Chương 366: “Em biết rồi.”
skyhero
20/07/2021
“Bây giờ em đưa điện thoại cho Trương Hải Long.”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, vẻ mặt đặc biệt trịnh trọng.
Chỉ sợ rằng không kịp!
“Anh Hoàng Minh!”
Trướng Hài Long trả lời cuộc gọi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trương Hải Long, còn nhớ trước đây tôi đưa cậu về quê tôi không?”
“Bây giờ cậu đưa Thanh Trúc và Dây Tây vẻ quê tôi ở. Nếu không có điện thoại của tôi, tốt hơn hết đừng rời khỏi đó!”
“Ngoài ra, có một ngôi nhà gỗ ð lưng chừng núi. Người sống trong đó là chú tôi. Chỉ cần nói với ông ấy rằng Thanh Trúc và Dây Tây là vợ và con gái tôi.”
Trương Hải Long im lặng một lúc, anh ta không biết chuyện gì đã xày ra mà anh Hoàng Minh trờ nên căng thằng như vậy.
Ngay cả khi hàng triệu quân lính trấn áp biên cương năm đó, chưa bao giờ thấy anh Hoàng Minh trông như thế này.
“Tôi hiều rồi, tôi sẽ làm ngay bây giờ!”
“À, hãy nhớ rằng, không được nói chuyện này cho ai được biết, ngoại trừ vài người các cậu trong biệt thựt”
“Vâng!”
‘Vũ Hoàng Minh cúp máy, trong lòng không thể bình tĩnh lại, anh luôn cảm thấy sắp có chuyện xây ra.
Không khí trong xe có gì đó không ồn, Đông Hoàng Hải ba người bọn họ đều im lặng.
“Em Thường, không phải em biết bói toán sao?”
“Em có thể bói giúp anh xem lần này Thanh Trúc và Dây Tây có gặp chuyện không?”
Đột nhiên, Vũ Hoàng Minh quay đầu lại nhìn Nam Nguyệt Thường.
Anh ấy biết rằng Nam Nguyệt Thường có thể bói toán.
Nếu Tô Thanh Trúc và Dây Tây gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ nhanh chóng trờ về ngay và cùng chiến đấu với đối phương.
“Anh Hoàng Minh, hãy cho em một giọt máu của anh.”
Nam Nguyệt Thường cũng cau mày và lấy ra từ trong túi của mình một thứ tướng tự như la bàn.
“Anh nhỏ máu lên trên la bàn, em có thể bói ra một ít.”
Không chút do dự, Vũ Hoàng Minh lấy con dao găm ra và cứa nhẹ vào ngón tay mình.
Một giọt máu đỏ tưới rơi xuống chiếc la bàn trong tay Nam Nguyệt Thường.
Đột nhiên, kim trên la bàn bắt đầu quay vòng.
Nó như thể nhận được một kích thích dữ dội, nó có thể bùng nồ bất cứ lúc nào.
Sau khi quay nửa phút, con trò cuối cùng cũng dừng lại.
Trên vị trí mà con trò trò dừng, có hai từ được viết ra: đường trờ về.
Sắc mặt Nam Nguyệt Thường hơi thay đồi, vẻ mặt có chút khó coi.
Cổ Nhị Ngưu và Đông Hoàng Hải cũng khế cau mày.
Vì họ cũng biết ý nghĩa của nó.
“Là có ý ‘Vũ Hoàng Minh lo lắng hỏi.
Nam Nguyệt Thường nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh và không biết phải nói thế nào.
Cô mím môi chậm rãi nói: “Anh Hoàng Minh, có hai cách giải thích. Cách thứ nhất trở về quê hương, thứ hai… là cái chết! Cái chết là con đưỡng về nhà!”
Bùm!
Trái tim Vũ Hoàng Minh lúc này như thắt lại, gần như muốn nổ tung.
Cái chết?!
“Anh Hoàng Hải, anh đi trước đi, em muốn trỡ vềt”
Dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn Tô.
Thanh Trúc và Dây Tây xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Nếu Sờ Quân Kim thực sự dám ra tay với Tô.
Thanh Trúc và Dây Tây thì dù có chết cũng phải kéo đối phương cùng!
“Không cần đâu, chúng ta cùng em đi tới đó. Nguyệt Thường, em lái xe tới đó trước, bọn anh giải quyết xong chuyện ð đây, bọn anh liền qua đó tìm em.”
Trong bốn người, chỉ có sức mạnh của Nam Nguyệt Thường kém hơn một chút Vì vậy, họ để cô ấy lái xe đến đó trước.
Về phần ba người bọn họ, phải quay lại xem xét!
“Được”
“Các anh đi đi.”
Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, Vũ Hoàng Minh đã nhày ra khỏi xe.
Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu liếc nhìn nhau, lần lượt ra khỏi xe, lên chiếc xe địa hình mà Vũ Hoàng Minh lái tối!
Một mạch tăng tốc điên cuồng, không chú ý.
đến đèn giao thông.
‘Vũ Hoàng Minh lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là nhìn thấy Tô Thanh Trúc và Dây Tây bình an vô sựt chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng không rõ là chuyện gì.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, vẻ mặt đặc biệt trịnh trọng.
Chỉ sợ rằng không kịp!
“Anh Hoàng Minh!”
Trướng Hài Long trả lời cuộc gọi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trương Hải Long, còn nhớ trước đây tôi đưa cậu về quê tôi không?”
“Bây giờ cậu đưa Thanh Trúc và Dây Tây vẻ quê tôi ở. Nếu không có điện thoại của tôi, tốt hơn hết đừng rời khỏi đó!”
“Ngoài ra, có một ngôi nhà gỗ ð lưng chừng núi. Người sống trong đó là chú tôi. Chỉ cần nói với ông ấy rằng Thanh Trúc và Dây Tây là vợ và con gái tôi.”
Trương Hải Long im lặng một lúc, anh ta không biết chuyện gì đã xày ra mà anh Hoàng Minh trờ nên căng thằng như vậy.
Ngay cả khi hàng triệu quân lính trấn áp biên cương năm đó, chưa bao giờ thấy anh Hoàng Minh trông như thế này.
“Tôi hiều rồi, tôi sẽ làm ngay bây giờ!”
“À, hãy nhớ rằng, không được nói chuyện này cho ai được biết, ngoại trừ vài người các cậu trong biệt thựt”
“Vâng!”
‘Vũ Hoàng Minh cúp máy, trong lòng không thể bình tĩnh lại, anh luôn cảm thấy sắp có chuyện xây ra.
Không khí trong xe có gì đó không ồn, Đông Hoàng Hải ba người bọn họ đều im lặng.
“Em Thường, không phải em biết bói toán sao?”
“Em có thể bói giúp anh xem lần này Thanh Trúc và Dây Tây có gặp chuyện không?”
Đột nhiên, Vũ Hoàng Minh quay đầu lại nhìn Nam Nguyệt Thường.
Anh ấy biết rằng Nam Nguyệt Thường có thể bói toán.
Nếu Tô Thanh Trúc và Dây Tây gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ nhanh chóng trờ về ngay và cùng chiến đấu với đối phương.
“Anh Hoàng Minh, hãy cho em một giọt máu của anh.”
Nam Nguyệt Thường cũng cau mày và lấy ra từ trong túi của mình một thứ tướng tự như la bàn.
“Anh nhỏ máu lên trên la bàn, em có thể bói ra một ít.”
Không chút do dự, Vũ Hoàng Minh lấy con dao găm ra và cứa nhẹ vào ngón tay mình.
Một giọt máu đỏ tưới rơi xuống chiếc la bàn trong tay Nam Nguyệt Thường.
Đột nhiên, kim trên la bàn bắt đầu quay vòng.
Nó như thể nhận được một kích thích dữ dội, nó có thể bùng nồ bất cứ lúc nào.
Sau khi quay nửa phút, con trò cuối cùng cũng dừng lại.
Trên vị trí mà con trò trò dừng, có hai từ được viết ra: đường trờ về.
Sắc mặt Nam Nguyệt Thường hơi thay đồi, vẻ mặt có chút khó coi.
Cổ Nhị Ngưu và Đông Hoàng Hải cũng khế cau mày.
Vì họ cũng biết ý nghĩa của nó.
“Là có ý ‘Vũ Hoàng Minh lo lắng hỏi.
Nam Nguyệt Thường nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh và không biết phải nói thế nào.
Cô mím môi chậm rãi nói: “Anh Hoàng Minh, có hai cách giải thích. Cách thứ nhất trở về quê hương, thứ hai… là cái chết! Cái chết là con đưỡng về nhà!”
Bùm!
Trái tim Vũ Hoàng Minh lúc này như thắt lại, gần như muốn nổ tung.
Cái chết?!
“Anh Hoàng Hải, anh đi trước đi, em muốn trỡ vềt”
Dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn Tô.
Thanh Trúc và Dây Tây xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Nếu Sờ Quân Kim thực sự dám ra tay với Tô.
Thanh Trúc và Dây Tây thì dù có chết cũng phải kéo đối phương cùng!
“Không cần đâu, chúng ta cùng em đi tới đó. Nguyệt Thường, em lái xe tới đó trước, bọn anh giải quyết xong chuyện ð đây, bọn anh liền qua đó tìm em.”
Trong bốn người, chỉ có sức mạnh của Nam Nguyệt Thường kém hơn một chút Vì vậy, họ để cô ấy lái xe đến đó trước.
Về phần ba người bọn họ, phải quay lại xem xét!
“Được”
“Các anh đi đi.”
Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, Vũ Hoàng Minh đã nhày ra khỏi xe.
Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu liếc nhìn nhau, lần lượt ra khỏi xe, lên chiếc xe địa hình mà Vũ Hoàng Minh lái tối!
Một mạch tăng tốc điên cuồng, không chú ý.
đến đèn giao thông.
‘Vũ Hoàng Minh lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là nhìn thấy Tô Thanh Trúc và Dây Tây bình an vô sựt chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng không rõ là chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.