Chương 121: Lão già đó nên chết từ lâu rồi.
skyhero
28/04/2021
Trước mắt bao người, Tô Trung Đức mở bản báo cáo xét nghiệm trong tay ra.
Lướt qua một cái, anh ta đã nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Họ tên: Tô Văn Điệt.
Tuổi: 78 Nguyên nhân tử vong: Trúng độc.
Trong phút chốc, khuôn mặt anh ta liền biến sắ!
c”Chú hai, có chuyện gì vậy?”
Tô Cao Cường nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Tô Trung Đức thì lập tức truy hỏi.
Tô Trung Đức hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
“Lý do cụ ông qua đời là do trúng độc, hơn nữa đã kéo dài trong ba năm!”
“Cái gì?”
“Sao có thể như vậy.”
Không chỉ có Tô Cao Cường, ngay cả Tô Thanh Mai và những người khác đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
Tô Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
“Hoàng Minh, chuyện này là sao?”
Tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn Vũ Hoàng Minh.
Bọn họ không ngờ rằng, lý do cụ ông qua đời lại là trúng độc.
Thế nhưng, Vũ Hoàng Minh đã đưa ra bản báo cáo xét nghiệm.
Giống như đã sớm đoán được tình cảnh này, Vũ Hoàng Minh cũng chỉ biết lắc đầu.
“Chuyện của cụ ông, tôi vốn dĩ không muốn nhúng tay vào. Nhưng mà, Thanh Trúc đang ở đây, tôi không thể làm ngơ. Lúc trước tôi đã nói rồi, bệnh của cụ ông rất kỳ lạ.”
“Cho dù là bệnh tim thì chỉ cần điều trị, hoàn toàn có thể không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nhưng lần nào cũng gặp phải nguy hiểm, hơn nữa trong cơ thể còn chứa rất nhiều độc tố, thời gian ủ bệnh đã kéo dài ba năm, mãi đến ngày kia mới bộc phát.”
Từng câu từng chữ, dường như đều nói rằng cái chết của cụ ông là rất oan uổng.
Thời gian trúng độc kéo dài trong ba năm, rõ ràng là do người bên cạnh làm ra.
Về phần là ai, thật ra trong lòng Vũ Hoàng Minh đã biết rõ.
Ánh mắt của anh nhìn về phía Tô Hoài Phong.
Phản ứng của ông ta lúc trước rất khác thường.
Tô Hoài Phong dường như cảm nhận được mình đang bị Vũ Hoàng Minh nhìn chằm chằm, lập tức gầm lên một tiếng: “Vũ Hoàng Minh, cậu nhìn tôi làm gì? Không lẽ cậu cho rằng tôi lại đi giết ba của mình sao?”
Nói thì nói như vậy, thế nhưng Tô Hoài Phong lại toát mồ hôi lạnh.
Ông ta không ngờ, Vũ Hoàng Minh lại làm báo cáo xét nghiệm cho ˆ cụ ông.
“Haha, chú ba, nếu trong lòng chú không có quỷ, sao lại biết được tôi đang nhìn chứ?”
“Ở đây nhiều người như vậy, tôi không nhìn người khác, sao cứ phải là nhìn chứ?”
Lời này vừa nói ra, cả phòng liền xôn xaol Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Hoài Phong, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Vẻ mặt của Tô Trung Đức lại lạnh lùng một cách kỳ quái, từng bước tiến về phía Tô Hoài Phong!
“Chú ba, chuyện này là thế nào?
Ba của chúng ta có phải do chú giết hay không?”
Tô Hoài Phong dường như không ngờ tới tình huống này, nhìn thấy Tô Trung Đức đến gần, cả người vô thức lùi về sau.
Không chú ý đến viên đá ở dưới chân, ngã soãng soài mặt đất.
Nhìn thấy dáng vẻ này, mọi người liền biết được, tội Tô Hoài Phong sợ là có rửa cũng không sạch.
Còn Tô Hoài Phong giống như đã thông suốt, điên cuồng cười lớn.
“Là tôi làm thì sao?”
“Trong cái nhà này, tôi có chút quyền lực nào sao?”
“Cái lão già đó nên chết từ lâu rồi!
Tất cả mọi tài sản đều đưa cho các người. Những gì tôi có đều là tôi tự tay chiếm được, dựa vào cái gì?”
“Bây giờ cuối cùng ông ta cũng đã chết, cứ tưởng rằng có thể lấy được cổ phần, bán đứt cho người khác rồi rời khỏi cái chỗ hỗn độn này, thế nhưng tất cả đều tại nó!”
Tô Hoài Phong chỉ vào Vũ Hoàng Minh, trong mắt tràn ngập căm hận!
“Nếu như không vì nó, kế hoạch của tôi đã sớm thành công.”
Lướt qua một cái, anh ta đã nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Họ tên: Tô Văn Điệt.
Tuổi: 78 Nguyên nhân tử vong: Trúng độc.
Trong phút chốc, khuôn mặt anh ta liền biến sắ!
c”Chú hai, có chuyện gì vậy?”
Tô Cao Cường nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Tô Trung Đức thì lập tức truy hỏi.
Tô Trung Đức hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
“Lý do cụ ông qua đời là do trúng độc, hơn nữa đã kéo dài trong ba năm!”
“Cái gì?”
“Sao có thể như vậy.”
Không chỉ có Tô Cao Cường, ngay cả Tô Thanh Mai và những người khác đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
Tô Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
“Hoàng Minh, chuyện này là sao?”
Tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn Vũ Hoàng Minh.
Bọn họ không ngờ rằng, lý do cụ ông qua đời lại là trúng độc.
Thế nhưng, Vũ Hoàng Minh đã đưa ra bản báo cáo xét nghiệm.
Giống như đã sớm đoán được tình cảnh này, Vũ Hoàng Minh cũng chỉ biết lắc đầu.
“Chuyện của cụ ông, tôi vốn dĩ không muốn nhúng tay vào. Nhưng mà, Thanh Trúc đang ở đây, tôi không thể làm ngơ. Lúc trước tôi đã nói rồi, bệnh của cụ ông rất kỳ lạ.”
“Cho dù là bệnh tim thì chỉ cần điều trị, hoàn toàn có thể không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Nhưng lần nào cũng gặp phải nguy hiểm, hơn nữa trong cơ thể còn chứa rất nhiều độc tố, thời gian ủ bệnh đã kéo dài ba năm, mãi đến ngày kia mới bộc phát.”
Từng câu từng chữ, dường như đều nói rằng cái chết của cụ ông là rất oan uổng.
Thời gian trúng độc kéo dài trong ba năm, rõ ràng là do người bên cạnh làm ra.
Về phần là ai, thật ra trong lòng Vũ Hoàng Minh đã biết rõ.
Ánh mắt của anh nhìn về phía Tô Hoài Phong.
Phản ứng của ông ta lúc trước rất khác thường.
Tô Hoài Phong dường như cảm nhận được mình đang bị Vũ Hoàng Minh nhìn chằm chằm, lập tức gầm lên một tiếng: “Vũ Hoàng Minh, cậu nhìn tôi làm gì? Không lẽ cậu cho rằng tôi lại đi giết ba của mình sao?”
Nói thì nói như vậy, thế nhưng Tô Hoài Phong lại toát mồ hôi lạnh.
Ông ta không ngờ, Vũ Hoàng Minh lại làm báo cáo xét nghiệm cho ˆ cụ ông.
“Haha, chú ba, nếu trong lòng chú không có quỷ, sao lại biết được tôi đang nhìn chứ?”
“Ở đây nhiều người như vậy, tôi không nhìn người khác, sao cứ phải là nhìn chứ?”
Lời này vừa nói ra, cả phòng liền xôn xaol Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Hoài Phong, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Vẻ mặt của Tô Trung Đức lại lạnh lùng một cách kỳ quái, từng bước tiến về phía Tô Hoài Phong!
“Chú ba, chuyện này là thế nào?
Ba của chúng ta có phải do chú giết hay không?”
Tô Hoài Phong dường như không ngờ tới tình huống này, nhìn thấy Tô Trung Đức đến gần, cả người vô thức lùi về sau.
Không chú ý đến viên đá ở dưới chân, ngã soãng soài mặt đất.
Nhìn thấy dáng vẻ này, mọi người liền biết được, tội Tô Hoài Phong sợ là có rửa cũng không sạch.
Còn Tô Hoài Phong giống như đã thông suốt, điên cuồng cười lớn.
“Là tôi làm thì sao?”
“Trong cái nhà này, tôi có chút quyền lực nào sao?”
“Cái lão già đó nên chết từ lâu rồi!
Tất cả mọi tài sản đều đưa cho các người. Những gì tôi có đều là tôi tự tay chiếm được, dựa vào cái gì?”
“Bây giờ cuối cùng ông ta cũng đã chết, cứ tưởng rằng có thể lấy được cổ phần, bán đứt cho người khác rồi rời khỏi cái chỗ hỗn độn này, thế nhưng tất cả đều tại nó!”
Tô Hoài Phong chỉ vào Vũ Hoàng Minh, trong mắt tràn ngập căm hận!
“Nếu như không vì nó, kế hoạch của tôi đã sớm thành công.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.