Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Chương 12: Mẹ Ruột Tuyệt Tình
Lâm Hỏa Hỏa
25/10/2024
Lâm Tâm Nguyệt quay đầu, đó là một chiếc Maybach, dừng ngay sau lưng cô, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh khu nhà cũ nát.
“Nguyệt Nguyệt.” Một vệ sĩ áo đen kính cẩn mở cửa xe, từ bên trong, một quý bà mặc áo dài lụa tím cao cấp, đeo kính râm, nhẹ nhàng bước ra.
Người phụ nữ ấy chăm sóc bản thân rất kỹ, làn da trắng trẻo, tóc đen óng, dáng vẻ duyên dáng, mỗi bước đi đều toát lên vẻ đoan trang, thanh lịch.
Lâm Tâm Nguyệt khựng lại, rồi lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vừa đến. Cô muốn hỏi người kia đến đây làm gì, nhưng lại thấy điều đó thật thừa thãi.
"Nguyệt Nguyệt, nửa năm qua con sống ở đây sao?" Quý phụ khẽ nhướng mí, ánh mắt lướt nhẹ một vòng quanh, sau đó nhìn lại cô, giọng nói bình thản, vẻ ngoài toát lên sự cao sang.
Nhưng Lâm Tâm Nguyệt thừa hiểu ẩn sau vẻ cao quý ấy là ánh mắt soi mói, từ trên cao nhìn xuống thế nào.
Mà người phụ nữ này lại chính là mẹ ruột của cô.
Hai chữ "mẹ" lăn qua lăn lại trong cổ họng Lâm Tâm Nguyệt, cuối cùng lại bị cô nuốt xuống một cách mỉa mai.
"Chứ còn có thể đi đâu? Hay là bà muốn tôi phải ngủ ngoài đường?" Lâm Tâm Nguyệt nhếch môi châm biếm, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt. "Đừng quên, ngày bà đuổi tôi đi thì tôi không có một xu dính túi, tay trắng mà rời khỏi nhà."
"Ồ, tôi quên mất, bà là phu nhân của người giàu nhất tỉnh Tô. Chính bà đã ra lệnh cho mọi người không ai được thuê tôi làm việc mà.”
“Hồi đó ngay cả việc rửa chén ở nhà hàng cũng chẳng ai dám nhận tôi cả."
"Lâm Tâm Nguyệt, xem ra nửa năm qua con vẫn chưa học ngoan." Quý phụ kia vốn đã ít kiên nhẫn, giờ đây càng không còn chút nào, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh đầy khó chịu, không còn buồn che giấu:
"Quả nhiên là con của ông ta, đúng là mạng lớn, dù có bị dìm xuống cống ngầm cũng không chết nổi."
"Lâm Tâm Nguyệt, lần này mẹ đến là để báo cho con một tin vui. Thiếu gia Bắc Kinh mà em gái con vừa kết giao được có thể mời được giáo sư J ở nước Mỹ. Nếu ông ấy chịu ra tay thì bà ngoại con có đến chín phần là sẽ tỉnh lại.”
Đôi mi của Lâm Tâm Nguyệt khẽ run, gương mặt thoáng căng lại: "Vậy còn không mau đi mời?"
Thấy sắc mặt Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng đã biến đổi, quý phụ hài lòng nhếch môi: "Mời? Dựa vào gì mà mời? Để có thể mời được người ta thì không chỉ cần quan hệ, mà còn cần ít nhất hai trăm vạn chi phí chữa trị."
“Nguyệt Nguyệt.” Một vệ sĩ áo đen kính cẩn mở cửa xe, từ bên trong, một quý bà mặc áo dài lụa tím cao cấp, đeo kính râm, nhẹ nhàng bước ra.
Người phụ nữ ấy chăm sóc bản thân rất kỹ, làn da trắng trẻo, tóc đen óng, dáng vẻ duyên dáng, mỗi bước đi đều toát lên vẻ đoan trang, thanh lịch.
Lâm Tâm Nguyệt khựng lại, rồi lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người vừa đến. Cô muốn hỏi người kia đến đây làm gì, nhưng lại thấy điều đó thật thừa thãi.
"Nguyệt Nguyệt, nửa năm qua con sống ở đây sao?" Quý phụ khẽ nhướng mí, ánh mắt lướt nhẹ một vòng quanh, sau đó nhìn lại cô, giọng nói bình thản, vẻ ngoài toát lên sự cao sang.
Nhưng Lâm Tâm Nguyệt thừa hiểu ẩn sau vẻ cao quý ấy là ánh mắt soi mói, từ trên cao nhìn xuống thế nào.
Mà người phụ nữ này lại chính là mẹ ruột của cô.
Hai chữ "mẹ" lăn qua lăn lại trong cổ họng Lâm Tâm Nguyệt, cuối cùng lại bị cô nuốt xuống một cách mỉa mai.
"Chứ còn có thể đi đâu? Hay là bà muốn tôi phải ngủ ngoài đường?" Lâm Tâm Nguyệt nhếch môi châm biếm, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt. "Đừng quên, ngày bà đuổi tôi đi thì tôi không có một xu dính túi, tay trắng mà rời khỏi nhà."
"Ồ, tôi quên mất, bà là phu nhân của người giàu nhất tỉnh Tô. Chính bà đã ra lệnh cho mọi người không ai được thuê tôi làm việc mà.”
“Hồi đó ngay cả việc rửa chén ở nhà hàng cũng chẳng ai dám nhận tôi cả."
"Lâm Tâm Nguyệt, xem ra nửa năm qua con vẫn chưa học ngoan." Quý phụ kia vốn đã ít kiên nhẫn, giờ đây càng không còn chút nào, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh đầy khó chịu, không còn buồn che giấu:
"Quả nhiên là con của ông ta, đúng là mạng lớn, dù có bị dìm xuống cống ngầm cũng không chết nổi."
"Lâm Tâm Nguyệt, lần này mẹ đến là để báo cho con một tin vui. Thiếu gia Bắc Kinh mà em gái con vừa kết giao được có thể mời được giáo sư J ở nước Mỹ. Nếu ông ấy chịu ra tay thì bà ngoại con có đến chín phần là sẽ tỉnh lại.”
Đôi mi của Lâm Tâm Nguyệt khẽ run, gương mặt thoáng căng lại: "Vậy còn không mau đi mời?"
Thấy sắc mặt Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng đã biến đổi, quý phụ hài lòng nhếch môi: "Mời? Dựa vào gì mà mời? Để có thể mời được người ta thì không chỉ cần quan hệ, mà còn cần ít nhất hai trăm vạn chi phí chữa trị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.