Chương 77: Kinh hãi
Hôi Cốc
14/05/2024
Đàm Trăn đẩy cửa ra, một vị thị vệ ở cửa lạnh lùng ngăn nàng ta lại: "Đàm tiểu thư, Quận vương đã dặn dò, vì để đảm bảo cho sự an toàn của ngươi, xin ngươi chớ ra khỏi cửa, cần gì có thể sai bảo."
Nàng ta cắn răng nói: "Bao lâu nữa Quận vương của các ngươi mới có thể trở về? Gã đi đâu rồi? Ta lo lắng phụ huynh trong nhà lo lắng, muốn viết phong thư cho bọn họ."
Thị vệ kia lạnh lùng nói: "Quận vương phụng mật chỉ làm việc, bức thư lúc trước tiểu thư viết đã được Quận vương sai người đáng tin gửi cho huynh trưởng nhà ngươi rồi. Chúng ta không biết được hành trình của Vương gia, mong Đàm tiểu thư không làm chúng ta khó xử."
Đàm Trăn trơ mắt nhìn hai thị vệ đẩy cửa lại, đóng sầm ở trước mắt nàng ta.
Nàng ta quanh quẩn trong sân giống như con thú bị nhốt, rồi lại trở về trong phòng, chỉ có thể cầm mấy quyển sách đọc giết thời gian. Trong phòng rất xa hoa đẹp đẽ, chăn đệm cũng sạch sẽ, nhưng nàng ta ở chỗ này đã hai ngày mà vẫn không có người nào đến nói chuyện với nàng ta. Nàng cảm thấy thời gian dài dằng dặc đến dày vò, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung, có phải mình lại bị bắt cóc lần nữa không
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, thị vệ bưng cơm đến, lại lập tức đi ra ngoài, ngay cả một câu đều không nói với nàng ta. Mãi đến khi nàng ta ăn cơm xong mới đi vào lấy hộp.
Đợi cho đêm khuya, từ đầu đến cuối Đàm Trăn vẫn ngủ không được chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Nàng liền vội vàng đứng lên, mấy ngày nay nàng đều để nguyên quần áo mà nằm, ngược lại cũng rất nhanh gọn, Nàng đứng tại cạnh cửa hỏi: "Ai vậy?"
Chỉ nghe bên ngoài có một giọng nói ôn hòa: "Đàm tiểu thư, đêm khuya quấy rầy, tiểu vương vừa trở lại liền nghe thị vệ nói hình như nàng có việc gấp tìm ta. Ta muốn hỏi nàng có chuyện gì cần tiểu vương hỗ trợ sao?"
Đàm Trăn vui mừng, vươn tay đẩy cửa ra, quả nhiên thấy một thanh niên đứng ở ngoài cửa. Mặt mày tuấn tú, môi hồng răng trắng, phong thần nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn nàng ta dường như đang tỏa sáng, nhưng cử chỉ lại vô cùng lễ độ khắc chế, chỉ cúi chào thật sâu: "Đàm tiểu thư."
Nàng ta cũng khom gối hành lễ nói: "Quận vương điện hạ."
Thanh niên kia lại cười nói: "Hy vọng không quấy rầy đến tiểu thư, ta nhận được bồ câu đưa tin của hạ nhân, nói hình như nàng có chuyện quan trọng, liền vội vàng dẫn người chạy từ ngoài ba mươi dặm về đây cả đêm. Không biết Đàm tiểu thư tìm tiểu vương có chuyện gì?"
Đàm Trăn nhìn áo bào gấm đắt đỏ của gã dính đầy bùn đất, tr3
vai còn đọng những giọt sương ướt nhẹp, không khỏi có chút áy náy: "Xin lỗi, cũng không cần như thế, nếu Quận vương điện hạ đang phụng lệnh Hoàng Thượng xử lý mật chỉ thì cứ lấy lệnh của Hoàng Thượng làm đầu... Ta chỉ là..." Sắc mặt nàng ta ửng hồng.
Thanh niên kia cười nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy tình ý: "Chắc đám thị vệ đều là nam nhân, hầu hạ không chu toàn? Thật sự là lần này tiểu vương ra ngoài chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ cao lớn thô kệch, ngoại trừ nghe mệnh lệnh ra thì cái gì cũng không biết làm, đã khiến tiểu thư ủy khuất rồi. Lần này phải làm việc khẩn trương, tiểu vương không thể bầu bạn với tiểu thư được, chỉ có thể để lại hai thị vệ phụ trách sự an toàn của tiểu thư. Cân nhắc đến danh dự của tiểu thư nên cũng không dám mời người bên ngoài đến, chỉ sợ lại cấu kết trong ngoài làm hại tiểu thư giống ngày hôm trước."
Đàm Trăn cuống quít lắc đầu: "Không cần không cần, ta không phải ngại cái này, ta chỉ lo lắng phụ huynh sốt ruột, hy vọng có thể xác nhận bức thư hôm trước ta viết đã đến trong tay huynh trưởng của ta hay chưa."
Thanh niên kia mỉm cười: "Hóa ra là vì điều này, tiểu thư yên tâm, ta đã dùng bồ câu đưa tin, nếu không nhầm thì hồi âm đã ở tr3
đường đi rồi."
Khuôn mặt Đàm Trăn đỏ bừng: "Đa tạ Quận vương truyền tin, ơn cứu mạng của Quận vương trước đó, tiểu nữ trở về sẽ bẩm báo với phụ huynh hậu tạ, lại bẩm báo với Hoàng Thượng..."
Thanh niên kia cuống quít khoát tay: "Tiểu thư, tiểu vương nhờ tiểu thư một chuyện, ngàn vạn lần đừng để lộ ra việc này..."
Đàm Trăn ngạc nhiên, bên tai thanh niên kia đã hơi ửng đỏ, dường như không dám nhìn nàng ta, ngại ngùng nói: "Một là lần này tiểu vương phụng chỉ ra làm việc, thời gian gấp gáp, nhiệm vụ cũng rất gian khổ. VIệc này liên quan đến vạn dân, nếu là bị người ta biết ta vì tiểu thư mà tự ý rời khỏi chỗ làm, đến lúc đó bị Ngự Sử tấu vạch tội, thật sự là - tuy Hoàng Thượng sẽ không giáng tội, nhưng mấy Ngự sử, còn có trưởng bối trong nhà kiểu gì cũng sẽ dông dài quở trách, nếu lại sinh ra khúc mắc với tiểu thư thì không hay. Mặt khác..."
Gã vụng trộm nhìn Đàm Trăn, sắc mặt đã đỏ giống như nhỏ máu: "Vài ngày trước đó, tiểu vương mắc ít phong hàn, Hoàng Thượng đích thân đến thăm bệnh, đã nói với tiểu vương, năm sau... năm sau tiểu thư vào kinh, đến lúc đó Hoàng Thượng có ý gả nàng cho ta làm Vương phi..."
Đàm Trăn hơi đỏ mặt, cũng cúi đầu, thanh niên kia lại thấp giọng nói: "Chính là vì thế, lần này tiểu vương ngoài ý muốn cứu được nàng, nghĩ thầm đây có lẽ là thần phật phù hộ, nhân duyên ngàn dặm đường quanh co, cứ như là vận mệnh đã được trời định sẵn vậy. Bởi vậy việc cứu nàng, mong tiểu thư đừng coi như người xa lạ, cũng mong tiểu thư nói chuyện với Thừa Ân Bá lão đại nhân nhiều hơn. Nếu việc này bị lộ ra ra ngoài, không chỉ không tốt với danh dự của tiểu thư, nhỡ may Hoàng Thượng đổi ý thì cũng... cũng không hay... Dù sao... Trong lòng ta đã sớm xem tiểu thư như Vương phi... Còn nhiều thời gian..."
Gã nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã nhỏ như muỗi, xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu nổi, cũng không dám nhìn nàng ta, vội vàng chắp tay: "Tiểu thư còn có chuyện gì không? Đêm đã muộn, tiểu vương không dám quấy rầy nữa..."
Vẻ mặt Đàm Trăn mềm hẳn đi, thấp giọng nói: "Quận vương điện hạ thay Trăn nhi tính toán hết mọi thứ, Trăn nhi rất biết ơn..."
Khuôn mặt thanh niên sáng lên, dường như mang theo chút hy vọng nhìn về phía nàng ta: "Như thế... Tiểu thư cũng không cần khách khí như thế thế, gọi ta một tiếng Hoài Tố được không?"
Đàm Trăn nói thật nhỏ: "Hoài Tố công tử."
Thanh niên cứ như nhặt được thứ gì đó quý giá, cười đến mức cong cả mắt: "Đúng rồi... Còn có một chuyện, gặp tiểu thư chỉ lo hỏi về tiểu thư, vẫn quên không nói."
Đàm Trăn nói: "Chuyện gì?"
Thanh niên nói: "Lần này Hoài Tố đã làm xong chuyện được giao, cũng đã đến thời gian về giao nộp, nhất định phải lên đường về kinh ngay. Vốn dĩ còn có thể tự mình hộ tống tiểu thư đến tay phụ huynh nàng."
Sắc mặt Đàm Trăn hơi trắng: "Hoài Tố điện hạ muốn đi sao? Có phải quá mức bôn ba..."
Thanh niên cũng cực kì không nỡ: "Còn nhiều thời gian... Ta rất lo cho sự an toàn của tiểu thư, vốn muốn dẫn tiểu thư vào kinh, nhưng chúng ta đều cưỡi ngựa, tiểu thư kim tôn ngọc quý tất nhiên không chịu nổi xóc nảy bôn ba, hơn nữa còn rất ảnh hưởng đến danh dự của tiểu thư. Bởi vậy ta đã liên hệ người ổn thỏa, ngày mai hai tên thị vệ sẽ đưa nàng đến huyện nha trước, cầm lệnh bài của ta, mật lệnh cho Huyện lệnh dùng thuyền quan phủ đưa nàng đi gặp hai vị huynh trưởng. Đương nhiên sẽ không lộ ra thân phận của tiểu thư, chỉ nói là phu nhân của lệnh huynh ta, chỉ có thể ủy khuất tiểu thư. Nàng cứ yên tâm, đưa tiễn như vậy đã rất ổn thỏa, cũng hết sức an toàn rồi."
Đàm Trăn nghe thấy là quan phủ huyện nha hộ tống mới yên tâm hơn, khom gối lại hành lễ thật sâu: "Làm phiền Quận vương điện hạ..."
Thanh niên nhìn nàng ta, vẻ mặt lưu luyến: "Vừa nghĩ tới lần này rời đi, lần sau sẽ còn rất lâu mới được gặp lại, chỉ sợ đến lúc đó lệnh huynh câu thúc, kinh thành lại nhiều quy củ, tiểu vương không gặp được tiểu thư, trong lòng cũng vô cùng khổ sở..."
Đàm Trăn nhìn gã, vành mắt hơi đỏ lên, vô cùng cảm động. Đang muốn há mồm nói chuyện, bỗng nhiên trợn to mắt, che miệng lại. Thanh niên kia chưa kịp phản ứng, sau đầu đã vang lên một tiếng thật lớn, hai mắt gã tối đen, trực tiếp ngã xuống đất.
Một nam tử cao lớn khôi ngô đứng phía sau gã, trong tay nắm một thanh đao chưa ra khỏi vỏ, hai mắt băng lamlãnh khốc nhìn chằm chằm nàng ta, cứ như nhìn một vật không hề có sinh mệnh.
Đàm Trăn mở to hai mắt, thân thể run rẩy nhìn xem hắn ta, đầu óc trống rỗng, không biết có phản ứng gì.
Một thanh niên mặc quan phục xanh đậm đi từ bên cạnh đến, bên hông đeo trường kiếm, thấy nàng ta liền hỏi: "Đàm tiểu thư của Thừa Ân Bá phủ?"
Đàm Trăn nhìn thấy quan phục tr3
người hắn mới lấy lại tinh thần, nhưng vẫn không nhịn được run rẩy: "Vâng, đại nhân là?"
Thanh niên mỉm cười: "Đại Lý Tự thiếu khanh Vân Trinh, phụng mật chỉ điều tra và giải quyết án mất thọ lễ của Thừa Ân Bá, nếu tiểu thư đã thừa nhận vậy thì đi theo ta."
Hắn đưa tay cởi xuống áo khoác tr3
người đưa cho Đàm Trăn: "Đêm dài đường xa, mời tiểu thư mặc vào."
Đàm Trăn nhìn hắn còn rất trẻ, nụ cười thân thiện, quan phục mặc tr3
người lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn cực lớn, mới nhận lấy áo khoác kia phủ thêm. Lại do dự nhìn thanh niên ngất xỉu tr3
mặt đất, Vân Trinh đưa tay chỉ đường cho nàng ta: "Mời tiểu thư đi bên này, lệnh huynh chờ đã lâu, ở đây ắt có thị vệ xử trí."
Đàm Trăn nghe thấy huynh đệ mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Vị này... Vị này là ân công cứu ta... xin hãy khách khí với gã một chút..." Lại do dự không biết có nên nói ra thân phận của Hà Gian quận vương không, nhưng gã đi làm mật chỉ, hơn nữa thị vệ của gã đâu? Sao hai người này đi vào lại không nhận được cảnh báo? Trong lòng nàng ta tràn đầy nghi ngờ.
Vân Trinh mỉm cười, chẳng biết tại sao Đàm Trăn lại cảm thấy luôn cảm thấy nụ cười tr3
mặt hắn có thâm ý khác, Vân Trinh chỉ nói: "Tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ xử lý tốt, mời đi bên này, bên ngoài đã có xe ngựa chờ." Hắn đưa tay trùm mũ áo khoác lên cho nàng ta, che lại khuôn mặt.
Nàng ta cảm thấy rất an toàn, vừa nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy hai vị huynh trưởng thì cũng có chút vui vẻ, liền đi theo sự hướng dẫn của Vân Trinh đến cửa viện.
Vừa đi tới cửa, quả nhiên thấy bóng đêm dày đặc, loáng thoáng có một chiếc xe ngựa phủ vải xanh đang lẳng lặng đỗ ở cổng. Trước sau còn có thị vệ mặc trang phục kỳ lân đứng nghiêm trang, có người giơ đuốc chiếu sáng cho nàng ta.
Nàng ta cảm thấy yên tâm hơn, đang định vượt qua cánh cửa, dưới chân lại như dẫm phải vũng nước ướt sũng gì đó. Cảm giác sền sệt ẩm ướt nhanh chóng thẩm thấu qua đôi giày thêu của nàng ta.
Nàng ta vô ý thức nhìn xuống dưới chân.
Một vũng máu tươi màu đỏ thẫm, thậm chí còn có nhiệt độ.
Cứ như - là máu của người vừa mới ch3t vậy.
Nàng ta vô cùng kinh hãi, bỗng nhiên ý thức được cái gì mà quay đầu, đẩy Vân Trinh đứng ở sau lưng mình ra, liếc nhìn đến trước cửa trong viện đầu. Hồ nhi mắt xanh cao lớn kia thô bạo đạp vào ng.ực thanh niên còn đang hôn mê, giơ lưỡi đao sáng như tuyết, nhanh chóng vung xuống!
Ánh đap lóe lên.
Có cái gì đó lăn lông lốc.
Một cái đầu tròn vo rơi xuống, lăn dọc theo con đường nhỏ. Khuôn mặt hướng lên trên, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt. Thanh niên kia vừa rồi còn ôn tồn lễ độ ngượng ngùng nói chuyện cùng nàng ta, ước định cẩn thận rằng còn nhiều thời gian với nàng ta.
Đàm Trăn trừng lớn hai mắt, trong đầu trống rỗng, chỉ lờ mờ nghe được tiếng thét chói tai, về sau mới như ý thức được đó là tiếng kêu của mình. Hai mắt nàng ta tối đen, cơ thể mềm oặt, cái gì cũng không biết nữa.
Nàng ta cắn răng nói: "Bao lâu nữa Quận vương của các ngươi mới có thể trở về? Gã đi đâu rồi? Ta lo lắng phụ huynh trong nhà lo lắng, muốn viết phong thư cho bọn họ."
Thị vệ kia lạnh lùng nói: "Quận vương phụng mật chỉ làm việc, bức thư lúc trước tiểu thư viết đã được Quận vương sai người đáng tin gửi cho huynh trưởng nhà ngươi rồi. Chúng ta không biết được hành trình của Vương gia, mong Đàm tiểu thư không làm chúng ta khó xử."
Đàm Trăn trơ mắt nhìn hai thị vệ đẩy cửa lại, đóng sầm ở trước mắt nàng ta.
Nàng ta quanh quẩn trong sân giống như con thú bị nhốt, rồi lại trở về trong phòng, chỉ có thể cầm mấy quyển sách đọc giết thời gian. Trong phòng rất xa hoa đẹp đẽ, chăn đệm cũng sạch sẽ, nhưng nàng ta ở chỗ này đã hai ngày mà vẫn không có người nào đến nói chuyện với nàng ta. Nàng cảm thấy thời gian dài dằng dặc đến dày vò, thậm chí bắt đầu suy nghĩ lung tung, có phải mình lại bị bắt cóc lần nữa không
Cho đến khi mặt trời ngả về tây, thị vệ bưng cơm đến, lại lập tức đi ra ngoài, ngay cả một câu đều không nói với nàng ta. Mãi đến khi nàng ta ăn cơm xong mới đi vào lấy hộp.
Đợi cho đêm khuya, từ đầu đến cuối Đàm Trăn vẫn ngủ không được chợt nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Nàng liền vội vàng đứng lên, mấy ngày nay nàng đều để nguyên quần áo mà nằm, ngược lại cũng rất nhanh gọn, Nàng đứng tại cạnh cửa hỏi: "Ai vậy?"
Chỉ nghe bên ngoài có một giọng nói ôn hòa: "Đàm tiểu thư, đêm khuya quấy rầy, tiểu vương vừa trở lại liền nghe thị vệ nói hình như nàng có việc gấp tìm ta. Ta muốn hỏi nàng có chuyện gì cần tiểu vương hỗ trợ sao?"
Đàm Trăn vui mừng, vươn tay đẩy cửa ra, quả nhiên thấy một thanh niên đứng ở ngoài cửa. Mặt mày tuấn tú, môi hồng răng trắng, phong thần nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn nàng ta dường như đang tỏa sáng, nhưng cử chỉ lại vô cùng lễ độ khắc chế, chỉ cúi chào thật sâu: "Đàm tiểu thư."
Nàng ta cũng khom gối hành lễ nói: "Quận vương điện hạ."
Thanh niên kia lại cười nói: "Hy vọng không quấy rầy đến tiểu thư, ta nhận được bồ câu đưa tin của hạ nhân, nói hình như nàng có chuyện quan trọng, liền vội vàng dẫn người chạy từ ngoài ba mươi dặm về đây cả đêm. Không biết Đàm tiểu thư tìm tiểu vương có chuyện gì?"
Đàm Trăn nhìn áo bào gấm đắt đỏ của gã dính đầy bùn đất, tr3
vai còn đọng những giọt sương ướt nhẹp, không khỏi có chút áy náy: "Xin lỗi, cũng không cần như thế, nếu Quận vương điện hạ đang phụng lệnh Hoàng Thượng xử lý mật chỉ thì cứ lấy lệnh của Hoàng Thượng làm đầu... Ta chỉ là..." Sắc mặt nàng ta ửng hồng.
Thanh niên kia cười nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy tình ý: "Chắc đám thị vệ đều là nam nhân, hầu hạ không chu toàn? Thật sự là lần này tiểu vương ra ngoài chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ cao lớn thô kệch, ngoại trừ nghe mệnh lệnh ra thì cái gì cũng không biết làm, đã khiến tiểu thư ủy khuất rồi. Lần này phải làm việc khẩn trương, tiểu vương không thể bầu bạn với tiểu thư được, chỉ có thể để lại hai thị vệ phụ trách sự an toàn của tiểu thư. Cân nhắc đến danh dự của tiểu thư nên cũng không dám mời người bên ngoài đến, chỉ sợ lại cấu kết trong ngoài làm hại tiểu thư giống ngày hôm trước."
Đàm Trăn cuống quít lắc đầu: "Không cần không cần, ta không phải ngại cái này, ta chỉ lo lắng phụ huynh sốt ruột, hy vọng có thể xác nhận bức thư hôm trước ta viết đã đến trong tay huynh trưởng của ta hay chưa."
Thanh niên kia mỉm cười: "Hóa ra là vì điều này, tiểu thư yên tâm, ta đã dùng bồ câu đưa tin, nếu không nhầm thì hồi âm đã ở tr3
đường đi rồi."
Khuôn mặt Đàm Trăn đỏ bừng: "Đa tạ Quận vương truyền tin, ơn cứu mạng của Quận vương trước đó, tiểu nữ trở về sẽ bẩm báo với phụ huynh hậu tạ, lại bẩm báo với Hoàng Thượng..."
Thanh niên kia cuống quít khoát tay: "Tiểu thư, tiểu vương nhờ tiểu thư một chuyện, ngàn vạn lần đừng để lộ ra việc này..."
Đàm Trăn ngạc nhiên, bên tai thanh niên kia đã hơi ửng đỏ, dường như không dám nhìn nàng ta, ngại ngùng nói: "Một là lần này tiểu vương phụng chỉ ra làm việc, thời gian gấp gáp, nhiệm vụ cũng rất gian khổ. VIệc này liên quan đến vạn dân, nếu là bị người ta biết ta vì tiểu thư mà tự ý rời khỏi chỗ làm, đến lúc đó bị Ngự Sử tấu vạch tội, thật sự là - tuy Hoàng Thượng sẽ không giáng tội, nhưng mấy Ngự sử, còn có trưởng bối trong nhà kiểu gì cũng sẽ dông dài quở trách, nếu lại sinh ra khúc mắc với tiểu thư thì không hay. Mặt khác..."
Gã vụng trộm nhìn Đàm Trăn, sắc mặt đã đỏ giống như nhỏ máu: "Vài ngày trước đó, tiểu vương mắc ít phong hàn, Hoàng Thượng đích thân đến thăm bệnh, đã nói với tiểu vương, năm sau... năm sau tiểu thư vào kinh, đến lúc đó Hoàng Thượng có ý gả nàng cho ta làm Vương phi..."
Đàm Trăn hơi đỏ mặt, cũng cúi đầu, thanh niên kia lại thấp giọng nói: "Chính là vì thế, lần này tiểu vương ngoài ý muốn cứu được nàng, nghĩ thầm đây có lẽ là thần phật phù hộ, nhân duyên ngàn dặm đường quanh co, cứ như là vận mệnh đã được trời định sẵn vậy. Bởi vậy việc cứu nàng, mong tiểu thư đừng coi như người xa lạ, cũng mong tiểu thư nói chuyện với Thừa Ân Bá lão đại nhân nhiều hơn. Nếu việc này bị lộ ra ra ngoài, không chỉ không tốt với danh dự của tiểu thư, nhỡ may Hoàng Thượng đổi ý thì cũng... cũng không hay... Dù sao... Trong lòng ta đã sớm xem tiểu thư như Vương phi... Còn nhiều thời gian..."
Gã nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã nhỏ như muỗi, xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu nổi, cũng không dám nhìn nàng ta, vội vàng chắp tay: "Tiểu thư còn có chuyện gì không? Đêm đã muộn, tiểu vương không dám quấy rầy nữa..."
Vẻ mặt Đàm Trăn mềm hẳn đi, thấp giọng nói: "Quận vương điện hạ thay Trăn nhi tính toán hết mọi thứ, Trăn nhi rất biết ơn..."
Khuôn mặt thanh niên sáng lên, dường như mang theo chút hy vọng nhìn về phía nàng ta: "Như thế... Tiểu thư cũng không cần khách khí như thế thế, gọi ta một tiếng Hoài Tố được không?"
Đàm Trăn nói thật nhỏ: "Hoài Tố công tử."
Thanh niên cứ như nhặt được thứ gì đó quý giá, cười đến mức cong cả mắt: "Đúng rồi... Còn có một chuyện, gặp tiểu thư chỉ lo hỏi về tiểu thư, vẫn quên không nói."
Đàm Trăn nói: "Chuyện gì?"
Thanh niên nói: "Lần này Hoài Tố đã làm xong chuyện được giao, cũng đã đến thời gian về giao nộp, nhất định phải lên đường về kinh ngay. Vốn dĩ còn có thể tự mình hộ tống tiểu thư đến tay phụ huynh nàng."
Sắc mặt Đàm Trăn hơi trắng: "Hoài Tố điện hạ muốn đi sao? Có phải quá mức bôn ba..."
Thanh niên cũng cực kì không nỡ: "Còn nhiều thời gian... Ta rất lo cho sự an toàn của tiểu thư, vốn muốn dẫn tiểu thư vào kinh, nhưng chúng ta đều cưỡi ngựa, tiểu thư kim tôn ngọc quý tất nhiên không chịu nổi xóc nảy bôn ba, hơn nữa còn rất ảnh hưởng đến danh dự của tiểu thư. Bởi vậy ta đã liên hệ người ổn thỏa, ngày mai hai tên thị vệ sẽ đưa nàng đến huyện nha trước, cầm lệnh bài của ta, mật lệnh cho Huyện lệnh dùng thuyền quan phủ đưa nàng đi gặp hai vị huynh trưởng. Đương nhiên sẽ không lộ ra thân phận của tiểu thư, chỉ nói là phu nhân của lệnh huynh ta, chỉ có thể ủy khuất tiểu thư. Nàng cứ yên tâm, đưa tiễn như vậy đã rất ổn thỏa, cũng hết sức an toàn rồi."
Đàm Trăn nghe thấy là quan phủ huyện nha hộ tống mới yên tâm hơn, khom gối lại hành lễ thật sâu: "Làm phiền Quận vương điện hạ..."
Thanh niên nhìn nàng ta, vẻ mặt lưu luyến: "Vừa nghĩ tới lần này rời đi, lần sau sẽ còn rất lâu mới được gặp lại, chỉ sợ đến lúc đó lệnh huynh câu thúc, kinh thành lại nhiều quy củ, tiểu vương không gặp được tiểu thư, trong lòng cũng vô cùng khổ sở..."
Đàm Trăn nhìn gã, vành mắt hơi đỏ lên, vô cùng cảm động. Đang muốn há mồm nói chuyện, bỗng nhiên trợn to mắt, che miệng lại. Thanh niên kia chưa kịp phản ứng, sau đầu đã vang lên một tiếng thật lớn, hai mắt gã tối đen, trực tiếp ngã xuống đất.
Một nam tử cao lớn khôi ngô đứng phía sau gã, trong tay nắm một thanh đao chưa ra khỏi vỏ, hai mắt băng lamlãnh khốc nhìn chằm chằm nàng ta, cứ như nhìn một vật không hề có sinh mệnh.
Đàm Trăn mở to hai mắt, thân thể run rẩy nhìn xem hắn ta, đầu óc trống rỗng, không biết có phản ứng gì.
Một thanh niên mặc quan phục xanh đậm đi từ bên cạnh đến, bên hông đeo trường kiếm, thấy nàng ta liền hỏi: "Đàm tiểu thư của Thừa Ân Bá phủ?"
Đàm Trăn nhìn thấy quan phục tr3
người hắn mới lấy lại tinh thần, nhưng vẫn không nhịn được run rẩy: "Vâng, đại nhân là?"
Thanh niên mỉm cười: "Đại Lý Tự thiếu khanh Vân Trinh, phụng mật chỉ điều tra và giải quyết án mất thọ lễ của Thừa Ân Bá, nếu tiểu thư đã thừa nhận vậy thì đi theo ta."
Hắn đưa tay cởi xuống áo khoác tr3
người đưa cho Đàm Trăn: "Đêm dài đường xa, mời tiểu thư mặc vào."
Đàm Trăn nhìn hắn còn rất trẻ, nụ cười thân thiện, quan phục mặc tr3
người lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn cực lớn, mới nhận lấy áo khoác kia phủ thêm. Lại do dự nhìn thanh niên ngất xỉu tr3
mặt đất, Vân Trinh đưa tay chỉ đường cho nàng ta: "Mời tiểu thư đi bên này, lệnh huynh chờ đã lâu, ở đây ắt có thị vệ xử trí."
Đàm Trăn nghe thấy huynh đệ mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Vị này... Vị này là ân công cứu ta... xin hãy khách khí với gã một chút..." Lại do dự không biết có nên nói ra thân phận của Hà Gian quận vương không, nhưng gã đi làm mật chỉ, hơn nữa thị vệ của gã đâu? Sao hai người này đi vào lại không nhận được cảnh báo? Trong lòng nàng ta tràn đầy nghi ngờ.
Vân Trinh mỉm cười, chẳng biết tại sao Đàm Trăn lại cảm thấy luôn cảm thấy nụ cười tr3
mặt hắn có thâm ý khác, Vân Trinh chỉ nói: "Tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ xử lý tốt, mời đi bên này, bên ngoài đã có xe ngựa chờ." Hắn đưa tay trùm mũ áo khoác lên cho nàng ta, che lại khuôn mặt.
Nàng ta cảm thấy rất an toàn, vừa nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy hai vị huynh trưởng thì cũng có chút vui vẻ, liền đi theo sự hướng dẫn của Vân Trinh đến cửa viện.
Vừa đi tới cửa, quả nhiên thấy bóng đêm dày đặc, loáng thoáng có một chiếc xe ngựa phủ vải xanh đang lẳng lặng đỗ ở cổng. Trước sau còn có thị vệ mặc trang phục kỳ lân đứng nghiêm trang, có người giơ đuốc chiếu sáng cho nàng ta.
Nàng ta cảm thấy yên tâm hơn, đang định vượt qua cánh cửa, dưới chân lại như dẫm phải vũng nước ướt sũng gì đó. Cảm giác sền sệt ẩm ướt nhanh chóng thẩm thấu qua đôi giày thêu của nàng ta.
Nàng ta vô ý thức nhìn xuống dưới chân.
Một vũng máu tươi màu đỏ thẫm, thậm chí còn có nhiệt độ.
Cứ như - là máu của người vừa mới ch3t vậy.
Nàng ta vô cùng kinh hãi, bỗng nhiên ý thức được cái gì mà quay đầu, đẩy Vân Trinh đứng ở sau lưng mình ra, liếc nhìn đến trước cửa trong viện đầu. Hồ nhi mắt xanh cao lớn kia thô bạo đạp vào ng.ực thanh niên còn đang hôn mê, giơ lưỡi đao sáng như tuyết, nhanh chóng vung xuống!
Ánh đap lóe lên.
Có cái gì đó lăn lông lốc.
Một cái đầu tròn vo rơi xuống, lăn dọc theo con đường nhỏ. Khuôn mặt hướng lên trên, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt. Thanh niên kia vừa rồi còn ôn tồn lễ độ ngượng ngùng nói chuyện cùng nàng ta, ước định cẩn thận rằng còn nhiều thời gian với nàng ta.
Đàm Trăn trừng lớn hai mắt, trong đầu trống rỗng, chỉ lờ mờ nghe được tiếng thét chói tai, về sau mới như ý thức được đó là tiếng kêu của mình. Hai mắt nàng ta tối đen, cơ thể mềm oặt, cái gì cũng không biết nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.