Chương 499: Liên thủ “Tao muốn nó phải chết!”
skyhero
20/07/2021
Tầng cao nhất của tập đoàn Nhiễm Hoa.
Húc Phú nhẹ nhàng xoa vết đỏ ở cổ, trong mắt chứa đầy sát khí.
Không ngỡ mình lại bị một tên vệ sĩ chơi đùa.
Còn suýt chút nữa thì chầu Diêm Vương.
Tên kia không chết, trong lòng khó thấy an.
tâm.
“Mau, điều tra thằng khốn đó cho tao, tao muốn tất cà những kè bên cạnh đều gặp nạn!”
Húc Phú châm một điểu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Cho dù là ba của Lý Vân Thiên cũng không dám đối xử với mình thế này.
Một con chó bên người Hồ Yên mà cũng dám vênh váo như vậy.
Thật sự cho rằng mình là người hiển lành không nổi giận sao?
“Vâng!”
Cô thư ký quay người rồi khỏi văn phòng của anh ta.
Sau khi cô thư ký rời đi, Húc Phú cầm điện thoại lên gọi cho Lý Vân Thiên.
Đầu đây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt của Lý Vân Thiên. Anh ta bị vhm đá một cước, gãy mất ba chiếc xương sườn.
Bây gið còn đang nằm trong phòng bệnh không dậy nổi.
“Tổng giám đốc Phú.
Sắc mặt của Lý Vân Thiên lạnh lùng, thật ra anh ta biết rõ Húc Phú gọi điện cho mình là vì việc gì.
Bời vì bọn họ có chung một kẻ thù, đó chính là tên vệ sĩ bên người Hồ Yên, Tần Giang.
“Anh định bao gið ra tay? Hay là chúng ta cùng liên thử?”
Húc Phú hút thuốc, cau mày nói.
“Ba tôi đã phái người điều tra, có lẽ đêm nay.
sẽ có kết quả.”
“Theo tôi được biết, tên rác rười đó ð cùng một chỗ với à gái điểm Hồ Yên kia.”
Thông qua điều tra, anh ta biết được tên vệ sĩ kia đang ở trong biệt thự của Hồ Yên.
Lần này ra tay, không chì giết chết tên vệ sĩ đó, còn phải tóm được Hồ Yên.
Cho dù cô ta có phản kháng không thì lần này tuyệt đối không tha.
“Nhanh như vậy?”
“Đã thế thì bây giờ tôi sẽ cho người qua, đến lúc đó chúng ta cùng kết hợp.”
“Tôi đã tìm người hỏi qua, tên đó không giống vệ sĩ bình thường, rất có thề từng trong quân đội rồi xuất ngũ ra, thực lực của anh ta không phải một hai vệ sĩ có thể giải quyết được.”
Húc Phú tìm người hòi thăm, lúc ấy anh ta đã sao chép lại camera giám sát trong hội trường, cho người trong giới xem, những người kia liền ất người này lai lịch không tầm thường.
Có điều cũng không phải không có cách nào đối phó.
Loại người này coi trọng nhất là người thân.
Chỉ cần dùng điều này uy hiếp thì không gì là không giải quyết được.
Cho nên Húc Phú mới cho người đi thăm dò.
thân phận của đối phương/ Chỉ cần tra ra được, anh ta sẽ có biện pháp.
“Ba bốn người không được, vậy thì cho mười người.”
“Anh ta có lợi hại thế nào thì tôi cũng không tin một địch được mười.”
Lý Vân Thiên năm chặt tay thành đấm, lại ảnh hướng đến vết thương trên người, đau đến nhe răng trớn mắt.
“Được, nếu vậy thì bây giờ tôi cũng cho người qua, để hai bên cùng liên thủ.”
“Anh ta không sống quá được đêm nay đâu!”
Húc Phú cười lạnh một tiếng, sau đó cúp.
máy.
Hai mươi người đối phó một người, anh ta không tin là sẽ thua.
Mà trong biệt thự của Hồ Yên.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngày mai còn phải đến gặp tồng giám đốc Thanh ký kết.”
Trong phòng khách, Hồ Yên đứng dậy vặn eo.
Đồ ngủ trên người mặc khá mỏng manh, nhưng ánh mắt của vhm lại không đặt ð đó.
“Được!”
Anh chỉ ¡, sau đó liền rời khỏi phòng.
khách.
Thấy anh rời đi, Hồ Yên tức giận chống nạnh, “Đúng là một tên ngốc.”
“Bà đây đã thể rồi còn không động lòng à?”
Húc Phú nhẹ nhàng xoa vết đỏ ở cổ, trong mắt chứa đầy sát khí.
Không ngỡ mình lại bị một tên vệ sĩ chơi đùa.
Còn suýt chút nữa thì chầu Diêm Vương.
Tên kia không chết, trong lòng khó thấy an.
tâm.
“Mau, điều tra thằng khốn đó cho tao, tao muốn tất cà những kè bên cạnh đều gặp nạn!”
Húc Phú châm một điểu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Cho dù là ba của Lý Vân Thiên cũng không dám đối xử với mình thế này.
Một con chó bên người Hồ Yên mà cũng dám vênh váo như vậy.
Thật sự cho rằng mình là người hiển lành không nổi giận sao?
“Vâng!”
Cô thư ký quay người rồi khỏi văn phòng của anh ta.
Sau khi cô thư ký rời đi, Húc Phú cầm điện thoại lên gọi cho Lý Vân Thiên.
Đầu đây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt của Lý Vân Thiên. Anh ta bị vhm đá một cước, gãy mất ba chiếc xương sườn.
Bây gið còn đang nằm trong phòng bệnh không dậy nổi.
“Tổng giám đốc Phú.
Sắc mặt của Lý Vân Thiên lạnh lùng, thật ra anh ta biết rõ Húc Phú gọi điện cho mình là vì việc gì.
Bời vì bọn họ có chung một kẻ thù, đó chính là tên vệ sĩ bên người Hồ Yên, Tần Giang.
“Anh định bao gið ra tay? Hay là chúng ta cùng liên thử?”
Húc Phú hút thuốc, cau mày nói.
“Ba tôi đã phái người điều tra, có lẽ đêm nay.
sẽ có kết quả.”
“Theo tôi được biết, tên rác rười đó ð cùng một chỗ với à gái điểm Hồ Yên kia.”
Thông qua điều tra, anh ta biết được tên vệ sĩ kia đang ở trong biệt thự của Hồ Yên.
Lần này ra tay, không chì giết chết tên vệ sĩ đó, còn phải tóm được Hồ Yên.
Cho dù cô ta có phản kháng không thì lần này tuyệt đối không tha.
“Nhanh như vậy?”
“Đã thế thì bây giờ tôi sẽ cho người qua, đến lúc đó chúng ta cùng kết hợp.”
“Tôi đã tìm người hỏi qua, tên đó không giống vệ sĩ bình thường, rất có thề từng trong quân đội rồi xuất ngũ ra, thực lực của anh ta không phải một hai vệ sĩ có thể giải quyết được.”
Húc Phú tìm người hòi thăm, lúc ấy anh ta đã sao chép lại camera giám sát trong hội trường, cho người trong giới xem, những người kia liền ất người này lai lịch không tầm thường.
Có điều cũng không phải không có cách nào đối phó.
Loại người này coi trọng nhất là người thân.
Chỉ cần dùng điều này uy hiếp thì không gì là không giải quyết được.
Cho nên Húc Phú mới cho người đi thăm dò.
thân phận của đối phương/ Chỉ cần tra ra được, anh ta sẽ có biện pháp.
“Ba bốn người không được, vậy thì cho mười người.”
“Anh ta có lợi hại thế nào thì tôi cũng không tin một địch được mười.”
Lý Vân Thiên năm chặt tay thành đấm, lại ảnh hướng đến vết thương trên người, đau đến nhe răng trớn mắt.
“Được, nếu vậy thì bây giờ tôi cũng cho người qua, để hai bên cùng liên thủ.”
“Anh ta không sống quá được đêm nay đâu!”
Húc Phú cười lạnh một tiếng, sau đó cúp.
máy.
Hai mươi người đối phó một người, anh ta không tin là sẽ thua.
Mà trong biệt thự của Hồ Yên.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngày mai còn phải đến gặp tồng giám đốc Thanh ký kết.”
Trong phòng khách, Hồ Yên đứng dậy vặn eo.
Đồ ngủ trên người mặc khá mỏng manh, nhưng ánh mắt của vhm lại không đặt ð đó.
“Được!”
Anh chỉ ¡, sau đó liền rời khỏi phòng.
khách.
Thấy anh rời đi, Hồ Yên tức giận chống nạnh, “Đúng là một tên ngốc.”
“Bà đây đã thể rồi còn không động lòng à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.