Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Chương 1: App Video Ngắn
Lâm Hỏa Hỏa
11/10/2024
Lâm Tâm Nguyệt phát hiện ứng dụng xem phim ngắn để nhận thưởng cô vừa tải về có gì đó rất lạ. Trước khi tải, quảng cáo nói rằng chỉ cần xem vài tập mỗi ngày là có thể kiếm ít nhất ba mươi đồng. Kết quả, cô xem ba tập liền, suýt nữa thì bị tức đến u tuyến vú. Tiền thưởng thì không thấy đâu mà người thì suýt bị tức chết.
“Vương gia, thuộc hạ xin ngài, đừng cố thủ nữa!”
Bên ngoài doanh trại, hàng trăm người đầy thương tích, quỳ xuống dập đầu khẩn cầu. Người đàn ông đứng đầu có dáng vóc cao lớn, sắc mặt trầm đen, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao!
Trong phim ngắn, Ung Châu là phong địa của Minh Vương Hiên Viên Minh. Đã ba năm đại hạn, đất đai không thu hoạch nổi một hạt, dân chúng mười phần thì chết chín. Cả thành hơn vạn người đều đói vàng vọt, gầy gò đến mức cùng đường phải ăn thịt con mình. Hạn hán đã được báo lên từ lâu, nhưng hoàng thượng và thái tử không màng đến, cung cấm thì đầy thịt thối, trong khi xương chết đói rải khắp đất Ung Châu.
Minh Vương đã nhiều lần phái tâm phúc ra ngoài mua lương thực, mua nước, nhưng bạc trong tay cũng sắp cạn. Ba tháng trước, nước U Tháp lại đến xâm phạm. Tin quân báo đã sớm được đưa về kinh thành, nhưng hoàng thượng chẳng những không phái binh viện trợ mà còn phái người phong tỏa hai thành gần Ung Châu, cắt đứt hoàn toàn đường lui của Minh Vương.
Minh Vương cố thủ ba tháng, từ mười vạn quân giờ chỉ còn chưa đến năm ngàn, trong khi quân địch lên tới hơn mười vạn. Cố thủ tiếp thì ai cũng chết, các tâm phúc đã không ít lần khuyên hắn bỏ trốn.
Nhìn những gương mặt gầy rộc, sạm đen của binh lính phía dưới, Minh Vương hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lẽo hơn: “Lưu Cường, quân doanh còn bao nhiêu gạo?”
Người đàn ông trung niên độ bốn mươi tuổi quỳ phía trước nghe gọi tên mình, lập tức đứng thẳng người, ánh mắt đầy đau khổ: “Bẩm vương gia... chưa đầy hai bát.”
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều tuyệt vọng. Năm ngàn binh sĩ, hơn hai vạn dân chúng, hai bát gạo, liệu mỗi người có thể chia được một hạt không?
Minh Vương nắm chặt tay, đôi mắt thâm quầng, đẫm máu sau nhiều đêm không ngủ: “Nấu thành cháo loãng, phát cho người dân mỗi người một bát, binh sĩ ăn no, rồi chúng ta liều chết một trận!”
“Giết một tên không thiệt, giết hai tên thì xem như kiếm lời rồi!”
“Vương gia!!”
Mọi người lại đồng thanh kêu lên: “Vương gia, hoàng thượng bất nhân, thái tử bất nghĩa! Giặc đến xâm phạm mà không phái binh cứu viện, ngược lại còn cắt đứt đường lui của chúng ta. Chúng ta đã tận lực rồi, không cần phải liều mạng với chúng nữa!”
“Vương gia, thuộc hạ xin ngài, đừng cố thủ nữa!”
Bên ngoài doanh trại, hàng trăm người đầy thương tích, quỳ xuống dập đầu khẩn cầu. Người đàn ông đứng đầu có dáng vóc cao lớn, sắc mặt trầm đen, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao!
Trong phim ngắn, Ung Châu là phong địa của Minh Vương Hiên Viên Minh. Đã ba năm đại hạn, đất đai không thu hoạch nổi một hạt, dân chúng mười phần thì chết chín. Cả thành hơn vạn người đều đói vàng vọt, gầy gò đến mức cùng đường phải ăn thịt con mình. Hạn hán đã được báo lên từ lâu, nhưng hoàng thượng và thái tử không màng đến, cung cấm thì đầy thịt thối, trong khi xương chết đói rải khắp đất Ung Châu.
Minh Vương đã nhiều lần phái tâm phúc ra ngoài mua lương thực, mua nước, nhưng bạc trong tay cũng sắp cạn. Ba tháng trước, nước U Tháp lại đến xâm phạm. Tin quân báo đã sớm được đưa về kinh thành, nhưng hoàng thượng chẳng những không phái binh viện trợ mà còn phái người phong tỏa hai thành gần Ung Châu, cắt đứt hoàn toàn đường lui của Minh Vương.
Minh Vương cố thủ ba tháng, từ mười vạn quân giờ chỉ còn chưa đến năm ngàn, trong khi quân địch lên tới hơn mười vạn. Cố thủ tiếp thì ai cũng chết, các tâm phúc đã không ít lần khuyên hắn bỏ trốn.
Nhìn những gương mặt gầy rộc, sạm đen của binh lính phía dưới, Minh Vương hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lẽo hơn: “Lưu Cường, quân doanh còn bao nhiêu gạo?”
Người đàn ông trung niên độ bốn mươi tuổi quỳ phía trước nghe gọi tên mình, lập tức đứng thẳng người, ánh mắt đầy đau khổ: “Bẩm vương gia... chưa đầy hai bát.”
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều tuyệt vọng. Năm ngàn binh sĩ, hơn hai vạn dân chúng, hai bát gạo, liệu mỗi người có thể chia được một hạt không?
Minh Vương nắm chặt tay, đôi mắt thâm quầng, đẫm máu sau nhiều đêm không ngủ: “Nấu thành cháo loãng, phát cho người dân mỗi người một bát, binh sĩ ăn no, rồi chúng ta liều chết một trận!”
“Giết một tên không thiệt, giết hai tên thì xem như kiếm lời rồi!”
“Vương gia!!”
Mọi người lại đồng thanh kêu lên: “Vương gia, hoàng thượng bất nhân, thái tử bất nghĩa! Giặc đến xâm phạm mà không phái binh cứu viện, ngược lại còn cắt đứt đường lui của chúng ta. Chúng ta đã tận lực rồi, không cần phải liều mạng với chúng nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.