Chương 479: Cắm sừng
skyhero
20/07/2021
Ở con đường ăn uống sau cổng trường đại học Quý Thành.
Bốn ngưỡi tối một quán lầu tương đối đắt khách.
“Ông chủ, bốn người, một nồi lầu gà.”
Dưỡng như Tô Liên là khách quen ở đây, vừa vào cửa đã gọi món.
Ông chủ cũng quen đám người Tô Liên, nghe vậy thì đáp lại một tiếng.
Bốn người còn chưa ngồi xuống, đám người Tô Liên đã nhìn thấy một bàn khác có mấy sinh viên nam.
Lập tức sắc mặt tối sầm: “Đúng là xui xẻo! Ở đây mà cũng gặp phải.”
Tần Nguyệt Nhi cũng theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, gương mặt xinh đẹp lập tức có chút tái nhợt.
Đối diện là một bàn năm nam sinh, một người tên là Lâm Hàn, là người theo đuổi cô ở trường học.
Còn từng xếp một trái tim bằng nến dưới lầu kí túc xá, tò tình với cô.
Lúc đầu, Tẩn Nguyệt Nhi bị sự can đảm của cậu ta làm cảm động.
Có điều, lúc Tô Liên và Băng Thư nói Lâm Hàn trong trường nổi danh đào hoa, cho nên Tần Nguyệt Nhi không đi xuống.
Đứng ở trên lầu từ chối cậu ta.
Không ngỡ, ngày hôm sau, Lâm Hàn lại quấn.
lấy cô, nói nếu từ chối mình thì sẽ không cho cô tốt nghiệp, mỗi kỳ đều cho cô phải học lại.
Mà đúng như vậy, kỳ trước, Tần Nguyệt Nhi có một môn bị đánh trượt.
Thành tích học tập của Tần Nguyệt Nhi đều rất tốt, không có khả năng thi trượt.
Thế nào lại rốt một môn, lúc ấy cả lớp đều ngây người kinh ngạc.
Tần Nguyệt Nhi cũng rất tức giận, tìm tới giáo viên, nhưng giáo viên chỉ nói lý do là không đủ điềm.
Cô muốn phúc khảo bài thí, nhưng giáo viên vốn chẳng đề ý tới.
Sau này mới biết được, thì ra là do Lâm Hàn làm.
Vào ngày nghỉ, cô còn nhận được một tin nhắn khó hiểu, viết là nếu không đồng ý thì học kỳ tiết theo lại rốt môn như thường.
“Sao vậy?”
Vũ Hoàng Minh nhìn sắc mặt khó coi của bọn họ, mỡ miệng hòi một câu.
Tô Liên nghe xong, đang định nói.
Lại bị ần Nguyệt Nhi ngăn lại: “Không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.”
Thật ra, Vũ Hoàng Minh đã sớm chú ý tới ánh mắt của ba người.
Cũng đoán được đám nam sinh ngồi bàn đối diện có quan hệ với bọn họ.
Có điều, đối phương không gây phiền phức thì thôi.
Chỉ là, anh không tìm phiền toái, phiền toái lại cứ tới tìm anh.
Ở bàn ăn bên cạnh, gương mặt của Lâm Hàn trờ nên lạnh lùng, nhìn Tẩn Nguyệt Nhỉ và Vũ Hoàng Minh ngồi quay lưng về phía mình.
Cậu ta theo đuổi Tản Nguyệt Nhi ròng rã nửa năm, mọi chiêu trò đều vận dụng.
Người chưa theo đuổi được thì thôi, cô lại còn đi tìm người khác.
Còn là một kẻ bình thường, ăn mặc phổ.
thông như vậy.
“Mẹ nó!”
*Ä đàn bà thối này, còn dám dẫn người tới đây ăn cơm, thật sự cho rằng ông mày ăn cơm khô sao?”
Trong lòng cậu ta kìm nén một ngọn lửa giận, tay nắm chặt thành đấm.
“Anh Hàn, đây chẳng phải là Tần Nguyệt Nhi sao?”
*Mợ nó, vậy mà cô ta cắm sừng anh đi tìm thằng khác!”
“Anh Hàn, anh nhịn đấy à?”
Mấy tên nam sinh ngồi cùng bàn với Lâm Hàn tôi một câu anh một câu, khiến cho cơn giận của Lâm Hàn bùng phát.
Cậu ta không nhịn được.
Cẩm hai chén rượu rồi đi về phía bàn của Tẩn Nguyệt Nhỉ.
Mấy tên nam sinh cũng đứng dậy đi theo.
Lúc Tô Liên và Băng Thư nhìn thấy Lâm Hàn cùng mấy tên nam sinh khác đi tới, vẻ mặt liền có chút khó coi.
“Lâm Hàn, cậu muốn làm gì?”
Tô Liên nhìn Lâm Hàn đứng cạnh bàn hỏi.
“Im miệng, không có quan hệ gì với cậu.”
Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Sau đó đặt chén rượu trong tay trước mặt Tần Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi, nói sao thì anh cũng theo đuổi em nửa năm rồi.”
“Chén rượu này, cho chút thề diện đi, uống!”
Gương mặt xinh đẹp của Tản Nguyệt Nhi tái nhợt, vô thức nhích lại gần Vũ Hoàng Minh.
Nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Bốn ngưỡi tối một quán lầu tương đối đắt khách.
“Ông chủ, bốn người, một nồi lầu gà.”
Dưỡng như Tô Liên là khách quen ở đây, vừa vào cửa đã gọi món.
Ông chủ cũng quen đám người Tô Liên, nghe vậy thì đáp lại một tiếng.
Bốn người còn chưa ngồi xuống, đám người Tô Liên đã nhìn thấy một bàn khác có mấy sinh viên nam.
Lập tức sắc mặt tối sầm: “Đúng là xui xẻo! Ở đây mà cũng gặp phải.”
Tần Nguyệt Nhi cũng theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, gương mặt xinh đẹp lập tức có chút tái nhợt.
Đối diện là một bàn năm nam sinh, một người tên là Lâm Hàn, là người theo đuổi cô ở trường học.
Còn từng xếp một trái tim bằng nến dưới lầu kí túc xá, tò tình với cô.
Lúc đầu, Tẩn Nguyệt Nhi bị sự can đảm của cậu ta làm cảm động.
Có điều, lúc Tô Liên và Băng Thư nói Lâm Hàn trong trường nổi danh đào hoa, cho nên Tần Nguyệt Nhi không đi xuống.
Đứng ở trên lầu từ chối cậu ta.
Không ngỡ, ngày hôm sau, Lâm Hàn lại quấn.
lấy cô, nói nếu từ chối mình thì sẽ không cho cô tốt nghiệp, mỗi kỳ đều cho cô phải học lại.
Mà đúng như vậy, kỳ trước, Tần Nguyệt Nhi có một môn bị đánh trượt.
Thành tích học tập của Tần Nguyệt Nhi đều rất tốt, không có khả năng thi trượt.
Thế nào lại rốt một môn, lúc ấy cả lớp đều ngây người kinh ngạc.
Tần Nguyệt Nhi cũng rất tức giận, tìm tới giáo viên, nhưng giáo viên chỉ nói lý do là không đủ điềm.
Cô muốn phúc khảo bài thí, nhưng giáo viên vốn chẳng đề ý tới.
Sau này mới biết được, thì ra là do Lâm Hàn làm.
Vào ngày nghỉ, cô còn nhận được một tin nhắn khó hiểu, viết là nếu không đồng ý thì học kỳ tiết theo lại rốt môn như thường.
“Sao vậy?”
Vũ Hoàng Minh nhìn sắc mặt khó coi của bọn họ, mỡ miệng hòi một câu.
Tô Liên nghe xong, đang định nói.
Lại bị ần Nguyệt Nhi ngăn lại: “Không có gì, chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.”
Thật ra, Vũ Hoàng Minh đã sớm chú ý tới ánh mắt của ba người.
Cũng đoán được đám nam sinh ngồi bàn đối diện có quan hệ với bọn họ.
Có điều, đối phương không gây phiền phức thì thôi.
Chỉ là, anh không tìm phiền toái, phiền toái lại cứ tới tìm anh.
Ở bàn ăn bên cạnh, gương mặt của Lâm Hàn trờ nên lạnh lùng, nhìn Tẩn Nguyệt Nhỉ và Vũ Hoàng Minh ngồi quay lưng về phía mình.
Cậu ta theo đuổi Tản Nguyệt Nhi ròng rã nửa năm, mọi chiêu trò đều vận dụng.
Người chưa theo đuổi được thì thôi, cô lại còn đi tìm người khác.
Còn là một kẻ bình thường, ăn mặc phổ.
thông như vậy.
“Mẹ nó!”
*Ä đàn bà thối này, còn dám dẫn người tới đây ăn cơm, thật sự cho rằng ông mày ăn cơm khô sao?”
Trong lòng cậu ta kìm nén một ngọn lửa giận, tay nắm chặt thành đấm.
“Anh Hàn, đây chẳng phải là Tần Nguyệt Nhi sao?”
*Mợ nó, vậy mà cô ta cắm sừng anh đi tìm thằng khác!”
“Anh Hàn, anh nhịn đấy à?”
Mấy tên nam sinh ngồi cùng bàn với Lâm Hàn tôi một câu anh một câu, khiến cho cơn giận của Lâm Hàn bùng phát.
Cậu ta không nhịn được.
Cẩm hai chén rượu rồi đi về phía bàn của Tẩn Nguyệt Nhỉ.
Mấy tên nam sinh cũng đứng dậy đi theo.
Lúc Tô Liên và Băng Thư nhìn thấy Lâm Hàn cùng mấy tên nam sinh khác đi tới, vẻ mặt liền có chút khó coi.
“Lâm Hàn, cậu muốn làm gì?”
Tô Liên nhìn Lâm Hàn đứng cạnh bàn hỏi.
“Im miệng, không có quan hệ gì với cậu.”
Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Sau đó đặt chén rượu trong tay trước mặt Tần Nguyệt Nhi.
“Nguyệt Nhi, nói sao thì anh cũng theo đuổi em nửa năm rồi.”
“Chén rượu này, cho chút thề diện đi, uống!”
Gương mặt xinh đẹp của Tản Nguyệt Nhi tái nhợt, vô thức nhích lại gần Vũ Hoàng Minh.
Nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.