Chương 380: Mau ngồi đi, đừng đứng ngốc ở đấy như.
skyhero
20/07/2021
vậy: Ông vội vàng gọi mấy người ngồi xuống.
‘Vũ Hoàng Minh dẫn Tô Thanh Trúc và Minh Trúc đến trước mặt chú Điêt : “Chú Điên, đây là vợ của cháu, Tô Thanh Trúc, còn đây là con gái của cháu Minh Trúc.”
“Thanh Trúc, đây là chú Điên.”
“Minh Trúc, mau gọi ông nội”
Tô Thanh Trúc hơi cúi người: “Chú Điên.”
Minh Trúc ngước đôi mắt tò mò đánh giá chú Điên trước mặt: “Ông nội, ông biết làm đồ.
chơi sao?”
Chú Điên nỡ nụ cười: “Dĩ nhiên rồi. Cháu muốn đồ chơi gì, ông nội giúp cháu làm được hết”
Mấy người Đông Hoàng Hải cũng cười, bọn họ hiếm khi được đoàn tụ với nhau thế này.
Mấy ngày sau, mấy người Vũ Hoàng Minh và Đông Hoàng Hải dựng một căn nhà gỗ nhỏ cho.
Tô Thanh Trúc.
Bời vì sau một thời gian, bọn họ sẽ ra ngoài.
Vì lý do an toàn, chỉ có thể tạm thời đề Tô Thanh Trúc ð đây.
Nhưng mà những ngày này, cô bé Minh Trúc lại có khoảng thời gian chơi vui về với chú Điên.
Chú Điên cũng làm cho cô bé không ít đồ.
chơi nhỏ, nào là xe gỗ, ô tô…
Tất cả đều là đồ thủ công, còn tỉnh xảo hơn so với đồ mua bên ngoài.
Cho đến ngày mười lăm.
“Thanh Trúc, em với Minh Trúc tạm thời phải đợi ð đây mấy ngày vậy.”
‘Vũ Hoàng Minh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Thanh Trúc, khẽ mìm cười.
“Ừ, anh mau trờ lại, phải chú ý an toàn đấy”
Tô Thanh Trúc mím môi, trong mắt lộ ra vẻ lo.
lắng.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ trờ về an toàn”
Trong khi nói chuyện, Vũ Hoàng Minh ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thật muốn véo một cái của Minh Trúc.
Quẹt nhẹ chóp mũi cô bé, anh nói: “Minh Trúc, phải nghe lời mẹ đấy. Ông nội sẽ làm cho con rất nhiều đồ chơi. Con đợi ba ở nơi này được không?”
“Vâng ạI”
Minh Trúc tươi cười, gật đầu một cái.
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Chú Điên, phiển chú chăm sóc Thanh Trúc và Minh Trúc một thời gian. Bọn cháu đi rồi sẽ sớm trở lại”
¡, nhớ về sớm”
‘Chú Điên ngồi trên ghế, khoát tay với họ.
“Thanh Trúc, vậy bọn anh đi đây.”
Vũ Hoàng Minh vẫy tay với ba người, rồi cùng mấy người Đông Hoàng Hải xuống núi.
Tô Thanh Trúc kéo tay Minh Trúc, đứng ở cửa nhìn bóng lưng mấy người đi xa.
Đến khi mấy người iến mất khỏi tâm mắt, cô mới thu lại ánh mắt.
Trên xe.
“Đêm nay là đêm trăng tròn, là thời điểm tốt lỡ di tích.”
“Chỉ sợ họ không biết chúng ta cùng một nhóm”
“Đến lúc đó, chúng ta phải đảm bảo không xây ra mâu thuẫn với những người khác.”
Đông Hoàng Hải trầm giọng nói.
Mưỡi hai giờ đêm nay là đêm trăng tròn.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người xuất hiện di tích, những người đó cũng sẽ chuẩn bị kĩ càng.
Hơn nữa sẽ có không ít người, không thích hợp đề xảy ra mâu thuẫn.
“Anh Hoàng Hải, em vẫn luôn tò mò không biết trong khu di tích có gì mà có thể thu hút sự.
chú ý của nhiều người đến vậy?”
“Thậm chí còn phải lấy được bào vật bên trong bằng bất cứ giá nào?”
‘Vũ Hoàng Minh vẫn luôn không hiểu, trong khu di tích rốt cuộc có gì mà có thể thu hút được sự chú ý của nhiều người đến vậy.
Nếu là thứ vượt qua khoa học kỹ thuật hiện có, thì những thứ này đã xuất hiện thế nào?
Chẳng lẽ là có người đề ở bên trong sao?
Hay cứ xuất hiện vô căn cứ như vậy?
“Anh Hoàng Minh, thật ra bọn tôi cũng không biết có gì trong di tích, nhưng những thứ bên trong không thuộc về thời đại của chúng ta, hay thậm chí là lịch sử hàng nghìn năm của Việt Nam!” Mai Nguyệt Thường ngồi bên cạnh giải thích.
Vừa định nói, điện thoại di động của Vũ Hoàng Minh đồ chuông.
Mỡ ra nhìn, thì ra là ông Thuận gọi tới.
“Ông Thuận, sao ông có thời gian gọi cho cháu vậy?”
Anh hơi không hiểu, trước giờ vẫn chỉ có anh gọi cho ông, ông Thuận chưa bao giờ chủ động gọi cho anh.
“Hoàng Minh, cháu ngay lập tức tới cố đô Hoa Lư, tìm một người tên Trương Thành Ưng, là người mờ một hiệu thuốc ở cố đô Hoa Lư. Ông ấy.
sẽ nói cho cháu biết cách tìm được hoa Cửu U…”
‘Vũ Hoàng Minh dẫn Tô Thanh Trúc và Minh Trúc đến trước mặt chú Điêt : “Chú Điên, đây là vợ của cháu, Tô Thanh Trúc, còn đây là con gái của cháu Minh Trúc.”
“Thanh Trúc, đây là chú Điên.”
“Minh Trúc, mau gọi ông nội”
Tô Thanh Trúc hơi cúi người: “Chú Điên.”
Minh Trúc ngước đôi mắt tò mò đánh giá chú Điên trước mặt: “Ông nội, ông biết làm đồ.
chơi sao?”
Chú Điên nỡ nụ cười: “Dĩ nhiên rồi. Cháu muốn đồ chơi gì, ông nội giúp cháu làm được hết”
Mấy người Đông Hoàng Hải cũng cười, bọn họ hiếm khi được đoàn tụ với nhau thế này.
Mấy ngày sau, mấy người Vũ Hoàng Minh và Đông Hoàng Hải dựng một căn nhà gỗ nhỏ cho.
Tô Thanh Trúc.
Bời vì sau một thời gian, bọn họ sẽ ra ngoài.
Vì lý do an toàn, chỉ có thể tạm thời đề Tô Thanh Trúc ð đây.
Nhưng mà những ngày này, cô bé Minh Trúc lại có khoảng thời gian chơi vui về với chú Điên.
Chú Điên cũng làm cho cô bé không ít đồ.
chơi nhỏ, nào là xe gỗ, ô tô…
Tất cả đều là đồ thủ công, còn tỉnh xảo hơn so với đồ mua bên ngoài.
Cho đến ngày mười lăm.
“Thanh Trúc, em với Minh Trúc tạm thời phải đợi ð đây mấy ngày vậy.”
‘Vũ Hoàng Minh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Thanh Trúc, khẽ mìm cười.
“Ừ, anh mau trờ lại, phải chú ý an toàn đấy”
Tô Thanh Trúc mím môi, trong mắt lộ ra vẻ lo.
lắng.
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ trờ về an toàn”
Trong khi nói chuyện, Vũ Hoàng Minh ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thật muốn véo một cái của Minh Trúc.
Quẹt nhẹ chóp mũi cô bé, anh nói: “Minh Trúc, phải nghe lời mẹ đấy. Ông nội sẽ làm cho con rất nhiều đồ chơi. Con đợi ba ở nơi này được không?”
“Vâng ạI”
Minh Trúc tươi cười, gật đầu một cái.
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Chú Điên, phiển chú chăm sóc Thanh Trúc và Minh Trúc một thời gian. Bọn cháu đi rồi sẽ sớm trở lại”
¡, nhớ về sớm”
‘Chú Điên ngồi trên ghế, khoát tay với họ.
“Thanh Trúc, vậy bọn anh đi đây.”
Vũ Hoàng Minh vẫy tay với ba người, rồi cùng mấy người Đông Hoàng Hải xuống núi.
Tô Thanh Trúc kéo tay Minh Trúc, đứng ở cửa nhìn bóng lưng mấy người đi xa.
Đến khi mấy người iến mất khỏi tâm mắt, cô mới thu lại ánh mắt.
Trên xe.
“Đêm nay là đêm trăng tròn, là thời điểm tốt lỡ di tích.”
“Chỉ sợ họ không biết chúng ta cùng một nhóm”
“Đến lúc đó, chúng ta phải đảm bảo không xây ra mâu thuẫn với những người khác.”
Đông Hoàng Hải trầm giọng nói.
Mưỡi hai giờ đêm nay là đêm trăng tròn.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người xuất hiện di tích, những người đó cũng sẽ chuẩn bị kĩ càng.
Hơn nữa sẽ có không ít người, không thích hợp đề xảy ra mâu thuẫn.
“Anh Hoàng Hải, em vẫn luôn tò mò không biết trong khu di tích có gì mà có thể thu hút sự.
chú ý của nhiều người đến vậy?”
“Thậm chí còn phải lấy được bào vật bên trong bằng bất cứ giá nào?”
‘Vũ Hoàng Minh vẫn luôn không hiểu, trong khu di tích rốt cuộc có gì mà có thể thu hút được sự chú ý của nhiều người đến vậy.
Nếu là thứ vượt qua khoa học kỹ thuật hiện có, thì những thứ này đã xuất hiện thế nào?
Chẳng lẽ là có người đề ở bên trong sao?
Hay cứ xuất hiện vô căn cứ như vậy?
“Anh Hoàng Minh, thật ra bọn tôi cũng không biết có gì trong di tích, nhưng những thứ bên trong không thuộc về thời đại của chúng ta, hay thậm chí là lịch sử hàng nghìn năm của Việt Nam!” Mai Nguyệt Thường ngồi bên cạnh giải thích.
Vừa định nói, điện thoại di động của Vũ Hoàng Minh đồ chuông.
Mỡ ra nhìn, thì ra là ông Thuận gọi tới.
“Ông Thuận, sao ông có thời gian gọi cho cháu vậy?”
Anh hơi không hiểu, trước giờ vẫn chỉ có anh gọi cho ông, ông Thuận chưa bao giờ chủ động gọi cho anh.
“Hoàng Minh, cháu ngay lập tức tới cố đô Hoa Lư, tìm một người tên Trương Thành Ưng, là người mờ một hiệu thuốc ở cố đô Hoa Lư. Ông ấy.
sẽ nói cho cháu biết cách tìm được hoa Cửu U…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.