Chương 288: Diệp Bách Kiên cũng không ngăn nổi tôi đâu!
skyhero
20/07/2021
Còn Cố Tiên đang bị Sở Thanh Nam bắt giữ thì vẻ mặt thay đồi liên tụ!
c Từ trong giọng nói của Vũ Hoàng Minh, anh ta có thể nghe ra sát ý.
“HaiI”
Vũ Hoàng Minh không hề dừng lại, tiếp tục đếm.
Cố Tiên nồi giận gầm lên với đám lính: “Hạ súng xuống cho tôi!”
Đám lính vừa nghe thấy vậy thì hạ súng đặt xuống đất ngay.
Từng người đều đứng thằng, không dám phản kháng chút nào.
Cố Tiên thấy vậy, trong lòng cũng thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyện này không thể đùa được.
Ngộ nhỡ tên nào căng thằng quá, không khống chế nổi tay, run rẩy bắn một phát.
Sợ là Diệp Vương cũng không gánh nổi.
Chẳng qua là anh ta không hiểu, rốt cuộc Minh Vương muốn bắt anh ta là có ý gì?
“Minh Vương, có thể cho tôi một lý do không?”
Anh ta nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Vũ Hoàng Minh mà tim cứ đập thình thịch.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao mặt Minh Vương lại đầy sát ý như.
vậy.
“Tôi hỏi cậu, lúc chiều hoặc tối hôm trước có chiếc máy bay nào bay từ nơi khác đến hay không?”
Vũ Hoàng Minh đốt một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn Cố Tiên.
Mùi khói nồng nặc khiến đầu mày anh ta hơi nhíu lại.
Nhưng càng như vậy thì trong lòng Cố Tiên càng thêm căng thằng.
Mấy ngày nay máy bay chiến đấu tới đây cũng hơi nhiều, anh ta cũng không nhớ máy bay mà Minh Vương nói rốt cuộc là chiếc nào.
“Minh Vương, khoảng thời gian này thực sự có quá nhiều máy bay chiến đấu đỗ lại, tôi…
không thể nào đi hỏi từng chiếc một được, không biết rốt cuộc anh đang nói tới chiếc máy.
bay nào”
Hoàng Minh Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, Cố Tiên chỉ cảm thấy trong lòng như đang bị chuỳ sắt đập mạnh vào mấy cái, nhịp tìm cũng.
đột ngột tăng nhanh.
Thậm chí ngay cà việc hít thờ cũng có chút khó khăn.
“Trên máy bay đó có một cô bé.”
Hoàng Minh Vũ chậm rãi nhà một làn khói ra, giọng bình tĩnh.
Nhưng… anh vừa dứt lời, sắc mặt Cố Tiên thay đổi liên tụ!
cMột cô bé?
Cái này…
Trong đầu anh ta không khỏi hiện ra một hình ảnh.
Ba người đàn ông che kín mặt, tay cẩm lệnh bài của Diệp Vương, tới đón chiếc máy bay đó.
Phải biết, lệnh bài của Diệp Vướng cũng như chính Diệp Vương vậ Là nhân vật cấp độ nào mà lại đáng để Diệp ‘Vương tự mình tiếp đón?
Chẳng qua, anh ta thậm chí còn không có tư cách nhìn đến.
Thậm chí tất cả các camera giám sát đều bị tắt trong vòng mười phút.
Ngoạt trừ ba gã che kín mặt lái con xe việt dã ra ngoài thì không có bất kỳ ai được phép xuất ện trong sân bay!
Nhớ lại, hình như là lúc chiều ngày hôm trước, khoảng sáu giỡ.
“Nhớ được cái gì rồi?”
Hoàng Minh Vũ ném tàn thuốc trong tay đi, đột nhiên nhìn về phía Cố Tiên.
Lòng anh ta run lên: “Minh Vương, chiều ngày hôm trước quả thật là có một chiếc máy bay chiến đấu đặc biệt xuất hiện. Hơn nữa… hơn nữa còn có ba người che mặt, tay cầm lệnh bài của Diệp Vương, bao vây toàn bộ sân bay, tất cả mọi người bao gồm cà tôi đều phải đi ra ngoài!”
“Tôi không biết bọn họ đã làm gì, ngay cả camera giám sát cũng bị t Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh hít một hơi sâu, ánh mắt anh lúc này vô cùng sắc bén!
“Diệp Bách Kiên!”
“Anh đang muốn chết!”
Giọng nói không lớn nhưng lạnh lếo vô cùng.
Người ð đây nghe thấy vậy gần như đều run hết cả lên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Minh Vương lại nồi giận đến vậy?
Trông dáng vẻ này, xem ra đang định không chết không thôi với Diệp Vương rồi!
“Minh Vương, tôi chỉ biết có bấy nhiêu, anh còn có chuyện gì muốn hỏi không?”
Cố Tiên cung kính nói.
“Nếu cậu đã không có liên quan đến chuyện này thì tôi cũng sẽ không tìm cậu gây phiền phức làm gì”
“Thế nhưng, nếu những gì cậu vừa nói có bất kỳ lời nào là giả dối, tôi sẽ đích thân đến lấy đầu của cậu. Cho dù có là Diệp Bách Kiên cũng không ngắn nổi tôi đâu!”
Dứt lời, Vũ Hoàng Minh đưa các chiến sĩ rời khỏi sân bay.
Cố Tiên xoa xoa bà vai bị Sở Thanh Nam bóp đến đau nhức, vẻ mặt trờ nên nghiêm túc.
Lần này Minh Vương xuất hiện ở Huế, sợ rằng sẽ qây nên môt trân phong ba bão táp!
c Từ trong giọng nói của Vũ Hoàng Minh, anh ta có thể nghe ra sát ý.
“HaiI”
Vũ Hoàng Minh không hề dừng lại, tiếp tục đếm.
Cố Tiên nồi giận gầm lên với đám lính: “Hạ súng xuống cho tôi!”
Đám lính vừa nghe thấy vậy thì hạ súng đặt xuống đất ngay.
Từng người đều đứng thằng, không dám phản kháng chút nào.
Cố Tiên thấy vậy, trong lòng cũng thờ phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyện này không thể đùa được.
Ngộ nhỡ tên nào căng thằng quá, không khống chế nổi tay, run rẩy bắn một phát.
Sợ là Diệp Vương cũng không gánh nổi.
Chẳng qua là anh ta không hiểu, rốt cuộc Minh Vương muốn bắt anh ta là có ý gì?
“Minh Vương, có thể cho tôi một lý do không?”
Anh ta nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Vũ Hoàng Minh mà tim cứ đập thình thịch.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao mặt Minh Vương lại đầy sát ý như.
vậy.
“Tôi hỏi cậu, lúc chiều hoặc tối hôm trước có chiếc máy bay nào bay từ nơi khác đến hay không?”
Vũ Hoàng Minh đốt một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn Cố Tiên.
Mùi khói nồng nặc khiến đầu mày anh ta hơi nhíu lại.
Nhưng càng như vậy thì trong lòng Cố Tiên càng thêm căng thằng.
Mấy ngày nay máy bay chiến đấu tới đây cũng hơi nhiều, anh ta cũng không nhớ máy bay mà Minh Vương nói rốt cuộc là chiếc nào.
“Minh Vương, khoảng thời gian này thực sự có quá nhiều máy bay chiến đấu đỗ lại, tôi…
không thể nào đi hỏi từng chiếc một được, không biết rốt cuộc anh đang nói tới chiếc máy.
bay nào”
Hoàng Minh Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, Cố Tiên chỉ cảm thấy trong lòng như đang bị chuỳ sắt đập mạnh vào mấy cái, nhịp tìm cũng.
đột ngột tăng nhanh.
Thậm chí ngay cà việc hít thờ cũng có chút khó khăn.
“Trên máy bay đó có một cô bé.”
Hoàng Minh Vũ chậm rãi nhà một làn khói ra, giọng bình tĩnh.
Nhưng… anh vừa dứt lời, sắc mặt Cố Tiên thay đổi liên tụ!
cMột cô bé?
Cái này…
Trong đầu anh ta không khỏi hiện ra một hình ảnh.
Ba người đàn ông che kín mặt, tay cẩm lệnh bài của Diệp Vương, tới đón chiếc máy bay đó.
Phải biết, lệnh bài của Diệp Vướng cũng như chính Diệp Vương vậ Là nhân vật cấp độ nào mà lại đáng để Diệp ‘Vương tự mình tiếp đón?
Chẳng qua, anh ta thậm chí còn không có tư cách nhìn đến.
Thậm chí tất cả các camera giám sát đều bị tắt trong vòng mười phút.
Ngoạt trừ ba gã che kín mặt lái con xe việt dã ra ngoài thì không có bất kỳ ai được phép xuất ện trong sân bay!
Nhớ lại, hình như là lúc chiều ngày hôm trước, khoảng sáu giỡ.
“Nhớ được cái gì rồi?”
Hoàng Minh Vũ ném tàn thuốc trong tay đi, đột nhiên nhìn về phía Cố Tiên.
Lòng anh ta run lên: “Minh Vương, chiều ngày hôm trước quả thật là có một chiếc máy bay chiến đấu đặc biệt xuất hiện. Hơn nữa… hơn nữa còn có ba người che mặt, tay cầm lệnh bài của Diệp Vương, bao vây toàn bộ sân bay, tất cả mọi người bao gồm cà tôi đều phải đi ra ngoài!”
“Tôi không biết bọn họ đã làm gì, ngay cả camera giám sát cũng bị t Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh hít một hơi sâu, ánh mắt anh lúc này vô cùng sắc bén!
“Diệp Bách Kiên!”
“Anh đang muốn chết!”
Giọng nói không lớn nhưng lạnh lếo vô cùng.
Người ð đây nghe thấy vậy gần như đều run hết cả lên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Minh Vương lại nồi giận đến vậy?
Trông dáng vẻ này, xem ra đang định không chết không thôi với Diệp Vương rồi!
“Minh Vương, tôi chỉ biết có bấy nhiêu, anh còn có chuyện gì muốn hỏi không?”
Cố Tiên cung kính nói.
“Nếu cậu đã không có liên quan đến chuyện này thì tôi cũng sẽ không tìm cậu gây phiền phức làm gì”
“Thế nhưng, nếu những gì cậu vừa nói có bất kỳ lời nào là giả dối, tôi sẽ đích thân đến lấy đầu của cậu. Cho dù có là Diệp Bách Kiên cũng không ngắn nổi tôi đâu!”
Dứt lời, Vũ Hoàng Minh đưa các chiến sĩ rời khỏi sân bay.
Cố Tiên xoa xoa bà vai bị Sở Thanh Nam bóp đến đau nhức, vẻ mặt trờ nên nghiêm túc.
Lần này Minh Vương xuất hiện ở Huế, sợ rằng sẽ qây nên môt trân phong ba bão táp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.