Chương 516: Cô tát cô ấy một cái, tôi trả lại cô cái đó!
skyhero
20/07/2021
“Yên tâm đi, từ trước đến giờ tôi đã nói sao.
làm vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ bò qua cho anh của cô, tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn anh ta ở trong nhà giam phải không?”
Lâm Hàn nhếch miệng, bỏ qua cho anh của Bây giỡ, tôi không thể quản nhiều như vậy được.
Đánh vỡ đầu của tôi, tôi muốn anh ta phải ở lại trong cái nhà giam này cả đời.
Cậu ta thẩm gào thét ð trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lại lộ ra vẻ không thèm đề tâm đến.
“Vậy… Đi thôi”
Tần Nguyệt Nhi cũng chẳng còn tỉnh thần nữa, cô ấy đứng dậy và theo Lâm Hàn rời khỏi quán trà sữa.
Sau khi hai người đã rời khòi quán trà sữa thì họ đi đến một khách sạn sang trọng ở gần đó.
Mà cách chỗ ấy không xa, vừa hay là Tô Liên và Băng Thư đều nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Tại sao anh Giang vẫn chưa đến nữa!”
“Nguyệt Nhi sẽ bị cái trên khốn nạn đó vấy.
bần mất!”
Tô Liên cảm thấy sốt ruột đến nỗi giậm chân ngay tại chỗ, Tô Liên hận không thề lập tức xông lên phía mà trước kéo Nguyệt Nhi lại.
Ít nhất là trước khi anh Giang tới, không thể đề cho Nguyệt Nhi theo Lâm Hàn đi vào khách sạn được.
Khuôn mặt của Băng Thư vẫn trông lạnh lùng, khi ấy Băng Thư bình tĩnh nói: “Không được, phải đi tới ngăn bọn họ lại, chúng ta không thể để cho bọn họ tới đ Thế là hai người đã lập tức quyết định, phải mau chóng tiến tới.
Nhưng mà Âu Dương Mỹ lại từ bên ngoài bước tới chỗ của hai người.
*Ó, là Tô Liên và Băng Thư đấy à, trùng hợp.
như vậy sao, hai người đi đâu đây?”
Âu Dương Mỹ đứng chắn ở trước mặt hai người, cô ta còn lộ ra vẻ mặt tươi cười mà nhìn hai người.
“Tránh rat”
‘Suýt chút nữa là Tô Liên đã la to lên rồi “Sao nào? Tôi cũng không có chọc cô, cô nồi điên với tôi làm gì? Cô có bệnh à?”
Âu Dương Mỹ cảm thấy có hơi khó chịu mà nhìn hai người.
Muốn ngăn Lâm Hàn đưa người đi à? Năm mới Chỉ cẩn hai người đó vào khách sạn, vậy thì dễ nói rồi.
Bây gið, cô ta phải giữ chân Tô Liên và Băng Thư lại.
“Tô Liên, đừng đề ý tới cô ta!”
Băng Thư liếc nhìn về phía bên kia, thấy Nguyệt Nhi và Lâm Hàn cũng đã sắp đi vào.
khách sạn, thì Băng Thư nhanh chóng kéo Tô Liên đi lướt qua Âu Dương Mỹ.
Nhưng đối phương lại đưa tay ra mà ngăn càn hai người bọn họ.
“Sao đây? Nổi điên với tôi cho đã rồi muốn bò đi? Không cho tôi một câu giải thích hợp lý _ Âu Dương Mỹ cố tình bày ra về mặt lạnh.
lùng, cô ta còn mỡ miệng hăm dọa hai người.
“Tôi không có thời gian để ð đây đùa với côt Băng Thư đưa tay ra mà gạt Âu Dương Mỹ ra một bên, nhưng đối phương cũng né tránh rất khéo léo.
“Không cho tôi một lời giải thích, lại còn muốn ra tay với t “Hôm nay nếu không nói xin lỗi tôi, thì hai ngưỡi cũng đừng hòng đi!”
Âu Dương Mỹ cố ý nói lớn tiếng, để thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng khi Tô Liên phát hiện Nguyệt Nhi và Lâm Hàn đã đi vào khách sạn rồi.
Khi ấy Tô Liên bắt đầu nồi giận!
“Cô muốn giải thích phải không?”
Tô Liên nhìn Âu Dương Mỹ với vẻ mặt đầy tức giận.
“Thế nào? Cô muốn đánh tôi ư?”
Âu Dương Mỹ lộ ra vẻ mặt khinh thường, có cho Tô Liên mười cái lá gan, thì Tô Liên cũng không dám ra tay với cô ta đâu.
Nhưng lần này cô ta đã suy nghĩ nhiều rồi “Bốp!”
Một tiếng bạt tai vang lên, trực tiếp khiến cô.
ta tỉnh mộng.
Những bạn sinh viên đứng xung quanh thấy thế thì cũng ngây ngưỡi ra.
“Như vậy đã đủ chưa?”
Tô Liên thét lên với cô ta một tiếng, rồi Tô Liên mới kéo Băng Thư đi đuổi theo hai người kia.
Mới vừa đi được một bước, thì một cậu sinh viên đã đứng ngăn cản trước mặt hai người.
“Đánh bạn gái của tôi, hai người nghĩ tôi sẽ để cho hai người đi à?”
Vừa nhìn qua đã biết tên sinh viên này không phải là ngưỡi dễ trêu, cậu ta cao to lực lưỡng, trên cổ cậu ta còn có một hình xăm nổi bật.
Lúc này cả Tô Liên và Băng Thư đều lập tức.
dừng bước: “Cậu muốn làm gï?”
Cậu học sinh kia cười khẩy một tiếng: “Dám tát bạn gái của tôi, lá gan của cô cũng lớn quá nhĩ? Cô tát cô ấy một cái, tôi trả lại cô cái đó!”
Vừa nói xong, cậu học sinh kia giơ tay và nhắm về phía mặt của Tô Liên.
Nhưng đúng thời điểm này, có một tiếng thắng xe gấp vang lên.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều đảo.
mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
làm vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ bò qua cho anh của cô, tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn anh ta ở trong nhà giam phải không?”
Lâm Hàn nhếch miệng, bỏ qua cho anh của Bây giỡ, tôi không thể quản nhiều như vậy được.
Đánh vỡ đầu của tôi, tôi muốn anh ta phải ở lại trong cái nhà giam này cả đời.
Cậu ta thẩm gào thét ð trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lại lộ ra vẻ không thèm đề tâm đến.
“Vậy… Đi thôi”
Tần Nguyệt Nhi cũng chẳng còn tỉnh thần nữa, cô ấy đứng dậy và theo Lâm Hàn rời khỏi quán trà sữa.
Sau khi hai người đã rời khòi quán trà sữa thì họ đi đến một khách sạn sang trọng ở gần đó.
Mà cách chỗ ấy không xa, vừa hay là Tô Liên và Băng Thư đều nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Tại sao anh Giang vẫn chưa đến nữa!”
“Nguyệt Nhi sẽ bị cái trên khốn nạn đó vấy.
bần mất!”
Tô Liên cảm thấy sốt ruột đến nỗi giậm chân ngay tại chỗ, Tô Liên hận không thề lập tức xông lên phía mà trước kéo Nguyệt Nhi lại.
Ít nhất là trước khi anh Giang tới, không thể đề cho Nguyệt Nhi theo Lâm Hàn đi vào khách sạn được.
Khuôn mặt của Băng Thư vẫn trông lạnh lùng, khi ấy Băng Thư bình tĩnh nói: “Không được, phải đi tới ngăn bọn họ lại, chúng ta không thể để cho bọn họ tới đ Thế là hai người đã lập tức quyết định, phải mau chóng tiến tới.
Nhưng mà Âu Dương Mỹ lại từ bên ngoài bước tới chỗ của hai người.
*Ó, là Tô Liên và Băng Thư đấy à, trùng hợp.
như vậy sao, hai người đi đâu đây?”
Âu Dương Mỹ đứng chắn ở trước mặt hai người, cô ta còn lộ ra vẻ mặt tươi cười mà nhìn hai người.
“Tránh rat”
‘Suýt chút nữa là Tô Liên đã la to lên rồi “Sao nào? Tôi cũng không có chọc cô, cô nồi điên với tôi làm gì? Cô có bệnh à?”
Âu Dương Mỹ cảm thấy có hơi khó chịu mà nhìn hai người.
Muốn ngăn Lâm Hàn đưa người đi à? Năm mới Chỉ cẩn hai người đó vào khách sạn, vậy thì dễ nói rồi.
Bây gið, cô ta phải giữ chân Tô Liên và Băng Thư lại.
“Tô Liên, đừng đề ý tới cô ta!”
Băng Thư liếc nhìn về phía bên kia, thấy Nguyệt Nhi và Lâm Hàn cũng đã sắp đi vào.
khách sạn, thì Băng Thư nhanh chóng kéo Tô Liên đi lướt qua Âu Dương Mỹ.
Nhưng đối phương lại đưa tay ra mà ngăn càn hai người bọn họ.
“Sao đây? Nổi điên với tôi cho đã rồi muốn bò đi? Không cho tôi một câu giải thích hợp lý _ Âu Dương Mỹ cố tình bày ra về mặt lạnh.
lùng, cô ta còn mỡ miệng hăm dọa hai người.
“Tôi không có thời gian để ð đây đùa với côt Băng Thư đưa tay ra mà gạt Âu Dương Mỹ ra một bên, nhưng đối phương cũng né tránh rất khéo léo.
“Không cho tôi một lời giải thích, lại còn muốn ra tay với t “Hôm nay nếu không nói xin lỗi tôi, thì hai ngưỡi cũng đừng hòng đi!”
Âu Dương Mỹ cố ý nói lớn tiếng, để thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nhưng khi Tô Liên phát hiện Nguyệt Nhi và Lâm Hàn đã đi vào khách sạn rồi.
Khi ấy Tô Liên bắt đầu nồi giận!
“Cô muốn giải thích phải không?”
Tô Liên nhìn Âu Dương Mỹ với vẻ mặt đầy tức giận.
“Thế nào? Cô muốn đánh tôi ư?”
Âu Dương Mỹ lộ ra vẻ mặt khinh thường, có cho Tô Liên mười cái lá gan, thì Tô Liên cũng không dám ra tay với cô ta đâu.
Nhưng lần này cô ta đã suy nghĩ nhiều rồi “Bốp!”
Một tiếng bạt tai vang lên, trực tiếp khiến cô.
ta tỉnh mộng.
Những bạn sinh viên đứng xung quanh thấy thế thì cũng ngây ngưỡi ra.
“Như vậy đã đủ chưa?”
Tô Liên thét lên với cô ta một tiếng, rồi Tô Liên mới kéo Băng Thư đi đuổi theo hai người kia.
Mới vừa đi được một bước, thì một cậu sinh viên đã đứng ngăn cản trước mặt hai người.
“Đánh bạn gái của tôi, hai người nghĩ tôi sẽ để cho hai người đi à?”
Vừa nhìn qua đã biết tên sinh viên này không phải là ngưỡi dễ trêu, cậu ta cao to lực lưỡng, trên cổ cậu ta còn có một hình xăm nổi bật.
Lúc này cả Tô Liên và Băng Thư đều lập tức.
dừng bước: “Cậu muốn làm gï?”
Cậu học sinh kia cười khẩy một tiếng: “Dám tát bạn gái của tôi, lá gan của cô cũng lớn quá nhĩ? Cô tát cô ấy một cái, tôi trả lại cô cái đó!”
Vừa nói xong, cậu học sinh kia giơ tay và nhắm về phía mặt của Tô Liên.
Nhưng đúng thời điểm này, có một tiếng thắng xe gấp vang lên.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều đảo.
mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.