh từng ở cùng Anna." Sau một hồi, Diêu Tuyết lại mở miệng.
"Không thể nào." Lý Đằng lắc đầu.
"Tại sao?" Diêu Tuyết nghiêng đầu nhìn Lý Đằng.
"Cô......cô ta không cho tôi sờ." Lý Đằng trả lời Diêu Tuyết.
"......"
"Anh có thể ngồi xuống và canh chừng giống như cha tôi hay không? Như vậy tôi sẽ không lo bị té xuống." Diêu Tuyết nói với Lý Đằng.
"Ừ......à.........Được." Lý Đằng đành phải ngồi dậy.
Diêu Tuyết cũng không hề khách khí, nằm xuống, xem bắp đùi Lý Đằng giống như gối đầu, sau đó liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lý Đằng bó tay rồi.
Không có cách nào ra tay...!
Một lát sau, Lý Đằng kéo áo lông gần đó tới, trùm lên người Diêu Tuyết.
Sau đó thật sự giống như người cha bảo vệ con gái, trông coi nàng cẩn thận từng chút một.
Ngồi yên cho tới bình minh.
......
Ngày hôm sau.
Hôm nay trời không mưa, nhưng thời tiết bắt đầu chuyển sang lạnh lẽo.
Mười giờ sáng, Diêu Tuyết mới tỉnh lại.
Lý Đằng thì ngáp ngắn ngáp dài.
"Xoay người sang chỗ khác." Diêu Tuyết vừa tỉnh dậy, liền đỏ mặt nói với Lý Đằng một tiếng.
"Được." Lý Đằng xoay người qua.
Một lát sau, gen trong cơ thể Lý Đằng khống chế hắn vụng trộm quay đầu lại nhìn.
Diêu Tuyết đang ngồi xổm quay lưng về phía hắn như sớm đoán được, ánh mắt nàng sáng quắc đang theo dõi hắn.
Lý Đằng vội vàng quay đầu lại, làm bộ duỗi lưng một cái, cũng đứng ở rìa đá bên này giải quyết nỗi buồn.
Giải quyết xong, Diêu Tuyết quay trở lại giữa ngồi xuống.
"Vất vả cho anh rồi, đi ngủ đi." Diêu Tuyết vỗ vỗ bắp đùi mình.
"Được." Lý Đằng vội vàng nằm xuống, quay đầu hướng vào bụng Diêu Tuyết, làm bộ dáng ngủ.
Cho tới bây giờ hắn còn chưa hưởng thụ đãi ngộ bậc này.
Nhưng mà hắn rất buồn ngủ.
Diêu Tuyết ngồi yên, thỉnh thoảng lấy tay vuốt đầu Lý Đằng, khiến cho Lý Đằng cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Cũng không lâu lắm, hắn thật đúng là đã ngủ mê.
......
Có thể là gối đầu quá êm quá thơm, một giấc này Lý Đằng ngủ rất sâu.
Cuối cùng hắn bị cơn đói đánh thức.
Loại năng lực chống đỡ cơn đói, dường như không tài nào huấn luyện được, dù sao đến một khoảng thời gian nhất định, khẳng định cơ thể sẽ đói, đói bụng đến mức dời sông lấp biển.
"Lạnh quá." Diêu Tuyết xoa xoa tay.
"Như vầy cũng chưa tính quá lạnh." Lý Đằng muốn giúp Diêu Tuyết làm ấm tay, kết quả bị cự tuyệt.
"Anh đói bụng?" Diêu Tuyết đã nghe thấy bụng Lý Đằng kêu lên từng đợt ọt ọt.
"Tôi bị quen rồi." Lý Đằng thở dài.
Diêu Tuyết im lặng một lát, đưa tay bấm nút trên đồng hồ.
"Lại gọi cứu hộ đặc biệt...? "
"Ừ."
"Lúc này gọi cứu hộ đặc biệt vẫn là có thể, nhìn bầu trời, đoán chừng buổi tối hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì." Lý Đằng ngồi dậy nhìn lên bầu trời.
Hơn mười phút về sau, chân trời truyền đến tiếng ầm ầm, trực thăng cứu hộ đặc biệt bay tới.
Trực lăng trôi nổi phía trên chóp đá, thả xuống một xấp thang dây.
Diêu Tuyết nhờ Lý Đằng giúp đỡ mà bò lên thang dây chui vào khoang trực thăng.
Mười phút sau cửa khoang mở ra, Diêu Tuyết bò xuống, nhờ Lý Đằng giúp đỡ mà leo xuống chóp đá, cửa khoang trực thăng lại đóng sập, sau đó bay mất hút.
"Có thể mang ra ngoài." Diêu Tuyết phun ra một túi ni lông cỡ nhỏ đưa cho Lý Đằng.
Là một túi bánh quy nhỏ, tổng cộng có bốn cái, đóng gói trong một cái túi nhỏ.
Lý Đằng vừa xé mở túi liền vứt tất cả vào trong mồm, nuốt trọn toàn bộ.
Mặc dù không làm nên chuyện gì, nhưng ít ra trong dạ dày sẽ dễ chịu hơn.
"Đáng tiếc, chỉ có thể mang chút đồ vật này." Diêu Tuyết tỏ vẻ xin lỗi.
"Kỳ thật, nếu như phía trên có lạt xưởng mà nói, cô cũng có thể nghĩ biện pháp mang xuống một cây." Lý Đằng nói với Diêu Tuyết.
"Trong mồm nhét không được" Diêu Tuyết lắc đầu, trong mồm giả bộ nuốt túi bánh quy đã là cực hạn của nàng, hơn nữa còn là dưới tình huống kiểm an trong trực thăng không có nghiêm khắc như sân bay vậy.
"Ý tôi......là nhét ở dưới......" Lý Đằng đưa tay chỉ.
Diêu Tuyết im lặng một lát, xấu hổ trong nháy mắt, giơ tay đấm loạn xạ.
......
"Trong trực thăng là tình huống gì? Có ai trong đó không?" Lý Đằng gối đầu lên đùi Diêu Tuyết, trò chuyện cùng nàng.
"Chỉ có phi công ở trong buồng lái, sau khoang thuyền không có ai. Đó là một khoang độc lập, không thể mang thứ gì ra, sau khi cửa khoang đóng lại, đèn sẽ sáng lên, lúc này mới có thể nhìn thấy buồng lái ở phía trước."
"Trong khoang có một căn phòng tắm, một cái buồng vệ sinh, một bàn ăn, trên bàn có hai bình đồ uống, một túi bánh mì, hai túi bánh quy. Lúc rời đi khoang lái sẽ mở ra giám sát khoang sau, dùng bộ đàm nói chuyện với phi công, chờ hắn kiểm tra không có mang bất kỳ vật gì ra mới có thể leo xuống."
"Vừa rồi tôi khẩn trương muốn chết, rất sợ phi công thấy tôi giấu túi bánh quy, rất may là có thể an toàn xuống đây." Khi Diêu Tuyết nói tới chuyện này thì vẫn rất căng thẳng, liền giống như học sinh quay cóp sợ bị thầy giáo phát hiện.
"Lần sau đừng mạo hiểm, cẩn thận cô sẽ bị trừng phạt." Lý Đằng nghĩ nghĩ vẫn là nói một câu.
Mấy khối bánh quy đối với hắn có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng nếu như nàng bởi vì chuyện này mà bị trừng phạt thì không đáng.
"Về sau tôi không còn trong đoàn phim, anh phải cố gắng móc nối quan hệ với đạo diễn, ngàn vạn lần đừng có đắc tội đạo diễn, đạo diễn có thể cho anh một kịch bản bị hành ra bã." Diêu Tuyết vội dời chủ đề.
"Ừ, Tôi rất hiểu rõ điểm này. Lại nói, cái câu "mười năm sau, tân Trung Quốc thành lập, nhân dân trở mình làm chủ", là lúc đó mới nghĩ ra, hay là có sẵn trong kịch bản rồi?" Lý Đằng nghĩ tới đoạn "mười năm sau" kia, vẫn là nhịn cười mà không được.
Kịch bản đúng là rất máu chó, nhưng mà xếp đặt "mười năm sau" lại khéo vô cùng, đào hố cho Lưu Hoảng đến tức ói máu. Dựa trên điểm này mà Lý Đằng rất bội phục tài năng của Diêu Tuyết.
"Đương nhiên là đã sớm bố trí gài hắn, hắn khi dễ anh đến quá đáng!" Diêu Tuyết trả lời Lý Đằng, nàng lúc nói chuyện, lại vô thức dùng tay sờ đầu Lý Đằng.
Trời càng ngày càng lạnh, đầu Lý Đằng rất ấm áp, giống như cái túi chườm nóng, tay của nàng quá lạnh.
Lý Đằng thừa cơ chụp lấy tay của nàng.
Diêu Tuyết muốn rút về, Lý Đằng thoáng dùng chút sức, không để nàng rút về,
Diêu Tuyết lại giãy một cái rồi từ bỏ, mặc cho Lý Đằng cầm tay của nàng.
Lý Đằng thử hôn tay Diêu Tuyết một chút, Diêu Tuyết lại muốn rút tay về, nhưng bị Lý Đằng cầm chặt, sau đó liền không cố giãy giụa.
Gen trong cơ thể Lý Đằng đột nhiên mất khống chế, đứng dậy ôm lấy Diêu Tuyết muốn hôn.
"Đừng......Tôi sợ. " Diêu Tuyết thật sự sợ hãi, cả người đều phát run.
Lý Đằng đành phải buông tha, ngồi ở sau lưng Diêu Tuyết, hai tay ôm nàng, đặt đầu lên vai nàng.
"Đây là đang làm gì?" Diêu Tuyết thoáng lay động cơ thể.
"Đừng nghĩ quá nhiều, sợ cô bị đông cứng, giúp cô làm nóng thân thể. " Lý Đằng biện lý do rất hợp lý.
"......" Diêu Tuyết phát hiện mình không thể cãi lại, là nàng suy nghĩ nhiều ư?
"Có lẽ anh từng ở cùng Anna." Sau một hồi, Diêu Tuyết lại mở miệng.
"Không thể nào." Lý Đằng lắc đầu.
"Tại sao?" Diêu Tuyết nghiêng đầu nhìn Lý Đằng.
"Cô......cô ta không cho tôi sờ." Lý Đằng trả lời Diêu Tuyết.
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.