Chương 493: Ân oán cá nhân Trong bữa tiệc.
skyhero
20/07/2021
vhm nhẹ nhàng phủi bụi trên người mình.
Sau đó nhìn Lý Vân Thiên một cái.
Lý Vân Thiên theo bản năng lùi về sau mấy.
bước, sự sợ hãi trong mắt không cần nói cũng biết Anh ta sợ thật sự.
Bốn tên vệ sĩ này là do anh ta bỏ ra một khoản tiền lớn mời tới.
Nhưng trước mặt người đàn ông này lại không chịu nồi quá ba giây.
Anh ta sao dám so với loại thực lực này?
“Tổng giám đốc Yên, bây gið tôi phải giải quyết chút chuyện cá nhân, hi vọng cô đừng ngăn cản tôi.”
Vừa nói, anh vừa đi về phía Lý Vân Thiên.
Hồ Yên chấn động trong lòng, anh đang chuẩn bị ra tay với Lý Vân Thiên sao?
Phải biết rằng thực lực của nhà họ Lý rất lớn mạnh.
Nếu Tần Giang ra tay với Lý Vân Thiên, tất nhiên sẽ chọc tới nhà họ Lý.
Đến lúc đó, mọi việc sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Tần Giang, anh…”
Hỗ Yên còn chưa nói xong đã bị ngắt li.
“Tổng giám đốc Yên, tôi nói đây là ân oán cá nhân.”
Sau đó thì mìm cười nhìn Lý Vân Thiên: “Anh vừa đá tôi một cước, thế định bồi thường tôi thế nào?”
Lý Vân Thiên khó khăn nuốt một ngụm nước.
bọt, anh ta có thề cảm nhận được sát ý nồng đậm toát ra từ trên người kia.
Nếu anh ta không bồi thường thích đáng, có lẽ cái mạng này sẽ không còn.
“Mày… mày muốn làm gì?”
“Tao là cậu cả nhà họ Lý đấy!”
“Mày dám ra tay với tao à? Thế này đi, tao.
cho mình năm tỷ, coi như tao bồi thưỡn: Lý Vân Thiên thực sự sợ.
Năm tỳ đối với một vệ sĩ đúng là một khoản tiền lớn.
vhm mìm cưỡi, tiền đối với anh mà nói không có tác dụng gì cả.
Bây giờ anh đã dù tiền rồi.
Nhiều thì cũng chỉ đề đó thôi.
“Tiền sao? Tôi không cần.”
“Anh vừa đá tôi một cước, vậy thì tôi cũng đá lại anh một cước, nếu anh không chết thì coi như xong.”
“Anh… cảm thấy sao?”
Tròng mắt lạnh như băng, khiến cho Lý Vân Thiên cảm nhận được loại mùi vị không cho phép.
từ chối.
Mặc kệ anh ta đồng ý hay từ chối, anh ta có.
linh cảm rằng đối phương vẫn sẽ đạp mình một cái.
“Tổng giám đốc Yên, tổng giám đốc Thiên, hà tất phải như thế?”
“Tất cả mọi người đều là bạn bè, đừng vì chút chuyện nhỏ mà mất đi tình cảm.”
Một người đàn ông mập mạp đi lên phía trước, dáng vẻ tai to mặt lớn, trông như cái đầu heo.
Đây là Húc Phú, ông chủ của công ty Nhiễm Hoa.
Danh tiếng của cái tên này trong các xí nghiệp lốn cũng không tệ.
Cái tên này còn là kè thích làm người hòa giải.
Hồ Yên nghe xong cũng nhẹ nhàng lôi kéo.
ống tay áo của vhm.
“Tần Giang, đừng làm mọi việc to hơn.”
“Nếu tổng giám đốc Thiên đã đồng ý bồi thường cho anh năm tỷ thì việc này bỏ qua đi.”
“Coi như nề mặt tôi, được chứ?”
Cô thực sự không muốn khai chiến với nhà họ Lý.
Một khi khai chiến, công ty của cô chắc chắn sẽ chịu ảnh hường lớn.
Kết quả xấu nhất chính là cả hai bên đều chịu thiệt hại, đến lúc đó sẽ có kẻ thừa lúc vắng nhà vào trộm.
“Đúng đúng đúng.”
“Vẫn là tổng giám đốc Yên hào phóng, tổng giám đốc Thiên, anh thấy sao?”
‘Vèẻ mặt của Lý Vân Thiên lúc trắng lúc xanh, trong lòng anh ta vẫn không phục lắm.
Nhưng anh ta chỉ mang tới mấy tên vệ sĩ thế.
này, nếu không anh ta nhất định sẽ cho cái tên kia phải bò mà đi ra.
Cuối cùng đành nghiến răng gật đầu đồng ý: “Tôi không có vấn đề gì.”
Có điều, vừa dứt lời, vhm đã cười khẩy.
“Tôi nói, đây là ân oán cá nhân tôi, việc này hình như không có quan hệ với anh nhỉ?”
“Anh là cái thá gì mà dám chỉ trò đối với tôi?”
Sau đó nhìn Lý Vân Thiên một cái.
Lý Vân Thiên theo bản năng lùi về sau mấy.
bước, sự sợ hãi trong mắt không cần nói cũng biết Anh ta sợ thật sự.
Bốn tên vệ sĩ này là do anh ta bỏ ra một khoản tiền lớn mời tới.
Nhưng trước mặt người đàn ông này lại không chịu nồi quá ba giây.
Anh ta sao dám so với loại thực lực này?
“Tổng giám đốc Yên, bây gið tôi phải giải quyết chút chuyện cá nhân, hi vọng cô đừng ngăn cản tôi.”
Vừa nói, anh vừa đi về phía Lý Vân Thiên.
Hồ Yên chấn động trong lòng, anh đang chuẩn bị ra tay với Lý Vân Thiên sao?
Phải biết rằng thực lực của nhà họ Lý rất lớn mạnh.
Nếu Tần Giang ra tay với Lý Vân Thiên, tất nhiên sẽ chọc tới nhà họ Lý.
Đến lúc đó, mọi việc sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Tần Giang, anh…”
Hỗ Yên còn chưa nói xong đã bị ngắt li.
“Tổng giám đốc Yên, tôi nói đây là ân oán cá nhân.”
Sau đó thì mìm cười nhìn Lý Vân Thiên: “Anh vừa đá tôi một cước, thế định bồi thường tôi thế nào?”
Lý Vân Thiên khó khăn nuốt một ngụm nước.
bọt, anh ta có thề cảm nhận được sát ý nồng đậm toát ra từ trên người kia.
Nếu anh ta không bồi thường thích đáng, có lẽ cái mạng này sẽ không còn.
“Mày… mày muốn làm gì?”
“Tao là cậu cả nhà họ Lý đấy!”
“Mày dám ra tay với tao à? Thế này đi, tao.
cho mình năm tỷ, coi như tao bồi thưỡn: Lý Vân Thiên thực sự sợ.
Năm tỳ đối với một vệ sĩ đúng là một khoản tiền lớn.
vhm mìm cưỡi, tiền đối với anh mà nói không có tác dụng gì cả.
Bây giờ anh đã dù tiền rồi.
Nhiều thì cũng chỉ đề đó thôi.
“Tiền sao? Tôi không cần.”
“Anh vừa đá tôi một cước, vậy thì tôi cũng đá lại anh một cước, nếu anh không chết thì coi như xong.”
“Anh… cảm thấy sao?”
Tròng mắt lạnh như băng, khiến cho Lý Vân Thiên cảm nhận được loại mùi vị không cho phép.
từ chối.
Mặc kệ anh ta đồng ý hay từ chối, anh ta có.
linh cảm rằng đối phương vẫn sẽ đạp mình một cái.
“Tổng giám đốc Yên, tổng giám đốc Thiên, hà tất phải như thế?”
“Tất cả mọi người đều là bạn bè, đừng vì chút chuyện nhỏ mà mất đi tình cảm.”
Một người đàn ông mập mạp đi lên phía trước, dáng vẻ tai to mặt lớn, trông như cái đầu heo.
Đây là Húc Phú, ông chủ của công ty Nhiễm Hoa.
Danh tiếng của cái tên này trong các xí nghiệp lốn cũng không tệ.
Cái tên này còn là kè thích làm người hòa giải.
Hồ Yên nghe xong cũng nhẹ nhàng lôi kéo.
ống tay áo của vhm.
“Tần Giang, đừng làm mọi việc to hơn.”
“Nếu tổng giám đốc Thiên đã đồng ý bồi thường cho anh năm tỷ thì việc này bỏ qua đi.”
“Coi như nề mặt tôi, được chứ?”
Cô thực sự không muốn khai chiến với nhà họ Lý.
Một khi khai chiến, công ty của cô chắc chắn sẽ chịu ảnh hường lớn.
Kết quả xấu nhất chính là cả hai bên đều chịu thiệt hại, đến lúc đó sẽ có kẻ thừa lúc vắng nhà vào trộm.
“Đúng đúng đúng.”
“Vẫn là tổng giám đốc Yên hào phóng, tổng giám đốc Thiên, anh thấy sao?”
‘Vèẻ mặt của Lý Vân Thiên lúc trắng lúc xanh, trong lòng anh ta vẫn không phục lắm.
Nhưng anh ta chỉ mang tới mấy tên vệ sĩ thế.
này, nếu không anh ta nhất định sẽ cho cái tên kia phải bò mà đi ra.
Cuối cùng đành nghiến răng gật đầu đồng ý: “Tôi không có vấn đề gì.”
Có điều, vừa dứt lời, vhm đã cười khẩy.
“Tôi nói, đây là ân oán cá nhân tôi, việc này hình như không có quan hệ với anh nhỉ?”
“Anh là cái thá gì mà dám chỉ trò đối với tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.