Chương 209
skyhero
20/07/2021
Bắt đầu khởi động Mấy ngày kế tiếp, thành phố Vân Xuyên dường như yên lặng.
Nhưng mà dưới vẻ bình tĩnh đó, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ chuẩn bị quà tặng, ít thì mấy tỷ, nhiều thì mấy chục tỷ.
Mà Vũ Hoàng Minh, vẫn đang sắp xếp khách sạn cùng biệt thự.
Rốt cục, đến buổi sang mồng bốn tháng chín.
Vũ Hoàng Minh vừa vặn đưa Minh Trúc đến nhà trẻ, rôi nhận điện thoại của Sở Thanh Nam.
“Vũ gia, người trước đó ngài đã để chúng tôi tìm, đã tìm được rồi, nhưng cũng không chắc có phải là vị mà ngài muốn không.”
Một khắc này, cơ thể Vũ Hoàng Minh căng cứng lại.
Ngay cả giọng nói của anh cũng có chút run rây.
Sðở Thanh Nam chần chờ vài giây, lúc này mới mở miệng.
“Vũ gia, người kia mà ngài tìm, cấp dưới tôi đã tìm được tin tức, một tháng trước đã bàn chuyện ở công trường số ba khu khai phá của thành phố Cổ Dương, thuộc tập đoàn Bắc Phong ˆ^ tập.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hiện tại hẳn là cũng còn ở đó.”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Đã sáu năm chưa gặp anh Hải.
Tuy rằng anh không biết, người trong miệng Sở Thanh Nam có phải là người mình muốn tìm hay không.
Nhưng mặc kệ như thế nào, anh đều phải đi xem.
Thành phố Vân Xuyên đến thành phố Cổ Dương, cũng chẳng qua là ba tiếng đi xe.
“Tôi đã biết.”
Cúp điện thoại.
Vũ Hoàng Minh lên xe, gọi điện thoại cho Tô Thanh Trúc.
Lúc này Tô Thanh Trúc còn ở trong văn phòng, thấy Vũ Hoàng Minh gọi điện cho mình, vội buông tài liệu trong tay xuống.
“Hoàng Minh, làm sao vậy?”
“Thanh Trúc, hôm nay em đến đón Minh Trúc tan học đi, anh có chút chuyện, muốn đi một chuyến tới thành phố Cổ Dương, có thể buổi tối mới về được.”
“Chuyện gì? Không có nguy hiểm phải không?”
Tô Thanh Trúc chỉ sợ anh đi thành phố Cổ Dương, sẽ có nguy hiểm gì đó.
“Sao có nguy hiểm gì được? Yên tâm đi, anh chỉ là đi gặp…… một người anh thôi!”
Nhất thời, Tô Thanh Trúc ngây ngẩn cả người.
Đã ở bên Vũ Hoàng Minh nhiều năm như vậy, cô vẫn không biết Vũ Hoàng Minh còn có một người anh.
Còn không có chờ cô nói chuyện, Vũ Hoàng Minh nói tiếp: “Là một người anh trong làng, anh vẫn xem anh ấy là anh ruột của mình.”
Nghe vậy, Tô Thanh Trúc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hóa ra là như vậy, vậy anh ởi đi thôi.”
“Nhớ mời anh ấy đến đây uống rượu mừng của chúng ta.”
Lúc nói những lời này, trên mặt Tô Thanh Trúc hơi đỏ lên.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ đến.”
Vũ Hoàng Minh cười cúp điện thoại, lại khó nén kích động trên gương mặt.
Rất nhanh, anh có thể gặp anh Hải.
“Xuất phát, đi tới thành phố Cổ Dương.”
Ba giờ đi xe thoáng cái trôi qua.
Một chiếc việt dã xe chạy trên đường thành phố Cổ Dương.
Thành phố Cổ Dương là một tỉnh thành phía Nam, diện tích so với thành phố Vân Xuyên phải hơn gấp ba lần.
Hơn nữa, bây gið còn đang khai phá khu vực xung quanh.
Từ khu phố trung tâm đi đến khu khai phá, còn thêm nửa giờ nữa.
Dọc theo đường đi, Vũ Hoàng Minh đều nghĩ đến khi nhìn thấy anh Hải thì sẽ như thế nào.
Càng nghĩ, anh lại càng khó kiềm chế được sự kích động trong lòng.
Nửa giờ, một khoảng là thời gian rất ngắn.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại cảm thấy rất lâu.
Dọc theo đường ởi, anh cũng không ngừng hỏi Triệu Nam còn có bao lâu.
Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Nam thấy Vũ gia gấp gáp như vậy.
Nhưng mà dưới vẻ bình tĩnh đó, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ chuẩn bị quà tặng, ít thì mấy tỷ, nhiều thì mấy chục tỷ.
Mà Vũ Hoàng Minh, vẫn đang sắp xếp khách sạn cùng biệt thự.
Rốt cục, đến buổi sang mồng bốn tháng chín.
Vũ Hoàng Minh vừa vặn đưa Minh Trúc đến nhà trẻ, rôi nhận điện thoại của Sở Thanh Nam.
“Vũ gia, người trước đó ngài đã để chúng tôi tìm, đã tìm được rồi, nhưng cũng không chắc có phải là vị mà ngài muốn không.”
Một khắc này, cơ thể Vũ Hoàng Minh căng cứng lại.
Ngay cả giọng nói của anh cũng có chút run rây.
Sðở Thanh Nam chần chờ vài giây, lúc này mới mở miệng.
“Vũ gia, người kia mà ngài tìm, cấp dưới tôi đã tìm được tin tức, một tháng trước đã bàn chuyện ở công trường số ba khu khai phá của thành phố Cổ Dương, thuộc tập đoàn Bắc Phong ˆ^ tập.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hiện tại hẳn là cũng còn ở đó.”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại.
Đã sáu năm chưa gặp anh Hải.
Tuy rằng anh không biết, người trong miệng Sở Thanh Nam có phải là người mình muốn tìm hay không.
Nhưng mặc kệ như thế nào, anh đều phải đi xem.
Thành phố Vân Xuyên đến thành phố Cổ Dương, cũng chẳng qua là ba tiếng đi xe.
“Tôi đã biết.”
Cúp điện thoại.
Vũ Hoàng Minh lên xe, gọi điện thoại cho Tô Thanh Trúc.
Lúc này Tô Thanh Trúc còn ở trong văn phòng, thấy Vũ Hoàng Minh gọi điện cho mình, vội buông tài liệu trong tay xuống.
“Hoàng Minh, làm sao vậy?”
“Thanh Trúc, hôm nay em đến đón Minh Trúc tan học đi, anh có chút chuyện, muốn đi một chuyến tới thành phố Cổ Dương, có thể buổi tối mới về được.”
“Chuyện gì? Không có nguy hiểm phải không?”
Tô Thanh Trúc chỉ sợ anh đi thành phố Cổ Dương, sẽ có nguy hiểm gì đó.
“Sao có nguy hiểm gì được? Yên tâm đi, anh chỉ là đi gặp…… một người anh thôi!”
Nhất thời, Tô Thanh Trúc ngây ngẩn cả người.
Đã ở bên Vũ Hoàng Minh nhiều năm như vậy, cô vẫn không biết Vũ Hoàng Minh còn có một người anh.
Còn không có chờ cô nói chuyện, Vũ Hoàng Minh nói tiếp: “Là một người anh trong làng, anh vẫn xem anh ấy là anh ruột của mình.”
Nghe vậy, Tô Thanh Trúc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Hóa ra là như vậy, vậy anh ởi đi thôi.”
“Nhớ mời anh ấy đến đây uống rượu mừng của chúng ta.”
Lúc nói những lời này, trên mặt Tô Thanh Trúc hơi đỏ lên.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ đến.”
Vũ Hoàng Minh cười cúp điện thoại, lại khó nén kích động trên gương mặt.
Rất nhanh, anh có thể gặp anh Hải.
“Xuất phát, đi tới thành phố Cổ Dương.”
Ba giờ đi xe thoáng cái trôi qua.
Một chiếc việt dã xe chạy trên đường thành phố Cổ Dương.
Thành phố Cổ Dương là một tỉnh thành phía Nam, diện tích so với thành phố Vân Xuyên phải hơn gấp ba lần.
Hơn nữa, bây gið còn đang khai phá khu vực xung quanh.
Từ khu phố trung tâm đi đến khu khai phá, còn thêm nửa giờ nữa.
Dọc theo đường đi, Vũ Hoàng Minh đều nghĩ đến khi nhìn thấy anh Hải thì sẽ như thế nào.
Càng nghĩ, anh lại càng khó kiềm chế được sự kích động trong lòng.
Nửa giờ, một khoảng là thời gian rất ngắn.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại cảm thấy rất lâu.
Dọc theo đường ởi, anh cũng không ngừng hỏi Triệu Nam còn có bao lâu.
Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Nam thấy Vũ gia gấp gáp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.